Trong một khu bệnh viện cao cấp trên thị trấn người phụ nữ tên Từ Lệ mẹ Hà lão đại hay Hà Huy có khá nhiều điểm giống hắn. Người xấu băm bổ, mặt trát phấn dày đặc, son môi đỏ loe loét, mặc một chiếc váy ngắn tầm đầu gối không đi tất chân làm lộ ra 2 bắp chân thịt nhăn nheo đầu gối thâm sì. Đã vậy còn không biết cách ăn mặc còn cữ tưởng cho mình là đẹp lắm. Cố ăn diện cho mọi người biết. Có lẽ vì bà ta quá giống thằng con của mình hay thằng con của mình quá giống bà ta, được cưng chiều từ bé, gây họa cho người khác sau đó dùng gia thế của mình để giải quyết. Lúc này đây bà ta trông như 1 con heo mẹ bị chọc tiết kêu la um sùm trong bệnh viện:
-người đâu, gọi hết tất cả bác sĩ trong bệnh viện đến đây. Không nhanh, bà cho chúng mày mất việc hết.
-thưa bà vì chấn thương quá nặng nên hiện tại đã được chữa khỏi nhưng có lẽ sẽ để lại 1 ít di chứng về sau. "bốp." 1 cái tát dòn vang. Trên mặt của tên bác sĩ hằn lên mặt oán hận nhìn Từ Lệ.
- còn dám nhìn hả còn không mau cút đi gọi người khác tới chữa cho con ta. Nếu nó có chuyện gì, các ngươi đừng hòng mong ta bỏ qua.
-Hà Hạ! Ông phải giúp tôi, giúp con chúng ta báo thù. Lúc ông có nge bọn chúng nói gì không, sẽ đệ lại di chứng đó.
Nói xong quay mặt đi chỗ khác, lấy tay chấm nước miếng bôi lên mắt quay sang giả vờ khóc rống lên làm bộ dạng đáng thương. Không ít người thấy được cảnh này lắc đầu cùng chung một ý ngĩ với nhau" thật không biết xấu hổ,đúng là giả tạo", nhưng nghĩ vậy cũng không dám nói ra. Một khi nói ra nếu để chúng nghe thấy được là mất đường sinh cơ trên SaPa này hoặc là bỏ mạng. Họ chỉ có 1 cái mạng nên không muốn đùa với nó.
- bà im ngay cho tôi!
Có lẽ vì quá khó chịu vì Từ lệ. Hạ Hà quay sang quát rống lên:
- ông dám quát tôi hả? Ông nhìn xem con ông bây giờ bị đánh thành cái bộ dạng gì rồi.
-đã vậy còn để lại di chứng nữa. Nó là con của ông, chứ có phải tôi chửa hoang đâu. Trách nhiệm của ông đâu hả.
Người đàn ông tên Hà Hạ này lúc bây giờ đây vẫn còn bình tĩnh khuôn mặt xấu xí nhăn nhó đang đăm chiêu suy nghĩ nói:
- hừ! Bà thì biết cái gì, trước khi nói thì vắt óc mà suy ngĩ đi. Cái đất Sapa này ai chả biết nó là con chúng ta. Vậy mà còn dám đánh nó như thế này thân phận chắc hẳn không đơn giản.
-tôi mặc kệ! Ông sai người đi tìm tên hỗn đản đó về đây cho tôi. Tôi muốn hắn sống không bằng chết.
-....
-....
Có lẽ vì bà ta xàm xí quá nhiều. Hà Hạ,tức giận hét rống lên:
- Từ Lệ! Bà im ngay cho tôi, nếu bà còn không muốn bán mặt cho đất, bán lưng cho trời thì im đi...
Có lẽ câu " bán mặt cho đất,bán lưng cho trời" đã ảnh hưởng đến bà ta nên nhất thời ngậm miệng lại. Từ Lệ bà ta sống trong quyền lực trèn ép người khác đã quen bây giờ cho bà ta về nông thôn sống như vậy còn hơn tra tấn, lúc đó không bằng cả con chó,thà giết quách bà ta đi cho xong.
Hà Hạ quát tháo xong tâm tình bớt đi được phần nào nhưng vẫn tức giận vì con mình bị đánh ra thành như vậy. Lấy điện thoại ra gọi phân phó cho đàn em tìm hiểu về trận ẩu đả hôm đó rồi thu thập hồ sơ tìm kiếm gia thế, bối cảnh rồi quyết định ra tay. Giúp thằng con bị phế trên giừơng bệnh trả mối nhục này.
-người đâu, gọi hết tất cả bác sĩ trong bệnh viện đến đây. Không nhanh, bà cho chúng mày mất việc hết.
-thưa bà vì chấn thương quá nặng nên hiện tại đã được chữa khỏi nhưng có lẽ sẽ để lại 1 ít di chứng về sau. "bốp." 1 cái tát dòn vang. Trên mặt của tên bác sĩ hằn lên mặt oán hận nhìn Từ Lệ.
- còn dám nhìn hả còn không mau cút đi gọi người khác tới chữa cho con ta. Nếu nó có chuyện gì, các ngươi đừng hòng mong ta bỏ qua.
-Hà Hạ! Ông phải giúp tôi, giúp con chúng ta báo thù. Lúc ông có nge bọn chúng nói gì không, sẽ đệ lại di chứng đó.
Nói xong quay mặt đi chỗ khác, lấy tay chấm nước miếng bôi lên mắt quay sang giả vờ khóc rống lên làm bộ dạng đáng thương. Không ít người thấy được cảnh này lắc đầu cùng chung một ý ngĩ với nhau" thật không biết xấu hổ,đúng là giả tạo", nhưng nghĩ vậy cũng không dám nói ra. Một khi nói ra nếu để chúng nghe thấy được là mất đường sinh cơ trên SaPa này hoặc là bỏ mạng. Họ chỉ có 1 cái mạng nên không muốn đùa với nó.
- bà im ngay cho tôi!
Có lẽ vì quá khó chịu vì Từ lệ. Hạ Hà quay sang quát rống lên:
- ông dám quát tôi hả? Ông nhìn xem con ông bây giờ bị đánh thành cái bộ dạng gì rồi.
-đã vậy còn để lại di chứng nữa. Nó là con của ông, chứ có phải tôi chửa hoang đâu. Trách nhiệm của ông đâu hả.
Người đàn ông tên Hà Hạ này lúc bây giờ đây vẫn còn bình tĩnh khuôn mặt xấu xí nhăn nhó đang đăm chiêu suy nghĩ nói:
- hừ! Bà thì biết cái gì, trước khi nói thì vắt óc mà suy ngĩ đi. Cái đất Sapa này ai chả biết nó là con chúng ta. Vậy mà còn dám đánh nó như thế này thân phận chắc hẳn không đơn giản.
-tôi mặc kệ! Ông sai người đi tìm tên hỗn đản đó về đây cho tôi. Tôi muốn hắn sống không bằng chết.
-....
-....
Có lẽ vì bà ta xàm xí quá nhiều. Hà Hạ,tức giận hét rống lên:
- Từ Lệ! Bà im ngay cho tôi, nếu bà còn không muốn bán mặt cho đất, bán lưng cho trời thì im đi...
Có lẽ câu " bán mặt cho đất,bán lưng cho trời" đã ảnh hưởng đến bà ta nên nhất thời ngậm miệng lại. Từ Lệ bà ta sống trong quyền lực trèn ép người khác đã quen bây giờ cho bà ta về nông thôn sống như vậy còn hơn tra tấn, lúc đó không bằng cả con chó,thà giết quách bà ta đi cho xong.
Hà Hạ quát tháo xong tâm tình bớt đi được phần nào nhưng vẫn tức giận vì con mình bị đánh ra thành như vậy. Lấy điện thoại ra gọi phân phó cho đàn em tìm hiểu về trận ẩu đả hôm đó rồi thu thập hồ sơ tìm kiếm gia thế, bối cảnh rồi quyết định ra tay. Giúp thằng con bị phế trên giừơng bệnh trả mối nhục này.