Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, trong lòng Long Tường bắt đầu hưng phấn.
Theo Liễu Kình Vũ thời gian dài như vậy, đối với phong cách làm việc của Liễu Kình Vũ gã đã hiểu rõ ràng. Gã biết rằng, Liễu Kình Vũ làm việc luôn tính toán cẩn thận, thậm chí có thể tìm ra sơ hở của đối phương từ những chỗ cơ mật nhất, sau đó lợi dụng hoặc dẫn hướng đà phát triển hoặc là đột nhiên ngắm bắn, đánh cho đối thủ trở tay không kịp. Tuy rằng tạm thời gã vẫn chưa rõ Liễu Kình Vũ định làm gì, nhưng gã cũng không hỏi Liễu Kình Vũ.
Lúc này, Liễu Kình Vũ nói với Long Tường:
- Long Tường à, anh lập tức thông báo cho ba tổ tuần tra, phân lực lượng tiến hành khởi tố đối với những quan tham có chứng cớ xác thực. Nếu Tôn Ngọc Long và Đường Thiệu Cương đã tặng lễ cho chúng ta, vậy thì chúng ta cũng nên thu nhận, sao có thể phụ ý tốt của bọn họ.
Long Tường lập tức cầm tư liệu triển khai hành động.
Ngồi trên ghế làm việc, Liễu Kình Vũ trên mặt lộ ra tia tươi cười.
Vừa rồi Liễu Kình Vũ kỳ thật vẫn còn có một vấn đề nhỏ chưa nói với Long Tường, đó chính là hắn đã phân tích ra Tôn Ngọc Long và Đường Thiệu Cương sở dĩ làm như vậy có thể là nhằm hóa giải sự bất mãn của lãnh đạo Tỉnh ủy đối với thị xã Đông Giang. Nhưng mà theo Liễu Kình Vũ, bọn họ làm như vậy hiển nhiên là phí công. Bởi vì cho dù bọn họ thao tác thế nào, bọn họ cũng không thể thực sự buông tha cho lợi ích có trong tay, những lợi ích này đều là mồ hôi nước mắt của nhân dân và tài sản quốc gia.
Mà mình tới thị xã Đông Giang, mục đích thủ yếu chính là lấy lại những thứ này, cho nên mâu thuẫn giữa mình với Tôn Ngọc Long và những thế lực hủ bại vĩnh viễn không thể hóa giải được.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu. Hắn cho rằng Tôn Ngọc Long lần này ra chiêu tuyệt đối là một chiêu vô ích. Dựa theo lẽ thường, Tôn Ngọc Long chắc chắn sẽ không làm cách này, nhưng y lại cố tình dùng đến, chỉ e trong chuyện này có vấn đề. Tôn Ngọc Long rốt cuộc là có dụng ý gì?
Trong văn phòng Tôn Ngọc Long.
Trưởng ban thư ký thị ủy Ngô Hoàn Vũ, Bí thư đảng ủy thị trấn Hắc Môi và Tôn Ngọc Long cùng nhau ngồi đối mặt trên sofa.
Ngô Hoàn Vũ trầm giọng nói:
- Bí thư Tôn, ngài vừa mới nói đã đưa tài liệu của một số cán bộ vi phạm kỷ luật đến cho Ủy ban Kỷ luật, tôi cảm giác chuyện này có chút mua dây buộc mình. Liễu Kình Vũ chính là mong chúng ta làm như vậy, bởi vì hắn đang cần chiến tích, mà lực lượng của chúng ta cũng sẽ bị suy yếu nghiêm trọng. Hơn nữa những lực lượng này mặc dù là của Trần Chí Hoành trước kia, nhưng chúng ta cũng có thể lôi kéo bọn họ về phe chúng ta mà.
Tôn Ngọc Long cũng không có nóng lòng trả lời Ngô Hoàn Vũ, mà là nhìn về phía Vu Khánh Sinh, hỏi:
- Khánh Sinh, anh thấy thế nào?
Vu Khánh Sinh con mắt vừa đảo, nói:
- Tôi phỏng chừng sự việc không đơn giản như nhìn bề ngoài. Tôi tin Bí thư Tôn làm như vậy là có lý do, chẳng qua tôi nghĩ mãi cũng không rõ, rốt cuộc là do nguyên nhân gì mà cần hi sinh lớn như vậy.
Tôn Ngọc Long ha hả cười, gật gật đầu nói:
- Ừ, xem ra Khánh Sinh vẫn có chút động não. Lão Ngô này, về sau anh nên suy xét nhiều hơn rồi. Anh nghĩ một chút xem, Tôn Ngọc Long tôi đã lúc nào làm việc thiệt cho mình chưa? Đúng, chính là tôi đã tặng cho Liễu Kình Vũ một đại lễ, nhưng lễ của tôi dễ dàng tiêu hóa như vậy sao? Chẳng lẽ Liễu Kình Vũ không sợ ăn xong rồi bị rối loạn tiêu hóa sao?
Ngô Hoàn Vũ sửng sốt, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, không thể không thừa nhận Tôn Ngọc Long chưa bao giờ làm chuyện có hại cho mình. Gã có chút khó hiểu, hỏi:
- Bí thư Tôn, vậy rốt cuộc ngài có âm mưu gì?
Tôn Ngọc Long cười ha hả nói:
- Dương đông kích tây, lừa vào mê trận.
Tôn Ngọc Long cũng không nói thẳng ý đồ của mình, chỉ nói mấy từ nhắc nhở đám người Ngô Hoàn Vũ một chút.
Nhưng mà, đám người Ngô Hoàn Vũ tuy rằng biết Tôn Ngọc Long tuyệt đối là có âm mưu, nhưng trong khoảng thời gian ngắn thực sự còn không nắm rõ Tôn Ngọc Long rốt cuộc muốn làm gì. Nhưng bọn họ biết, lúc này đây, nhìn bề ngoài thì như thể Liễu Kình Vũ có lợi, nhưng trên thực tế, nguy cơ của hắn cũng càng ngày càng gần rồi. Bởi vì đích xác Tôn Ngọc Long không bao giờ làm chuyện có hại cho bản thân.
Nhưng mà, Tôn Ngọc Long không muốn chịu thiệt, Liễu Kình Vũ sao có thể chịu thiệt được.
Sau khi nhận đại lễ của Tôn Ngọc Long, dưới sự chỉ huy của Liễu Kình Vũ, Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang đã mạnh mẽ, cứng rắn xuất kích, khuấy lên một vòng nước chống tham nhũng mới. Hơn mười cán bộ chức vụ quan trọng ở các đơn vị bị khởi tố, lần nữa khiến cho chính đàn thị xã Đông Giang chấn động. Những cán bộ cơ sở cảm thấy vô cùng bất an, nhất là những người cũng có hành vi tham ô tham nhũng lại càng hoảng sợ.
Đương nhiên, cũng có một số cán bộ bên phe Tôn Ngọc Long đã nhìn ra, lần này bị khởi tố đại bộ phận đều là người cũ của Trần Chí Hoành, cho nên bọn họ cũng không lo lắng.
Nhưng mà, sau một tuần, Liễu Kình Vũ lại lần nữa nổi bão.
Lần bão nổi này nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Liễu Kình Vũ sở dĩ bão nổi là vì một tuần trước, trong Hội nghị thường vụ Thị ủy, đã yêu cầu toàn bộ cán bộ của thị xã Đông Giang phải báo cáo tình hình gia đình và bản thân mình, sau đó trình lên Ủy ban Kỷ luật. Những tài liệu này đã quy định phải được đưa lên trong vòng một tuần lễ.
Nhưng mà một tuần đã qua đi, số tài liệu được đưa đến không quá 1/3, thậm chí có 2/3 số người không hề đưa đến.
Rất hiển nhiên, rất nhiều cán bộ không nguyện ý trình báo tình hình của gia đình mình.
Sau khi Liễu Kình Vũ nhận được báo cáo của Long Tường, Liễu Kình Vũ liền nói:
- Long Tường, lập tức thông báo cho tất cả Ủy viên thường vụ của Ủy ban Kỷ luật, bất kể là đang ở trong Ủy ban Kỷ luật hay đang đi ra bên ngoài làm việc, đúng 4h chiều hôm nay toàn bộ phải quay trở về. Nếu không có công việc gì thực sự quan trọng, không cho phép một ai vắng mặt.
Long Tường gật gật đầu, lập tức đi ra ngoài thông báo.
Đúng 4h chiều, Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang lại mở cuộc họp thường vụ.
Thời gian gần đây, Liễu Kình Vũ dần dần nắm trong tay cả Ủy ban Kỷ luật, Nghiêm Vệ Đông cũng trở nên biết điều hơn. Tuy rằng trong lòng y vô cùng không cam lòng, nhưng lại rất sáng suốt, biết rằng mình chỉ là một Phó chủ nhiệm thường vụ, lực lượng nắm trong tay sớm đã bị đàn áp và phân hóa rồi, nếu mình muốn đối địch với Liễu Kình Vũ thì thật không có lý trí, thậm chí có thể khiến cho Liễu Kình Vũ đem cường lực bắn ngược về phía mình, bắt mình đi. Để tự bảo vệ mình, y quyết định tạm thời chỉ đảm nhiệm làm nội gián cho Tôn Ngọc Long ở Ủy ban Kỷ luật, có chuyện gì kịp thời thông báo cho Tôn Ngọc Long.
Trên hội nghị thường vụ Ủy ban Kỷ luật, Liễu Kình Vũ sắc mặt bình tĩnh, quẳng sấp tài liệu Long Tường vừa đệ trình lên, đập bàn nói:
- Các vị, các đồng chí, hôm nay tôi triệu tập mọi người lại đây, chủ yếu là muốn bàn bạc với mọi người một việc, chính là có liên quan đến việc các cán bộ trình báo về tình hình của gia đình mình. Mọi người có thể nhìn một chút, đã hết thời hạn rồi mà số tài liệu nộp lên chưa được 1/3. Hơn nữa trong số này cũng đến hơn nửa chỉ là viết ứng phó, không rõ ràng.
Tôi tin tưởng, mọi người đều biết, tình hình tham ô, nhận hối lộ trong nội bộ Đảng – Chính quyền chúng ta rất nghiêm trọng. Cán bộ trình báo tình hình gia đình, cũng là giúp chúng ta có thể áp dụng được một số biện pháp giám sát, kiểm tra. Thân là cán bộ lớn nhỏ của thị xã Đông Giang, đáng lý ra mọi người nên tích cực phối hợp.
Nhưng mà, lúc này đây, nhiều cán bộ thản nhiên không trình báo. Điều này nói rõ vấn đề gì? Nói rõ rằng những người này căn bản không để vào mắt quyết định của thường vụ Thị ủy, không để vào mắt Ủy ban Kỷ luật chúng ta.
Mọi người nói một chút đi, chúng ta phải làm gì để có thể đảm bảo được pháp quy và văn kiện chính sách có liên quan được thực hiện một cách kiên quyết và quán triệt?
Liễu Kình Vũ nói xong, hiện trường lập tức yên tĩnh, ai cũng không muốn mở miệng trước. Mọi người đều biết, dưới tình huống này, đề nghị của mình nếu bị Liễu Kình Vũ ghi lại, sau đó sẽ bị một số cán bộ cơ sở oán hận, thậm chí không loại trừ khả năng bị tấn công trả thù. Tất cả mọi người đều suy xét đến lợi ích của mình và thân nhân bằng hữu.
Ngay tại thời điểm Liễu Kình Vũ mở cuộc họp, Tôn Ngọc Long bên kia cũng được Trưởng ban thư ký thị ủy Ngô Hoàn Vũ báo cáo cho biết.
Tôn Ngọc Long đắc ý mỉm cười:
- Liễu Kình Vũ à Liễu Kình Vũ, anh cho rằng đồ lễ tôi đưa đến dễ tiêu hóa vậy sao? Trước hết tôi sẽ cho anh nhấm nháp một chút cái gì gọi là Tư lệnh tay không. Hừ, muốn đấu với Tôn Ngọc Long này sao, Liễu Kình Vũ anh vẫn còn non lắm.
Ngô Hoàn Vũ nghe được Tôn Ngọc Long lầm bầm, lúc này mới hiểu ra mọi chuyện, lập tức giơ ngón cái lên:
- Bí thư Tôn, thực không ngờ, ngài lại đặt cạm bẫy với Liễu Kình Vũ.
Tôn Ngọc Long cười ngạo nghễ nói:
- Cạm bẫy? Cái này chưa thể gọi là cạm bẫy, chỉ là một lần khảo nghiệm nho nhỏ mà thôi. Nếu Liễu Kình Vũ ngay cả một cửa này cũng không qua được, như vậy thời gian hắn lăn khỏi Đông Giang cũng không còn xa. Cho dù hắn có thể qua được cửa ải này thì cửa tiếp theo sẽ càng khó đi qua. Đông Giang vĩnh viễn là địa bàn của chúng ta.
Ngô Hoàn Vũ lại dùng sức gật đầu, cặp mắt của gã tràn đầy vẻ mong chờ. Gã hy vọng Tôn Ngọc Long có thể sớm thu phục được Liễu Kình Vũ, bởi vì gã thân là Trưởng ban thư ký thị ủy, có thể rõ ràng cảm nhận được gần đây tâm tính của phần đông cán bộ thị xã Đông Giang đã có chút biến đổi.
Theo Liễu Kình Vũ thời gian dài như vậy, đối với phong cách làm việc của Liễu Kình Vũ gã đã hiểu rõ ràng. Gã biết rằng, Liễu Kình Vũ làm việc luôn tính toán cẩn thận, thậm chí có thể tìm ra sơ hở của đối phương từ những chỗ cơ mật nhất, sau đó lợi dụng hoặc dẫn hướng đà phát triển hoặc là đột nhiên ngắm bắn, đánh cho đối thủ trở tay không kịp. Tuy rằng tạm thời gã vẫn chưa rõ Liễu Kình Vũ định làm gì, nhưng gã cũng không hỏi Liễu Kình Vũ.
Lúc này, Liễu Kình Vũ nói với Long Tường:
- Long Tường à, anh lập tức thông báo cho ba tổ tuần tra, phân lực lượng tiến hành khởi tố đối với những quan tham có chứng cớ xác thực. Nếu Tôn Ngọc Long và Đường Thiệu Cương đã tặng lễ cho chúng ta, vậy thì chúng ta cũng nên thu nhận, sao có thể phụ ý tốt của bọn họ.
Long Tường lập tức cầm tư liệu triển khai hành động.
Ngồi trên ghế làm việc, Liễu Kình Vũ trên mặt lộ ra tia tươi cười.
Vừa rồi Liễu Kình Vũ kỳ thật vẫn còn có một vấn đề nhỏ chưa nói với Long Tường, đó chính là hắn đã phân tích ra Tôn Ngọc Long và Đường Thiệu Cương sở dĩ làm như vậy có thể là nhằm hóa giải sự bất mãn của lãnh đạo Tỉnh ủy đối với thị xã Đông Giang. Nhưng mà theo Liễu Kình Vũ, bọn họ làm như vậy hiển nhiên là phí công. Bởi vì cho dù bọn họ thao tác thế nào, bọn họ cũng không thể thực sự buông tha cho lợi ích có trong tay, những lợi ích này đều là mồ hôi nước mắt của nhân dân và tài sản quốc gia.
Mà mình tới thị xã Đông Giang, mục đích thủ yếu chính là lấy lại những thứ này, cho nên mâu thuẫn giữa mình với Tôn Ngọc Long và những thế lực hủ bại vĩnh viễn không thể hóa giải được.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu. Hắn cho rằng Tôn Ngọc Long lần này ra chiêu tuyệt đối là một chiêu vô ích. Dựa theo lẽ thường, Tôn Ngọc Long chắc chắn sẽ không làm cách này, nhưng y lại cố tình dùng đến, chỉ e trong chuyện này có vấn đề. Tôn Ngọc Long rốt cuộc là có dụng ý gì?
Trong văn phòng Tôn Ngọc Long.
Trưởng ban thư ký thị ủy Ngô Hoàn Vũ, Bí thư đảng ủy thị trấn Hắc Môi và Tôn Ngọc Long cùng nhau ngồi đối mặt trên sofa.
Ngô Hoàn Vũ trầm giọng nói:
- Bí thư Tôn, ngài vừa mới nói đã đưa tài liệu của một số cán bộ vi phạm kỷ luật đến cho Ủy ban Kỷ luật, tôi cảm giác chuyện này có chút mua dây buộc mình. Liễu Kình Vũ chính là mong chúng ta làm như vậy, bởi vì hắn đang cần chiến tích, mà lực lượng của chúng ta cũng sẽ bị suy yếu nghiêm trọng. Hơn nữa những lực lượng này mặc dù là của Trần Chí Hoành trước kia, nhưng chúng ta cũng có thể lôi kéo bọn họ về phe chúng ta mà.
Tôn Ngọc Long cũng không có nóng lòng trả lời Ngô Hoàn Vũ, mà là nhìn về phía Vu Khánh Sinh, hỏi:
- Khánh Sinh, anh thấy thế nào?
Vu Khánh Sinh con mắt vừa đảo, nói:
- Tôi phỏng chừng sự việc không đơn giản như nhìn bề ngoài. Tôi tin Bí thư Tôn làm như vậy là có lý do, chẳng qua tôi nghĩ mãi cũng không rõ, rốt cuộc là do nguyên nhân gì mà cần hi sinh lớn như vậy.
Tôn Ngọc Long ha hả cười, gật gật đầu nói:
- Ừ, xem ra Khánh Sinh vẫn có chút động não. Lão Ngô này, về sau anh nên suy xét nhiều hơn rồi. Anh nghĩ một chút xem, Tôn Ngọc Long tôi đã lúc nào làm việc thiệt cho mình chưa? Đúng, chính là tôi đã tặng cho Liễu Kình Vũ một đại lễ, nhưng lễ của tôi dễ dàng tiêu hóa như vậy sao? Chẳng lẽ Liễu Kình Vũ không sợ ăn xong rồi bị rối loạn tiêu hóa sao?
Ngô Hoàn Vũ sửng sốt, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, không thể không thừa nhận Tôn Ngọc Long chưa bao giờ làm chuyện có hại cho mình. Gã có chút khó hiểu, hỏi:
- Bí thư Tôn, vậy rốt cuộc ngài có âm mưu gì?
Tôn Ngọc Long cười ha hả nói:
- Dương đông kích tây, lừa vào mê trận.
Tôn Ngọc Long cũng không nói thẳng ý đồ của mình, chỉ nói mấy từ nhắc nhở đám người Ngô Hoàn Vũ một chút.
Nhưng mà, đám người Ngô Hoàn Vũ tuy rằng biết Tôn Ngọc Long tuyệt đối là có âm mưu, nhưng trong khoảng thời gian ngắn thực sự còn không nắm rõ Tôn Ngọc Long rốt cuộc muốn làm gì. Nhưng bọn họ biết, lúc này đây, nhìn bề ngoài thì như thể Liễu Kình Vũ có lợi, nhưng trên thực tế, nguy cơ của hắn cũng càng ngày càng gần rồi. Bởi vì đích xác Tôn Ngọc Long không bao giờ làm chuyện có hại cho bản thân.
Nhưng mà, Tôn Ngọc Long không muốn chịu thiệt, Liễu Kình Vũ sao có thể chịu thiệt được.
Sau khi nhận đại lễ của Tôn Ngọc Long, dưới sự chỉ huy của Liễu Kình Vũ, Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang đã mạnh mẽ, cứng rắn xuất kích, khuấy lên một vòng nước chống tham nhũng mới. Hơn mười cán bộ chức vụ quan trọng ở các đơn vị bị khởi tố, lần nữa khiến cho chính đàn thị xã Đông Giang chấn động. Những cán bộ cơ sở cảm thấy vô cùng bất an, nhất là những người cũng có hành vi tham ô tham nhũng lại càng hoảng sợ.
Đương nhiên, cũng có một số cán bộ bên phe Tôn Ngọc Long đã nhìn ra, lần này bị khởi tố đại bộ phận đều là người cũ của Trần Chí Hoành, cho nên bọn họ cũng không lo lắng.
Nhưng mà, sau một tuần, Liễu Kình Vũ lại lần nữa nổi bão.
Lần bão nổi này nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Liễu Kình Vũ sở dĩ bão nổi là vì một tuần trước, trong Hội nghị thường vụ Thị ủy, đã yêu cầu toàn bộ cán bộ của thị xã Đông Giang phải báo cáo tình hình gia đình và bản thân mình, sau đó trình lên Ủy ban Kỷ luật. Những tài liệu này đã quy định phải được đưa lên trong vòng một tuần lễ.
Nhưng mà một tuần đã qua đi, số tài liệu được đưa đến không quá 1/3, thậm chí có 2/3 số người không hề đưa đến.
Rất hiển nhiên, rất nhiều cán bộ không nguyện ý trình báo tình hình của gia đình mình.
Sau khi Liễu Kình Vũ nhận được báo cáo của Long Tường, Liễu Kình Vũ liền nói:
- Long Tường, lập tức thông báo cho tất cả Ủy viên thường vụ của Ủy ban Kỷ luật, bất kể là đang ở trong Ủy ban Kỷ luật hay đang đi ra bên ngoài làm việc, đúng 4h chiều hôm nay toàn bộ phải quay trở về. Nếu không có công việc gì thực sự quan trọng, không cho phép một ai vắng mặt.
Long Tường gật gật đầu, lập tức đi ra ngoài thông báo.
Đúng 4h chiều, Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang lại mở cuộc họp thường vụ.
Thời gian gần đây, Liễu Kình Vũ dần dần nắm trong tay cả Ủy ban Kỷ luật, Nghiêm Vệ Đông cũng trở nên biết điều hơn. Tuy rằng trong lòng y vô cùng không cam lòng, nhưng lại rất sáng suốt, biết rằng mình chỉ là một Phó chủ nhiệm thường vụ, lực lượng nắm trong tay sớm đã bị đàn áp và phân hóa rồi, nếu mình muốn đối địch với Liễu Kình Vũ thì thật không có lý trí, thậm chí có thể khiến cho Liễu Kình Vũ đem cường lực bắn ngược về phía mình, bắt mình đi. Để tự bảo vệ mình, y quyết định tạm thời chỉ đảm nhiệm làm nội gián cho Tôn Ngọc Long ở Ủy ban Kỷ luật, có chuyện gì kịp thời thông báo cho Tôn Ngọc Long.
Trên hội nghị thường vụ Ủy ban Kỷ luật, Liễu Kình Vũ sắc mặt bình tĩnh, quẳng sấp tài liệu Long Tường vừa đệ trình lên, đập bàn nói:
- Các vị, các đồng chí, hôm nay tôi triệu tập mọi người lại đây, chủ yếu là muốn bàn bạc với mọi người một việc, chính là có liên quan đến việc các cán bộ trình báo về tình hình của gia đình mình. Mọi người có thể nhìn một chút, đã hết thời hạn rồi mà số tài liệu nộp lên chưa được 1/3. Hơn nữa trong số này cũng đến hơn nửa chỉ là viết ứng phó, không rõ ràng.
Tôi tin tưởng, mọi người đều biết, tình hình tham ô, nhận hối lộ trong nội bộ Đảng – Chính quyền chúng ta rất nghiêm trọng. Cán bộ trình báo tình hình gia đình, cũng là giúp chúng ta có thể áp dụng được một số biện pháp giám sát, kiểm tra. Thân là cán bộ lớn nhỏ của thị xã Đông Giang, đáng lý ra mọi người nên tích cực phối hợp.
Nhưng mà, lúc này đây, nhiều cán bộ thản nhiên không trình báo. Điều này nói rõ vấn đề gì? Nói rõ rằng những người này căn bản không để vào mắt quyết định của thường vụ Thị ủy, không để vào mắt Ủy ban Kỷ luật chúng ta.
Mọi người nói một chút đi, chúng ta phải làm gì để có thể đảm bảo được pháp quy và văn kiện chính sách có liên quan được thực hiện một cách kiên quyết và quán triệt?
Liễu Kình Vũ nói xong, hiện trường lập tức yên tĩnh, ai cũng không muốn mở miệng trước. Mọi người đều biết, dưới tình huống này, đề nghị của mình nếu bị Liễu Kình Vũ ghi lại, sau đó sẽ bị một số cán bộ cơ sở oán hận, thậm chí không loại trừ khả năng bị tấn công trả thù. Tất cả mọi người đều suy xét đến lợi ích của mình và thân nhân bằng hữu.
Ngay tại thời điểm Liễu Kình Vũ mở cuộc họp, Tôn Ngọc Long bên kia cũng được Trưởng ban thư ký thị ủy Ngô Hoàn Vũ báo cáo cho biết.
Tôn Ngọc Long đắc ý mỉm cười:
- Liễu Kình Vũ à Liễu Kình Vũ, anh cho rằng đồ lễ tôi đưa đến dễ tiêu hóa vậy sao? Trước hết tôi sẽ cho anh nhấm nháp một chút cái gì gọi là Tư lệnh tay không. Hừ, muốn đấu với Tôn Ngọc Long này sao, Liễu Kình Vũ anh vẫn còn non lắm.
Ngô Hoàn Vũ nghe được Tôn Ngọc Long lầm bầm, lúc này mới hiểu ra mọi chuyện, lập tức giơ ngón cái lên:
- Bí thư Tôn, thực không ngờ, ngài lại đặt cạm bẫy với Liễu Kình Vũ.
Tôn Ngọc Long cười ngạo nghễ nói:
- Cạm bẫy? Cái này chưa thể gọi là cạm bẫy, chỉ là một lần khảo nghiệm nho nhỏ mà thôi. Nếu Liễu Kình Vũ ngay cả một cửa này cũng không qua được, như vậy thời gian hắn lăn khỏi Đông Giang cũng không còn xa. Cho dù hắn có thể qua được cửa ải này thì cửa tiếp theo sẽ càng khó đi qua. Đông Giang vĩnh viễn là địa bàn của chúng ta.
Ngô Hoàn Vũ lại dùng sức gật đầu, cặp mắt của gã tràn đầy vẻ mong chờ. Gã hy vọng Tôn Ngọc Long có thể sớm thu phục được Liễu Kình Vũ, bởi vì gã thân là Trưởng ban thư ký thị ủy, có thể rõ ràng cảm nhận được gần đây tâm tính của phần đông cán bộ thị xã Đông Giang đã có chút biến đổi.