Một đêm đó Hứa Khiêm bị thao liên tục đến ngất đi, ngày hôm sau lúc thức dậy đầu hơi choáng váng ủ rũ cả đường, thật vất vả mới về đến nhà liền ngã xuống giường ngủ bất tỉnh nhân sự.
Nghiêm Mạc đón Mễ Tô gởi ở nhà bạn về, vào phòng đã thấy Hứa Khiêm nằm trên giường, trên mặt má ửng hồng một cách bất thường, đưa tay ra sờ thật sự là nóng hầm hập.
Hắn sợ hết hồn, vội vàng kéo người từ trong chăn ra, lái xe đi bệnh viện ngay trong đêm.
Hứa Khiêm sốt chừng 39 độ, đồng thời còn có viêm amidan, bị bệnh đến cả người đều ỉu xìu. Nghiêm Mạc vì chăm sóc y mà cả đêm không ngủ, dù sao dấu vết trên người đối phương còn chưa phai, khi y tá trẻ đi qua xát cồn liền bị hắn đuổi đi. Nghiêm Mạc dìu lưng Hứa Khiêm để y ngồi dậy, tựa vào trong lồng ngực mình, cởi quần áo xuống, dùng khăn mặt đã chuẩn bị sẵn lau chùi khắp thân thể đang sốt cao, cuối cùng đắp chăn kỹ càng rồi dán miếng hạ nhiệt lên.
Hứa Khiêm truyền dịch cả đêm, giữa chừng y tá đổi ca là một thực tập sinh, bởi vì hồi hộp mà châm hai kim liên tục vẫn không tìm được mạch máu, Nghiêm Mạc nhíu chặt mày muốn nói gì đó, nhưng Hứa Khiêm đã mở miệng trước, giọng nói khàn khàn bảo nàng đừng quá khẩn trương, cứ từ từ làm.
Đến kim thứ ba rốt cuộc mới thành công, y tá trẻ lau mồ hôi trên trán, sau khi điều chỉnh tốc độ truyền liền rời khỏi. Nghiêm Mạc hơi bực dọc ngồi bên giường, sờ mặt Hứa Khiêm: "Sao anh tốt với cô ấy như vậy?"
Người kia bị bệnh hơi không có sinh lực, nhưng đôi mắt vẫn cong cong cười: "Đều là không dễ dàng gì mà thôi... Thế nào, ghen à?"
Nghiêm Mạc bĩu môi: "... Tôi chỉ đau lòng cho anh."
Nói xong, ngược lại hắn tự sửng sốt trước, trong mắt loé lên một tia mơ màng, nhưng tiếng cười của Hứa Khiêm kéo thần trí về lại. Thấy người đàn ông bình thường luôn hăng hái lúc này lại mặc áo quần xanh trắng của bệnh viện, tái nhợt nằm ở trên giường nhưng vẫn đùa giỡn vô lại: "Vậy cậu hôn tôi một cái, tôi sẽ không khó chịu nữa."
"..."
"Tới đây, cũng không phải là chưa từng hôn... Xấu hổ cái gì." Hứa Khiêm khẽ lừa gạt nói: "Hôn tôi một cái đi bảo bối, hôn tôi một cái, bệnh sẽ thuyên giảm đi."
Nghiêm Mạc bất đắc dĩ nhìn y: "Người đã lớn như vậy rồi, sao còn con nít như thế..." Dứt lời, thật sự khom người xuống nhẹ nhàng hôn một cái trên mí mắt của đối phương.
"Ngủ đi."
Dường như Hứa Khiêm vẫn chưa thoả mãn: "Cậu lừa trẻ con chắc? Người mấy tuổi rồi mà còn chơi trò này... Aiz bỏ đi, bận rộn cả đêm cũng mệt mỏi rồi, cùng nhau ngủ." Nói rồi nhích nhích cơ thể để một chỗ trống cho hắn.
Hứa Khiêm ở phòng VIP, căn phòng rất lớn, có hai giường, y vẫn cứ nằng nặc lôi kéo Nghiêm Mạc ngủ một giường, người kia bó tay, đành phải đẩy cái giường kia tới, ghép lại cùng một chỗ.
Buổi trưa sau khi xuống máy bay cho đến bây giờ không hề chợp mắt, Nghiêm Mạc cũng mệt mỏi, sau khi đắp kín mền cho Hứa Khiêm liền nhắm mắt lại. Rút cuộc không ngủ được bao lâu, một thân thể nóng hầm hập đã chủ động dán lại gần, vừa mở mắt, đối diện là gương mặt của Hứa Khiêm, trong đôi mắt toàn là hơi nước ẩm ướt, giống như một động vật nhỏ bé.
Trong bóng tối, Hứa Khiêm nhe hàm răng trắng, y cười hôn một cái trên môi Nghiêm Mạc, thấp giọng nói: "Nghe nói lúc sốt, chỗ đó sẽ đặc biệt nóng..."
Nghiêm Mạc nghẹn một búng máu trong cổ họng, thiếu chút nữa thì hất y ở trên giường xuống —— động vật nhỏ bé quái gì, rõ ràng là một con sắc lang!
Hắn hít sâu mấy hơi, gần như cắn răng khạc ra hai chữ: "Đi ngủ!"
Hứa Khiêm vốn chỉ trêu đùa hắn, bây giờ thấy phản ứng này cũng coi như hài lòng, sau khi cười cười mấy tiếng liền thật sự đàng hoàng lại, chỉ chốc lát sau đã ngủ thiếp đi. Cách một lớp áo quần Nghiêm Mạc vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương, do dự một hồi, vẫn vươn tay ra kéo người vào trong lòng.
Hai người ôm nhau ngủ một đêm, hôm tiếp theo sau khi thức dậy, cơn sốt của Hứa Khiêm đã giảm đi gần hết, nhưng cổ họng còn đau, uống nước cũng khó chịu. Nghiêm Mạc dậy sớm mua một phần cháo ở bên ngoài về cho y, kèm theo chút thức ăn với cháo trắng, Hứa Khiêm húp một hớp chỉ cạm thấy trong miệng nhạt nhẽo vô vị, không khỏi oán giận: "Vì sao kể từ khi ở chung một chỗ với cậu, tôi khi không cứ chạy đến bệnh viện hoài vậy."
Nghiêm Mạc biết y chỉ thuận miệng nói, cũng không tranh luận, chỉ nói: "Về sau sẽ không còn nữa."
Hứa Khiêm ăn sáng xong, hắn thu dọn cà mèn cho y, nhìn đồng hồ đã không còn sớm, hơn nữa còn chưa động tới bản vẽ cho khách. Hứa Khiêm nhìn ra được hắn khó xử, phất phất tay nói: "Cậu đi làm việc trước đi, buổi trưa để tôi gọi Tiểu Giang đưa cơm tới cho tôi."
Nghiêm Mạc tìm cặp nhiệt độ bảo y ngậm lấy, một lát nữa sau khi xem số độ không còn cao nữa mới yên tâm rời đi.
Hứa Khiêm ở hai ba ngày trong bệnh viện xong liền về nhà, cơn sốt của y coi như giảm nhanh, nhưng vẫn viêm amidan, không được ăn đồ cay nhiều dầu mỡ, không đụng được rượu hay thuốc lá. Nghiêm Mạc mượn dịp này buộc y từ chối đa số các dịp xã giao, mỗi ngày về nhà đổi lại là đủ kiểu canh và cháo, tới tới lui lui nuôi gần nửa tháng.
Cũng chính nửa tháng này, tí xíu lý trí còn sót lại của Hứa Khiêm cũng theo đó mà thất thủ.
Y bắt đầu về nhà đúng giờ, cơ bản không hề đụng đến thuốc lá, rượu cũng ít uống hơn rất nhiều, đối với Nghiêm Mạc càng tốt hết khả năng, gần như cầu gì được đó. Người kia không biết có phải là nhìn thấu gì đó hay không, đối với thái độ của y hình như cũng không còn căng thẳng như lúc đầu, nhu hoà hơn nhiều, bình thường không có việc gì còn có thể đùa giỡn một chút.
Có một ngày cuối tuần, Hứa Khiêm giống như rút cuộc đã lấy được dũng khí, mang theo bản vẽ mà thuốc màu đến tìm Nghiêm Mạc, quấn lấy người kia bảo hắn dạy học.
"Bút này không phải cầm như vậy... Tay thả lỏng một chút, đừng cầm chặt thế, hạ bút nhẹ nhẹ thôi, màu sắc quá đậm rồi." Nghiêm Mạc coi như kiên nhẫn, tay nắm lấy tay y hoàn thành gần nửa bức hoạ, cuối cùng cho nhận xét là: Cảm giác màu sắc không tồi, còn lại quả thật không dám khen tặng...
Hắn thấy Hứa Khiêm không có thiên phú này.
Đương sự cứ khăng khăng không tự giác, vẽ một mạch gần nửa ngày, giữa chừng khi Nghiêm Mạc nhìn không nổi nữa, đành tới thêm lên hai nét bút cho y, về sau thấy đối phương hạ bút thô bạo, lại không nhịn được sửa chữa cho y. Tới tới lui lui công việc vẽ bản thảo của mình còn chưa hề động tới, trái lại Hứa Khiêm đã hoàn thành tác phẩm đầu tiên, vui sướng chụp hình đăng trên WeChat, còn nói hôm nào mua một cái khung về để treo lên tường.
Nghiêm Mạc thấy y thích thú ký tên lên, ngực giống như bị chận cái gì đó —— hắn luôn kiêu ngạo, rất ít khi cùng hoàn thành một tác phẩm với người ngoài, qua nhiều năm như vậy ngoại trừ Văn Bân ra cũng không có người nào được đãi ngộ này, hôm nay lại là vì Hứa Khiêm... mà phá bỏ.
Có thể là không kìm lòng được, cũng có thể là nhìn không nổi... Hắn không biết điều này tượng trưng cho cái gì, dường như hắn mơ hồ cảm giác được, vốn tưởng rằng thứ đồ vật không thể dao động ở trong lòng lại nhẹ nhàng lay động một chút, cũng chính một thoáng như vậy khiến Nghiêm Mạc sinh ra cảm giác nguy cơ chưa từng có.
Giống như trên căn bản mình không yêu cậu ấy như trong tưởng tượng.
Giống như tám năm này của đời người bị chối bỏ, giống như... hết thảy chỉ là ảo giác do không cầu được.
Làm sao Nghiêm Mạc cam tâm thế được?
Mà mâu thuẫn như vậy, cuối cùng lại bùng nổ do một bức tranh.
Từ trước đến nay, hắn chỉ đặc biệt vì Văn Bân mà vẽ tranh.
Nghiêm Mạc đón Mễ Tô gởi ở nhà bạn về, vào phòng đã thấy Hứa Khiêm nằm trên giường, trên mặt má ửng hồng một cách bất thường, đưa tay ra sờ thật sự là nóng hầm hập.
Hắn sợ hết hồn, vội vàng kéo người từ trong chăn ra, lái xe đi bệnh viện ngay trong đêm.
Hứa Khiêm sốt chừng 39 độ, đồng thời còn có viêm amidan, bị bệnh đến cả người đều ỉu xìu. Nghiêm Mạc vì chăm sóc y mà cả đêm không ngủ, dù sao dấu vết trên người đối phương còn chưa phai, khi y tá trẻ đi qua xát cồn liền bị hắn đuổi đi. Nghiêm Mạc dìu lưng Hứa Khiêm để y ngồi dậy, tựa vào trong lồng ngực mình, cởi quần áo xuống, dùng khăn mặt đã chuẩn bị sẵn lau chùi khắp thân thể đang sốt cao, cuối cùng đắp chăn kỹ càng rồi dán miếng hạ nhiệt lên.
Hứa Khiêm truyền dịch cả đêm, giữa chừng y tá đổi ca là một thực tập sinh, bởi vì hồi hộp mà châm hai kim liên tục vẫn không tìm được mạch máu, Nghiêm Mạc nhíu chặt mày muốn nói gì đó, nhưng Hứa Khiêm đã mở miệng trước, giọng nói khàn khàn bảo nàng đừng quá khẩn trương, cứ từ từ làm.
Đến kim thứ ba rốt cuộc mới thành công, y tá trẻ lau mồ hôi trên trán, sau khi điều chỉnh tốc độ truyền liền rời khỏi. Nghiêm Mạc hơi bực dọc ngồi bên giường, sờ mặt Hứa Khiêm: "Sao anh tốt với cô ấy như vậy?"
Người kia bị bệnh hơi không có sinh lực, nhưng đôi mắt vẫn cong cong cười: "Đều là không dễ dàng gì mà thôi... Thế nào, ghen à?"
Nghiêm Mạc bĩu môi: "... Tôi chỉ đau lòng cho anh."
Nói xong, ngược lại hắn tự sửng sốt trước, trong mắt loé lên một tia mơ màng, nhưng tiếng cười của Hứa Khiêm kéo thần trí về lại. Thấy người đàn ông bình thường luôn hăng hái lúc này lại mặc áo quần xanh trắng của bệnh viện, tái nhợt nằm ở trên giường nhưng vẫn đùa giỡn vô lại: "Vậy cậu hôn tôi một cái, tôi sẽ không khó chịu nữa."
"..."
"Tới đây, cũng không phải là chưa từng hôn... Xấu hổ cái gì." Hứa Khiêm khẽ lừa gạt nói: "Hôn tôi một cái đi bảo bối, hôn tôi một cái, bệnh sẽ thuyên giảm đi."
Nghiêm Mạc bất đắc dĩ nhìn y: "Người đã lớn như vậy rồi, sao còn con nít như thế..." Dứt lời, thật sự khom người xuống nhẹ nhàng hôn một cái trên mí mắt của đối phương.
"Ngủ đi."
Dường như Hứa Khiêm vẫn chưa thoả mãn: "Cậu lừa trẻ con chắc? Người mấy tuổi rồi mà còn chơi trò này... Aiz bỏ đi, bận rộn cả đêm cũng mệt mỏi rồi, cùng nhau ngủ." Nói rồi nhích nhích cơ thể để một chỗ trống cho hắn.
Hứa Khiêm ở phòng VIP, căn phòng rất lớn, có hai giường, y vẫn cứ nằng nặc lôi kéo Nghiêm Mạc ngủ một giường, người kia bó tay, đành phải đẩy cái giường kia tới, ghép lại cùng một chỗ.
Buổi trưa sau khi xuống máy bay cho đến bây giờ không hề chợp mắt, Nghiêm Mạc cũng mệt mỏi, sau khi đắp kín mền cho Hứa Khiêm liền nhắm mắt lại. Rút cuộc không ngủ được bao lâu, một thân thể nóng hầm hập đã chủ động dán lại gần, vừa mở mắt, đối diện là gương mặt của Hứa Khiêm, trong đôi mắt toàn là hơi nước ẩm ướt, giống như một động vật nhỏ bé.
Trong bóng tối, Hứa Khiêm nhe hàm răng trắng, y cười hôn một cái trên môi Nghiêm Mạc, thấp giọng nói: "Nghe nói lúc sốt, chỗ đó sẽ đặc biệt nóng..."
Nghiêm Mạc nghẹn một búng máu trong cổ họng, thiếu chút nữa thì hất y ở trên giường xuống —— động vật nhỏ bé quái gì, rõ ràng là một con sắc lang!
Hắn hít sâu mấy hơi, gần như cắn răng khạc ra hai chữ: "Đi ngủ!"
Hứa Khiêm vốn chỉ trêu đùa hắn, bây giờ thấy phản ứng này cũng coi như hài lòng, sau khi cười cười mấy tiếng liền thật sự đàng hoàng lại, chỉ chốc lát sau đã ngủ thiếp đi. Cách một lớp áo quần Nghiêm Mạc vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương, do dự một hồi, vẫn vươn tay ra kéo người vào trong lòng.
Hai người ôm nhau ngủ một đêm, hôm tiếp theo sau khi thức dậy, cơn sốt của Hứa Khiêm đã giảm đi gần hết, nhưng cổ họng còn đau, uống nước cũng khó chịu. Nghiêm Mạc dậy sớm mua một phần cháo ở bên ngoài về cho y, kèm theo chút thức ăn với cháo trắng, Hứa Khiêm húp một hớp chỉ cạm thấy trong miệng nhạt nhẽo vô vị, không khỏi oán giận: "Vì sao kể từ khi ở chung một chỗ với cậu, tôi khi không cứ chạy đến bệnh viện hoài vậy."
Nghiêm Mạc biết y chỉ thuận miệng nói, cũng không tranh luận, chỉ nói: "Về sau sẽ không còn nữa."
Hứa Khiêm ăn sáng xong, hắn thu dọn cà mèn cho y, nhìn đồng hồ đã không còn sớm, hơn nữa còn chưa động tới bản vẽ cho khách. Hứa Khiêm nhìn ra được hắn khó xử, phất phất tay nói: "Cậu đi làm việc trước đi, buổi trưa để tôi gọi Tiểu Giang đưa cơm tới cho tôi."
Nghiêm Mạc tìm cặp nhiệt độ bảo y ngậm lấy, một lát nữa sau khi xem số độ không còn cao nữa mới yên tâm rời đi.
Hứa Khiêm ở hai ba ngày trong bệnh viện xong liền về nhà, cơn sốt của y coi như giảm nhanh, nhưng vẫn viêm amidan, không được ăn đồ cay nhiều dầu mỡ, không đụng được rượu hay thuốc lá. Nghiêm Mạc mượn dịp này buộc y từ chối đa số các dịp xã giao, mỗi ngày về nhà đổi lại là đủ kiểu canh và cháo, tới tới lui lui nuôi gần nửa tháng.
Cũng chính nửa tháng này, tí xíu lý trí còn sót lại của Hứa Khiêm cũng theo đó mà thất thủ.
Y bắt đầu về nhà đúng giờ, cơ bản không hề đụng đến thuốc lá, rượu cũng ít uống hơn rất nhiều, đối với Nghiêm Mạc càng tốt hết khả năng, gần như cầu gì được đó. Người kia không biết có phải là nhìn thấu gì đó hay không, đối với thái độ của y hình như cũng không còn căng thẳng như lúc đầu, nhu hoà hơn nhiều, bình thường không có việc gì còn có thể đùa giỡn một chút.
Có một ngày cuối tuần, Hứa Khiêm giống như rút cuộc đã lấy được dũng khí, mang theo bản vẽ mà thuốc màu đến tìm Nghiêm Mạc, quấn lấy người kia bảo hắn dạy học.
"Bút này không phải cầm như vậy... Tay thả lỏng một chút, đừng cầm chặt thế, hạ bút nhẹ nhẹ thôi, màu sắc quá đậm rồi." Nghiêm Mạc coi như kiên nhẫn, tay nắm lấy tay y hoàn thành gần nửa bức hoạ, cuối cùng cho nhận xét là: Cảm giác màu sắc không tồi, còn lại quả thật không dám khen tặng...
Hắn thấy Hứa Khiêm không có thiên phú này.
Đương sự cứ khăng khăng không tự giác, vẽ một mạch gần nửa ngày, giữa chừng khi Nghiêm Mạc nhìn không nổi nữa, đành tới thêm lên hai nét bút cho y, về sau thấy đối phương hạ bút thô bạo, lại không nhịn được sửa chữa cho y. Tới tới lui lui công việc vẽ bản thảo của mình còn chưa hề động tới, trái lại Hứa Khiêm đã hoàn thành tác phẩm đầu tiên, vui sướng chụp hình đăng trên WeChat, còn nói hôm nào mua một cái khung về để treo lên tường.
Nghiêm Mạc thấy y thích thú ký tên lên, ngực giống như bị chận cái gì đó —— hắn luôn kiêu ngạo, rất ít khi cùng hoàn thành một tác phẩm với người ngoài, qua nhiều năm như vậy ngoại trừ Văn Bân ra cũng không có người nào được đãi ngộ này, hôm nay lại là vì Hứa Khiêm... mà phá bỏ.
Có thể là không kìm lòng được, cũng có thể là nhìn không nổi... Hắn không biết điều này tượng trưng cho cái gì, dường như hắn mơ hồ cảm giác được, vốn tưởng rằng thứ đồ vật không thể dao động ở trong lòng lại nhẹ nhàng lay động một chút, cũng chính một thoáng như vậy khiến Nghiêm Mạc sinh ra cảm giác nguy cơ chưa từng có.
Giống như trên căn bản mình không yêu cậu ấy như trong tưởng tượng.
Giống như tám năm này của đời người bị chối bỏ, giống như... hết thảy chỉ là ảo giác do không cầu được.
Làm sao Nghiêm Mạc cam tâm thế được?
Mà mâu thuẫn như vậy, cuối cùng lại bùng nổ do một bức tranh.
Từ trước đến nay, hắn chỉ đặc biệt vì Văn Bân mà vẽ tranh.