Tần Duệ Tiệp là ai?
Vương Trung Sơn và Lý Đức Lâm là nhân vật số một, số hai ở thành phố Thương Sơn, bởi vì thường xuyên đi Tỉnh, tiếp xúc với lãnh đạo Tỉnh tương đối nhiều, tự nhiên là đã có cơ hội gặp qua. Phải biết rằng, cô gái xinh đẹp trước mắt này lại là con gái của Phó trưởng ban thường trực Ban Tổ chức Tỉnh ủy Tần Mãnh. Tần Mãnh tuy rằng không phải trong thường vụ Tỉnh ủy, nhưng do đảm nhiệm chức vụ Phó trưởng ban thường trực Tỉnh ủy cũng có thâm niên bảy năm rồi nên có môn sinh trải rộng toàn tỉnh. Mặc dù là ở trong thành phố Thương Sơn không thiếu gì môn sinh công tác trong Ủy viên thường vụ, tuy nhiên thái độ đối nhân xử thế của Phó trưởng ban Tần lại hết sức khiêm tốn, hết sức thiết thực, nhưng lại không có người nào dám coi thường năng lực của vị Phó trưởng ban Tần này. Trước kia lúc bọn họ đi thăm hỏi lãnh đạo nòng cốt cũng đã từng đi qua Tần gia, cho nên đều gặp qua Tần Duệ Tiệp. Chỉ có điều lúc đó Tần Duệ Tiệp vẫn còn công tác ở tỉnh, thế nhưng ai cũng không thể ngờ được, Tần Duệ Tiệp lại lặng lẽ xuất hiện trong buổi vũ hội lần này.
Trâu Hải Bằng nhìn thấy tất cả mọi người đứng xem ở bên ngoài đều ủng hộ Trâu Văn Siêu, không ngờ tới lại có một cô gái đứng ra vì Tào Thục Tuệ mà nói chuyện, lúc ấy sắc mặt liền âm trầm xuống, nhìn Tần Duệ Tiệp nói:
- Nữ đồng chí trẻ tuổi này, cô phải hiểu rõ một điều rằng, cô xác định lời mình nói là đúng sự thật, là thật sự đáng tin hay sao? Nếu như kẻ khả nghi ngụy tạo chứng cớ thì phải chịu trách nhiệm trước pháp luật tương đương với kẻ phạm tội đấy.
Tần Duệ Tiệp cười:
- Bí thư Trâu, tôi sẽ chịu trách nhiệm đối với mỗi lời nói của mình. Đồng thời, có phải Trâu Văn Siêu cũng nên có trách nhiệm đối với lời nói của mình hay không? Nếu anh ta là kẻ khả nghi ngụy tạo chứng cớ, có phải cũng sẽ nhận được mức xử phạt tương ứng hay không?
Trong lúc Tần Diệp Tuệ và Trâu Hải Bằng giằng co, cặp mắt mở to của Tào Thục Tuệ khẽ chuyển động linh hoạt, hết nhìn Tần Duệ Tiệp lại nhìn Liễu Kình Vũ, đột nhiên thấp giọng nói với Liễu Kình Vũ:
- Cô gái đó là ai vậy? Không phải là tình nhân của anh chứ?
Lúc nói chuyện, giọng điệu của Tào Thục Tuệ mang đầy vẻ chua ngoa.
Liễu Kình Vũ vội vàng phủ nhận nói:
- Không có, không có, cô ấy là Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Quan Sơn, là đồng nghiệp của anh.
Tào Thục Tuệ sau khi nghe Liễu Kình Vũ nói, không những không hết hoài nghi, ngược lại mày liễu lại nhíu chặt, ánh mắt chuyển động không ngừng. Với sự mẫn cảm của cô, cùng với sự qua sát tỉ mỉ, cô có thể hoàn toàn xác định được, Tần Duệ Tiệp này tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản. Một Phó bí thư Đảng ủy thị trấn dám cùng Phó bí thư Thành ủy đôi co, thậm chí trực tiếp chất vấn Phó bí thư Thành ủy, loại chuyện này không phải cô gái bình thường nào cũng dám làm. Nhất là sau khi nhìn thấy Tần Duệ Tiệp cũng là một cô gái vô cùng xinh đẹp, thậm chí so với cô còn có vẻ quyến rũ hơn, từ sâu trong nội tâm Tào Thục Tuệ liền sinh ra cảm giác có nguy cơ nồng đậm.
Thân là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên với Liễu Kình Vũ, Tào Thục Tuệ đương nhiên là đặc biệt hiểu rõ người đàn ông này đào hoa tới mức nào, tài hoa hơn người như thế nào, có những người đẹp nào yêu thích. Từ nhỏ đến lớn, cô giống như một con cọp mẹ cố thủ lãnh địa của mình, chỉ cần có cơ hội liền canh chừng chặt chẽ Liễu Kình Vũ, xua đuổi hết tất cả những người đẹp lớn nhỏ có gan dám tiếp cận Liễu Kình Vũ. Cô cho rằng chỉ có mình mới xứng đáng là người phụ nữ có thể sánh đôi cùng với Liễu Kình Vũ. Hơn nữa tính cách bên trong của Tào Thục Tuệ tràn đầy cảm giác chiếm hữu mãnh liệt, đối với bất kỳ người phụ nữ nào tới gần Liễu Kình Vũ cô đều bài xích mãnh liệt.
Cho nên, lúc nhìn thấy Tần Duệ Tiệp tích cực thể hiện trước mặt Liễu Kình Vũ, cô lập tưc ý thức được nguy cơ, cho nên lập tức cất bước đi tới bên cạnh Trâu Hải Bằng, nhỏ nhẹ nói:
- Phó bí thư Trâu, ba vị lãnh đạo, tôi tin rằng các ngài đều là cán bộ cao cấp ở thành phố Thương Sơn này, làm việc sẽ không thể không công bằng được, có phải không? Đúng thực vừa rồi “chị gái” này nói không hề sai chút nào. Nếu như Trâu Văn Siêu đang nói láo, dựa theo ý tứ của phó bí thư Trâu, hẳn là anh ta cũng phải bị trừng phạt chứ? Kỳ thật nếu muốn giải quyết vấn đề này vô cùng đơn giản, chỉ cần bảo nhân viên làm việc của khách sạn lấy video của camera giám sát khách sạn ra cho chúng ta xem thì sẽ hiểu ngay thôi. Vấn đề này chính là đơn giản như vậy, căn bản là không cần đôi co lời qua tiếng lại làm gì, càng không cần đến những trình tự điều tra phức tạp khác.
Nói tới đây, Tào Thục Tuệ cười nói với Tần Duệ Tiệp:
- “Chị gái” thấy tôi nói có đúng không?
Trong lúc nói chuyện, Tào Thục Tuệ cố ý đem hai chữ “Chị gái” nói rất lớn tiếng và rõ ràng, đồng thời lại đưa thân thể thơm ngát nhích lại gần Liễu Kình Vũ, nguyên vẹn tuyên bố chủ quyền với Tần Duệ Tiệp.
Tần Duệ Tiệp cũng không phải là đồ ngốc. Cô sở dĩ ra mặt giúp Liễu Kình Vũ, thứ nhất là vì Liễu Kình Vũ là đồng nghiệp của mình, thứ hai là vì kể từ sau khi tự mình đến tìm Liễu Kình Vũ làm bạn nhảy nhưng bị hắn từ chối, đầu tiên cô đối với Liễu Kình Vũ tràn đầy bất mãn và tò mò, sau đó lại thấy Tào Thục Tuệ xuất hiện, làm cho cô ý thức được rằng hình như mình đã mất đi một thứ gì đó. Sau đó cô lại đột nhiên phát hiện, không ngờ bản thân mình trong lúc đó lại phát sinh tình cảm với Liễu Kình Vũ, lúc trước loại tình cảm này còn chưa hề có chút vết tích nào, nhưng tại thời điểm Tào Thục Tuệ rúc vào trong lồng ngực Liễu Kình Vũ, cô mới cảm giác được mình đã mất đi một thứ gì đó. Tần Duệ Tiệp là một người vô cùng bình tĩnh, đầu óc còn có chút ý nghĩ chính trị. Sau khi cảm nhận thấy địch ý của Tào Thục Tuệ xinh đẹp kia, cô lập tức quyết định đối sách à mục tiêu cho chính mình, cô muốn cướp lại Liễu Kình Vũ.
Mặc dù tính tuổi tác thì cô lớn hơn Liễu Kình Vũ ba tuổi, nhưng cô tin tưởng rằng mình tuyệt đối thành thục và quyến rũ hơn so với Tào Thục Tuệ kia. Đây chính là ưu thế của mình. Hơn nữa mình và Liễu Kình Vũ còn là đồng nghiệp, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cho nên chính mình phải nghĩ hết cách để thể hiện trước mặt Liễu Kình Vũ. Cho nên lúc này mới không chút do dự mà đứng ra bênh vực cho Liễu Kình Vũ.
Nhưng giờ phút này, Tần Duệ Tiệp không ngờ nghe được Tào Thục Tuệ luôn mồm lớn tiếng gọi mình “chị gái”, trong lòng tức giận không ít. Cô nghe ra, cô gái này là cố ý gọi mình như vậy là muốn nhắc nhở mình lớn tuổi. Tần Duệ Tiệp bị chọc tức đến nỗi mày liễu nhíu lại, mắt hạnh chớp không ngừng, có chút khinh miệt liếc qua bộ ngực của Tào Thục Tuệ nói:
- Ừ, đúng vậy đó, “cô em” này nói quả thật không sai chút nào. Tôi cũng đang muốn đề nghị Bí thư Trâu lấy video của camera giám sát trong đại sảnh ra coi liền biết rõ sự việc. ”Cô em” này nói rất đúng đấy.
Trong lúc nói chuyện, Tần Duệ Tiệp không ngừng nhấn mạnh ngữ khí của từ “Cô em”, lại cố ý ưỡn ngực mình về phía trước.
Tào Thục Tuệ nhìn thấy Tần Duệ Tiệp thị uy, liếc qua ngực đối phương một cái, lại nhìn lại ngực mình một chút, lập tức tức giận đến sôi máu. Vốn dĩ, bộ ngực của cô cũng tương đối lớn, nhưng dù sao cô cũng mới vừa tròn hai mươi tuổi, bộ ngực tuy rằng đã dậy thì nhưng so với người trưởng thành 25 tuổi như Tần Duệ Tiệp thì dường như nhỏ hơn một số vậy. Điều này làm cho cô vô cùng buồn bực.
Ba vị cán bộ cao cấp ở hiện trường cũng không phải kẻ đần độn, trong lúc hai cô gái nói chuyện họ cũng cảm nhận được không khí xung quanh dần biến hóa. Nhất là Bí thư Thành ủy Vương Trung Sơn, ông ta giờ phút này thật sự giật mình. Ông ta như thế nào cũng không ngờ tới, công chúa bảo bối của Tào gia Tào Thục Tuệ và con gái của Phó trưởng ban thường trực Ban tổ chức Tỉnh ủy đều coi trọng Liễu Kình Vũ, đây rốt cuộc là loại tình huống gì đây? Một Chủ tịch thị trấn nhỏ nhoi như Liễu Kình Vũ tại sao lại có sức hấp dẫn lớn như vậy?
Đồng thời cùng lúc Vương Trung Sơn vẫn còn đang kinh sợ thì trong lòng Lý Đức Lâm cũng chuyển biến vô cùng lớn. Dù sao thì ông ta cũng đã nhận ra Tần Duệ Tiệp, bây giờ không ngờ lại nhìn thấy Tần Duệ Tiệp đi tranh giành một Chủ tịch thị trấn nhỏ bé như Liễu Kình Vũ với một cô bé, làm sao có thể không chấn động cho được đây?
Mà lúc này, người đau đầu nhất vẫn là Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ tự nhiên cũng không phải đồ ngốc, theo như hiện trường đấu tranh gay gắt giữa hai người Tào Thục Tuệ và Tần Duệ Tiệp, lại nhìn thấy Tần Duệ Tiệp nhìn về phía mình trong mắt tràn đầy vẻ nhu tình oán hận, trong lòng Liễu Kình Vũ cảm thấy vô cùng run rẩy! Nói thật ra, Liễu Kình Vũ tất nhiên rất hứng thú với người đẹp, nhưng nhất định phải có một điều kiện, đó là không có Tào Thục Tuệ bên cạnh. Tào Thục Tuệ một khi đã ở bên cạnh, mình nếu muốn liên hệ với người đẹp, trừ phi là đi gặp quỷ. Mà hiện tại, không ngờ Tần Duệ Tiệp lại bộc lộ tình ý với mình ngay trước mặt Tào Thục Tuệ, về sau không biết cô bé Tào Thục Tuệ này sẽ dùng quỷ kế như thế nào để đối phó đây.
Mọi người vẫn đang hết sức căng thẳng.
Cuối cùng phá tan bầu không khí trầm mặc chính là Bí thư Thành ủy Vương Trung Sơn.
Vương Trung Sơn trầm giọng nói:
- Tôi thấy lễ khai mạc đã đến giờ tiến hành, mọi người mỗi người nhường một bước. Chuyện này cứ như vậy đi, đừng làm chậm trễ lễ khai mạc.
Lý Đức Lâm cũng nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Ừ, tôi đồng ý với ý kiến của Bí thư Vương, chuyện này cứ như vậy đi.
Lúc này, Trâu Hải Bằng thấy Lý Đức Lâm không ngờ lại đồng ý với Vương Trung Sơn, lúc này nội tâm chấn động không ngừng, nhưng ông ta biết rõ, nếu như Lý Đức Lâm đã đồng ý thì mình không thể phản đối nữa rồi, chỉ có thể không nhìn vẻ mặt tức giận của con trai Trâu Văn Siêu, gật đầu nói:
- Được rồi, chuyện này cứ như vậy đi. Văn Siêu, con đi giúp Đổng Thiên Bá một chút, trước tiên dẫn cậu ta rời khỏi đây đi.
Ba vị lãnh đạo đã có quyết định, người khác tự nhiên sẽ không phản đối. Rất nhanh, Đổng Thiên Bá được Trâu Văn Siêu phái người đưa đi rồi.
Lễ khai mặc chính thức bắt đầu, ba vị cán bộ vội vàng lên khán đài sau khi phát biểu xong thì đều tự mình rời đi.
Vừa đi ra ngoài, Trâu Hải Bằng vừa đi tới bên cạnh Lý Đức Lâm, có chút không hiểu hỏi:
- Chủ tịch Lý, ngài tại sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý thế? Chuyện này hẳn là rất rõ ràng mà.
Lý Đức Lâm sắc mặt bình tĩnh nói:
- Lão Trâu à, tầm mắt của ông vẫn nên mở rộng một chút, không cần ở thành phố Thương Sơn này một mẫu ruộng chỉ nhìn có ba phần đất, cũng đừng nên luôn luôn che chở cho Trâu Văn Siêu như vậy. Có biết cô gái mặc váy màu tím đó là ai không? Cô ta là con gái cưng của Phó trưởng ban thường trực Ban tổ chức Tỉnh ủy Tần Mãnh, rất được Phó trưởng ban Tần cưng chiều. Hơn nữa tôi thấy cô gái bên cạnh Liễu Kình Vũ cũng không phải người đơn giản, ông không thấy sau khi Vương Trung Sơn nhìn thấy cô bé liền tỏ rõ lập trường sao? Hơn nữa, nói thật ra thì tính tình Đổng Thiên Bá như thế nào chẳng lẽ tôi với ông còn không biết sao? Tôi đoán người ta đánh nó nhất định nguyên nhân là do nó. Cho nên sự việc lần này chúng ta tốt hơn hết là nên dừng lại tại đây, nếu không tôi lo sẽ dẫn đến phiến toái không cần thiết. Nhất là khi tôi sắp phải rời khỏi thành phố Thương Sơn rồi, cái vị trí Chủ tịch thành phố này của tôi dường như đang cạnh tranh rất khốc liệt, nếu như đúng lúc này ông đắc tội với Phó trưởng ban Tần, đối với tương lai cạnh tranh chức Chủ tịch thành phố của ông vô cùng bất lợi.
Nghe Lý Đức Lâm nói như vậy, Trâu Hải Bằng lúc này mới bừng tỉnh ngộ, vội vàng hướng Lý Đức Lâm tỏ vẻ vô cùng cảm kích.
Nhưng mà, giờ phút này, sau khi Trâu Văn Siêu và Đổng Thiên Bá mất hết thể diện rời khỏi hội trường vũ hội, sắc mặt của hai gã đều hết sức khó coi, đợi sau khi đi khuất tầm mắt của tất cả mọi người, hai gã lập tức bắt đầu tính toán âm mưu.
Vương Trung Sơn và Lý Đức Lâm là nhân vật số một, số hai ở thành phố Thương Sơn, bởi vì thường xuyên đi Tỉnh, tiếp xúc với lãnh đạo Tỉnh tương đối nhiều, tự nhiên là đã có cơ hội gặp qua. Phải biết rằng, cô gái xinh đẹp trước mắt này lại là con gái của Phó trưởng ban thường trực Ban Tổ chức Tỉnh ủy Tần Mãnh. Tần Mãnh tuy rằng không phải trong thường vụ Tỉnh ủy, nhưng do đảm nhiệm chức vụ Phó trưởng ban thường trực Tỉnh ủy cũng có thâm niên bảy năm rồi nên có môn sinh trải rộng toàn tỉnh. Mặc dù là ở trong thành phố Thương Sơn không thiếu gì môn sinh công tác trong Ủy viên thường vụ, tuy nhiên thái độ đối nhân xử thế của Phó trưởng ban Tần lại hết sức khiêm tốn, hết sức thiết thực, nhưng lại không có người nào dám coi thường năng lực của vị Phó trưởng ban Tần này. Trước kia lúc bọn họ đi thăm hỏi lãnh đạo nòng cốt cũng đã từng đi qua Tần gia, cho nên đều gặp qua Tần Duệ Tiệp. Chỉ có điều lúc đó Tần Duệ Tiệp vẫn còn công tác ở tỉnh, thế nhưng ai cũng không thể ngờ được, Tần Duệ Tiệp lại lặng lẽ xuất hiện trong buổi vũ hội lần này.
Trâu Hải Bằng nhìn thấy tất cả mọi người đứng xem ở bên ngoài đều ủng hộ Trâu Văn Siêu, không ngờ tới lại có một cô gái đứng ra vì Tào Thục Tuệ mà nói chuyện, lúc ấy sắc mặt liền âm trầm xuống, nhìn Tần Duệ Tiệp nói:
- Nữ đồng chí trẻ tuổi này, cô phải hiểu rõ một điều rằng, cô xác định lời mình nói là đúng sự thật, là thật sự đáng tin hay sao? Nếu như kẻ khả nghi ngụy tạo chứng cớ thì phải chịu trách nhiệm trước pháp luật tương đương với kẻ phạm tội đấy.
Tần Duệ Tiệp cười:
- Bí thư Trâu, tôi sẽ chịu trách nhiệm đối với mỗi lời nói của mình. Đồng thời, có phải Trâu Văn Siêu cũng nên có trách nhiệm đối với lời nói của mình hay không? Nếu anh ta là kẻ khả nghi ngụy tạo chứng cớ, có phải cũng sẽ nhận được mức xử phạt tương ứng hay không?
Trong lúc Tần Diệp Tuệ và Trâu Hải Bằng giằng co, cặp mắt mở to của Tào Thục Tuệ khẽ chuyển động linh hoạt, hết nhìn Tần Duệ Tiệp lại nhìn Liễu Kình Vũ, đột nhiên thấp giọng nói với Liễu Kình Vũ:
- Cô gái đó là ai vậy? Không phải là tình nhân của anh chứ?
Lúc nói chuyện, giọng điệu của Tào Thục Tuệ mang đầy vẻ chua ngoa.
Liễu Kình Vũ vội vàng phủ nhận nói:
- Không có, không có, cô ấy là Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Quan Sơn, là đồng nghiệp của anh.
Tào Thục Tuệ sau khi nghe Liễu Kình Vũ nói, không những không hết hoài nghi, ngược lại mày liễu lại nhíu chặt, ánh mắt chuyển động không ngừng. Với sự mẫn cảm của cô, cùng với sự qua sát tỉ mỉ, cô có thể hoàn toàn xác định được, Tần Duệ Tiệp này tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản. Một Phó bí thư Đảng ủy thị trấn dám cùng Phó bí thư Thành ủy đôi co, thậm chí trực tiếp chất vấn Phó bí thư Thành ủy, loại chuyện này không phải cô gái bình thường nào cũng dám làm. Nhất là sau khi nhìn thấy Tần Duệ Tiệp cũng là một cô gái vô cùng xinh đẹp, thậm chí so với cô còn có vẻ quyến rũ hơn, từ sâu trong nội tâm Tào Thục Tuệ liền sinh ra cảm giác có nguy cơ nồng đậm.
Thân là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên với Liễu Kình Vũ, Tào Thục Tuệ đương nhiên là đặc biệt hiểu rõ người đàn ông này đào hoa tới mức nào, tài hoa hơn người như thế nào, có những người đẹp nào yêu thích. Từ nhỏ đến lớn, cô giống như một con cọp mẹ cố thủ lãnh địa của mình, chỉ cần có cơ hội liền canh chừng chặt chẽ Liễu Kình Vũ, xua đuổi hết tất cả những người đẹp lớn nhỏ có gan dám tiếp cận Liễu Kình Vũ. Cô cho rằng chỉ có mình mới xứng đáng là người phụ nữ có thể sánh đôi cùng với Liễu Kình Vũ. Hơn nữa tính cách bên trong của Tào Thục Tuệ tràn đầy cảm giác chiếm hữu mãnh liệt, đối với bất kỳ người phụ nữ nào tới gần Liễu Kình Vũ cô đều bài xích mãnh liệt.
Cho nên, lúc nhìn thấy Tần Duệ Tiệp tích cực thể hiện trước mặt Liễu Kình Vũ, cô lập tưc ý thức được nguy cơ, cho nên lập tức cất bước đi tới bên cạnh Trâu Hải Bằng, nhỏ nhẹ nói:
- Phó bí thư Trâu, ba vị lãnh đạo, tôi tin rằng các ngài đều là cán bộ cao cấp ở thành phố Thương Sơn này, làm việc sẽ không thể không công bằng được, có phải không? Đúng thực vừa rồi “chị gái” này nói không hề sai chút nào. Nếu như Trâu Văn Siêu đang nói láo, dựa theo ý tứ của phó bí thư Trâu, hẳn là anh ta cũng phải bị trừng phạt chứ? Kỳ thật nếu muốn giải quyết vấn đề này vô cùng đơn giản, chỉ cần bảo nhân viên làm việc của khách sạn lấy video của camera giám sát khách sạn ra cho chúng ta xem thì sẽ hiểu ngay thôi. Vấn đề này chính là đơn giản như vậy, căn bản là không cần đôi co lời qua tiếng lại làm gì, càng không cần đến những trình tự điều tra phức tạp khác.
Nói tới đây, Tào Thục Tuệ cười nói với Tần Duệ Tiệp:
- “Chị gái” thấy tôi nói có đúng không?
Trong lúc nói chuyện, Tào Thục Tuệ cố ý đem hai chữ “Chị gái” nói rất lớn tiếng và rõ ràng, đồng thời lại đưa thân thể thơm ngát nhích lại gần Liễu Kình Vũ, nguyên vẹn tuyên bố chủ quyền với Tần Duệ Tiệp.
Tần Duệ Tiệp cũng không phải là đồ ngốc. Cô sở dĩ ra mặt giúp Liễu Kình Vũ, thứ nhất là vì Liễu Kình Vũ là đồng nghiệp của mình, thứ hai là vì kể từ sau khi tự mình đến tìm Liễu Kình Vũ làm bạn nhảy nhưng bị hắn từ chối, đầu tiên cô đối với Liễu Kình Vũ tràn đầy bất mãn và tò mò, sau đó lại thấy Tào Thục Tuệ xuất hiện, làm cho cô ý thức được rằng hình như mình đã mất đi một thứ gì đó. Sau đó cô lại đột nhiên phát hiện, không ngờ bản thân mình trong lúc đó lại phát sinh tình cảm với Liễu Kình Vũ, lúc trước loại tình cảm này còn chưa hề có chút vết tích nào, nhưng tại thời điểm Tào Thục Tuệ rúc vào trong lồng ngực Liễu Kình Vũ, cô mới cảm giác được mình đã mất đi một thứ gì đó. Tần Duệ Tiệp là một người vô cùng bình tĩnh, đầu óc còn có chút ý nghĩ chính trị. Sau khi cảm nhận thấy địch ý của Tào Thục Tuệ xinh đẹp kia, cô lập tức quyết định đối sách à mục tiêu cho chính mình, cô muốn cướp lại Liễu Kình Vũ.
Mặc dù tính tuổi tác thì cô lớn hơn Liễu Kình Vũ ba tuổi, nhưng cô tin tưởng rằng mình tuyệt đối thành thục và quyến rũ hơn so với Tào Thục Tuệ kia. Đây chính là ưu thế của mình. Hơn nữa mình và Liễu Kình Vũ còn là đồng nghiệp, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cho nên chính mình phải nghĩ hết cách để thể hiện trước mặt Liễu Kình Vũ. Cho nên lúc này mới không chút do dự mà đứng ra bênh vực cho Liễu Kình Vũ.
Nhưng giờ phút này, Tần Duệ Tiệp không ngờ nghe được Tào Thục Tuệ luôn mồm lớn tiếng gọi mình “chị gái”, trong lòng tức giận không ít. Cô nghe ra, cô gái này là cố ý gọi mình như vậy là muốn nhắc nhở mình lớn tuổi. Tần Duệ Tiệp bị chọc tức đến nỗi mày liễu nhíu lại, mắt hạnh chớp không ngừng, có chút khinh miệt liếc qua bộ ngực của Tào Thục Tuệ nói:
- Ừ, đúng vậy đó, “cô em” này nói quả thật không sai chút nào. Tôi cũng đang muốn đề nghị Bí thư Trâu lấy video của camera giám sát trong đại sảnh ra coi liền biết rõ sự việc. ”Cô em” này nói rất đúng đấy.
Trong lúc nói chuyện, Tần Duệ Tiệp không ngừng nhấn mạnh ngữ khí của từ “Cô em”, lại cố ý ưỡn ngực mình về phía trước.
Tào Thục Tuệ nhìn thấy Tần Duệ Tiệp thị uy, liếc qua ngực đối phương một cái, lại nhìn lại ngực mình một chút, lập tức tức giận đến sôi máu. Vốn dĩ, bộ ngực của cô cũng tương đối lớn, nhưng dù sao cô cũng mới vừa tròn hai mươi tuổi, bộ ngực tuy rằng đã dậy thì nhưng so với người trưởng thành 25 tuổi như Tần Duệ Tiệp thì dường như nhỏ hơn một số vậy. Điều này làm cho cô vô cùng buồn bực.
Ba vị cán bộ cao cấp ở hiện trường cũng không phải kẻ đần độn, trong lúc hai cô gái nói chuyện họ cũng cảm nhận được không khí xung quanh dần biến hóa. Nhất là Bí thư Thành ủy Vương Trung Sơn, ông ta giờ phút này thật sự giật mình. Ông ta như thế nào cũng không ngờ tới, công chúa bảo bối của Tào gia Tào Thục Tuệ và con gái của Phó trưởng ban thường trực Ban tổ chức Tỉnh ủy đều coi trọng Liễu Kình Vũ, đây rốt cuộc là loại tình huống gì đây? Một Chủ tịch thị trấn nhỏ nhoi như Liễu Kình Vũ tại sao lại có sức hấp dẫn lớn như vậy?
Đồng thời cùng lúc Vương Trung Sơn vẫn còn đang kinh sợ thì trong lòng Lý Đức Lâm cũng chuyển biến vô cùng lớn. Dù sao thì ông ta cũng đã nhận ra Tần Duệ Tiệp, bây giờ không ngờ lại nhìn thấy Tần Duệ Tiệp đi tranh giành một Chủ tịch thị trấn nhỏ bé như Liễu Kình Vũ với một cô bé, làm sao có thể không chấn động cho được đây?
Mà lúc này, người đau đầu nhất vẫn là Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ tự nhiên cũng không phải đồ ngốc, theo như hiện trường đấu tranh gay gắt giữa hai người Tào Thục Tuệ và Tần Duệ Tiệp, lại nhìn thấy Tần Duệ Tiệp nhìn về phía mình trong mắt tràn đầy vẻ nhu tình oán hận, trong lòng Liễu Kình Vũ cảm thấy vô cùng run rẩy! Nói thật ra, Liễu Kình Vũ tất nhiên rất hứng thú với người đẹp, nhưng nhất định phải có một điều kiện, đó là không có Tào Thục Tuệ bên cạnh. Tào Thục Tuệ một khi đã ở bên cạnh, mình nếu muốn liên hệ với người đẹp, trừ phi là đi gặp quỷ. Mà hiện tại, không ngờ Tần Duệ Tiệp lại bộc lộ tình ý với mình ngay trước mặt Tào Thục Tuệ, về sau không biết cô bé Tào Thục Tuệ này sẽ dùng quỷ kế như thế nào để đối phó đây.
Mọi người vẫn đang hết sức căng thẳng.
Cuối cùng phá tan bầu không khí trầm mặc chính là Bí thư Thành ủy Vương Trung Sơn.
Vương Trung Sơn trầm giọng nói:
- Tôi thấy lễ khai mạc đã đến giờ tiến hành, mọi người mỗi người nhường một bước. Chuyện này cứ như vậy đi, đừng làm chậm trễ lễ khai mạc.
Lý Đức Lâm cũng nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Ừ, tôi đồng ý với ý kiến của Bí thư Vương, chuyện này cứ như vậy đi.
Lúc này, Trâu Hải Bằng thấy Lý Đức Lâm không ngờ lại đồng ý với Vương Trung Sơn, lúc này nội tâm chấn động không ngừng, nhưng ông ta biết rõ, nếu như Lý Đức Lâm đã đồng ý thì mình không thể phản đối nữa rồi, chỉ có thể không nhìn vẻ mặt tức giận của con trai Trâu Văn Siêu, gật đầu nói:
- Được rồi, chuyện này cứ như vậy đi. Văn Siêu, con đi giúp Đổng Thiên Bá một chút, trước tiên dẫn cậu ta rời khỏi đây đi.
Ba vị lãnh đạo đã có quyết định, người khác tự nhiên sẽ không phản đối. Rất nhanh, Đổng Thiên Bá được Trâu Văn Siêu phái người đưa đi rồi.
Lễ khai mặc chính thức bắt đầu, ba vị cán bộ vội vàng lên khán đài sau khi phát biểu xong thì đều tự mình rời đi.
Vừa đi ra ngoài, Trâu Hải Bằng vừa đi tới bên cạnh Lý Đức Lâm, có chút không hiểu hỏi:
- Chủ tịch Lý, ngài tại sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý thế? Chuyện này hẳn là rất rõ ràng mà.
Lý Đức Lâm sắc mặt bình tĩnh nói:
- Lão Trâu à, tầm mắt của ông vẫn nên mở rộng một chút, không cần ở thành phố Thương Sơn này một mẫu ruộng chỉ nhìn có ba phần đất, cũng đừng nên luôn luôn che chở cho Trâu Văn Siêu như vậy. Có biết cô gái mặc váy màu tím đó là ai không? Cô ta là con gái cưng của Phó trưởng ban thường trực Ban tổ chức Tỉnh ủy Tần Mãnh, rất được Phó trưởng ban Tần cưng chiều. Hơn nữa tôi thấy cô gái bên cạnh Liễu Kình Vũ cũng không phải người đơn giản, ông không thấy sau khi Vương Trung Sơn nhìn thấy cô bé liền tỏ rõ lập trường sao? Hơn nữa, nói thật ra thì tính tình Đổng Thiên Bá như thế nào chẳng lẽ tôi với ông còn không biết sao? Tôi đoán người ta đánh nó nhất định nguyên nhân là do nó. Cho nên sự việc lần này chúng ta tốt hơn hết là nên dừng lại tại đây, nếu không tôi lo sẽ dẫn đến phiến toái không cần thiết. Nhất là khi tôi sắp phải rời khỏi thành phố Thương Sơn rồi, cái vị trí Chủ tịch thành phố này của tôi dường như đang cạnh tranh rất khốc liệt, nếu như đúng lúc này ông đắc tội với Phó trưởng ban Tần, đối với tương lai cạnh tranh chức Chủ tịch thành phố của ông vô cùng bất lợi.
Nghe Lý Đức Lâm nói như vậy, Trâu Hải Bằng lúc này mới bừng tỉnh ngộ, vội vàng hướng Lý Đức Lâm tỏ vẻ vô cùng cảm kích.
Nhưng mà, giờ phút này, sau khi Trâu Văn Siêu và Đổng Thiên Bá mất hết thể diện rời khỏi hội trường vũ hội, sắc mặt của hai gã đều hết sức khó coi, đợi sau khi đi khuất tầm mắt của tất cả mọi người, hai gã lập tức bắt đầu tính toán âm mưu.