Đoàn Thiên Nhai “phịch” một tiếng rồi ngã lăn ra đất, trong lòng rất không cam lòng nhắm mắt lại, ngất xỉu.
Trước khi ngất, trong đầu gã vẫn thắc mắc, người phụ nữ này tìm được cái gậy màu hồng phấn ở đâu? Còn nữa, tại sao trên cây gậy này còn có dòng chữ: “Nữ vương đánh lén”?
Cô bé này là ai? Tại sao lại đánh lén gã.
Còn chưa hiểu hết sự việc, gã liền hôn mê bất tỉnh.
Tiểu ma nữ nhìn Đoàn Thiên Nhai ngất xỉu, lập tức la lớn:
– Tất cả dừng tay cho tôi, nếu ai còn đánh nữa, tôi sẽ đập vỡ trứng hắn.
Nói xong, Tiểu ma nữ đặt chân lên trên bụng Đoàn Thiên Nhai.
Giờ phút này, đám đàn em của Đoàn Thiên Nhai nghe thấy tiếng thét chói tai của Tiểu ma nữ, đều quay đầu lại nhìn, lập tức trợn tròn mắt.
Bọn họ không ai ngờ tới, đại ca của mình lại bị một cô gái giải quyết. Trên vai cô bé kia còn khiêng cây gậy màu hồng phấn dài hơn một mét, gót giầy cao gót treo trên “tiểu huynh đệ” của đại ca, khuôn mặt đằng đằng sát khí.
Lần này, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Bọn họ không dám đánh nữa.
Bọn họ không dám đánh, nhưng Trình Thiết Ngưu lại mặc kệ xông lên, ba đấm năm đá đánh ngã hết mấy tên kia, đi đến bên cạnh Liễu Kình Vũ.
Lúc này Liễu Kình Vũ mới thở dài một hơi, lập tức lấy điện thoại ra bấm số cấp cứu 120.
Nói chuyện điện thoại xong, Liễu Kình Vũ bước tới kiểm tra thân thể của Lưu Tiểu Bàn. Sau khi thấy anh ta chỉ bị ngất xỉu, trên người cũng không có vết thương trí mạng mới yên tâm. Lập tức xoay chuyển ánh mắt, sát khí rơi trên người Đoàn Thiên Nhai. Hắn biết rất rõ, đây là người đứng sau giở trò tập kích Lưu Tiểu Bàn.
Thật ra, Liễu Kình Vũ đã sớm chú ý đến Đoàn Thiên Nhai lén quan sát mình nhưng trong khoảng thời gian ngắn hắn không muốn tìm hiểu đối phương tại sao lại làm như vậy? Cho nên vẫn án binh bất động. Thật không ngờ, đối phương giở chiêu giương đông kích tây, thủ đoạn tiêu diệt từng người một, cuối cùng lại gây sự với Lưu Tiểu Bàn. Hơn nữa, dựa vào những người có mặt tại hiện trường, Liễu Kình Vũ cũng đoán ra được bọn họ không phải đang nhằm vào Lưu Tiểu Bàn mà rất có thể là nhằm vào mình. Dù sao Lưu Tiểu Bàn cũng vừa mới tới huyện Thụy Nguyên, chưa quen thuộc với cuộc sống ở đây, cũng không thể có thù hằn với người nào.
Nếu như đối phương chỉ là sinh sự bình thường thì không thể bày ra được chu đáo, chặt chẽ như vậy. Suy đoán từ góc độ Lưu Tiểu Bàn, rất có thể đối phương nhằm vào mình hoặc cả bốn người. Như vậy trên cơ bản cũng có manh mối rồi, ngoại trừ Phạm Kim Hoa vừa bị Trình Thiết Ngưu vả miệng không còn người nào khác.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ bấm vào huyệt nhân trung của Đoàn Thiên Nhai làm cho gã tỉnh dậy. Đoàn Thiên Nhai mở mắt liền thấy một đôi mắt đầy sát khí.
Liễu Kình Vũ căm tức nhìn gã:
– Là ai sai anh đến gây sự với chúng tôi?
Đoàn Thiên Nhai tốt xấu gì cũng là nhân vật lăn lộn trên đường, đối với một vài quy củ vẫn hiểu. Gã cố ý giả bộ không hiểu hỏi lại:
– Sai khiến cái gì?
Đoàn Thiên Nhai vừa nghĩ nhất định phải giả bộ hồ đồ, Liễu Kình Vũ liền đá vào xương cụt làm cho gã hít phải một hơi khí lạnh. Đau đến nhe răng trợn mắt nhưng vẫn cố nhịn không kêu to. Đôi lông mày nhíu lại, giả vờ hồ đồ như cũ, nói:
– Tôi không biết anh đang nói cái gì?
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Đoàn Thiên Nhai một cái, hừ lạnh nói:
– Xem ra xương cốt của anh rất cứng rắn, không nói đúng không?
Nói đến đây, Liễu Kình Vũ liền quay sang nói với Hàn Hương Di:
– Hương Di à, có muốn nghe âm thanh nghiền trứng không?
Mặt của Hàn Hương Di đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Kình Vũ:
– Anh dám đá thì em dám nghe.
Liễu Kình Vũ không chút do dự giơ chân lên, cố ý liếc nhìn, gật đầu nói:
– Ừm, góc độ này vừa lúc, một cước này biến tên khốn này thành thái giám.
Liễu Kình Vũ nói xong, Đoàn Thiên Nhai liền sợ hãi, gã thật không ngờ người này ác độc như vậy, lập tức la lớn:
– Tôi nói này anh bạn, chúng ta xưa nay không thù không oán, ra tay độc ác như vậy làm gì? Hơn nữa bây giờ là xã hội pháp trị, bất cứ ai cũng phải trả giá cho hành vi của chính mình. Anh đá tôi, anh sẽ phải vào tù đấy.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
– Tôi tất nhiên hiểu được ý nghĩa của luật pháp, nhưng hôm nay anh đánh anh em của tôi như vậy, nếu tôi còn e dè thì sao xứng với danh đại ca. Hiện tại tôi chỉ nghĩ, phải báo thù cho anh em của mình. Tôi cho anh 30 giây suy nghĩ. Nếu sau 30 giây anh không nói ra người đứng sau sai khiến thì đừng trách tôi độc ác. Tôi sẽ biến anh thành thái giám đầu tiên trong lịch sử của huyện Thụy Nguyên.
Trong lúc nói chuyện, Liễu Kình Vũ đằng đằng sát khí nhìn đồng hồ.
Từng giây từng phút trôi qua, mọi người vây xem rất thích thú. Bọn họ thật không ngờ, hai bên đánh nhau lại nổi lên cao trào. Nhất là khi họ nhìn thấy người không ai dám trêu chọc ở huyện Thụy Nguyên Đoàn Thiên Nhai lại bị đối phương bức bách, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, cực kỳ hy vọng Đoàn Thiên Nhai bị đối phương cho biến thành thái giám. Cho nên, mọi người một bên xem náo nhiệt, một bên đếm ngược: 25… 24…23…
Trong lòng Đoàn Thiên Nhai thật buồn bực. Cứ nghĩ mình có thể dễ dàng kiếm được một trăm ngàn trong tay, không ngờ lại biến thành như này. Rốt cuộc đám người Phạm Kim Hoa muốn thu thập là ai?
Nhưng vào lúc này, cả Liễu Kình Vũ và Hàn Hương Di đều không chú ý đến ở một chỗ không xa, một tên đàn em của Đoàn Thiên Nhai đã gọi điện thoại cho Trưởng Công an huyện Thụy Nguyên Khang Kiến Hùng, giọng nói có chút lo lắng:
– Trưởng…Trưởng phòng Khang, lớn chuyện rồi, đại ca của chúng tôi bị người khác đánh cho ngất xỉu rồi. Bọn họ còn nói muốn biến đại ca thành thái giám, ngài mau phái cảnh sát tới đây cứu người đi.
Khang Kiến Hùng vừa nghe nói Đoàn Thiên Nhai bị đánh lập tức phát hỏa. Tuy rằng Đoàn Thiên Nhai là xã hội đen nhưng bình thường vẫn rất hiểu chuyện, ngày lễ tết đều có quà cáp cho mình, so với người bình thường còn nhiều hơn gấp rưỡi. Quan trọng nhất là, nhân tình hiện tại Khang Kiến Hùng cực kỳ yêu thích là do Đoàn Thiên Nhai đưa cho.
Đối với việc Đoàn Thiên Nhai dựng lên công ty vệ sĩ để che lấp con đường của mình, Khang Kiến Hùng còn rất tán thành. Thời điểm mình không tiện ra mặt làm việc gì, chỉ cần một cú điện thoại, Đoàn Thiên Nhai có thể xử lý thỏa đáng, không để lại dấu vết. Loại người này tuyệt đối có thể hợp tác lâu dài.
Căn cứ vào suy nghĩ này, Khang Kiến Hùng quyết định phải bảo vệ Đoàn Thiên Nhai. Tuy nhiên Khang Kiến Hùng cũng là một tên cáo già, y làm việc tương đối cẩn thận, trước khi ra quyết định cuối cùng, vẫn hỏi:
– Đối phương là ai? Tại sao lại phát sinh xung đột với Lão Đoàn?
Tên đàn em này nói:
– Trưởng phòng Khang, đối phương có bốn người, nghe giọng thì chắc chắn họ không phải là người của huyện Thụy Nguyên, tôi cũng không rõ bọn họ là ai. Hôm nay chúng tôi cùng Tổng giám đốc Đoàn đang uống rượu ở nhà hàng hải sản Việt Cảng trong toilet liền xảy ra chút chuyện. Tổng giám đốc Đoàn đi đến giúp đỡ, không ngờ đối phương quá lợi hại, đánh tan đám người chúng tôi.
Sở dĩ Đoàn Thiên Nhai để tên này canh gác vì tên này khá thông minh, nói chuyện làm việc khá lưu loát, hiểu được hai bên hắc bạch, đây là quân bài cuối cùng chưa lật của gã.
Khang Kiến Hùng sửng sốt:
– Các cậu ở nhà hàng hải sản Việt Cảng?
Tên đàn em nói:
– Đúng vậy, chúng tôi đang ở nhà hàng hải sản Việt Cảng, Trưởng phòng Khang, cầu xin ngài lại đây nhanh lên, nếu không tổng giám đốc Đoàn của chúng tôi có thể nguy hiểm.
Khang Kiến Hùng gật đầu:
– Được, tôi sẽ lập tức phái người qua.
Thật ra, lúc này, Khang Kiến Hùng cùng hai Phó phòng và ba thuộc hạ đắc lực đang ăn cơm ở tầng trên Nhà hàng hải sản Việt Cảng. Sau khi cúp điện thoại, Khang Kiến Hùng nhìn sang Phó phòng Lý Âu Hoa nói:
– Lão Lý, Đoàn Thiên Nhai ở tầng dưới gặp phiền phức, bị người bên ngoài đánh, cậu mang theo hai người đi giải quyết đi.
Lý Âu Hoa là thuộc hạ thân cận của Khang Kiến Hùng một tay đề bạt từ chức tiểu đội trưởng lên, cho nên đối với chỉ thị của Khang Kiến Hùng không chút do dự mà thực hiện. Hơn nữa, quan hệ giữa y và Đoàn Thiên Nhai rất tốt, xưng anh gọi em. Khang Kiến Hùng kêu y xuống có thể giảm bớt mạo hiểm. Dù sao y làm đến chức Trưởng phòng rồi, có nhiều chuyện không cần phải tự mình ra mặt. Nhất là việc ra mặt cho Đoàn Thiên Nhai để người khác đi làm mới có lợi cho con đường làm quan của mình.
Lý Âu Hoa nghe thấy Khang Kiến Hùng nói như vậy, lập tức quay sang nói với hai tên thuộc hạ bên cạnh:
– Vương Hải Thanh, Chu Chí Cương, hai người các cậu theo tôi xuống dưới. Tôi muốn xem ai dám giương oai trên đất Thụy Nguyên này.
Trong lúc nói chuyện, y mang theo hai người đùng đùng lửa giận đi xuống, chạy thẳng đến chỗ đám người Liễu Kình Vũ.
Lúc này, 30 giây đã hết, Liễu Kình Vũ không chút do dự giơ chân định đá vào hạ bộ của Đoàn Thiên Nhai.
Đoàn Thiên Nhai vừa thấy, vội vàng la lớn:
– Tôi nói, tôi nói, là Phạm Kim Hoa đưa tôi một trăm ngàn, bảo tôi dạy dỗ bốn người các anh.
Sau khi nghe Đoàn Thiên Nhai nói, cặp mắt của Liễu Kình Vũ toát ra hàn khí xung quanh: “Quả nhiên là Phạm Kim Hoa, lần này anh nhất định phải chết.”
Đương lúc Liễu Kình Vũ suy nghĩ nên xử lý Đoàn Thiên Nhai như thế nào thì Lý Âu Hoa mang người chạy đến.
Lúc này Liễu Kình Vũ đang đưa lưng về phía Lý Âu Hoa, đứng ở phía sau hắn là Trình Thiết Ngưu và Hàn Hương Di. Cho nên Lý Âu Hoa tới liền không chú ý đến Liễu Kình Vũ.
Lý Âu Hoa vừa đến hiện trường liền lập tức la lớn:
– Ai, là ai gây rối trên địa bàn huyện Thụy Nguyên? Không muốn sống nữa phải không?
Trước khi ngất, trong đầu gã vẫn thắc mắc, người phụ nữ này tìm được cái gậy màu hồng phấn ở đâu? Còn nữa, tại sao trên cây gậy này còn có dòng chữ: “Nữ vương đánh lén”?
Cô bé này là ai? Tại sao lại đánh lén gã.
Còn chưa hiểu hết sự việc, gã liền hôn mê bất tỉnh.
Tiểu ma nữ nhìn Đoàn Thiên Nhai ngất xỉu, lập tức la lớn:
– Tất cả dừng tay cho tôi, nếu ai còn đánh nữa, tôi sẽ đập vỡ trứng hắn.
Nói xong, Tiểu ma nữ đặt chân lên trên bụng Đoàn Thiên Nhai.
Giờ phút này, đám đàn em của Đoàn Thiên Nhai nghe thấy tiếng thét chói tai của Tiểu ma nữ, đều quay đầu lại nhìn, lập tức trợn tròn mắt.
Bọn họ không ai ngờ tới, đại ca của mình lại bị một cô gái giải quyết. Trên vai cô bé kia còn khiêng cây gậy màu hồng phấn dài hơn một mét, gót giầy cao gót treo trên “tiểu huynh đệ” của đại ca, khuôn mặt đằng đằng sát khí.
Lần này, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Bọn họ không dám đánh nữa.
Bọn họ không dám đánh, nhưng Trình Thiết Ngưu lại mặc kệ xông lên, ba đấm năm đá đánh ngã hết mấy tên kia, đi đến bên cạnh Liễu Kình Vũ.
Lúc này Liễu Kình Vũ mới thở dài một hơi, lập tức lấy điện thoại ra bấm số cấp cứu 120.
Nói chuyện điện thoại xong, Liễu Kình Vũ bước tới kiểm tra thân thể của Lưu Tiểu Bàn. Sau khi thấy anh ta chỉ bị ngất xỉu, trên người cũng không có vết thương trí mạng mới yên tâm. Lập tức xoay chuyển ánh mắt, sát khí rơi trên người Đoàn Thiên Nhai. Hắn biết rất rõ, đây là người đứng sau giở trò tập kích Lưu Tiểu Bàn.
Thật ra, Liễu Kình Vũ đã sớm chú ý đến Đoàn Thiên Nhai lén quan sát mình nhưng trong khoảng thời gian ngắn hắn không muốn tìm hiểu đối phương tại sao lại làm như vậy? Cho nên vẫn án binh bất động. Thật không ngờ, đối phương giở chiêu giương đông kích tây, thủ đoạn tiêu diệt từng người một, cuối cùng lại gây sự với Lưu Tiểu Bàn. Hơn nữa, dựa vào những người có mặt tại hiện trường, Liễu Kình Vũ cũng đoán ra được bọn họ không phải đang nhằm vào Lưu Tiểu Bàn mà rất có thể là nhằm vào mình. Dù sao Lưu Tiểu Bàn cũng vừa mới tới huyện Thụy Nguyên, chưa quen thuộc với cuộc sống ở đây, cũng không thể có thù hằn với người nào.
Nếu như đối phương chỉ là sinh sự bình thường thì không thể bày ra được chu đáo, chặt chẽ như vậy. Suy đoán từ góc độ Lưu Tiểu Bàn, rất có thể đối phương nhằm vào mình hoặc cả bốn người. Như vậy trên cơ bản cũng có manh mối rồi, ngoại trừ Phạm Kim Hoa vừa bị Trình Thiết Ngưu vả miệng không còn người nào khác.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ bấm vào huyệt nhân trung của Đoàn Thiên Nhai làm cho gã tỉnh dậy. Đoàn Thiên Nhai mở mắt liền thấy một đôi mắt đầy sát khí.
Liễu Kình Vũ căm tức nhìn gã:
– Là ai sai anh đến gây sự với chúng tôi?
Đoàn Thiên Nhai tốt xấu gì cũng là nhân vật lăn lộn trên đường, đối với một vài quy củ vẫn hiểu. Gã cố ý giả bộ không hiểu hỏi lại:
– Sai khiến cái gì?
Đoàn Thiên Nhai vừa nghĩ nhất định phải giả bộ hồ đồ, Liễu Kình Vũ liền đá vào xương cụt làm cho gã hít phải một hơi khí lạnh. Đau đến nhe răng trợn mắt nhưng vẫn cố nhịn không kêu to. Đôi lông mày nhíu lại, giả vờ hồ đồ như cũ, nói:
– Tôi không biết anh đang nói cái gì?
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Đoàn Thiên Nhai một cái, hừ lạnh nói:
– Xem ra xương cốt của anh rất cứng rắn, không nói đúng không?
Nói đến đây, Liễu Kình Vũ liền quay sang nói với Hàn Hương Di:
– Hương Di à, có muốn nghe âm thanh nghiền trứng không?
Mặt của Hàn Hương Di đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Kình Vũ:
– Anh dám đá thì em dám nghe.
Liễu Kình Vũ không chút do dự giơ chân lên, cố ý liếc nhìn, gật đầu nói:
– Ừm, góc độ này vừa lúc, một cước này biến tên khốn này thành thái giám.
Liễu Kình Vũ nói xong, Đoàn Thiên Nhai liền sợ hãi, gã thật không ngờ người này ác độc như vậy, lập tức la lớn:
– Tôi nói này anh bạn, chúng ta xưa nay không thù không oán, ra tay độc ác như vậy làm gì? Hơn nữa bây giờ là xã hội pháp trị, bất cứ ai cũng phải trả giá cho hành vi của chính mình. Anh đá tôi, anh sẽ phải vào tù đấy.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
– Tôi tất nhiên hiểu được ý nghĩa của luật pháp, nhưng hôm nay anh đánh anh em của tôi như vậy, nếu tôi còn e dè thì sao xứng với danh đại ca. Hiện tại tôi chỉ nghĩ, phải báo thù cho anh em của mình. Tôi cho anh 30 giây suy nghĩ. Nếu sau 30 giây anh không nói ra người đứng sau sai khiến thì đừng trách tôi độc ác. Tôi sẽ biến anh thành thái giám đầu tiên trong lịch sử của huyện Thụy Nguyên.
Trong lúc nói chuyện, Liễu Kình Vũ đằng đằng sát khí nhìn đồng hồ.
Từng giây từng phút trôi qua, mọi người vây xem rất thích thú. Bọn họ thật không ngờ, hai bên đánh nhau lại nổi lên cao trào. Nhất là khi họ nhìn thấy người không ai dám trêu chọc ở huyện Thụy Nguyên Đoàn Thiên Nhai lại bị đối phương bức bách, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, cực kỳ hy vọng Đoàn Thiên Nhai bị đối phương cho biến thành thái giám. Cho nên, mọi người một bên xem náo nhiệt, một bên đếm ngược: 25… 24…23…
Trong lòng Đoàn Thiên Nhai thật buồn bực. Cứ nghĩ mình có thể dễ dàng kiếm được một trăm ngàn trong tay, không ngờ lại biến thành như này. Rốt cuộc đám người Phạm Kim Hoa muốn thu thập là ai?
Nhưng vào lúc này, cả Liễu Kình Vũ và Hàn Hương Di đều không chú ý đến ở một chỗ không xa, một tên đàn em của Đoàn Thiên Nhai đã gọi điện thoại cho Trưởng Công an huyện Thụy Nguyên Khang Kiến Hùng, giọng nói có chút lo lắng:
– Trưởng…Trưởng phòng Khang, lớn chuyện rồi, đại ca của chúng tôi bị người khác đánh cho ngất xỉu rồi. Bọn họ còn nói muốn biến đại ca thành thái giám, ngài mau phái cảnh sát tới đây cứu người đi.
Khang Kiến Hùng vừa nghe nói Đoàn Thiên Nhai bị đánh lập tức phát hỏa. Tuy rằng Đoàn Thiên Nhai là xã hội đen nhưng bình thường vẫn rất hiểu chuyện, ngày lễ tết đều có quà cáp cho mình, so với người bình thường còn nhiều hơn gấp rưỡi. Quan trọng nhất là, nhân tình hiện tại Khang Kiến Hùng cực kỳ yêu thích là do Đoàn Thiên Nhai đưa cho.
Đối với việc Đoàn Thiên Nhai dựng lên công ty vệ sĩ để che lấp con đường của mình, Khang Kiến Hùng còn rất tán thành. Thời điểm mình không tiện ra mặt làm việc gì, chỉ cần một cú điện thoại, Đoàn Thiên Nhai có thể xử lý thỏa đáng, không để lại dấu vết. Loại người này tuyệt đối có thể hợp tác lâu dài.
Căn cứ vào suy nghĩ này, Khang Kiến Hùng quyết định phải bảo vệ Đoàn Thiên Nhai. Tuy nhiên Khang Kiến Hùng cũng là một tên cáo già, y làm việc tương đối cẩn thận, trước khi ra quyết định cuối cùng, vẫn hỏi:
– Đối phương là ai? Tại sao lại phát sinh xung đột với Lão Đoàn?
Tên đàn em này nói:
– Trưởng phòng Khang, đối phương có bốn người, nghe giọng thì chắc chắn họ không phải là người của huyện Thụy Nguyên, tôi cũng không rõ bọn họ là ai. Hôm nay chúng tôi cùng Tổng giám đốc Đoàn đang uống rượu ở nhà hàng hải sản Việt Cảng trong toilet liền xảy ra chút chuyện. Tổng giám đốc Đoàn đi đến giúp đỡ, không ngờ đối phương quá lợi hại, đánh tan đám người chúng tôi.
Sở dĩ Đoàn Thiên Nhai để tên này canh gác vì tên này khá thông minh, nói chuyện làm việc khá lưu loát, hiểu được hai bên hắc bạch, đây là quân bài cuối cùng chưa lật của gã.
Khang Kiến Hùng sửng sốt:
– Các cậu ở nhà hàng hải sản Việt Cảng?
Tên đàn em nói:
– Đúng vậy, chúng tôi đang ở nhà hàng hải sản Việt Cảng, Trưởng phòng Khang, cầu xin ngài lại đây nhanh lên, nếu không tổng giám đốc Đoàn của chúng tôi có thể nguy hiểm.
Khang Kiến Hùng gật đầu:
– Được, tôi sẽ lập tức phái người qua.
Thật ra, lúc này, Khang Kiến Hùng cùng hai Phó phòng và ba thuộc hạ đắc lực đang ăn cơm ở tầng trên Nhà hàng hải sản Việt Cảng. Sau khi cúp điện thoại, Khang Kiến Hùng nhìn sang Phó phòng Lý Âu Hoa nói:
– Lão Lý, Đoàn Thiên Nhai ở tầng dưới gặp phiền phức, bị người bên ngoài đánh, cậu mang theo hai người đi giải quyết đi.
Lý Âu Hoa là thuộc hạ thân cận của Khang Kiến Hùng một tay đề bạt từ chức tiểu đội trưởng lên, cho nên đối với chỉ thị của Khang Kiến Hùng không chút do dự mà thực hiện. Hơn nữa, quan hệ giữa y và Đoàn Thiên Nhai rất tốt, xưng anh gọi em. Khang Kiến Hùng kêu y xuống có thể giảm bớt mạo hiểm. Dù sao y làm đến chức Trưởng phòng rồi, có nhiều chuyện không cần phải tự mình ra mặt. Nhất là việc ra mặt cho Đoàn Thiên Nhai để người khác đi làm mới có lợi cho con đường làm quan của mình.
Lý Âu Hoa nghe thấy Khang Kiến Hùng nói như vậy, lập tức quay sang nói với hai tên thuộc hạ bên cạnh:
– Vương Hải Thanh, Chu Chí Cương, hai người các cậu theo tôi xuống dưới. Tôi muốn xem ai dám giương oai trên đất Thụy Nguyên này.
Trong lúc nói chuyện, y mang theo hai người đùng đùng lửa giận đi xuống, chạy thẳng đến chỗ đám người Liễu Kình Vũ.
Lúc này, 30 giây đã hết, Liễu Kình Vũ không chút do dự giơ chân định đá vào hạ bộ của Đoàn Thiên Nhai.
Đoàn Thiên Nhai vừa thấy, vội vàng la lớn:
– Tôi nói, tôi nói, là Phạm Kim Hoa đưa tôi một trăm ngàn, bảo tôi dạy dỗ bốn người các anh.
Sau khi nghe Đoàn Thiên Nhai nói, cặp mắt của Liễu Kình Vũ toát ra hàn khí xung quanh: “Quả nhiên là Phạm Kim Hoa, lần này anh nhất định phải chết.”
Đương lúc Liễu Kình Vũ suy nghĩ nên xử lý Đoàn Thiên Nhai như thế nào thì Lý Âu Hoa mang người chạy đến.
Lúc này Liễu Kình Vũ đang đưa lưng về phía Lý Âu Hoa, đứng ở phía sau hắn là Trình Thiết Ngưu và Hàn Hương Di. Cho nên Lý Âu Hoa tới liền không chú ý đến Liễu Kình Vũ.
Lý Âu Hoa vừa đến hiện trường liền lập tức la lớn:
– Ai, là ai gây rối trên địa bàn huyện Thụy Nguyên? Không muốn sống nữa phải không?