Mỹ Na sống chết đòi bắt đền, càng bá đạo hơn là đòi đi vá lại cái thứ quý báu của con gái, Tuấn Hào miệng lỡi khổ sở một phen , dỗ dỗ dành dành, lúc đó Mỹ Na mới thôi nằm xuống ngủ luôn, chắc sợ Tuấn Hào đề ra nện thêm vài lần nữa. .......
Tuấn Hào đi ra ngoài, nghênh ngang đi lại, không thèm để ý đến có bao nhiêu ánh mắt đặt lên người mình.
Hây a......
1...2....1...2...
- Khá tốt.
Tuấn Hào dạo một vòng qua, từ khi đưa tờ giấy rách vào tay Đầu Gấu rồi cút thẳng, Tuấn Hào cũng không thèm động đến bọn chúng nữa, xem ra Đầu Gấu có tham vọng quyền lực kha lớn.
Yêu cầu mà Tuấn Hào đưa ra cũng hơi quá khắt khe, đối với những thằng ẻo lả, yếu tim mà nói thì sự luyện tập này không khác gì từ từ hạ độc thân thể, bao nhiêu người đã bỏ cuộc, Tuấn Hào cũng không rõ, hơn nữa thế lực kia đa phần là côn đồ vớ vẩn, đang tập dùng dao chém dưa hấu Tuấn Hào miễn cưỡng cũng không e ngại, nhưng sức người cũng có hạn làm sao một lúc chém giết hơn nghìn tên được.
Vì vậy, đám ô hợp này là cần thiết. Không được chủ quan. ............
Ngày tháng cứ thế trôi. Chỉ cần tác giả viết một cái, thời gian có thể tùy chỉnh được.
Sống cuộc sống vợ chồng thật sảng khoái, quả là không uổng phí đời người, những âm thanh kiều mị cứ thế vang lên, người xung quanh đã quen với cảnh này, thậm chí không có nó, mọi người không thể ngủ được. Lắng nghe và tay hành động để thỏa mãn dục vọng nguyên thủy này, Mỹ Na không biết, cứ cao hứng là A một tiếng cao vút lên. Muốn đi học thì phải dậy lúc tờ mờ sáng, dậy muộn thì không dám đi.
Thậm chí đã bị lây nhiễm tính cách lười biếng, bỏ học của Tuấn Hào.
Đời sống được có bao nhiêu, cứ tận hưởng hết những thứ trời cho, rồi đến chết cũng không còn gì để tiếc nuối. .......................
Tuấn Hào đến một cái phòng học bỏ, nói chính xác thì đây không khác gì một cái nhà nghỉ, học sinh phá nhà trường xây lại,dần dần cũng đâm chán mặc kệ. Với lượng kinh tế hùng hậu mà Tuấn Hào bỏ ra tu sửa lại, nếu còn như cũ thì đây chính là phòng học tổng thống dành cho học sinh hạng VIP.
- Đến, thống kê.
Tuấn Hào gật gù nói.
- Dạ, đại ca, yêu cầu quá cao, tiền đây, không thể thu đúng yêu cầu được, thậm chí là bọn em phải thêm vào miễn cưỡng mới gần đủ.
Tên này nói xong, chân tay run lẩy bẩy, mồ hôi ướt khắp mặt.
- Tao không cần, cho mày thêm mang chia đều cho anh em. Mày nghĩ tao có cần để số tiền này vào mắt không, thậm chí mang vào nhà cầu tao cũng không cần. Còn về công việc, gặp người của hắn, đánh hay đấm tùy thích, sẽ có người đứng ra giúp bọn mày. Thiếu tiền sinh hoạt cứ gặp tao.
Tuấn Hào nói xong vù một cái, tên kia chỉ thấy một cơn gió mát lạnh thổi qua người mình, Tuấn Hào đã không còn thấy bóng dáng. Đồng bọn sau lưng hắn mắt đỏ hoe đã muốn khóc chắc cảm động trước tấm lòng " từ bi " phổ độ chúng sinh của Tuấn Hào, hận không thể biến thàh Mỹ Nữ siêu cấp xinh đẹp còn trong trắng để Tuấn Hào hung hăng trà đạp mình dưới hạ thân
Tuấn Hào đi ra ngoài, nghênh ngang đi lại, không thèm để ý đến có bao nhiêu ánh mắt đặt lên người mình.
Hây a......
1...2....1...2...
- Khá tốt.
Tuấn Hào dạo một vòng qua, từ khi đưa tờ giấy rách vào tay Đầu Gấu rồi cút thẳng, Tuấn Hào cũng không thèm động đến bọn chúng nữa, xem ra Đầu Gấu có tham vọng quyền lực kha lớn.
Yêu cầu mà Tuấn Hào đưa ra cũng hơi quá khắt khe, đối với những thằng ẻo lả, yếu tim mà nói thì sự luyện tập này không khác gì từ từ hạ độc thân thể, bao nhiêu người đã bỏ cuộc, Tuấn Hào cũng không rõ, hơn nữa thế lực kia đa phần là côn đồ vớ vẩn, đang tập dùng dao chém dưa hấu Tuấn Hào miễn cưỡng cũng không e ngại, nhưng sức người cũng có hạn làm sao một lúc chém giết hơn nghìn tên được.
Vì vậy, đám ô hợp này là cần thiết. Không được chủ quan. ............
Ngày tháng cứ thế trôi. Chỉ cần tác giả viết một cái, thời gian có thể tùy chỉnh được.
Sống cuộc sống vợ chồng thật sảng khoái, quả là không uổng phí đời người, những âm thanh kiều mị cứ thế vang lên, người xung quanh đã quen với cảnh này, thậm chí không có nó, mọi người không thể ngủ được. Lắng nghe và tay hành động để thỏa mãn dục vọng nguyên thủy này, Mỹ Na không biết, cứ cao hứng là A một tiếng cao vút lên. Muốn đi học thì phải dậy lúc tờ mờ sáng, dậy muộn thì không dám đi.
Thậm chí đã bị lây nhiễm tính cách lười biếng, bỏ học của Tuấn Hào.
Đời sống được có bao nhiêu, cứ tận hưởng hết những thứ trời cho, rồi đến chết cũng không còn gì để tiếc nuối. .......................
Tuấn Hào đến một cái phòng học bỏ, nói chính xác thì đây không khác gì một cái nhà nghỉ, học sinh phá nhà trường xây lại,dần dần cũng đâm chán mặc kệ. Với lượng kinh tế hùng hậu mà Tuấn Hào bỏ ra tu sửa lại, nếu còn như cũ thì đây chính là phòng học tổng thống dành cho học sinh hạng VIP.
- Đến, thống kê.
Tuấn Hào gật gù nói.
- Dạ, đại ca, yêu cầu quá cao, tiền đây, không thể thu đúng yêu cầu được, thậm chí là bọn em phải thêm vào miễn cưỡng mới gần đủ.
Tên này nói xong, chân tay run lẩy bẩy, mồ hôi ướt khắp mặt.
- Tao không cần, cho mày thêm mang chia đều cho anh em. Mày nghĩ tao có cần để số tiền này vào mắt không, thậm chí mang vào nhà cầu tao cũng không cần. Còn về công việc, gặp người của hắn, đánh hay đấm tùy thích, sẽ có người đứng ra giúp bọn mày. Thiếu tiền sinh hoạt cứ gặp tao.
Tuấn Hào nói xong vù một cái, tên kia chỉ thấy một cơn gió mát lạnh thổi qua người mình, Tuấn Hào đã không còn thấy bóng dáng. Đồng bọn sau lưng hắn mắt đỏ hoe đã muốn khóc chắc cảm động trước tấm lòng " từ bi " phổ độ chúng sinh của Tuấn Hào, hận không thể biến thàh Mỹ Nữ siêu cấp xinh đẹp còn trong trắng để Tuấn Hào hung hăng trà đạp mình dưới hạ thân