Trong địa bàn của Hắc Bang.
- Hừ! Mẹ kiếp! Một lu phế vật.
- Hà Lão! Có gì bớt giận! Hà thiếu chủ tuy bị đánh nhưng tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng. Còn về phần tên kia đợi chúng ta điều tra ra thân phận của hắn rồi hẵng chưa muộn.
Người đàn ông trung niên không là ai khác ngoài Hà Hạ. Ông vua của thế lực ngầm Hắc Bang tại SaPa này. Bên cạnh là trợ thủ đắc lực nhất của ông ta và cũng là người nguy hiểm nhất. Lúc này cả người hắn toát ra hơi thở lạnh lẽo. Hạ Hà ngồi bên cạnh đặt điếu thuốc lá xuống. Lúc này mới bình tĩnh trở lại.
- Từ Chí! Ta hiểu. Nhưng Từ Lệ chị của ngươi ngày đêm trách ta về việc của Hà Huy cũng chính là cháu của ngươi làm ta ăn không ngon,ngủ không yên giấc a!
- Hà Lão! Tôi hiểu để một thời gian nữa việc vẫn chưa xong thì đích thân tôi sẽ tự tay xử lí.
Nge những lời này Hà Hạ an tâm phần nào. Để có được địa vị như ngày hôm nay hắn đã đắc tội không ít người nhưng tất cả đều do Từ Chí trong bóng tối âm thầm giải quyết. Hắn biết điều này Từ Chí đích thân ra tay mọi chuyện đều hóa được giải quyết. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Thời gian cứ thế trôi qua. Chẳng mấy chốc chuẩn bị qua tháng 9, lúc này đây học sinh tới tấp nộp hồ sơ đăng kí học. Ở nơi đây việc học hành không quá được chú trọng. Chỉ cần đúng độ tuổi, thi đủ điểm vào khối đã chọn rồi đóng tiền đẩy đủ là được. Còn lại là do bản thân.
Vốn hắn cũng định đi nộp hồ sơ vào ngày hôm nay nhưng ngĩ kĩ lại thì vẫn còn ba ngày nữa. Thời gian này hắn chăm chú hơn vào việc luyện tập. Qua lần đụng độ vừa rồi hắn biết mình vẫn còn quá yếu. Nếu đêm đó hắn không đánh tên cầm đầu tơi tả như vậy rồi dùng súng uy hiếp hắn khó mà còn sống đến tận bây giờ.
Sáng nào cũng vậy hắn thức dậy từ rất sớm chạy ngược lên núi rồi ngồ dưới thác nưới để tăng sức dẻo dai và chịu đựng của mình. Dù mệt mỏi đau đớn nhưng hắn biết muốn mạnh lên thì cần phải chịu đựng đó là biện pháp duy nhất. Thỉnh thoảng chạy vòng quanh núi tìm hái thảo dược và nấm về bồi bổ cơ thể. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ 24-08. Ngày nộp hồ sơ cuối cùng. Trước cổng trường, hai cô gái xinh đẹp bước xuống xe. Lập tức thu hút ánh mắt của vô số người. Một người dáng vóc như 1 tác phẩm của ông trời vậy. Từ trên xuống dưới chỗ nào nên lồi thì lồi nên lõm thì lõm, chân đi một đôi tất đen gợi cảm. Người còn lại cũng xinh đẹp không kém, phấn điêu ngọc ngà thoạt nhìn vừa trong sáng vừa đáng yêu,nhất là bộ ngực sữa của nàng nhìn là muốn phụt máu mũi.
Hai người mặc quần áo nhìn có vẻ cũ và đơn giản nhưng trong đám sinj viên vừa từ trung học lên không có kiến thức về quần áo nhìn vẫn có điểm khác. Hơn nữa dù rất muốn tiến lên đem 2 người đẹp này ăn tươi nuốt sống nhưng lí trí nói cho đám người này biết họ là chị em của Hà Gia chỉ được nhìn chứ không được ăn. Cha làm quan chức cao trong tỉnh. Chú thì thống lĩnh Hắc Bang. Động vào họ trừ khi kẻ này chán sống trên dương thế.
- Hừ! Mẹ kiếp! Một lu phế vật.
- Hà Lão! Có gì bớt giận! Hà thiếu chủ tuy bị đánh nhưng tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng. Còn về phần tên kia đợi chúng ta điều tra ra thân phận của hắn rồi hẵng chưa muộn.
Người đàn ông trung niên không là ai khác ngoài Hà Hạ. Ông vua của thế lực ngầm Hắc Bang tại SaPa này. Bên cạnh là trợ thủ đắc lực nhất của ông ta và cũng là người nguy hiểm nhất. Lúc này cả người hắn toát ra hơi thở lạnh lẽo. Hạ Hà ngồi bên cạnh đặt điếu thuốc lá xuống. Lúc này mới bình tĩnh trở lại.
- Từ Chí! Ta hiểu. Nhưng Từ Lệ chị của ngươi ngày đêm trách ta về việc của Hà Huy cũng chính là cháu của ngươi làm ta ăn không ngon,ngủ không yên giấc a!
- Hà Lão! Tôi hiểu để một thời gian nữa việc vẫn chưa xong thì đích thân tôi sẽ tự tay xử lí.
Nge những lời này Hà Hạ an tâm phần nào. Để có được địa vị như ngày hôm nay hắn đã đắc tội không ít người nhưng tất cả đều do Từ Chí trong bóng tối âm thầm giải quyết. Hắn biết điều này Từ Chí đích thân ra tay mọi chuyện đều hóa được giải quyết. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Thời gian cứ thế trôi qua. Chẳng mấy chốc chuẩn bị qua tháng 9, lúc này đây học sinh tới tấp nộp hồ sơ đăng kí học. Ở nơi đây việc học hành không quá được chú trọng. Chỉ cần đúng độ tuổi, thi đủ điểm vào khối đã chọn rồi đóng tiền đẩy đủ là được. Còn lại là do bản thân.
Vốn hắn cũng định đi nộp hồ sơ vào ngày hôm nay nhưng ngĩ kĩ lại thì vẫn còn ba ngày nữa. Thời gian này hắn chăm chú hơn vào việc luyện tập. Qua lần đụng độ vừa rồi hắn biết mình vẫn còn quá yếu. Nếu đêm đó hắn không đánh tên cầm đầu tơi tả như vậy rồi dùng súng uy hiếp hắn khó mà còn sống đến tận bây giờ.
Sáng nào cũng vậy hắn thức dậy từ rất sớm chạy ngược lên núi rồi ngồ dưới thác nưới để tăng sức dẻo dai và chịu đựng của mình. Dù mệt mỏi đau đớn nhưng hắn biết muốn mạnh lên thì cần phải chịu đựng đó là biện pháp duy nhất. Thỉnh thoảng chạy vòng quanh núi tìm hái thảo dược và nấm về bồi bổ cơ thể. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ 24-08. Ngày nộp hồ sơ cuối cùng. Trước cổng trường, hai cô gái xinh đẹp bước xuống xe. Lập tức thu hút ánh mắt của vô số người. Một người dáng vóc như 1 tác phẩm của ông trời vậy. Từ trên xuống dưới chỗ nào nên lồi thì lồi nên lõm thì lõm, chân đi một đôi tất đen gợi cảm. Người còn lại cũng xinh đẹp không kém, phấn điêu ngọc ngà thoạt nhìn vừa trong sáng vừa đáng yêu,nhất là bộ ngực sữa của nàng nhìn là muốn phụt máu mũi.
Hai người mặc quần áo nhìn có vẻ cũ và đơn giản nhưng trong đám sinj viên vừa từ trung học lên không có kiến thức về quần áo nhìn vẫn có điểm khác. Hơn nữa dù rất muốn tiến lên đem 2 người đẹp này ăn tươi nuốt sống nhưng lí trí nói cho đám người này biết họ là chị em của Hà Gia chỉ được nhìn chứ không được ăn. Cha làm quan chức cao trong tỉnh. Chú thì thống lĩnh Hắc Bang. Động vào họ trừ khi kẻ này chán sống trên dương thế.