- Người đâu? Lôi hắn vào.
Cục trưởng lúc này mới lên tiếng, chuyện xảy ra ngay lúc này nếu còn tái diễn thêm một đoạn nữa thì khó có khả năng mà vãn hồi. Nếu như không dùng được chắc có lẽ hắn đã rút súng ra và bắn nát sọ thằng cảnh sát cấp dưới ngu đần này. Vài tên cảnh sát lúc này mới dám động, mặc kệ cục trưởng đã kêu không biết bao nhiêu lần nhưng ai bảo tên Tiểu Lý kia quá " hổ báo ".
- Cục trưởng, cũng đã không còn sớm, xin phép về sớm.
- Hà chủ tịch, không có gì, đi thong thả.
Hà chủ tịch nói xong, giơ tay ra hiệu quay về, lúc này một tên vệ sĩ loẻo khẻo mới ghé vào tai ông ta mách lẻo.
- Bẩm chủ tịch, tiểu thư lại chạy mất.
- Cái gì?
Hà chủ tịch trợn tròn mắt, trán nổi gân xanh. Lũ vệ sĩ xung quanh không dám lên tiếng. Lão cục trưởng thấy không ổn, lén lút chuồn thẳng, miệng lẩm bẩm đi sửa khóa quần. .................
- Chị Na Na, đây là bạn trai, người yêu hay là gì của chị?
- Chị Na Na.....anh ấy thật là đẹp trai.
- Chị Na Na, em còn chưa biết tên anh ta.
- Chị Na Na, chúng ta đi ăn gì nhé?
- Chị Na Na......
Tuấn Hào rời đi muốn kéo Mỹ Na đi thẳng về ký túc để ngủ, dành riêng không gian yên tĩnh cho mình, nào ngờ sau lưng lại bám theo một cái bóng đèn, trên đường đi mở miệng chị Na Na, khép miệng chị Na Na, tào lao suốt cả buổi, làm cho Tuấn Hào khá bực mình, quên cả buồn ngủ.
Còn về Mỹ Na thì không nói được câu gì, im lặng như một người không biết nói, mặt đi cứ cúi xuống lòng đường. Đây toàn là những vấn đề riêng tư, có thể trả lời được sao? Mà đây là tự chính bản thân của Mỹ Na chủ động đi làm quen Tuấn Hào, há có thể nói được? Mà bị ôm khi đi ngủ có thể được coi là vợ chồng chưa. Đơn giản là không phải ngủ bình thường, ít nhất còn phải sờ soạng linh tinh thêm vài cái nữa.
Xấu hổ quá.
Mỹ Na đưa hai tay ôm lấy mặt đỏ bừng, ngẩng lên thì không biết có thể nhìn ai.
- Em muốn đi ăn KFC.
Cô nhóc lại mở miệng, kéo kéo tay Tuấn Hào, bình thường bị Mỹ Na cấm, nhắc đến một cái thì khóe miệng chảy ra khe nước óng ánh, một bộ dáng rất thèm ăn. Không có cách nào, bị chỉ Mỹ Na cấm, quay sang vòi ông anh " rể ".
Tuấn Hào đang bực mình, vốm cái tay kia của Mỹ Na là để cho bản thân nắm, chẳng biết cô nhóc này chui ra từ đâu nhảy vào giữa nắm mất bây giờ lại bị vòi đi ăn KFC, làm gì có chuyện nào tốt thế.
- Muốn ăn, bỏ tiền ra mà ăn.
- Em không có.
- Không có thì đi ăn nợ.
- Không được.
- Vậy muốn cái gì.
Tuấn Hào trừng mắt. Cô nhóc thấy vậy làm bộ sợ hãi, hốc mắt dơm dớm nước, bộ dáng nỉ non như một thiếu phụ mất chồng đi lính.
- Người ta muốn ăn một tí thôi mà, có cần quá vậy không....Đồ keo kiệt.....ô.....ô..
Tún Hào dở khóc, dở cười. Lắc lắc đầu thật hết cách. Nhìn cô bé ngây thơ hồn nhiên như vậy bản thân thật không nỡ, chẳng lẽ cần...xx...?
Không, ta không phải ấu dâm. ......
- Được rồi đi thì đi.
- Oa, anh rể là tuyệt nhất, chị Mỹ Na đi cùng nhé.
Này này, ta lên chức anh rể từ bao giờ vậy, cô nhóc khi nghe được câu này, mừng quýnh lên nhảy nhót rồi định hôn Tuấn Hào một cái nhưng mà hai cái chân quá ngắn, chỉ cao đến bằng bụng Tuấn Hào trong lòng hừ hừ khó chịu.
Ba người rất nhanh đi đến quán, không biết cô nhóc này nhịn KFC như thế nào đến cả đường đi lối về như thế nào cũng nhớ rất rõ. Còn nảy suy ta ra ý định trèo tường bao đi đường tắt nhưng bị Mỹ Na từ chối không cho phép.
- Oa thơm quá....
- Ông chủ cho ba đĩa nhé.
Ba đĩa?
Tuấn Hào giật mình, cũng quá trâu bò đi, cái bụng thì bé mà chơi tận ba đĩa liền phải chăng bị ba mẹ bỏ đói như thời năm 45 (1945). Đương nhiên không phải, có cha làm chủ tịch, tiêu tiền như uống nước, bỏ đói con thì bị người ta cười cho thối mũi sao. ( Đến đây nhé, tối 1 ch nữa, hôm qua mất điện, nóng quá k viết đc.)
Cục trưởng lúc này mới lên tiếng, chuyện xảy ra ngay lúc này nếu còn tái diễn thêm một đoạn nữa thì khó có khả năng mà vãn hồi. Nếu như không dùng được chắc có lẽ hắn đã rút súng ra và bắn nát sọ thằng cảnh sát cấp dưới ngu đần này. Vài tên cảnh sát lúc này mới dám động, mặc kệ cục trưởng đã kêu không biết bao nhiêu lần nhưng ai bảo tên Tiểu Lý kia quá " hổ báo ".
- Cục trưởng, cũng đã không còn sớm, xin phép về sớm.
- Hà chủ tịch, không có gì, đi thong thả.
Hà chủ tịch nói xong, giơ tay ra hiệu quay về, lúc này một tên vệ sĩ loẻo khẻo mới ghé vào tai ông ta mách lẻo.
- Bẩm chủ tịch, tiểu thư lại chạy mất.
- Cái gì?
Hà chủ tịch trợn tròn mắt, trán nổi gân xanh. Lũ vệ sĩ xung quanh không dám lên tiếng. Lão cục trưởng thấy không ổn, lén lút chuồn thẳng, miệng lẩm bẩm đi sửa khóa quần. .................
- Chị Na Na, đây là bạn trai, người yêu hay là gì của chị?
- Chị Na Na.....anh ấy thật là đẹp trai.
- Chị Na Na, em còn chưa biết tên anh ta.
- Chị Na Na, chúng ta đi ăn gì nhé?
- Chị Na Na......
Tuấn Hào rời đi muốn kéo Mỹ Na đi thẳng về ký túc để ngủ, dành riêng không gian yên tĩnh cho mình, nào ngờ sau lưng lại bám theo một cái bóng đèn, trên đường đi mở miệng chị Na Na, khép miệng chị Na Na, tào lao suốt cả buổi, làm cho Tuấn Hào khá bực mình, quên cả buồn ngủ.
Còn về Mỹ Na thì không nói được câu gì, im lặng như một người không biết nói, mặt đi cứ cúi xuống lòng đường. Đây toàn là những vấn đề riêng tư, có thể trả lời được sao? Mà đây là tự chính bản thân của Mỹ Na chủ động đi làm quen Tuấn Hào, há có thể nói được? Mà bị ôm khi đi ngủ có thể được coi là vợ chồng chưa. Đơn giản là không phải ngủ bình thường, ít nhất còn phải sờ soạng linh tinh thêm vài cái nữa.
Xấu hổ quá.
Mỹ Na đưa hai tay ôm lấy mặt đỏ bừng, ngẩng lên thì không biết có thể nhìn ai.
- Em muốn đi ăn KFC.
Cô nhóc lại mở miệng, kéo kéo tay Tuấn Hào, bình thường bị Mỹ Na cấm, nhắc đến một cái thì khóe miệng chảy ra khe nước óng ánh, một bộ dáng rất thèm ăn. Không có cách nào, bị chỉ Mỹ Na cấm, quay sang vòi ông anh " rể ".
Tuấn Hào đang bực mình, vốm cái tay kia của Mỹ Na là để cho bản thân nắm, chẳng biết cô nhóc này chui ra từ đâu nhảy vào giữa nắm mất bây giờ lại bị vòi đi ăn KFC, làm gì có chuyện nào tốt thế.
- Muốn ăn, bỏ tiền ra mà ăn.
- Em không có.
- Không có thì đi ăn nợ.
- Không được.
- Vậy muốn cái gì.
Tuấn Hào trừng mắt. Cô nhóc thấy vậy làm bộ sợ hãi, hốc mắt dơm dớm nước, bộ dáng nỉ non như một thiếu phụ mất chồng đi lính.
- Người ta muốn ăn một tí thôi mà, có cần quá vậy không....Đồ keo kiệt.....ô.....ô..
Tún Hào dở khóc, dở cười. Lắc lắc đầu thật hết cách. Nhìn cô bé ngây thơ hồn nhiên như vậy bản thân thật không nỡ, chẳng lẽ cần...xx...?
Không, ta không phải ấu dâm. ......
- Được rồi đi thì đi.
- Oa, anh rể là tuyệt nhất, chị Mỹ Na đi cùng nhé.
Này này, ta lên chức anh rể từ bao giờ vậy, cô nhóc khi nghe được câu này, mừng quýnh lên nhảy nhót rồi định hôn Tuấn Hào một cái nhưng mà hai cái chân quá ngắn, chỉ cao đến bằng bụng Tuấn Hào trong lòng hừ hừ khó chịu.
Ba người rất nhanh đi đến quán, không biết cô nhóc này nhịn KFC như thế nào đến cả đường đi lối về như thế nào cũng nhớ rất rõ. Còn nảy suy ta ra ý định trèo tường bao đi đường tắt nhưng bị Mỹ Na từ chối không cho phép.
- Oa thơm quá....
- Ông chủ cho ba đĩa nhé.
Ba đĩa?
Tuấn Hào giật mình, cũng quá trâu bò đi, cái bụng thì bé mà chơi tận ba đĩa liền phải chăng bị ba mẹ bỏ đói như thời năm 45 (1945). Đương nhiên không phải, có cha làm chủ tịch, tiêu tiền như uống nước, bỏ đói con thì bị người ta cười cho thối mũi sao. ( Đến đây nhé, tối 1 ch nữa, hôm qua mất điện, nóng quá k viết đc.)