- Thế nào? Câu hỏi này của tôi rất khó trả lời sao? Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn về phía Lý Khúc Đức.
Lý Khúc Đức vội vàng lau mồ hôi trên trán:
- Không, không, Chủ nhiệm Liễu, việc này…
Trong thời gian ngắn, y cũng không biết mình nên nói cái gì
Một mình y không thể quyết định việc xây dựng Trung tâm này, y chỉ là một người quản lý nho nhỏ thôi. Nhưng thân là cấp dưới, y không thể đổ trách nhiệm ngược lại cho lãnh đạo, như vậy khác nào tự tìm đường chết. Nhưng lại không thể để mình nhận hết trách nhiệm, như thế khác nào giúp Liễu Kình Vũ gây khó dễ cho mình. Thế nên y thật sự rất đau đầu
Thấy biểu hiện của Lý Khúc Đức, Liễu Kình Vũ trực tiếp nhìn sang Lưu Á Châu bên cạnh:
- Đồng chí Lưu Á Châu, anh là Phó Chánh văn phòng của Ủy ban Kỷ luật chúng ta. Anh nói một câu, đồng chí Lý Khúc Đức phụ trách Trung tâm này có phải có vấn đề hay không?
Lưu Á Châu cảm thấy thật đau đầu. Rõ ràng Liễu Kình Vũ muốn chỉnh đốn Lý Khúc Đức. Nếu mình theo ý của hắn thì sẽ đắc tội với lãnh đạo đứng sau Lý Khúc Đức. Y thừa biết thân thế của Lý Khúc Đức. Nếu đã được phân đến nơi này, thân thế tuyệt đối không bình thường. Nhưng nếu mình không nói, Liễu Kình Vũ sẽ bất mãn đối với mình. Đến lúc đó, vị trí Chánh văn phòng sẽ không phải là của mình. Nếu để người khác ngồi lên chiếc ghế đó, cuộc sống sau này của mình sẽ rất vất vả.
Rất nhanh, sau gáy Lưu Á Châu ướt đẫm mồ hôi.
Nhìn lướt qua vẻ mặt của Lưu Á Châu thì Liễu Kình Vũ càng khẳng định lập trường của Lưu Á Châu không cùng phía với hắn. Tuy rằng Liễu Kình Vũ không thèm để ý đến việc đám quan lại có đứng cùng hàng với mình hay không nhưng đối với thái độ làm việc của cán bộ có công bằng liêm chính hay không thì lại vô cùng để ý. Biểu hiện của Lưu Á Châu rõ ràng là đang lo lắng mình đứng sai đội hoặc là lo lắng mình sẽ đắc tội với người đứng sau đối phương nên đang do dự.
Nhìn đến đây, Liễu Kình Vũ cũng không nói gì nữa mà yên lặng chờ đợi. Lưu Á Châu không muốn nói chuyện, hắn càng muốn y phải mở miệng
Lưu Á Châu do dự một lúc, cuối cùng quyết định bảo vệ vị trí của mình, theo ý của Liễu Kình Vũ mà nói:
- Chủ nhiệm Liễu, tôi thấy điều kiện ở đây quá kém, thật không có tính người, rất quá đáng. Tôi cho rằng đồng chí Lý Khúc Đức không thể trốn tránh trách nhiệm lãnh đạo của mình.
Tuy rằng Lưu Á Châu nói theo ý của Liễu Kình Vũ nhưng vẫn để lại cho mình một con đường lui. Y không trực tiếp chỉ trích Lý Khúc Đức mà dùng cách nói nước đôi, lấy trách nhiệm của lãnh đạo để đối phó với Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu:
- Ừ, đồng chí Lưu Á Châu nói có lý. Đồng chí Lý Khúc Đức, tôi muốn hỏi ông, Trung tâm này thành lập được bao lâu rồi?
Lý Khúc Đức vội vàng nói:
- Thành lập được hơn một năm.
Liễu Kình Vũ gật đầu:
- Vậy, năm nay các ông chi bao nhiêu?
- Khoảng 6 triệu.
Lý Khúc Đức không dám dấu giếm, rất nhanh hồi đáp.
Liễu Kình Vũ gật đầu:
- Được. Như vậy, ông cùng tôi tới Ủy ban Kỷ luật thị xã ngồi một lúc. Tôi mời ông uống trà.
Nói xong, Liễu Kình Vũ quay đầu lại nói với Lưu Á Châu:
- Đồng chí Lưu Á Châu, anh lên tầng, đưa tất cả nhân viên công tác Phòng tài vụ của Trung tâm cùng với sổ sách ghi chép về. Nhiệm vụ này anh có thể hoàn thành chứ?
Lưu Á Châu vội vàng nói:
- Có thể, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Nói xong, Lưu Á Châu vô cùng lo lắng chạy về tòa nhà văn phòng.
Sau khi Lưu Á Châu rời khỏi, chân của Lý Khúc Đức cũng run lên. Y đã sớm nghe danh tiếng của Liễu Kình Vũ. Tin tức anh bạn này dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn thu phục vụ án của Diêu Thúy Hoa thực sự rất lớn, y có muốn không nghe thấy cũng khó. Chính vì thế, giờ phút này y thật sự sợ hãi. Tất nhiên, Liễu Kình Vũ muốn y đến Ủy ban Kỷ luật thị xã chắc chắn không phải đơn giản chỉ để uống trà.
Nghĩ đến đây, âm thanh của Lý Khúc Đức cũng run rẩy nói:
- Chủ nhiệm Liễu, tôi… tôi có thể không đi được không? Bên này tôi còn rất nhiều công việc cần phải xử lý gấp.
Liễu Kình Vũ cười nói:
- Cũng được, vậy tôi để Tổ trưởng Tổ tuần tra Diêu Kiếm Phong tự mình đưa người đến tìm ông uống trà. Ông xem như vậy có được không?
Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, trong lòng Lý Khúc Đức càng sợ hãi. Tuy rằng bình thường Diêu Kiếm Phong không nói không rằng, nhưng lăn lộn chốn quan trường Đông Giang đã lâu, y vô cùng hiểu rõ năng lực của vị Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Diêu Kiếm Phong này. Người này rất ít khi ra tay, nhưng chỉ cần ông ta ra tay, tỷ lệ cán bộ bị khởi tố đạt trên 99%. Liễu Kình Vũ muốn để ông ta đến đây nói chuyện với y, y có muốn không bị khởi tố cũng khó. Nếu như để Liễu Kình Vũ nói chuyện với mình, y tin tưởng mình có thể dùng kinh nghiệm đối phó với cán bộ trẻ tuổi chưa từng qua hệ thống Ủy ban Kỷ luật là hắn.
Nghĩ đến đây, Lý Đức Khúc chỉ có thể cười khổ:
- Vậy để tôi cùng ngài tới Ủy ban Kỷ luật thị xã đi.
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, cũng không nói gì thêm. Suy nghĩ của Lý Khúc Đức, hắn có thể đoán được.
Chỉ không đầy mười phút sau, Lưu Á Châu dẫn thêm bẩy, tám nhân viên công tác của Trung tâm cùng hai nhân viên tài vụ đi xuống, đem tất cả sổ sách bỏ vào chiếc hòm phía sau. Sau đó, bốn người cùng nhau lên xe quay về Ủy ban Kỷ luật thị xã.
Thật ra, lúc Lưu Á Châu lên lầu, y ngay lập tức gọi điện cho Nghiêm Vệ Đông, báo cáo hết mọi hành động của Liễu Kình Vũ.
Nghiêm Vệ Đông vừa nghe xong, tức giận đến vỗ bàn một cái, vừa tự trách, vừa tức giận nói:
- Liễu Kình Vũ, người này cũng vô lý quá rồi. Mình chỉ thuận miệng nói đem dân chúng kêu oan nhốt vào Trung tâm giáo dưỡng mà không ngờ hắn ta trực tiếp đưa Lưu Á Châu đến tận Trung tâm tra xét. Như vậy không phải là cố ý đánh vào mình sao? Thật sự là buồn cười.
Nghiêm Vệ Đông suy nghĩ một chút, cuối cùng bỏ qua ý muốn gọi điện cho Liễu Kình Vũ mắng một trận mà đem chuyện này nói với Tôn Ngọc Long.
Sau khi nghe được chuyện này, Tôn Ngọc Long lập tức cười:
- Chuyện này Liễu Kình Vũ làm rất tốt. Trung tâm giáo dưỡng đó là người của Đường Thiệu Cương, cậu báo cáo với ông ta để ông ta đi xử lý.
Nghiêm Vệ Đông lập tức đem chuyện này báo cáo cho Chủ tịch UBND thị xã Đường Thiệu Cương.
Đường Thiệu Cương vốn đang làm việc với cấp dưới, sau khi nghe được Nghiêm Vệ Đông báo cáo, sắc mặt trầm xuống, dọa cấp dưới đang đứng đối diện cũng phải nhảy dựng.
Cấp dưới đó chợt nghe thấy Đường Thiệu Cương nói:
- Được, tôi biết rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Đường Thiệu Cương tùy ý nói với cấp dưới vài câu, liền đuổi gã đi rồi lập tức chìm vào suy nghĩ.
Đường Thiệu Cương nghĩ thầm trong lòng: “Liễu Kình Vũ này rốt cuộc đang làm chuyện gì. Thời gian trước điên cuồng phân cao thấp cùng với thân tín của Tôn Ngọc Long là Nghiêm Vệ Đông. Hôm nay lại đem chủ ý đánh tới mình. Chẳng lẽ hắn không biết Lý Khúc Đức là thuộc hạ của mình sao? Suy cho cùng thằng nhãi này đang nghĩ cái gì, chẳng lẽ muốn khiêu chiến đồng thời cả mình lẫn Tôn Ngọc Long? Quá kiêu ngạo rồi.
Tuy nhiên ý nghĩ đó rất nhanh biến mất, Đường Thiệu Cương nghĩ thêm: “Không đúng, với những gì mình biết về Liễu Kình Vũ này mấy năm gần đây, thằng nhãi này luôn giỏi về hợp tung liên hoành. Nếu hắn đã muốn đối phó với Tôn Ngọc Long thì sớm muộn cũng sẽ tìm đến mình. Nhưng hiện tại nếu Liễu Kình Vũ chọn ra tay với mình, hắn không sợ mình và Tôn Ngọc Long liên hợp lại đối phó với hắn sao?”
Lúc này, Liễu Kình vũ cùng Lưu Á Châu đưa Lý Khúc Đức tới Ủy ban Kỷ luật thị xã. Sau khi đến phòng làm việc của hắn, Liễu Kình Vũ dặn Lưu Á Châu đưa Lý Khúc Đức tới một gian phòng họp nhỏ, không tịch thu điện thoại, chỉ đưa cho y một chén trà. Loại hành động này của Liễu Kình Vũ khiến y vô cùng khiếp sợ.
Nhưng y nhìn xung quanh một chút, cũng không cảm thấy có gì không bình thường. Do dự một lúc, y lấy di động ra bấm số của Chủ tịch thành phố Đường Thiệu Cương. Giọng lo lắng báo cáo với Đường Thiệu Cương về việc Liễu Kình Vũ đưa mình về Ủy ban Kỷ luật thị xã.
Đường Thiệu Cương sau khi nghe xong liền nhướn mày:
- Lão Lý, ông nói rằng Liễu Kình Vũ mặc kệ ông ở phòng họp, chỉ để lại một chén trà?
Lý Khúc Đức gật đầu:
- Đúng vậy, Chủ tịch Đường, tôi cũng không biết thế này là có ý gì? Nếu Liễu Kình Vũ muốn đối phó với tôi thì theo lý thuyết là phải tịch thu di động nhưng hắn lại không lấy đi. Nhưng hiện tại hắn đã bảo Lưu Á Châu lấy hết sổ sách tài vụ của trung tâm về đây. Ngài thử nói xem, trong đầu hắn rốt cuộc là đang có âm mưu gì?
Đường Thiệu Cương sửng sốt. Bởi lẽ một loạt động tác của Liễu Kình Vũ thật sự rất kỳ quái. Tuyệt đối không phải vì hắn sơ ý, nếu không hắn sẽ không thể đem án oan sai của Diêu Thúy Hoa làm nhanh gọn như vậy. Hắn cố tình làm ra thế này, nhất định là có thâm ý sâu xa. Chỉ là ý hắn là gì đây?
Trong thời gian ngắn, Đường Thiệu Cương lâm vào trầm tư.
Chừng mười phút đồng hồ sau, điện thoại của Đường Thiệu Cương đột nhiên vang lên.
Không ngờ lại là của Liễu Kình Vũ. Trong lòng Đường Thiệu Cương vừa động. Chẳng lẽ hắn không ngờ mình với Lý Khúc Đức có liên quan. Hắn muốn nói gì? Nếu như muốn cùng mình liên hợp, hắn không nên động tới Lý Khúc Đức, càng không nên gióng trống khua chiêng đi triển khai như vậy.
Liễu Kình Vũ ơi là Liễu Kình vũ, thằng nhãi cậu rốt cuộc đang đùa cợt cái gì?
Vừa tự hỏi, Đường Thiệu Cương vừa tiếp điện thoại của Liễu Kình Vũ.
Lý Khúc Đức vội vàng lau mồ hôi trên trán:
- Không, không, Chủ nhiệm Liễu, việc này…
Trong thời gian ngắn, y cũng không biết mình nên nói cái gì
Một mình y không thể quyết định việc xây dựng Trung tâm này, y chỉ là một người quản lý nho nhỏ thôi. Nhưng thân là cấp dưới, y không thể đổ trách nhiệm ngược lại cho lãnh đạo, như vậy khác nào tự tìm đường chết. Nhưng lại không thể để mình nhận hết trách nhiệm, như thế khác nào giúp Liễu Kình Vũ gây khó dễ cho mình. Thế nên y thật sự rất đau đầu
Thấy biểu hiện của Lý Khúc Đức, Liễu Kình Vũ trực tiếp nhìn sang Lưu Á Châu bên cạnh:
- Đồng chí Lưu Á Châu, anh là Phó Chánh văn phòng của Ủy ban Kỷ luật chúng ta. Anh nói một câu, đồng chí Lý Khúc Đức phụ trách Trung tâm này có phải có vấn đề hay không?
Lưu Á Châu cảm thấy thật đau đầu. Rõ ràng Liễu Kình Vũ muốn chỉnh đốn Lý Khúc Đức. Nếu mình theo ý của hắn thì sẽ đắc tội với lãnh đạo đứng sau Lý Khúc Đức. Y thừa biết thân thế của Lý Khúc Đức. Nếu đã được phân đến nơi này, thân thế tuyệt đối không bình thường. Nhưng nếu mình không nói, Liễu Kình Vũ sẽ bất mãn đối với mình. Đến lúc đó, vị trí Chánh văn phòng sẽ không phải là của mình. Nếu để người khác ngồi lên chiếc ghế đó, cuộc sống sau này của mình sẽ rất vất vả.
Rất nhanh, sau gáy Lưu Á Châu ướt đẫm mồ hôi.
Nhìn lướt qua vẻ mặt của Lưu Á Châu thì Liễu Kình Vũ càng khẳng định lập trường của Lưu Á Châu không cùng phía với hắn. Tuy rằng Liễu Kình Vũ không thèm để ý đến việc đám quan lại có đứng cùng hàng với mình hay không nhưng đối với thái độ làm việc của cán bộ có công bằng liêm chính hay không thì lại vô cùng để ý. Biểu hiện của Lưu Á Châu rõ ràng là đang lo lắng mình đứng sai đội hoặc là lo lắng mình sẽ đắc tội với người đứng sau đối phương nên đang do dự.
Nhìn đến đây, Liễu Kình Vũ cũng không nói gì nữa mà yên lặng chờ đợi. Lưu Á Châu không muốn nói chuyện, hắn càng muốn y phải mở miệng
Lưu Á Châu do dự một lúc, cuối cùng quyết định bảo vệ vị trí của mình, theo ý của Liễu Kình Vũ mà nói:
- Chủ nhiệm Liễu, tôi thấy điều kiện ở đây quá kém, thật không có tính người, rất quá đáng. Tôi cho rằng đồng chí Lý Khúc Đức không thể trốn tránh trách nhiệm lãnh đạo của mình.
Tuy rằng Lưu Á Châu nói theo ý của Liễu Kình Vũ nhưng vẫn để lại cho mình một con đường lui. Y không trực tiếp chỉ trích Lý Khúc Đức mà dùng cách nói nước đôi, lấy trách nhiệm của lãnh đạo để đối phó với Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu:
- Ừ, đồng chí Lưu Á Châu nói có lý. Đồng chí Lý Khúc Đức, tôi muốn hỏi ông, Trung tâm này thành lập được bao lâu rồi?
Lý Khúc Đức vội vàng nói:
- Thành lập được hơn một năm.
Liễu Kình Vũ gật đầu:
- Vậy, năm nay các ông chi bao nhiêu?
- Khoảng 6 triệu.
Lý Khúc Đức không dám dấu giếm, rất nhanh hồi đáp.
Liễu Kình Vũ gật đầu:
- Được. Như vậy, ông cùng tôi tới Ủy ban Kỷ luật thị xã ngồi một lúc. Tôi mời ông uống trà.
Nói xong, Liễu Kình Vũ quay đầu lại nói với Lưu Á Châu:
- Đồng chí Lưu Á Châu, anh lên tầng, đưa tất cả nhân viên công tác Phòng tài vụ của Trung tâm cùng với sổ sách ghi chép về. Nhiệm vụ này anh có thể hoàn thành chứ?
Lưu Á Châu vội vàng nói:
- Có thể, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Nói xong, Lưu Á Châu vô cùng lo lắng chạy về tòa nhà văn phòng.
Sau khi Lưu Á Châu rời khỏi, chân của Lý Khúc Đức cũng run lên. Y đã sớm nghe danh tiếng của Liễu Kình Vũ. Tin tức anh bạn này dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn thu phục vụ án của Diêu Thúy Hoa thực sự rất lớn, y có muốn không nghe thấy cũng khó. Chính vì thế, giờ phút này y thật sự sợ hãi. Tất nhiên, Liễu Kình Vũ muốn y đến Ủy ban Kỷ luật thị xã chắc chắn không phải đơn giản chỉ để uống trà.
Nghĩ đến đây, âm thanh của Lý Khúc Đức cũng run rẩy nói:
- Chủ nhiệm Liễu, tôi… tôi có thể không đi được không? Bên này tôi còn rất nhiều công việc cần phải xử lý gấp.
Liễu Kình Vũ cười nói:
- Cũng được, vậy tôi để Tổ trưởng Tổ tuần tra Diêu Kiếm Phong tự mình đưa người đến tìm ông uống trà. Ông xem như vậy có được không?
Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, trong lòng Lý Khúc Đức càng sợ hãi. Tuy rằng bình thường Diêu Kiếm Phong không nói không rằng, nhưng lăn lộn chốn quan trường Đông Giang đã lâu, y vô cùng hiểu rõ năng lực của vị Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Diêu Kiếm Phong này. Người này rất ít khi ra tay, nhưng chỉ cần ông ta ra tay, tỷ lệ cán bộ bị khởi tố đạt trên 99%. Liễu Kình Vũ muốn để ông ta đến đây nói chuyện với y, y có muốn không bị khởi tố cũng khó. Nếu như để Liễu Kình Vũ nói chuyện với mình, y tin tưởng mình có thể dùng kinh nghiệm đối phó với cán bộ trẻ tuổi chưa từng qua hệ thống Ủy ban Kỷ luật là hắn.
Nghĩ đến đây, Lý Đức Khúc chỉ có thể cười khổ:
- Vậy để tôi cùng ngài tới Ủy ban Kỷ luật thị xã đi.
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, cũng không nói gì thêm. Suy nghĩ của Lý Khúc Đức, hắn có thể đoán được.
Chỉ không đầy mười phút sau, Lưu Á Châu dẫn thêm bẩy, tám nhân viên công tác của Trung tâm cùng hai nhân viên tài vụ đi xuống, đem tất cả sổ sách bỏ vào chiếc hòm phía sau. Sau đó, bốn người cùng nhau lên xe quay về Ủy ban Kỷ luật thị xã.
Thật ra, lúc Lưu Á Châu lên lầu, y ngay lập tức gọi điện cho Nghiêm Vệ Đông, báo cáo hết mọi hành động của Liễu Kình Vũ.
Nghiêm Vệ Đông vừa nghe xong, tức giận đến vỗ bàn một cái, vừa tự trách, vừa tức giận nói:
- Liễu Kình Vũ, người này cũng vô lý quá rồi. Mình chỉ thuận miệng nói đem dân chúng kêu oan nhốt vào Trung tâm giáo dưỡng mà không ngờ hắn ta trực tiếp đưa Lưu Á Châu đến tận Trung tâm tra xét. Như vậy không phải là cố ý đánh vào mình sao? Thật sự là buồn cười.
Nghiêm Vệ Đông suy nghĩ một chút, cuối cùng bỏ qua ý muốn gọi điện cho Liễu Kình Vũ mắng một trận mà đem chuyện này nói với Tôn Ngọc Long.
Sau khi nghe được chuyện này, Tôn Ngọc Long lập tức cười:
- Chuyện này Liễu Kình Vũ làm rất tốt. Trung tâm giáo dưỡng đó là người của Đường Thiệu Cương, cậu báo cáo với ông ta để ông ta đi xử lý.
Nghiêm Vệ Đông lập tức đem chuyện này báo cáo cho Chủ tịch UBND thị xã Đường Thiệu Cương.
Đường Thiệu Cương vốn đang làm việc với cấp dưới, sau khi nghe được Nghiêm Vệ Đông báo cáo, sắc mặt trầm xuống, dọa cấp dưới đang đứng đối diện cũng phải nhảy dựng.
Cấp dưới đó chợt nghe thấy Đường Thiệu Cương nói:
- Được, tôi biết rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Đường Thiệu Cương tùy ý nói với cấp dưới vài câu, liền đuổi gã đi rồi lập tức chìm vào suy nghĩ.
Đường Thiệu Cương nghĩ thầm trong lòng: “Liễu Kình Vũ này rốt cuộc đang làm chuyện gì. Thời gian trước điên cuồng phân cao thấp cùng với thân tín của Tôn Ngọc Long là Nghiêm Vệ Đông. Hôm nay lại đem chủ ý đánh tới mình. Chẳng lẽ hắn không biết Lý Khúc Đức là thuộc hạ của mình sao? Suy cho cùng thằng nhãi này đang nghĩ cái gì, chẳng lẽ muốn khiêu chiến đồng thời cả mình lẫn Tôn Ngọc Long? Quá kiêu ngạo rồi.
Tuy nhiên ý nghĩ đó rất nhanh biến mất, Đường Thiệu Cương nghĩ thêm: “Không đúng, với những gì mình biết về Liễu Kình Vũ này mấy năm gần đây, thằng nhãi này luôn giỏi về hợp tung liên hoành. Nếu hắn đã muốn đối phó với Tôn Ngọc Long thì sớm muộn cũng sẽ tìm đến mình. Nhưng hiện tại nếu Liễu Kình Vũ chọn ra tay với mình, hắn không sợ mình và Tôn Ngọc Long liên hợp lại đối phó với hắn sao?”
Lúc này, Liễu Kình vũ cùng Lưu Á Châu đưa Lý Khúc Đức tới Ủy ban Kỷ luật thị xã. Sau khi đến phòng làm việc của hắn, Liễu Kình Vũ dặn Lưu Á Châu đưa Lý Khúc Đức tới một gian phòng họp nhỏ, không tịch thu điện thoại, chỉ đưa cho y một chén trà. Loại hành động này của Liễu Kình Vũ khiến y vô cùng khiếp sợ.
Nhưng y nhìn xung quanh một chút, cũng không cảm thấy có gì không bình thường. Do dự một lúc, y lấy di động ra bấm số của Chủ tịch thành phố Đường Thiệu Cương. Giọng lo lắng báo cáo với Đường Thiệu Cương về việc Liễu Kình Vũ đưa mình về Ủy ban Kỷ luật thị xã.
Đường Thiệu Cương sau khi nghe xong liền nhướn mày:
- Lão Lý, ông nói rằng Liễu Kình Vũ mặc kệ ông ở phòng họp, chỉ để lại một chén trà?
Lý Khúc Đức gật đầu:
- Đúng vậy, Chủ tịch Đường, tôi cũng không biết thế này là có ý gì? Nếu Liễu Kình Vũ muốn đối phó với tôi thì theo lý thuyết là phải tịch thu di động nhưng hắn lại không lấy đi. Nhưng hiện tại hắn đã bảo Lưu Á Châu lấy hết sổ sách tài vụ của trung tâm về đây. Ngài thử nói xem, trong đầu hắn rốt cuộc là đang có âm mưu gì?
Đường Thiệu Cương sửng sốt. Bởi lẽ một loạt động tác của Liễu Kình Vũ thật sự rất kỳ quái. Tuyệt đối không phải vì hắn sơ ý, nếu không hắn sẽ không thể đem án oan sai của Diêu Thúy Hoa làm nhanh gọn như vậy. Hắn cố tình làm ra thế này, nhất định là có thâm ý sâu xa. Chỉ là ý hắn là gì đây?
Trong thời gian ngắn, Đường Thiệu Cương lâm vào trầm tư.
Chừng mười phút đồng hồ sau, điện thoại của Đường Thiệu Cương đột nhiên vang lên.
Không ngờ lại là của Liễu Kình Vũ. Trong lòng Đường Thiệu Cương vừa động. Chẳng lẽ hắn không ngờ mình với Lý Khúc Đức có liên quan. Hắn muốn nói gì? Nếu như muốn cùng mình liên hợp, hắn không nên động tới Lý Khúc Đức, càng không nên gióng trống khua chiêng đi triển khai như vậy.
Liễu Kình Vũ ơi là Liễu Kình vũ, thằng nhãi cậu rốt cuộc đang đùa cợt cái gì?
Vừa tự hỏi, Đường Thiệu Cương vừa tiếp điện thoại của Liễu Kình Vũ.