Ngưu Kiến Quốc lúc này liền lập tức giận dữ nói:
- Đồng chí Tần Duệ Tiệp ạ, đồng chí còn trẻ, khi nhìn nhận vấn đề không thể chỉ nhìn bên ngoài được, nhất định phải hiểu được cái bản chất bên trong. Chúng ta không cần biết là Liễu Kình Vũ mỗi ngày có tới phòng làm việc hay không, chỉ cần dựa vào việc còn cả đống văn kiện trên bàn không xử lý mà lại chạy lên núi Thúy Bình thì chúng ta có thể nhận định rằng, Liễu Kình Vũ tuyệt đối là một cán bộ không làm việc đàng hoàng. Đảng và nhân dân giao phó chức vụ Chủ tịch thị trấn cho Liễu Kình Vũ là mong đồng chí ấy làm gì? Chẳng lẽ chính là cả ngày chạy lên du lịch núi Thúy Bình? Kết quả lại là tất cả những văn kiện dưới đây đều phê chuẩn chậm trễ sao? Chẳng lẽ đấy không phải là không đàng hoàng à?
Trong khoảng thời gian ngắn Tần Duệ Tiệp á khẩu không nói được gì. Dù sao những chứng cứ hiện tại trước mắt vô cùng xác thực, cho dù là muốn nói đỡ một hai câu cho Liễu Kình Vũ thì cũng không được. Điều này làm cô vô cùng phiền muộn. Tần Duệ Diệp không phải kẻ ngốc, từ thái độ và phong cách làm việc của các vị Ủy viên thường trực trước mắt, cô trực tiếp đoán ra rằng, đây hoàn toàn là âm mưu do bọn Tiết Văn Long và Thạch Chấn Cường bày ra, mục đích là muốn tạt gáo nước bẩn lên đầu Liễu Kình Vũ, đặc biệt là lúc này khi Liễu Kình Vũ không có mặt ở đây. Nếu như mấy người này đưa ra kết luận ngay lúc này, đợi sau khi xử lý thì cho dù tới lúc Liễu Kình Vũ giải thích thì sợ rằng cũng không làm được chuyện gì rồi. Cần biết rằng, Liễu Kình Vũ lúc trước đã chịu một một hình phạt, nếu như lần này lại thêm nữa, chỉ sợ rằng tiền đồ phía trước của Liễu Kình Vũ sẽ tăm tối vô cùng. Trải qua một thời gian dài như vậy, Tần Duệ Diệp đã hoàn toàn hiểu rõ, Liễu Kình Vũ thật sự muốn làm những việc tốt cho người dân thị trấn Quan Sơn. Đối với một người làm quan tốt như thế này, mặc dù tuổi của Liễu Kình Vũ vẫn còn trẻ hơn mình nhưng lại rất mạnh mẽ, cô vô cùng đánh giá cao tính quyết đoán của hắn.
Lúc này, Chủ tịch huyện Tiết Văn Long cũng lên tiếng:
- Ừ, đồng chí Ngưu Kiến Quốc nói không sai, cho dù là Liễu Kình Vũ bận cái gì đi chăng nữa, nhưng có một việc không thể quên chính cậu ấy là Chủ tịch thị trấn Quan Sơn. Cậu ấy muốn thông qua dự án núi Thúy Bình để thúc đẩy kinh tế thị trấn Quan Sơn đi lên, tâm lý này thì có thể hiểu được. Tuy nhiên, bản chất của việc thực hiện lại sai, hơn nữa cách làm tuyệt đối là không đàng hoàng. Việc này cần phải xử lý nghiêm khắc. Nếu như Chủ tịch thị trấn nào cũng giống như Liễu Kình Vũ, đều ngụy trang vì phát triển kinh tế mà bỏ bê công việc, Ủy ban Thị trấn chúng ta có nên hoạt động nữa hay không? Bỏ bê biết bao nhiêu là công việc như vậy thì ai là người phải chịu trách nhiệm? Tôi cho rằng nên…
Tiết Văn Long chưa kịp nói xong thì nghe thấy có tiếng bước chân ở bên ngoài tiến vào. Cùng lúc, một âm thanh vang dội từ ngoài cửa truyền đến:
- Đồng chí Tiết Văn Long, tôi cho rằng ông bây giờ không nên vội vàng đưa ra kết luận. Dù sao đây cũng là vấn đề có liên quan đến Chủ tịch một thị trấn hơn ba mươi nghìn dân. Thái độ và thành tích làm việc của Liễu Kình Vũ đều rõ như ban ngày. Hơn nữa danh tiếng của cậu ấy trong lòng người dân thị trấn Quan Sơn cũng rất tốt. Nếu như ông vội vàng kết luận, ngộ nhỡ lại dẫn đến sự bất mãn của người dân thị trấn, hậu quả có thể là rất nghiêm trọng đấy. Chẳng lẽ ông quên là lần trước khi thị trấn Quan Sơn tổ chức Đại hội khen thưởng, người dân Quan Sơn đến đông chật cả sân Trụ sở thị trấn hay sao? Đồng chí Tiết Văn Long, phải biết rút kinh nghiệm chứ. Nói thêm là Liễu Kình Vũ là nhân vật chính ở đây mà còn chưa có mặt, có gì thì ông cũng nên gọi điện cho cậu ấy, gọi cậu ấy tới đây giải thích một chút chứ. Nếu như cậu ấy không giải thích được thì lúc đấy ông xử lý cậu ấy cũng chưa muộn mà.
Sau âm thanh ngày càng gần, các ủy viên đứng phía sau đều lần lượt hướng ra ngoài, đứng ra phía ngoài cửa. Lúc này, Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức cùng với Chánh văn phòng huyện ủy Trần Phàm Vũ và Trưởng ban tổ chức Vương Chí Cường đi vào trong.
Nhìn thấy Hạ Chính Đức đột nhiên xuất hiện, sắc mặt của Tiết Văn Long lập tức khó chịu. Y nhíu mày, dù thế nào cũng không thể ngờ, đúng lúc y chuẩn bị khởi xướng đề nghị xử lý Liễu Kình Vũ để hưởng thành quả của mình thì Hạ Chính Đức lại đột nhiên xuất hiện. Nếu như chỉ một người đến thì cũng được, đằng này lại đưa cả Vương Chí Cường cùng đến nữa, điều này làm y cảm thấy khó giải quyết chuyện này. Nhưng y cũng là một người lão luyện, y nắm chắc rằng cho dù Hạ Chính Đức có đến thì sự việc nhất định không thể kết thúc nhẹ nhàng được. Đảo mắt một vòng, y liền trầm giọng nói:
- Ừ, Bí thư Hạ nói cũng lý đấy chứ. Vừa lúc có cả đồng chí Vương Chí Cường cũng tới, nếu nói như vậy thì trước hết chúng ta tới phòng họp, đồng chí Thạch Chấn Cường gọi điện thoại cho Liễu Kình Vũ, bảo cậu ấy nhanh chóng tới phòng họp để giải thích chuyện này. Nếu như ở hạng mục núi Thúy Bình mà cậu ấy đạt được thành tích gì thì coi như cậu ấy bỏ bê công việc cũng có thể tha thứ và bỏ qua được. Nhưng nếu không có thành quả gì thì hành vi không làm tròn trách nhiệm như cậu ấy nhất định cần phải trừng phạt nghiêm khắc. Cho dù là cậu ấy vịn vào bất cứ lý do nào, nhưng việc để chất đống nhiều văn kiện như vậy vẫn là sự thật. Điều này là không thể chối cãi được. Hơn nữa đồng chí Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật Ngưu Kiến Quốc cũng ở đây, dựa vào những điều luật liên quan thì hành vi của Liễu Kình Vũ có thể quy vào tội không làm tròn trách nhiệm.
Ngưu Kiến Quốc không chút do dự gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, hoàn toàn có thể.
Lúc này, Tiết Văn Long cười nói với Hạ Chính Đức:
- Bí thư Hạ, ông thấy ý kiến của tôi thế nào?
Lúc này, Hạ Chính Đức cũng nhìn thấy đống văn kiện trên bàn làm việc của Liễu Kình Vũ, khẽ nhíu mày. Tuy rằng ông ta có thể chắc chắn là Liễu Kình Vũ sẽ tuyệt đối không làm như vậy, nhưng chứng cứ trước mắt vô cùng xác thực, ông ta thật sự khó có thể bao che cho Liễu Kình Vũ được. Mà đề nghị của Tiết Văn Long cũng giúp cho hai bên có không gian hòa hoãn, ông ta cũng chỉ có thể đồng ý. Ông ta biết rằng, để có thể phá vỡ được thế cục này chỉ có Liễu Kình Vũ, bản thân có thể làm gì giúp hắn thì cũng đã làm hết rồi. Dù sao ông ta cũng là Bí thư huyện ủy, không thể vì một chuyện này mà bị Tiết Văn Long nắm thóp được, như vậy còn là mất nhiều hơn được. Cho nên, Hạ Chính Đức chỉ có thể gật đầu nói:
- Được, vậy thì theo ý kiến của Chủ tịch Tiết đi.
Nói xong, liền cất bước tiến về phòng họp, mọi người bước theo sau.
Lúc này, Thạch Chấn Cường cũng lấy điện thoại ra gọi cho Liễu Kình Vũ.
Rất nhanh được kết nối, nhưng Liễu Kình Vũ thở hổn hển, nói:
- Bí thư Thạch, tìm tôi có chuyện gì?
Thạch Chấn Cường nói:
- Chủ tịch thị trấn Liễu, cậu đang ở đâu? Tại sao lại không ở phòng làm việc?
Nghe Thạch Chấn Cường hỏi như vậy, Liễu Kình Vũ lập tức nói:
- Bí thư Thạch, ông cũng biết rồi mà, tôi đã nói trước với ông rồi, hiện nay mỗi ngày tôi đều lên núi Thúy Bình. Sao? Tìm tôi có chuyện gì vậy?
Thạch Chấn Cường lạnh lùng nói:
- Một số lãnh đạo chủ chốt của Huyện đến thanh tra Thị trấn Quan Sơn, cậu mau quay về đi, trực tiếp đến phòng họp, tất cả mọi người đều đang chờ cậu.
Nói xong, Thạch Chấn Cường trực tiếp tắt điện thoại.
Nghe thấy giọng điệu cứng rắn của Thạch Chấn Cường, Liễu Kình Vũ liền nhíu mày.
Thật ra, lúc này Liễu Kình Vũ cũng đã vào đến sân trụ sở, bỏ xe đạp ra rồi đang thở hổn hển đi về phía phòng làm việc của mình. Tuy nhiên, cuộc điện thoại của Thạch Chấn Cường lại làm cho Liễu Kình Vũ thấy nghi ngờ, bởi vì lúc hắn vào đến sân ủy ban đã nhìn thấy xe của Hạ Chính Đức và xe của Tiết Văn Long đỗ ở trong sân. Hai người này đều đến thị trấn Quan Sơn có việc gì chứ? Mà sau khi nghe điện thoại của Thạch Chấn Cường, Liễu Kình Vũ liền hiểu ra ngay, mục đích hai người này đến đây có lẽ là có liên quan đến hắn, đặc biệt là những lời Thạch Chấn Cường vừa mới nói, Liễu Kình Vũ có thể cảm nhận được sự vui sướng khi người khác gặp họa trong ngữ khí của y. Vì thế có thể đoán chắc rằng, chuyện mà mọi người đang đợi hắn đến chắc chắn không phải là tốt đẹp gì.
Cho nên, Liễu Kình Vũ thoáng do dự một chút, hắn cũng không làm theo lời của Thạch Chấn Cường là đến ngay phòng họp mà đi về phòng làm việc của hắn trước. Hắn muốn có thể nhanh chóng đem những bức ảnh chụp được trong động tiên đăng lên mạng để có thể tạo nên nền móng vững chắc kêu gọi đầu tư cho núi Thúy Bình. Còn việc các vị lãnh đạo huyện đang đợi thì không phải là vấn đề quan trọng nhất. Vì hắn tin rằng, Tiết Văn Long tới chắc rằng sẽ gây rắc rối cho hắn để trả thù chuyện lần trước, còn Hạ Chính Đức tới thì tuyệt đối là vì hắn. Có Hạ Chính Đức giúp đỡ, bản thân hắn vẫn còn có thể tạm thời hoàn thành việc cần nhất, sau đó mới tới chỗ Tiết Văn Long đọ sức.
Tuy nhiên khi nhìn thấy đống văn kiện trên bàn làm việc của mình thì sắc mặt hắn trầm xuống. Đặc biệt là khi Liễu Kình Vũ phát hiện ra đống bụi dày bao phủ đống văn kiện, hắn ngay lập tức hiểu ra vấn đề, sợ rằng lần này Tiêt Văn Long tới thanh tra không hề đơn giản như bề ngoài.
Liễu Kình Vũ là người chú ý đến từng chi tiết, bởi vì cha hắn thường nói “chi tiết quyết định thắng bại”, do vậy Liễu Kình Vũ chú ý đến từng chi tiết nhỏ. Lớp bụi trên đống văn kiện rõ ràng là có người cố ý sắp xếp, nếu không, trong quá trình chuyển nhiều văn kiện như thế đến văn phòng của hắn thì lớp bụi kia không thể còn được. Đặc biệt là hắn phát hiện ra có một văn kiện có vài dấu tay. Nhớ lại cuộc điện thoại ban nãy, Liễu Kình Vũ có dự cảm, chắc chắn hắn bị người khác hãm hại. Nghĩ tới đây, Liễu Kình Vũ cười nhạt, tạm thởi bỏ văn kiện xuống, lập tức mở máy tính, đăng toàn bộ ảnh trong thẻ nhớ lên mạng. Làm xong hắn mới đứng dậy, bước ra ngoài.
Tuy nhiên, Liễu Kình Vũ không ngờ là sau khi hắn nghe điện thoại của Thạch Chấn Cường xong, Thạch Chấn Cường liền nhận được điện thoại thông báo từ bảo vệ ủy ban nói rằng Liễu Kình Vũ đã trở về, sau đó có nhân viên gọi điện cho Thạch Chấn Cường nói là Liễu Kình Vũ đi về phòng làm việc trước. Sau khi nghe xong hai cuộc điện thoại, Thạch Chấn Cường khẽ cười thâm hiểm. Quay lại phòng họp, y nói với tất cả mọi người là đã gọi điện cho Liễu Kình Vũ bảo hắn về ngay, chắc là Liễu Kình Vũ cũng sắp về tới rồi.
Nham hiểm, đây thật sự là một chiêu cực kỳ nham hiểm! Nguy hiểm hơn là Thạch Chấn Cường đã chuẩn bị sẵn một âm mưu. Y đã quyết tâm hạ gục Liễu Kình Vũ, tuyệt đối không dừng lại.
- Đồng chí Tần Duệ Tiệp ạ, đồng chí còn trẻ, khi nhìn nhận vấn đề không thể chỉ nhìn bên ngoài được, nhất định phải hiểu được cái bản chất bên trong. Chúng ta không cần biết là Liễu Kình Vũ mỗi ngày có tới phòng làm việc hay không, chỉ cần dựa vào việc còn cả đống văn kiện trên bàn không xử lý mà lại chạy lên núi Thúy Bình thì chúng ta có thể nhận định rằng, Liễu Kình Vũ tuyệt đối là một cán bộ không làm việc đàng hoàng. Đảng và nhân dân giao phó chức vụ Chủ tịch thị trấn cho Liễu Kình Vũ là mong đồng chí ấy làm gì? Chẳng lẽ chính là cả ngày chạy lên du lịch núi Thúy Bình? Kết quả lại là tất cả những văn kiện dưới đây đều phê chuẩn chậm trễ sao? Chẳng lẽ đấy không phải là không đàng hoàng à?
Trong khoảng thời gian ngắn Tần Duệ Tiệp á khẩu không nói được gì. Dù sao những chứng cứ hiện tại trước mắt vô cùng xác thực, cho dù là muốn nói đỡ một hai câu cho Liễu Kình Vũ thì cũng không được. Điều này làm cô vô cùng phiền muộn. Tần Duệ Diệp không phải kẻ ngốc, từ thái độ và phong cách làm việc của các vị Ủy viên thường trực trước mắt, cô trực tiếp đoán ra rằng, đây hoàn toàn là âm mưu do bọn Tiết Văn Long và Thạch Chấn Cường bày ra, mục đích là muốn tạt gáo nước bẩn lên đầu Liễu Kình Vũ, đặc biệt là lúc này khi Liễu Kình Vũ không có mặt ở đây. Nếu như mấy người này đưa ra kết luận ngay lúc này, đợi sau khi xử lý thì cho dù tới lúc Liễu Kình Vũ giải thích thì sợ rằng cũng không làm được chuyện gì rồi. Cần biết rằng, Liễu Kình Vũ lúc trước đã chịu một một hình phạt, nếu như lần này lại thêm nữa, chỉ sợ rằng tiền đồ phía trước của Liễu Kình Vũ sẽ tăm tối vô cùng. Trải qua một thời gian dài như vậy, Tần Duệ Diệp đã hoàn toàn hiểu rõ, Liễu Kình Vũ thật sự muốn làm những việc tốt cho người dân thị trấn Quan Sơn. Đối với một người làm quan tốt như thế này, mặc dù tuổi của Liễu Kình Vũ vẫn còn trẻ hơn mình nhưng lại rất mạnh mẽ, cô vô cùng đánh giá cao tính quyết đoán của hắn.
Lúc này, Chủ tịch huyện Tiết Văn Long cũng lên tiếng:
- Ừ, đồng chí Ngưu Kiến Quốc nói không sai, cho dù là Liễu Kình Vũ bận cái gì đi chăng nữa, nhưng có một việc không thể quên chính cậu ấy là Chủ tịch thị trấn Quan Sơn. Cậu ấy muốn thông qua dự án núi Thúy Bình để thúc đẩy kinh tế thị trấn Quan Sơn đi lên, tâm lý này thì có thể hiểu được. Tuy nhiên, bản chất của việc thực hiện lại sai, hơn nữa cách làm tuyệt đối là không đàng hoàng. Việc này cần phải xử lý nghiêm khắc. Nếu như Chủ tịch thị trấn nào cũng giống như Liễu Kình Vũ, đều ngụy trang vì phát triển kinh tế mà bỏ bê công việc, Ủy ban Thị trấn chúng ta có nên hoạt động nữa hay không? Bỏ bê biết bao nhiêu là công việc như vậy thì ai là người phải chịu trách nhiệm? Tôi cho rằng nên…
Tiết Văn Long chưa kịp nói xong thì nghe thấy có tiếng bước chân ở bên ngoài tiến vào. Cùng lúc, một âm thanh vang dội từ ngoài cửa truyền đến:
- Đồng chí Tiết Văn Long, tôi cho rằng ông bây giờ không nên vội vàng đưa ra kết luận. Dù sao đây cũng là vấn đề có liên quan đến Chủ tịch một thị trấn hơn ba mươi nghìn dân. Thái độ và thành tích làm việc của Liễu Kình Vũ đều rõ như ban ngày. Hơn nữa danh tiếng của cậu ấy trong lòng người dân thị trấn Quan Sơn cũng rất tốt. Nếu như ông vội vàng kết luận, ngộ nhỡ lại dẫn đến sự bất mãn của người dân thị trấn, hậu quả có thể là rất nghiêm trọng đấy. Chẳng lẽ ông quên là lần trước khi thị trấn Quan Sơn tổ chức Đại hội khen thưởng, người dân Quan Sơn đến đông chật cả sân Trụ sở thị trấn hay sao? Đồng chí Tiết Văn Long, phải biết rút kinh nghiệm chứ. Nói thêm là Liễu Kình Vũ là nhân vật chính ở đây mà còn chưa có mặt, có gì thì ông cũng nên gọi điện cho cậu ấy, gọi cậu ấy tới đây giải thích một chút chứ. Nếu như cậu ấy không giải thích được thì lúc đấy ông xử lý cậu ấy cũng chưa muộn mà.
Sau âm thanh ngày càng gần, các ủy viên đứng phía sau đều lần lượt hướng ra ngoài, đứng ra phía ngoài cửa. Lúc này, Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức cùng với Chánh văn phòng huyện ủy Trần Phàm Vũ và Trưởng ban tổ chức Vương Chí Cường đi vào trong.
Nhìn thấy Hạ Chính Đức đột nhiên xuất hiện, sắc mặt của Tiết Văn Long lập tức khó chịu. Y nhíu mày, dù thế nào cũng không thể ngờ, đúng lúc y chuẩn bị khởi xướng đề nghị xử lý Liễu Kình Vũ để hưởng thành quả của mình thì Hạ Chính Đức lại đột nhiên xuất hiện. Nếu như chỉ một người đến thì cũng được, đằng này lại đưa cả Vương Chí Cường cùng đến nữa, điều này làm y cảm thấy khó giải quyết chuyện này. Nhưng y cũng là một người lão luyện, y nắm chắc rằng cho dù Hạ Chính Đức có đến thì sự việc nhất định không thể kết thúc nhẹ nhàng được. Đảo mắt một vòng, y liền trầm giọng nói:
- Ừ, Bí thư Hạ nói cũng lý đấy chứ. Vừa lúc có cả đồng chí Vương Chí Cường cũng tới, nếu nói như vậy thì trước hết chúng ta tới phòng họp, đồng chí Thạch Chấn Cường gọi điện thoại cho Liễu Kình Vũ, bảo cậu ấy nhanh chóng tới phòng họp để giải thích chuyện này. Nếu như ở hạng mục núi Thúy Bình mà cậu ấy đạt được thành tích gì thì coi như cậu ấy bỏ bê công việc cũng có thể tha thứ và bỏ qua được. Nhưng nếu không có thành quả gì thì hành vi không làm tròn trách nhiệm như cậu ấy nhất định cần phải trừng phạt nghiêm khắc. Cho dù là cậu ấy vịn vào bất cứ lý do nào, nhưng việc để chất đống nhiều văn kiện như vậy vẫn là sự thật. Điều này là không thể chối cãi được. Hơn nữa đồng chí Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật Ngưu Kiến Quốc cũng ở đây, dựa vào những điều luật liên quan thì hành vi của Liễu Kình Vũ có thể quy vào tội không làm tròn trách nhiệm.
Ngưu Kiến Quốc không chút do dự gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, hoàn toàn có thể.
Lúc này, Tiết Văn Long cười nói với Hạ Chính Đức:
- Bí thư Hạ, ông thấy ý kiến của tôi thế nào?
Lúc này, Hạ Chính Đức cũng nhìn thấy đống văn kiện trên bàn làm việc của Liễu Kình Vũ, khẽ nhíu mày. Tuy rằng ông ta có thể chắc chắn là Liễu Kình Vũ sẽ tuyệt đối không làm như vậy, nhưng chứng cứ trước mắt vô cùng xác thực, ông ta thật sự khó có thể bao che cho Liễu Kình Vũ được. Mà đề nghị của Tiết Văn Long cũng giúp cho hai bên có không gian hòa hoãn, ông ta cũng chỉ có thể đồng ý. Ông ta biết rằng, để có thể phá vỡ được thế cục này chỉ có Liễu Kình Vũ, bản thân có thể làm gì giúp hắn thì cũng đã làm hết rồi. Dù sao ông ta cũng là Bí thư huyện ủy, không thể vì một chuyện này mà bị Tiết Văn Long nắm thóp được, như vậy còn là mất nhiều hơn được. Cho nên, Hạ Chính Đức chỉ có thể gật đầu nói:
- Được, vậy thì theo ý kiến của Chủ tịch Tiết đi.
Nói xong, liền cất bước tiến về phòng họp, mọi người bước theo sau.
Lúc này, Thạch Chấn Cường cũng lấy điện thoại ra gọi cho Liễu Kình Vũ.
Rất nhanh được kết nối, nhưng Liễu Kình Vũ thở hổn hển, nói:
- Bí thư Thạch, tìm tôi có chuyện gì?
Thạch Chấn Cường nói:
- Chủ tịch thị trấn Liễu, cậu đang ở đâu? Tại sao lại không ở phòng làm việc?
Nghe Thạch Chấn Cường hỏi như vậy, Liễu Kình Vũ lập tức nói:
- Bí thư Thạch, ông cũng biết rồi mà, tôi đã nói trước với ông rồi, hiện nay mỗi ngày tôi đều lên núi Thúy Bình. Sao? Tìm tôi có chuyện gì vậy?
Thạch Chấn Cường lạnh lùng nói:
- Một số lãnh đạo chủ chốt của Huyện đến thanh tra Thị trấn Quan Sơn, cậu mau quay về đi, trực tiếp đến phòng họp, tất cả mọi người đều đang chờ cậu.
Nói xong, Thạch Chấn Cường trực tiếp tắt điện thoại.
Nghe thấy giọng điệu cứng rắn của Thạch Chấn Cường, Liễu Kình Vũ liền nhíu mày.
Thật ra, lúc này Liễu Kình Vũ cũng đã vào đến sân trụ sở, bỏ xe đạp ra rồi đang thở hổn hển đi về phía phòng làm việc của mình. Tuy nhiên, cuộc điện thoại của Thạch Chấn Cường lại làm cho Liễu Kình Vũ thấy nghi ngờ, bởi vì lúc hắn vào đến sân ủy ban đã nhìn thấy xe của Hạ Chính Đức và xe của Tiết Văn Long đỗ ở trong sân. Hai người này đều đến thị trấn Quan Sơn có việc gì chứ? Mà sau khi nghe điện thoại của Thạch Chấn Cường, Liễu Kình Vũ liền hiểu ra ngay, mục đích hai người này đến đây có lẽ là có liên quan đến hắn, đặc biệt là những lời Thạch Chấn Cường vừa mới nói, Liễu Kình Vũ có thể cảm nhận được sự vui sướng khi người khác gặp họa trong ngữ khí của y. Vì thế có thể đoán chắc rằng, chuyện mà mọi người đang đợi hắn đến chắc chắn không phải là tốt đẹp gì.
Cho nên, Liễu Kình Vũ thoáng do dự một chút, hắn cũng không làm theo lời của Thạch Chấn Cường là đến ngay phòng họp mà đi về phòng làm việc của hắn trước. Hắn muốn có thể nhanh chóng đem những bức ảnh chụp được trong động tiên đăng lên mạng để có thể tạo nên nền móng vững chắc kêu gọi đầu tư cho núi Thúy Bình. Còn việc các vị lãnh đạo huyện đang đợi thì không phải là vấn đề quan trọng nhất. Vì hắn tin rằng, Tiết Văn Long tới chắc rằng sẽ gây rắc rối cho hắn để trả thù chuyện lần trước, còn Hạ Chính Đức tới thì tuyệt đối là vì hắn. Có Hạ Chính Đức giúp đỡ, bản thân hắn vẫn còn có thể tạm thời hoàn thành việc cần nhất, sau đó mới tới chỗ Tiết Văn Long đọ sức.
Tuy nhiên khi nhìn thấy đống văn kiện trên bàn làm việc của mình thì sắc mặt hắn trầm xuống. Đặc biệt là khi Liễu Kình Vũ phát hiện ra đống bụi dày bao phủ đống văn kiện, hắn ngay lập tức hiểu ra vấn đề, sợ rằng lần này Tiêt Văn Long tới thanh tra không hề đơn giản như bề ngoài.
Liễu Kình Vũ là người chú ý đến từng chi tiết, bởi vì cha hắn thường nói “chi tiết quyết định thắng bại”, do vậy Liễu Kình Vũ chú ý đến từng chi tiết nhỏ. Lớp bụi trên đống văn kiện rõ ràng là có người cố ý sắp xếp, nếu không, trong quá trình chuyển nhiều văn kiện như thế đến văn phòng của hắn thì lớp bụi kia không thể còn được. Đặc biệt là hắn phát hiện ra có một văn kiện có vài dấu tay. Nhớ lại cuộc điện thoại ban nãy, Liễu Kình Vũ có dự cảm, chắc chắn hắn bị người khác hãm hại. Nghĩ tới đây, Liễu Kình Vũ cười nhạt, tạm thởi bỏ văn kiện xuống, lập tức mở máy tính, đăng toàn bộ ảnh trong thẻ nhớ lên mạng. Làm xong hắn mới đứng dậy, bước ra ngoài.
Tuy nhiên, Liễu Kình Vũ không ngờ là sau khi hắn nghe điện thoại của Thạch Chấn Cường xong, Thạch Chấn Cường liền nhận được điện thoại thông báo từ bảo vệ ủy ban nói rằng Liễu Kình Vũ đã trở về, sau đó có nhân viên gọi điện cho Thạch Chấn Cường nói là Liễu Kình Vũ đi về phòng làm việc trước. Sau khi nghe xong hai cuộc điện thoại, Thạch Chấn Cường khẽ cười thâm hiểm. Quay lại phòng họp, y nói với tất cả mọi người là đã gọi điện cho Liễu Kình Vũ bảo hắn về ngay, chắc là Liễu Kình Vũ cũng sắp về tới rồi.
Nham hiểm, đây thật sự là một chiêu cực kỳ nham hiểm! Nguy hiểm hơn là Thạch Chấn Cường đã chuẩn bị sẵn một âm mưu. Y đã quyết tâm hạ gục Liễu Kình Vũ, tuyệt đối không dừng lại.