Liễu Kình Vũ và Tống Hiểu Quân nghe thấy tài xế taxi nói như vậy, tất cả đều cảm thấy bất ngờ.
Liễu Kình Vũ hỏi:
– Bác tài, tại sao bác lại nói như vậy?
Bác tài vừa lái xe vừa nhìn Liễu Kình Vũ một cái nói:
– Ngài chính là Bí thư Huyện ủy mới đến, mặc dù đến hiện tại ngài vẫn chưa xuất hiện trên ti vi, nhưng lúc tôi lái xe taxi lại nhiều lần nhìn thấy ngài trên đường phố mang theo những cán bộ đó cùng đi khảo sát tình hình. Tuy những người lái taxi như chúng tôi không hiểu được quan trường và chính trị là cái gì, song có một điểm tôi lại hiểu rất rõ, đó là ngài mong muốn vì những người dân huyện Thụy Nguyên chúng tôi làm một chút việc.
Lúc ngài và vị lãnh đạo này nói chuyện, mặc dù nói không rõ ràng, nhưng tôi lại nghe ra được, ngài rất không vừa lòng với tình hình trị an của huyện Thụy Nguyên chúng tôi. Bí thư Liễu, nói thật ra, người dân huyện thụy Nguyên chúng ta cũng vô cùng bất mãn với tình hình trị an của huyện Thụy Nguyên, chỉ là chúng tôi có tức giận cũng không thể nói ra.
Giống như nghề lái xe taxi của chúng tôi, những người lái xe taxi chúng tôi mỗi tháng đều phải nộp sưu cao thuế nặng nhiều hơn bảy tám trăm đồng so với các huyện khác. Số tiền này bất luận gì, hầu như đều vào túi của các cán bộ. Hơn nữa, những năm gần đây, những vụ án cướp giật nhằm vào những người lái xe taxi chúng tôi mỗi năm đều xẩy ra rất nhiều vụ, có nhiều vụ còn chết người, nhưng phía cảnh sát không có lần nào có thể phá được án.
Còn như những vụ án như giết người, cướp bóc, trộm cướp, huyện Thụy Nguyên chúng ta mỗi năm đều xảy ra rất nhiều, nhưng thật sự vẫn không có nghe qua vụ án nào được phá, những người phía cảnh sát huyện Thụy Nguyên chúng ta đều là ông lớn, muốn bọn họ phá án cũng không phải là không được, trừ phi anh là người có tiền hoặc có quyền. Dưới tác dụng của tiền và quyền, hiệu suất phá án của bọn họ có lúc rất cao đấy.
Nghe thấy bác tài nói như vậy, hai người Liễu Kình Vũ và Tống Hiểu Quân đều sửng sốt.
Liễu Kình Vũ thật không ngờ, bác tài lại có ý kiến lớn như vậy với tình hình trị an huyện Thụy Nguyên, dường như đã bất mãn đến cực điểm.
Tống Hiểu Quân mặc dù biết Phòng công an huyện Thụy Nguyên bên đó làm việc luôn lề mà lề mề, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như lời bác tài nói.
Chân mày Liễu Kình Vũ nhíu chặt lại, tuy rằng hắn có thể khẳng định những lời bác tài xế nói có mang tính chủ quan, bất luận lãnh đạo Phòng công an huyện Thụy Nguyên như thế nào, nhưng có một điểm lại có thể khẳng dịnh, chính là ở bất kì nơi nào, bất kì đơn vị nào đều có người làm việc cần cù chăm chỉ, cũng có người đầu cơ trục lợi thậm chí là không làm việc.
Nhưng mà, tình hình ở huyện Thụy Nguyên e rằng so với tưởng tượng của bản thân còn phức tạp hơn nhiều, đến một người lái taxi còn bất bình mạnh mẽ như vậy. Bởi vậy có thể thấy quần chúng bất mãn mạnh như thế nào đối với Phòng công an huyện Thụy Nguyên.
Xem ra, mình phải ở lại huyện Thụy Nguyên chấn chỉnh một chút, nhất định trước tiên phải đem hệ thống công an huyện Thụy Nguyên chỉnh đốn một chút. Bằng không mà nói, với sự cấu kết quyền lực như hiện nay của hệ thống công an huyện Thụy Nguyên mà nói, bản thân muốn ở huyện Thụy Nguyên làm được việc, nhất định sẽ rất khó. Giống như hiện tại, đến các phóng viên của Đài truyền hình tỉnh mình mời đến đều bị công an lấy một tội danh gần như không có căn cứ để ngăn cản trên đường cao tốc, như vậy nếu như về sau lúc mình muốn phát triển kinh tế, có phải hay không sẽ gặp phải càng nhiều trở ngại.
Nghĩ đến đây, trong ánh mắt Liễu Kình Vũ tràn đầy kiên định nói:
– Bác tài, xin bác và mọi người yên tâm, tôi nhất định sẽ chỉnh đốn lại hệ thống công an của huyện Thụy Nguyên, để mọi người đều chân chính dũng cảm làm việc. Hệ thống công an dám làm việc, người cảnh sát nhân dân chỉ có thể vì nhân dân phục vụ, mới có thể được coi là người cảnh sát nhân dân chân chính.
Bác tài xế nghe thấy câu trả lời của Liễu kình vũ trong lòng có chút kích động, thanh âm có chút nghẹn ngào:
– Bí thư Liễu, cảm ơn ngài, cảm ơn ngài, tôi thay mặt cho những người lái xe taxi huyện Thụy Nguyên cảm ơn ngài.
Liễu Kình Vũ lắc đầu:
– Trước tiên hiện tại không cần cảm ơn, mọi thứ vẫn là xem hành động của tôi đã.
Sau đó, Liễu Kình Vũ và Tống Hiểu Quân đều lâm vào trạng thái trầm mặc, xe taxi một mạch đi đến đầu đường cao tốc.
Lúc này, tình thế ở đầu đường cao tốc đã vô cùng nghiêm trọng.
Nghiêm Thiên Hoa và bốn đồng nghiệp của ông ta đều bị mười tên cảnh sát bao vây lại, một tên cảnh sát trong đó chỉ vào mũi Nghiêm Thiên Hoa nói:
– Các anh nghe rõ cho tôi, cho các anh ba phút, nếu không xéo ngay cho tôi, đừng trách chúng tôi trực tiếp đem cả xe lẫn người các anh bắt lại.
Vừa nói, tên này vừa dùng tay xô đẩy đám người Nghiêm Thiên Hoa.
Nghiêm Thiên Hoa lại luôn hết sức chịu đựng. Ông ta vô cùng hiểu rõ mục đích chuyến đi này của mình, ông ta chỉ muốn làm theo chỉ thị của lãnh đạo, làm tốt công tác đưa tin lần này. Ông ta tin rằng, Liễu Kình Vũ Bí thư Huyện ủy nhất định sẽ cho mình công đạo, hơn nữa thân là phóng viên, ông ta cũng có sự mẫn cảm chính trị của mình. Ông ta cũng nhận ra rằng, sở dĩ xuất hiện loại tình huống như hiện tại, rất có khả năng bản thân đã bị cuốn vào vòng tranh đấu quan trường ở huyện Thụy Nguyên, lúc này bản thân phải giữ bình tĩnh, tâm tính hòa nhã, cố gắng hết sức làm tốt mọi việc, không trở nên gay gắt với bất kì vấn đề mâu thuẫn nào.
Nhưng mà, Nghiêm Thiên Hoa nghĩ như vậy, xuất phát điểm của ông ta là tốt, điều này không có vấn đề gì, tuy nhiên những tên cảnh sát phụ trách ngăn cản tại hiện trường đã không còn kiên nhẫn, bởi vì trước đó không lâu, gã vừa nhận được điện thoại của cấp trên, muốn gã nhanh chóng giải quyết sự việc này, còn nói Liễu Kình Vũ đã đi đến đường cao tốc rồi.
Song, làm cho tên này không nghĩ đến là, những người phóng viên này dường như rất có biện pháp, lấy đủ loại lý do để tiếp tục trì hoãn. Đối với phóng viên Đài truyền hình tỉnh, mặc dù có chỉ thị của cấp trên, nhưng gã vẫn tương đối kiêng dè, cho nên lúc bắt đầu gã không dám trực tiếp ngang tàng bạo ngược đem những người này đuổi đi xa hoặc mang đi, vẫn luôn khuyên bảo, để tránh nếu chẳng may chọc giận đến tỉnh khiến cho bản thân phiền phức.
Tuy nhiên theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, tên cảnh sát đứng đầu này đã thật sự sốt ruột, đại não vừa nóng lên liền xuất hiện một màn xô đẩy ở hiện trường, mà người này cũng chính là người ở trong điện thoại không nể mặt Liễu Kình Vũ.
Tên này tên là Dương Vĩ.
Lúc này, Nghiêm Thiên Hoa nhìn đến đám cảnh sát, cư nhiên bắt đầu xô xô đẩy đẩy mình và các đồng sự khác, ông ta cũng có chút tức giận lớn tiếng nói với một người quay phim trên xe tiếp sóng:
– Lão Vương, mang camera xuống, quay lại hiện trường, để sau cho các vị lãnh đạo xem, những tên cảnh sát ở huyện Thụy Nguyên này rốt cuộc đối xử với phóng viên chúng ta như thế nào.
Cùng với tiếng hô của Nghiêm Thiên Hoa, cửa xe tiếp sóng mở ra, một phóng viên quay phim trên vai vác một chiếc camera đem ống kính hướng đến hiện trường.
Nhìn thấy loại tình huống này, Dương Vĩ lo lắng, gã biết rằng, nếu quả thật để những phóng viên này quay lại tình hình ở hiện trường, e rằng những người bên mình sẽ gặp phiền phức, gã lập tức la lớn:
– Hai người, đến lấy camera lại cho tôi, tuyệt đối không thể để cho bọn họ quay phim.
Rất nhanh có hai tên cảnh sát hướng đến xe tiếp sóng, kéo người phóng viên quay phim kia xuống, ra sức cướp camera của đối phương. Đối với người quay phim mà nói, camera là sinh mạng của anh ta, anh ta làm sao lại dễ dàng giao cho đối phương, hơn nữa nghề quay phim không phải là người bình thường có thể làm được, người quay phim này bộ dạng cao lớn, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, hai bên đều lôi kéo giằng co
Đúng lúc này, Liễu Kình Vũ ngồi xe taxi đi tới.
Nhìn đến cảnh tượng trước mắt này, Liễu Kình Vũ nổi trận lôi đình.
Thân là cảnh sát nhân dân, tại sao có thể ngang tàng bạo ngược như vậy, những người ở huyện Thụy Nguyên này cũng quá không có tố chất.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ nhanh chân mở cửa xe đi xuống, hướng về phía hiện trường, vừa đi vừa quát to:
– Dừng tay lại cho tôi, tất cả dừng tay lại.
Liễu Kình Vũ hét lớn một tiếng, khiến rất nhiều người ở hiện trường đều ngây dại.
Đặc biệt là những tên cảnh sát kia, nhìn thấy Liễu Kình Vũ chạy như bay đến, tất cả đều ngây ngẩn cả người. Bọn họ không quen thuộc Liễu Kình Vũ, càng không nghĩ đến vậy mà có người từ trên xe taxi xuống lại dám quát tháo cảnh sát.
Dương Vĩ nhìn thấy Liễu Kình Vũ đi đến, lập tức lớn tiếng cả giận nói:
– Anh là ai, tránh ra một bên cho tôi.
Lúc này, Tống Hiểu Quân từ trên xe taxi đi xuống, lạnh lùng nhìn thoáng qua Dương Vĩ nói:
– Ngài ấy là Bí thư Huyện ủy huyện Thụy Nguyên, tôi là Chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy huyện Thụy Nguyên.
Vừa nói, Tống Hiểu Quân vừa lấy ra thẻ công tác của mình đưa cho Dương Vĩ:
– Đây là thẻ công tác của tôi, mời đồng chí cảnh sát nhìn một chút.
Dương Vĩ nhận lấy thẻ công tác nhìn thoáng qua, lúc đó liền ngơ ngẩn, trên thẻ công tác của Tống Hiểu Quân, chức vụ, tuổi, họ tên đều viết rõ ràng, đặc biệt là trên vị trí nổi bật viết bốn chữ to Ủy viên Huyện ủy, thiếu chút nữa làm mù mắt Dương Vĩ.
Giọng nói của gã ta lập tức hạ xuống:
– Tống…Chủ nhiệm Tống.
Tống Hiểu Quân lạnh lùng hỏi:
– Là ai phái các anh đến đầu đường cao tốc chặn các phóng viên của Đài truyền hình tỉnh?
Dương Vĩ vội vàng nói:
– Không có… Không có ai.
Lúc sau nói chuyện, Dương Vĩ đã nói lưu loát hơn nhiều.
Tống Hiểu Quân lạnh lùng nói:
– Nói như vậy, chính là các anh tự đến làm loạn?
Dương Vĩ lập tức phản bác:
– Chủ nhiệm Tống, chúng tôi tại sao lại làm xằng làm bậy chứ, chúng tôi hành động nhất loạt là theo chỉ thị của thành phố, chủ yếu triển khai tập trung chỉnh đốn những hành vi vi phạm pháp luật trên đường cao tốc. Những người này liên quan đến hành vi lái xe vi phạm trên đường cao tốc, chúng tôi đến đây để điều tra xử lí bọn họ.
Lúc này, Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
– Lái xe vi phạm, các anh có chứng cớ không?
Dương Vĩ lập tức nói:
– Chúng tôi nhận được thông tin từ các đồng nghiệp khác thông báo mới đến đây chặn đường.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
– Được, vậy anh cho tôi biết anh nhận thông báo từ ai, số hiệu cảnh sát của hắn là gì? Tên là gì? Số điện thoại là gì?
Dương Vĩ lập tức liền hết chỗ nói, những điều gã vừa mới nói tất cả đều là nói dối.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Dương Vĩ:
– Tại sao không nói chuyện? Chẳng lẽ tất cả những gì anh vừa nói đều là nói dối? Chẳng lẽ thân là một người cảnh sát, chuyện này cũng có thể tùy ý nói dối sao, lãnh đạo trực tiếp của anh là ai?
Dương Vĩ lúc ấy trên trán liền đổ mồ hôi, gã thật không ngờ, Liễu Kình Vũ vậy mà không cho mình một mặt mũi.
Liễu Kình Vũ hỏi:
– Bác tài, tại sao bác lại nói như vậy?
Bác tài vừa lái xe vừa nhìn Liễu Kình Vũ một cái nói:
– Ngài chính là Bí thư Huyện ủy mới đến, mặc dù đến hiện tại ngài vẫn chưa xuất hiện trên ti vi, nhưng lúc tôi lái xe taxi lại nhiều lần nhìn thấy ngài trên đường phố mang theo những cán bộ đó cùng đi khảo sát tình hình. Tuy những người lái taxi như chúng tôi không hiểu được quan trường và chính trị là cái gì, song có một điểm tôi lại hiểu rất rõ, đó là ngài mong muốn vì những người dân huyện Thụy Nguyên chúng tôi làm một chút việc.
Lúc ngài và vị lãnh đạo này nói chuyện, mặc dù nói không rõ ràng, nhưng tôi lại nghe ra được, ngài rất không vừa lòng với tình hình trị an của huyện Thụy Nguyên chúng tôi. Bí thư Liễu, nói thật ra, người dân huyện thụy Nguyên chúng ta cũng vô cùng bất mãn với tình hình trị an của huyện Thụy Nguyên, chỉ là chúng tôi có tức giận cũng không thể nói ra.
Giống như nghề lái xe taxi của chúng tôi, những người lái xe taxi chúng tôi mỗi tháng đều phải nộp sưu cao thuế nặng nhiều hơn bảy tám trăm đồng so với các huyện khác. Số tiền này bất luận gì, hầu như đều vào túi của các cán bộ. Hơn nữa, những năm gần đây, những vụ án cướp giật nhằm vào những người lái xe taxi chúng tôi mỗi năm đều xẩy ra rất nhiều vụ, có nhiều vụ còn chết người, nhưng phía cảnh sát không có lần nào có thể phá được án.
Còn như những vụ án như giết người, cướp bóc, trộm cướp, huyện Thụy Nguyên chúng ta mỗi năm đều xảy ra rất nhiều, nhưng thật sự vẫn không có nghe qua vụ án nào được phá, những người phía cảnh sát huyện Thụy Nguyên chúng ta đều là ông lớn, muốn bọn họ phá án cũng không phải là không được, trừ phi anh là người có tiền hoặc có quyền. Dưới tác dụng của tiền và quyền, hiệu suất phá án của bọn họ có lúc rất cao đấy.
Nghe thấy bác tài nói như vậy, hai người Liễu Kình Vũ và Tống Hiểu Quân đều sửng sốt.
Liễu Kình Vũ thật không ngờ, bác tài lại có ý kiến lớn như vậy với tình hình trị an huyện Thụy Nguyên, dường như đã bất mãn đến cực điểm.
Tống Hiểu Quân mặc dù biết Phòng công an huyện Thụy Nguyên bên đó làm việc luôn lề mà lề mề, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như lời bác tài nói.
Chân mày Liễu Kình Vũ nhíu chặt lại, tuy rằng hắn có thể khẳng định những lời bác tài xế nói có mang tính chủ quan, bất luận lãnh đạo Phòng công an huyện Thụy Nguyên như thế nào, nhưng có một điểm lại có thể khẳng dịnh, chính là ở bất kì nơi nào, bất kì đơn vị nào đều có người làm việc cần cù chăm chỉ, cũng có người đầu cơ trục lợi thậm chí là không làm việc.
Nhưng mà, tình hình ở huyện Thụy Nguyên e rằng so với tưởng tượng của bản thân còn phức tạp hơn nhiều, đến một người lái taxi còn bất bình mạnh mẽ như vậy. Bởi vậy có thể thấy quần chúng bất mãn mạnh như thế nào đối với Phòng công an huyện Thụy Nguyên.
Xem ra, mình phải ở lại huyện Thụy Nguyên chấn chỉnh một chút, nhất định trước tiên phải đem hệ thống công an huyện Thụy Nguyên chỉnh đốn một chút. Bằng không mà nói, với sự cấu kết quyền lực như hiện nay của hệ thống công an huyện Thụy Nguyên mà nói, bản thân muốn ở huyện Thụy Nguyên làm được việc, nhất định sẽ rất khó. Giống như hiện tại, đến các phóng viên của Đài truyền hình tỉnh mình mời đến đều bị công an lấy một tội danh gần như không có căn cứ để ngăn cản trên đường cao tốc, như vậy nếu như về sau lúc mình muốn phát triển kinh tế, có phải hay không sẽ gặp phải càng nhiều trở ngại.
Nghĩ đến đây, trong ánh mắt Liễu Kình Vũ tràn đầy kiên định nói:
– Bác tài, xin bác và mọi người yên tâm, tôi nhất định sẽ chỉnh đốn lại hệ thống công an của huyện Thụy Nguyên, để mọi người đều chân chính dũng cảm làm việc. Hệ thống công an dám làm việc, người cảnh sát nhân dân chỉ có thể vì nhân dân phục vụ, mới có thể được coi là người cảnh sát nhân dân chân chính.
Bác tài xế nghe thấy câu trả lời của Liễu kình vũ trong lòng có chút kích động, thanh âm có chút nghẹn ngào:
– Bí thư Liễu, cảm ơn ngài, cảm ơn ngài, tôi thay mặt cho những người lái xe taxi huyện Thụy Nguyên cảm ơn ngài.
Liễu Kình Vũ lắc đầu:
– Trước tiên hiện tại không cần cảm ơn, mọi thứ vẫn là xem hành động của tôi đã.
Sau đó, Liễu Kình Vũ và Tống Hiểu Quân đều lâm vào trạng thái trầm mặc, xe taxi một mạch đi đến đầu đường cao tốc.
Lúc này, tình thế ở đầu đường cao tốc đã vô cùng nghiêm trọng.
Nghiêm Thiên Hoa và bốn đồng nghiệp của ông ta đều bị mười tên cảnh sát bao vây lại, một tên cảnh sát trong đó chỉ vào mũi Nghiêm Thiên Hoa nói:
– Các anh nghe rõ cho tôi, cho các anh ba phút, nếu không xéo ngay cho tôi, đừng trách chúng tôi trực tiếp đem cả xe lẫn người các anh bắt lại.
Vừa nói, tên này vừa dùng tay xô đẩy đám người Nghiêm Thiên Hoa.
Nghiêm Thiên Hoa lại luôn hết sức chịu đựng. Ông ta vô cùng hiểu rõ mục đích chuyến đi này của mình, ông ta chỉ muốn làm theo chỉ thị của lãnh đạo, làm tốt công tác đưa tin lần này. Ông ta tin rằng, Liễu Kình Vũ Bí thư Huyện ủy nhất định sẽ cho mình công đạo, hơn nữa thân là phóng viên, ông ta cũng có sự mẫn cảm chính trị của mình. Ông ta cũng nhận ra rằng, sở dĩ xuất hiện loại tình huống như hiện tại, rất có khả năng bản thân đã bị cuốn vào vòng tranh đấu quan trường ở huyện Thụy Nguyên, lúc này bản thân phải giữ bình tĩnh, tâm tính hòa nhã, cố gắng hết sức làm tốt mọi việc, không trở nên gay gắt với bất kì vấn đề mâu thuẫn nào.
Nhưng mà, Nghiêm Thiên Hoa nghĩ như vậy, xuất phát điểm của ông ta là tốt, điều này không có vấn đề gì, tuy nhiên những tên cảnh sát phụ trách ngăn cản tại hiện trường đã không còn kiên nhẫn, bởi vì trước đó không lâu, gã vừa nhận được điện thoại của cấp trên, muốn gã nhanh chóng giải quyết sự việc này, còn nói Liễu Kình Vũ đã đi đến đường cao tốc rồi.
Song, làm cho tên này không nghĩ đến là, những người phóng viên này dường như rất có biện pháp, lấy đủ loại lý do để tiếp tục trì hoãn. Đối với phóng viên Đài truyền hình tỉnh, mặc dù có chỉ thị của cấp trên, nhưng gã vẫn tương đối kiêng dè, cho nên lúc bắt đầu gã không dám trực tiếp ngang tàng bạo ngược đem những người này đuổi đi xa hoặc mang đi, vẫn luôn khuyên bảo, để tránh nếu chẳng may chọc giận đến tỉnh khiến cho bản thân phiền phức.
Tuy nhiên theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, tên cảnh sát đứng đầu này đã thật sự sốt ruột, đại não vừa nóng lên liền xuất hiện một màn xô đẩy ở hiện trường, mà người này cũng chính là người ở trong điện thoại không nể mặt Liễu Kình Vũ.
Tên này tên là Dương Vĩ.
Lúc này, Nghiêm Thiên Hoa nhìn đến đám cảnh sát, cư nhiên bắt đầu xô xô đẩy đẩy mình và các đồng sự khác, ông ta cũng có chút tức giận lớn tiếng nói với một người quay phim trên xe tiếp sóng:
– Lão Vương, mang camera xuống, quay lại hiện trường, để sau cho các vị lãnh đạo xem, những tên cảnh sát ở huyện Thụy Nguyên này rốt cuộc đối xử với phóng viên chúng ta như thế nào.
Cùng với tiếng hô của Nghiêm Thiên Hoa, cửa xe tiếp sóng mở ra, một phóng viên quay phim trên vai vác một chiếc camera đem ống kính hướng đến hiện trường.
Nhìn thấy loại tình huống này, Dương Vĩ lo lắng, gã biết rằng, nếu quả thật để những phóng viên này quay lại tình hình ở hiện trường, e rằng những người bên mình sẽ gặp phiền phức, gã lập tức la lớn:
– Hai người, đến lấy camera lại cho tôi, tuyệt đối không thể để cho bọn họ quay phim.
Rất nhanh có hai tên cảnh sát hướng đến xe tiếp sóng, kéo người phóng viên quay phim kia xuống, ra sức cướp camera của đối phương. Đối với người quay phim mà nói, camera là sinh mạng của anh ta, anh ta làm sao lại dễ dàng giao cho đối phương, hơn nữa nghề quay phim không phải là người bình thường có thể làm được, người quay phim này bộ dạng cao lớn, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, hai bên đều lôi kéo giằng co
Đúng lúc này, Liễu Kình Vũ ngồi xe taxi đi tới.
Nhìn đến cảnh tượng trước mắt này, Liễu Kình Vũ nổi trận lôi đình.
Thân là cảnh sát nhân dân, tại sao có thể ngang tàng bạo ngược như vậy, những người ở huyện Thụy Nguyên này cũng quá không có tố chất.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ nhanh chân mở cửa xe đi xuống, hướng về phía hiện trường, vừa đi vừa quát to:
– Dừng tay lại cho tôi, tất cả dừng tay lại.
Liễu Kình Vũ hét lớn một tiếng, khiến rất nhiều người ở hiện trường đều ngây dại.
Đặc biệt là những tên cảnh sát kia, nhìn thấy Liễu Kình Vũ chạy như bay đến, tất cả đều ngây ngẩn cả người. Bọn họ không quen thuộc Liễu Kình Vũ, càng không nghĩ đến vậy mà có người từ trên xe taxi xuống lại dám quát tháo cảnh sát.
Dương Vĩ nhìn thấy Liễu Kình Vũ đi đến, lập tức lớn tiếng cả giận nói:
– Anh là ai, tránh ra một bên cho tôi.
Lúc này, Tống Hiểu Quân từ trên xe taxi đi xuống, lạnh lùng nhìn thoáng qua Dương Vĩ nói:
– Ngài ấy là Bí thư Huyện ủy huyện Thụy Nguyên, tôi là Chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy huyện Thụy Nguyên.
Vừa nói, Tống Hiểu Quân vừa lấy ra thẻ công tác của mình đưa cho Dương Vĩ:
– Đây là thẻ công tác của tôi, mời đồng chí cảnh sát nhìn một chút.
Dương Vĩ nhận lấy thẻ công tác nhìn thoáng qua, lúc đó liền ngơ ngẩn, trên thẻ công tác của Tống Hiểu Quân, chức vụ, tuổi, họ tên đều viết rõ ràng, đặc biệt là trên vị trí nổi bật viết bốn chữ to Ủy viên Huyện ủy, thiếu chút nữa làm mù mắt Dương Vĩ.
Giọng nói của gã ta lập tức hạ xuống:
– Tống…Chủ nhiệm Tống.
Tống Hiểu Quân lạnh lùng hỏi:
– Là ai phái các anh đến đầu đường cao tốc chặn các phóng viên của Đài truyền hình tỉnh?
Dương Vĩ vội vàng nói:
– Không có… Không có ai.
Lúc sau nói chuyện, Dương Vĩ đã nói lưu loát hơn nhiều.
Tống Hiểu Quân lạnh lùng nói:
– Nói như vậy, chính là các anh tự đến làm loạn?
Dương Vĩ lập tức phản bác:
– Chủ nhiệm Tống, chúng tôi tại sao lại làm xằng làm bậy chứ, chúng tôi hành động nhất loạt là theo chỉ thị của thành phố, chủ yếu triển khai tập trung chỉnh đốn những hành vi vi phạm pháp luật trên đường cao tốc. Những người này liên quan đến hành vi lái xe vi phạm trên đường cao tốc, chúng tôi đến đây để điều tra xử lí bọn họ.
Lúc này, Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
– Lái xe vi phạm, các anh có chứng cớ không?
Dương Vĩ lập tức nói:
– Chúng tôi nhận được thông tin từ các đồng nghiệp khác thông báo mới đến đây chặn đường.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
– Được, vậy anh cho tôi biết anh nhận thông báo từ ai, số hiệu cảnh sát của hắn là gì? Tên là gì? Số điện thoại là gì?
Dương Vĩ lập tức liền hết chỗ nói, những điều gã vừa mới nói tất cả đều là nói dối.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Dương Vĩ:
– Tại sao không nói chuyện? Chẳng lẽ tất cả những gì anh vừa nói đều là nói dối? Chẳng lẽ thân là một người cảnh sát, chuyện này cũng có thể tùy ý nói dối sao, lãnh đạo trực tiếp của anh là ai?
Dương Vĩ lúc ấy trên trán liền đổ mồ hôi, gã thật không ngờ, Liễu Kình Vũ vậy mà không cho mình một mặt mũi.