Đêm hôm đó, Liễu Kình Vũ ở nhà khách Thành ủy thành phố Nam Hoa một đêm. Sáng hôm sau đúng tám giờ, hắn đúng hẹn tới tòa nhà Thành ủy, báo danh với Phó trưởng ban thường trực Thành ủy Ngưu Chấn Tùng, sau đó cùng Ngưu Chấn Tùng tới phòng làm việc của Chủ tịch thành phố Hoàng Lập Hải. Sau khi Hoàng Lập Hải phân công xong công việc của hắn, ba người cùng lên một chiếc xe hơi, cùng với hai chiếc xe nhân viên hợp thành một đoàn xe, phía trước có cảnh sát mở đường, rầm rộ đi tới huyện Thụy Nguyên.
Đường từ thành phố Nam Hoa tới huyện Thụy Nguyên khá tốt, có đường cao tốc tới ngay thị trấn bên cạnh huyện Thụy Nguyên. Trên đường đi, Liễu Kình Vũ nhìn phong cảnh hai bên đường, liên tiếp gật đầu. Thành phố Nam Hoa này không hổ là thành phố kinh tế lớn, sau khi ra khỏi nội thành thành phố Nam Hoa, vẫn thường thấy được quảng cáo lớn ở hai bên đường. Ra ngoại thành có thể thấy vài xí nghiệp công nghiệp phân bố ở hai bên, một khoảng lại có một cái.
Nhưng mà, từ lúc Liễu Kình Vũ nhìn thấy biển báo địa phận huyện Thụy Nguyên, lại phát hiện một hiện thực khiến hắn vô cùng buồn bực. Những quảng cáo lớn trước đó hầu như không còn, xí nghiệp công nghiệp không có cái nào, nhìn quang cảnh hai bên đường chỉ thấy đồng ruộng, thậm chí có những khoảng ruộng vừa nhìn liền biết bị bỏ hoang nhiều năm. Mặc dù là mùa đông, vẫn có thể thấy từng đám cỏ khô.
Càng cách xa đường cao tốc, tâm trạng Liễu Kình Vũ cũng càng ngày càng chán nản. Hắn phát hiện, ở hai bên đường đã xuất hiện một vài thôn xóm. Mặc dù đã có tường bảo hộ cố ý ngăn người qua đường thấy được tình hình bên trong nhưng Liễu Kình Vũ vẫn có thể thấy được thôn xóm hai bên đường hầu như đều là nhà cửa thấp bé cũ nát, đôi khi có vài căn nhà mới liền có vẻ lạc loài.
Đoàn xe đi tới đầu đường thì dừng ở chỗ thu phí, vì hai bên đường ngoài trạm thu phí đã có hai hàng xe thật dài đang đỗ, mấy chục người đang đứng sau khi nhìn thấy đoàn xe Liễu Kình Vũ bọn họ đều đứng thẳng lưng lên.
Đoàn xe dừng lại, chỉ thấy trong đoàn người nghênh đón có một người hơn 40 tuổi, dáng người hơi béo, vẻ mặt tươi cười đi ở đằng trước, tới thẳng ghế sau xe Chủ tịch thành phố Hoàng Lập Hải giơ tay mở cửa và đỡ cho ông ta khỏi bị cộc đầu.
Lúc này Hoàng Lập Hải mới chậm rãi xuống xe.
Cùng lúc, Phó trưởng ban thường trực Ngưu Chấn Tùng và Liễu Kình Vũ cũng mở cửa xuống xe.
Sau khi xuống xe, Hoàng Lập Hải nhìn xung quanh một cái, bình tĩnh nói với người kia:
– Đồng chí Ngụy Thành Lâm, anh là Chủ tịch huyện Thụy Nguyên, sao lại không tuân thủ chỉ thị của Tỉnh ủy, tới tận đường cao tốc nghênh đón. Hành vi này của anh rất không nên, anh biết hay không?
Liễu Kình Vũ phát hiện, lúc nói chuyện giọng điệu của Hoàng Lập Hải vô cùng nghiêm khắc, Ngụy Hoành Lâm bên cạnh cũng vô cùng phối hợp, vội vàng cúi đầu tỏ ra vô cùng áy náy:
– Vâng, rất xin lỗi Chủ tịch thành phố, chuyện này là tôi sai rồi, tôi nhất định sẽ sửa. Nhưng tôi nghĩ ngài là lãnh đạo cũ của huyện Thụy Nguyên chúng tôi, ngài đã đem lại nhiều năm vinh quang cho nhân dân huyện Thụy Nguyên, tất cả người dân huyện Thụy Nguyên chúng tôi đều cảm kích ngài. Cấp dưới cũ chúng tôi chỉ có thể dùng hành động như thế này mới có thể bày tỏ sự tôn trọng và cảm kích đối với ngài, tôi tình nguyện nhận trách phạt.
Hoàng Lập Hải lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, lúc này mới trầm giọng nói:
– Anh đã nói vậy, chuyện này liền dừng ở đây đi. Tuy nhiên anh hãy nhớ kỹ, lần sau không được tái diễn nữa. Nếu lại để tôi phát hiện hành động như vậy, nghiêm khắc xử lý.
Ngụy Hoành Lâm vội vàng gật đầu như gà mổ thóc:
– Vâng vâng, Chủ tịch thành phố Hoàng yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ sửa chữa.
Ngay lúc Hoàng Lập Hải đang nói chuyện với Ngụy Hoành Lâm, Ngưu Chấn Tùng đứng bên cạnh Liễu Kình Vũ hạ giọng nói với hắn:
– Tiểu Liễu à, theo tôi được biết, tình huống như hôm nay đã diễn ra rất nhiều lần, hai người đều nói chuyện với nhau như vậy.
Lời nói của Ngưu Chấn Tùng làm thân thể Liễu Kình Vũ chấn động.
Nếu lời này của Ngưu Chấn Tùng là thật, sẽ nói lên hai vấn đề. Thư nhất, Ngụy Hoành Lâm làm như vậy là cố ý, hơn nữa mãi không chịu sửa, nghi lễ tiếp đón long trọng khiến Hoàng Lập Hải nở mày nở mặt. Mà Hoàng Lập Hải tuy lần nào cũng nói phải xử lý Ngụy Hoành Lâm, nhưng chỉ là nói suông, cho thấy ông ta rất hưởng thụ loại lễ nghi này. Nếu Ngụy Hoành Lâm thật sự không đến đây nghênh đón, chỉ sợ Hoàng Lập Hải còn không vui.
Sau khi Hoàng Lập Hải phê bình Ngụy Hoành Lâm xong, liền gọi Liễu Kình Vũ và Ngưu Chấn Tùng tới, cười nói:
– Đồng chí Ngưu Chấn Tùng, anh đưa đồng chí Liễu Kình Vũ tới gặp vài đồng chí ở huyện Thụy Nguyên, mọi người gặp qua một chút.
Ngưu Chấn Tùng cũng không khách sáo, dùng tay chỉ Ngụy Hoành Lâm nói:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ, vị này chính là Chủ tịch huyện Thụy Nguyên – Ngụy Hoành Lâm, sau này hai người sẽ cùng dẫn dắt Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Thụy Nguyên. Đồng chí Ngụy Hoành Lâm, người đứng bên cạnh tôi chính là tân Bí thư huyện ủy của huyện Thụy Nguyên các anh – đồng chí Liễu Kình Vũ.
Lần đầu tiên Ngụy Hoành Lâm nhìn thấy Liễu Kình Vũ, còn tưởng hắn là thư ký của Ngưu Chấn Tùng. Nhưng khi y nghe thấy Ngưu Chấn Tùng gọi tên Liễu Kình Vũ, liền ngây ngẩn cả người. Y tuy rằng từng nghe tên hắn, biết tuổi Liễu Kình Vũ tương đối trẻ, nhưng lại thật không ngờ, lúc thật sự nhìn thấy Liễu Kình Vũ, lại phát hiện hắn trẻ hơn mình tưởng.
Trong lòng Ngụy Hoành Lâm không khỏi xuất hiện một nghi vấn: “Lãnh đạo tỉnh có mù không vậy, phái một người trẻ như vậy nhậm chức Bí thư huyện ủy, có thể làm tốt công việc ở huyện Thụy Nguyên sao? Không nói những chuyện khác, tùy tiện xem trong các ủy viên thường vụ Huyện ủy huyện Thụy Nguyên, người trẻ tuổi nhất cũng đã 39. Liễu Kình Vũ này đường đường là lãnh đạo cao nhất không ngờ nhìn như sinh viên bình thường vừa tốt nghiệp. Người như vậy có thể khiến mọi người nghe theo sao, có thể vực dậy kinh tế huyện Thụy Nguyên sao, không phải những chuyện Liễu Kình Vũ thu hút đầu tư trước kia đều là nói quá chứ?
Tuy nhiên Ngụy Hoành Lâm là một người đa mưu túc trí, nên dù trong lòng có coi thường Liễu Kình Vũ nhưng sau khí nghe Ngưu Chấn Tùng giới thiệu, trước hết cũng cất bước tiến lên, chủ động bắt tay Liễu Kình Vũ, tỏ ra vô cùng thân thiết:
– Bí thư Liễu, anh thật là tuổi trẻ tài cao, về sau tôi và các đồng chí huyện Thụy Nguyên nhất định sẽ hết sức phối hợp với công việc của anh, cùng nhau cố gắng khiến huyện Thụy Nguyên phát triển về kinh tế, chuyện thu hút đầu tư của huyện Thụy Nguyên chúng ta đã có thể trông cậy vào anh.
Ngụy Hoành Lâm nói vô cùng chân thành, thái độ dường như cũng rất cung kính. Nhưng mà, Liễu Kình Vũ từ những lời này thấy được, trong lúc nói Ngụy Hoành Lâm luôn nói dẫn dắt các cán bộ huyện Thụy Nguyên, điều này cho thấy y có thể thay mặt các cán bộ huyện Thụy Nguyên quyết định. Mà y nói việc thu hút đầu tư phải trông cậy vào mình, rõ ràng là một cái bẫy. Nếu mình đồng ý với y rồi, một khi việc thu hút đầu tư không có thành tích, Chủ tịch huyện như y không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào, mà một Bí thư huyện ủy phụ trách nhân sự như mình phải chịu trách nhiệm.
Lần đầu gặp mặt này, Liễu Kình Vũ đã có thể thấy, Ngụy Hoành Lâm này tuyệt đối là một lão cáo già, tuy y tươi cười, nói chuyện rất khách khí, nhưng lòng dạ lại thâm hiểm.
Liễu Kình Vũ nắm tay Ngụy Hoành Lâm cười nói:
– Chủ tịch huyện Ngụy, ông quá khách sáo, tôi mới đến, còn chưa quen với thực trạng huyện Thụy Nguyên, còn phiền các vị đồng chí cung cấp thêm tin tức cho tôi, chúng ta cùng nhau làm tốt công việc.
Liễu Kình Vũ nói vô cùng mơ hồ, cũng không đối phó với cạm bẫy của Ngụy Hoành Lâm, đồng thời trong lời nói cũng gạt bỏ ý muốn thay mặt các cán bộ huyện khác của Ngụy Hoành Lâm.
Sau khi Ngụy Hoành Lâm nghe xong, nụ cười trên mặt càng sâu, nhưng trong đó lại có thêm vài phần cảnh giác.
Lời nói này của Liễu Kình Vũ khiến y ý thức được, người thanh niên này không đơn giản, vừa nói bâng quơ liền có thể hóa giải cạm bẫy của mình. Xem ra sau này không thể coi thường Bí thư huyện ủy trẻ tuổi này.
Sau đó, Ngưu Chấn Tùng lại chỉ một người đàn ông hơn 50 tuổi thân hình cao lớn, vẻ mặt nghiêm túc cách Ngụy Hoành Lâm không xa nói:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ, vị này chính là Phó bí thư huyện ủy huyện Thụy Nguyên – đồng chí Tôn Húc Dương.
Tôn Húc Dương lập tức tiến lên hai bước, vươn hai tay nắm tay Liễu Kình Vũ nói:
– Xin chào Bí thư Liễu, hoan nghênh cậu tới huyện Thụy Nguyên làm việc.
Trong lúc nói chuyện Tôn Húc Dương luôn thận trọng, khuôn mặt dường như vĩnh viễn là một biểu cảm, điều này thật đối lập với Ngụy Hoành Lâm luôn tươi cười.
Liễu Kình Vũ nắm tay Tôn Húc Dương cười nói:
– Mọi người cùng nhau cố gắng.
Tiếp xúc với Tôn Húc Dương, Liễu Kình Vũ ý thức được vị Phó bí thư huyện ủy này cũng tuyệt đối không tầm thường. Bởi theo khả năng quan sát của hắn hiện giờ, đối với người bình thường rất dễ dàng từ cử chỉ thần thái đoán ra tính cách, nhưng đối với một Tôn Húc Dương nói năng thận trọng, hắn lại không nhận ra điều gì.
Điều này cho thấy nội tâm người này rất thâm sâu, mà càng là người như vậy, càng lợi hại. Bởi mình không hiểu nổi ông ta, nhưng ông ra lại hiểu rõ mình, như vậy bất lợi cho bản thân mình.
Liễu Kình Vũ đang quan sát Tôn Húc Dương, Tôn Húc Dương tất nhiên cũng quan sát hắn. Tuy Tôn Húc Dương không biểu hiện gì, nhưng sâu trong lòng ông ta, lại âm thầm đề cao cảnh giác với Liễu Kinh Vũ. Bởi ông ta thấy được trong mắt hắn là kiêng kị và để ý với chình mình.
Sau đó, dưới sự giúp đỡ của Ngưu Chấn Tùng, Liễu Kình Vũ lần lượt bắt tay tất cả các ủy viên thường vụ Huyện ủy huyện Thụy Nguyên, đối với bộ máy ủy viên thường vụ Huyện ủy huyện Thụy Nguyên cũng nhận biết khá rõ ràng, huyện Thụy Nguyên có tổng cộng 11 ủy viên thường vụ Huyện ủy.
Bí thư huyện ủy tất nhiên là Liễu Kình Vũ, Chủ tịch huyện Ngụy Hoành Lâm, Phó bí thư huyện ủy Tôn Húc Dương, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện Thẩm Vệ Hoa, Trưởng ban Tổ chức Huyện ủy Hoàng Tuấn Nghị, Phó chủ tịch thường trực huyện Hứa Kiến Quốc, Phó chủ tịch Huyện Phương Bảo Vinh, Bí thư Đảng ủy công an Chu Minh Cường, Chánh văn phòng Huyện ủy Tống Hiểu Quân, Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy Đường Duệ Minh, Trưởng ban chỉ huy quân sự huyện Trương Hồng Cương.
Sau khi mọi người gặp mặt, liền lên xe, xe cảnh sát đi trước mở đường, đoàn xe thật dài đi vào tòa nhà Huyện ủy huyện Thụy Nguyên.
Đi một đường, mặt Liễu Kình Vũ đã sắp nhăn như trái khổ qua, vì hắn phát hiện, huyện Thụy Nguyên này tuy treo danh thị trấn, nhưng thực tế bên trong không có mấy tòa nhà cao tầng, ấn tượng đầu tiên của huyện này với Liễu Kình Vũ chính là “bẩn”, “loạn”, “kém”.
Đường từ thành phố Nam Hoa tới huyện Thụy Nguyên khá tốt, có đường cao tốc tới ngay thị trấn bên cạnh huyện Thụy Nguyên. Trên đường đi, Liễu Kình Vũ nhìn phong cảnh hai bên đường, liên tiếp gật đầu. Thành phố Nam Hoa này không hổ là thành phố kinh tế lớn, sau khi ra khỏi nội thành thành phố Nam Hoa, vẫn thường thấy được quảng cáo lớn ở hai bên đường. Ra ngoại thành có thể thấy vài xí nghiệp công nghiệp phân bố ở hai bên, một khoảng lại có một cái.
Nhưng mà, từ lúc Liễu Kình Vũ nhìn thấy biển báo địa phận huyện Thụy Nguyên, lại phát hiện một hiện thực khiến hắn vô cùng buồn bực. Những quảng cáo lớn trước đó hầu như không còn, xí nghiệp công nghiệp không có cái nào, nhìn quang cảnh hai bên đường chỉ thấy đồng ruộng, thậm chí có những khoảng ruộng vừa nhìn liền biết bị bỏ hoang nhiều năm. Mặc dù là mùa đông, vẫn có thể thấy từng đám cỏ khô.
Càng cách xa đường cao tốc, tâm trạng Liễu Kình Vũ cũng càng ngày càng chán nản. Hắn phát hiện, ở hai bên đường đã xuất hiện một vài thôn xóm. Mặc dù đã có tường bảo hộ cố ý ngăn người qua đường thấy được tình hình bên trong nhưng Liễu Kình Vũ vẫn có thể thấy được thôn xóm hai bên đường hầu như đều là nhà cửa thấp bé cũ nát, đôi khi có vài căn nhà mới liền có vẻ lạc loài.
Đoàn xe đi tới đầu đường thì dừng ở chỗ thu phí, vì hai bên đường ngoài trạm thu phí đã có hai hàng xe thật dài đang đỗ, mấy chục người đang đứng sau khi nhìn thấy đoàn xe Liễu Kình Vũ bọn họ đều đứng thẳng lưng lên.
Đoàn xe dừng lại, chỉ thấy trong đoàn người nghênh đón có một người hơn 40 tuổi, dáng người hơi béo, vẻ mặt tươi cười đi ở đằng trước, tới thẳng ghế sau xe Chủ tịch thành phố Hoàng Lập Hải giơ tay mở cửa và đỡ cho ông ta khỏi bị cộc đầu.
Lúc này Hoàng Lập Hải mới chậm rãi xuống xe.
Cùng lúc, Phó trưởng ban thường trực Ngưu Chấn Tùng và Liễu Kình Vũ cũng mở cửa xuống xe.
Sau khi xuống xe, Hoàng Lập Hải nhìn xung quanh một cái, bình tĩnh nói với người kia:
– Đồng chí Ngụy Thành Lâm, anh là Chủ tịch huyện Thụy Nguyên, sao lại không tuân thủ chỉ thị của Tỉnh ủy, tới tận đường cao tốc nghênh đón. Hành vi này của anh rất không nên, anh biết hay không?
Liễu Kình Vũ phát hiện, lúc nói chuyện giọng điệu của Hoàng Lập Hải vô cùng nghiêm khắc, Ngụy Hoành Lâm bên cạnh cũng vô cùng phối hợp, vội vàng cúi đầu tỏ ra vô cùng áy náy:
– Vâng, rất xin lỗi Chủ tịch thành phố, chuyện này là tôi sai rồi, tôi nhất định sẽ sửa. Nhưng tôi nghĩ ngài là lãnh đạo cũ của huyện Thụy Nguyên chúng tôi, ngài đã đem lại nhiều năm vinh quang cho nhân dân huyện Thụy Nguyên, tất cả người dân huyện Thụy Nguyên chúng tôi đều cảm kích ngài. Cấp dưới cũ chúng tôi chỉ có thể dùng hành động như thế này mới có thể bày tỏ sự tôn trọng và cảm kích đối với ngài, tôi tình nguyện nhận trách phạt.
Hoàng Lập Hải lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, lúc này mới trầm giọng nói:
– Anh đã nói vậy, chuyện này liền dừng ở đây đi. Tuy nhiên anh hãy nhớ kỹ, lần sau không được tái diễn nữa. Nếu lại để tôi phát hiện hành động như vậy, nghiêm khắc xử lý.
Ngụy Hoành Lâm vội vàng gật đầu như gà mổ thóc:
– Vâng vâng, Chủ tịch thành phố Hoàng yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ sửa chữa.
Ngay lúc Hoàng Lập Hải đang nói chuyện với Ngụy Hoành Lâm, Ngưu Chấn Tùng đứng bên cạnh Liễu Kình Vũ hạ giọng nói với hắn:
– Tiểu Liễu à, theo tôi được biết, tình huống như hôm nay đã diễn ra rất nhiều lần, hai người đều nói chuyện với nhau như vậy.
Lời nói của Ngưu Chấn Tùng làm thân thể Liễu Kình Vũ chấn động.
Nếu lời này của Ngưu Chấn Tùng là thật, sẽ nói lên hai vấn đề. Thư nhất, Ngụy Hoành Lâm làm như vậy là cố ý, hơn nữa mãi không chịu sửa, nghi lễ tiếp đón long trọng khiến Hoàng Lập Hải nở mày nở mặt. Mà Hoàng Lập Hải tuy lần nào cũng nói phải xử lý Ngụy Hoành Lâm, nhưng chỉ là nói suông, cho thấy ông ta rất hưởng thụ loại lễ nghi này. Nếu Ngụy Hoành Lâm thật sự không đến đây nghênh đón, chỉ sợ Hoàng Lập Hải còn không vui.
Sau khi Hoàng Lập Hải phê bình Ngụy Hoành Lâm xong, liền gọi Liễu Kình Vũ và Ngưu Chấn Tùng tới, cười nói:
– Đồng chí Ngưu Chấn Tùng, anh đưa đồng chí Liễu Kình Vũ tới gặp vài đồng chí ở huyện Thụy Nguyên, mọi người gặp qua một chút.
Ngưu Chấn Tùng cũng không khách sáo, dùng tay chỉ Ngụy Hoành Lâm nói:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ, vị này chính là Chủ tịch huyện Thụy Nguyên – Ngụy Hoành Lâm, sau này hai người sẽ cùng dẫn dắt Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Thụy Nguyên. Đồng chí Ngụy Hoành Lâm, người đứng bên cạnh tôi chính là tân Bí thư huyện ủy của huyện Thụy Nguyên các anh – đồng chí Liễu Kình Vũ.
Lần đầu tiên Ngụy Hoành Lâm nhìn thấy Liễu Kình Vũ, còn tưởng hắn là thư ký của Ngưu Chấn Tùng. Nhưng khi y nghe thấy Ngưu Chấn Tùng gọi tên Liễu Kình Vũ, liền ngây ngẩn cả người. Y tuy rằng từng nghe tên hắn, biết tuổi Liễu Kình Vũ tương đối trẻ, nhưng lại thật không ngờ, lúc thật sự nhìn thấy Liễu Kình Vũ, lại phát hiện hắn trẻ hơn mình tưởng.
Trong lòng Ngụy Hoành Lâm không khỏi xuất hiện một nghi vấn: “Lãnh đạo tỉnh có mù không vậy, phái một người trẻ như vậy nhậm chức Bí thư huyện ủy, có thể làm tốt công việc ở huyện Thụy Nguyên sao? Không nói những chuyện khác, tùy tiện xem trong các ủy viên thường vụ Huyện ủy huyện Thụy Nguyên, người trẻ tuổi nhất cũng đã 39. Liễu Kình Vũ này đường đường là lãnh đạo cao nhất không ngờ nhìn như sinh viên bình thường vừa tốt nghiệp. Người như vậy có thể khiến mọi người nghe theo sao, có thể vực dậy kinh tế huyện Thụy Nguyên sao, không phải những chuyện Liễu Kình Vũ thu hút đầu tư trước kia đều là nói quá chứ?
Tuy nhiên Ngụy Hoành Lâm là một người đa mưu túc trí, nên dù trong lòng có coi thường Liễu Kình Vũ nhưng sau khí nghe Ngưu Chấn Tùng giới thiệu, trước hết cũng cất bước tiến lên, chủ động bắt tay Liễu Kình Vũ, tỏ ra vô cùng thân thiết:
– Bí thư Liễu, anh thật là tuổi trẻ tài cao, về sau tôi và các đồng chí huyện Thụy Nguyên nhất định sẽ hết sức phối hợp với công việc của anh, cùng nhau cố gắng khiến huyện Thụy Nguyên phát triển về kinh tế, chuyện thu hút đầu tư của huyện Thụy Nguyên chúng ta đã có thể trông cậy vào anh.
Ngụy Hoành Lâm nói vô cùng chân thành, thái độ dường như cũng rất cung kính. Nhưng mà, Liễu Kình Vũ từ những lời này thấy được, trong lúc nói Ngụy Hoành Lâm luôn nói dẫn dắt các cán bộ huyện Thụy Nguyên, điều này cho thấy y có thể thay mặt các cán bộ huyện Thụy Nguyên quyết định. Mà y nói việc thu hút đầu tư phải trông cậy vào mình, rõ ràng là một cái bẫy. Nếu mình đồng ý với y rồi, một khi việc thu hút đầu tư không có thành tích, Chủ tịch huyện như y không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào, mà một Bí thư huyện ủy phụ trách nhân sự như mình phải chịu trách nhiệm.
Lần đầu gặp mặt này, Liễu Kình Vũ đã có thể thấy, Ngụy Hoành Lâm này tuyệt đối là một lão cáo già, tuy y tươi cười, nói chuyện rất khách khí, nhưng lòng dạ lại thâm hiểm.
Liễu Kình Vũ nắm tay Ngụy Hoành Lâm cười nói:
– Chủ tịch huyện Ngụy, ông quá khách sáo, tôi mới đến, còn chưa quen với thực trạng huyện Thụy Nguyên, còn phiền các vị đồng chí cung cấp thêm tin tức cho tôi, chúng ta cùng nhau làm tốt công việc.
Liễu Kình Vũ nói vô cùng mơ hồ, cũng không đối phó với cạm bẫy của Ngụy Hoành Lâm, đồng thời trong lời nói cũng gạt bỏ ý muốn thay mặt các cán bộ huyện khác của Ngụy Hoành Lâm.
Sau khi Ngụy Hoành Lâm nghe xong, nụ cười trên mặt càng sâu, nhưng trong đó lại có thêm vài phần cảnh giác.
Lời nói này của Liễu Kình Vũ khiến y ý thức được, người thanh niên này không đơn giản, vừa nói bâng quơ liền có thể hóa giải cạm bẫy của mình. Xem ra sau này không thể coi thường Bí thư huyện ủy trẻ tuổi này.
Sau đó, Ngưu Chấn Tùng lại chỉ một người đàn ông hơn 50 tuổi thân hình cao lớn, vẻ mặt nghiêm túc cách Ngụy Hoành Lâm không xa nói:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ, vị này chính là Phó bí thư huyện ủy huyện Thụy Nguyên – đồng chí Tôn Húc Dương.
Tôn Húc Dương lập tức tiến lên hai bước, vươn hai tay nắm tay Liễu Kình Vũ nói:
– Xin chào Bí thư Liễu, hoan nghênh cậu tới huyện Thụy Nguyên làm việc.
Trong lúc nói chuyện Tôn Húc Dương luôn thận trọng, khuôn mặt dường như vĩnh viễn là một biểu cảm, điều này thật đối lập với Ngụy Hoành Lâm luôn tươi cười.
Liễu Kình Vũ nắm tay Tôn Húc Dương cười nói:
– Mọi người cùng nhau cố gắng.
Tiếp xúc với Tôn Húc Dương, Liễu Kình Vũ ý thức được vị Phó bí thư huyện ủy này cũng tuyệt đối không tầm thường. Bởi theo khả năng quan sát của hắn hiện giờ, đối với người bình thường rất dễ dàng từ cử chỉ thần thái đoán ra tính cách, nhưng đối với một Tôn Húc Dương nói năng thận trọng, hắn lại không nhận ra điều gì.
Điều này cho thấy nội tâm người này rất thâm sâu, mà càng là người như vậy, càng lợi hại. Bởi mình không hiểu nổi ông ta, nhưng ông ra lại hiểu rõ mình, như vậy bất lợi cho bản thân mình.
Liễu Kình Vũ đang quan sát Tôn Húc Dương, Tôn Húc Dương tất nhiên cũng quan sát hắn. Tuy Tôn Húc Dương không biểu hiện gì, nhưng sâu trong lòng ông ta, lại âm thầm đề cao cảnh giác với Liễu Kinh Vũ. Bởi ông ta thấy được trong mắt hắn là kiêng kị và để ý với chình mình.
Sau đó, dưới sự giúp đỡ của Ngưu Chấn Tùng, Liễu Kình Vũ lần lượt bắt tay tất cả các ủy viên thường vụ Huyện ủy huyện Thụy Nguyên, đối với bộ máy ủy viên thường vụ Huyện ủy huyện Thụy Nguyên cũng nhận biết khá rõ ràng, huyện Thụy Nguyên có tổng cộng 11 ủy viên thường vụ Huyện ủy.
Bí thư huyện ủy tất nhiên là Liễu Kình Vũ, Chủ tịch huyện Ngụy Hoành Lâm, Phó bí thư huyện ủy Tôn Húc Dương, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện Thẩm Vệ Hoa, Trưởng ban Tổ chức Huyện ủy Hoàng Tuấn Nghị, Phó chủ tịch thường trực huyện Hứa Kiến Quốc, Phó chủ tịch Huyện Phương Bảo Vinh, Bí thư Đảng ủy công an Chu Minh Cường, Chánh văn phòng Huyện ủy Tống Hiểu Quân, Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy Đường Duệ Minh, Trưởng ban chỉ huy quân sự huyện Trương Hồng Cương.
Sau khi mọi người gặp mặt, liền lên xe, xe cảnh sát đi trước mở đường, đoàn xe thật dài đi vào tòa nhà Huyện ủy huyện Thụy Nguyên.
Đi một đường, mặt Liễu Kình Vũ đã sắp nhăn như trái khổ qua, vì hắn phát hiện, huyện Thụy Nguyên này tuy treo danh thị trấn, nhưng thực tế bên trong không có mấy tòa nhà cao tầng, ấn tượng đầu tiên của huyện này với Liễu Kình Vũ chính là “bẩn”, “loạn”, “kém”.