- Người kia, anh có dám đứng lại???
Câu thứ hai vang lên, Tuấn Hào vẫn đứng yên chỗ cũ, làm như không nghe thấy, âm thầm giật mình, chẳng lẽ ham chiến quá mặt nạ rơi đi mất hay là nó quá mỏng?
Tố Tố từ khi nào đã bước ra, tay cầm súng chĩa về phía Tuấn Hào yêu cầu, hai tay run lẩy bẩy, cô nhận ra người đeo mặt nạ trắng này là vì trên người của hăn có một mùi vị rất quen thuộc, mặc dù nó đã phai nhạt đi rất nhiều và lẫn lộn vào trong mùi máu tanh, cô yêu hắn, một người đàn ông kém mình ba tuổi này, vì vậy mọi thứ về bản thân hắn cô thuộc rõ như lòng bàn tay. Nhưng khi tra hồ sơ của hắn thì không có bất cứ một bối cảnh gì hoặc cha mẹ của hắn đã bị giết hai hay một loại thân phận đặc thù khắc. Khi cô nhờ người tra giúp, kẻ có quyền lực cao như cha cô cũng không biết.
Hồ sơ là một thứ rất đặc thù, mỗi cá nhân đều phải có được giám sát qua vệ tinh tiên tiến nhất của nhân loại, sóng siêu khỏe thậm chí là mạnh hơn cả tia X quang. Mỗi hồ sơ sẽ ghi chép về bối cảnh của người đó và những việc nổi bật chứ không phải như kiểu đi WC hay đi nện cũng ghi vào. Chức năng phân tách hình ảnh là cá biệt nhất. Đây chính là sự bá đạo của loại vệ tinh này. ..........................
Naaaaaà.....ní...?( tiếng Jav).
Bất ể là ai trong số cảnh sát ở nơi đây cũng đều giật mình, chẳng lẽ đây là người quen của Tố cảnh quan? Vụ này to rồi. Nhưng nếu có nhúng tay sẽ im hơi bặt tiếng nhanh hơn.
Chuyện nhà thì cứ để người nhà lo. Bọn ta không có hơi lo chuyện bao đồng.
Tuấn Hào trong lúc đang mơ hồ không để ý, Tố Tố liều lĩnh đi đến, hai tay đưa lên muốn tháo chiếc mặt nạ xuống, phải nói ý định này phải là cực kì liều lĩnh, nếu một người mười lăm tuổi bị coi là kẻ sát nhân chém rơi đầu người không nháy mắt thì phía dư luận sẽ làm thế nào, cho dù là con nhà thủ tướng hay chủ tịch nước. Cùng lắm là thoát chết, ngồi tù chung thân ngày ăn ba bữa đòn.
Tuấn Hào nhanh chóng phản ứng, chạy ra một góc khác thoát khỏi đôi tay xinh đẹp đầy quyến rũ đó.
Quay lại nhìn đôi mắt đầy lệ, cả người run rẩy, Tuấn Hào cứng rắn quyết định đây không phải là lúc mềm lòng.
Đầu Gấu bên cạnh chắc bị "cảm động " quá mức nên nằm giả chết dưới đất.
- Anh em, giết nó.
Từ xa người của Hắc Bang đến hô giết ầm ĩ, con mụ nội nhà nó, Tuấn Hào không biết bao nhiêu kẻ đã hô câu này với mình đến giờ đang đi bồi diêm vương xây nhà vệ sinh cấp bậc 5* loại vip rồi.
Tuấn Hào nhặt hòn đá bên lề đường khi tên đó lại gần thì hòn đá to cỡ nắm tay bay bới tốc độ cực nhanh xuyên qua mắt hắn, để lại một cái lỗ vực lớn.
Mặc kệ bọn cảnh sát dùng súng đe dọa Tuấn Hào vẫn lao lên phía trước, thanh katana không ngừng đưa lên đưa xuống ngũ chi văng xuống chất thành đống lớn, một tên đâm lén bị Tuấn Hào túm tóc được nhấc bổng lên.
- Dừng lại.
Lũ cảnh sát bực bội hô lớn, Tuấn Hào không quan tâm, tay không dùng kiến nhổ đầu hắn lên, mạch máu xương gắn vào cùng đầu lộ ra rũ rươi rơi xuống.
- Hắn không phải là người......hắn.....hắn là ác ma.
Một nữ cảnh sát tư sắc cũng không tồi thét lên rồi ngã đất bất tỉnh nhân sự.
Nếu như ngày thường, khi nghe câu này Tuấn Hào sẽ gân cổ lên cãi tao là cung bọ cạp nhưng ít nhất bây giờ không phải.
Đùng...đùng...đùng...
Vài tên cảnh sát lo sợ quá mức nên giật súng. Tuấn Hào do không để ý nên đã bị trúng đạn, cả người tê dại hẳn đi, lảo đảo nhấc Đầu Gấu lên chạy về phía màn đêm u ám.
Cảnh sát phóng ô tô đuổi theo nhưng không được, Tuấn Hào lợi dụng kích cỡ thân tgể chui vào những ngóc nghách lẩn tránh.
Lại một đêm không yên bình
Câu thứ hai vang lên, Tuấn Hào vẫn đứng yên chỗ cũ, làm như không nghe thấy, âm thầm giật mình, chẳng lẽ ham chiến quá mặt nạ rơi đi mất hay là nó quá mỏng?
Tố Tố từ khi nào đã bước ra, tay cầm súng chĩa về phía Tuấn Hào yêu cầu, hai tay run lẩy bẩy, cô nhận ra người đeo mặt nạ trắng này là vì trên người của hăn có một mùi vị rất quen thuộc, mặc dù nó đã phai nhạt đi rất nhiều và lẫn lộn vào trong mùi máu tanh, cô yêu hắn, một người đàn ông kém mình ba tuổi này, vì vậy mọi thứ về bản thân hắn cô thuộc rõ như lòng bàn tay. Nhưng khi tra hồ sơ của hắn thì không có bất cứ một bối cảnh gì hoặc cha mẹ của hắn đã bị giết hai hay một loại thân phận đặc thù khắc. Khi cô nhờ người tra giúp, kẻ có quyền lực cao như cha cô cũng không biết.
Hồ sơ là một thứ rất đặc thù, mỗi cá nhân đều phải có được giám sát qua vệ tinh tiên tiến nhất của nhân loại, sóng siêu khỏe thậm chí là mạnh hơn cả tia X quang. Mỗi hồ sơ sẽ ghi chép về bối cảnh của người đó và những việc nổi bật chứ không phải như kiểu đi WC hay đi nện cũng ghi vào. Chức năng phân tách hình ảnh là cá biệt nhất. Đây chính là sự bá đạo của loại vệ tinh này. ..........................
Naaaaaà.....ní...?( tiếng Jav).
Bất ể là ai trong số cảnh sát ở nơi đây cũng đều giật mình, chẳng lẽ đây là người quen của Tố cảnh quan? Vụ này to rồi. Nhưng nếu có nhúng tay sẽ im hơi bặt tiếng nhanh hơn.
Chuyện nhà thì cứ để người nhà lo. Bọn ta không có hơi lo chuyện bao đồng.
Tuấn Hào trong lúc đang mơ hồ không để ý, Tố Tố liều lĩnh đi đến, hai tay đưa lên muốn tháo chiếc mặt nạ xuống, phải nói ý định này phải là cực kì liều lĩnh, nếu một người mười lăm tuổi bị coi là kẻ sát nhân chém rơi đầu người không nháy mắt thì phía dư luận sẽ làm thế nào, cho dù là con nhà thủ tướng hay chủ tịch nước. Cùng lắm là thoát chết, ngồi tù chung thân ngày ăn ba bữa đòn.
Tuấn Hào nhanh chóng phản ứng, chạy ra một góc khác thoát khỏi đôi tay xinh đẹp đầy quyến rũ đó.
Quay lại nhìn đôi mắt đầy lệ, cả người run rẩy, Tuấn Hào cứng rắn quyết định đây không phải là lúc mềm lòng.
Đầu Gấu bên cạnh chắc bị "cảm động " quá mức nên nằm giả chết dưới đất.
- Anh em, giết nó.
Từ xa người của Hắc Bang đến hô giết ầm ĩ, con mụ nội nhà nó, Tuấn Hào không biết bao nhiêu kẻ đã hô câu này với mình đến giờ đang đi bồi diêm vương xây nhà vệ sinh cấp bậc 5* loại vip rồi.
Tuấn Hào nhặt hòn đá bên lề đường khi tên đó lại gần thì hòn đá to cỡ nắm tay bay bới tốc độ cực nhanh xuyên qua mắt hắn, để lại một cái lỗ vực lớn.
Mặc kệ bọn cảnh sát dùng súng đe dọa Tuấn Hào vẫn lao lên phía trước, thanh katana không ngừng đưa lên đưa xuống ngũ chi văng xuống chất thành đống lớn, một tên đâm lén bị Tuấn Hào túm tóc được nhấc bổng lên.
- Dừng lại.
Lũ cảnh sát bực bội hô lớn, Tuấn Hào không quan tâm, tay không dùng kiến nhổ đầu hắn lên, mạch máu xương gắn vào cùng đầu lộ ra rũ rươi rơi xuống.
- Hắn không phải là người......hắn.....hắn là ác ma.
Một nữ cảnh sát tư sắc cũng không tồi thét lên rồi ngã đất bất tỉnh nhân sự.
Nếu như ngày thường, khi nghe câu này Tuấn Hào sẽ gân cổ lên cãi tao là cung bọ cạp nhưng ít nhất bây giờ không phải.
Đùng...đùng...đùng...
Vài tên cảnh sát lo sợ quá mức nên giật súng. Tuấn Hào do không để ý nên đã bị trúng đạn, cả người tê dại hẳn đi, lảo đảo nhấc Đầu Gấu lên chạy về phía màn đêm u ám.
Cảnh sát phóng ô tô đuổi theo nhưng không được, Tuấn Hào lợi dụng kích cỡ thân tgể chui vào những ngóc nghách lẩn tránh.
Lại một đêm không yên bình