Đới Giai Minh đã nói như vậy rồi, các Ủy viên thường vụ cũng không thể nói gì thêm, dù sao Đới Giai Minh cũng là người đứng đầu, người đứng đầu có đối tượng ủng hộ, người đứng thứ hai cũng có đối tượng ủng hộ, lúc này ai cũng không nhường ai, chỉ có thể để hai đối tượng được ủng hộ cạnh tranh với nhau, phương án này đối với mọi người mà nói đều có thể tiếp nhận.
Lúc này, ở trong phòng chờ của Thành ủy, Liễu Kình Vũ, Triệu Chí Cường hai người đang ngồi đối diện trên sô pha, lặng lẽ chờ đợi kết quả của Hội nghị thường vụ.
Hai người thân là Bí thư Huyện ủy, khi đi họp trong thành phố cũng thường xuyên gặp được nhau.
Cho nên, hai bên vẫn tương đối quen thuộc lẫn nhau.
Triệu Chí Cường cười nhìn đến Liễu Kình Vũ nói:
– Liễu Kình Vũ, nghe nói huyện Thụy Nguyên các cậu gần đây đang lên kế hoạch xây dựng đường cao tốc.
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Đúng vậy, đúng là có việc này, đồng chí Triệu Chí Cường, thông tin của đồng chí rất nhanh nhạy.
Triệu Chí Cường cười nói:
– Tin tức nhanh nhạy là rất cần thiết, bằng không mà nói, huyện Thanh Phong chúng tôi làm sao có thể phát triển được nhanh như vậy. Nhưng đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi không thể không nhắc nhở đồng chí vài câu, với tình hình kinh tế của huyện Thụy Nguyên các cậu, căn bản không thể chi trả được chi phí xây dựng đường cao tốc, cho dù là xây dựng lên cũng không có tác dụng gì.
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Điều này cũng chưa chắc.
Đối với điều này Liễu Kình Vũ cũng không giải thích nhiều.
Triệu Chí Cường thấy Liễu KìnhVũ không tiếp tục nói chuyện với mình, liền cười nói:
– Liễu Kình Vũ, nói thật với cậu, hạng mục đường cao tốc của huyện Thanh Phong chúng tôi đã được cấp trên quyết định rồi, hơn nữa cả thành phố Nam Hoa năm nay chỉ có thể có một hạng mục trọng điểm, tôi thấy dự án của huyện Thụy Nguyên các cậu vẫn nên để đến năm sau hẵng bàn, bằng không mà nói, chỉ có thể tốn công vô ích.
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Thật ngại quá, tôi từ trước đến nay chưa từng có thói quen bỏ dở nửa chừng, hơn nữa tôi có lòng tin với hạng mục này.
Thấy Liễu Kình Vũ cứng rắn như vậy, Triệu Chí Cường có chút thương cảm nhìn đến Liễu Kình Vũ, khinh thường lắc lắc đầu. Theo gã ta thấy tên Bí thư trẻ tuổi Liễu Kình Vũ này rất không biết lượng sức mình, sớm muộn gì cũng sẽ bị té ngã.
Vừa lúc đó, có cán bộ của văn phòng Thành ủy đi đến nói với hai người:
– Bí thư Triệu, Bí thư Liễu, lãnh đạo Thành ủy mời các anh tham dự Hội nghị thường vụ.
Rất nhanh, Liễu Kình Vũ, Triệu Chí Cường hai người liền xuất hiện ở hội trường diễn ra Hội nghị thường vụ.
Hạ Trường Thanh – Trưởng ban thư ký Thành ủy nói qua một lượt quyết định vừa mới được đưa ra trong Hội nghị thường vụ, sau đó nói:
– Được rồi, bây giờ hai đồng chí có thể đưa ra câu hỏi chất vấn lẫn nhau, đồng thời phải tiếp nhận những chất vấn của các lãnh đạo Thành ủy, cuộc tranh luận chính thức bắt đầu.
Sau tuyên bố của Hạ Trường Thanh, Triệu Chí Cường lập tức công kích trước.
Triệu Chí Cường nhìn đến Liễu Kình Vũ nói:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ, đồng chí cho rằng ở một nơi kinh tế vô cùng không phát triển, thậm chí cả huyện không có bao nhiêu xe ô tô mà làm đường cao tốc thì có cần thiết không, có nhà đầu tư nào đồng ý đầu tư không? Nhà nước có đồng ý đầu tư không?
Những lời nói này của Triệu Chí Cường vừa nói ra, đám người Hoàng Lập Hải, Liêu Cẩm Cường đều hài lòng gật gật đầu. Không thể không nói, Triệu Chí Cường này không hổ là trụ cột của thế hệ trẻ Triệu gia. Vừa nói ra đã bắt được điểm yếu của Liễu Kình Vũ và huyện Thụy Nguyên.
Nhưng Liễu Kình Vũ chỉ thản nhiên cười, không chút hoang mang nói:
– Số lượng ô tô không phải là nhân tố quan trọng để đánh giá một thành phố có hay không có triển vọng phát triển. Lúc trước Thâm Quyến làm cải cách, nơi đó chỉ là một làng chài nhỏ mà thôi, nhưng hiện tại đã trở thành một trong những trung tâm phát triển của cả Trung Quốc chúng ta. Hiện tại huyện Thụy Nguyên chúng tôi mặc dù không có nhiều ô tô, nhưng cũng không có nghĩa trong tương lai không có triển vọng phát triển, mà làm đường cao tốc chắc chắn là một tiến trình quan trọng để huyện Thụy Nguyên chúng tôi trở thành một trung tâm phát triển giống như Thâm Quyến. Chỉ cần có con đường cao tốc này, huyện Thụy Nguyên chúng tôi sẽ mở ra một kỷ nguyên phát triển nhanh chóng.
Về vấn đề đầu tư của các nhà đầu tư, đồng chí Triệu Chí Cường không cần phải lo lắng cho chúng tôi, bởi vì tôi có lòng tin có thể giải quyết được vấn đề này. Về phần đầu tư của nhà nước, vấn đề này chúng ta đều ở chung trên một tuyến đường, không có vấn đề ai thắng ai thua, ai dẫn đầu, đồng chí nói xem.
Câu trả lời của Liễu Kình Vũ, lập tức nhận được sự tán thưởng của Đới Giai Minh.
Lời nói của Triệu Chí Cường mặc dù hùng hổ dọa người, khí thế hung hăng, nhưng câu trả lời của Liễu Kình Vũ lại tao nhã, vừa điềm tĩnh vừa sắc bén, với cách nói nhẹ nhàng điềm tĩnh đã đem thế công của Triệu Chí Cường hóa thành hư vô, việc khó được xử lý một cách dễ dàng, điêu luyện.
Triệu Chí Cường hơi có chút kinh ngạc đối với biểu hiện của Liễu Kình Vũ, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại trạng thái bình thường. Gã ta hiểu rõ, Liễu Kình Vũ trẻ như vậy mà có thể làm đến chức như của mình, tuyệt đối không phải là người thường.
Vì vậy, sau khi câu hỏi thứ nhất được hóa giải, Triệu Chí Cường lập tức đưa ra câu hỏi thứ hai:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ, theo tôi được biết, huyện Thụy Nguyên của các đồng chí, thu nhập tài chính hàng năm chỉ có khoảng trăm triệu, mà hạng mục đường cao tốc cần ít nhất là 5 tỉ tiền đầu tư, số tiền này đồng chí sẽ huy động như thế nào? Huyện Thanh Phong chúng tôi có thể chi ra 5 trăm triệu để hỗ trợ hạng mục này, huyện Thụy Nguyên của các đồng chí có thể chi ra bao nhiêu tiền?
Câu hỏi này của Triệu Chí Cường lại một lần nữa trực tiếp hướng đến điểm yếu của huyện Thụy Nguyên, không có tiền.
Liễu Kình Vũ vẫn giữ vẻ mặt mỉm cười, nói:
– Đúng là huyện Thụy Nguyên chúng tôi thu nhập tài chính hàng năm thực sự không nhiều, hơn nữa nói thật ra, huyện Thụy Nguyên chúng tôi ở trong dự án đường cao tốc này không có ý định, cũng căn bản không thể chi tiền ra được, nhưng hạng mục này chúng tôi nhất định phải làm. Về vấn đề số tiền này huy động như thế nào, tôi nghĩ hai huyện chúng ta hẳn là không có gì khác biệt.
Theo tôi được biết, huyện Thanh Phong của các đồng chí mặc dù có thể chi ra 5 trăm triệu nhưng kế hoạch hạng mục của các đồng chí ít nhất cũng cần 6 tỉ, tính ra thì vẫn còn thiếu 5 tỉ rưỡi nữa, so với huyện Thụy Nguyên chúng tôi còn nhiều hơn, các đồng chí dự định huy động như thế nào, huyện Thụy Nguyên chúng tôi sẽ huy động như vậy.
Những lời nói này của Liễu Kình Vũ trực tiếp xoay chuyển cục diện, dùng gậy ông đập lưng ông, ngược lại đem toàn bộ áp lực đẩy cho Triệu Chí Cường.
Triệu Chí Cường cũng giống như Liễu Kình Vũ, thong dong bình tĩnh, khinh thường nói:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ, đồng chí chớ quên một điểm, huyện Thanh Phong chúng tôi và huyện Thụy Nguyên của các đồng chí không giống nhau. Trong hạng mục làm đường cao tốc của chúng tôi lần trước, tiền vốn còn lại là thông qua hình thức BOT đầu tư bỏ vốn để giải quyết, lần này chúng tôi vẫn có thể thông qua hình thức này để giải quyết, nhưng huyện Thụy Nguyên của các đồng chí lại không giống, với khả năng kinh tế hiện nay của huyện Thụy Nguyên, e rằng không có bất kỳ nhà đầu tư nào đồng ý cùng với các đồng chí áp dụng hình thức đầu tư bỏ vốn BOT này để đầu tư, bởi vì thu nhập tài chính của huyện Thụy Nguyên của các đồng chí căn bản không thể đảm bảo cho cả hạng mục.
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Đồng chí Triệu Chí Cường, tôi nghĩ tôi cần phải nhắc nhở đồng chí một câu, lấy thu nhập tài chính ở huyện để bảo đảm cho nguồn vốn của hạng mục, cái này căn bản không phải là một chủ ý hay. Đồng chí xem xem nước Mỹ bây giờ, đến cả tiền đô la Mỹ căn bản cũng không phải là do chính phủ Mỹ phát hành, mà là do các tập đoàn tài chính tư nhân Cục dự trữ Liên bang Mỹ phát hành, tại sao lại hình thành cục diện như ngày nay, tôi nghĩ đồng chí Triệu Chí Cường không phải không biết nguyên nhân là gì.
Chuyên ngành Triệu Chí Cường học ở đại học là chuyên ngành văn học, vì vậy, đối với vấn đề tài chính không hiểu biết nhiều, đối với lịch sử đô la Mỹ mặc dù có tìm hiểu một chút nhưng cũng không tìm hiểu sâu, câu hỏi này của Liễu Kình Vũ thật sự làm khó cho gã ta, nhưng thân là một Bí thư Huyện ủy, năng lực ứng biến của gã ta là vô cùng xuất chúng.
Gã trực tiếp chuyển hướng câu hỏi của Liễu Kình Vũ, khinh thường cười nói:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ, mỗi nước đều có vấn đề riêng của mình, chúng ta không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, làm bất cứ chuyện gì đều phải trả giá. Chỉ cần có thể kiểm soát được rủi ro, có thể phát triển mạnh kinh tế, giúp cho quần chúng nhân dân đạt được lợi ích thực tế, người làm quan chúng ta cần phải có năng lực quyết đoán để làm chút việc thiết thực.
Triệu Chí Cường lập tức lên giọng, nhẹ nhàng điềm tĩnh hóa giải sự công kích của Liễu Kình Vũ.
Mặc dù chỉ có 3 hiệp, nhưng trong mắt các Ủy viên thường vụ ở hội trường đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Mặc dù bọn họ biết hai Bí thư Huyện ủy trẻ nhất nhì của thành phố Nam Hoa nhất định không phải là những nhân vật bình thường, nhưng thật không ngờ, giao chiến giữa hai người lại kịch liệt như vậy, nhưng lại bình tĩnh như vậy. Vấn đề đi sâu như thế nhưng lại có thể dửng dưng như vậy, mà năng lực ứng biến nhạy bén của hai người cũng khiến cho trong lòng các Ủy viên thường vụ có mặt ở đây phải cảm thán bản thân già rồi.
Lúc này, Liêu Cẩm Cường – Trưởng ban tổ chức Thành ủy đột nhiên nói:
– Liễu Kình Vũ, câu hỏi của tôi tương đối trực tiếp, tôi không hy vọng cậu lựa chọn bất kỳ phương thức gì để trốn tránh và từ chối trả lời, tôi chỉ hỏi cậu một câu, huyện Thụy Nguyên các cậu rốt cuộc giải quyết vấn đề thiếu tiền vốn như thế nào, đừng lấy bất kỳ lý do gì để trả lời lấy lệ cho tôi.
Liêu Cẩm Cường lợi dụng thân phận Ủy viên thường vụ trực tiếp tạo áp lực cho Liễu Kình Vũ, buộc hắn xuất ra con át chủ bài.
Liễu Kình Vũ nhìn Liêu Cẩm Cường một cái, từ trong câu hỏi của Liêu Cẩm Cường hắn đã đoán ra được người này nhất định là người ủng hộ cho huyện Thanh Phong.
Nhưng đối với câu hỏi của Liêu Cẩm Cường, Liễu Kình Vũ cũng không có ý định lảng tránh, hắn trực tiếp nói:
– Trưởng ban Liêu, tôi có thể ở đây đưa ra lời hứa, chỉ cần ở thành phố không hủy bỏ hạng mục quy hoạch đường cao tốc này của huyện Thụy Nguyên chúng tôi, chỉ cần ở thành phố hết lòng ủng hộ chúng tôi, ngoài tiền vốn mà nhà nước hỗ trợ cho hạng mục ra, tất cả tiền vốn còn lại tôi tin rằng có thể tìm được. Đối với việc này, nếu Trưởng ban Liêu không tin có thể tìm hiểu một chút lý lịch của tôi, đối với việc thu hút đầu tư tôi vẫn tương đối tự tin.
Đối với câu hỏi của Liêu Cẩm Cường, Liễu Kình Vũ dùng phương thức can đảm trực tiếp nhất để trả lời, tôi có bản lĩnh kiếm tiền, quan trọng chính là xem ở thành phố có ủng hộ hay không ủng hộ?
Liễu Kình Vũ nói như vậy, Liêu Cẩm Cường không khỏi nhíu nhíu mày:
– Quá khứ là quá khứ, tình huống hiện tại và trước đây hoàn toàn khác nhau.
Còn không đợi Liêu Cẩm Cường nói xong, Liễu Kình Vũ đã trực tiếp tiếp lời nói:
– Đúng vậy, quá khứ và hiện tại không giống nhau, nhưng có một điểm giống nhau, đó chính là người vẫn là tôi. Tôi tin rằng, cho dù là có một vài lãnh đạo không có lòng tin với tôi, nhưng rất nhiều nhà đầu tư chắc chắn sẽ có lòng tin với tôi, hơn nữa tôi cũng có lòng tin có thể thuyết phục được các nhà đầu tư đầu tư cho hạng mục này. Điểm mấu chốt hiện tại chính là ở thành phố rốt cuộc có ủng hộ hạng mục này của huyện Thụy Nguyên chúng tôi không?
Liễu Kình Vũ không chút do dự đưa ra câu hỏi.
Liêu Cẩm Cường lập tức không còn gì để nói, tên Liễu Kình Vũ này, thật sự là quá kiêu ngạo rồi.
Lúc này, ở trong phòng chờ của Thành ủy, Liễu Kình Vũ, Triệu Chí Cường hai người đang ngồi đối diện trên sô pha, lặng lẽ chờ đợi kết quả của Hội nghị thường vụ.
Hai người thân là Bí thư Huyện ủy, khi đi họp trong thành phố cũng thường xuyên gặp được nhau.
Cho nên, hai bên vẫn tương đối quen thuộc lẫn nhau.
Triệu Chí Cường cười nhìn đến Liễu Kình Vũ nói:
– Liễu Kình Vũ, nghe nói huyện Thụy Nguyên các cậu gần đây đang lên kế hoạch xây dựng đường cao tốc.
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Đúng vậy, đúng là có việc này, đồng chí Triệu Chí Cường, thông tin của đồng chí rất nhanh nhạy.
Triệu Chí Cường cười nói:
– Tin tức nhanh nhạy là rất cần thiết, bằng không mà nói, huyện Thanh Phong chúng tôi làm sao có thể phát triển được nhanh như vậy. Nhưng đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi không thể không nhắc nhở đồng chí vài câu, với tình hình kinh tế của huyện Thụy Nguyên các cậu, căn bản không thể chi trả được chi phí xây dựng đường cao tốc, cho dù là xây dựng lên cũng không có tác dụng gì.
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Điều này cũng chưa chắc.
Đối với điều này Liễu Kình Vũ cũng không giải thích nhiều.
Triệu Chí Cường thấy Liễu KìnhVũ không tiếp tục nói chuyện với mình, liền cười nói:
– Liễu Kình Vũ, nói thật với cậu, hạng mục đường cao tốc của huyện Thanh Phong chúng tôi đã được cấp trên quyết định rồi, hơn nữa cả thành phố Nam Hoa năm nay chỉ có thể có một hạng mục trọng điểm, tôi thấy dự án của huyện Thụy Nguyên các cậu vẫn nên để đến năm sau hẵng bàn, bằng không mà nói, chỉ có thể tốn công vô ích.
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Thật ngại quá, tôi từ trước đến nay chưa từng có thói quen bỏ dở nửa chừng, hơn nữa tôi có lòng tin với hạng mục này.
Thấy Liễu Kình Vũ cứng rắn như vậy, Triệu Chí Cường có chút thương cảm nhìn đến Liễu Kình Vũ, khinh thường lắc lắc đầu. Theo gã ta thấy tên Bí thư trẻ tuổi Liễu Kình Vũ này rất không biết lượng sức mình, sớm muộn gì cũng sẽ bị té ngã.
Vừa lúc đó, có cán bộ của văn phòng Thành ủy đi đến nói với hai người:
– Bí thư Triệu, Bí thư Liễu, lãnh đạo Thành ủy mời các anh tham dự Hội nghị thường vụ.
Rất nhanh, Liễu Kình Vũ, Triệu Chí Cường hai người liền xuất hiện ở hội trường diễn ra Hội nghị thường vụ.
Hạ Trường Thanh – Trưởng ban thư ký Thành ủy nói qua một lượt quyết định vừa mới được đưa ra trong Hội nghị thường vụ, sau đó nói:
– Được rồi, bây giờ hai đồng chí có thể đưa ra câu hỏi chất vấn lẫn nhau, đồng thời phải tiếp nhận những chất vấn của các lãnh đạo Thành ủy, cuộc tranh luận chính thức bắt đầu.
Sau tuyên bố của Hạ Trường Thanh, Triệu Chí Cường lập tức công kích trước.
Triệu Chí Cường nhìn đến Liễu Kình Vũ nói:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ, đồng chí cho rằng ở một nơi kinh tế vô cùng không phát triển, thậm chí cả huyện không có bao nhiêu xe ô tô mà làm đường cao tốc thì có cần thiết không, có nhà đầu tư nào đồng ý đầu tư không? Nhà nước có đồng ý đầu tư không?
Những lời nói này của Triệu Chí Cường vừa nói ra, đám người Hoàng Lập Hải, Liêu Cẩm Cường đều hài lòng gật gật đầu. Không thể không nói, Triệu Chí Cường này không hổ là trụ cột của thế hệ trẻ Triệu gia. Vừa nói ra đã bắt được điểm yếu của Liễu Kình Vũ và huyện Thụy Nguyên.
Nhưng Liễu Kình Vũ chỉ thản nhiên cười, không chút hoang mang nói:
– Số lượng ô tô không phải là nhân tố quan trọng để đánh giá một thành phố có hay không có triển vọng phát triển. Lúc trước Thâm Quyến làm cải cách, nơi đó chỉ là một làng chài nhỏ mà thôi, nhưng hiện tại đã trở thành một trong những trung tâm phát triển của cả Trung Quốc chúng ta. Hiện tại huyện Thụy Nguyên chúng tôi mặc dù không có nhiều ô tô, nhưng cũng không có nghĩa trong tương lai không có triển vọng phát triển, mà làm đường cao tốc chắc chắn là một tiến trình quan trọng để huyện Thụy Nguyên chúng tôi trở thành một trung tâm phát triển giống như Thâm Quyến. Chỉ cần có con đường cao tốc này, huyện Thụy Nguyên chúng tôi sẽ mở ra một kỷ nguyên phát triển nhanh chóng.
Về vấn đề đầu tư của các nhà đầu tư, đồng chí Triệu Chí Cường không cần phải lo lắng cho chúng tôi, bởi vì tôi có lòng tin có thể giải quyết được vấn đề này. Về phần đầu tư của nhà nước, vấn đề này chúng ta đều ở chung trên một tuyến đường, không có vấn đề ai thắng ai thua, ai dẫn đầu, đồng chí nói xem.
Câu trả lời của Liễu Kình Vũ, lập tức nhận được sự tán thưởng của Đới Giai Minh.
Lời nói của Triệu Chí Cường mặc dù hùng hổ dọa người, khí thế hung hăng, nhưng câu trả lời của Liễu Kình Vũ lại tao nhã, vừa điềm tĩnh vừa sắc bén, với cách nói nhẹ nhàng điềm tĩnh đã đem thế công của Triệu Chí Cường hóa thành hư vô, việc khó được xử lý một cách dễ dàng, điêu luyện.
Triệu Chí Cường hơi có chút kinh ngạc đối với biểu hiện của Liễu Kình Vũ, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại trạng thái bình thường. Gã ta hiểu rõ, Liễu Kình Vũ trẻ như vậy mà có thể làm đến chức như của mình, tuyệt đối không phải là người thường.
Vì vậy, sau khi câu hỏi thứ nhất được hóa giải, Triệu Chí Cường lập tức đưa ra câu hỏi thứ hai:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ, theo tôi được biết, huyện Thụy Nguyên của các đồng chí, thu nhập tài chính hàng năm chỉ có khoảng trăm triệu, mà hạng mục đường cao tốc cần ít nhất là 5 tỉ tiền đầu tư, số tiền này đồng chí sẽ huy động như thế nào? Huyện Thanh Phong chúng tôi có thể chi ra 5 trăm triệu để hỗ trợ hạng mục này, huyện Thụy Nguyên của các đồng chí có thể chi ra bao nhiêu tiền?
Câu hỏi này của Triệu Chí Cường lại một lần nữa trực tiếp hướng đến điểm yếu của huyện Thụy Nguyên, không có tiền.
Liễu Kình Vũ vẫn giữ vẻ mặt mỉm cười, nói:
– Đúng là huyện Thụy Nguyên chúng tôi thu nhập tài chính hàng năm thực sự không nhiều, hơn nữa nói thật ra, huyện Thụy Nguyên chúng tôi ở trong dự án đường cao tốc này không có ý định, cũng căn bản không thể chi tiền ra được, nhưng hạng mục này chúng tôi nhất định phải làm. Về vấn đề số tiền này huy động như thế nào, tôi nghĩ hai huyện chúng ta hẳn là không có gì khác biệt.
Theo tôi được biết, huyện Thanh Phong của các đồng chí mặc dù có thể chi ra 5 trăm triệu nhưng kế hoạch hạng mục của các đồng chí ít nhất cũng cần 6 tỉ, tính ra thì vẫn còn thiếu 5 tỉ rưỡi nữa, so với huyện Thụy Nguyên chúng tôi còn nhiều hơn, các đồng chí dự định huy động như thế nào, huyện Thụy Nguyên chúng tôi sẽ huy động như vậy.
Những lời nói này của Liễu Kình Vũ trực tiếp xoay chuyển cục diện, dùng gậy ông đập lưng ông, ngược lại đem toàn bộ áp lực đẩy cho Triệu Chí Cường.
Triệu Chí Cường cũng giống như Liễu Kình Vũ, thong dong bình tĩnh, khinh thường nói:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ, đồng chí chớ quên một điểm, huyện Thanh Phong chúng tôi và huyện Thụy Nguyên của các đồng chí không giống nhau. Trong hạng mục làm đường cao tốc của chúng tôi lần trước, tiền vốn còn lại là thông qua hình thức BOT đầu tư bỏ vốn để giải quyết, lần này chúng tôi vẫn có thể thông qua hình thức này để giải quyết, nhưng huyện Thụy Nguyên của các đồng chí lại không giống, với khả năng kinh tế hiện nay của huyện Thụy Nguyên, e rằng không có bất kỳ nhà đầu tư nào đồng ý cùng với các đồng chí áp dụng hình thức đầu tư bỏ vốn BOT này để đầu tư, bởi vì thu nhập tài chính của huyện Thụy Nguyên của các đồng chí căn bản không thể đảm bảo cho cả hạng mục.
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Đồng chí Triệu Chí Cường, tôi nghĩ tôi cần phải nhắc nhở đồng chí một câu, lấy thu nhập tài chính ở huyện để bảo đảm cho nguồn vốn của hạng mục, cái này căn bản không phải là một chủ ý hay. Đồng chí xem xem nước Mỹ bây giờ, đến cả tiền đô la Mỹ căn bản cũng không phải là do chính phủ Mỹ phát hành, mà là do các tập đoàn tài chính tư nhân Cục dự trữ Liên bang Mỹ phát hành, tại sao lại hình thành cục diện như ngày nay, tôi nghĩ đồng chí Triệu Chí Cường không phải không biết nguyên nhân là gì.
Chuyên ngành Triệu Chí Cường học ở đại học là chuyên ngành văn học, vì vậy, đối với vấn đề tài chính không hiểu biết nhiều, đối với lịch sử đô la Mỹ mặc dù có tìm hiểu một chút nhưng cũng không tìm hiểu sâu, câu hỏi này của Liễu Kình Vũ thật sự làm khó cho gã ta, nhưng thân là một Bí thư Huyện ủy, năng lực ứng biến của gã ta là vô cùng xuất chúng.
Gã trực tiếp chuyển hướng câu hỏi của Liễu Kình Vũ, khinh thường cười nói:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ, mỗi nước đều có vấn đề riêng của mình, chúng ta không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, làm bất cứ chuyện gì đều phải trả giá. Chỉ cần có thể kiểm soát được rủi ro, có thể phát triển mạnh kinh tế, giúp cho quần chúng nhân dân đạt được lợi ích thực tế, người làm quan chúng ta cần phải có năng lực quyết đoán để làm chút việc thiết thực.
Triệu Chí Cường lập tức lên giọng, nhẹ nhàng điềm tĩnh hóa giải sự công kích của Liễu Kình Vũ.
Mặc dù chỉ có 3 hiệp, nhưng trong mắt các Ủy viên thường vụ ở hội trường đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Mặc dù bọn họ biết hai Bí thư Huyện ủy trẻ nhất nhì của thành phố Nam Hoa nhất định không phải là những nhân vật bình thường, nhưng thật không ngờ, giao chiến giữa hai người lại kịch liệt như vậy, nhưng lại bình tĩnh như vậy. Vấn đề đi sâu như thế nhưng lại có thể dửng dưng như vậy, mà năng lực ứng biến nhạy bén của hai người cũng khiến cho trong lòng các Ủy viên thường vụ có mặt ở đây phải cảm thán bản thân già rồi.
Lúc này, Liêu Cẩm Cường – Trưởng ban tổ chức Thành ủy đột nhiên nói:
– Liễu Kình Vũ, câu hỏi của tôi tương đối trực tiếp, tôi không hy vọng cậu lựa chọn bất kỳ phương thức gì để trốn tránh và từ chối trả lời, tôi chỉ hỏi cậu một câu, huyện Thụy Nguyên các cậu rốt cuộc giải quyết vấn đề thiếu tiền vốn như thế nào, đừng lấy bất kỳ lý do gì để trả lời lấy lệ cho tôi.
Liêu Cẩm Cường lợi dụng thân phận Ủy viên thường vụ trực tiếp tạo áp lực cho Liễu Kình Vũ, buộc hắn xuất ra con át chủ bài.
Liễu Kình Vũ nhìn Liêu Cẩm Cường một cái, từ trong câu hỏi của Liêu Cẩm Cường hắn đã đoán ra được người này nhất định là người ủng hộ cho huyện Thanh Phong.
Nhưng đối với câu hỏi của Liêu Cẩm Cường, Liễu Kình Vũ cũng không có ý định lảng tránh, hắn trực tiếp nói:
– Trưởng ban Liêu, tôi có thể ở đây đưa ra lời hứa, chỉ cần ở thành phố không hủy bỏ hạng mục quy hoạch đường cao tốc này của huyện Thụy Nguyên chúng tôi, chỉ cần ở thành phố hết lòng ủng hộ chúng tôi, ngoài tiền vốn mà nhà nước hỗ trợ cho hạng mục ra, tất cả tiền vốn còn lại tôi tin rằng có thể tìm được. Đối với việc này, nếu Trưởng ban Liêu không tin có thể tìm hiểu một chút lý lịch của tôi, đối với việc thu hút đầu tư tôi vẫn tương đối tự tin.
Đối với câu hỏi của Liêu Cẩm Cường, Liễu Kình Vũ dùng phương thức can đảm trực tiếp nhất để trả lời, tôi có bản lĩnh kiếm tiền, quan trọng chính là xem ở thành phố có ủng hộ hay không ủng hộ?
Liễu Kình Vũ nói như vậy, Liêu Cẩm Cường không khỏi nhíu nhíu mày:
– Quá khứ là quá khứ, tình huống hiện tại và trước đây hoàn toàn khác nhau.
Còn không đợi Liêu Cẩm Cường nói xong, Liễu Kình Vũ đã trực tiếp tiếp lời nói:
– Đúng vậy, quá khứ và hiện tại không giống nhau, nhưng có một điểm giống nhau, đó chính là người vẫn là tôi. Tôi tin rằng, cho dù là có một vài lãnh đạo không có lòng tin với tôi, nhưng rất nhiều nhà đầu tư chắc chắn sẽ có lòng tin với tôi, hơn nữa tôi cũng có lòng tin có thể thuyết phục được các nhà đầu tư đầu tư cho hạng mục này. Điểm mấu chốt hiện tại chính là ở thành phố rốt cuộc có ủng hộ hạng mục này của huyện Thụy Nguyên chúng tôi không?
Liễu Kình Vũ không chút do dự đưa ra câu hỏi.
Liêu Cẩm Cường lập tức không còn gì để nói, tên Liễu Kình Vũ này, thật sự là quá kiêu ngạo rồi.