Dưới sự chú ý của mọi người, Liễu Kình Vũ cũng không nóng lòng ra tay ngay, mà tiếp tục nhìn Khang Kiến Hùng, trầm giọng nói:
– Đồng chí Khang Kiến Hùng, hiện tại đồng chí giải thích như thế nào về việc đồng chí đến muộn? Còn nữa, đồng chí có thể nói cho tôi biết tại sao lại xảy ra việc có cảnh sát chặn đường các phóng viên của Đài truyền hình tỉnh ở đầu đường cao tốc không? Hành động của bọn họ có phải là do đồng chí chỉ thị không?
Ngoài dự liệu của mọi người chính là, Liễu Kình Vũ tạm thời không đi sâu truy cứu việc đến muộn, mà bỗng nhiên thay đổi trọng điểm, đem chủ đề chuyển đến việc các phóng viên bị chặn ở đường cao tốc.
Lần này, Bí thư Đảng ủy Công an huyện Chu Minh Cường có chút nhức đầu, bởi vì ông ta biết, ra lệnh cho cảnh sát chặn các phóng viên của Đài truyền hình tỉnh là ông ta ra chỉ thị cho Khang Kiến Hùng, Khang Kiến Hùng nhất định là đã hạ lệnh rồi.
Nghe thấy Liễu Kình Vũ chuyển chủ đề, trong lòng Khang Kiến Hùng hơi buông lỏng một chút, vội vàng nói:
– Bí thư Liễu, thật ngại quá, tôi không rõ cái gì mà chặn các phóng viên của Đài truyền hình tỉnh ngài nói rốt cuộc là việc gì, tôi hình như không có đưa ra chỉ thị như vậy.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng hỏi:
– Đồng chí Khang Kiến Hùng, cuối cùng tôi hỏi đồng chí một câu, đồng chí rốt cuộc là có hạ lệnh hay không?
Khang Kiến Hùng nghe thấy Liễu Kình Vũ lại hỏi như vậy, trong lòng lập tức có chút sợ hãi, nhưng quan sát xung quanh không phát hiện ra điểm gì khả nghi, thì cắn răng gật gật đầu nói:
– Tôi không có hạ lệnh cho cấp dưới.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu, vẫy vẫy tay về phía mấy tên cảnh sát bị hắn dẫn về từ đầu đường cao tốc đang đứng ở bên ngoài phụ trách duy trì trật tự, gọi bọn họ qua, mặt âm trầm hỏi:
– Vừa rồi các anh nói các anh có để cho các phóng viên của Đài truyền hình tỉnh đi qua hay không phải xin chỉ thị của Trưởng phòng Khang, có phải như vậy không?
Dương Vĩ vội vàng gật đầu nói:
– Đúng vậy, tôi thực sự đã nói như vậy.
Lúc này, y cũng không dám nói dối.
Liễu Kình Vũ hỏi tiếp:
– Vậy tôi lại hỏi anh, các anh chặn các phóng viên của Đài truyền hình tỉnh không cho qua, các anh có phải là tự mình chủ trương làm như thế hay không? Các anh có biết hay không, với tội danh vô cớ chặn các phóng viên của Đài truyền hình tỉnh thì phải chịu trách nhiệm gì?
Liễu Kình Vũ nói xong, trong mắt đầy sát khí nhìn Dương Vĩ.
Bị Liễu Kình Vũ nhìn với ánh mắt như vậy, trong lòng Dương Vĩ khẽ run. Y biết, cậu em vợ của Ngụy Hoành Lâm bởi vì sự việc của Phòng thông tin mà bị Liễu Kinh Vũ nắm được nhược điểm trực tiếp bị cách chức, bản thân mình không có chỗ dựa, chỉ là một tên cảnh sát cỏn con, nếu thật sự bị Liễu Kình Vũ nắm được nhược điểm, e rằng công việc này của y chắc chắn không giữ được.
Nhưng, y cũng nhìn thấy Khang Kiến Hùng ở hiện trường, biết được nếu mình khai ra Khang Kiến Hùng thì e rằng mình cũng không được yên.
Trong lòng Dương Vĩ lập tức do dự. Làm sao bây giờ, hiện tại mình phải trả lời như thế nào?
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Dương Vĩ, cũng không thúc giục y, chỉ yên lặng chờ đợi.
Trong lòng Dương Vĩ do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định không khai ra Khang Kiến Hùng, y trầm giọng nói:
– Bí thư Liễu, là chúng tôi đúng lúc gặp nên phải kiểm tra một lượt.
Lúc này, Tống Hiểu Quân bên cạnh đột nhiên lạnh lùng nói:
– Dương Vĩ, anh nói như vậy là không đúng. Tôi nhớ rõ, lúc nãy anh lại nói là do phía Phòng công an huyện thống nhất chỉ đạo hành động, bây giờ anh lại nói là anh tự mình quyết định, anh nói xem, tôi có nên tin những lời của anh không? Rốt cuộc câu nào anh nói là thật, có câu nào là thật không?
Dương Vĩ lập tức đổ mồ hôi đầy trán.
Lúc này, Ngụy Hoành Lâm và Chu Minh Cường tạm thời không nói gì, bởi vì bọn họ biết, lúc này mà ra mặt là không khôn ngoan, trước hết phải quan sát diễn biến sự việc sau đó mới bày tỏ thái độ, ít nhất phải sau khi thăm dò được thái độ của Liễu Kình Vũ mới đưa ra quyết định.
Không khí ở hiện trường lập tức liền ngưng trệ, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào Dương Vĩ.
Lúc này, Tống Hiểu Quân đột nhiên nói:
– Bí thư Liễu, tôi thấy Dương Vĩ và mấy cảnh sát này bị nghi vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, đề nghị trực tiếp cách chức ngay tại chỗ, giao cho Ủy ban kỷ luật tiến hành đi sâu điều tra. Bằng không mà nói, chúng ta rất khó cho các phóng viên của Đài truyền hình tỉnh một lời giải thích thỏa đáng.
Liễu Kình Vũ cũng không vội vàng đáp lại lời của Tống Hiểu Quân, mà bày ra một bộ dạng suy nghĩ.
Vừa lúc đó, điện thoại di động của Liễu Kình Vũ đột nhiên vang lên.
Liễu Kình Vũ lấy điện thoại di động ra xem, là điện thoại của Tăng Hồng Đào. Hắn vội vàng đứng thẳng người tiếp điện thoại, vẻ mặt cung kính nói:
– Bí thư Tăng, chào ngài!
Giọng Tăng Hồng Đào có chút nghiêm túc nói:
– Tiểu Liễu à, qua nghiên cứu, biểu quyết của tập thể ban ngành Tỉnh ủy chúng ta quyết định, đồng ý với kiến nghị của cậu, đồng ý để Đài truyền hình tỉnh truyền hình trực tiếp hội nghị làm việc tại hiện trường của huyện Thụy Nguyên các cậu. Tôi đã cho Ban tuyên giáo bên đó liên hệ với Đài truyền hình tỉnh rồi, bên đó nói đã cử xe tiếp sóng qua, bên cậu bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu. Khi nào bắt đầu thì báo cho tôi một tiếng, tôi lập tức tổ chức cho các ban ngành của Tỉnh ủy xem truyền hình trực tiếp.
Liễu Kình Vũ vừa nghe thấy thế, lập tức hưng phấn lên, đồng thời trong lòng cũng vô cùng cảm động. Lúc trước hắn đề nghị với Tăng Hồng Đào muốn tiến hành truyền hình trực tiếp kỳ thực cũng chỉ là một đề nghị mà thôi, hắn cũng không cho rằng Tăng Hồng Đào sẽ đáp ứng đề nghị này, dù sao trong chuyện này liên quan đến rủi ro chính trị thực sự là rất lớn.
Nhưng, hắn thật không ngờ, Tăng Hồng Đào lại thực sự làm được việc này, hơn nữa hiệu quả lại cao như vậy, nhanh chóng như vậy, điều này khiến cho Liễu Kình Vũ thấy được sự tín nhiệm vô tư của Tăng Hồng Đào đối với mình, thấy được sự quyết tâm và quyết đoán muốn thật sự vì nhân dân phục vụ của Tăng Hồng Đào, trong lòng Liễu Kình Vũ vô cùng cảm động, đồng thời, cũng cảm nhận được tránh nhiệm nặng nề trên vai.
Truyền hình trực tiếp hội nghị làm việc tại hiện trường, đây tuyệt đối là việc có ý nghĩa vượt thời đại, hơn nữa là việc có rủi ro chính trị cực lớn.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ trực tiếp nói với Tăng Hồng Đào:
– Bí thư Tăng, hiện tại các phóng viên và xe tiếp sóng của Đài truyền hình tỉnh đang ở chỗ tôi, các Ủy viên thường vụ Huyện ủy và các cán bộ nhân viên có liên quan của huyện Thụy Nguyên đều đang ở hiện trường, chúng tôi sẽ lập tức tiến hành truyền hình trực tiếp. Ngài có thể tổ chức cho các vị lãnh đạo Tỉnh ủy xem rồi.
Tăng Hồng Đào gật gật đầu, ngữ khí tràn đầy cổ vũ nói:
– Tiểu Liễu, cố lên!
Cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ nhìn lướt qua một lượt đám người vừa mới dựng tai lên nghe cuộc đối thoại của mình và Bí thư Tăng, trầm giọng nói:
– Các đồng chí, tôi vừa nhận được chỉ thị của Bí thư Tỉnh ủy Tăng, Bí thư Tăng và Tỉnh ủy qua họp bàn quyết định, đồng ý với việc tiến hành truyền hình trực tiếp hội nghị làm việc tại hiện trường của huyện Thụy Nguyên chúng ta. Đến lúc đó, lãnh đạo Tỉnh ủy sẽ xem truyền hình trực tiếp trên ti vi.
Nói đến đây, Liễu Kình Vũ nhìn đến Khang Kiến Hùng nói:
– Trưởng phòng Khang, không biết bây giờ anh có thể phê chuẩn cho các đồng chí ở Đài truyền hình tỉnh được triển khai công việc, tiến hành truyền hình trực tiếp hội nghị làm việc của huyện Thụy Nguyên chúng ta chưa? Không biết anh có thể cho phép bọn họ đi vào trong huyện Thụy Nguyên chúng ta chưa?
Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, Khang Kiến Hùng thiếu chút nữa chết vì hổ thẹn. Chuyện đùa, Bí thư Tỉnh ủy đã đồng ý rồi, tôi dám không đồng ý, tôi chẳng lẽ lại không sợ đắc tội với quan lớn sao.
Khang Kiến Hùng vội vàng tỏ thái độ nói:
– Không thành vấn đề, không thành vấn đề, tôi không có bất kỳ ý kiến gì.
Liễu Kình Vũ lại nhìn về phía Dương Vĩ.
Còn không đợi Liễu Kình Vũ hỏi, Dương Vĩ vội vàng nói:
– Tôi cũng không có vấn đề.
Liễu Kình Vũ lại nhìn về phía Ngụy Hoành Lâm và các vị Ủy viên thường vụ nói:
– Các ông có ý kiến gì không?
Trong lòng Ngụy Hoành Lâm rất buồn bực, trong lòng nghĩ tên tiểu tử Liễu Kình Vũ cũng quá thâm hiểm, không ngờ âm thầm làm việc như vậy cũng không nói với chúng ta một tiếng, đây chẳng phải rõ ràng là muốn lừa người sao. Nhưng lúc này y thật sự không dám tỏ thái độ, chỉ có thể nói:
– Tôi đồng ý.
Các Ủy viên thường vụ khác cũng đều tỏ vẻ đồng ý.
Sau đó, Liễu Kình Vũ trước tiên dẫn các vị Ủy viên thường vụ đi đến chuồng heo của Hoàng Bảo Trụ, Nghiêm Thiên Hoa cũng dẫn theo các đồng nghiệp ở Đài truyền hình tỉnh bắt đầu làm việc. Bọn họ sớm đã phối hợp hết sức ăn ý rồi, vì vậy chuẩn bị hiện trường chưa đến 10 phút đã hoàn tất. Sau đó, Nghiêm Thiên Hoa nói với Liễu Kình Vũ:
– Bí thư Liễu, đã chuẩn bị xong.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu, trầm giọng nói:
– Tốt lắm, bây giờ, hội nghị làm việc tại hiện trường của huyện Thụy Nguyên chúng ta chính thức bắt đầu. Hội nghị làm việc tại hiện trường của chúng ta hôm nay chủ yếu có hai đề tài thảo luận, đề tài thảo luận quan trọng nhất là nghiên cứu giải quyết như thế nào với những đống rác ven bờ sông Thụy Nguyên, vấn đề vi phạm các quy định xây dựng ảnh hưởng nghiêm trọng đến môi trường ven bờ sông Thụy Nguyên. Nhưng trước đó chúng ta cần phải bàn luận một chút về những vấn đề gặp phải trước khi tiến hành công việc này.
Nói xong, Liễu Kình Vũ trực tiếp nhìn đến Khang Kiến Hùng nói:
– Đồng chí Khang Kiến Hùng, hiện tại đồng chí có thể cho tôi một câu trả lời chuẩn xác. Tại sao đồng chí và các Trưởng phòng của Phòng quản lý đô thị, Phòng y tế, Phòng xây dựng đều cách địa điểm hội nghị làm việc tại hiện trường một khoảng cách như nhau, bọn họ mất khoảng 15 phút là đã đến hiện trường rồi, nhưng riêng đồng chí lại mất 35 phút? Còn nữa, đồng chí tại sao lại phải nói dối nhiều lần, nói cái gì mà đi xuống xã, thị trấn thị sát?
Khang Kiến Hùng vốn dĩ cho rằng sẽ lập tức tổ chức hội nghị làm việc tại hiện trường, việc của mình Liễu Kình Vũ đã tạm thời bỏ qua, nhưng y lại không ngờ, việc đầu tiên Liễu Kình Vũ nêu ra lại là việc của y, điều này khiến cho sắc mặt của y lập tức tái đi, hai chân run rẩy, mồ hôi trên trán vã ra rơi xuống không ngừng.
Ngụy Hoành Lâm và Tôn Húc Dương cũng có chút sững sờ. Bọn họ cũng ý nghĩ giống như Khang Kiến Hùng, đều cho rằng việc của Khang Kiến Hùng đã qua rồi, thật không ngờ, sự chần chừ lúc đó của Liễu Kình Vũ lại là giả bộ.
Nghĩ đến hiện tại các lãnh đạo Tỉnh ủy đều đang xem truyền hình trực tiếp, rất nhiều người ở hiện trường đều có chút khẩn trương.
Ngay tại lúc Liễu Kình Vũ bọn họ bên này đang tiến hành truyền hình trực tiếp, kênh tin tức của Đài truyền hình tỉnh vốn dĩ đang chiếu quảng cáo, sau chương trình quảng cáo là phim truyền hình, nhưng ngay tại lúc này, tín hiệu ti vi đột nhiên chuyển đến hiện trường của hội nghị làm việc của đám người Liễu Kình Vũ.
Cùng lúc đó, Mc của kênh tin tức cũng xuất hiện trước màn hình ti vi, dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói:
– Các vị khán giả, chương trình tiếp theo của đài sẽ là chương trình truyền hình trực tiếp hội nghị làm việc tại hiện trường do Huyện ủy huyện Thụy Nguyên tổ chức, để mọi người cùng xem xem các lãnh đạo Huyện ủy huyện Thụy Nguyên giải quyết những công việc chính trị như thế nào. Lãnh đạo Tỉnh ủy cũng đưa ra chỉ thị, hoan nghênh tất cả các bạn xem đài trong quá trình xem và sau khi kết thúc đưa ra những đề xuất và ý kiến cho Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh. Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh sẽ lấy một thái độ cởi mở, bao dung, cẩn thận, nghiêm túc để đối mặt với sự kiểm tra và giám sát của mọi người. Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh sẽ cố gắng hết sức vì quần chúng nhân dân làm những việc thiết thực, những việc tốt đẹp.
Tín hiệu ti vi bỗng nhiên thay đổi, lập tức đông đảo quần chúng nhân dân đều xôn xao.
– Đồng chí Khang Kiến Hùng, hiện tại đồng chí giải thích như thế nào về việc đồng chí đến muộn? Còn nữa, đồng chí có thể nói cho tôi biết tại sao lại xảy ra việc có cảnh sát chặn đường các phóng viên của Đài truyền hình tỉnh ở đầu đường cao tốc không? Hành động của bọn họ có phải là do đồng chí chỉ thị không?
Ngoài dự liệu của mọi người chính là, Liễu Kình Vũ tạm thời không đi sâu truy cứu việc đến muộn, mà bỗng nhiên thay đổi trọng điểm, đem chủ đề chuyển đến việc các phóng viên bị chặn ở đường cao tốc.
Lần này, Bí thư Đảng ủy Công an huyện Chu Minh Cường có chút nhức đầu, bởi vì ông ta biết, ra lệnh cho cảnh sát chặn các phóng viên của Đài truyền hình tỉnh là ông ta ra chỉ thị cho Khang Kiến Hùng, Khang Kiến Hùng nhất định là đã hạ lệnh rồi.
Nghe thấy Liễu Kình Vũ chuyển chủ đề, trong lòng Khang Kiến Hùng hơi buông lỏng một chút, vội vàng nói:
– Bí thư Liễu, thật ngại quá, tôi không rõ cái gì mà chặn các phóng viên của Đài truyền hình tỉnh ngài nói rốt cuộc là việc gì, tôi hình như không có đưa ra chỉ thị như vậy.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng hỏi:
– Đồng chí Khang Kiến Hùng, cuối cùng tôi hỏi đồng chí một câu, đồng chí rốt cuộc là có hạ lệnh hay không?
Khang Kiến Hùng nghe thấy Liễu Kình Vũ lại hỏi như vậy, trong lòng lập tức có chút sợ hãi, nhưng quan sát xung quanh không phát hiện ra điểm gì khả nghi, thì cắn răng gật gật đầu nói:
– Tôi không có hạ lệnh cho cấp dưới.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu, vẫy vẫy tay về phía mấy tên cảnh sát bị hắn dẫn về từ đầu đường cao tốc đang đứng ở bên ngoài phụ trách duy trì trật tự, gọi bọn họ qua, mặt âm trầm hỏi:
– Vừa rồi các anh nói các anh có để cho các phóng viên của Đài truyền hình tỉnh đi qua hay không phải xin chỉ thị của Trưởng phòng Khang, có phải như vậy không?
Dương Vĩ vội vàng gật đầu nói:
– Đúng vậy, tôi thực sự đã nói như vậy.
Lúc này, y cũng không dám nói dối.
Liễu Kình Vũ hỏi tiếp:
– Vậy tôi lại hỏi anh, các anh chặn các phóng viên của Đài truyền hình tỉnh không cho qua, các anh có phải là tự mình chủ trương làm như thế hay không? Các anh có biết hay không, với tội danh vô cớ chặn các phóng viên của Đài truyền hình tỉnh thì phải chịu trách nhiệm gì?
Liễu Kình Vũ nói xong, trong mắt đầy sát khí nhìn Dương Vĩ.
Bị Liễu Kình Vũ nhìn với ánh mắt như vậy, trong lòng Dương Vĩ khẽ run. Y biết, cậu em vợ của Ngụy Hoành Lâm bởi vì sự việc của Phòng thông tin mà bị Liễu Kinh Vũ nắm được nhược điểm trực tiếp bị cách chức, bản thân mình không có chỗ dựa, chỉ là một tên cảnh sát cỏn con, nếu thật sự bị Liễu Kình Vũ nắm được nhược điểm, e rằng công việc này của y chắc chắn không giữ được.
Nhưng, y cũng nhìn thấy Khang Kiến Hùng ở hiện trường, biết được nếu mình khai ra Khang Kiến Hùng thì e rằng mình cũng không được yên.
Trong lòng Dương Vĩ lập tức do dự. Làm sao bây giờ, hiện tại mình phải trả lời như thế nào?
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Dương Vĩ, cũng không thúc giục y, chỉ yên lặng chờ đợi.
Trong lòng Dương Vĩ do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định không khai ra Khang Kiến Hùng, y trầm giọng nói:
– Bí thư Liễu, là chúng tôi đúng lúc gặp nên phải kiểm tra một lượt.
Lúc này, Tống Hiểu Quân bên cạnh đột nhiên lạnh lùng nói:
– Dương Vĩ, anh nói như vậy là không đúng. Tôi nhớ rõ, lúc nãy anh lại nói là do phía Phòng công an huyện thống nhất chỉ đạo hành động, bây giờ anh lại nói là anh tự mình quyết định, anh nói xem, tôi có nên tin những lời của anh không? Rốt cuộc câu nào anh nói là thật, có câu nào là thật không?
Dương Vĩ lập tức đổ mồ hôi đầy trán.
Lúc này, Ngụy Hoành Lâm và Chu Minh Cường tạm thời không nói gì, bởi vì bọn họ biết, lúc này mà ra mặt là không khôn ngoan, trước hết phải quan sát diễn biến sự việc sau đó mới bày tỏ thái độ, ít nhất phải sau khi thăm dò được thái độ của Liễu Kình Vũ mới đưa ra quyết định.
Không khí ở hiện trường lập tức liền ngưng trệ, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào Dương Vĩ.
Lúc này, Tống Hiểu Quân đột nhiên nói:
– Bí thư Liễu, tôi thấy Dương Vĩ và mấy cảnh sát này bị nghi vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, đề nghị trực tiếp cách chức ngay tại chỗ, giao cho Ủy ban kỷ luật tiến hành đi sâu điều tra. Bằng không mà nói, chúng ta rất khó cho các phóng viên của Đài truyền hình tỉnh một lời giải thích thỏa đáng.
Liễu Kình Vũ cũng không vội vàng đáp lại lời của Tống Hiểu Quân, mà bày ra một bộ dạng suy nghĩ.
Vừa lúc đó, điện thoại di động của Liễu Kình Vũ đột nhiên vang lên.
Liễu Kình Vũ lấy điện thoại di động ra xem, là điện thoại của Tăng Hồng Đào. Hắn vội vàng đứng thẳng người tiếp điện thoại, vẻ mặt cung kính nói:
– Bí thư Tăng, chào ngài!
Giọng Tăng Hồng Đào có chút nghiêm túc nói:
– Tiểu Liễu à, qua nghiên cứu, biểu quyết của tập thể ban ngành Tỉnh ủy chúng ta quyết định, đồng ý với kiến nghị của cậu, đồng ý để Đài truyền hình tỉnh truyền hình trực tiếp hội nghị làm việc tại hiện trường của huyện Thụy Nguyên các cậu. Tôi đã cho Ban tuyên giáo bên đó liên hệ với Đài truyền hình tỉnh rồi, bên đó nói đã cử xe tiếp sóng qua, bên cậu bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu. Khi nào bắt đầu thì báo cho tôi một tiếng, tôi lập tức tổ chức cho các ban ngành của Tỉnh ủy xem truyền hình trực tiếp.
Liễu Kình Vũ vừa nghe thấy thế, lập tức hưng phấn lên, đồng thời trong lòng cũng vô cùng cảm động. Lúc trước hắn đề nghị với Tăng Hồng Đào muốn tiến hành truyền hình trực tiếp kỳ thực cũng chỉ là một đề nghị mà thôi, hắn cũng không cho rằng Tăng Hồng Đào sẽ đáp ứng đề nghị này, dù sao trong chuyện này liên quan đến rủi ro chính trị thực sự là rất lớn.
Nhưng, hắn thật không ngờ, Tăng Hồng Đào lại thực sự làm được việc này, hơn nữa hiệu quả lại cao như vậy, nhanh chóng như vậy, điều này khiến cho Liễu Kình Vũ thấy được sự tín nhiệm vô tư của Tăng Hồng Đào đối với mình, thấy được sự quyết tâm và quyết đoán muốn thật sự vì nhân dân phục vụ của Tăng Hồng Đào, trong lòng Liễu Kình Vũ vô cùng cảm động, đồng thời, cũng cảm nhận được tránh nhiệm nặng nề trên vai.
Truyền hình trực tiếp hội nghị làm việc tại hiện trường, đây tuyệt đối là việc có ý nghĩa vượt thời đại, hơn nữa là việc có rủi ro chính trị cực lớn.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ trực tiếp nói với Tăng Hồng Đào:
– Bí thư Tăng, hiện tại các phóng viên và xe tiếp sóng của Đài truyền hình tỉnh đang ở chỗ tôi, các Ủy viên thường vụ Huyện ủy và các cán bộ nhân viên có liên quan của huyện Thụy Nguyên đều đang ở hiện trường, chúng tôi sẽ lập tức tiến hành truyền hình trực tiếp. Ngài có thể tổ chức cho các vị lãnh đạo Tỉnh ủy xem rồi.
Tăng Hồng Đào gật gật đầu, ngữ khí tràn đầy cổ vũ nói:
– Tiểu Liễu, cố lên!
Cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ nhìn lướt qua một lượt đám người vừa mới dựng tai lên nghe cuộc đối thoại của mình và Bí thư Tăng, trầm giọng nói:
– Các đồng chí, tôi vừa nhận được chỉ thị của Bí thư Tỉnh ủy Tăng, Bí thư Tăng và Tỉnh ủy qua họp bàn quyết định, đồng ý với việc tiến hành truyền hình trực tiếp hội nghị làm việc tại hiện trường của huyện Thụy Nguyên chúng ta. Đến lúc đó, lãnh đạo Tỉnh ủy sẽ xem truyền hình trực tiếp trên ti vi.
Nói đến đây, Liễu Kình Vũ nhìn đến Khang Kiến Hùng nói:
– Trưởng phòng Khang, không biết bây giờ anh có thể phê chuẩn cho các đồng chí ở Đài truyền hình tỉnh được triển khai công việc, tiến hành truyền hình trực tiếp hội nghị làm việc của huyện Thụy Nguyên chúng ta chưa? Không biết anh có thể cho phép bọn họ đi vào trong huyện Thụy Nguyên chúng ta chưa?
Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, Khang Kiến Hùng thiếu chút nữa chết vì hổ thẹn. Chuyện đùa, Bí thư Tỉnh ủy đã đồng ý rồi, tôi dám không đồng ý, tôi chẳng lẽ lại không sợ đắc tội với quan lớn sao.
Khang Kiến Hùng vội vàng tỏ thái độ nói:
– Không thành vấn đề, không thành vấn đề, tôi không có bất kỳ ý kiến gì.
Liễu Kình Vũ lại nhìn về phía Dương Vĩ.
Còn không đợi Liễu Kình Vũ hỏi, Dương Vĩ vội vàng nói:
– Tôi cũng không có vấn đề.
Liễu Kình Vũ lại nhìn về phía Ngụy Hoành Lâm và các vị Ủy viên thường vụ nói:
– Các ông có ý kiến gì không?
Trong lòng Ngụy Hoành Lâm rất buồn bực, trong lòng nghĩ tên tiểu tử Liễu Kình Vũ cũng quá thâm hiểm, không ngờ âm thầm làm việc như vậy cũng không nói với chúng ta một tiếng, đây chẳng phải rõ ràng là muốn lừa người sao. Nhưng lúc này y thật sự không dám tỏ thái độ, chỉ có thể nói:
– Tôi đồng ý.
Các Ủy viên thường vụ khác cũng đều tỏ vẻ đồng ý.
Sau đó, Liễu Kình Vũ trước tiên dẫn các vị Ủy viên thường vụ đi đến chuồng heo của Hoàng Bảo Trụ, Nghiêm Thiên Hoa cũng dẫn theo các đồng nghiệp ở Đài truyền hình tỉnh bắt đầu làm việc. Bọn họ sớm đã phối hợp hết sức ăn ý rồi, vì vậy chuẩn bị hiện trường chưa đến 10 phút đã hoàn tất. Sau đó, Nghiêm Thiên Hoa nói với Liễu Kình Vũ:
– Bí thư Liễu, đã chuẩn bị xong.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu, trầm giọng nói:
– Tốt lắm, bây giờ, hội nghị làm việc tại hiện trường của huyện Thụy Nguyên chúng ta chính thức bắt đầu. Hội nghị làm việc tại hiện trường của chúng ta hôm nay chủ yếu có hai đề tài thảo luận, đề tài thảo luận quan trọng nhất là nghiên cứu giải quyết như thế nào với những đống rác ven bờ sông Thụy Nguyên, vấn đề vi phạm các quy định xây dựng ảnh hưởng nghiêm trọng đến môi trường ven bờ sông Thụy Nguyên. Nhưng trước đó chúng ta cần phải bàn luận một chút về những vấn đề gặp phải trước khi tiến hành công việc này.
Nói xong, Liễu Kình Vũ trực tiếp nhìn đến Khang Kiến Hùng nói:
– Đồng chí Khang Kiến Hùng, hiện tại đồng chí có thể cho tôi một câu trả lời chuẩn xác. Tại sao đồng chí và các Trưởng phòng của Phòng quản lý đô thị, Phòng y tế, Phòng xây dựng đều cách địa điểm hội nghị làm việc tại hiện trường một khoảng cách như nhau, bọn họ mất khoảng 15 phút là đã đến hiện trường rồi, nhưng riêng đồng chí lại mất 35 phút? Còn nữa, đồng chí tại sao lại phải nói dối nhiều lần, nói cái gì mà đi xuống xã, thị trấn thị sát?
Khang Kiến Hùng vốn dĩ cho rằng sẽ lập tức tổ chức hội nghị làm việc tại hiện trường, việc của mình Liễu Kình Vũ đã tạm thời bỏ qua, nhưng y lại không ngờ, việc đầu tiên Liễu Kình Vũ nêu ra lại là việc của y, điều này khiến cho sắc mặt của y lập tức tái đi, hai chân run rẩy, mồ hôi trên trán vã ra rơi xuống không ngừng.
Ngụy Hoành Lâm và Tôn Húc Dương cũng có chút sững sờ. Bọn họ cũng ý nghĩ giống như Khang Kiến Hùng, đều cho rằng việc của Khang Kiến Hùng đã qua rồi, thật không ngờ, sự chần chừ lúc đó của Liễu Kình Vũ lại là giả bộ.
Nghĩ đến hiện tại các lãnh đạo Tỉnh ủy đều đang xem truyền hình trực tiếp, rất nhiều người ở hiện trường đều có chút khẩn trương.
Ngay tại lúc Liễu Kình Vũ bọn họ bên này đang tiến hành truyền hình trực tiếp, kênh tin tức của Đài truyền hình tỉnh vốn dĩ đang chiếu quảng cáo, sau chương trình quảng cáo là phim truyền hình, nhưng ngay tại lúc này, tín hiệu ti vi đột nhiên chuyển đến hiện trường của hội nghị làm việc của đám người Liễu Kình Vũ.
Cùng lúc đó, Mc của kênh tin tức cũng xuất hiện trước màn hình ti vi, dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói:
– Các vị khán giả, chương trình tiếp theo của đài sẽ là chương trình truyền hình trực tiếp hội nghị làm việc tại hiện trường do Huyện ủy huyện Thụy Nguyên tổ chức, để mọi người cùng xem xem các lãnh đạo Huyện ủy huyện Thụy Nguyên giải quyết những công việc chính trị như thế nào. Lãnh đạo Tỉnh ủy cũng đưa ra chỉ thị, hoan nghênh tất cả các bạn xem đài trong quá trình xem và sau khi kết thúc đưa ra những đề xuất và ý kiến cho Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh. Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh sẽ lấy một thái độ cởi mở, bao dung, cẩn thận, nghiêm túc để đối mặt với sự kiểm tra và giám sát của mọi người. Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh sẽ cố gắng hết sức vì quần chúng nhân dân làm những việc thiết thực, những việc tốt đẹp.
Tín hiệu ti vi bỗng nhiên thay đổi, lập tức đông đảo quần chúng nhân dân đều xôn xao.