Vu Khánh Sinh bố cục đồng thời, Liễu Kình Vũ bên này cũng tiến vào giai đoạn gay cấn.
Liễu Kình Vũ thấy sau khi mình đề cập đến ba vị Lão tổng mà không có ai hồi đáp, sắc mặt trầm xuống:
– Được, các vị đã không dám ra mặt, vậy để tôi trực tiếp điểm danh vậy. Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Lưu Diệp, Phó chủ tịch thường vụ thị trấn Viên Vĩ Hoa, Phó chủ tịch thị trấn Lâm Thiên Kỳ, ba vị Lão tổng, lẽ nào các vị còn muốn ẩn nhẫn bao nhiêu lâu nữa đây?
Ba người sau khi nghe xong, sắc mặt liền biến đổi. Bọn họ ai cũng không ngờ được, Liễu Kình Vũ lại dám càn quấy như vậy, trước tiên là khởi tố Chu Đông Hoa, bây giờ lại khởi tố ba người bọn họ, lẽ nào hắn không sợ làm cho cục diện thị trấn Hắc Môi đại loạn sao?
Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Lưu Diệp sắc mặt âm trầm nhìn Liễu Kình Vũ nói:
– Chủ nhiệm Liễu có phải là nhầm rồi không, tôi luôn luôn tuân thủ luật pháp, anh nói cái gì lão Tổng, tôi cũng không biết là chuyện gì xảy ra.
Đến lúc này rồi, Lưu Diệp chỉ có thể cứng rắn chống đỡ, chính là không thừa nhận.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Lưu Diệp một cái, đột nhiên cười lên:
– Ha ha, Lưu Diệp à, ông biết không, từ xưa đến nay, tất cả tham quan đều có một điểm đặc biệt tương tự đó chính là “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”. Ông cứ luôn miệng nói mình không có sai lầm, vậy tôi đây liền mở mang cho ông một chút nhé: Ngày 28 tháng 1 năm nay, ông nhận được tiền hoa hồng 8 triệu NDT từ ông chủ mỏ than Hoàng Giai Tuấn, ngày 29 tháng 1 nhận hối lộ của đội trưởng đội xe vận tải Hinh Đạt Lý Lai Quần số tiền là 580 nghìn NDT, ngày 6 tháng 2 nhận hối lộ 900 nghìn NDT từ ông chủ mỏ than Mục Thiên Bình…
Liễu Kình Vũ không hề xem bất kỳ tài liệu gì, một hơi tuôn ra Lưu Diệp 18 lần nhận hối lộ trong biên bản, thời gian địa điểm nói rất rõ ràng rành mạch. Lưu Diệp sau khi nghe xong, sắc mặt đại biến, y không thể nào lý giải được, chi tiết từng khoản hối lộ của bản thân mình làm thế nào Liễu Kình Vũ lại biết rõ ràng như vậy. Liễu Kình Vũ người này mới đến thị xã Đông Giang được bao nhiêu thời gian, vì sao lại biết nhiều như vậy.
Sau khi nói xong, Liễu Kình Vũ khinh thường liếc mắt một cái nhìn Lưu Diệp, sau lại hướng hai người kia nói:
– Viên Vĩ Hoa, Lâm Thiên Kỳ, hai người còn có gì muốn nói không? Có cần tôi đem vấn đề của hai người phơi bày một chút không?
Viên Vĩ Hoa vừa thấy loại tình huống này, liền biết hoàn toàn không cần phải chống cự nữa rồi, cười khổ nói:
– Không cần đâu, muốn làm thế nào, Chủ nhiệm Liễu cứ xem mà làm đi.
Liễu Kình Vũ vung tay lên:
– Người đâu, đem ba người này đi, trực tiếp khởi tố.
Rất nhanh, nhân viên của Ủy ban Kỷ luật lại lần nữa đi đến trước mặt, đem văn kiện khởi tố của ba người lần lượt ký tên, lăn dấu tay và dẫn người đi ra ngoài.
Trong phút chốc, không khí trong phòng họp lại lần nữa khẩn trương lên, ai cũng không ngờ đến, Liễu Kình Vũ hôm nay lại cường thế như vậy, tàn nhẫn như vậy. Đây là bốn bị Ủy viên thường vụ trấn ủy đấy, lẽ nào Liễu Kình Vũ không sợ động tác khởi tố quá độc ác, sẽ gây ảnh hưởng xấu đến đội ngũ cán bộ sao?
Nhưng mà, động tác của Liễu Kình Vũ tiếp theo làm cho tất cả mọi người đều cảm giác bắp chân bị chuột rút, toàn thân mồ hôi lạnh túa ra, sợ hãi vô cùng. Từ hôm nay trở đi, tất cả các cán bộ đã trải qua trận thế của ngày hôm nay, chỉ sợ nghe được cái tên Liễu Kình Vũ đều là cả người rét run, hễ là ai tham dự trong lần khởi tố hôm nay, gần như 90% trở lên không dám tham ô một phân tiền, bởi vì bọn họ chân chính thấy được Ủy ban kỷ luật một khi hạ quyết tâm muốn đột kích bắt phần tử hủ bại, năng lượng đáng sợ cỡ nào.
Trong thời gian một giờ kế tiếp, Liễu Kình Vũ nhất nhất điểm danh những người bị khởi tố. Cả hội nghị lặng ngắt như tờ, chỉ có thanh âm Liễu Kình Vũ điểm danh cứ vang vọng đều đều.
Trong thời gian một tiếng đồng hồ, trong phòng họp trùng trùng điệp điệp ba, bốn mươi người, cuối cùng còn dư lại không đến 15 người, hơn 20 người khác tất cả đều bị khởi tố. Trận thế này khiến cho 15 người còn dư lại kia sắc mặt trắng bệch, trong ánh mắt nhìn hướng Liễu Kình Vũ tràn đầy vẻ sợ hãi.
Sau khi hai người cuối cùng bị khởi tố mang đi, ánh mắt Liễu Kình Vũ nhất nhất quét qua khuôn mặt của tất cả mọi người còn lại.
Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
– Các vị, mời ngẩng đầu lên.
Mọi người gần như theo bản năng tất cả ngẩng đầu lên, chỉ là ánh mắt không dám nhìn thẳng Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ vốn là sắc mặt trầm tĩnh, đột nhiên mỉm cỉời:
– Các vị, không cần phải lo lắng nữa, hành động sấm sét của Ủy ban kỷ luật đến đây kết thúc, các vị hôm nay xem như là an toàn rồi.
Mọi người sau khi nghe xong, thở phào một hơi, trên mặt lộ ra vẻ may mắn.
Nhưng mà, vừa lúc đó, sắc mặt của Liễu Kình Vũ nhất biến, trong thanh âm lần nữa đầy sát khí:
– Các vị, mặc dù hôm nay các vị đã an toàn rồi, nhưng đây cũng không có nghĩa là sau này vẫn sẽ an toàn. Tôi hi vọng các vị ngồi đây có thể nhớ kỹ một điều, lưới pháp luật tuy thưa mà khó lọt, bất kỳ quan chức nào chỉ cần trong lòng còn tồn tại hiếu kỳ, muốn hủ bại, muốn tham ô, nhận hối lộ, mua quan bán chức, thử một lần đi trên con đường này, vậy tôi có thể nói rõ cho mấy người biết, sớm muộn các người cũng sẽ giống như hôm nay, bước lên con đường bị khởi tố đấy.
Các vị, luật pháp là công bằng, mấu chốt ở chỗ người thi hành luật pháp có thể hay không giữ vững được trái tim công bằng, có thể hay không chân chính giữ gìn sự tôn nghiêm của luật pháp. Có thể hôm nay xuất hiện là Liễu Kình Vũ tôi, vậy ngày mai, ai dám nói sẽ không còn xuất hiện một Mã Kình Vũ, Tô Kình Vũ, cho nên ở đây, tôi khuyên mọi người một câu, chúng ta làm quan chức thì nên luôn luôn ghi nhớ chúng ta là công bộc của dân, cho dù anh không muốn làm công bộc, anh chỉ cần làm tốt công việc chức trách của mình đã là vô cùng tốt rồi. Nếu là vàng thì sẽ luôn sáng.
Tôi có thể nói rõ ràng cho các vị đang ngồi đây biết, tất cả các vị lần này đều sẽ thăng quan, bởi vì các vị chính là trong hoàn cảnh đen như mực, sau khi trải qua thủy triều lên mà còn sót lại, các vị hiện tại đều là vàng thật. Hi vọng các vị trong công việc sau này có thể nhớ lời của tôi hôm nay, luôn luôn là vàng sau đợt thủy triều.
Liễu Kình Vũ nói xong những lời này, tại chỗ vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, mặc dù người ở hiện trường rất ít nhưng tràng vỗ tay này lại không hề yếu hơn là mấy khi cả hội trường đầy ắp người. Tất cả mọi người ở đây toàn bộ là kích động và cảm kích phát ra từ nội tâm.
Bọn họ sở dĩ có thể lưu lại là vì bọn họ không muốn cùng mấy tham quan trước đồng lõa tham ô, cũng chính là bởi vì như vậy, đại bộ phận trong bọn họ đều không thể có con đường làm quan rộng mở, gần như mỗi người bọn họ ở thị trấn Hắc Môi đều là sống qua ngày trong trạng thái vô cùng uất ức, bất lực cùng chịu đựng.
Mà ngữ điệu cuối cùng này của Liễu Kình Vũ làm cho tất cả mọi người nhìn thấy được tiền đồ của quan chức chính trực, cũng khiến cho tất cả mọi người thấy được sự coi trọng bản thân họ của tổ chức, khiến cho họ nhìn thấy đường làm quan rộng mở rồi.
Sau đó, Liễu Kình Vũ cũng không có vội vã rời đi mà lưu lại cùng từng người một nói chuyện. Cả quá trình mất khoảng 40 phút, Liễu Kình Vũ đối với mỗi người đều đã có một ít hiểu biết. Làm xong hết thảy những việc này, Liễu Kình Vũ mới đứng lên đưa hơn 20 tham quan ở thị trấn Hắc Môi bị khởi tố kia rời đi.
Liễu Kình Vũ đi rồi, không khí trong Ủy ban thường vụ trấn Hắc Môi lâm vào trầm lắng ảm đạm.
Người có thể lưu lại gần như đại bộ phận đều sắc mặt nghiêm trọng. Nhiều người bị khởi tố như vậy khiến cho mọi người nhìn thấy Thị ủy, Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang rất coi trọng và xử lý quả quyết vấn đề hủ bại. Mặc dù có vài người không bị xử lý nhưng bọn họ tự hiểu rõ, mấy người còn được ở lại bọn họ là cá lọt lưới, tuy rất may mắn nhưng lại không dám thiếu cảnh giác, liền âm thầm hạ quyết tâm về sau nhất định không thể lại nhúng tay vào mỏ than, nếu không một khi bị bắt, sẽ bị nghiêm trị.
Đương nhiên, trong đám cá lọt lưới vẫn có những phần tử ngoan cố.
Liễu Kình Vũ vừa đi, những người này sau lưng liền đem tin tức nhiều quan chức ở thị trấn Hắc Môi bị khởi tố báo cáo cho Vu Khánh Sinh .
Khi Vu Khánh Sinh biết cả bộ máy Ủy ban Thường vụ thị trấn Hắc Môi cuối cùng chỉ còn lại có ba người, y hoàn toàn nổi cơn thịnh nộ.
Trực tiếp hung hăng vỗ đùi:
– Liễu Kình Vũ, con bà mày. Mẹ nó chứ, có phải hay không não mày bị lừa đá rồi? Lại dám khởi tố nhiều người của thị trấn Hắc Môi chúng tao, là ai cho mày quyền lực lớn như vậy!
Mắng xong, Vu Khánh Sinh lập tức nói với tài xế:
– Không về Hắc Môi nữa, lập tức quay về Thị Ủy.
Lái xe sau khi nghe liền phanh gấp, sau đó quay đầu xe, vội vội vàng vàng lái xe về hướng Thị ủy thị xã.
Vu Khánh Sinh lập tức gọi điện cho Tôn Ngọc Long, nhưng điện thoại lại truyền đến âm thanh vô cùng công thức:
– Rất xin lỗi, số máy quí khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin gọi lại sau.
Vu Khánh Sinh bực tức mắng:
– Tôn Ngọc Long, lão Tôn ông rốt cục xảy ra chuyện gì, sao lại không nghe máy chứ.
Bực tức hoàn bực tức, Vu Khánh Sinh nhìn điện thoại gọi không thông, lập tức gọi điện thoại đến văn phòng, kết quả lại không có người nghe.
Vu Khánh Sinh trong lòng rất sốt ruột, nhưng rơi vào đường cùng, chỉ có thể thúc giục lái xe nhanh chóng đuổi về Thị ủy. Cùng lúc đó lại gọi một cuộc điện thoại:
– Vương què, cậu ở bên đó thế nào rồi, giải quyết xong Liễu Kình Vũ chưa?
Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến thanh âm quàng quạc như vịt của Vương què :
– Khà khà, Bí thư Vu đừng sốt ruột, tôi bên này đã có được tin tức tình báo chính xác, Liễu Kình Vũ cách địa điểm phục kích của chúng tôi chưa đến 3km lộ trình, không đầy 20 phút, tôi ở bên này đã có thể thanh toán xong Liễu Kình Vũ. Bí thư Vu, ngài rốt cuộc muốn hắn chết hay sống?
Vu Khánh Sinh hàn quang trong hai mắt chợt lóe lên:
– Tốt nhất khiến hắn về sau này không thể nào hại người được nữa.
Trong tình huống bình thường, Vương què tự nhiên hiểu rõ ý của Vu Khánh Sinh, nhưng hôm nay, gã lại không có lập tức tỏ thái độ, mà trầm giọng nói:
– Bí thư Vu, tốt hơn hết là ngài cho tôi một đáp án rõ ràng. Ngài nên biết, trước ngài nói là chúng tôi dọn dẹp Liễu Kình Vũ cho tốt, giá ngày trước thỏa thuận là chi phí trừng trị Liễu Kình Vũ, nếu ngài muốn Liễu Kình Vũ chết, vậy giá phải tăng lên gấp đôi so với giá kia. Không có 3 triệu chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm.
Vu Khánh Sinh cắn răng nói:
– Chết, tôi muốn hắn chết, xử chết Liễu Kình Vũ đi, tiền tôi sẽ lập tức gửi đến tài khoản cho cậu.
Vu Khánh sinh tuyệt đối không ngờ được, khi hai bên đang nói chuyện điện thoại, Vương què đã mở loa ngoài bật chức năng ghi âm của máy, đem cuộc nói chuyện của hai người toàn bộ ghi lại.
Liễu Kình Vũ thấy sau khi mình đề cập đến ba vị Lão tổng mà không có ai hồi đáp, sắc mặt trầm xuống:
– Được, các vị đã không dám ra mặt, vậy để tôi trực tiếp điểm danh vậy. Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Lưu Diệp, Phó chủ tịch thường vụ thị trấn Viên Vĩ Hoa, Phó chủ tịch thị trấn Lâm Thiên Kỳ, ba vị Lão tổng, lẽ nào các vị còn muốn ẩn nhẫn bao nhiêu lâu nữa đây?
Ba người sau khi nghe xong, sắc mặt liền biến đổi. Bọn họ ai cũng không ngờ được, Liễu Kình Vũ lại dám càn quấy như vậy, trước tiên là khởi tố Chu Đông Hoa, bây giờ lại khởi tố ba người bọn họ, lẽ nào hắn không sợ làm cho cục diện thị trấn Hắc Môi đại loạn sao?
Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Lưu Diệp sắc mặt âm trầm nhìn Liễu Kình Vũ nói:
– Chủ nhiệm Liễu có phải là nhầm rồi không, tôi luôn luôn tuân thủ luật pháp, anh nói cái gì lão Tổng, tôi cũng không biết là chuyện gì xảy ra.
Đến lúc này rồi, Lưu Diệp chỉ có thể cứng rắn chống đỡ, chính là không thừa nhận.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Lưu Diệp một cái, đột nhiên cười lên:
– Ha ha, Lưu Diệp à, ông biết không, từ xưa đến nay, tất cả tham quan đều có một điểm đặc biệt tương tự đó chính là “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”. Ông cứ luôn miệng nói mình không có sai lầm, vậy tôi đây liền mở mang cho ông một chút nhé: Ngày 28 tháng 1 năm nay, ông nhận được tiền hoa hồng 8 triệu NDT từ ông chủ mỏ than Hoàng Giai Tuấn, ngày 29 tháng 1 nhận hối lộ của đội trưởng đội xe vận tải Hinh Đạt Lý Lai Quần số tiền là 580 nghìn NDT, ngày 6 tháng 2 nhận hối lộ 900 nghìn NDT từ ông chủ mỏ than Mục Thiên Bình…
Liễu Kình Vũ không hề xem bất kỳ tài liệu gì, một hơi tuôn ra Lưu Diệp 18 lần nhận hối lộ trong biên bản, thời gian địa điểm nói rất rõ ràng rành mạch. Lưu Diệp sau khi nghe xong, sắc mặt đại biến, y không thể nào lý giải được, chi tiết từng khoản hối lộ của bản thân mình làm thế nào Liễu Kình Vũ lại biết rõ ràng như vậy. Liễu Kình Vũ người này mới đến thị xã Đông Giang được bao nhiêu thời gian, vì sao lại biết nhiều như vậy.
Sau khi nói xong, Liễu Kình Vũ khinh thường liếc mắt một cái nhìn Lưu Diệp, sau lại hướng hai người kia nói:
– Viên Vĩ Hoa, Lâm Thiên Kỳ, hai người còn có gì muốn nói không? Có cần tôi đem vấn đề của hai người phơi bày một chút không?
Viên Vĩ Hoa vừa thấy loại tình huống này, liền biết hoàn toàn không cần phải chống cự nữa rồi, cười khổ nói:
– Không cần đâu, muốn làm thế nào, Chủ nhiệm Liễu cứ xem mà làm đi.
Liễu Kình Vũ vung tay lên:
– Người đâu, đem ba người này đi, trực tiếp khởi tố.
Rất nhanh, nhân viên của Ủy ban Kỷ luật lại lần nữa đi đến trước mặt, đem văn kiện khởi tố của ba người lần lượt ký tên, lăn dấu tay và dẫn người đi ra ngoài.
Trong phút chốc, không khí trong phòng họp lại lần nữa khẩn trương lên, ai cũng không ngờ đến, Liễu Kình Vũ hôm nay lại cường thế như vậy, tàn nhẫn như vậy. Đây là bốn bị Ủy viên thường vụ trấn ủy đấy, lẽ nào Liễu Kình Vũ không sợ động tác khởi tố quá độc ác, sẽ gây ảnh hưởng xấu đến đội ngũ cán bộ sao?
Nhưng mà, động tác của Liễu Kình Vũ tiếp theo làm cho tất cả mọi người đều cảm giác bắp chân bị chuột rút, toàn thân mồ hôi lạnh túa ra, sợ hãi vô cùng. Từ hôm nay trở đi, tất cả các cán bộ đã trải qua trận thế của ngày hôm nay, chỉ sợ nghe được cái tên Liễu Kình Vũ đều là cả người rét run, hễ là ai tham dự trong lần khởi tố hôm nay, gần như 90% trở lên không dám tham ô một phân tiền, bởi vì bọn họ chân chính thấy được Ủy ban kỷ luật một khi hạ quyết tâm muốn đột kích bắt phần tử hủ bại, năng lượng đáng sợ cỡ nào.
Trong thời gian một giờ kế tiếp, Liễu Kình Vũ nhất nhất điểm danh những người bị khởi tố. Cả hội nghị lặng ngắt như tờ, chỉ có thanh âm Liễu Kình Vũ điểm danh cứ vang vọng đều đều.
Trong thời gian một tiếng đồng hồ, trong phòng họp trùng trùng điệp điệp ba, bốn mươi người, cuối cùng còn dư lại không đến 15 người, hơn 20 người khác tất cả đều bị khởi tố. Trận thế này khiến cho 15 người còn dư lại kia sắc mặt trắng bệch, trong ánh mắt nhìn hướng Liễu Kình Vũ tràn đầy vẻ sợ hãi.
Sau khi hai người cuối cùng bị khởi tố mang đi, ánh mắt Liễu Kình Vũ nhất nhất quét qua khuôn mặt của tất cả mọi người còn lại.
Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
– Các vị, mời ngẩng đầu lên.
Mọi người gần như theo bản năng tất cả ngẩng đầu lên, chỉ là ánh mắt không dám nhìn thẳng Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ vốn là sắc mặt trầm tĩnh, đột nhiên mỉm cỉời:
– Các vị, không cần phải lo lắng nữa, hành động sấm sét của Ủy ban kỷ luật đến đây kết thúc, các vị hôm nay xem như là an toàn rồi.
Mọi người sau khi nghe xong, thở phào một hơi, trên mặt lộ ra vẻ may mắn.
Nhưng mà, vừa lúc đó, sắc mặt của Liễu Kình Vũ nhất biến, trong thanh âm lần nữa đầy sát khí:
– Các vị, mặc dù hôm nay các vị đã an toàn rồi, nhưng đây cũng không có nghĩa là sau này vẫn sẽ an toàn. Tôi hi vọng các vị ngồi đây có thể nhớ kỹ một điều, lưới pháp luật tuy thưa mà khó lọt, bất kỳ quan chức nào chỉ cần trong lòng còn tồn tại hiếu kỳ, muốn hủ bại, muốn tham ô, nhận hối lộ, mua quan bán chức, thử một lần đi trên con đường này, vậy tôi có thể nói rõ cho mấy người biết, sớm muộn các người cũng sẽ giống như hôm nay, bước lên con đường bị khởi tố đấy.
Các vị, luật pháp là công bằng, mấu chốt ở chỗ người thi hành luật pháp có thể hay không giữ vững được trái tim công bằng, có thể hay không chân chính giữ gìn sự tôn nghiêm của luật pháp. Có thể hôm nay xuất hiện là Liễu Kình Vũ tôi, vậy ngày mai, ai dám nói sẽ không còn xuất hiện một Mã Kình Vũ, Tô Kình Vũ, cho nên ở đây, tôi khuyên mọi người một câu, chúng ta làm quan chức thì nên luôn luôn ghi nhớ chúng ta là công bộc của dân, cho dù anh không muốn làm công bộc, anh chỉ cần làm tốt công việc chức trách của mình đã là vô cùng tốt rồi. Nếu là vàng thì sẽ luôn sáng.
Tôi có thể nói rõ ràng cho các vị đang ngồi đây biết, tất cả các vị lần này đều sẽ thăng quan, bởi vì các vị chính là trong hoàn cảnh đen như mực, sau khi trải qua thủy triều lên mà còn sót lại, các vị hiện tại đều là vàng thật. Hi vọng các vị trong công việc sau này có thể nhớ lời của tôi hôm nay, luôn luôn là vàng sau đợt thủy triều.
Liễu Kình Vũ nói xong những lời này, tại chỗ vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, mặc dù người ở hiện trường rất ít nhưng tràng vỗ tay này lại không hề yếu hơn là mấy khi cả hội trường đầy ắp người. Tất cả mọi người ở đây toàn bộ là kích động và cảm kích phát ra từ nội tâm.
Bọn họ sở dĩ có thể lưu lại là vì bọn họ không muốn cùng mấy tham quan trước đồng lõa tham ô, cũng chính là bởi vì như vậy, đại bộ phận trong bọn họ đều không thể có con đường làm quan rộng mở, gần như mỗi người bọn họ ở thị trấn Hắc Môi đều là sống qua ngày trong trạng thái vô cùng uất ức, bất lực cùng chịu đựng.
Mà ngữ điệu cuối cùng này của Liễu Kình Vũ làm cho tất cả mọi người nhìn thấy được tiền đồ của quan chức chính trực, cũng khiến cho tất cả mọi người thấy được sự coi trọng bản thân họ của tổ chức, khiến cho họ nhìn thấy đường làm quan rộng mở rồi.
Sau đó, Liễu Kình Vũ cũng không có vội vã rời đi mà lưu lại cùng từng người một nói chuyện. Cả quá trình mất khoảng 40 phút, Liễu Kình Vũ đối với mỗi người đều đã có một ít hiểu biết. Làm xong hết thảy những việc này, Liễu Kình Vũ mới đứng lên đưa hơn 20 tham quan ở thị trấn Hắc Môi bị khởi tố kia rời đi.
Liễu Kình Vũ đi rồi, không khí trong Ủy ban thường vụ trấn Hắc Môi lâm vào trầm lắng ảm đạm.
Người có thể lưu lại gần như đại bộ phận đều sắc mặt nghiêm trọng. Nhiều người bị khởi tố như vậy khiến cho mọi người nhìn thấy Thị ủy, Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang rất coi trọng và xử lý quả quyết vấn đề hủ bại. Mặc dù có vài người không bị xử lý nhưng bọn họ tự hiểu rõ, mấy người còn được ở lại bọn họ là cá lọt lưới, tuy rất may mắn nhưng lại không dám thiếu cảnh giác, liền âm thầm hạ quyết tâm về sau nhất định không thể lại nhúng tay vào mỏ than, nếu không một khi bị bắt, sẽ bị nghiêm trị.
Đương nhiên, trong đám cá lọt lưới vẫn có những phần tử ngoan cố.
Liễu Kình Vũ vừa đi, những người này sau lưng liền đem tin tức nhiều quan chức ở thị trấn Hắc Môi bị khởi tố báo cáo cho Vu Khánh Sinh .
Khi Vu Khánh Sinh biết cả bộ máy Ủy ban Thường vụ thị trấn Hắc Môi cuối cùng chỉ còn lại có ba người, y hoàn toàn nổi cơn thịnh nộ.
Trực tiếp hung hăng vỗ đùi:
– Liễu Kình Vũ, con bà mày. Mẹ nó chứ, có phải hay không não mày bị lừa đá rồi? Lại dám khởi tố nhiều người của thị trấn Hắc Môi chúng tao, là ai cho mày quyền lực lớn như vậy!
Mắng xong, Vu Khánh Sinh lập tức nói với tài xế:
– Không về Hắc Môi nữa, lập tức quay về Thị Ủy.
Lái xe sau khi nghe liền phanh gấp, sau đó quay đầu xe, vội vội vàng vàng lái xe về hướng Thị ủy thị xã.
Vu Khánh Sinh lập tức gọi điện cho Tôn Ngọc Long, nhưng điện thoại lại truyền đến âm thanh vô cùng công thức:
– Rất xin lỗi, số máy quí khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin gọi lại sau.
Vu Khánh Sinh bực tức mắng:
– Tôn Ngọc Long, lão Tôn ông rốt cục xảy ra chuyện gì, sao lại không nghe máy chứ.
Bực tức hoàn bực tức, Vu Khánh Sinh nhìn điện thoại gọi không thông, lập tức gọi điện thoại đến văn phòng, kết quả lại không có người nghe.
Vu Khánh Sinh trong lòng rất sốt ruột, nhưng rơi vào đường cùng, chỉ có thể thúc giục lái xe nhanh chóng đuổi về Thị ủy. Cùng lúc đó lại gọi một cuộc điện thoại:
– Vương què, cậu ở bên đó thế nào rồi, giải quyết xong Liễu Kình Vũ chưa?
Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến thanh âm quàng quạc như vịt của Vương què :
– Khà khà, Bí thư Vu đừng sốt ruột, tôi bên này đã có được tin tức tình báo chính xác, Liễu Kình Vũ cách địa điểm phục kích của chúng tôi chưa đến 3km lộ trình, không đầy 20 phút, tôi ở bên này đã có thể thanh toán xong Liễu Kình Vũ. Bí thư Vu, ngài rốt cuộc muốn hắn chết hay sống?
Vu Khánh Sinh hàn quang trong hai mắt chợt lóe lên:
– Tốt nhất khiến hắn về sau này không thể nào hại người được nữa.
Trong tình huống bình thường, Vương què tự nhiên hiểu rõ ý của Vu Khánh Sinh, nhưng hôm nay, gã lại không có lập tức tỏ thái độ, mà trầm giọng nói:
– Bí thư Vu, tốt hơn hết là ngài cho tôi một đáp án rõ ràng. Ngài nên biết, trước ngài nói là chúng tôi dọn dẹp Liễu Kình Vũ cho tốt, giá ngày trước thỏa thuận là chi phí trừng trị Liễu Kình Vũ, nếu ngài muốn Liễu Kình Vũ chết, vậy giá phải tăng lên gấp đôi so với giá kia. Không có 3 triệu chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm.
Vu Khánh Sinh cắn răng nói:
– Chết, tôi muốn hắn chết, xử chết Liễu Kình Vũ đi, tiền tôi sẽ lập tức gửi đến tài khoản cho cậu.
Vu Khánh sinh tuyệt đối không ngờ được, khi hai bên đang nói chuyện điện thoại, Vương què đã mở loa ngoài bật chức năng ghi âm của máy, đem cuộc nói chuyện của hai người toàn bộ ghi lại.