Liễu Kình Vũ nghe xong không khỏi nhướn mày:
– Toàn tỉnh mà không có lấy một doanh nghiệp đồng ý tham gia?
Chu Phục Sơn nói:
– Ngày đầu tiên có mấy xí nghiệp quy mô không nhỏ có ý tới, nhưng ngày hôm sau liền đổi ý, nói sẽ không đến nữa.
Liễu Kình Vũ nghe xong, sắc mặt liền trầm xuống.
Hắn không phải là đồ ngốc, nghe Chu Phục Sơn báo cáo liền biết chuyện này nhất định không bình thường, nhất định có người động tay động chân.
Phải biết rằng, ở toàn tỉnh Bạch Vân, không có doanh nghiệp nào không biết thị trường hạt giống của huyện Thụy Nguyên lớn đến mức nào? Ảnh hưởng ra sao? Không ai không biết chỉ cần chiếm lĩnh thị trường hạt giống của huyện Thụy Nguyên tương đương với chiếm lĩnh toàn bộ thị trường tỉnh Bạch Vân. Bởi vì thị trường hạt giống của tỉnh Bạch Vân chỉ là cấp 2, hạt giống cấp 1 đều nằm trong tay huyện Thụy Nguyên.
Trước kia, Liễu Kình Vũ thường nghe Tống Hiểu Quân nói đến chuyện công ty hạt giống nào đó muốn tiến công vào thị trường huyện Thụy Nguyên nhưng thất bại. Thời điểm đó, bọn họ muốn tiến vào không được. Hiện giờ mời bọn họ tiến vào, bọn họ cũng không dám tiến.
Kỳ lạ, sự việc khác thường chắc chắn có uẩn tình.
Làm sao bây giờ, Liễu Kình Vũ suy nghĩ cực kỳ mau lẹ. Nghĩ đến khả năng có thể xảy ra vấn đề, lập tức gọi điện cho Lưu Tiểu Bàn:
– Tiểu Mập, giúp tôi điều tra công ty hạt giống của tỉnh Bạch Vân xảy ra chuyện gì? Tại sao tất cả đều cự tuyệt tới huyện Thụy Nguyên tham gia Hội chợ triển lãm nông sản.
Liễu Kình Vũ biết rất rõ nếu để chính phủ điều tra chỉ sợ không tra ra nổi. Nhưng nếu từ góc độ thương nhân của Lưu Tiểu Bàn điều tra thì rất có thể sẽ tra ra chân tướng.
Suy đoán của Liễu Kình Vũ hết sức chính xác.
Sau khi nhận lời Liễu Kình Vũ, Lưu Tiểu Bàn lập tức gọi điện thoại điều tra, sau nhiều lần dò hỏi, gã gọi lại cho Liễu Kình Vũ:
– Lão đại, em đã tra được các công ty không muốn tham gia Hội chợ huyện Thụy Nguyên là bởi vì bọn họ bị áp lực rất lớn. Thứ nhất là từ Tập đoàn Di Hải và hai công ty đầu tư hạt giống nước ngoài cùng một vài công ty hạt giống lớn. Những công ty này cảnh cáo, yêu cầu bọn họ không được tham gia Hội chợ, nếu không bọn họ sẽ liên hợp lại trả thù những công ty này.
Áp lực thứ hai đến từ phía chính phủ, một vài cán bộ giám sát chất lượng và quản lý nông nghiệp của tỉnh Bạch Vân nói qua với ông chủ các công ty không cần dính vào vũng nước đục huyện Thụy Nguyên, nếu không hậu quả sẽ rất lớn.
Lão đại, anh suy nghĩ một chút, công ty nào dám cam đoan không có vấn đề về chất lượng. Cho dù chất lượng không có vấn đề nhưng cũng không thể chịu đựng được các ban ngành quản lý có liên quan ba ngày hai đoàn đến điều tra quấy rối. Các doanh nghiệp dưới hai tầng áp lực tự nhiên sẽ không dám tùy tiện tham dự. Cho dù miếng thịt này béo như vậy, bọn họ cũng không dễ dàng tham dự.
Sau khi nghe Lưu Tiểu Bàn giải thích, trong lòng Liễu Kình Vũ rất tức giận. Con bà nó, xem ra lúc này Tập đoàn Di Hải đang triển khai mạng lưới quan hệ rộng lớn của họ rồi. Thậm chí hai nhà đầu tư nước ngoài cũng thi nhau hành động. Nếu không người của Sở Nông nghiệp tỉnh và giám sát chất lượng sao lại nhúng tay vào việc này.
Điều khiến Liễu Kình Vũ buồn bực nhất vẫn là hành vi thiển cận của các xí nghiệp trong nước. Phải biết rằng, đây là cơ hội rất tốt để tiến quân vào thị trường nông sản và hạt giống của huyện Thụy Nguyên cũng là cơ hội tuyệt diệu để chiếm lĩnh thị trường tỉnh Bạch Vân. Mình cho bọn họ cơ hội tốt như vậy không ngờ mấy người này lại khuất phục trước áp lực. Tiếp tục như vậy, làm sao có thể phát triển lớn mạnh? Làm sao có thể đấu lại với những xí nghiệp nước ngoài vừa có dã tâm, vừa có thực lực lại âm hiểm giả dối.
Liễu Kình Vũ rất buồn cho bất hạnh này, đồng thời cũng căm thù hành vi vô sỉ của Tập đoàn Di Hải. Nhưng hắn cũng rất đau đầu, phải làm sao để phá giải loại cục diện này? Mình cực khổ làm việc lại vì những xí nghiệp không chịu phối hợp này mà quay lại điểm xuất phát.
Ngay tại lúc Liễu Kình Vũ đang đau đầu muốn nứt để tìm đối sánh thì ở Thành phố Nam Hoa, Ngụy Hoành Lâm bí mật hẹn gặp Chủ tich Tập đoàn Di Hải Phạm Kim Hoa.
Ngụy Hoành Lâm sắc mặt ác liệt nói:
– Tôi nói này Tổng giám đốc Phạm, Liễu Kình Vũ sẽ tổ chức Hội chợ triển lãm nông sản ở huyện Thụy Nguyên. Đến lúc đó sẽ có các thương nhân toàn tỉnh đến huyện Thụy Nguyên chúng ta. Những gì chúng tôi có thể làm đều đã làm, những thứ còn lại chỉ có thể dựa vào các anh.
Phạm Kim Hoa vẻ mặt đắc ý nói:
– Chủ tịch Ngụy, điểm này ngài cứ yên tâm. Cũng may ngài cho người báo tin đúng lúc, giúp chúng tôi chuẩn bị xong. Tôi có thể cam đoan với ngài: Hội chợ triển lãm nông sản bắt đầu ngày nào, ngày đó chúng ta sẽ giăng lưới bắt chim.
Nghe Phạm Kim Hoa nói như vậy, Ngụy Hoành Lâm cau mày nói:
– Tổng giám đốc Phạm, anh không nói khoác chứ. Tôi phải nói trước với anh, Liễu Kình Vũ không phải là người bình thường, mạng lưới quan hệ và ý nghĩ của hắn hết sức lợi hại. Anh ngàn vạn lần không nên khinh địch. Nếu chẳng may hỏng việc, không liên quan đến tôi đâu.
Phạm Kim Hoa lập tức cười nói:
– Chủ tịch Ngụy, ngài cứ yên tâm, Liễu Kình Vũ chết chắc rồi. Ngài nghĩ mà xem, Hội chợ triển lãm nông sản lần này diễn ra trong năm ngày, nói cách khác mục tiêu chính của hắn là muốn làm tốt gieo trồng vụ xuân. Thời gian năm ngày thật sự là quá ngắn. Theo ý kiến của một người, mục tiêu của Liễu Kình Vũ đều tập trung trong phạm vi tỉnh Bạch Vân.
Hơn nữa do vị trí địa lý tỉnh Bạch Vân chúng ta khá đặc thù, hạt giống có giới hạn, thương nhân ngoài tỉnh muốn tham gia triển lãm sẽ vô cùng khó khăn. Cho nên, sau khi tất cả thương nhân bản địa tiến hành kết nối tốt, trên cơ bản chỉ có ba công ty lớn chúng tôi tham dự. Đến lúc đó nông dân muốn mua hạt giống chỉ có thể mua của ba công ty hạt giống chúng tôi. Liễu Kình Vũ không phải sợ hạt giống của chúng tôi đắt ư? Lần này chúng ta sẽ tăng giá thêm hai lần nữa. Nếu muốn gieo trồng vụ xuân, nông dân không muốn mua cũng phải mua. Tôi muốn Liễu Kình Vũ phải đem đá tự đập vào chân mình.
Trong lúc nói chuyện, cặp mắt của Phạm Kim Hoa tràn đầy oán niệm. Gã hận không thể hung hăng xông lên đánh Liễu Kình Vũ, nhìn Liễu Kình Vũ mất mặt.
Nghe Phạm Kim Hoa nói như vậy, trên mặt Ngụy Hoành Lâm mới tươi cười một chút.
Lần này Ngụy Hoành Lâm tới thành phố Nam Hoa là bí mật. Vốn y cũng không quan tâm lắm đến giá cả cao thấp của hạt giống huyện Thụy Nguyên, nhưng y lại hết sức để tâm đến hoạt động lần này Liễu Kình Vũ bày ra. Y biết rất rõ, cùng với các quảng cáo trên truyền hình và tin tức được phát đi mấy tháng nay đều cho thấy Liễu Kình Vũ công tác rất cẩn trọng. Liễu Kình Vũ nhận được sự ủng hộ rất lớn từ dân chúng. Nếu lần này thành công, dân chúng càng thêm ủng hộ, đối với Ngụy Hoành Lâm y là một loại uy hiếp cực lớn. Y nhất định phải bóp chết kế hoạch này từ trong trứng nước. Cùng với Phạm Kim Hoa ba nhà đầu tư bên ngoài hợp tác sẽ khiến Liễu Kình Vũ thất bại lần đầu tiên.
Phạm Kim Hoa biết rất rõ tâm tư của Ngụy Hoành Lâm, cho nên mới đảm bảo mười phần khiến Ngụy Hoành Lâm có thể thoải mái buông lòng tinh thần. Đương nhiên, gã cũng là khuyến khích chính mình. Trước kia gã coi thường Liễu Kình Vũ nên mới liên tiếp bị mất mặt trước mặt hắn. Nhưng lúc này, biết thân phận của Liễu Kình Vũ là Bí thư Huyện ủy, gã tin chắc trong giới quan trường huyện Thụy Nguyên khẳng định không thể đấu lại với Liễu Kình Vũ. Nhưng nếu Liễu Kình Vũ bắt tay vào lĩnh vực buôn bán là vương quốc của mình thì nhất định phải đánh nhau với Liễu Kình Vũ một trận. Dù sao thương trường và quan trường khác nhau tương đối lớn.
Một ngày một đêm trôi qua, ngày khai mạc Hội chợ triển lãm nông sản ngày càng đến gần.
Để giương cao không khí, Hội chợ lần này sẽ bố trí trước tòa nhà huyện ủy trên quảng trường Dân Tâm. Từng dãy lều trại đều sắp xếp chỉnh tề, 100 vị trí đã được chiếm cứ hơn phân nửa. Bên ngoài tòa nhà huyện ủy, ngoài đường lớn đều có treo băng rôn, khẩu hiệu chúc mừng Hội chợ này thành công.
13h chiều ngày hôm trước khi khai mạc Hội chợ, toàn bộ đều vắng ngắt, ngoại trừ dân chúng túm năm tụm ba tản bộ ở quảng trường và vị trí của ba công ty hạt giống bên ngoài đang bốc dỡ hàng hóa, không có một xí nghiệp nào tham gia.
Phút này, Liễu Kình Vũ đang ở trong phòng làm việc phê duyệt văn kiện. Có tiếng gõ cửa, Ngụy Hoành Lâm lập tức đi vào.
Ngụy Hoành Lâm trực tiếp đứng trước mặt Liễu Kình Vũ, cười nói:
– Bí thư Liễu, ngày mai Hội chợ sẽ khai mạc, chúng ta không phải nên đi thị sát tình hình xem tiến độ đến đâu rồi à?
Liễu Kình Vũ nhìn đến vẻ mặt tươi cười đắc ý của Ngụy Hoành Lâm, biết y hôm nay tới là để chê cười mình đây. Tuy nhiên, hắn cũng không e ngại bị khiêu khích, lập tức đáp:
– Được, dù sao cũng không xa, chúng ta đi đi.
Ngụy Hoành Lâm gật đầu:
– Được, anh thấy có nên gọi hai Tổ phó Thường trực của Tổ công tác đi cùng không? Để cho họ nhìn thấy thành quả công tác của mình.
Lời này của Ngụy Hoành Lâm rõ ràng là khiêu khích, tát thẳng vào mặt Liễu Kình Vũ. Bởi lẽ từ cửa sổ phòng làm việc này cũng có thể nhìn thấy tình huống bi thảm trước quảng trường.
– Toàn tỉnh mà không có lấy một doanh nghiệp đồng ý tham gia?
Chu Phục Sơn nói:
– Ngày đầu tiên có mấy xí nghiệp quy mô không nhỏ có ý tới, nhưng ngày hôm sau liền đổi ý, nói sẽ không đến nữa.
Liễu Kình Vũ nghe xong, sắc mặt liền trầm xuống.
Hắn không phải là đồ ngốc, nghe Chu Phục Sơn báo cáo liền biết chuyện này nhất định không bình thường, nhất định có người động tay động chân.
Phải biết rằng, ở toàn tỉnh Bạch Vân, không có doanh nghiệp nào không biết thị trường hạt giống của huyện Thụy Nguyên lớn đến mức nào? Ảnh hưởng ra sao? Không ai không biết chỉ cần chiếm lĩnh thị trường hạt giống của huyện Thụy Nguyên tương đương với chiếm lĩnh toàn bộ thị trường tỉnh Bạch Vân. Bởi vì thị trường hạt giống của tỉnh Bạch Vân chỉ là cấp 2, hạt giống cấp 1 đều nằm trong tay huyện Thụy Nguyên.
Trước kia, Liễu Kình Vũ thường nghe Tống Hiểu Quân nói đến chuyện công ty hạt giống nào đó muốn tiến công vào thị trường huyện Thụy Nguyên nhưng thất bại. Thời điểm đó, bọn họ muốn tiến vào không được. Hiện giờ mời bọn họ tiến vào, bọn họ cũng không dám tiến.
Kỳ lạ, sự việc khác thường chắc chắn có uẩn tình.
Làm sao bây giờ, Liễu Kình Vũ suy nghĩ cực kỳ mau lẹ. Nghĩ đến khả năng có thể xảy ra vấn đề, lập tức gọi điện cho Lưu Tiểu Bàn:
– Tiểu Mập, giúp tôi điều tra công ty hạt giống của tỉnh Bạch Vân xảy ra chuyện gì? Tại sao tất cả đều cự tuyệt tới huyện Thụy Nguyên tham gia Hội chợ triển lãm nông sản.
Liễu Kình Vũ biết rất rõ nếu để chính phủ điều tra chỉ sợ không tra ra nổi. Nhưng nếu từ góc độ thương nhân của Lưu Tiểu Bàn điều tra thì rất có thể sẽ tra ra chân tướng.
Suy đoán của Liễu Kình Vũ hết sức chính xác.
Sau khi nhận lời Liễu Kình Vũ, Lưu Tiểu Bàn lập tức gọi điện thoại điều tra, sau nhiều lần dò hỏi, gã gọi lại cho Liễu Kình Vũ:
– Lão đại, em đã tra được các công ty không muốn tham gia Hội chợ huyện Thụy Nguyên là bởi vì bọn họ bị áp lực rất lớn. Thứ nhất là từ Tập đoàn Di Hải và hai công ty đầu tư hạt giống nước ngoài cùng một vài công ty hạt giống lớn. Những công ty này cảnh cáo, yêu cầu bọn họ không được tham gia Hội chợ, nếu không bọn họ sẽ liên hợp lại trả thù những công ty này.
Áp lực thứ hai đến từ phía chính phủ, một vài cán bộ giám sát chất lượng và quản lý nông nghiệp của tỉnh Bạch Vân nói qua với ông chủ các công ty không cần dính vào vũng nước đục huyện Thụy Nguyên, nếu không hậu quả sẽ rất lớn.
Lão đại, anh suy nghĩ một chút, công ty nào dám cam đoan không có vấn đề về chất lượng. Cho dù chất lượng không có vấn đề nhưng cũng không thể chịu đựng được các ban ngành quản lý có liên quan ba ngày hai đoàn đến điều tra quấy rối. Các doanh nghiệp dưới hai tầng áp lực tự nhiên sẽ không dám tùy tiện tham dự. Cho dù miếng thịt này béo như vậy, bọn họ cũng không dễ dàng tham dự.
Sau khi nghe Lưu Tiểu Bàn giải thích, trong lòng Liễu Kình Vũ rất tức giận. Con bà nó, xem ra lúc này Tập đoàn Di Hải đang triển khai mạng lưới quan hệ rộng lớn của họ rồi. Thậm chí hai nhà đầu tư nước ngoài cũng thi nhau hành động. Nếu không người của Sở Nông nghiệp tỉnh và giám sát chất lượng sao lại nhúng tay vào việc này.
Điều khiến Liễu Kình Vũ buồn bực nhất vẫn là hành vi thiển cận của các xí nghiệp trong nước. Phải biết rằng, đây là cơ hội rất tốt để tiến quân vào thị trường nông sản và hạt giống của huyện Thụy Nguyên cũng là cơ hội tuyệt diệu để chiếm lĩnh thị trường tỉnh Bạch Vân. Mình cho bọn họ cơ hội tốt như vậy không ngờ mấy người này lại khuất phục trước áp lực. Tiếp tục như vậy, làm sao có thể phát triển lớn mạnh? Làm sao có thể đấu lại với những xí nghiệp nước ngoài vừa có dã tâm, vừa có thực lực lại âm hiểm giả dối.
Liễu Kình Vũ rất buồn cho bất hạnh này, đồng thời cũng căm thù hành vi vô sỉ của Tập đoàn Di Hải. Nhưng hắn cũng rất đau đầu, phải làm sao để phá giải loại cục diện này? Mình cực khổ làm việc lại vì những xí nghiệp không chịu phối hợp này mà quay lại điểm xuất phát.
Ngay tại lúc Liễu Kình Vũ đang đau đầu muốn nứt để tìm đối sánh thì ở Thành phố Nam Hoa, Ngụy Hoành Lâm bí mật hẹn gặp Chủ tich Tập đoàn Di Hải Phạm Kim Hoa.
Ngụy Hoành Lâm sắc mặt ác liệt nói:
– Tôi nói này Tổng giám đốc Phạm, Liễu Kình Vũ sẽ tổ chức Hội chợ triển lãm nông sản ở huyện Thụy Nguyên. Đến lúc đó sẽ có các thương nhân toàn tỉnh đến huyện Thụy Nguyên chúng ta. Những gì chúng tôi có thể làm đều đã làm, những thứ còn lại chỉ có thể dựa vào các anh.
Phạm Kim Hoa vẻ mặt đắc ý nói:
– Chủ tịch Ngụy, điểm này ngài cứ yên tâm. Cũng may ngài cho người báo tin đúng lúc, giúp chúng tôi chuẩn bị xong. Tôi có thể cam đoan với ngài: Hội chợ triển lãm nông sản bắt đầu ngày nào, ngày đó chúng ta sẽ giăng lưới bắt chim.
Nghe Phạm Kim Hoa nói như vậy, Ngụy Hoành Lâm cau mày nói:
– Tổng giám đốc Phạm, anh không nói khoác chứ. Tôi phải nói trước với anh, Liễu Kình Vũ không phải là người bình thường, mạng lưới quan hệ và ý nghĩ của hắn hết sức lợi hại. Anh ngàn vạn lần không nên khinh địch. Nếu chẳng may hỏng việc, không liên quan đến tôi đâu.
Phạm Kim Hoa lập tức cười nói:
– Chủ tịch Ngụy, ngài cứ yên tâm, Liễu Kình Vũ chết chắc rồi. Ngài nghĩ mà xem, Hội chợ triển lãm nông sản lần này diễn ra trong năm ngày, nói cách khác mục tiêu chính của hắn là muốn làm tốt gieo trồng vụ xuân. Thời gian năm ngày thật sự là quá ngắn. Theo ý kiến của một người, mục tiêu của Liễu Kình Vũ đều tập trung trong phạm vi tỉnh Bạch Vân.
Hơn nữa do vị trí địa lý tỉnh Bạch Vân chúng ta khá đặc thù, hạt giống có giới hạn, thương nhân ngoài tỉnh muốn tham gia triển lãm sẽ vô cùng khó khăn. Cho nên, sau khi tất cả thương nhân bản địa tiến hành kết nối tốt, trên cơ bản chỉ có ba công ty lớn chúng tôi tham dự. Đến lúc đó nông dân muốn mua hạt giống chỉ có thể mua của ba công ty hạt giống chúng tôi. Liễu Kình Vũ không phải sợ hạt giống của chúng tôi đắt ư? Lần này chúng ta sẽ tăng giá thêm hai lần nữa. Nếu muốn gieo trồng vụ xuân, nông dân không muốn mua cũng phải mua. Tôi muốn Liễu Kình Vũ phải đem đá tự đập vào chân mình.
Trong lúc nói chuyện, cặp mắt của Phạm Kim Hoa tràn đầy oán niệm. Gã hận không thể hung hăng xông lên đánh Liễu Kình Vũ, nhìn Liễu Kình Vũ mất mặt.
Nghe Phạm Kim Hoa nói như vậy, trên mặt Ngụy Hoành Lâm mới tươi cười một chút.
Lần này Ngụy Hoành Lâm tới thành phố Nam Hoa là bí mật. Vốn y cũng không quan tâm lắm đến giá cả cao thấp của hạt giống huyện Thụy Nguyên, nhưng y lại hết sức để tâm đến hoạt động lần này Liễu Kình Vũ bày ra. Y biết rất rõ, cùng với các quảng cáo trên truyền hình và tin tức được phát đi mấy tháng nay đều cho thấy Liễu Kình Vũ công tác rất cẩn trọng. Liễu Kình Vũ nhận được sự ủng hộ rất lớn từ dân chúng. Nếu lần này thành công, dân chúng càng thêm ủng hộ, đối với Ngụy Hoành Lâm y là một loại uy hiếp cực lớn. Y nhất định phải bóp chết kế hoạch này từ trong trứng nước. Cùng với Phạm Kim Hoa ba nhà đầu tư bên ngoài hợp tác sẽ khiến Liễu Kình Vũ thất bại lần đầu tiên.
Phạm Kim Hoa biết rất rõ tâm tư của Ngụy Hoành Lâm, cho nên mới đảm bảo mười phần khiến Ngụy Hoành Lâm có thể thoải mái buông lòng tinh thần. Đương nhiên, gã cũng là khuyến khích chính mình. Trước kia gã coi thường Liễu Kình Vũ nên mới liên tiếp bị mất mặt trước mặt hắn. Nhưng lúc này, biết thân phận của Liễu Kình Vũ là Bí thư Huyện ủy, gã tin chắc trong giới quan trường huyện Thụy Nguyên khẳng định không thể đấu lại với Liễu Kình Vũ. Nhưng nếu Liễu Kình Vũ bắt tay vào lĩnh vực buôn bán là vương quốc của mình thì nhất định phải đánh nhau với Liễu Kình Vũ một trận. Dù sao thương trường và quan trường khác nhau tương đối lớn.
Một ngày một đêm trôi qua, ngày khai mạc Hội chợ triển lãm nông sản ngày càng đến gần.
Để giương cao không khí, Hội chợ lần này sẽ bố trí trước tòa nhà huyện ủy trên quảng trường Dân Tâm. Từng dãy lều trại đều sắp xếp chỉnh tề, 100 vị trí đã được chiếm cứ hơn phân nửa. Bên ngoài tòa nhà huyện ủy, ngoài đường lớn đều có treo băng rôn, khẩu hiệu chúc mừng Hội chợ này thành công.
13h chiều ngày hôm trước khi khai mạc Hội chợ, toàn bộ đều vắng ngắt, ngoại trừ dân chúng túm năm tụm ba tản bộ ở quảng trường và vị trí của ba công ty hạt giống bên ngoài đang bốc dỡ hàng hóa, không có một xí nghiệp nào tham gia.
Phút này, Liễu Kình Vũ đang ở trong phòng làm việc phê duyệt văn kiện. Có tiếng gõ cửa, Ngụy Hoành Lâm lập tức đi vào.
Ngụy Hoành Lâm trực tiếp đứng trước mặt Liễu Kình Vũ, cười nói:
– Bí thư Liễu, ngày mai Hội chợ sẽ khai mạc, chúng ta không phải nên đi thị sát tình hình xem tiến độ đến đâu rồi à?
Liễu Kình Vũ nhìn đến vẻ mặt tươi cười đắc ý của Ngụy Hoành Lâm, biết y hôm nay tới là để chê cười mình đây. Tuy nhiên, hắn cũng không e ngại bị khiêu khích, lập tức đáp:
– Được, dù sao cũng không xa, chúng ta đi đi.
Ngụy Hoành Lâm gật đầu:
– Được, anh thấy có nên gọi hai Tổ phó Thường trực của Tổ công tác đi cùng không? Để cho họ nhìn thấy thành quả công tác của mình.
Lời này của Ngụy Hoành Lâm rõ ràng là khiêu khích, tát thẳng vào mặt Liễu Kình Vũ. Bởi lẽ từ cửa sổ phòng làm việc này cũng có thể nhìn thấy tình huống bi thảm trước quảng trường.