Không có ai chú ý tới, cũng không biết hai người đàn ông che mặt này rốt cuộc từ đâu chạy ra? Mà cũng không có ai biết họ tới khi nào?
Tuy nhiên, khi hai người đàn ông che mặt này xuất hiện, tất cả các thủ hạ ở hiện trường đều ngây người ra.
Bởi vì sự xuất hiện của hai người đàn ông này đồng thời với sự xuất hiện của ánh đèn ha-lô-gen, hình tượng của họ dưới ánh đèn hiện lên vẻ cao lớn và huy hoàng.
Sau khi hai người đàn ông che mặt này xuất hiện, lập tức hét lên:
– Các cháu, muốn thiêu hủy chỗ này, trước tiên phải qua cửa của ông mày đã.
Vừa nói, hai người này vừa từ hai bên đồng thời xông vào giữa đám người.
Những người này một tay cầm can xăng một tay cầm cây đuốc, chờ khi bọn họ ý thức được tình hình không đúng, làm rơi can xăng, vung vẩy cây đuốc muốn xông lên chống cự lại hai người này. Phát hiện của họ vô cùng bi thảm, hai người này quả thực rất hung hãn. Họ xông vào đấm đá đám người, giống như hổ vào bầy sói, tung hoành ngang dọc, không gặp phải bất kỳ trở ngại nào.
Vừa động thủ hai người này vừa nói cười:
– Tôi đã làm xong 3 tên rồi.
– Ha ha, tôi đã hạ gục được 5 tên rồi.
– Phì, xem như anh lợi hại, lại hạ gục 3 tên nữa rồi.
Hai anh em này vừa ra tay vừa so số người hạ gục, cho tới khi khiến cho những người ở hiện trường này thành một bao cát.
Những tên đánh thuê này bực tức rồi. Tốt xấu gì bọn họ cũng là thế lực có số có má ở huyện Thụy Nguyên. Tốt xấu gì họ cũng là nhân vật chỉ cần ra tay là huyện Thụy Nguyên đều phải run rẩy. Tốt xấu gì hiện trường của họ cũng có hơn 20 người. Song, bình thường đám người này trong thành huyện Thụy Nguyên hô mưa gọi gió, không kiêng nể gì đám tay chân khác, thế mà giờ đây lại giống như con tò he bình thường. Trước mặt hai người này hoàn toàn không dám đánh tới. Họ muốn phản kích, lại thấy mình không thể đánh được đối phương. Cả người mình đã bay lên không trung rồi.
Hơn nữa hai anh em này hình như cũng có chung một sở thích, đó chính là bạt tai người khác.
Hình như mỗi người bị họ đánh khi vừa mới tiếp xúc ít nhất cũng bị hai người này đánh cho một bạt tai. Cái tát vang dội cộng với thân phận của hai người giống như cuộc diễn tập võ trên quảng trường Dân Tâm.
Lúc này, những nhân viên trực ban vốn đã chìm vào giấc mộng cũng đều bị động tĩnh của hiện trường đánh thức, đều mở mắt ra nhìn. Tất cả đều trợn tròn mắt lên.
Bà mẹ nó, đây chẳng phải là Lí Liên Kiệt quay phim sao? Sao hiện trường náo nhiệt vậy? Hai người bịt mặt này rốt cuộc là ai? Hung hãn quá!
Kỳ thật, với thực lực của hai người này, hạ gục hơn 20 tên này không cần nhiều thời gian đến thế. Song hai người này dường như cũng có chút ý tưởng, lần này họ đã dùng đủ 10 phút mới hạ gục đối phương, chờ cho tất cả mọi người đều đã bị đánh gục, hiện trường đã vang lên tiếng mô tơ ầm ầm, mười mấy chiếc xe đưa tin di động kéo tới hiện trường.
Các phóng viên tới sớm nhìn thấy hiện trường của hai người này đánh đối thủ, tất cả đều bị sự hung hãn của hai người che mặt này làm cho khiếp sợ, mãi cho tới khi hai người này đã hạ gục hoàn toàn đám lưu mạnh kia rồi, lúc này mới phản ứng lại, lần lượt cầm máy quay phim chĩa thẳng về phía hiện trường, đặc biệt là quay hai người che mặt này.
Lúc này, đại bộ phận phóng viên cũng đã tới hiện trường.
Thấy người tới hiện trường ngổn ngang lộn xộn, các phóng viên liền lấy máy quay ra bắt đầu quay, đây chắc chắn là tin tức mới rồi.
Lúc này, một người che mặt trong đó lớn tiếng nói:
– Thưa các vị bằng hữu, mọi người đều đã thấy rồi, những người này bị kẻ khác sai khiến, mang theo xăng, đuốc, lửa tới hiện trường triển lãm muốn đốt gian hàng. Bây giờ chúng đã bị hạ gục hoàn toàn rồi, khi phía cảnh sát hỏi mọi người hãy trả lời đúng đáp án.
Nói xong, hai người che mặt này biết mất trước tầm mắt của các phóng viên.
Cùng lúc đó, tiếng còi cảnh sát dồn dập bỗng vang lên khắp nơi, dường như hai người này đã biến mất trong nháy mắt. Tám chiếc xe cảnh sát bỗng nhiên dừng lại, lần lượt đưa những người đó và các vật phẩm như xăng, đuốc vung vãi trên mặt đất lên xe, biến mất trước mặt các phóng viên.
Đứng đầu cảnh sát chính là Phó phòng Công an huyện Thụy Nguyên mới lên nhậm chức Nguyễn Hồng Ba.
Có một số nhà báo muốn phỏng vấn hiện trường Nguyễn Hồng Ba một chút, Nguyễn Hồng Ba lại cự tuyệt, ông ta nói:
– Thưa các vị nhà báo, trước khi sự việc này chưa được điều tra rõ, tôi không tiện nói điều gì hết. Song mọi người cứ yên tâm, chúng tôi sẽ tổ chức cuộc họp báo trong ngày hôm nay, sẽ thông báo tin tức mới nhất về tình hình tiến triển vụ án tới mọi người.
Lúc này, trong chiếc ô tô cách đó 300m, Chu Thanh Long và Phạm Kim Hoa đã tận mắt chứng kiến cảnh đó ở hiện trường.
Chỉ có điều sau khi hai người xem xong, tất cả đều sợ ngây người, trợn tròn mắt, không ai ngờ, hiện trường lại xuất hiện cảnh tượng ngoài dự đoán như vậy.
Bọn họ nghĩ thế nào cũng không ra, hai người bịt mặt này vì sao lại xuất hiện ở đây? Vì sao cảnh sát lại xuất hiện đúng lúc như vậy? Tất cả những điều này quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng, phản ứng của Phạm Kim Hoa rất nhanh, sau khi gã thấy cảnh sát xuất hiện, liền cho lái xe lập tức rời khỏi hiện trường, nhanh chạy tới bãi đỗ xe của Chu Thanh Long. Vừa đi Phạm Kim Hoa vừa nói:
– Lão Chu à, xem ra hành động lần này chúng ta đã thất bại rồi. Nhưng anh yên tâm, dù thất bại, tôi vẫn hứa tăng kinh phí hoạt động của anh lên gấp 3 lần không đổi. Sáng mai tôi sẽ chuyển vào tài khoản của anh. Tuy nhiên vì sự an toàn chung của chúng ta, tôi thấy hôm nay anh cũng đừng nên về nhà, trước tiên hãy trốn tạm ở chỗ nào đó. Tôi đã bố trí cho anh một chỗ ở thành phố A ở tỉnh bên rồi. Sau khi anh đi sẽ có người trực tiếp liên hệ với anh, chờ sau khi sự việc lần này lắng xuống anh hãy quay về.
Chu Thanh Long cũng là người hiểu chuyện, biết các thủ hạ của mình sau khi bị bắt, một số tên không phải thân tín của mình chắc chắn sẽ khai mình ra, cho nên gã gật đầu đồng ý, lên xe Nhật Bản của mình lao vào màn đêm mịt mù.
Nhưng, chiếc xe của Chu Thanh Long vừa mới rời khỏi huyện thành huyện Thụy Nguyên không lâu, khi chuyển vào đoạn đường cong, chiếc xe của gã bỗng mất phanh, cả chiếc xe lật nhào, va vào cây đại thụ ven đường. Toàn bộ chiếc xe trong nháy mắt bị tan tành. Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên, trong nháy mắt cả chiếc xe rơi vào trong ngọn lửa chói lóa.
Lúc này, trên khóe miệng Phạm Kim Hoa lộ rõ nụ cười khinh thường. Ngồi bên cạnh gã là trợ thủ của gã, Phó tổng giám đốc khu vực đông bắc nước Mỹ Carlos.
Carlos không biết rằng Chu Thanh Long đã xảy ra chuyện. Gã vừa biết tin Chu Thanh Long đã rời khỏi huyện Thụy Nguyên.
Carlos cau mày nói:
– Phạm Tổng, chẳng lẽ anh để Chu Thanh Long đi như vậy sao? Anh có chắc Chu Thanh Long kín mồm kín miệng không tiết lộ chúng ta chứ? Tôi nghĩ anh làm như vậy có chút không thỏa đáng.
Phạm Kim Hoa cười lạnh lùng nhìn Carlos, gã hiểu rất rõ Carlos là tổng bộ cử tới giám sát và đốc thúc mình. Kỳ thực gã rất rõ, dù mình đã toàn tâm toàn ý vùi đầu vào kế hoạch của tổng bộ, đã trở thành con chó trung thành nhất của tổng bộ rồi, nhưng tổng bộ nước Mỹ vẫn không yên tâm về mình, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì mình là người Hoa Hạ. Phạm Kim Hoa rất bất mãn về điều này, vô cùng khó chịu. Ai khiến gã ban đầu vì vinh hoa phú quý mà phản lại Hoa Hạ, chọn cách gia nhập vào doanh trận của đối phương?
Lúc này, nghe Carlos nghi ngờ về quyết sách của mình như vậy, Phạm Kim Hoa lạnh lùng nói:
– Carlos, tôi muốn nhắc nhở anh một chút, tôi mới là Tổng giám đốc khu vực đông bắc tập đoàn Di Hải, nên làm thế nào trong lòng tôi đã rõ, không cần anh tới khoa chân múa tay.
Carlos cười lạnh lùng nói:
– Phạm Tổng, tôi biết anh là Tổng giám đốc. Song anh cũng đừng quên, dù tôi là Phó tổng giám đốc, nhưng tôi còn chức vụ giám sự. Tôi có quyền chất vấn hành động sai lầm của anh. Nếu anh không giải thích hợp lý với tôi. Nếu tôi thấy quyết sách của anh có khả năng ảnh hưởng tới bố cục tổng thể của tập đoàn Di Hải chúng ta ở Hoa Hạ và sự an toàn của chúng ta, tôi có quyền báo cáo trực tiếp lên cấp trên.
Phạm Kim Hoa khinh thường gật đầu nói:
– Được thôi, dù thế nào anh cũng phải hiểu cho rõ, vậy hôm nay tôi sẽ giải thích cho anh hiểu. Nhưng anh nên nhớ, đây là lần cuối cùng tôi giải thích cho anh. Nếu sau này còn xảy ra tình huống tương tự, tôi không ngại gì mà đề nghị tổng bộ điều anh đi đâu đấy. Tôi cũng có quyền này, có vấn đề gì anh cứ việc hỏi đi.
– Vì sao anh lại để Chu Thanh Long đi? Sao không nghĩ cách diệt trừ hắn?
Phạm Kim Hoa liền nói:
– Carlos, anh nghe cho rõ đây, dù tôi để Chu Thanh Long đi, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi đã tha cho hắn. Sở dĩ anh nghĩ là tôii đã tha cho hắn là vì anh không biết. Anh biết chiếc xe của Chu Thanh Long đi là loại xe gì chứ?
Carlos đáp:
– Đương nhiên, đó chẳng phải là kiểu xe Nhật Bản mới nhất sao? Chiếc xe đó phải 700 – 800 ngàn đấy.
Phạm Kim Hoa nói tiếp:
– Anh thấy độ an toàn của chiếc xe này thế nào?
Carlos nói:
– Tất nhiên, điều này không cần phải nói nữa, chắc chắn thuộc dòng xe cao cấp rồi. Độ an toàn của nó chắc chắn cũng không cần phải nói tới nữa, hơn nữa nội thất cũng rất đẹp.
Phạm Kim Hoa cười lạnh lùng:
– Điều này chứng tỏ anh không biết, tôi nói cho anh biết, mặc dù chiếc xe đó cao cấp, bên ngoài xem ra hệ số an toàn cũng rất cao, thậm chí còn trang bị chức năng mở cửa từ xa, tìm xe, định vị rất cao cấp. Song anh đã không chú ý tới một nhân tố quan trọng nhất, đó chính là dù chiếc xe có thể giúp khách hàng mở cửa từ xa, tìm xe và định vị, lẽ nào không thể khống chế nó từ xa được sao? Bao gồm cả việc ghi âm và quay camera, khống chế các bộ kiện khác của xe.
Carlos sửng sốt.
Lúc này, Phạm Kim Hoa nói tiếp:
– Tôi nói cho anh biết, tôi đã liên hệ với người phụ trách của hãng xe này rồi. Khi tốc độ của chiếc xe Chu Thanh Long đạt tới mức cao nhất, họ sẽ dùng kỹ thuật thông tin hành trình trực tiếp khống chế khiến cho hắn bị mất phanh, hơn nữa còn có thể khiến cho chiếc xe đó luôn giữ ở tốc độ cao này thông qua kỹ thuật phần mềm, căn bản không thể giảm tốc độ được. Cứ như vậy, chỉ cần gặp vật cản phía trước hoặc chuyển hướng khúc quanh, chiếc xe của Chu Thanh Long tất sẽ xảy ra chuyện.
Mặt khác, bản thân chiếc xe này còn trang bị hệ thống kíp nổ tự động, bình thường không sao cả, nhưng chỉ cần hệ thống phát hiện bản thân ô tô đã xảy ra sự cố giao thông hoặc va chạm, chỉ cần khách hàng cài đặt lại một chút ở nhà máy là có thể khiến cho chiếc xe nổ tung, khiến cho Chu Thanh Long rơi vào chỗ chết. Thao tác này thần không biết quỷ không hay.
Đó là một trong những cách xoay sở sau cùng của tiểu Nhật Bản để sau này một khi đã khai chiến với Hoa Hạ, khi đó phàm thì các quan viên cấp cao Hoa Hạ ngồi trên xe Nhật Bản đều có thể trở thành một trong những nhân vật chính tử vong của phần mềm thao tác tai nạn giao thông. Làm như vậy chắc chắn là thần không biết quỷ không hay, không ai ngờ những tai nạn giao thông này là có người cố ý gây ra.
Carlos nghe xong há hốc mồm kinh hãi.
Tuy nhiên, khi hai người đàn ông che mặt này xuất hiện, tất cả các thủ hạ ở hiện trường đều ngây người ra.
Bởi vì sự xuất hiện của hai người đàn ông này đồng thời với sự xuất hiện của ánh đèn ha-lô-gen, hình tượng của họ dưới ánh đèn hiện lên vẻ cao lớn và huy hoàng.
Sau khi hai người đàn ông che mặt này xuất hiện, lập tức hét lên:
– Các cháu, muốn thiêu hủy chỗ này, trước tiên phải qua cửa của ông mày đã.
Vừa nói, hai người này vừa từ hai bên đồng thời xông vào giữa đám người.
Những người này một tay cầm can xăng một tay cầm cây đuốc, chờ khi bọn họ ý thức được tình hình không đúng, làm rơi can xăng, vung vẩy cây đuốc muốn xông lên chống cự lại hai người này. Phát hiện của họ vô cùng bi thảm, hai người này quả thực rất hung hãn. Họ xông vào đấm đá đám người, giống như hổ vào bầy sói, tung hoành ngang dọc, không gặp phải bất kỳ trở ngại nào.
Vừa động thủ hai người này vừa nói cười:
– Tôi đã làm xong 3 tên rồi.
– Ha ha, tôi đã hạ gục được 5 tên rồi.
– Phì, xem như anh lợi hại, lại hạ gục 3 tên nữa rồi.
Hai anh em này vừa ra tay vừa so số người hạ gục, cho tới khi khiến cho những người ở hiện trường này thành một bao cát.
Những tên đánh thuê này bực tức rồi. Tốt xấu gì bọn họ cũng là thế lực có số có má ở huyện Thụy Nguyên. Tốt xấu gì họ cũng là nhân vật chỉ cần ra tay là huyện Thụy Nguyên đều phải run rẩy. Tốt xấu gì hiện trường của họ cũng có hơn 20 người. Song, bình thường đám người này trong thành huyện Thụy Nguyên hô mưa gọi gió, không kiêng nể gì đám tay chân khác, thế mà giờ đây lại giống như con tò he bình thường. Trước mặt hai người này hoàn toàn không dám đánh tới. Họ muốn phản kích, lại thấy mình không thể đánh được đối phương. Cả người mình đã bay lên không trung rồi.
Hơn nữa hai anh em này hình như cũng có chung một sở thích, đó chính là bạt tai người khác.
Hình như mỗi người bị họ đánh khi vừa mới tiếp xúc ít nhất cũng bị hai người này đánh cho một bạt tai. Cái tát vang dội cộng với thân phận của hai người giống như cuộc diễn tập võ trên quảng trường Dân Tâm.
Lúc này, những nhân viên trực ban vốn đã chìm vào giấc mộng cũng đều bị động tĩnh của hiện trường đánh thức, đều mở mắt ra nhìn. Tất cả đều trợn tròn mắt lên.
Bà mẹ nó, đây chẳng phải là Lí Liên Kiệt quay phim sao? Sao hiện trường náo nhiệt vậy? Hai người bịt mặt này rốt cuộc là ai? Hung hãn quá!
Kỳ thật, với thực lực của hai người này, hạ gục hơn 20 tên này không cần nhiều thời gian đến thế. Song hai người này dường như cũng có chút ý tưởng, lần này họ đã dùng đủ 10 phút mới hạ gục đối phương, chờ cho tất cả mọi người đều đã bị đánh gục, hiện trường đã vang lên tiếng mô tơ ầm ầm, mười mấy chiếc xe đưa tin di động kéo tới hiện trường.
Các phóng viên tới sớm nhìn thấy hiện trường của hai người này đánh đối thủ, tất cả đều bị sự hung hãn của hai người che mặt này làm cho khiếp sợ, mãi cho tới khi hai người này đã hạ gục hoàn toàn đám lưu mạnh kia rồi, lúc này mới phản ứng lại, lần lượt cầm máy quay phim chĩa thẳng về phía hiện trường, đặc biệt là quay hai người che mặt này.
Lúc này, đại bộ phận phóng viên cũng đã tới hiện trường.
Thấy người tới hiện trường ngổn ngang lộn xộn, các phóng viên liền lấy máy quay ra bắt đầu quay, đây chắc chắn là tin tức mới rồi.
Lúc này, một người che mặt trong đó lớn tiếng nói:
– Thưa các vị bằng hữu, mọi người đều đã thấy rồi, những người này bị kẻ khác sai khiến, mang theo xăng, đuốc, lửa tới hiện trường triển lãm muốn đốt gian hàng. Bây giờ chúng đã bị hạ gục hoàn toàn rồi, khi phía cảnh sát hỏi mọi người hãy trả lời đúng đáp án.
Nói xong, hai người che mặt này biết mất trước tầm mắt của các phóng viên.
Cùng lúc đó, tiếng còi cảnh sát dồn dập bỗng vang lên khắp nơi, dường như hai người này đã biến mất trong nháy mắt. Tám chiếc xe cảnh sát bỗng nhiên dừng lại, lần lượt đưa những người đó và các vật phẩm như xăng, đuốc vung vãi trên mặt đất lên xe, biến mất trước mặt các phóng viên.
Đứng đầu cảnh sát chính là Phó phòng Công an huyện Thụy Nguyên mới lên nhậm chức Nguyễn Hồng Ba.
Có một số nhà báo muốn phỏng vấn hiện trường Nguyễn Hồng Ba một chút, Nguyễn Hồng Ba lại cự tuyệt, ông ta nói:
– Thưa các vị nhà báo, trước khi sự việc này chưa được điều tra rõ, tôi không tiện nói điều gì hết. Song mọi người cứ yên tâm, chúng tôi sẽ tổ chức cuộc họp báo trong ngày hôm nay, sẽ thông báo tin tức mới nhất về tình hình tiến triển vụ án tới mọi người.
Lúc này, trong chiếc ô tô cách đó 300m, Chu Thanh Long và Phạm Kim Hoa đã tận mắt chứng kiến cảnh đó ở hiện trường.
Chỉ có điều sau khi hai người xem xong, tất cả đều sợ ngây người, trợn tròn mắt, không ai ngờ, hiện trường lại xuất hiện cảnh tượng ngoài dự đoán như vậy.
Bọn họ nghĩ thế nào cũng không ra, hai người bịt mặt này vì sao lại xuất hiện ở đây? Vì sao cảnh sát lại xuất hiện đúng lúc như vậy? Tất cả những điều này quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng, phản ứng của Phạm Kim Hoa rất nhanh, sau khi gã thấy cảnh sát xuất hiện, liền cho lái xe lập tức rời khỏi hiện trường, nhanh chạy tới bãi đỗ xe của Chu Thanh Long. Vừa đi Phạm Kim Hoa vừa nói:
– Lão Chu à, xem ra hành động lần này chúng ta đã thất bại rồi. Nhưng anh yên tâm, dù thất bại, tôi vẫn hứa tăng kinh phí hoạt động của anh lên gấp 3 lần không đổi. Sáng mai tôi sẽ chuyển vào tài khoản của anh. Tuy nhiên vì sự an toàn chung của chúng ta, tôi thấy hôm nay anh cũng đừng nên về nhà, trước tiên hãy trốn tạm ở chỗ nào đó. Tôi đã bố trí cho anh một chỗ ở thành phố A ở tỉnh bên rồi. Sau khi anh đi sẽ có người trực tiếp liên hệ với anh, chờ sau khi sự việc lần này lắng xuống anh hãy quay về.
Chu Thanh Long cũng là người hiểu chuyện, biết các thủ hạ của mình sau khi bị bắt, một số tên không phải thân tín của mình chắc chắn sẽ khai mình ra, cho nên gã gật đầu đồng ý, lên xe Nhật Bản của mình lao vào màn đêm mịt mù.
Nhưng, chiếc xe của Chu Thanh Long vừa mới rời khỏi huyện thành huyện Thụy Nguyên không lâu, khi chuyển vào đoạn đường cong, chiếc xe của gã bỗng mất phanh, cả chiếc xe lật nhào, va vào cây đại thụ ven đường. Toàn bộ chiếc xe trong nháy mắt bị tan tành. Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên, trong nháy mắt cả chiếc xe rơi vào trong ngọn lửa chói lóa.
Lúc này, trên khóe miệng Phạm Kim Hoa lộ rõ nụ cười khinh thường. Ngồi bên cạnh gã là trợ thủ của gã, Phó tổng giám đốc khu vực đông bắc nước Mỹ Carlos.
Carlos không biết rằng Chu Thanh Long đã xảy ra chuyện. Gã vừa biết tin Chu Thanh Long đã rời khỏi huyện Thụy Nguyên.
Carlos cau mày nói:
– Phạm Tổng, chẳng lẽ anh để Chu Thanh Long đi như vậy sao? Anh có chắc Chu Thanh Long kín mồm kín miệng không tiết lộ chúng ta chứ? Tôi nghĩ anh làm như vậy có chút không thỏa đáng.
Phạm Kim Hoa cười lạnh lùng nhìn Carlos, gã hiểu rất rõ Carlos là tổng bộ cử tới giám sát và đốc thúc mình. Kỳ thực gã rất rõ, dù mình đã toàn tâm toàn ý vùi đầu vào kế hoạch của tổng bộ, đã trở thành con chó trung thành nhất của tổng bộ rồi, nhưng tổng bộ nước Mỹ vẫn không yên tâm về mình, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì mình là người Hoa Hạ. Phạm Kim Hoa rất bất mãn về điều này, vô cùng khó chịu. Ai khiến gã ban đầu vì vinh hoa phú quý mà phản lại Hoa Hạ, chọn cách gia nhập vào doanh trận của đối phương?
Lúc này, nghe Carlos nghi ngờ về quyết sách của mình như vậy, Phạm Kim Hoa lạnh lùng nói:
– Carlos, tôi muốn nhắc nhở anh một chút, tôi mới là Tổng giám đốc khu vực đông bắc tập đoàn Di Hải, nên làm thế nào trong lòng tôi đã rõ, không cần anh tới khoa chân múa tay.
Carlos cười lạnh lùng nói:
– Phạm Tổng, tôi biết anh là Tổng giám đốc. Song anh cũng đừng quên, dù tôi là Phó tổng giám đốc, nhưng tôi còn chức vụ giám sự. Tôi có quyền chất vấn hành động sai lầm của anh. Nếu anh không giải thích hợp lý với tôi. Nếu tôi thấy quyết sách của anh có khả năng ảnh hưởng tới bố cục tổng thể của tập đoàn Di Hải chúng ta ở Hoa Hạ và sự an toàn của chúng ta, tôi có quyền báo cáo trực tiếp lên cấp trên.
Phạm Kim Hoa khinh thường gật đầu nói:
– Được thôi, dù thế nào anh cũng phải hiểu cho rõ, vậy hôm nay tôi sẽ giải thích cho anh hiểu. Nhưng anh nên nhớ, đây là lần cuối cùng tôi giải thích cho anh. Nếu sau này còn xảy ra tình huống tương tự, tôi không ngại gì mà đề nghị tổng bộ điều anh đi đâu đấy. Tôi cũng có quyền này, có vấn đề gì anh cứ việc hỏi đi.
– Vì sao anh lại để Chu Thanh Long đi? Sao không nghĩ cách diệt trừ hắn?
Phạm Kim Hoa liền nói:
– Carlos, anh nghe cho rõ đây, dù tôi để Chu Thanh Long đi, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi đã tha cho hắn. Sở dĩ anh nghĩ là tôii đã tha cho hắn là vì anh không biết. Anh biết chiếc xe của Chu Thanh Long đi là loại xe gì chứ?
Carlos đáp:
– Đương nhiên, đó chẳng phải là kiểu xe Nhật Bản mới nhất sao? Chiếc xe đó phải 700 – 800 ngàn đấy.
Phạm Kim Hoa nói tiếp:
– Anh thấy độ an toàn của chiếc xe này thế nào?
Carlos nói:
– Tất nhiên, điều này không cần phải nói nữa, chắc chắn thuộc dòng xe cao cấp rồi. Độ an toàn của nó chắc chắn cũng không cần phải nói tới nữa, hơn nữa nội thất cũng rất đẹp.
Phạm Kim Hoa cười lạnh lùng:
– Điều này chứng tỏ anh không biết, tôi nói cho anh biết, mặc dù chiếc xe đó cao cấp, bên ngoài xem ra hệ số an toàn cũng rất cao, thậm chí còn trang bị chức năng mở cửa từ xa, tìm xe, định vị rất cao cấp. Song anh đã không chú ý tới một nhân tố quan trọng nhất, đó chính là dù chiếc xe có thể giúp khách hàng mở cửa từ xa, tìm xe và định vị, lẽ nào không thể khống chế nó từ xa được sao? Bao gồm cả việc ghi âm và quay camera, khống chế các bộ kiện khác của xe.
Carlos sửng sốt.
Lúc này, Phạm Kim Hoa nói tiếp:
– Tôi nói cho anh biết, tôi đã liên hệ với người phụ trách của hãng xe này rồi. Khi tốc độ của chiếc xe Chu Thanh Long đạt tới mức cao nhất, họ sẽ dùng kỹ thuật thông tin hành trình trực tiếp khống chế khiến cho hắn bị mất phanh, hơn nữa còn có thể khiến cho chiếc xe đó luôn giữ ở tốc độ cao này thông qua kỹ thuật phần mềm, căn bản không thể giảm tốc độ được. Cứ như vậy, chỉ cần gặp vật cản phía trước hoặc chuyển hướng khúc quanh, chiếc xe của Chu Thanh Long tất sẽ xảy ra chuyện.
Mặt khác, bản thân chiếc xe này còn trang bị hệ thống kíp nổ tự động, bình thường không sao cả, nhưng chỉ cần hệ thống phát hiện bản thân ô tô đã xảy ra sự cố giao thông hoặc va chạm, chỉ cần khách hàng cài đặt lại một chút ở nhà máy là có thể khiến cho chiếc xe nổ tung, khiến cho Chu Thanh Long rơi vào chỗ chết. Thao tác này thần không biết quỷ không hay.
Đó là một trong những cách xoay sở sau cùng của tiểu Nhật Bản để sau này một khi đã khai chiến với Hoa Hạ, khi đó phàm thì các quan viên cấp cao Hoa Hạ ngồi trên xe Nhật Bản đều có thể trở thành một trong những nhân vật chính tử vong của phần mềm thao tác tai nạn giao thông. Làm như vậy chắc chắn là thần không biết quỷ không hay, không ai ngờ những tai nạn giao thông này là có người cố ý gây ra.
Carlos nghe xong há hốc mồm kinh hãi.