Liễu Kình Vũ nói xong, tất cả mọi người đột nhiên im bặt, nhất là Tiết Văn Long và Thạch Chấn Cường, lúc này nội tâm bọn họ cũng đang tính toán, đang nghĩ cách xem làm thế nào để phản bác lại Liễu Kình Vũ. Vậy mà Hạ Chính Đức lại lộ ra vẻ hài lòng, nhìn về phía Liễu Kình Vũ, ánh nhìn ẩn chứa sự thích thú. Tuy trong lòng ông ta vẫn có chút bất mãn khi Liễu Kình Vũ tự tiện quyết định, nhưng chung quy vẫn là vì dân, điều này khiến ông rất vừa ý. Nói thật, khi Phác Tái Hưng nói ra yêu cầu đầu tiên, Hạ Chính Đức đã có suy nghĩ đập y một trận, nhưng thân là Bí thư Huyện ủy, tố chất tâm lý và tu dưỡng bản thân khiến ông ta không thể làm như vậy. Tuy nhiên, ông ta rất bất mãn khi Phác Tái Hưng ỷ mình là nhà đầu tư, nhắm vào tâm lý lo lắng của huyện Cảnh Sơn và thị trấn Quan Sơn trong việc phát triển khu du lịch núi Thúy Bình mà thừa nước đục thả câu. Nhất là sau khi Phác Tái Hưng đưa ra điều kiện đầu tiên, y liên tục đưa ta các điều kiện hà khắc hơn, rõ ràng là lòng tham không đáy, và Liễu Kình Vũ đã nói trúng tim đen của y.
Lúc này, Tiết Văn Long ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói:
– Liễu Kình Vũ, có phải cậu cho là chỉ có mình cậu mới suy nghĩ cho nhân dân, mong mang lại lợi ích cho nhân dân, có phải cậu cho là ngoài cậu ra, những người khác đều bị bệnh thành tích? Nếu như cậu thật sự nghĩ như vậy, đúng là hết thuốc chữa. Tôi có thể nói rõ cho cậu biết, huyện chúng tôi từng mời chuyên gia đến để tính toán xem, nếu như dự án khu du lịch núi Thúy Bình được đưa vào khai thác thì sẽ đem lại bao nhiêu lợi ích cho thị trấn Quan Sơn và huyện Cảnh Lâm, mà khoản ích lợi này chắc chắn lớn gấp nhiều lần nếu đem so với thu nhập từ thuế. Vả lại nếu khu du lịch này được đưa vào khai thác, người dân ở thị trấn Quan Sơn các cậu mới là người được lợi nhất. Đến lúc đó, kinh doanh nhà nghỉ, ẩm thực và mở các cửa hàng đồ lưu niệm và các dịch vụ khác cũng khiến nhân dân thị trấn Quan Sơn thu được lợi nhuận không nhỏ. Hơn nữa tất cả chúng ta đều nhận thấy rằng, tổng giám đốc Phác Tái Hưng thật sự muốn đầu tư khai thác núi Thúy Bình, nhưng hành động lỗ mãng của cậu đã phá hỏng cơ hội hiếm có này. Huống hồ, đối phương rõ ràng đang rao giá trên trời, chúng ta cũng có thể trả giá dưới đất, sao cậu lại mất lịch sự đuổi thẳng người ta như vậy chứ, cậu đúng là “thành sự không đủ, bại sự có thừa mà”.
Tiết Văn Long vừa dứt lời, Liễu Kình Vũ lập tức đáp trả:
– Chủ tịch huyện Tiết, nghe ông nói năng đâu ra đó, tôi cũng muốn hỏi ông, trước đây tôi không còn bất kỳ hy vọng gì, ngày nào cũng chạy lên núi Thúy Bình rồi lên mạng đưa thông tin để thu hút sự chú ý, tại sao ông và Bí thư Thạch không lên tiếng? Không làm tròn chức trách! Tôi nói không sai chứ, giờ ông thấy doanh nghiệp đầu tư bị tôi chọc tức bỏ về thì ông có thể tùy tiện chỉ trích tôi sao? Chủ tịch huyện Tiết, ông lại sai rồi, ông đừng tưởng Liễu Kình Vũ tôi trẻ người non dạ, tôi không muốn đàm phán với họ, nói cho ông biết, tôi mong dự án này thành công hơn bất kỳ ai. Thế nhưng, Chủ tịch huyện Tiết, mong ông nhớ cho kĩ, cơm phải ăn từng miếng một, đừng gấp gáp, cũng đừng vồn vã. Sở dĩ hôm nay tôi từ chối thẳng thừng điều kiện của Phác Tái Hưng, bởi vì tôi biết ông ta hét giá trên trời. Nếu chúng ta kì kèo với ông ta, vậy thì chúng ta đã rơi vào cái bẫy do ông ta sắp đặt, bởi vì nếu phải kì kèo trả giá, chúng ta buộc phải đi theo những quy định do ông ta đặt ra, như vậy thì quá bị động, vả lại nếu đi theo con đường ông ta đã vạch sẵn, cho dù cuối cùng đàm phán thành công, tạo nên thành tích, nhưng tổn thất thật sự chính là thu nhập tài chính của Huyện và Thị trấn, là lợi ích gắn với toàn thể nhân dân. Không lẽ lãnh đạo chúng ta vì thành tích mà hy sinh lợi ích của quốc gia và nhân dân sao? Nói thật, chủ tịch huyện Tiết, không cần thiết phải làm vậy đâu. Chúng ta còn nhiều cách khác để đàm phán với tập đoàn Vũ Thiên.
Tiết Văn Long lập tức ngắt lời Liễu Kình Vũ, lạnh lùng nói:
- Vậy nếu tập đoàn Vũ Thiên không tiếp tục đàm phán với chúng ta nữa thì sao?
Liễu Kình Vũ không hề do dự nói:
– Ông ta không đồng ý đàm phán, chúng ta có thể đi tìm nhà đầu tư khác, cô gái tốt không sợ không người lấy.
– Hừ, cậu nói nghe dễ dàng quá đó, nhưng mà đó chỉ là lý thuyết suông thôi, đối với huyện Cảnh Lâm và thị trấn Quan Sơn mà nói, cơ hội phát triển trôi qua tức thì, hạng mục núi Thúy Bình chúng ta bắt buộc phải coi trọng, tôi thấy hạng mục này tạm thời cậu đừng can dự vào, tạm thời huyện sẽ tự phụ trách.
Tiết Văn Long hoàn toàn không thèm nghe những gì Liễu Kình Vũ nói, thẳng thừng đưa ra quyết định ngay tại chỗ.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
– Thế nào? Ngài chủ tịch huyện, ông đúng là giỏi tính toán, muốn hei quả đào đúng không? Không thành vấn đề. Nếu Huyện có thể đàm phán thành công với bên đầu tư, Liễu Kình Vũ tôi đồng ý phối hợp. Nhưng nhân đây tôi cũng đưa ra ba yêu cầu. Thứ nhất, khu du lịch núi Thúy Bình phải được khai thác dưới hình thức cổ phần, thị trấn Quan Sơn chúng tôi và nhân dân thị trấn Quan Sơn phải có cổ phần tương ứng, nhà đầu tư có quyền quản lý kinh doanh, nhưng không được loại thị trấn Quan Sơn và nhân dân Quan Sơn ra. Thứ hai, có chế độ ưu đãi với thuế, nhưng tuyệt đối không được miễn giảm, miễn thuế 20 năm lại càng không thể. Còn về chuyện sửa đường thì có thể thảo luận, nhưng thị trấn Quan Sơn chúng tôi không có tài chính chi ra. Thứ ba, người dân thị trấn Quan Sơn không cần rời khỏi phạm vi khu du lịch, không được làm ảnh hưởng đến quyền lợi của người dân. Nếu làm được ba điều này, bên Huyện cứ việc đàm phán, tôi không có ý kiến, nếu không thì...
Liễu Kình Vũ chỉ nói đến đây mà không tiếp tục nói hết câu, nhưng ánh mắt hiện rõ hai tia nhìn lạnh lẽo, u ám đầy sát khí.
Liễu Kình Vũ nói xong, hiện trường lại im bặt, ý đồ của Tiết Văn Long không thể nói thẳng ra với Liễu Kình Vũ được. Nếu y thật sự trả lời, há chẳng phải trúng kế của Liễu Kình Vũ rồi sao, vì vậy y đành lạnh lùng nhìn hắn mà không đưa ra bất cứ phản hồi nào, quay sang nói với chủ nhiệm Tả Minh Nghĩa:
– Lão Tả, chúng về trước.
Nói rồi y đi thẳng về phía xe mình mà không thèm đoái hoài gì đến Liễu Kình Vũ.
Tiết Văn Long rời khỏi, Hạ Chính Đức đang suy nghĩ. Sau khi về Tiết Văn Long nhất định sẽ tổ chức lại hạng mục núi Thúy Bình này, thậm chí rất có thể Ủy ban nhân dân huyện sẽ nhúng tay vào việc này. Hiện tại đã là cục diện này, tình hình rất phức tạp. Giờ ông ta đã hiểu tại sao Liễu Kình Vũ lại từ chối thẳng thừng điều kiện của bọn người Phác Tái Hưng, bởi vì cái hắn cần là sự phát triển của thị trấn Quan Sơn thậm chí là huyện Cảnh Lâm, là lợi ích mà nhân dân sẽ nhận được sau khi dự án được tiến hành xây dựng. Đây mới gọi là chí lớn, đây mới đúng đảng viên thật sự, là việc mà một lãnh đạo nên làm. Nhưng Hạ Đức Chính tin rằng,với cả tính và con người Tiết Văn Long, y nhất định sẽ tìm mọi cách có được hạng mục này. Như vậy y mới có thể lập công lớn, sau đó quay sang đối phó với chính mình, hòng đá mình ra khỏi bộ máy, khi đó y mới có thể danh chính ngôn thuận đứng đầu huyện Cảnh Lâm này. Vì vậy, bất luận là vì lợi ích cá nhân, hay vì lợi ích của nhân dân thị trấn Quan Sơn và huyện Cảnh Lâm, ông ta cũng phải mau chóng tổ chức lại, tuyệt đối không thể để Tiết Văn Long đi thêm bước nào trong dự án này. Ông ta tuyệt đối không cho phép lợi ích quốc gia và nhân dân bị trói buộc vào thành tích của lãnh đạo nào đó. Vì vậy, Hạ Chính Đức chào Liễu Kình Vũ rồi chui ngay vào xe của mình để quay về huyện.
Về đến nơi Liễu Kình Vũ lại tiếp tục bận rộn, tải các chủ đề lên mạng để tuyên truyền cho dự án núi Thúy Bình, tuy nhiên đây chỉ chiếm một phần nhỏ trong lượng kế hoạch cả hắn, chỉ cần một giờ đồng hồ là đủ để hoàn thành. Giờ Liễu Kình Vũ cũng đang tích cực nghiên cứu phương án quy hoạch núi Thúy Bình. Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, chính là để nhân dân xung quanh khu vực này thu được lợi ích và nâng cao mức thu nhập từ dự án khai thác này, qua đó đẩy mạnh tốc độ phát triển kinh tế của thị trấn Quan Sơn, nhất là xây dựng một hệ thống du lịch chuyên nghiệp xoay quanh khu thắng cảnh núi Thúy Bình, để người dân thị trấn Quan Sơn và huyện Cảnh Lâm hưởng được nhiều lợi ích thực tế mà công trình này mang lại.
Bóng đêm phủ xuống thị trấn Quan Sơn, khói bếp nghi ngút, mùi thức ăn thơm nức mũi.
Trong phòng làm việc của Chủ tịch thị trấn Liễu Kình Vũ, hắn vẫn bận bù đầu. Lúc này, Phó chủ nhiệm phòng Đảng – Chính quyền Hồng Tam Kim cầm theo một túi đựng mì cà chua trứng đi vào phòng làm việc của hắn, bước thẳng đến bên bậu cửa sổ lấy một cái tô rồi trút túi mì vào, sau đó mang theo một đôi đũa đến trước mặt hắn:
– Chủ tịch Liễu, ngài nghỉ ngơi chút đi, tôi mang cho ngài tô mì cà chua mới nấu xong, ngài ăn đi cho nóng, tôi còn dặn chị Trần bỏ thêm một quả trứng đó.
Chị Trần là bà chủ tiệm mì đối diện Văn phòng ủy ban thị trấn, món mì trong tiệm mang hương vị quê nhà, tuyệt đối chính tông. Từ khi đến thị trấn này, Liễu Kình Vũ lúc nào cũng ở trong ký túc xá, một thân một mình, tiệm mì chị Trần là nơi hắn thường lui tới nhất. Ban ngày đi làm hắn thường gọi một phần bánh hoặc mì xào, nếu ăn tối thì gọi một tô mì cà chua trứng, một đĩa rau và một chai bia, nếu phải tăng ca thì Hồng Tam Kim sẽ đem cho hắn một phần mì cà chua trứng. Liễu Kình Vũ không kén ăn, nhiều năm sống trong đại đội Nanh Sói tập cho hắn thói quen tiết kiệm, hắn rất ít khi ăn nhiều thịt cá. Bởi vì những lúc phải chấp hành nhiệm vụ, hành động phải nhanh, nên thường phải ăn những thức ăn hạn chế để lại sơ hở như bánh quy, để có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Ngửi thấy mùi thơm của mì, bụng lại đang đánh trống, Liễu Kình Vũ không thể không bỏ bản dự án xuống, dọn dẹp bàn, cầm bát mì lên và ăn ngấu nghiến. Đối với hắn mà nói, no bụng là phần thưởng lớn nhất, đủ khiến hắn cảm thấy hài lòng.
Trong lúc Liễu Kình Vũ phải tăng ca vì bận bịu với dự án núi Thúy Bình, ở trụ sở huyện Cành Lâm, trong phòng làm việc của Chủ tịch huyện, đèn bật sáng trưng. Tiết Quân Long và bảy Phó chủ tịch huyện khác đều có mặt. Dưới sự sắp xếp của Tiết Văn Long, mọi người đều đang tăng ca để nghiên cứu và bàn về hạng mục khai thác khu du lịch núi Thúy Bình.
Chẳng qua là hướng đi của Tiết Văn Long hoàn toàn ngược lại với Liễu Kình Vũ.
Lúc này, Tiết Văn Long ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói:
– Liễu Kình Vũ, có phải cậu cho là chỉ có mình cậu mới suy nghĩ cho nhân dân, mong mang lại lợi ích cho nhân dân, có phải cậu cho là ngoài cậu ra, những người khác đều bị bệnh thành tích? Nếu như cậu thật sự nghĩ như vậy, đúng là hết thuốc chữa. Tôi có thể nói rõ cho cậu biết, huyện chúng tôi từng mời chuyên gia đến để tính toán xem, nếu như dự án khu du lịch núi Thúy Bình được đưa vào khai thác thì sẽ đem lại bao nhiêu lợi ích cho thị trấn Quan Sơn và huyện Cảnh Lâm, mà khoản ích lợi này chắc chắn lớn gấp nhiều lần nếu đem so với thu nhập từ thuế. Vả lại nếu khu du lịch này được đưa vào khai thác, người dân ở thị trấn Quan Sơn các cậu mới là người được lợi nhất. Đến lúc đó, kinh doanh nhà nghỉ, ẩm thực và mở các cửa hàng đồ lưu niệm và các dịch vụ khác cũng khiến nhân dân thị trấn Quan Sơn thu được lợi nhuận không nhỏ. Hơn nữa tất cả chúng ta đều nhận thấy rằng, tổng giám đốc Phác Tái Hưng thật sự muốn đầu tư khai thác núi Thúy Bình, nhưng hành động lỗ mãng của cậu đã phá hỏng cơ hội hiếm có này. Huống hồ, đối phương rõ ràng đang rao giá trên trời, chúng ta cũng có thể trả giá dưới đất, sao cậu lại mất lịch sự đuổi thẳng người ta như vậy chứ, cậu đúng là “thành sự không đủ, bại sự có thừa mà”.
Tiết Văn Long vừa dứt lời, Liễu Kình Vũ lập tức đáp trả:
– Chủ tịch huyện Tiết, nghe ông nói năng đâu ra đó, tôi cũng muốn hỏi ông, trước đây tôi không còn bất kỳ hy vọng gì, ngày nào cũng chạy lên núi Thúy Bình rồi lên mạng đưa thông tin để thu hút sự chú ý, tại sao ông và Bí thư Thạch không lên tiếng? Không làm tròn chức trách! Tôi nói không sai chứ, giờ ông thấy doanh nghiệp đầu tư bị tôi chọc tức bỏ về thì ông có thể tùy tiện chỉ trích tôi sao? Chủ tịch huyện Tiết, ông lại sai rồi, ông đừng tưởng Liễu Kình Vũ tôi trẻ người non dạ, tôi không muốn đàm phán với họ, nói cho ông biết, tôi mong dự án này thành công hơn bất kỳ ai. Thế nhưng, Chủ tịch huyện Tiết, mong ông nhớ cho kĩ, cơm phải ăn từng miếng một, đừng gấp gáp, cũng đừng vồn vã. Sở dĩ hôm nay tôi từ chối thẳng thừng điều kiện của Phác Tái Hưng, bởi vì tôi biết ông ta hét giá trên trời. Nếu chúng ta kì kèo với ông ta, vậy thì chúng ta đã rơi vào cái bẫy do ông ta sắp đặt, bởi vì nếu phải kì kèo trả giá, chúng ta buộc phải đi theo những quy định do ông ta đặt ra, như vậy thì quá bị động, vả lại nếu đi theo con đường ông ta đã vạch sẵn, cho dù cuối cùng đàm phán thành công, tạo nên thành tích, nhưng tổn thất thật sự chính là thu nhập tài chính của Huyện và Thị trấn, là lợi ích gắn với toàn thể nhân dân. Không lẽ lãnh đạo chúng ta vì thành tích mà hy sinh lợi ích của quốc gia và nhân dân sao? Nói thật, chủ tịch huyện Tiết, không cần thiết phải làm vậy đâu. Chúng ta còn nhiều cách khác để đàm phán với tập đoàn Vũ Thiên.
Tiết Văn Long lập tức ngắt lời Liễu Kình Vũ, lạnh lùng nói:
- Vậy nếu tập đoàn Vũ Thiên không tiếp tục đàm phán với chúng ta nữa thì sao?
Liễu Kình Vũ không hề do dự nói:
– Ông ta không đồng ý đàm phán, chúng ta có thể đi tìm nhà đầu tư khác, cô gái tốt không sợ không người lấy.
– Hừ, cậu nói nghe dễ dàng quá đó, nhưng mà đó chỉ là lý thuyết suông thôi, đối với huyện Cảnh Lâm và thị trấn Quan Sơn mà nói, cơ hội phát triển trôi qua tức thì, hạng mục núi Thúy Bình chúng ta bắt buộc phải coi trọng, tôi thấy hạng mục này tạm thời cậu đừng can dự vào, tạm thời huyện sẽ tự phụ trách.
Tiết Văn Long hoàn toàn không thèm nghe những gì Liễu Kình Vũ nói, thẳng thừng đưa ra quyết định ngay tại chỗ.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
– Thế nào? Ngài chủ tịch huyện, ông đúng là giỏi tính toán, muốn hei quả đào đúng không? Không thành vấn đề. Nếu Huyện có thể đàm phán thành công với bên đầu tư, Liễu Kình Vũ tôi đồng ý phối hợp. Nhưng nhân đây tôi cũng đưa ra ba yêu cầu. Thứ nhất, khu du lịch núi Thúy Bình phải được khai thác dưới hình thức cổ phần, thị trấn Quan Sơn chúng tôi và nhân dân thị trấn Quan Sơn phải có cổ phần tương ứng, nhà đầu tư có quyền quản lý kinh doanh, nhưng không được loại thị trấn Quan Sơn và nhân dân Quan Sơn ra. Thứ hai, có chế độ ưu đãi với thuế, nhưng tuyệt đối không được miễn giảm, miễn thuế 20 năm lại càng không thể. Còn về chuyện sửa đường thì có thể thảo luận, nhưng thị trấn Quan Sơn chúng tôi không có tài chính chi ra. Thứ ba, người dân thị trấn Quan Sơn không cần rời khỏi phạm vi khu du lịch, không được làm ảnh hưởng đến quyền lợi của người dân. Nếu làm được ba điều này, bên Huyện cứ việc đàm phán, tôi không có ý kiến, nếu không thì...
Liễu Kình Vũ chỉ nói đến đây mà không tiếp tục nói hết câu, nhưng ánh mắt hiện rõ hai tia nhìn lạnh lẽo, u ám đầy sát khí.
Liễu Kình Vũ nói xong, hiện trường lại im bặt, ý đồ của Tiết Văn Long không thể nói thẳng ra với Liễu Kình Vũ được. Nếu y thật sự trả lời, há chẳng phải trúng kế của Liễu Kình Vũ rồi sao, vì vậy y đành lạnh lùng nhìn hắn mà không đưa ra bất cứ phản hồi nào, quay sang nói với chủ nhiệm Tả Minh Nghĩa:
– Lão Tả, chúng về trước.
Nói rồi y đi thẳng về phía xe mình mà không thèm đoái hoài gì đến Liễu Kình Vũ.
Tiết Văn Long rời khỏi, Hạ Chính Đức đang suy nghĩ. Sau khi về Tiết Văn Long nhất định sẽ tổ chức lại hạng mục núi Thúy Bình này, thậm chí rất có thể Ủy ban nhân dân huyện sẽ nhúng tay vào việc này. Hiện tại đã là cục diện này, tình hình rất phức tạp. Giờ ông ta đã hiểu tại sao Liễu Kình Vũ lại từ chối thẳng thừng điều kiện của bọn người Phác Tái Hưng, bởi vì cái hắn cần là sự phát triển của thị trấn Quan Sơn thậm chí là huyện Cảnh Lâm, là lợi ích mà nhân dân sẽ nhận được sau khi dự án được tiến hành xây dựng. Đây mới gọi là chí lớn, đây mới đúng đảng viên thật sự, là việc mà một lãnh đạo nên làm. Nhưng Hạ Đức Chính tin rằng,với cả tính và con người Tiết Văn Long, y nhất định sẽ tìm mọi cách có được hạng mục này. Như vậy y mới có thể lập công lớn, sau đó quay sang đối phó với chính mình, hòng đá mình ra khỏi bộ máy, khi đó y mới có thể danh chính ngôn thuận đứng đầu huyện Cảnh Lâm này. Vì vậy, bất luận là vì lợi ích cá nhân, hay vì lợi ích của nhân dân thị trấn Quan Sơn và huyện Cảnh Lâm, ông ta cũng phải mau chóng tổ chức lại, tuyệt đối không thể để Tiết Văn Long đi thêm bước nào trong dự án này. Ông ta tuyệt đối không cho phép lợi ích quốc gia và nhân dân bị trói buộc vào thành tích của lãnh đạo nào đó. Vì vậy, Hạ Chính Đức chào Liễu Kình Vũ rồi chui ngay vào xe của mình để quay về huyện.
Về đến nơi Liễu Kình Vũ lại tiếp tục bận rộn, tải các chủ đề lên mạng để tuyên truyền cho dự án núi Thúy Bình, tuy nhiên đây chỉ chiếm một phần nhỏ trong lượng kế hoạch cả hắn, chỉ cần một giờ đồng hồ là đủ để hoàn thành. Giờ Liễu Kình Vũ cũng đang tích cực nghiên cứu phương án quy hoạch núi Thúy Bình. Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, chính là để nhân dân xung quanh khu vực này thu được lợi ích và nâng cao mức thu nhập từ dự án khai thác này, qua đó đẩy mạnh tốc độ phát triển kinh tế của thị trấn Quan Sơn, nhất là xây dựng một hệ thống du lịch chuyên nghiệp xoay quanh khu thắng cảnh núi Thúy Bình, để người dân thị trấn Quan Sơn và huyện Cảnh Lâm hưởng được nhiều lợi ích thực tế mà công trình này mang lại.
Bóng đêm phủ xuống thị trấn Quan Sơn, khói bếp nghi ngút, mùi thức ăn thơm nức mũi.
Trong phòng làm việc của Chủ tịch thị trấn Liễu Kình Vũ, hắn vẫn bận bù đầu. Lúc này, Phó chủ nhiệm phòng Đảng – Chính quyền Hồng Tam Kim cầm theo một túi đựng mì cà chua trứng đi vào phòng làm việc của hắn, bước thẳng đến bên bậu cửa sổ lấy một cái tô rồi trút túi mì vào, sau đó mang theo một đôi đũa đến trước mặt hắn:
– Chủ tịch Liễu, ngài nghỉ ngơi chút đi, tôi mang cho ngài tô mì cà chua mới nấu xong, ngài ăn đi cho nóng, tôi còn dặn chị Trần bỏ thêm một quả trứng đó.
Chị Trần là bà chủ tiệm mì đối diện Văn phòng ủy ban thị trấn, món mì trong tiệm mang hương vị quê nhà, tuyệt đối chính tông. Từ khi đến thị trấn này, Liễu Kình Vũ lúc nào cũng ở trong ký túc xá, một thân một mình, tiệm mì chị Trần là nơi hắn thường lui tới nhất. Ban ngày đi làm hắn thường gọi một phần bánh hoặc mì xào, nếu ăn tối thì gọi một tô mì cà chua trứng, một đĩa rau và một chai bia, nếu phải tăng ca thì Hồng Tam Kim sẽ đem cho hắn một phần mì cà chua trứng. Liễu Kình Vũ không kén ăn, nhiều năm sống trong đại đội Nanh Sói tập cho hắn thói quen tiết kiệm, hắn rất ít khi ăn nhiều thịt cá. Bởi vì những lúc phải chấp hành nhiệm vụ, hành động phải nhanh, nên thường phải ăn những thức ăn hạn chế để lại sơ hở như bánh quy, để có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Ngửi thấy mùi thơm của mì, bụng lại đang đánh trống, Liễu Kình Vũ không thể không bỏ bản dự án xuống, dọn dẹp bàn, cầm bát mì lên và ăn ngấu nghiến. Đối với hắn mà nói, no bụng là phần thưởng lớn nhất, đủ khiến hắn cảm thấy hài lòng.
Trong lúc Liễu Kình Vũ phải tăng ca vì bận bịu với dự án núi Thúy Bình, ở trụ sở huyện Cành Lâm, trong phòng làm việc của Chủ tịch huyện, đèn bật sáng trưng. Tiết Quân Long và bảy Phó chủ tịch huyện khác đều có mặt. Dưới sự sắp xếp của Tiết Văn Long, mọi người đều đang tăng ca để nghiên cứu và bàn về hạng mục khai thác khu du lịch núi Thúy Bình.
Chẳng qua là hướng đi của Tiết Văn Long hoàn toàn ngược lại với Liễu Kình Vũ.