Đối diện với ánh nhìn của hai vị cán bộ kì cựu, Vương Chí Cường lại tỏ vẻ rất kiên định, nói:
- Tôi vẫn giữ quan điểm của mình, vấn đề của Liễu Kình Vũ không thể vội vàng đưa ra kết luận được, nhất định phải điều tra rõ ràng đã rồi mới xử lý, chứ không phải là xử lý xong mới điều tra, nếu không thì sẽ không còn tính khách quan nữa.
Nói xong, Vương Chí Cường cầm ly nước lên uống, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Hạ Chính Đức thấy tình hình này, tuy không đoán ra được vì sao Vương Chí Cường lại làm như vậy, nhưng ông ta hiểu rõ, Vương Chí Cường đột nhiên tỏ thái độ như vậy là cơ hội tốt cho ông ta, nên ông ta không do dự lập tức tiếp lời:
- Ừ, tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí Vương Chí Cường, tuy sau khi xem đoạn video thì thấy Liễu Kình Vũ đúng là có hành vi vi phạm kỉ luật, nhưng dù sao thì đoạn video này cũng đã qua chỉnh sửa, nguyên nhân và kết quả của sự việc này rốt cuộc ra sao thì chúng ta không biết rõ. Thực sự thì chúng ta nên cho những người đứng chặn ở trước cổng tòa nhà Ủy ban nhân dân một câu trả lời, nhưng câu trả lời không phải là hi sinh một cán bộ hết lòng vì dân nhân được, mà chúng ta phải tôn trọng sự thật, phải nhìn vụ việc của Liễu Kình Vũ một cách khách quan. Tôi đồng ý việc điều tra Liễu Kình Vũ và không còn ý kiến gì nữa, nhưng tôi hi vọng trước khi việc này được điều tra rõ ràng, ban ngành Huyện ủy của chúng ta tuyệt đối không được đưa ra bất cứ quyết định xử lý nào. Việc này chúng ta cũng sẽ nói rõ ràng với những người dân đứng ở trước cổng. Ban ngành huyện Cảnh Lâm chúng ta không thể để người dân phải chịu thiệt, không thể để người dân bị ức hiếp, nhưng cũng tuyệt đối không được vì áp lực mà hi sinh tiền đồ của Liễu Kình Vũ.
Lời lẽ của Hạ Chính Đức như đanh thép, ông ta không đưa ra bất cứ cơ hội thỏa hiệp nào với Tiết Văn Long.
Lúc đó mặt Tiết Văn Long xám lại. Y không ngờ, vốn là Hạ Chính Đức định thỏa hiệp nhận thua, những vì biểu hiện bất ngờ của Vương Chí Cường mà khiến y từ thế thắng mà chuyển sang thế thua, hiện giờ trong lòng y đang hận Vương Chí Cường đến xương tủy. Nhưng y cũng hiểu rõ, Vương Chí Cường và Hạ Chính Đức không giống nhau, đừng thấy Hạ Chính Đức là Bí thư Huyện ủy, nhưng ông ta không có chỗ dựa vững chắc nào ở trên thành phố, ông ta chỉ dựa vào kinh nghiệm và thành tích mà leo lên chức Bí thư Huyện ủy. Nhưng Vương Chí Cường lại là người có cả năng lực và chỗ dựa, dù y có cứng rắn bao nhiêu, thì y cũng phải mềm mỏng để đối phó với Vương Chí Cường.
Tiết Văn Long lúc này đang rất khó chịu, nhưng y lại không thể làm gì khác, chỉ còn cách nhìn về phía những người đồng minh của mình.
Phó bí thư Huyện ủy Bao Thiên Dương thấy cục diện trong cuộc họp Ủy ban thường vụ thay đổi một cách khó lường, lập tức nhận thấy tình hình có vẻ không ổn, vội nói:
- Bí thư Hạ, tôi không đồng ý với ý kiến của ông, dù đoạn video này có được chỉnh sửa, nhưng việc Liễu Kình Vũ đánh người thì nhất định không thể giả được. Dù là có nguyên nhân gì trong đó, chỉ với hành động đó thôi thì cũng đủ để xử lý Liễu Kình Vũ vì cậu ta đã vi phạm kỉ luật. Điểm này tôi nghĩ mọi người đều không có ý kiến gì khác. Huống hồ hiện giờ người dân đang đứng ở bên ngoài tụ tập mà không rời đi, chúng ta cũng nên cử người xuống dưới nói chuyện với người dân, nghe xem ý kiến của người dân thế nào rồi mới đưa ra quyết sách, đúng không?
Bao Thiên Dương cũng dùng cách hoãn binh, dùng “người dân” để bịt miệng Hạ Chính Đức lại. Có vẻ Bao Thiên Dương đã cảm nhận được rõ cái gọi là “lòng dân hữu dụng”.
Không thể không nói, chiêu này đúng là rất hữu dụng, dù là Ủy viên thường vụ nào, bình thường làm mưa làm gió trong địa phận chủ quản của mình, nhưng đã tới Ủy ban thường vụ Huyện ủy, đối diện với những thành viên khác của các ban ngành khác, những vấn đề liên quan tới người dân, ai cũng không dám mạnh mồm nói, mà họ rất cẩn trọng xử lý những vấn đề liên quan giữa họ và người dân. Nếu mà để người khác nắm được điểm yếu của mình trong việc này thì chắc chắn sẽ mất chức. Trước kia đã từng có một cán bộ, chỉ biết uống rượu ngon, hút thuốc xịn, ăn những bữa tiệc sang trọng, mắng chửi người dân không ra thể thống gì, kết quả là bị bắt giam, bị ngồi tù và mất chức.
Lúc này, dù là Hạ Chính Đức hay là Vương Chí Cường thì trước mặt người dân, bọn họ cũng không còn cách nào khác.
Tiếp đó, mọi người bàn luận với nhau, rồi cử Chủ nhiệm Văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Tả Minh Nghĩa và một vị Phó chủ tịch huyện cùng đi xuống cổng nói chuyện với người dân.
Thực ra những người dân đó là đám lưu manh và họ hàng của chúng mà La Cương và Tạ Lão Lục cử tới, còn cả mấy tên côn đồ bị Liễu Kình Vũ đánh. Bọn chúng đã nghĩ ra đủ các cách thỏa hiệp, đợi mấy người Tả Minh Nghĩa đi ra, hai bên bắt đầu tranh cãi rất quyết liệt, cuối cùng bọn chúng đưa ra hai yêu cầu: Thứ nhất là Liễu Kình Vũ nhất định phải từ chức, nếu không thì bọn chúng sẽ đưa đơn lên thành phố. Thứ hai là Liễu Kình Vũ hoặc Ủy ban nhân dân huyện nhất định phải công khai xin lỗi bọn chúng, phải bồi thường tiền viện phí thuốc thang và các loại phí khác. Nếu không đồng ý, bọn chúng sẽ tố cáo lên thành phố.
Tả Minh Nghĩa liền gọi điện thoại cho Tiết Văn Long để thông báo về hai điều kiện này, Tiết Văn Long mở loa ngoài cho mọi người cùng nghe Tả Minh Nghĩa nói.
Sau khi dập máy, Tiết Văn Long trầm giọng nói:
- Bí thư Hạ, Trưởng ban Vương, chẳng lẽ hai người còn kiên quyết với ý kiến của mình sao? Chẳng lẽ hai người thực sự muốn đợi đến khi người dân thực sự tức giận, đưa đơn lên thành phố, đợi lãnh đạo thành phố phê bình chúng ta làm việc không tốt thì hai người mới đồng ý chứ?
Mượn thế ép người!
Tiết Văn Long dùng chiêu này khiến cho mọi người rối bời hết lên, chỉ trong nháy mắt Hạ Chính Đức và Vương Chí Cường lại bị dồn vào chân tường.
Lại một lần nữa Hạ Chính Đức rơi vào tình thế khó xử. Một bên là yêu cầu của người dân, một bên là một cán bộ hết lòng vì dân, rốt cuộc ông ta phải chọn bên nào đây?
Tuy nhiên trong lúc Hạ Chính Đức đang do dự thì Vương Chí Cường lại một lần nữa khiến người ta bất ngờ:
- Bí thư Hạ, Chủ tịch Tiết, tôi vẫn kiên quyết quan điểm của mình. Đúng, tôi thừa nhận, nếu chúng ta không đồng ý với yêu cầu của những người đó, những người đó có thể sẽ đưa đơn lên thành phố, nhưng chúng ta nhất định phải chú ý thân phận thực sự của những người đó là gì? Vì sao bọn họ mở mồm ra là muốn đưa đơn lên thành phố? Nếu bọn họ thực sự muốn đưa đơn lên thành phố thì lúc đầu sao không đưa đơn thẳng lên thành phố đi, mà lại đến trước cổng của Ủy ban nhân dân Huyện chúng ta làm gì? Bọn họ đã tới đây rồi, thì chính là bọn họ muốn chúng ta giải quyết vấn đề đó cho bọn họ. Nếu đã muốn chúng ta giải quyết vấn đề thì bọn họ dựa vào cái gì mà có thể ra lệnh cho ban ngành Huyện ủy chúng ta làm cái này, làm cái kia? Bọn họ dựa vào cái gì mà bảo chúng ta chưa thông qua điều tra đã kết tội cho Liễu Kình Vũ? Đúng, nhân dân là chủ của đất nước, nhưng chúng ta cũng không thể vì thế mà vô lý xử lý một cán bộ mà chưa qua điều tra! Điều này trái ngược hẳn với yêu cầu thực tiễn của chúng ta.
Nói tới đây, giọng nói của Vương Chí Cường có chút tức giận:
- Bí thư Hạ, Chủ tịch Tiết, tôi không biết hai người rốt cuộc nghĩ thế nào, nhưng tôi cho rằng, chúng ta nhất định phải kiên định nguyên tắc của mình, phải điều tra trước rồi mới xử lý, nếu không thì sau này mà có xảy ra những chuyện tương tự như thế này, chúng ta vẫn làm việc không theo nguyên tắc gì cứ xử lý loạn hết lên sao? Lâu dần thì Huyện ủy, Ủy ban nhân dân Huyện chúng ta còn giữ được sự uy nghiêm của mình không? Mà theo tôi biết, trước kia cũng đã từng có rất nhiều lần người dân kéo đến trước cổng Huyện ủy yêu cầu giải quyết vấn đề, nhưng có lần nào các vị ngồi ở đây thỏa hiệp với họ không? Có lần nào là không điều tra trước rồi mới xử lý không? Chẳng lẽ đến việc của Liễu Kình Vũ thì lại bị xử lý theo trường hợp đặc biệt sao?
Vương Chí Cường nói xong, cả gian phòng lại trầm xuống. Lúc đó cả Tiết Văn Long và Hạ Chính Đức đều cảm nhận được, hóa ra người ủng hộ Liễu Kình Vũ nhiều nhất lại chính là Trưởng ban tổ chức Vương Chí Cường, người mà trước giờ luôn luôn im ắng. Chẳng lẽ Liễu Kình Vũ chuyển công tác tới Quan Sơn làm Chủ tịch thị trấn Quan Sơn là đi qua con đường Vương Chí Cường sao? Nhưng nếu như vậy thì lúc Liễu Kình Vũ mới tới nhận chức, tại sao lại không có một vị Phó trưởng ban đi cùng? Trong nháy mắt, trong đầu mọi người hiện lên rất nhiều suy nghĩ, nhưng chẳng suy nghĩ ra được điều gì.
Nhưng không thể không nói, những lời nói đó của Vương Chí Cường lại một lần nữa khiến Hạ Chính Đức kiên quyết giữ thái độ bảo vệ Liễu Kình Vũ. Ông ta cảm nhận được một sự nguy hiểm đang rình rập, nếu vào thời điểm quan trọng ông ta lại cứ lo trước lo sau mà không bảo vệ Liễu Kình Vũ, nếu Liễu Kình Vũ biết chuyện này thì sau này chắc chắn hắn sẽ rời khỏi chiến tuyến của ông ta mà về với Vương Chí Cường. Tuy Liễu Kình Vũ hiện giờ đứng ở phía ông ta, nhưng quan hệ giữa ông ta và Liễu Kình Vũ tương đối đặc biệt, dường như Liễu Kình Vũ không dựa vào ông ta nhiều lắm, ngược lại, rất nhiều việc trước kia, ông ta lại nhờ Liễu Kình Vũ. Vì vậy, quan hệ giữa ông ta và Liễu Kình Vũ có thể gọi là quan hệ đồng minh.
Nghĩ tới đây, Hạ Chính Đức không chút do dự, ông ta ngẩng đầu lên nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí Vương Chí Cường, tôi vẫn giữ nguyên ý kiến nếu không điều tra thì sẽ không có quyền phát ngôn và đưa ra quyết định xử lý. Thúng ta thân là thành viên của bộ máy Huyện ủy, nhất định phải làm chủ cho người dân trong huyện. Nhưng Liễu Kình Vũ tuy là cán bộ của huyện chúng ta, đồng thời cậu ấy cũng là một người dân, vì vậy chúng ta nhất định phải làm chủ cho cậu ấy, chúng ta nhất định phải điều tra rõ ràng rồi mới xử lý.
Thấy Hạ Chính Đức kiên quyết như vậy, Chính ủy Ban chỉ huy quân sự, Chánh văn phòng huyện ủy, Phó Chủ tịch thường trực Huyện ủy trước sau cũng lần lượt bảy tỏ ý kiến, cho rằng nhất định phải điều tra trước rồi xử lý sau.
Dưới tình hình như vậy, Tiết Văn Long cũng biết nếu y vẫn giữ ý kiến xử lý trước mới điều tra thì chắc chắn sẽ khiến cho mọi người tức giận. Nhất là vừa rồi Vương Chí Cường cũng nhắc tới sau này gặp phải những chuyện như thế này, nếu lần này bị đối phương nắm điểm yếu, sau này vào thời điểm quan trọng bọn họ sẽ xử y, vậy thì thật không đáng. Vì vậy Tiết Văn Long trầm giọng nói:
- Được, nếu đã có nhiều đồng chí cho rằng nên điều tra trước rồi mới xử lý, vậy chúng ta cứ vậy mà làm. Tôi đề nghị, việc này do Ủy ban kỉ luật phụ trách điều tra, làm rõ ràng mọi việc, mọi người thấy sao?
Hạ Chính Đức nhẹ nhàng lắc đầu, biểu thị việc ông ta không có ý kiến gì. Ông ta hiểu rõ, việc này Ủy ban kỉ luật không tham gia vào là chuyện không thể.
Vương Chí Cường lại trầm giọng nói:
- Tôi không có ý kiến với việc Ủy ban kỉ luật điều tra chuyện này, nhưng tôi hi vọng tốt nhất là Ủy ban kỉ luật hãy làm theo đúng trình tự.
Cuộc họp kết thúc. Một lúc sau, sau khi người dân nhận được lời hồi đáp thì họ cũng tản ra về.
Về phía Ủy ban kỉ luật, Ngưu Kiến Quốc và mấy nhân viên đi thẳng tới thị trấn Quan Sơn.
- Tôi vẫn giữ quan điểm của mình, vấn đề của Liễu Kình Vũ không thể vội vàng đưa ra kết luận được, nhất định phải điều tra rõ ràng đã rồi mới xử lý, chứ không phải là xử lý xong mới điều tra, nếu không thì sẽ không còn tính khách quan nữa.
Nói xong, Vương Chí Cường cầm ly nước lên uống, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Hạ Chính Đức thấy tình hình này, tuy không đoán ra được vì sao Vương Chí Cường lại làm như vậy, nhưng ông ta hiểu rõ, Vương Chí Cường đột nhiên tỏ thái độ như vậy là cơ hội tốt cho ông ta, nên ông ta không do dự lập tức tiếp lời:
- Ừ, tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí Vương Chí Cường, tuy sau khi xem đoạn video thì thấy Liễu Kình Vũ đúng là có hành vi vi phạm kỉ luật, nhưng dù sao thì đoạn video này cũng đã qua chỉnh sửa, nguyên nhân và kết quả của sự việc này rốt cuộc ra sao thì chúng ta không biết rõ. Thực sự thì chúng ta nên cho những người đứng chặn ở trước cổng tòa nhà Ủy ban nhân dân một câu trả lời, nhưng câu trả lời không phải là hi sinh một cán bộ hết lòng vì dân nhân được, mà chúng ta phải tôn trọng sự thật, phải nhìn vụ việc của Liễu Kình Vũ một cách khách quan. Tôi đồng ý việc điều tra Liễu Kình Vũ và không còn ý kiến gì nữa, nhưng tôi hi vọng trước khi việc này được điều tra rõ ràng, ban ngành Huyện ủy của chúng ta tuyệt đối không được đưa ra bất cứ quyết định xử lý nào. Việc này chúng ta cũng sẽ nói rõ ràng với những người dân đứng ở trước cổng. Ban ngành huyện Cảnh Lâm chúng ta không thể để người dân phải chịu thiệt, không thể để người dân bị ức hiếp, nhưng cũng tuyệt đối không được vì áp lực mà hi sinh tiền đồ của Liễu Kình Vũ.
Lời lẽ của Hạ Chính Đức như đanh thép, ông ta không đưa ra bất cứ cơ hội thỏa hiệp nào với Tiết Văn Long.
Lúc đó mặt Tiết Văn Long xám lại. Y không ngờ, vốn là Hạ Chính Đức định thỏa hiệp nhận thua, những vì biểu hiện bất ngờ của Vương Chí Cường mà khiến y từ thế thắng mà chuyển sang thế thua, hiện giờ trong lòng y đang hận Vương Chí Cường đến xương tủy. Nhưng y cũng hiểu rõ, Vương Chí Cường và Hạ Chính Đức không giống nhau, đừng thấy Hạ Chính Đức là Bí thư Huyện ủy, nhưng ông ta không có chỗ dựa vững chắc nào ở trên thành phố, ông ta chỉ dựa vào kinh nghiệm và thành tích mà leo lên chức Bí thư Huyện ủy. Nhưng Vương Chí Cường lại là người có cả năng lực và chỗ dựa, dù y có cứng rắn bao nhiêu, thì y cũng phải mềm mỏng để đối phó với Vương Chí Cường.
Tiết Văn Long lúc này đang rất khó chịu, nhưng y lại không thể làm gì khác, chỉ còn cách nhìn về phía những người đồng minh của mình.
Phó bí thư Huyện ủy Bao Thiên Dương thấy cục diện trong cuộc họp Ủy ban thường vụ thay đổi một cách khó lường, lập tức nhận thấy tình hình có vẻ không ổn, vội nói:
- Bí thư Hạ, tôi không đồng ý với ý kiến của ông, dù đoạn video này có được chỉnh sửa, nhưng việc Liễu Kình Vũ đánh người thì nhất định không thể giả được. Dù là có nguyên nhân gì trong đó, chỉ với hành động đó thôi thì cũng đủ để xử lý Liễu Kình Vũ vì cậu ta đã vi phạm kỉ luật. Điểm này tôi nghĩ mọi người đều không có ý kiến gì khác. Huống hồ hiện giờ người dân đang đứng ở bên ngoài tụ tập mà không rời đi, chúng ta cũng nên cử người xuống dưới nói chuyện với người dân, nghe xem ý kiến của người dân thế nào rồi mới đưa ra quyết sách, đúng không?
Bao Thiên Dương cũng dùng cách hoãn binh, dùng “người dân” để bịt miệng Hạ Chính Đức lại. Có vẻ Bao Thiên Dương đã cảm nhận được rõ cái gọi là “lòng dân hữu dụng”.
Không thể không nói, chiêu này đúng là rất hữu dụng, dù là Ủy viên thường vụ nào, bình thường làm mưa làm gió trong địa phận chủ quản của mình, nhưng đã tới Ủy ban thường vụ Huyện ủy, đối diện với những thành viên khác của các ban ngành khác, những vấn đề liên quan tới người dân, ai cũng không dám mạnh mồm nói, mà họ rất cẩn trọng xử lý những vấn đề liên quan giữa họ và người dân. Nếu mà để người khác nắm được điểm yếu của mình trong việc này thì chắc chắn sẽ mất chức. Trước kia đã từng có một cán bộ, chỉ biết uống rượu ngon, hút thuốc xịn, ăn những bữa tiệc sang trọng, mắng chửi người dân không ra thể thống gì, kết quả là bị bắt giam, bị ngồi tù và mất chức.
Lúc này, dù là Hạ Chính Đức hay là Vương Chí Cường thì trước mặt người dân, bọn họ cũng không còn cách nào khác.
Tiếp đó, mọi người bàn luận với nhau, rồi cử Chủ nhiệm Văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Tả Minh Nghĩa và một vị Phó chủ tịch huyện cùng đi xuống cổng nói chuyện với người dân.
Thực ra những người dân đó là đám lưu manh và họ hàng của chúng mà La Cương và Tạ Lão Lục cử tới, còn cả mấy tên côn đồ bị Liễu Kình Vũ đánh. Bọn chúng đã nghĩ ra đủ các cách thỏa hiệp, đợi mấy người Tả Minh Nghĩa đi ra, hai bên bắt đầu tranh cãi rất quyết liệt, cuối cùng bọn chúng đưa ra hai yêu cầu: Thứ nhất là Liễu Kình Vũ nhất định phải từ chức, nếu không thì bọn chúng sẽ đưa đơn lên thành phố. Thứ hai là Liễu Kình Vũ hoặc Ủy ban nhân dân huyện nhất định phải công khai xin lỗi bọn chúng, phải bồi thường tiền viện phí thuốc thang và các loại phí khác. Nếu không đồng ý, bọn chúng sẽ tố cáo lên thành phố.
Tả Minh Nghĩa liền gọi điện thoại cho Tiết Văn Long để thông báo về hai điều kiện này, Tiết Văn Long mở loa ngoài cho mọi người cùng nghe Tả Minh Nghĩa nói.
Sau khi dập máy, Tiết Văn Long trầm giọng nói:
- Bí thư Hạ, Trưởng ban Vương, chẳng lẽ hai người còn kiên quyết với ý kiến của mình sao? Chẳng lẽ hai người thực sự muốn đợi đến khi người dân thực sự tức giận, đưa đơn lên thành phố, đợi lãnh đạo thành phố phê bình chúng ta làm việc không tốt thì hai người mới đồng ý chứ?
Mượn thế ép người!
Tiết Văn Long dùng chiêu này khiến cho mọi người rối bời hết lên, chỉ trong nháy mắt Hạ Chính Đức và Vương Chí Cường lại bị dồn vào chân tường.
Lại một lần nữa Hạ Chính Đức rơi vào tình thế khó xử. Một bên là yêu cầu của người dân, một bên là một cán bộ hết lòng vì dân, rốt cuộc ông ta phải chọn bên nào đây?
Tuy nhiên trong lúc Hạ Chính Đức đang do dự thì Vương Chí Cường lại một lần nữa khiến người ta bất ngờ:
- Bí thư Hạ, Chủ tịch Tiết, tôi vẫn kiên quyết quan điểm của mình. Đúng, tôi thừa nhận, nếu chúng ta không đồng ý với yêu cầu của những người đó, những người đó có thể sẽ đưa đơn lên thành phố, nhưng chúng ta nhất định phải chú ý thân phận thực sự của những người đó là gì? Vì sao bọn họ mở mồm ra là muốn đưa đơn lên thành phố? Nếu bọn họ thực sự muốn đưa đơn lên thành phố thì lúc đầu sao không đưa đơn thẳng lên thành phố đi, mà lại đến trước cổng của Ủy ban nhân dân Huyện chúng ta làm gì? Bọn họ đã tới đây rồi, thì chính là bọn họ muốn chúng ta giải quyết vấn đề đó cho bọn họ. Nếu đã muốn chúng ta giải quyết vấn đề thì bọn họ dựa vào cái gì mà có thể ra lệnh cho ban ngành Huyện ủy chúng ta làm cái này, làm cái kia? Bọn họ dựa vào cái gì mà bảo chúng ta chưa thông qua điều tra đã kết tội cho Liễu Kình Vũ? Đúng, nhân dân là chủ của đất nước, nhưng chúng ta cũng không thể vì thế mà vô lý xử lý một cán bộ mà chưa qua điều tra! Điều này trái ngược hẳn với yêu cầu thực tiễn của chúng ta.
Nói tới đây, giọng nói của Vương Chí Cường có chút tức giận:
- Bí thư Hạ, Chủ tịch Tiết, tôi không biết hai người rốt cuộc nghĩ thế nào, nhưng tôi cho rằng, chúng ta nhất định phải kiên định nguyên tắc của mình, phải điều tra trước rồi mới xử lý, nếu không thì sau này mà có xảy ra những chuyện tương tự như thế này, chúng ta vẫn làm việc không theo nguyên tắc gì cứ xử lý loạn hết lên sao? Lâu dần thì Huyện ủy, Ủy ban nhân dân Huyện chúng ta còn giữ được sự uy nghiêm của mình không? Mà theo tôi biết, trước kia cũng đã từng có rất nhiều lần người dân kéo đến trước cổng Huyện ủy yêu cầu giải quyết vấn đề, nhưng có lần nào các vị ngồi ở đây thỏa hiệp với họ không? Có lần nào là không điều tra trước rồi mới xử lý không? Chẳng lẽ đến việc của Liễu Kình Vũ thì lại bị xử lý theo trường hợp đặc biệt sao?
Vương Chí Cường nói xong, cả gian phòng lại trầm xuống. Lúc đó cả Tiết Văn Long và Hạ Chính Đức đều cảm nhận được, hóa ra người ủng hộ Liễu Kình Vũ nhiều nhất lại chính là Trưởng ban tổ chức Vương Chí Cường, người mà trước giờ luôn luôn im ắng. Chẳng lẽ Liễu Kình Vũ chuyển công tác tới Quan Sơn làm Chủ tịch thị trấn Quan Sơn là đi qua con đường Vương Chí Cường sao? Nhưng nếu như vậy thì lúc Liễu Kình Vũ mới tới nhận chức, tại sao lại không có một vị Phó trưởng ban đi cùng? Trong nháy mắt, trong đầu mọi người hiện lên rất nhiều suy nghĩ, nhưng chẳng suy nghĩ ra được điều gì.
Nhưng không thể không nói, những lời nói đó của Vương Chí Cường lại một lần nữa khiến Hạ Chính Đức kiên quyết giữ thái độ bảo vệ Liễu Kình Vũ. Ông ta cảm nhận được một sự nguy hiểm đang rình rập, nếu vào thời điểm quan trọng ông ta lại cứ lo trước lo sau mà không bảo vệ Liễu Kình Vũ, nếu Liễu Kình Vũ biết chuyện này thì sau này chắc chắn hắn sẽ rời khỏi chiến tuyến của ông ta mà về với Vương Chí Cường. Tuy Liễu Kình Vũ hiện giờ đứng ở phía ông ta, nhưng quan hệ giữa ông ta và Liễu Kình Vũ tương đối đặc biệt, dường như Liễu Kình Vũ không dựa vào ông ta nhiều lắm, ngược lại, rất nhiều việc trước kia, ông ta lại nhờ Liễu Kình Vũ. Vì vậy, quan hệ giữa ông ta và Liễu Kình Vũ có thể gọi là quan hệ đồng minh.
Nghĩ tới đây, Hạ Chính Đức không chút do dự, ông ta ngẩng đầu lên nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí Vương Chí Cường, tôi vẫn giữ nguyên ý kiến nếu không điều tra thì sẽ không có quyền phát ngôn và đưa ra quyết định xử lý. Thúng ta thân là thành viên của bộ máy Huyện ủy, nhất định phải làm chủ cho người dân trong huyện. Nhưng Liễu Kình Vũ tuy là cán bộ của huyện chúng ta, đồng thời cậu ấy cũng là một người dân, vì vậy chúng ta nhất định phải làm chủ cho cậu ấy, chúng ta nhất định phải điều tra rõ ràng rồi mới xử lý.
Thấy Hạ Chính Đức kiên quyết như vậy, Chính ủy Ban chỉ huy quân sự, Chánh văn phòng huyện ủy, Phó Chủ tịch thường trực Huyện ủy trước sau cũng lần lượt bảy tỏ ý kiến, cho rằng nhất định phải điều tra trước rồi xử lý sau.
Dưới tình hình như vậy, Tiết Văn Long cũng biết nếu y vẫn giữ ý kiến xử lý trước mới điều tra thì chắc chắn sẽ khiến cho mọi người tức giận. Nhất là vừa rồi Vương Chí Cường cũng nhắc tới sau này gặp phải những chuyện như thế này, nếu lần này bị đối phương nắm điểm yếu, sau này vào thời điểm quan trọng bọn họ sẽ xử y, vậy thì thật không đáng. Vì vậy Tiết Văn Long trầm giọng nói:
- Được, nếu đã có nhiều đồng chí cho rằng nên điều tra trước rồi mới xử lý, vậy chúng ta cứ vậy mà làm. Tôi đề nghị, việc này do Ủy ban kỉ luật phụ trách điều tra, làm rõ ràng mọi việc, mọi người thấy sao?
Hạ Chính Đức nhẹ nhàng lắc đầu, biểu thị việc ông ta không có ý kiến gì. Ông ta hiểu rõ, việc này Ủy ban kỉ luật không tham gia vào là chuyện không thể.
Vương Chí Cường lại trầm giọng nói:
- Tôi không có ý kiến với việc Ủy ban kỉ luật điều tra chuyện này, nhưng tôi hi vọng tốt nhất là Ủy ban kỉ luật hãy làm theo đúng trình tự.
Cuộc họp kết thúc. Một lúc sau, sau khi người dân nhận được lời hồi đáp thì họ cũng tản ra về.
Về phía Ủy ban kỉ luật, Ngưu Kiến Quốc và mấy nhân viên đi thẳng tới thị trấn Quan Sơn.