Các ủy viên thường vụ Tỉnh ủy khác thấy Tăng Hồng Đào không nói gì, họ cũng không dám nói gì, chỉ còn biết ngồi xem ti vi cùng Tăng Hồng Đào.
Mọi người đều cảm thấy khó chịu bức bối trong lòng, vì sao vị Bí thư Tỉnh ủy lại xem trọng Bí thư Huyện ủy trẻ tuổi Liễu Kình Vũ như vậy? Lúc này vẫn cùng mọi người xem kết quả thảo luận của huyện Thụy Nguyên, lẽ nào ông ta muốn lấy kết quả thảo luận của huyện Thụy Nguyên làm quyết sách tham khảo ư?
Lúc này, tâm tư mọi người đang bị xáo trộn, mỗi người đều đứng trên lập trường của mình mà suy nghĩ và đưa ra sách lược đối ứng.
Quảng trường Dân Tâm huyện Thụy Nguyên.
Tôn Húc Dương nói xong, Ngụy Hoành Lâm liền tỏ thái độ bất mãn, chau mày nhìn Tôn Húc Dương. Bây giờ y bỗng thấy một vấn đề, đó chính là theo thời gian, tên Tôn Húc Dương xảo trá này ngày càng nghiêng về phía Liễu Kình Vũ, đặc biệt là mỗi lần có truyền hình trực tiếp, ông ta hầu như chưa từng có lần nào đứng về phía mình. Điều này khiến cho y vô cùng khó chịu.
Sau khi Tôn Húc Dương nói xong, Chánh văn phòng Huyện ủy Tống Hiểu Quân liền nói:
– Tôi tán thành ý kiến của Phó bí thư Tôn. Theo tôi, dù là doanh nghiệp nước ngoài hay doanh nghiệp trong nước, chỉ cần sản xuất và kinh doanh ở huyện Thụy Nguyên chúng ta thì phải tuân thủ theo pháp quy pháp luật của huyện Thụy Nguyên chúng ta. Ba doanh nghiệp nước ngoài, đứng đầu là tập đoàn Di Hải rõ ràng là có hành vi vi phạm pháp luật, cho nên họ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc.
Sau đó, các Ủy viên thường vụ khác cũng lần lượt bày tỏ thái độ. Mặc dù thuyết pháp của mọi người khác nhau, nhưng đại bộ phận vẫn tán đồng với đề nghị của Tôn Húc Dương. Mặc dù trong lòng mọi người rốt cuộc nghĩ thế nào, nhưng trên truyền hình vẫn còn chú ý tới hình tượng của mình. Cho nên, dưới sự thảo luận của mọi người, thái độ xử lý đã rõ ràng, đó chính là xử lý nghiêm khắc. Tuy nhiên, về phần xử lý chi tiết, không ai muốn chủ động đề cập tới, dù sao đây cũng là chuyện đắc tội với người ta.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng liếc nhìn mọi người, trầm giọng nói:
– Được rồi, qua thái độ của mọi người cho thấy, tất cả đều theo khuynh hướng xử lý nghiêm khắc, vậy tôi sẽ đưa ra ý kiến xử lý chi tiết, sau khi tôi nói xong, mọi người có thể phát biểu ý kiến của mình.
Nói xong, Liễu Kình Vũ trầm ngâm một chút và nói:
– Theo tôi xử lý chủ yếu gồm sáu bước. Bước thứ nhất lập tức kiểm tra tất cả đại lý kinh doanh hạt giống chính của 3 doanh nghiệp nước ngoài trong phạm vi toàn huyện. Tịch thu tất cả hạt giống của 3 công ty lớn, thống nhất chuyển tới huyện tập trung thiêu hủy. Vì vậy mọi tổn thất đều do 3 công ty nước ngoài chịu trách nhiệm. Bước này chúng ta đã triển khai hành động.
Bước thứ hai, báo cáo vấn đề này lên Thành ủy, đề nghị tiến hành kiểm tra và xử lý tiếp toàn bộ hạt giống của ba doanh nghiệp nước ngoài trong phạm vi thành phố Nam Hoa. Bước này tôi đã báo cáo lên Bí thư Thành ủy Đới.
Bước thứ ba, lập tức bắt giam quản lý kinh doanh và nhân viên kinh doanh của ba công ty nước ngoài ở huyện Thụy Nguyên chúng ta. Đồng thời theo trình tự tư pháp, xử lý nghiêm khắc tất cả nhân viên của ba doanh nghiệp nước ngoài.
Bước thứ tư, mở cuộc họp báo, công bố với mọi người chuyện 3 công ty lớn tiêu thụ, phát tán hạt giống biến đổi gen ở huyện Thụy Nguyên chúng ta, đồng thời thể hiện quyết tâm xử lý và kiên quyết đả kích ở huyện Thụy Nguyên chúng ta. Hủy bỏ tư cách sản xuất, tiêu thụ và kinh doanh của ba công ty đầu tư vốn nước nước ngoài ở huyện Thụy Nguyên chúng ta, hủy bỏ giấy phép kinh doanh của họ và toàn bộ tố chất, cấm ba công ty giống cây trồng nước ngoài có hành vi kinh doanh ở huyện Thụy Nguyên chúng ta.
Bước thứ năm, tiến hành điều tra ngược dòng tất cả hành vi kinh doanh của ba công ty nước ngoài này trong 10 năm qua ở huyện Thụy Nguyên chúng ta. Nếu phát hiện thấy 10 năm qua, ba công ty nước ngoài này đều tiêu thụ hạt giống biến đổi gen ở huyện Thụy Nguyên chúng ta, vậy chúng ta phải trừng phạt nghiêm khắc đối với họ, đồng thời xử phạt theo phương thức bồi thường cho tất cả bà con bị hại.
Sau khi Ngụy Hoành Lâm nghe xong những lời này của Liễu Kình Vũ, cau mày nói:
– Bí thư Liễu, mức độ xử phạt nên xác định thế nào?
Liễu Kình Vũ đáp:
– Mức độ xử phạt có thể tham khảo mức độ xử phạt sự kiện tương tự của liên minh Châu Âu. Theo tôi được biết, một doanh nghiệp của nước Mỹ ngầm tiêu thụ hạt giống biến đổi gen ở các nước liên minh Châu Âu ba năm, thu được 300 triệu bảng Anh, bị liên minh Châu Âu xử phạt 600 triệu bảng Anh. Chúng ta phải điều tra thật kỹ tình hình ba doanh nghiệp nước ngoài này đã tiêu thụ và thu lợi ở huyện Thụy Nguyên chúng ta, sau đó xử phạt gấp đôi.
Liễu Kình Vũ nói xong, Tăng Hồng Đào đang xem truyền hình trực tiếp trong phòng họp Tỉnh ủy tỉnh Bạch Vân bỗng vỗ tay, lớn tiếng nói:
– Hay, hay cho một Liễu Kình Vũ, đây mới là người cán bộ chân chính của dân tộc Hoa Hạ chúng ta. Đây mới là cán bộ làm việc thực lòng.
Nói xong, Tăng Hồng Đào lại một lần nữa trầm mặc, tiếp tục xem ti vi. Sở dĩ Tăng Hồng Đào không nói tiếp hoặc không đề nghị họp chính thức là vì ông ta đã ý thức được bước thứ 6 quan trọng nhất mà Liễu Kình Vũ vẫn chưa nói. Ông ta tin cùng với các bước này, bước thứ 6 sẽ sắc bén lạ thường.
Tăng Hồng Đào đoán không lầm.
Sau khi trả lời câu hỏi của Ngụy Hoành Lâm, Liễu Kình Vũ liền nói:
– Bước thứ sáu là do Huyện ủy làm đội trưởng. Huyện ủy, Ủy ban nhân dân Huyện, Ủy ban Kỷ luật huyện tổ thành tổ điều tra liên hợp, triển khai điều tra sâu Phòng Nông nghiệp, Phòng Giám sát kỹ thuật chất lượng huyện Thụy Nguyên chúng ta, làm rõ vì sao 3 doanh nghiệp nước ngoài có thể tiêu thụ hạt giống biến đổi gen ở huyện Thụy Nguyên chúng ta mà không kiêng nể gì như vậy? Vì sao 3 doanh nghiệp nước ngoài lại hình thành thế cục lũng đoạn thị trường huyện Thụy Nguyên chúng ta hoàn toàn? Vì sao hạt giống trong nước không thể tiêu thụ được ở huyện Thụy Nguyên?
Vì sao người dân tố cáo nói sở dĩ huyện Thụy Nguyên chúng ta đang hình thành tình trạng này chủ yếu là vì cán bộ và doanh nghiệp câu kết với nhau? Tôi muốn xem xem, rốt cuộc những người cán bộ khốn kiếp nào đang cấu kết với 3 doanh nghiệp nước ngoài, ăn thịt người dân, không để ý gì tới sức khỏe của người dân huyện Thụy Nguyên chúng ta. Tìm ra người nào, nghiêm khắc xử lý người đó, tuyệt đối không nhân nhượng. Hành động này chẳng khác gì bán nước, cần phải xử lý nghiêm khắc, nhất định phải để cho tất cả cán bộ huyện Thụy Nguyên chúng ta ý thức được điều này. Đó chính là làm cán bộ nếu ngoài miệng đã nói nô bộc của nhân dân thì phải làm nô bộc. Bất kỳ kẻ nào dám ỷ thế quyền lực trong tay mà cấu kết với tội đồ phi pháp, làm hại nhân dân tất sẽ chịu sự trừng phạt nghiêm khắc.
Nói tới đây, ánh mắt Liễu Kình Vũ bỗng toát lên hai đường sát khí, nghiến chặt răng lại nói:
– Trước tiên tôi đề nghị, lập tức bãi miễn Trưởng phòng Nông nghiệp huyện Thụy Nguyên và Phó phòng chủ quản giống cây trồng, bãi miễn Trưởng phòng Giám sát kỹ thuật chất lượng và Phó phòng quản lý kiểm tra giống cây trồng. Đồng thời, Ủy ban kỷ luật tiến hành điều tra họ, phát hiện có hành vi vi phạm kỷ luật, lập tức khởi tố. Mọi người còn có ý kiến gì không?
Liễu Kình Vũ vừa dứt lời, Ngụy Hoành Lâm đang muốn lớn tiếng tỏ vẻ phản đối, chính lúc đó hiện trường bỗng truyền tới một tiếng la inh tai nhức óc của dân chúng:
– Không có ý kiến gì, kiên trì ủng hộ Bí thư Liễu xử lý tham quan ô lại, trừng phạt thương nhân vi phạm pháp luật.
Tiếng la kinh thiên động địa này của người dân khiến Ngụy Hoành Lâm run sợ trong lòng, lời nói đã ra tới cổ rồi mà đành phải nuốt xuống.
Y bỗng ý thức được rằng, nếu lúc này mình phản đối ý kiến của Liễu Kình Vũ, e là rất có khả năng sẽ trở thành tội nhân của hàng ngàn người dân. Y hoàn toàn không cần phải vì những người thuộc hạ đó mà hi sinh tiền đồ của mình.
Con người luôn có tâm lý tư lợi, đặc biệt là loại người như Ngụy Hoành Lâm.
Lúc này, người nữ chủ trì xinh đẹp đó, sau khi nghe xong lời phát biểu của Liễu Kình Vũ ở hiện trường, hai mắt nhìn Liễu Kình Vũ đầy tôn sùng nói:
– Bí thư Liễu, anh thật tuyệt vời, anh là vị cán bộ đẹp trai nhất, tuyệt vời nhất, quyết đoán nhất mà tôi đã từng gặp, hi vọng anh có thể kiên quyết tố cáo toàn bộ những cán bộ cấu kết với ngoại thương đó. Không biết đối với các vị lãnh đạo trong thành phố và trong tỉnh anh có dám làm hay không? Có dám điều tra đến cùng hay không?
Người nữ chủ trì xinh đẹp sớm đã ý thức được hành vi của mình đã vi phạm vào một số quy tắc của người dẫn chương trình. Sau khi trở về chắc chắn sẽ bị sa thải, cho nên cô đã kiên quyết điên cuồng tới cùng. Cô sẽ nói hết những gì mình đang nghĩ.
Từ đầu đến cuối, Liễu Kình Vũ luôn chú ý tới nhất cử nhất động của cô gái dẫn chương trình này, bao gồm cả những lời cô nói. Đối với một nữ chủ trì xinh đẹp dám nói lên sự thật, Liễu Kình Vũ vô cùng ngưỡng mộ. Khi nghe cô lại dám chất vấn các vị lãnh đạo thành phố và lãnh đạo tỉnh, Liễu Kình Vũ nhìn cô mỉm cười, nụ cười này có chút khó hiểu, vừa có chút thú vị với người nữ chủ trì này, vừa thấy thương hại cho cô, Liễu Kình Vũ biết e là công việc này của cô đã tiêu rồi.
Liễu Kình Vũ đoán không lầm, chất vấn của người nữ chủ trì vừa kết thúc, các phóng viên quay camera hiện trường đã thông báo tới lãnh đạo, để họ lập tức cho người nữ chủ trì này rời khỏi hiện trường, trở về đơn vị công tác làm thủ tục nghỉ việc.
Lúc này, Tăng Hồng Đào ngồi trong phòng họp thường ủy sau khi nghe được lời nói đó của nữ chủ trì, liền cho nhân viên cắt truyền hình trực tiếp, giọng nói có chút trầm trọng:
– Thưa các đồng chí, lời vừa rồi của nữ phát thanh viên này mọi người đều đã nghe rõ rồi. Ý kiến xử lý vừa rồi của Liễu Kình Vũ mọi người cũng đều nghe rõ rồi. Một Bí thư Huyện ủy của huyện Thụy Nguyên cỏn con mà dám làm những việc quyết đoán như vậy, lẽ nào ủy viên thường vụ Tỉnh ủy chúng ta lại không vì sức khỏe và an toàn thực phẩm của người dân tỉnh Bạch Vân chúng ta mà làm một số việc quyết đoán sao?
Tăng Hồng Đào nói xong, hiện trường lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người đều ý thức được, vị lão đại Tỉnh ủy này e là lần này muốn nổi bão lên rồi.
Mọi người đã đoán đúng, Tăng Hồng Đào thực sự đã nổi bão rồi.
Sau khi Tăng Hồng Đào trầm ngâm một hồi, liền đưa ra chỉ thị thứ nhất:
– Tôi kiến nghị, Ban tuyên giáo nhất định không được sa thải nữ phát thanh viên này. Hành vi của cô ấy dù có hơi cực đoan, nhưng cô ấy là một người trong giới truyền thông thực sự. Cô ấy là một người trong giới truyền thông dám nói sự thật. Cô ấy là một người trong giới truyền thông trong lòng nghĩ cho người dân, nghĩ cho đất nước và dân tộc. Một người trong giới truyền thông như cô ấy cần nhận được bảo vệ và ủng hộ của chúng ta, nên để xã hội có thêm nhiều người dám nói lên sự thật như cô ấy, dám đả kích những điều tệ hại.
Mọi người đều cảm thấy khó chịu bức bối trong lòng, vì sao vị Bí thư Tỉnh ủy lại xem trọng Bí thư Huyện ủy trẻ tuổi Liễu Kình Vũ như vậy? Lúc này vẫn cùng mọi người xem kết quả thảo luận của huyện Thụy Nguyên, lẽ nào ông ta muốn lấy kết quả thảo luận của huyện Thụy Nguyên làm quyết sách tham khảo ư?
Lúc này, tâm tư mọi người đang bị xáo trộn, mỗi người đều đứng trên lập trường của mình mà suy nghĩ và đưa ra sách lược đối ứng.
Quảng trường Dân Tâm huyện Thụy Nguyên.
Tôn Húc Dương nói xong, Ngụy Hoành Lâm liền tỏ thái độ bất mãn, chau mày nhìn Tôn Húc Dương. Bây giờ y bỗng thấy một vấn đề, đó chính là theo thời gian, tên Tôn Húc Dương xảo trá này ngày càng nghiêng về phía Liễu Kình Vũ, đặc biệt là mỗi lần có truyền hình trực tiếp, ông ta hầu như chưa từng có lần nào đứng về phía mình. Điều này khiến cho y vô cùng khó chịu.
Sau khi Tôn Húc Dương nói xong, Chánh văn phòng Huyện ủy Tống Hiểu Quân liền nói:
– Tôi tán thành ý kiến của Phó bí thư Tôn. Theo tôi, dù là doanh nghiệp nước ngoài hay doanh nghiệp trong nước, chỉ cần sản xuất và kinh doanh ở huyện Thụy Nguyên chúng ta thì phải tuân thủ theo pháp quy pháp luật của huyện Thụy Nguyên chúng ta. Ba doanh nghiệp nước ngoài, đứng đầu là tập đoàn Di Hải rõ ràng là có hành vi vi phạm pháp luật, cho nên họ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc.
Sau đó, các Ủy viên thường vụ khác cũng lần lượt bày tỏ thái độ. Mặc dù thuyết pháp của mọi người khác nhau, nhưng đại bộ phận vẫn tán đồng với đề nghị của Tôn Húc Dương. Mặc dù trong lòng mọi người rốt cuộc nghĩ thế nào, nhưng trên truyền hình vẫn còn chú ý tới hình tượng của mình. Cho nên, dưới sự thảo luận của mọi người, thái độ xử lý đã rõ ràng, đó chính là xử lý nghiêm khắc. Tuy nhiên, về phần xử lý chi tiết, không ai muốn chủ động đề cập tới, dù sao đây cũng là chuyện đắc tội với người ta.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng liếc nhìn mọi người, trầm giọng nói:
– Được rồi, qua thái độ của mọi người cho thấy, tất cả đều theo khuynh hướng xử lý nghiêm khắc, vậy tôi sẽ đưa ra ý kiến xử lý chi tiết, sau khi tôi nói xong, mọi người có thể phát biểu ý kiến của mình.
Nói xong, Liễu Kình Vũ trầm ngâm một chút và nói:
– Theo tôi xử lý chủ yếu gồm sáu bước. Bước thứ nhất lập tức kiểm tra tất cả đại lý kinh doanh hạt giống chính của 3 doanh nghiệp nước ngoài trong phạm vi toàn huyện. Tịch thu tất cả hạt giống của 3 công ty lớn, thống nhất chuyển tới huyện tập trung thiêu hủy. Vì vậy mọi tổn thất đều do 3 công ty nước ngoài chịu trách nhiệm. Bước này chúng ta đã triển khai hành động.
Bước thứ hai, báo cáo vấn đề này lên Thành ủy, đề nghị tiến hành kiểm tra và xử lý tiếp toàn bộ hạt giống của ba doanh nghiệp nước ngoài trong phạm vi thành phố Nam Hoa. Bước này tôi đã báo cáo lên Bí thư Thành ủy Đới.
Bước thứ ba, lập tức bắt giam quản lý kinh doanh và nhân viên kinh doanh của ba công ty nước ngoài ở huyện Thụy Nguyên chúng ta. Đồng thời theo trình tự tư pháp, xử lý nghiêm khắc tất cả nhân viên của ba doanh nghiệp nước ngoài.
Bước thứ tư, mở cuộc họp báo, công bố với mọi người chuyện 3 công ty lớn tiêu thụ, phát tán hạt giống biến đổi gen ở huyện Thụy Nguyên chúng ta, đồng thời thể hiện quyết tâm xử lý và kiên quyết đả kích ở huyện Thụy Nguyên chúng ta. Hủy bỏ tư cách sản xuất, tiêu thụ và kinh doanh của ba công ty đầu tư vốn nước nước ngoài ở huyện Thụy Nguyên chúng ta, hủy bỏ giấy phép kinh doanh của họ và toàn bộ tố chất, cấm ba công ty giống cây trồng nước ngoài có hành vi kinh doanh ở huyện Thụy Nguyên chúng ta.
Bước thứ năm, tiến hành điều tra ngược dòng tất cả hành vi kinh doanh của ba công ty nước ngoài này trong 10 năm qua ở huyện Thụy Nguyên chúng ta. Nếu phát hiện thấy 10 năm qua, ba công ty nước ngoài này đều tiêu thụ hạt giống biến đổi gen ở huyện Thụy Nguyên chúng ta, vậy chúng ta phải trừng phạt nghiêm khắc đối với họ, đồng thời xử phạt theo phương thức bồi thường cho tất cả bà con bị hại.
Sau khi Ngụy Hoành Lâm nghe xong những lời này của Liễu Kình Vũ, cau mày nói:
– Bí thư Liễu, mức độ xử phạt nên xác định thế nào?
Liễu Kình Vũ đáp:
– Mức độ xử phạt có thể tham khảo mức độ xử phạt sự kiện tương tự của liên minh Châu Âu. Theo tôi được biết, một doanh nghiệp của nước Mỹ ngầm tiêu thụ hạt giống biến đổi gen ở các nước liên minh Châu Âu ba năm, thu được 300 triệu bảng Anh, bị liên minh Châu Âu xử phạt 600 triệu bảng Anh. Chúng ta phải điều tra thật kỹ tình hình ba doanh nghiệp nước ngoài này đã tiêu thụ và thu lợi ở huyện Thụy Nguyên chúng ta, sau đó xử phạt gấp đôi.
Liễu Kình Vũ nói xong, Tăng Hồng Đào đang xem truyền hình trực tiếp trong phòng họp Tỉnh ủy tỉnh Bạch Vân bỗng vỗ tay, lớn tiếng nói:
– Hay, hay cho một Liễu Kình Vũ, đây mới là người cán bộ chân chính của dân tộc Hoa Hạ chúng ta. Đây mới là cán bộ làm việc thực lòng.
Nói xong, Tăng Hồng Đào lại một lần nữa trầm mặc, tiếp tục xem ti vi. Sở dĩ Tăng Hồng Đào không nói tiếp hoặc không đề nghị họp chính thức là vì ông ta đã ý thức được bước thứ 6 quan trọng nhất mà Liễu Kình Vũ vẫn chưa nói. Ông ta tin cùng với các bước này, bước thứ 6 sẽ sắc bén lạ thường.
Tăng Hồng Đào đoán không lầm.
Sau khi trả lời câu hỏi của Ngụy Hoành Lâm, Liễu Kình Vũ liền nói:
– Bước thứ sáu là do Huyện ủy làm đội trưởng. Huyện ủy, Ủy ban nhân dân Huyện, Ủy ban Kỷ luật huyện tổ thành tổ điều tra liên hợp, triển khai điều tra sâu Phòng Nông nghiệp, Phòng Giám sát kỹ thuật chất lượng huyện Thụy Nguyên chúng ta, làm rõ vì sao 3 doanh nghiệp nước ngoài có thể tiêu thụ hạt giống biến đổi gen ở huyện Thụy Nguyên chúng ta mà không kiêng nể gì như vậy? Vì sao 3 doanh nghiệp nước ngoài lại hình thành thế cục lũng đoạn thị trường huyện Thụy Nguyên chúng ta hoàn toàn? Vì sao hạt giống trong nước không thể tiêu thụ được ở huyện Thụy Nguyên?
Vì sao người dân tố cáo nói sở dĩ huyện Thụy Nguyên chúng ta đang hình thành tình trạng này chủ yếu là vì cán bộ và doanh nghiệp câu kết với nhau? Tôi muốn xem xem, rốt cuộc những người cán bộ khốn kiếp nào đang cấu kết với 3 doanh nghiệp nước ngoài, ăn thịt người dân, không để ý gì tới sức khỏe của người dân huyện Thụy Nguyên chúng ta. Tìm ra người nào, nghiêm khắc xử lý người đó, tuyệt đối không nhân nhượng. Hành động này chẳng khác gì bán nước, cần phải xử lý nghiêm khắc, nhất định phải để cho tất cả cán bộ huyện Thụy Nguyên chúng ta ý thức được điều này. Đó chính là làm cán bộ nếu ngoài miệng đã nói nô bộc của nhân dân thì phải làm nô bộc. Bất kỳ kẻ nào dám ỷ thế quyền lực trong tay mà cấu kết với tội đồ phi pháp, làm hại nhân dân tất sẽ chịu sự trừng phạt nghiêm khắc.
Nói tới đây, ánh mắt Liễu Kình Vũ bỗng toát lên hai đường sát khí, nghiến chặt răng lại nói:
– Trước tiên tôi đề nghị, lập tức bãi miễn Trưởng phòng Nông nghiệp huyện Thụy Nguyên và Phó phòng chủ quản giống cây trồng, bãi miễn Trưởng phòng Giám sát kỹ thuật chất lượng và Phó phòng quản lý kiểm tra giống cây trồng. Đồng thời, Ủy ban kỷ luật tiến hành điều tra họ, phát hiện có hành vi vi phạm kỷ luật, lập tức khởi tố. Mọi người còn có ý kiến gì không?
Liễu Kình Vũ vừa dứt lời, Ngụy Hoành Lâm đang muốn lớn tiếng tỏ vẻ phản đối, chính lúc đó hiện trường bỗng truyền tới một tiếng la inh tai nhức óc của dân chúng:
– Không có ý kiến gì, kiên trì ủng hộ Bí thư Liễu xử lý tham quan ô lại, trừng phạt thương nhân vi phạm pháp luật.
Tiếng la kinh thiên động địa này của người dân khiến Ngụy Hoành Lâm run sợ trong lòng, lời nói đã ra tới cổ rồi mà đành phải nuốt xuống.
Y bỗng ý thức được rằng, nếu lúc này mình phản đối ý kiến của Liễu Kình Vũ, e là rất có khả năng sẽ trở thành tội nhân của hàng ngàn người dân. Y hoàn toàn không cần phải vì những người thuộc hạ đó mà hi sinh tiền đồ của mình.
Con người luôn có tâm lý tư lợi, đặc biệt là loại người như Ngụy Hoành Lâm.
Lúc này, người nữ chủ trì xinh đẹp đó, sau khi nghe xong lời phát biểu của Liễu Kình Vũ ở hiện trường, hai mắt nhìn Liễu Kình Vũ đầy tôn sùng nói:
– Bí thư Liễu, anh thật tuyệt vời, anh là vị cán bộ đẹp trai nhất, tuyệt vời nhất, quyết đoán nhất mà tôi đã từng gặp, hi vọng anh có thể kiên quyết tố cáo toàn bộ những cán bộ cấu kết với ngoại thương đó. Không biết đối với các vị lãnh đạo trong thành phố và trong tỉnh anh có dám làm hay không? Có dám điều tra đến cùng hay không?
Người nữ chủ trì xinh đẹp sớm đã ý thức được hành vi của mình đã vi phạm vào một số quy tắc của người dẫn chương trình. Sau khi trở về chắc chắn sẽ bị sa thải, cho nên cô đã kiên quyết điên cuồng tới cùng. Cô sẽ nói hết những gì mình đang nghĩ.
Từ đầu đến cuối, Liễu Kình Vũ luôn chú ý tới nhất cử nhất động của cô gái dẫn chương trình này, bao gồm cả những lời cô nói. Đối với một nữ chủ trì xinh đẹp dám nói lên sự thật, Liễu Kình Vũ vô cùng ngưỡng mộ. Khi nghe cô lại dám chất vấn các vị lãnh đạo thành phố và lãnh đạo tỉnh, Liễu Kình Vũ nhìn cô mỉm cười, nụ cười này có chút khó hiểu, vừa có chút thú vị với người nữ chủ trì này, vừa thấy thương hại cho cô, Liễu Kình Vũ biết e là công việc này của cô đã tiêu rồi.
Liễu Kình Vũ đoán không lầm, chất vấn của người nữ chủ trì vừa kết thúc, các phóng viên quay camera hiện trường đã thông báo tới lãnh đạo, để họ lập tức cho người nữ chủ trì này rời khỏi hiện trường, trở về đơn vị công tác làm thủ tục nghỉ việc.
Lúc này, Tăng Hồng Đào ngồi trong phòng họp thường ủy sau khi nghe được lời nói đó của nữ chủ trì, liền cho nhân viên cắt truyền hình trực tiếp, giọng nói có chút trầm trọng:
– Thưa các đồng chí, lời vừa rồi của nữ phát thanh viên này mọi người đều đã nghe rõ rồi. Ý kiến xử lý vừa rồi của Liễu Kình Vũ mọi người cũng đều nghe rõ rồi. Một Bí thư Huyện ủy của huyện Thụy Nguyên cỏn con mà dám làm những việc quyết đoán như vậy, lẽ nào ủy viên thường vụ Tỉnh ủy chúng ta lại không vì sức khỏe và an toàn thực phẩm của người dân tỉnh Bạch Vân chúng ta mà làm một số việc quyết đoán sao?
Tăng Hồng Đào nói xong, hiện trường lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người đều ý thức được, vị lão đại Tỉnh ủy này e là lần này muốn nổi bão lên rồi.
Mọi người đã đoán đúng, Tăng Hồng Đào thực sự đã nổi bão rồi.
Sau khi Tăng Hồng Đào trầm ngâm một hồi, liền đưa ra chỉ thị thứ nhất:
– Tôi kiến nghị, Ban tuyên giáo nhất định không được sa thải nữ phát thanh viên này. Hành vi của cô ấy dù có hơi cực đoan, nhưng cô ấy là một người trong giới truyền thông thực sự. Cô ấy là một người trong giới truyền thông dám nói sự thật. Cô ấy là một người trong giới truyền thông trong lòng nghĩ cho người dân, nghĩ cho đất nước và dân tộc. Một người trong giới truyền thông như cô ấy cần nhận được bảo vệ và ủng hộ của chúng ta, nên để xã hội có thêm nhiều người dám nói lên sự thật như cô ấy, dám đả kích những điều tệ hại.