Liễu Kình Vũ thật nhức đầu, hắn thật không ngờ, sự tình lại phát triển tới mức độ này, nhìn bốn vị mỹ nhân trước mặt, hắn thực sự bó tay.
Nhất là ánh mắt sắc bén của Tào Thục Tuệ, ánh mắt đầy mong chờ của Tần Duệ Tiệp, ánh mắt nóng bỏng của Tôn Khởi Mộng, tất cả đều làm Liễu Kình Vũ cảm thấy vô cùng áp lực, mà ánh mắt không tranh không giành kia của Mộ Dung Thiện Tuyết lại càng làm cho hắn đứng ngồi không yên.
Sau khi thoáng trầm tư một chút, Liễu Kình Vũ cười nói:
- Mọi người cùng ngồi xuống đi, đều nhìn tôi làm gì, tôi là người bệnh đấy.
Liễu Kình Vũ nói xong, Tào Thục Tuệ tức giận đến mắt hạnh trợn trừng, thở phì phì.
Liễu Kình Vũ chọn cách dày mặt, thích trừng thì cứ trừng, ai tôi cũng không đắc tội.
Nhìn Liễu Kình Vũ như vậy, Tào Thục Tuệ cũng đành bất lực, vài cô gái đều trầm mặc không nói gì.
Cuối cùng, Mộ Dung Thiện Tuyết đi ra ngoài trước, nói:
- Buổi tối tôi đến thăm anh.
Mộ Dung Thiện Tuyết đi rồi, Tôn Khởi Mộng do dự một chút, cuối cùng cũng đứng dậy, nói:
- Ngày mai tôi qua thăm anh.
Cuối cùng, chỉ còn Tào Thục Tuệ và Tần Duệ Tiệp.
Tào Thục Tuệ nhìn Tần Duệ Tiệp, Tần Duệ Tiệp cũng nhìn lại, hai người nhìn nhau, trong mắt tất cả đều là kiên định cùng quyết tâm, ai cũng không hề có ý nhượng bộ.
Cả hai người ánh mắt đều tóe lửa.
Liễu Kình Vũ nhìn hai người, càng nhìn càng thấy giống như hai con gà đang chọi mắt, vội vàng nhẹ ho khan một tiếng:
- Hai người, chúng ta đánh bài đi.
Liễu Kình Vũ vừa dứt lời, hai cô gái nói gần như đồng thời:
- Không chơi.
Lúc này, hai người lại đột nhiên vô cùng đồng lòng, chặn ngay lời của Liễu Kình Vũ, trong giọng nói còn mang theo mấy phần tức giận.
Tuy nhiên, Liễu Kình Vũ cũng không hề tức giận, cười ha hả, tự lấy điện thoại di động ra chơi.
Tần Duệ Tiệp lạnh lùng nhìn Tào Thục Tuệ:
- Hai giờ sau tôi đến nhận ca.
Tào Thục Tuệ vừa nghe, coi như không thấy, cúi đầu đi lấy nước cho Liễu Kình Vũ.
Tần Duệ Tiệp ra khỏi phòng, tiếng bước chân từ từ xa dần, trên mặt Tào Thục Tuệ lộ ra một chút đắc ý, nhưng lập tức lại u buồn, cảm giác thắng lợi rất nhanh đã không còn gì.
Ở trong phòng bệnh, Tào Thục Tuệ chăm sóc Liễu Kình Vũ hai giờ, Tần Duệ Tiệp lập tức đến thay, Tào Thục Tuệ bước ra ngoài không quên trừng mắt nhìn Liễu Kình Vũ một cái rồi quay người rời đi.
Sau cơm tối, Tần Duệ Tiệp đi khỏi, Tào Thục Tuệ lại nhận ca.
Vào ban đêm, Tần Duệ Tiệp không tới nữa, bởi vì Tào Thục Tuệ nói, tối nay cô không cần qua, vì tối nay Mộ Dung Thiện Tuyết tới, tôi phụ trách đuổi cô ta đi.
Tần Duệ Tiệp là một người vô cùng thông minh, nghe Tào Thục Tuệ nói vậy, cô lập tức hiểu ra ma nữ này đã nghĩ đến chuyện loại bỏ Mộ Dung Thiện Tuyết rồi. Đối với loại tình huống này, cô thực ra rất vui vẻ đứng xem, dù sao, Mộ Dung Thiện Tuyết mới là đối thủ lớn nhất của các cô bây giờ.
Đêm tối mênh mông, cả thị xã Đông Giang chìm trong ánh đèn mờ ảo.
Khoảng 8h tối, Tào Thục Tuệ đoán chừng thời gian, cảm giác Mộ Dung Thiện Tuyết sắp đến, liền bưng một chậu nước rửa chân đi tới bên người Liễu Kình Vũ, nói với hắn:
- Nào, đưa chân của anh ra đây, phải rửa chân thôi, chân anh sắp thối chết rồi.
Liều Kình Vũ lập tức hoảng hốt, chỉ có thể nghe theo lời của Tào Thục Tuệ, chà xát hai chân với nhau.
Hắn là đàn ông, vốn hắn vẫn có thể tự lo cho mình, do cánh tay bị thương, nên chà xát hai chân vào nhau là biện pháp tốt nhất.
Nhưng mà, điều tiếp theo thật làm Liễu Kình Vũ vô cùng bất ngờ, Tào Thục Tuệ lại ngồi xổm xuống rửa chân cho hắn. Mặc dù chỉ là một động tác đơn giản như vậy, nhưng cũng làm lòng hắn run lên. Ai cũng đều rõ ràng, Tào Thục Tuệ bình thường khi ở Tào gia, cao quý còn hơn công chúa, tất cả mọi người đều vô cùng sủng ái cô, sợ cô bị oan ức, cho tới bây giờ đều chỉ có người khác hầu hạ cô, cô đã từng bao giờ phải hầu hạ người khác.
Nhưng mà, một cành vàng lá ngọc như vậy lại có thể chấp nhận rửa chân cho mình, trong khoảnh khắc đó, Liễu Kình Vũ cảm thấy tràn đầy ấm áp. Hắn thực sự vô cùng cảm động, chỉ bằng một hành động đơn giản, Liễu Kình Vũ lại có thể cảm nhận được tình cảm của Tào Thục Tuệ dành cho mình sâu đậm đến mức nào.
Khó nhất là nhận tình cảm của mỹ nhân mà.
Tào Thục Tuệ rửa chân vô cùng cẩn thận, gần như mỗi một tấc da thịt cô đều không buông tha, thậm chí còn thỉnh thoảng giúp Liễu Kình Vũ mát xa, giúp hắn khơi thông kinh mạch, Liễu Kình Vũ cảm thấy vô cùng thoải mái, tựa vào đầu giường mỉm cười.
Giờ phút này, cửa phòng khép hờ, chỉ cần đứng ngoài cửa, có thể dễ dàng nhìn thấy mọi động tĩnh trong phòng.
Vừa lúc đó, tiếng bước chân từ xa vọng tới, Mộ Dung Thiện Tuyết dừng ở cửa. Cô đang muốn gõ cửa, lại nhìn thấy bóng dáng Tào Thục Tuệ đang ngồi dưới đất giúp Liễu Kình Vũ rửa chân, giờ khắc này, Mộ Dung Thiện Tuyết thật sự hoảng sợ rồi.
Cô thật không ngờ, Tào Thục Tuệ sẽ vì Liễu Kình Vũ rửa chân, chuyện này thực sự làm cô vô cùng bất ngờ cùng hoảng sợ.
Liễu Kình Vũ rốt cục có điểm gì hấp dẫn làm Tào Thục Tuệ phải hy sinh nhiều như vậy?
Nhìn đến đây, Mộ Dung Thiện Tuyết thu tay lại, trầm mặc.
Nhưng mà, cảnh tượng tiếp theo lại càng khiến Mộ Dung Thiện Tuyết bất ngờ hơn, sau khi Tào Thục Tuệ rửa chân cho Liễu Kình Vũ xong, lại trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Liễu Kình Vũ, sau đó, cô ôm cổ Liễu Kình Vũ, dâng lên đôi môi của chính mình.
Mà giờ phút này, Liễu Kình Vũ vẫn còn ở trong trạng thái thỏa mãn khi được Tào Thục Tuệ rửa chân cho, hắn vẫn còn ngồi nguyên tại chỗ. Hắn thật không ngờ, lại bị Tào Thục Tuệ nhân cơ hội này hôn trộm, hơn nữa cô còn trực tiếp đưa lưỡi vào trong miệng Liễu Kình Vũ, cuốn lấy lưỡi hắn.
Liễu Kình Vũ giật mình tỉnh dậy, hắn vội vàng mở to mắt muốn đẩy Tào Thục Tuệ ra, nhưng không ngờ, khi hắn đẩy, tay hắn chạm đến một nơi mềm mại, co dãn mười phần. Liễu Kình Vũ cảm thấy nội tâm run rẩy, hắn biết, đây chính là ngực của Tào Thục Tuệ.
Bởi vì hắn rất hiểu Tào Thục Tuệ, dù cô ăn mặc rất táo bạo, thậm chí tư tưởng vô cùng phóng khoáng, nhưng thực tế, Tào Thục Tuệ trên phương diện quan hệ nam nữ lại khá bảo thủ. Liễu Kình Vũ nhớ rõ, đã từng có một tên con ông cháu cha bởi vì quá thích Tào Thục Tuệ, cuối cùng không khống chế được, muốn vươn tay sàm sỡ cô, kết quả không những không sờ được, còn bị cô đánh thành đầu heo, thậm chí hai bàn tay còn bị cô đánh đến gần tàn tật, gã chỉ có thể gào khóc, còn tìm cha mẹ ra mặt.
Nhưng đến tối, Tào Thục Tuệ đã tìm được cha me của tên con ông cháu cha này, kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra, còn thêm mắm dặm muối không ít, cuối cùng tên công tử bột này không những không thể thuyết phục được cha mẹ, còn bị cha mẹ gã hung hăng đánh một trận ngay trước mặt Tào Thục Tuệ.
Tào Thục Tuệ một bước thành danh, từ đó về sau, không còn bất kì tên con ông cháu cha nào còn có gan đi chiếm tiện nghi của cô.
Nhưng mà, Liễu Kình Vũ thật không ngờ, Tào Thục Tuệ chủ động dâng tới cửa, tuy hắn cảm thấy vô cùng không yên, nhưng khi đôi môi Tào Thục Tuệ kề sát môi hắn, linh hồn của hắn cũng sắp thăng thiên tới nơi rồi. Cái loại nhuyễn ngọc ôn hương này, bộ ngực đầy đặn, chiếc lưỡi thơm tho thực sự làm Liễu Kình Vũ có chút si mê.
Một khắc này, Liễu Kình Vũ không biết mình đang ở đâu.
Dưới sự chủ động của Tào Thục Tuệ, nụ hôn của hai người kéo dài rất lâu.
Nhưng mà, bọn họ ai cũng không chú ý tới, ngay tại cửa phòng, Mộ Dung Thiện Tuyết có chút khiếp sợ nhìn hai người trong phòng. Nhất là khi Liễu Kình Vũ đẩy Tào Thục Tuệ ra, cô còn chủ động giữ lại tay hắn, đè chặt hơn trên ngực mình, khiến người ngoài nhìn vào, cảm giác như Liễu Kình Vũ đang chủ động.
Giờ phút này, sắc mặt Mộ Dung Thiện Tuyết chuyển từ bất đắc dĩ sang trắng bệch.
Nói thật ra, từ sau khi biết Liễu Kình Vũ, sau đó cơ hội gặp gỡ cũng nhiều hơn, cô cũng đã dần cảm nhận được sự ưu tú của Liễu Kình Vũ. Hắn thực sự rất chân thành, chấp nhất, nghĩa khí, quyết đoán, khí phách, cô có chút cảm động, cũng có chút tán thưởng.
Nhất là khi Liễu Kình Vũ dù bị thương, nhưng khi nhận được điện thoại của mình vẫn ngay lập tức chạy đến, cứu mình và bạn khỏi tình huống nguy hiểm, càng làm cho trái tim băng giá của Mộ Dung Thiện Tuyết có chút tan chảy.
Bằng không, Mộ Dung Thiện Tuyết cũng sẽ không nói buổi tối sẽ đến thăm hắn.
Nhưng, cô thật không ngờ, mình lại bắt gặp cảnh tượng này.
Cùng với khuôn mặt dần trở nên trắng bệch, là trái tim từ từ phủ bụi.
Mộ Dung Thiện Tuyết khẽ tựa vào vách tường ngoài phòng, chậm tãi nhắm hai mắt lại, hàng lông mi cũng run rẩy không ngừng.
Hai tay cô nắm thật chặt, sắc mặt có chút tái nhợt.
Nhất là ánh mắt sắc bén của Tào Thục Tuệ, ánh mắt đầy mong chờ của Tần Duệ Tiệp, ánh mắt nóng bỏng của Tôn Khởi Mộng, tất cả đều làm Liễu Kình Vũ cảm thấy vô cùng áp lực, mà ánh mắt không tranh không giành kia của Mộ Dung Thiện Tuyết lại càng làm cho hắn đứng ngồi không yên.
Sau khi thoáng trầm tư một chút, Liễu Kình Vũ cười nói:
- Mọi người cùng ngồi xuống đi, đều nhìn tôi làm gì, tôi là người bệnh đấy.
Liễu Kình Vũ nói xong, Tào Thục Tuệ tức giận đến mắt hạnh trợn trừng, thở phì phì.
Liễu Kình Vũ chọn cách dày mặt, thích trừng thì cứ trừng, ai tôi cũng không đắc tội.
Nhìn Liễu Kình Vũ như vậy, Tào Thục Tuệ cũng đành bất lực, vài cô gái đều trầm mặc không nói gì.
Cuối cùng, Mộ Dung Thiện Tuyết đi ra ngoài trước, nói:
- Buổi tối tôi đến thăm anh.
Mộ Dung Thiện Tuyết đi rồi, Tôn Khởi Mộng do dự một chút, cuối cùng cũng đứng dậy, nói:
- Ngày mai tôi qua thăm anh.
Cuối cùng, chỉ còn Tào Thục Tuệ và Tần Duệ Tiệp.
Tào Thục Tuệ nhìn Tần Duệ Tiệp, Tần Duệ Tiệp cũng nhìn lại, hai người nhìn nhau, trong mắt tất cả đều là kiên định cùng quyết tâm, ai cũng không hề có ý nhượng bộ.
Cả hai người ánh mắt đều tóe lửa.
Liễu Kình Vũ nhìn hai người, càng nhìn càng thấy giống như hai con gà đang chọi mắt, vội vàng nhẹ ho khan một tiếng:
- Hai người, chúng ta đánh bài đi.
Liễu Kình Vũ vừa dứt lời, hai cô gái nói gần như đồng thời:
- Không chơi.
Lúc này, hai người lại đột nhiên vô cùng đồng lòng, chặn ngay lời của Liễu Kình Vũ, trong giọng nói còn mang theo mấy phần tức giận.
Tuy nhiên, Liễu Kình Vũ cũng không hề tức giận, cười ha hả, tự lấy điện thoại di động ra chơi.
Tần Duệ Tiệp lạnh lùng nhìn Tào Thục Tuệ:
- Hai giờ sau tôi đến nhận ca.
Tào Thục Tuệ vừa nghe, coi như không thấy, cúi đầu đi lấy nước cho Liễu Kình Vũ.
Tần Duệ Tiệp ra khỏi phòng, tiếng bước chân từ từ xa dần, trên mặt Tào Thục Tuệ lộ ra một chút đắc ý, nhưng lập tức lại u buồn, cảm giác thắng lợi rất nhanh đã không còn gì.
Ở trong phòng bệnh, Tào Thục Tuệ chăm sóc Liễu Kình Vũ hai giờ, Tần Duệ Tiệp lập tức đến thay, Tào Thục Tuệ bước ra ngoài không quên trừng mắt nhìn Liễu Kình Vũ một cái rồi quay người rời đi.
Sau cơm tối, Tần Duệ Tiệp đi khỏi, Tào Thục Tuệ lại nhận ca.
Vào ban đêm, Tần Duệ Tiệp không tới nữa, bởi vì Tào Thục Tuệ nói, tối nay cô không cần qua, vì tối nay Mộ Dung Thiện Tuyết tới, tôi phụ trách đuổi cô ta đi.
Tần Duệ Tiệp là một người vô cùng thông minh, nghe Tào Thục Tuệ nói vậy, cô lập tức hiểu ra ma nữ này đã nghĩ đến chuyện loại bỏ Mộ Dung Thiện Tuyết rồi. Đối với loại tình huống này, cô thực ra rất vui vẻ đứng xem, dù sao, Mộ Dung Thiện Tuyết mới là đối thủ lớn nhất của các cô bây giờ.
Đêm tối mênh mông, cả thị xã Đông Giang chìm trong ánh đèn mờ ảo.
Khoảng 8h tối, Tào Thục Tuệ đoán chừng thời gian, cảm giác Mộ Dung Thiện Tuyết sắp đến, liền bưng một chậu nước rửa chân đi tới bên người Liễu Kình Vũ, nói với hắn:
- Nào, đưa chân của anh ra đây, phải rửa chân thôi, chân anh sắp thối chết rồi.
Liều Kình Vũ lập tức hoảng hốt, chỉ có thể nghe theo lời của Tào Thục Tuệ, chà xát hai chân với nhau.
Hắn là đàn ông, vốn hắn vẫn có thể tự lo cho mình, do cánh tay bị thương, nên chà xát hai chân vào nhau là biện pháp tốt nhất.
Nhưng mà, điều tiếp theo thật làm Liễu Kình Vũ vô cùng bất ngờ, Tào Thục Tuệ lại ngồi xổm xuống rửa chân cho hắn. Mặc dù chỉ là một động tác đơn giản như vậy, nhưng cũng làm lòng hắn run lên. Ai cũng đều rõ ràng, Tào Thục Tuệ bình thường khi ở Tào gia, cao quý còn hơn công chúa, tất cả mọi người đều vô cùng sủng ái cô, sợ cô bị oan ức, cho tới bây giờ đều chỉ có người khác hầu hạ cô, cô đã từng bao giờ phải hầu hạ người khác.
Nhưng mà, một cành vàng lá ngọc như vậy lại có thể chấp nhận rửa chân cho mình, trong khoảnh khắc đó, Liễu Kình Vũ cảm thấy tràn đầy ấm áp. Hắn thực sự vô cùng cảm động, chỉ bằng một hành động đơn giản, Liễu Kình Vũ lại có thể cảm nhận được tình cảm của Tào Thục Tuệ dành cho mình sâu đậm đến mức nào.
Khó nhất là nhận tình cảm của mỹ nhân mà.
Tào Thục Tuệ rửa chân vô cùng cẩn thận, gần như mỗi một tấc da thịt cô đều không buông tha, thậm chí còn thỉnh thoảng giúp Liễu Kình Vũ mát xa, giúp hắn khơi thông kinh mạch, Liễu Kình Vũ cảm thấy vô cùng thoải mái, tựa vào đầu giường mỉm cười.
Giờ phút này, cửa phòng khép hờ, chỉ cần đứng ngoài cửa, có thể dễ dàng nhìn thấy mọi động tĩnh trong phòng.
Vừa lúc đó, tiếng bước chân từ xa vọng tới, Mộ Dung Thiện Tuyết dừng ở cửa. Cô đang muốn gõ cửa, lại nhìn thấy bóng dáng Tào Thục Tuệ đang ngồi dưới đất giúp Liễu Kình Vũ rửa chân, giờ khắc này, Mộ Dung Thiện Tuyết thật sự hoảng sợ rồi.
Cô thật không ngờ, Tào Thục Tuệ sẽ vì Liễu Kình Vũ rửa chân, chuyện này thực sự làm cô vô cùng bất ngờ cùng hoảng sợ.
Liễu Kình Vũ rốt cục có điểm gì hấp dẫn làm Tào Thục Tuệ phải hy sinh nhiều như vậy?
Nhìn đến đây, Mộ Dung Thiện Tuyết thu tay lại, trầm mặc.
Nhưng mà, cảnh tượng tiếp theo lại càng khiến Mộ Dung Thiện Tuyết bất ngờ hơn, sau khi Tào Thục Tuệ rửa chân cho Liễu Kình Vũ xong, lại trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Liễu Kình Vũ, sau đó, cô ôm cổ Liễu Kình Vũ, dâng lên đôi môi của chính mình.
Mà giờ phút này, Liễu Kình Vũ vẫn còn ở trong trạng thái thỏa mãn khi được Tào Thục Tuệ rửa chân cho, hắn vẫn còn ngồi nguyên tại chỗ. Hắn thật không ngờ, lại bị Tào Thục Tuệ nhân cơ hội này hôn trộm, hơn nữa cô còn trực tiếp đưa lưỡi vào trong miệng Liễu Kình Vũ, cuốn lấy lưỡi hắn.
Liễu Kình Vũ giật mình tỉnh dậy, hắn vội vàng mở to mắt muốn đẩy Tào Thục Tuệ ra, nhưng không ngờ, khi hắn đẩy, tay hắn chạm đến một nơi mềm mại, co dãn mười phần. Liễu Kình Vũ cảm thấy nội tâm run rẩy, hắn biết, đây chính là ngực của Tào Thục Tuệ.
Bởi vì hắn rất hiểu Tào Thục Tuệ, dù cô ăn mặc rất táo bạo, thậm chí tư tưởng vô cùng phóng khoáng, nhưng thực tế, Tào Thục Tuệ trên phương diện quan hệ nam nữ lại khá bảo thủ. Liễu Kình Vũ nhớ rõ, đã từng có một tên con ông cháu cha bởi vì quá thích Tào Thục Tuệ, cuối cùng không khống chế được, muốn vươn tay sàm sỡ cô, kết quả không những không sờ được, còn bị cô đánh thành đầu heo, thậm chí hai bàn tay còn bị cô đánh đến gần tàn tật, gã chỉ có thể gào khóc, còn tìm cha mẹ ra mặt.
Nhưng đến tối, Tào Thục Tuệ đã tìm được cha me của tên con ông cháu cha này, kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra, còn thêm mắm dặm muối không ít, cuối cùng tên công tử bột này không những không thể thuyết phục được cha mẹ, còn bị cha mẹ gã hung hăng đánh một trận ngay trước mặt Tào Thục Tuệ.
Tào Thục Tuệ một bước thành danh, từ đó về sau, không còn bất kì tên con ông cháu cha nào còn có gan đi chiếm tiện nghi của cô.
Nhưng mà, Liễu Kình Vũ thật không ngờ, Tào Thục Tuệ chủ động dâng tới cửa, tuy hắn cảm thấy vô cùng không yên, nhưng khi đôi môi Tào Thục Tuệ kề sát môi hắn, linh hồn của hắn cũng sắp thăng thiên tới nơi rồi. Cái loại nhuyễn ngọc ôn hương này, bộ ngực đầy đặn, chiếc lưỡi thơm tho thực sự làm Liễu Kình Vũ có chút si mê.
Một khắc này, Liễu Kình Vũ không biết mình đang ở đâu.
Dưới sự chủ động của Tào Thục Tuệ, nụ hôn của hai người kéo dài rất lâu.
Nhưng mà, bọn họ ai cũng không chú ý tới, ngay tại cửa phòng, Mộ Dung Thiện Tuyết có chút khiếp sợ nhìn hai người trong phòng. Nhất là khi Liễu Kình Vũ đẩy Tào Thục Tuệ ra, cô còn chủ động giữ lại tay hắn, đè chặt hơn trên ngực mình, khiến người ngoài nhìn vào, cảm giác như Liễu Kình Vũ đang chủ động.
Giờ phút này, sắc mặt Mộ Dung Thiện Tuyết chuyển từ bất đắc dĩ sang trắng bệch.
Nói thật ra, từ sau khi biết Liễu Kình Vũ, sau đó cơ hội gặp gỡ cũng nhiều hơn, cô cũng đã dần cảm nhận được sự ưu tú của Liễu Kình Vũ. Hắn thực sự rất chân thành, chấp nhất, nghĩa khí, quyết đoán, khí phách, cô có chút cảm động, cũng có chút tán thưởng.
Nhất là khi Liễu Kình Vũ dù bị thương, nhưng khi nhận được điện thoại của mình vẫn ngay lập tức chạy đến, cứu mình và bạn khỏi tình huống nguy hiểm, càng làm cho trái tim băng giá của Mộ Dung Thiện Tuyết có chút tan chảy.
Bằng không, Mộ Dung Thiện Tuyết cũng sẽ không nói buổi tối sẽ đến thăm hắn.
Nhưng, cô thật không ngờ, mình lại bắt gặp cảnh tượng này.
Cùng với khuôn mặt dần trở nên trắng bệch, là trái tim từ từ phủ bụi.
Mộ Dung Thiện Tuyết khẽ tựa vào vách tường ngoài phòng, chậm tãi nhắm hai mắt lại, hàng lông mi cũng run rẩy không ngừng.
Hai tay cô nắm thật chặt, sắc mặt có chút tái nhợt.