- Giọng ai mà khó nghe vậy?
Tuấn Hào lơ đễnh hỏi, tỏ vẻ không thèm chú ý tới tên cảnh sát này.
- Mày.....mày.....ta muốn kiện mày ra tòa........cho mày ăn......cơm tù......mọt gông.
Tên cảnh sát này tru lên, bộ dáng nhìn thật ghê tởm.
- Cậu là....?
- Cục trưởng......cục trưởng....ngài phải làm chứng cho tôi......là nó....nó đánh ra nông nỗi này.
- Tiểu Lý không cần nói. Đi vào trong, việc của cậu để tí giải quyết.
- Câm miệng, không được gọi tao là Tiểu.....
Phụt.
Hắn chưa kịp nói hết lời, căn bản đã phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên do quá tức giận mà hình thành.
- Cậu dám...
- Câm miệng.
Tên Cục trưởng cứng miệng, tên này lại giám bất kính với mình như vậy, người khác còn nịnh bợ không được, chẳng lẽ có vấn đề về đầu óc?
- Giỏi, giỏi....người đâu...lôi Tiểu Lý vào. Bắt viết ngay bảng kiểm điểm, xế chiều mang lên nộp lại cho tôi.
- Lão già....câm miệng thúi.....đã bảo không được gọi tao là Tiểu....
Cứ mỗi lần nhắc đến chữ Tiểu thì hắn lại cứng họng, không nói rõ thành lời. Trong lòng tức giận không thể tả.
- Tiểu Lý, tôi nghĩ đầu óc cậu đang say rượu nên về nhà nghỉ ngơi.
- Say rượu cái em gái ngươi.... Con mẹ lão già thúi.... Đã bảo không được gọi..... Ngươi mớo say rượu.... Anh còn rất tỉnh và đẹp trai.
Nói xong mặc kệ bản thân thoát lực, mệt mỏi thế nào, vẫn cố dùng sức đưa tay lên vuốt tóc. Nhìn cái mặt sưng vù như thủ lợn, kết hợp với mái tóc rối loạn, nhìn buồn nôn không thể tả. Nếu cho một người bị bệnh táo bón nhìn thấy, không biết có thể dễ dàng khỏi bệnh ngay được không. Thật đúng là không có phong độ thân sĩ.
- Haha, chị Mỹ Na, anh đẹp trai..... Nhìn hắn kìa.....thật sự rất đẹp trai......ôi......đau bụng quá......cười chết mết.....ahihi....
Hừ!
Mổt tiếng hừ lạnh vang lên làm cho tiểu loli này bừng tỉnh, không dám đối mặt nhìn cha mình. Nín cười, khuôn mặt trở nên vặn vẹo nhìn thật đáng yêu. Đúng là trẻ con, tâm tính thật trong sáng, bất cứ điều gì cũng có thể nói được. Đương nhiên sẽ không làm người khác tức giận vì một câu nói của trẻ con.
- Cục trưởng nếu ngài không tin.... Có thể xem camera giám sát, tôi xin thề đây là sự thật....hắn còn phá đồ nữa.
- Camera cái em gái ngươi, mất điện thì làm ăn được cái con mẹ gì.
Ông cục trưởng rốt cuộc cũng không nhịn được mà cũng chửi tục hét toáng lên. Mọi người xung quanh không ngờ, cục trưởng rốt cục cũng có ngày như vậy.
Tuấn Hào lặng im nãy giờ, cũng không cam chịu yếu thế, bồi tiếp.
- Này này, ta phá cái gì, thằng cảnh sát....còn thúi lắm...rõ ràng ở nhà không thắp hương cúng bái tổ tiên đầy đủ..... Ăn ở thất đức nên mất điện chửi bới om sòm lên.... Nó rơi xuống ai ngờ rơi vào đầu ngươi nên vỡ tan. Sao lại đổ cho ta.
- Mày......... Mày......... Mày nói láo....... Không bao giờ có chuyện như vậy...... Phụt!
Dường như không chịu nổi sự tức giận nên đã lâm vào trang thái hôn mê bất tỉnh. Trước khi đó còn phun ra một ngụm máu.
Hihi!
Rốt cuộc nhóc loly này cũng không nhịn được mà phá lên cười.
- Anh đẹp trai thật là hài hước.
Tuấn Hào cũng chẳng thèm để ý. Sau bao nhiên vạn giây chờ đợi trong bóng tối, rốt cuộc cũng đã nhìn thấy được mặt trời. Nhìn Mỹ Na khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào. Từ lúc đi đến không kịp nói lời nào có lẽ bởi vì lý do nào đó nên không nói được. Tuấn Hào nắm lấy cái ngọc thủ nhỏ bé kéo lại ôm vào người hôn một cái rồi dắt tay dời đi. Không thèm liếc nhìn những người kia một cái. Chuyện này để bọn họ tự xử lý.
Tuấn Hào lơ đễnh hỏi, tỏ vẻ không thèm chú ý tới tên cảnh sát này.
- Mày.....mày.....ta muốn kiện mày ra tòa........cho mày ăn......cơm tù......mọt gông.
Tên cảnh sát này tru lên, bộ dáng nhìn thật ghê tởm.
- Cậu là....?
- Cục trưởng......cục trưởng....ngài phải làm chứng cho tôi......là nó....nó đánh ra nông nỗi này.
- Tiểu Lý không cần nói. Đi vào trong, việc của cậu để tí giải quyết.
- Câm miệng, không được gọi tao là Tiểu.....
Phụt.
Hắn chưa kịp nói hết lời, căn bản đã phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên do quá tức giận mà hình thành.
- Cậu dám...
- Câm miệng.
Tên Cục trưởng cứng miệng, tên này lại giám bất kính với mình như vậy, người khác còn nịnh bợ không được, chẳng lẽ có vấn đề về đầu óc?
- Giỏi, giỏi....người đâu...lôi Tiểu Lý vào. Bắt viết ngay bảng kiểm điểm, xế chiều mang lên nộp lại cho tôi.
- Lão già....câm miệng thúi.....đã bảo không được gọi tao là Tiểu....
Cứ mỗi lần nhắc đến chữ Tiểu thì hắn lại cứng họng, không nói rõ thành lời. Trong lòng tức giận không thể tả.
- Tiểu Lý, tôi nghĩ đầu óc cậu đang say rượu nên về nhà nghỉ ngơi.
- Say rượu cái em gái ngươi.... Con mẹ lão già thúi.... Đã bảo không được gọi..... Ngươi mớo say rượu.... Anh còn rất tỉnh và đẹp trai.
Nói xong mặc kệ bản thân thoát lực, mệt mỏi thế nào, vẫn cố dùng sức đưa tay lên vuốt tóc. Nhìn cái mặt sưng vù như thủ lợn, kết hợp với mái tóc rối loạn, nhìn buồn nôn không thể tả. Nếu cho một người bị bệnh táo bón nhìn thấy, không biết có thể dễ dàng khỏi bệnh ngay được không. Thật đúng là không có phong độ thân sĩ.
- Haha, chị Mỹ Na, anh đẹp trai..... Nhìn hắn kìa.....thật sự rất đẹp trai......ôi......đau bụng quá......cười chết mết.....ahihi....
Hừ!
Mổt tiếng hừ lạnh vang lên làm cho tiểu loli này bừng tỉnh, không dám đối mặt nhìn cha mình. Nín cười, khuôn mặt trở nên vặn vẹo nhìn thật đáng yêu. Đúng là trẻ con, tâm tính thật trong sáng, bất cứ điều gì cũng có thể nói được. Đương nhiên sẽ không làm người khác tức giận vì một câu nói của trẻ con.
- Cục trưởng nếu ngài không tin.... Có thể xem camera giám sát, tôi xin thề đây là sự thật....hắn còn phá đồ nữa.
- Camera cái em gái ngươi, mất điện thì làm ăn được cái con mẹ gì.
Ông cục trưởng rốt cuộc cũng không nhịn được mà cũng chửi tục hét toáng lên. Mọi người xung quanh không ngờ, cục trưởng rốt cục cũng có ngày như vậy.
Tuấn Hào lặng im nãy giờ, cũng không cam chịu yếu thế, bồi tiếp.
- Này này, ta phá cái gì, thằng cảnh sát....còn thúi lắm...rõ ràng ở nhà không thắp hương cúng bái tổ tiên đầy đủ..... Ăn ở thất đức nên mất điện chửi bới om sòm lên.... Nó rơi xuống ai ngờ rơi vào đầu ngươi nên vỡ tan. Sao lại đổ cho ta.
- Mày......... Mày......... Mày nói láo....... Không bao giờ có chuyện như vậy...... Phụt!
Dường như không chịu nổi sự tức giận nên đã lâm vào trang thái hôn mê bất tỉnh. Trước khi đó còn phun ra một ngụm máu.
Hihi!
Rốt cuộc nhóc loly này cũng không nhịn được mà phá lên cười.
- Anh đẹp trai thật là hài hước.
Tuấn Hào cũng chẳng thèm để ý. Sau bao nhiên vạn giây chờ đợi trong bóng tối, rốt cuộc cũng đã nhìn thấy được mặt trời. Nhìn Mỹ Na khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào. Từ lúc đi đến không kịp nói lời nào có lẽ bởi vì lý do nào đó nên không nói được. Tuấn Hào nắm lấy cái ngọc thủ nhỏ bé kéo lại ôm vào người hôn một cái rồi dắt tay dời đi. Không thèm liếc nhìn những người kia một cái. Chuyện này để bọn họ tự xử lý.