Tiếu Mỹ Diễm không ngờ Trình Thư Vũ lại biết thân phận thực sự của Trình Thiên Hoành. Phải biết rằng, nếu bản thân bà không phải vì đã từng âm thầm lấy tóc của Trình Thiên Hoành và Tôn Ngọc Long đi xét nghiệm DNA để xác định quan hệ cha con thì cũng không thể xác định được Trình Thiên Hoành rốt cuộc là con trai của ai, bởi vì trước khi bà mang thai vài ngày, bà đã từng lên giường với cả Trình Thư Vũ và Tôn Ngọc Long.
Nhưng, dù đã biết Trình Thiên Hoành là con trai của Tôn Ngọc Long, Tiếu Mỹ Diễm cũng đành phải chôn kín trong lòng, ngay cả Tôn Ngọc Long cũng không biết, chỉ có mình bà biết, nhưng bà không ngờ Trình Thư Vũ lại vạch trần chuyện này, điều này khiến bà cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Song dù trong lòng Tiếu Mỹ Diễm khiếp sợ không thôi, ngoài mặt vẫn giả như không hiểu gì, nói:
- Lão Trình, ông nói linh tinh gì thế, Thiên Hoành chính là con của ông mà.
- Đủ rồi, đủ rồi, Tiếu Mỹ Diễm, cô còn định gạt tôi đến khi nào nữa?
Nói tới đây, Trình Thư Vũ chợt ngẩng đầu lên, hung hăng tát một cái vào má Tiếu Mỹ Diễm, hất Tiếu Mỹ Diễm té nhào xuống đất, từng giọt máu tươi chảy từ khóe miệng xuống.
Sắc mặt Trình Thư Vũ hung hăng dữ tợn dùng ngón tay chỉ vào mặt Tiếu Mỹ Diễm quát:
- Tiếu Mỹ Diễm, đừng nghĩ tôi là thằng ngốc, cô cho rằng tôi không biết hầu như thứ bảy hàng tuần cô đều cùng với Tôn Ngọc Long ra ngoài thuê phòng sao? Cô cho rằng trước khi kết hôn tôi không biết cô đồng thời có quan hệ thân mật với tôi và Tôn Ngọc Long sao? Nhầm rồi, cô đã quá nhầm rồi.
Tiếu Mỹ Diễm, Trình Thư Vũ tôi không phải là thằng ngốc, cái gì tôi cũng biết hết đấy, cái gì cũng hiểu hết đấy, thậm chí mỗi lần cô cùng thuê phòng với Tôn Ngọc Long thuê phòng ở khách sạn nào, khi nào tôi đều biết hết. Cô đừng quên bây giờ là thời đại thông tin rồi, tôi chỉ cần đăng nhập vào số chứng minh thư của cô là có thể tra được tất cả thông tin, Tiếu Mỹ Diễm, cô đi đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa.
Tiếu Mỹ Diễm đứng chết lặng, khuôn mặt xinh đẹp hầu như cắt không còn giọt máu nào nữa, bà run rẩy nói:
- Thư Vũ, sao ông biết được?
Trình Thư Vũ bật cười ha hả:
- Ha Ha, sao tôi biết ư, đương nhiên là tôi biết rồi. Bởi vì ngay từ đầu trước thời gian cô mang thai, cơ thể tôi luôn ở trạng thái bệnh tật, khi đó tôi không thể quan hệ được, cho nên từ cái ngày cô mang thai tôi đã biết người đàn ông bên ngoài của cô rồi. Sau khi điều tra tôi mới phát hiện thấy hóa ra người đàn ông đó lại là Tôn Ngọc Long. Khi đó, tôi mới hạ quyết tâm, nhất định tôi phải chữa khỏi bệnh, sau đó tôi đã mất hơn 1 năm, uống không biết bao nhiêu thuốc đông y, cuối cùng tôi đã chữa khỏi bệnh, cho nên dù Tôn Ngọc Long đã chiếm được cô, nhưng tôi cũng chẳng thiệt thòi gì.
Nói tới đây, Trình Thư Vũ bỗng phá lên cười một tràng dài đầy đắc ý từ tận đáy lòng, âm thanh này giống như tận lực, liều lĩnh và đắc ý như vậy. Tiếu Mỹ Diễm đang run rẩy trong lòng, bây giờ bà cho rằng Trình Thư Vũ đã bắt đầu nói nhảm rồi.
Tiếu Mỹ Diễm nhìn bộ dạng gần như điên loạn của Trình Thư Vũ, trong lòng cảm thấy đau nhói. Dù đến giờ hầu như tháng nào bà cũng lên giường với Tôn Ngọc Long hai, ba lần, nhưng đối với Trình Thư Vũ người đàn ông bên cạnh mình, bà vẫn rất có cảm tình.
Tiếu Mỹ Diễm đau khổ nói:
- Thư Vũ, dù anh đã biết quan hệ giữa em và Tôn Ngọc Long, tại sao anh không ngăn em lại chứ? Sao không đánh không mắng em chứ?
- Ngăn cô lại, vì sao tôi phải giữ cô lại? Nếu tôi giữ cô lại, tôi còn dựa vào cái gì để đi tìm Tôn Ngọc Long bàn chuyện đây, chính bởi vì cô và Tôn Ngọc Long duy trì mối quan hệ đó cho nên nhiều năm nay tôi đi tìm Tôn Ngọc Long bàn việc hầu như đều không có gì trở ngại, cũng chính vì dựa vào quyền thế của Tôn Ngọc Long, công ty xây dựng Thiên Hoành của tôi mới phát triển quy mô như ngày hôm nay, tôi mới có được gia sản lên tới hàng trăm triệu như ngày nay.
Nói tới đây, giọng Trình Thư Vũ có chút chua xót xen lẫn tự trách, bỗng hùng hổ tự vả vào miệng mình vài cái, sau khi vả xong khóe miệng vẫn còn dính máu, ông ta điên cuồng cười lớn:
- Bởi vì tôi là thương nhân, tôi đã chạy theo lợi ích kinh doanh, vì tiền bạc mà dâng hiến cả người phụ nữ của mình, là có chút kỹ xảo thường dùng của một số thương nhân. Bây giờ cô tự nguyện hiến thân để tôi tránh được phiền phức hơn, sao tôi lại không vui chứ.
Nói tới đây, giọng Trình Thư Vũ đã nghẹn ngào, nước mắt từ hai khóe mắt bỗng lăn xuống.
Tâm tình Trình Thư Vũ lúc này phức tạp khác thường. Ông ta hối hận, tự trách, tự ti, phẫn nộ, bất đắc dĩ, oán hận…Nhưng, ngoài những dòng cảm xúc này, còn một thứ gọi là đau đớn đã ăn sâu vào thâm tâm ông ta.
Dù ông ta có tài sản hàng trăm triệu, nhưng lại không có được tình yêu chân chính. Dù ông ta có vợ có con, nhưng chỉ là đi mượn. Ông ta cảm thấy mình chính là người đàn ông đáng thương nhất, người đàn ông ti tiện nhất, nhưng trước mặt người khác ông ta lại không thể không giả bộ dáng vẻ vênh váo tự đắc, chỉ điểm giang sơn, khống chế tất cả. Cũng chỉ có không ngừng kiếm tiền mới có thể khiến ông ta cảm thấy đạt được chút cảm giác thành tựu.
Lúc này, thấy Trình Thư Vũ khóc lên thành tiếng, Tiếu Mỹ Diễm quỳ sụp xuống trước mặt Trình Thư Vũ, khóc lóc thở than:
- Thư Vũ, là em có lỗi với anh, là em…
Trình Thư Vũ bỗng hất tay ra nói:
- Tiếu Mỹ Diễm, cô đừng nói gì nữa, quan hệ vợ chồng giữa chúng ta đến đây chấm dứt. Tài sản tôi sớm đã chia xong rồi, hai người chúng ta mỗi người một nửa.
Nói đoạn, Trình Thư Vũ lấy trong túi ra chiếc thẻ ngân hàng đưa cho Tiếu Mỹ Diễm: - Trong này có 100 triệu, cô cầm lấy số tiền này, mặc kệ đi ra nước ngoài cũng được, hay phát triển ở trong nước cũng được, đều có thể tiêu diêu tự tại sống qua ngày, cả đời sẽ không vì kiếm kế sinh nhai mà phiền muộn. Vợ chồng chúng ta một cặp, dù cô có lỗi với tôi, nhưng tôi cũng lợi dụng cô xem như cũng hòa nhau rồi.
Nói tới đây, Trình Thư Vũ thở dài:
- Đi đi, cô mau đi tìm Tôn Ngọc Long đi, chỉ cần cô nói cho Tôn Ngọc Long sự thật, tôi tin chắc chắn Tôn Ngọc Long sẽ ra tay giúp đỡ. Nếu không Thiên Hoành chắc chắn sẽ gặp nguy, không thể qua được, một khi chỗ trú ẩn của Thiên Hoành bị người của Tôn Ngọc Long phát hiện, Tôn Ngọc Long chắc chắn sẽ chọn phương án giết người diệt khẩu, điều này cô hiểu hơn tôi nhiều.
Nghe Trình Thư Vũ nhắc nhở, Tiếu Mỹ Diễm trong lòng lo sợ. Bà hiểu Tôn Ngọc Long, bà tin Tôn Ngọc Long có thể làm những chuyện như vậy. Bà thoáng do dự, sau đó cầm chiếc thẻ ngân hàng cho vào túi xách, đầy cảm kích nhìn Trình Thư Vũ, nghiến chặt răng lại, cuối cùng đứng dậy nói:
- Được rồi, Thư Vũ, vậy vợ chồng chúng ta xem như duyên tận ở đây, anh hãy tự bảo trọng, em đi tìm Tôn Ngọc Long cứu Trình Thiên Hoành.
Chờ sau khi Tiếu Mỹ Diễm đã đi khỏi, Trình Thư Vũ lại lấy lại sắc mặt bình tĩnh trước đây, ông ta rút điện thoại ra gọi cho Hà Hiểu Lâm, vợ của Tôn Ngọc Long:
- Hiểu Lâm, một giờ nữa, gặp nhau ở chỗ cũ nhé.
Đầu bên kia, giọng nói của Hà Hiểu Lâm vừa e ngại vừa vui mừng:
- Thư Vũ, chẳng phải anh đã lên máy bay chạy trốn sang Mỹ rồi sao, sao còn nói cái gì mà gặp nhau ở chỗ cũ chứ, anh đừng đùa em nhé.
Trình Thư Vũ cười nói:
- Hiểu Lâm, anh không đùa em, anh đang ở thị xã Đông Giang.
Hà Hiểu Lâm lắc đầu nói:
- Không thể nào, Tôn Ngọc Long đã xác thực thông tin rồi mà, nói là anh đã lên máy bay sang Mỹ rồi, tin này là kiểm tra bên công ty hàng không, tuyệt đối không thể sai được.
Trình Thư Vũ nói:
- Hiểu Lâm, em nghe anh nói, anh thực sự không đùa với em, anh đang ở thị xã Đông Giang, người cầm hộ chiếu Trình Thư Vũ đó của anh chẳng qua là thay thế anh mà thôi. Anh đã thuê hắn hai trăm ngàn, hắn cầm hộ chiếu của anh ra nước ngoài chỉ là để thu hút sự chú ý của cảnh sát mà thôi. Nhờ chiêu ve sầu thoát xác này anh mới có thể tự do tự tại ở trong nước mà không phải lo lắng từ phía cảnh sát.
Nghe Trình Thư Vũ nói như vậy, Hà Hiểu Lâm cơ bản đã tin lời Trình Thư Vũ, nhưng bà vẫn có chút do dự:
- Thư Vũ, anh ở trong nước thật chứ?
Trình Thư Vũ nói:
- Đúng vậy, Hiểu Lâm, anh vẫn đang ở trong nước. Một giờ nữa gặp nhau ở chỗ cũ, có vấn đề gì không?
Hà Hiểu Lâm liền đáp:
- Không sao, em sẽ xuất phát ngay đây, có thể hôm nay Tôn Ngọc Long không thể về nhà được.
Trình Thư Vũ gật đầu:
- Đúng vậy, ông ta chắc chắn không thể về được.
Một giờ sau, Trình Thư Vũ và Hà Hiểu Lâm gặp nhau trong một biệt thự khác cách biệt thự trước đây của Trình Thư Vũ chưa tới 1km. Vừa gặp nhau hai người đã quấn quýt lấy nhau, hôn nhau cuồng nhiệt.
Sau khi quấn quýt bên nhau hồi lâu họ mới rời nhau ra, Hà Hiểu Lâm giận dữ nhìn Trình Thư Vũ nói:
- Thư Vũ, thời gian này sao anh không liên lạc với em, anh có biết em cô đơn lắm không?
Trình Thư Vũ cười khổ sở:
- Gần đây anh rất bận, từ sau khi Liễu Kình Vũ tới thị xã Đông Giang, đặc biệt là từ sau khi Liễu Kình Vũ để ý tới công ty Thiên Hoành của anh, anh đã dự cảm thấy công ty Thiên Hoành sớm muộn cũng có chuyện, cho nên đã chuyển một số tài sản quan trọng đi trước, anh vẫn luôn phải làm việc này.
Nói tới đây, Trình Thư Vũ lấy trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho Hà Hiểu Lâm:
- Hiểu Lâm, chiếc thẻ này là cho em và con gái Khởi Mộng của chúng ta.
Hà Hiểu Lâm chau mày:
- Em cần tiền của anh làm gì, em và con sống rất tốt.
Nói đoạn, Hà Hiểu Lâm lại đặt tấm thẻ vào tay Trình Thư Vũ.
Trình Thư Vũ lại đặt tấm thẻ vào tay Hà Hiểu Lâm, trầm giọng:
- Hiểu Lâm, em nghe anh nói, sở dĩ anh đưa cho em chiếc thẻ này chủ yếu là mong em hãy đưa lại cho con gái Khởi Mộng của chúng ta. Mặc dù nó mang họ Tôn của Tôn Ngọc Long, nhưng nó vẫn là con gái anh, cho nên anh không thể bạc đãi con được. Theo phân tích của anh, lần này Liễu Kình Vũ tới thị xã Đông Giang chúng ta hừng hừng sát khí, hơn nữa còn được sự ủng hộ của lãnh đạo cấp cao tỉnh Bạch Vân, dù nói trước đây Tôn Ngọc Long có thể được một số người giải quyết thiên vị cho, nhưng lần này anh thấy giữa ông ta và Liễu Kình Vũ ai thắng ai bại còn chưa biết được. Nếu Tôn Ngọc Long chẳng may bị thua, vậy thì tất cả tài sản của Tôn Ngọc Long tất sẽ bị tịch thu, tới lúc đó thậm chí em cũng rất có thể bị liên lụy. Phương án của anh là em và con hãy cầm lấy số tiền này nhanh chóng di cư ra nước ngoài, tránh bị thiệt thòi.
Nhưng, dù đã biết Trình Thiên Hoành là con trai của Tôn Ngọc Long, Tiếu Mỹ Diễm cũng đành phải chôn kín trong lòng, ngay cả Tôn Ngọc Long cũng không biết, chỉ có mình bà biết, nhưng bà không ngờ Trình Thư Vũ lại vạch trần chuyện này, điều này khiến bà cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Song dù trong lòng Tiếu Mỹ Diễm khiếp sợ không thôi, ngoài mặt vẫn giả như không hiểu gì, nói:
- Lão Trình, ông nói linh tinh gì thế, Thiên Hoành chính là con của ông mà.
- Đủ rồi, đủ rồi, Tiếu Mỹ Diễm, cô còn định gạt tôi đến khi nào nữa?
Nói tới đây, Trình Thư Vũ chợt ngẩng đầu lên, hung hăng tát một cái vào má Tiếu Mỹ Diễm, hất Tiếu Mỹ Diễm té nhào xuống đất, từng giọt máu tươi chảy từ khóe miệng xuống.
Sắc mặt Trình Thư Vũ hung hăng dữ tợn dùng ngón tay chỉ vào mặt Tiếu Mỹ Diễm quát:
- Tiếu Mỹ Diễm, đừng nghĩ tôi là thằng ngốc, cô cho rằng tôi không biết hầu như thứ bảy hàng tuần cô đều cùng với Tôn Ngọc Long ra ngoài thuê phòng sao? Cô cho rằng trước khi kết hôn tôi không biết cô đồng thời có quan hệ thân mật với tôi và Tôn Ngọc Long sao? Nhầm rồi, cô đã quá nhầm rồi.
Tiếu Mỹ Diễm, Trình Thư Vũ tôi không phải là thằng ngốc, cái gì tôi cũng biết hết đấy, cái gì cũng hiểu hết đấy, thậm chí mỗi lần cô cùng thuê phòng với Tôn Ngọc Long thuê phòng ở khách sạn nào, khi nào tôi đều biết hết. Cô đừng quên bây giờ là thời đại thông tin rồi, tôi chỉ cần đăng nhập vào số chứng minh thư của cô là có thể tra được tất cả thông tin, Tiếu Mỹ Diễm, cô đi đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa.
Tiếu Mỹ Diễm đứng chết lặng, khuôn mặt xinh đẹp hầu như cắt không còn giọt máu nào nữa, bà run rẩy nói:
- Thư Vũ, sao ông biết được?
Trình Thư Vũ bật cười ha hả:
- Ha Ha, sao tôi biết ư, đương nhiên là tôi biết rồi. Bởi vì ngay từ đầu trước thời gian cô mang thai, cơ thể tôi luôn ở trạng thái bệnh tật, khi đó tôi không thể quan hệ được, cho nên từ cái ngày cô mang thai tôi đã biết người đàn ông bên ngoài của cô rồi. Sau khi điều tra tôi mới phát hiện thấy hóa ra người đàn ông đó lại là Tôn Ngọc Long. Khi đó, tôi mới hạ quyết tâm, nhất định tôi phải chữa khỏi bệnh, sau đó tôi đã mất hơn 1 năm, uống không biết bao nhiêu thuốc đông y, cuối cùng tôi đã chữa khỏi bệnh, cho nên dù Tôn Ngọc Long đã chiếm được cô, nhưng tôi cũng chẳng thiệt thòi gì.
Nói tới đây, Trình Thư Vũ bỗng phá lên cười một tràng dài đầy đắc ý từ tận đáy lòng, âm thanh này giống như tận lực, liều lĩnh và đắc ý như vậy. Tiếu Mỹ Diễm đang run rẩy trong lòng, bây giờ bà cho rằng Trình Thư Vũ đã bắt đầu nói nhảm rồi.
Tiếu Mỹ Diễm nhìn bộ dạng gần như điên loạn của Trình Thư Vũ, trong lòng cảm thấy đau nhói. Dù đến giờ hầu như tháng nào bà cũng lên giường với Tôn Ngọc Long hai, ba lần, nhưng đối với Trình Thư Vũ người đàn ông bên cạnh mình, bà vẫn rất có cảm tình.
Tiếu Mỹ Diễm đau khổ nói:
- Thư Vũ, dù anh đã biết quan hệ giữa em và Tôn Ngọc Long, tại sao anh không ngăn em lại chứ? Sao không đánh không mắng em chứ?
- Ngăn cô lại, vì sao tôi phải giữ cô lại? Nếu tôi giữ cô lại, tôi còn dựa vào cái gì để đi tìm Tôn Ngọc Long bàn chuyện đây, chính bởi vì cô và Tôn Ngọc Long duy trì mối quan hệ đó cho nên nhiều năm nay tôi đi tìm Tôn Ngọc Long bàn việc hầu như đều không có gì trở ngại, cũng chính vì dựa vào quyền thế của Tôn Ngọc Long, công ty xây dựng Thiên Hoành của tôi mới phát triển quy mô như ngày hôm nay, tôi mới có được gia sản lên tới hàng trăm triệu như ngày nay.
Nói tới đây, giọng Trình Thư Vũ có chút chua xót xen lẫn tự trách, bỗng hùng hổ tự vả vào miệng mình vài cái, sau khi vả xong khóe miệng vẫn còn dính máu, ông ta điên cuồng cười lớn:
- Bởi vì tôi là thương nhân, tôi đã chạy theo lợi ích kinh doanh, vì tiền bạc mà dâng hiến cả người phụ nữ của mình, là có chút kỹ xảo thường dùng của một số thương nhân. Bây giờ cô tự nguyện hiến thân để tôi tránh được phiền phức hơn, sao tôi lại không vui chứ.
Nói tới đây, giọng Trình Thư Vũ đã nghẹn ngào, nước mắt từ hai khóe mắt bỗng lăn xuống.
Tâm tình Trình Thư Vũ lúc này phức tạp khác thường. Ông ta hối hận, tự trách, tự ti, phẫn nộ, bất đắc dĩ, oán hận…Nhưng, ngoài những dòng cảm xúc này, còn một thứ gọi là đau đớn đã ăn sâu vào thâm tâm ông ta.
Dù ông ta có tài sản hàng trăm triệu, nhưng lại không có được tình yêu chân chính. Dù ông ta có vợ có con, nhưng chỉ là đi mượn. Ông ta cảm thấy mình chính là người đàn ông đáng thương nhất, người đàn ông ti tiện nhất, nhưng trước mặt người khác ông ta lại không thể không giả bộ dáng vẻ vênh váo tự đắc, chỉ điểm giang sơn, khống chế tất cả. Cũng chỉ có không ngừng kiếm tiền mới có thể khiến ông ta cảm thấy đạt được chút cảm giác thành tựu.
Lúc này, thấy Trình Thư Vũ khóc lên thành tiếng, Tiếu Mỹ Diễm quỳ sụp xuống trước mặt Trình Thư Vũ, khóc lóc thở than:
- Thư Vũ, là em có lỗi với anh, là em…
Trình Thư Vũ bỗng hất tay ra nói:
- Tiếu Mỹ Diễm, cô đừng nói gì nữa, quan hệ vợ chồng giữa chúng ta đến đây chấm dứt. Tài sản tôi sớm đã chia xong rồi, hai người chúng ta mỗi người một nửa.
Nói đoạn, Trình Thư Vũ lấy trong túi ra chiếc thẻ ngân hàng đưa cho Tiếu Mỹ Diễm: - Trong này có 100 triệu, cô cầm lấy số tiền này, mặc kệ đi ra nước ngoài cũng được, hay phát triển ở trong nước cũng được, đều có thể tiêu diêu tự tại sống qua ngày, cả đời sẽ không vì kiếm kế sinh nhai mà phiền muộn. Vợ chồng chúng ta một cặp, dù cô có lỗi với tôi, nhưng tôi cũng lợi dụng cô xem như cũng hòa nhau rồi.
Nói tới đây, Trình Thư Vũ thở dài:
- Đi đi, cô mau đi tìm Tôn Ngọc Long đi, chỉ cần cô nói cho Tôn Ngọc Long sự thật, tôi tin chắc chắn Tôn Ngọc Long sẽ ra tay giúp đỡ. Nếu không Thiên Hoành chắc chắn sẽ gặp nguy, không thể qua được, một khi chỗ trú ẩn của Thiên Hoành bị người của Tôn Ngọc Long phát hiện, Tôn Ngọc Long chắc chắn sẽ chọn phương án giết người diệt khẩu, điều này cô hiểu hơn tôi nhiều.
Nghe Trình Thư Vũ nhắc nhở, Tiếu Mỹ Diễm trong lòng lo sợ. Bà hiểu Tôn Ngọc Long, bà tin Tôn Ngọc Long có thể làm những chuyện như vậy. Bà thoáng do dự, sau đó cầm chiếc thẻ ngân hàng cho vào túi xách, đầy cảm kích nhìn Trình Thư Vũ, nghiến chặt răng lại, cuối cùng đứng dậy nói:
- Được rồi, Thư Vũ, vậy vợ chồng chúng ta xem như duyên tận ở đây, anh hãy tự bảo trọng, em đi tìm Tôn Ngọc Long cứu Trình Thiên Hoành.
Chờ sau khi Tiếu Mỹ Diễm đã đi khỏi, Trình Thư Vũ lại lấy lại sắc mặt bình tĩnh trước đây, ông ta rút điện thoại ra gọi cho Hà Hiểu Lâm, vợ của Tôn Ngọc Long:
- Hiểu Lâm, một giờ nữa, gặp nhau ở chỗ cũ nhé.
Đầu bên kia, giọng nói của Hà Hiểu Lâm vừa e ngại vừa vui mừng:
- Thư Vũ, chẳng phải anh đã lên máy bay chạy trốn sang Mỹ rồi sao, sao còn nói cái gì mà gặp nhau ở chỗ cũ chứ, anh đừng đùa em nhé.
Trình Thư Vũ cười nói:
- Hiểu Lâm, anh không đùa em, anh đang ở thị xã Đông Giang.
Hà Hiểu Lâm lắc đầu nói:
- Không thể nào, Tôn Ngọc Long đã xác thực thông tin rồi mà, nói là anh đã lên máy bay sang Mỹ rồi, tin này là kiểm tra bên công ty hàng không, tuyệt đối không thể sai được.
Trình Thư Vũ nói:
- Hiểu Lâm, em nghe anh nói, anh thực sự không đùa với em, anh đang ở thị xã Đông Giang, người cầm hộ chiếu Trình Thư Vũ đó của anh chẳng qua là thay thế anh mà thôi. Anh đã thuê hắn hai trăm ngàn, hắn cầm hộ chiếu của anh ra nước ngoài chỉ là để thu hút sự chú ý của cảnh sát mà thôi. Nhờ chiêu ve sầu thoát xác này anh mới có thể tự do tự tại ở trong nước mà không phải lo lắng từ phía cảnh sát.
Nghe Trình Thư Vũ nói như vậy, Hà Hiểu Lâm cơ bản đã tin lời Trình Thư Vũ, nhưng bà vẫn có chút do dự:
- Thư Vũ, anh ở trong nước thật chứ?
Trình Thư Vũ nói:
- Đúng vậy, Hiểu Lâm, anh vẫn đang ở trong nước. Một giờ nữa gặp nhau ở chỗ cũ, có vấn đề gì không?
Hà Hiểu Lâm liền đáp:
- Không sao, em sẽ xuất phát ngay đây, có thể hôm nay Tôn Ngọc Long không thể về nhà được.
Trình Thư Vũ gật đầu:
- Đúng vậy, ông ta chắc chắn không thể về được.
Một giờ sau, Trình Thư Vũ và Hà Hiểu Lâm gặp nhau trong một biệt thự khác cách biệt thự trước đây của Trình Thư Vũ chưa tới 1km. Vừa gặp nhau hai người đã quấn quýt lấy nhau, hôn nhau cuồng nhiệt.
Sau khi quấn quýt bên nhau hồi lâu họ mới rời nhau ra, Hà Hiểu Lâm giận dữ nhìn Trình Thư Vũ nói:
- Thư Vũ, thời gian này sao anh không liên lạc với em, anh có biết em cô đơn lắm không?
Trình Thư Vũ cười khổ sở:
- Gần đây anh rất bận, từ sau khi Liễu Kình Vũ tới thị xã Đông Giang, đặc biệt là từ sau khi Liễu Kình Vũ để ý tới công ty Thiên Hoành của anh, anh đã dự cảm thấy công ty Thiên Hoành sớm muộn cũng có chuyện, cho nên đã chuyển một số tài sản quan trọng đi trước, anh vẫn luôn phải làm việc này.
Nói tới đây, Trình Thư Vũ lấy trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho Hà Hiểu Lâm:
- Hiểu Lâm, chiếc thẻ này là cho em và con gái Khởi Mộng của chúng ta.
Hà Hiểu Lâm chau mày:
- Em cần tiền của anh làm gì, em và con sống rất tốt.
Nói đoạn, Hà Hiểu Lâm lại đặt tấm thẻ vào tay Trình Thư Vũ.
Trình Thư Vũ lại đặt tấm thẻ vào tay Hà Hiểu Lâm, trầm giọng:
- Hiểu Lâm, em nghe anh nói, sở dĩ anh đưa cho em chiếc thẻ này chủ yếu là mong em hãy đưa lại cho con gái Khởi Mộng của chúng ta. Mặc dù nó mang họ Tôn của Tôn Ngọc Long, nhưng nó vẫn là con gái anh, cho nên anh không thể bạc đãi con được. Theo phân tích của anh, lần này Liễu Kình Vũ tới thị xã Đông Giang chúng ta hừng hừng sát khí, hơn nữa còn được sự ủng hộ của lãnh đạo cấp cao tỉnh Bạch Vân, dù nói trước đây Tôn Ngọc Long có thể được một số người giải quyết thiên vị cho, nhưng lần này anh thấy giữa ông ta và Liễu Kình Vũ ai thắng ai bại còn chưa biết được. Nếu Tôn Ngọc Long chẳng may bị thua, vậy thì tất cả tài sản của Tôn Ngọc Long tất sẽ bị tịch thu, tới lúc đó thậm chí em cũng rất có thể bị liên lụy. Phương án của anh là em và con hãy cầm lấy số tiền này nhanh chóng di cư ra nước ngoài, tránh bị thiệt thòi.