Hứa Khiêm xuy một tiếng, xoay người lấy điện thoại ra bấm số, Nghiêm Mạc thấy thế muốn đứng lên lại bị Hứa Khiêm lấy nạng đẩy trở về, "Đệch mợ, lộn xộn cái giề?"
Một lát sau, Hứa Khiêm cúp điện thoại, mặt không chút thay đổi nói: "Rất nhanh sẽ có người mang cáng cứu thương xuống, cậu chờ đó. " nói xong, y khập khễnh muốn đi. Không hiểu sao Nghiêm Mạc nóng đầu, nón vội kéo áo y muốn đứng lên, kết quả liên lụy đến cái eo, đau đến toát mồ hôi lạnh.
Hứa Khiêm bị hắn kéo một cái mà lảo đảo, suýt chút nữa lại vồ ếch, quả thực bực không thể tả. Y quay người đẩy tay hắn ra, nhe răng nói: "Nghiêm Mạc, bà nội nó nếu cậu muốn vào bệnh viện đến vậy cứ nói một tiếng, bố giúp cậu!"
"Hứa ca." Giọng Nghiêm Mạc do đau đớn nên hơi run rẩy, so với Hứa Khiêm đang giương nanh múa vuốt hắn tựa như cô vợ nhỏ cúi đầu, nói nhỏ xíu: "Cơm tôi mang đến... ăn ngon không?"
Hứa Khiêm nghẹn một búng máu ở cổ họng, y nhưng lại muốn đánh hắn một trận. Cơ mà nom hắn yếu đuối thế này ngay cả hứng thú muốn nện cũng không có, chỉ cảm thấy gai mắt.
"Tôi vứt hết rồi." Hứa Khiêm chống gậy lui về phía sau mấy bước, cũng không quay đầu lại nói: "Cho nên về sau đừng đưa nữa."
Nghiêm Mạc nhìn bóng lưng tuyệt tình của y, ánh mắt hắn dần dần ảm đạm, hắn mất hồn mất vía ngồi ngay tại chỗ. Sự khó chịu trong lòng đã lấn át cái thắt lưng đau đớn, thế cho nên ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.
Hắn không đợi cáng tới mà loạng choạng đứng lên, đi về phía ngược với Hứa Khiêm......
Sau khi Hứa Khiêm trở lại phòng bệnh, ánh mắt đáng thương của Nghiêm Mạc vẫn hiện trong đầu y không biến mất, y khó chịu chà đạp cái gối, hận không thể đập một phát vào nó mất trí nhớ cho rồi.
Không có tâm trạng xem văn kiện, lại không có chuyện gì khác để làm, Hứa Khiêm vì chuyển dời lực chú ý log vào weibo đã lâu không lên để giết thời gian. Kết quả không vào nghía thì được rồi, vừa vào là hơn mười tin nhắn chỉ có ba chữ xin lỗi (对不起).
Đây đều là Nghiêm Mạc gửi đến. Hứa Khiêm đếm, từ lúc y cho một cái tát đuổi đi, đối phương mỗi ngày đều đúng giờ login gửi đi, tựa như check vậy. Y càng xem càng cảm giác nực cười, càng cảm giác cay đắng trong lòng...... Đã đến nước này rồi, bọn họ đã thanh toán xong, sao còn nói đến hai chữ xin lỗi làm gì chứ?
Thuận tay kéo id đối phương vào sổ đen, Hứa Khiêm lướt lướt weibo, bắt đầu xoá hình chụp chung của hai người post lên trước đây...... Có nuôi mèo, có nấu ăn, còn có lần triển lãm tranh trước và suối nước nongs...... Ngắn ngủi một trăm bốn mươi câu chữ cộng thêm mấy tấm hình ảnh lại là đoạn kí ức đẹp khó quên của bọn họ. Nhưng hôm nay xem ra lại không thể không dùng dao được rồi.
Hít sâu một hơi, y trấn tĩnh, gần như máy móc xoá bỏ nó, xoá hết những hình ảnh có vẻ tình cảm kia đi. Đến khi xoá xong tấm cuối cùng, weibo đã bị xoá hơn nửa. Hứa Khiêm nhìn trang chính trống rỗng mà có chút khó chịu, liền thuận tay post ảnh của Mễ Tô được Lâm Ngữ Khê gửi tới lên, vòng vo nửa giờ tất cả album đều là hình mèo, rốt cuộc thoải mái hơn nhiều.
Bên kia, Nghiêm Mạc ghé vào trên giường, quần áo vén lên đến ngực lộ ra phía sau lưng ứ máu bầm tím. Lòng bàn tay bác sĩ thoa thuốc chính là để bôi thuốc cho hắn, sức lực khi ấn khiến Nghiêm Mạc toát mồ hôi lạnh. Nếu không phải sợ dọa đến người khác, lúc này hắn đã kêu thành tiếng rồi.
Đợi đến xoa bóp xong, Nghiêm Mạc hoàn toàn đuối sức, nằm lỳ trên giường thở phì phò. Y tá đến đắp chăn cho hắn và nói một vài điều kiêng kị với hắn. Nghiêm Mạc mơ mơ màng màng nghe, song vẫn mãi nhớ mấy câu nói kia của Hứa Khiêm, nhịn không được lăn qua lộn lại suy nghĩ, càng nghĩ càng khó chịu.
Hắn khó khăn trở người, với lấy áo khoác treo ở lan can bệnh viện, từ trong túi lấy di động ra. Kết quả vừa lên weibo, phát hiện mình bị kéo vào sổ đen.
Nghiêm Mạc mê mang nằm ở trên giường, nhìn giao diện weibo màu sắc rực rỡ, thế nhưng lại không thấy bóng dáng quen thuộc của người nọ. Trong lòng cũng như thiếu một thứ gì đó, không quen tí nào.
Nghiêm Mạc buông di động xuống, chôn mặt trong khuỷu tay, thở dốc......
Cái tát lần trước khiến hắn mấy ngày cũng không bình tĩnh được, hôm nay lại bị xả một mớ lời độc địa. Hắn cho rằng mình làm nhiều như thế, thế nhưng Hứa Khiêm ngay cả xem cũng không thèm mà lại dùng cách này...... Cái loại ánh mắt hờ hững ấy giống như là hắn không hề tồn tại.
Ánh mắt như vậy khiến Nghiêm Mạc cảm thấy sốt ruột, hắn bắt đầu hoài niệm trước đây, hắn dạo dạo weibo Hứa Khiêm, từng câu từng từ giữa những hồi ức ngọt ngào...... Hắn cũng không biết rốt cuộc mình muốn gì, chỉ là không tự chủ được muốn nhìn y một chút, xem y có sống tốt hay không.
Đây là thói quen được tạo thành trong vòng nửa năm, từ sau lúc ở chung, mỗi ngày rời giường mở mắt có người ở bên, sinh hoạt có người làm bạn, trong nhà còn có Mễ Tô đáng yêu như thế, hắn không còn cô đơn như trước nữa, trong lúc chưa thoát khỏi việc thất tình...... Ái tình chống đỡ quan hệ giữa hai người, hắn không rõ vì sao mình sẽ chủ động mở miệng cùng Hứa Khiêm trở thành này dạng quan hệ, nhưng hắn cũng chưa bao giờ hối hận.
Hứa Khiêm là một bạn giường tốt hoặc là...... tình nhân tốt.
Đã từng Nghiêm Mạc cảm giác đây là điều hắn muốn, thế nhưng hiện tại hắn mê mang, hắn không biết rốt cuộc là mình muốn gì, chỉ có thể siết chặt cọng rơm cuối cùng này, không muốn buông tay.
Liên tiếp ba ngày tiếp theo, không có thêm hộp cơm nào đưa đến nữa, Kỷ Văn Hàn còn bởi vậy mà oán giận thiệt lâu. Hứa Khiêm dở khóc dở cười nhìn cậu, cuối cùng thỏa hiệp nói: "Tuần này anh mời em ăn đại tiệc nhé? Em xem muốn ăn gì."
Kỷ Văn Hàn vừa nghe ánh mắt đã sáng lên, "Thật ạ? Chị Ngữ Khê có đến không?"
"Tuần này Ngữ Khê và Tiểu Giang cùng đi chạy một hạng mục, không ở thành phố." Hứa Khiêm nhướn mày, thò tay nhéo nhéo lỗ tai cậu, "Không lẽ thằng nhóc mi để ý người ta chứ? Hửm?"
Kỷ Văn Hàn bị nhéo la oai oái, thà chết chứ không chịu khuất phục nhưng chốc lát sau vẫn thẳng thắn, "Em, em thấy chị Ngữ Khê xinh đẹp như vậy, tính cách lại tốt, chưa có bạn trai......"
Mắt thấy cậu càng nói càng lệch, Hứa Khiêm nhanh chóng khiến cậu dừng, "Ngữ Khê lớn hơn nhóc mấy tuổi, rất có năng lực, sao lại để ý tên nhóc mới tốt nghiệp như em chứ?"
Kỷ Văn Hàn bĩu môi, ủ rũ nói: "Em biết mà...... Cho nên không phải em đang cố gắng đây sao. Ầy, nhưng anh không được nói nhé. Ngày hôm qua em dẫn thầy đến chỗ phòng làm việc của bọn em. Bọn em mướn mặt tiền cửa hàng ở đường X, trang hoàng được nửa rồi." Nói đến đây, Kỷ Văn Hàn khó tránh khỏi nhảy nhót, như là trẻ con ở trước mặt người lớn khoe ra thành tích. Hứa Khiêm thấy cậu như vậy thì rất mừng, trêu ghẹo nói: " Lương Ngữ Khê một năm có thể bao trọn phòng làm việc mấy đứa đấy. Em nếu muốn theo đuổi cô ấy thì còn phải cố gắng nhiều."
Kỷ Văn Hàn liên tục gật đầu.
Một lát sau, Hứa Khiêm cúp điện thoại, mặt không chút thay đổi nói: "Rất nhanh sẽ có người mang cáng cứu thương xuống, cậu chờ đó. " nói xong, y khập khễnh muốn đi. Không hiểu sao Nghiêm Mạc nóng đầu, nón vội kéo áo y muốn đứng lên, kết quả liên lụy đến cái eo, đau đến toát mồ hôi lạnh.
Hứa Khiêm bị hắn kéo một cái mà lảo đảo, suýt chút nữa lại vồ ếch, quả thực bực không thể tả. Y quay người đẩy tay hắn ra, nhe răng nói: "Nghiêm Mạc, bà nội nó nếu cậu muốn vào bệnh viện đến vậy cứ nói một tiếng, bố giúp cậu!"
"Hứa ca." Giọng Nghiêm Mạc do đau đớn nên hơi run rẩy, so với Hứa Khiêm đang giương nanh múa vuốt hắn tựa như cô vợ nhỏ cúi đầu, nói nhỏ xíu: "Cơm tôi mang đến... ăn ngon không?"
Hứa Khiêm nghẹn một búng máu ở cổ họng, y nhưng lại muốn đánh hắn một trận. Cơ mà nom hắn yếu đuối thế này ngay cả hứng thú muốn nện cũng không có, chỉ cảm thấy gai mắt.
"Tôi vứt hết rồi." Hứa Khiêm chống gậy lui về phía sau mấy bước, cũng không quay đầu lại nói: "Cho nên về sau đừng đưa nữa."
Nghiêm Mạc nhìn bóng lưng tuyệt tình của y, ánh mắt hắn dần dần ảm đạm, hắn mất hồn mất vía ngồi ngay tại chỗ. Sự khó chịu trong lòng đã lấn át cái thắt lưng đau đớn, thế cho nên ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.
Hắn không đợi cáng tới mà loạng choạng đứng lên, đi về phía ngược với Hứa Khiêm......
Sau khi Hứa Khiêm trở lại phòng bệnh, ánh mắt đáng thương của Nghiêm Mạc vẫn hiện trong đầu y không biến mất, y khó chịu chà đạp cái gối, hận không thể đập một phát vào nó mất trí nhớ cho rồi.
Không có tâm trạng xem văn kiện, lại không có chuyện gì khác để làm, Hứa Khiêm vì chuyển dời lực chú ý log vào weibo đã lâu không lên để giết thời gian. Kết quả không vào nghía thì được rồi, vừa vào là hơn mười tin nhắn chỉ có ba chữ xin lỗi (对不起).
Đây đều là Nghiêm Mạc gửi đến. Hứa Khiêm đếm, từ lúc y cho một cái tát đuổi đi, đối phương mỗi ngày đều đúng giờ login gửi đi, tựa như check vậy. Y càng xem càng cảm giác nực cười, càng cảm giác cay đắng trong lòng...... Đã đến nước này rồi, bọn họ đã thanh toán xong, sao còn nói đến hai chữ xin lỗi làm gì chứ?
Thuận tay kéo id đối phương vào sổ đen, Hứa Khiêm lướt lướt weibo, bắt đầu xoá hình chụp chung của hai người post lên trước đây...... Có nuôi mèo, có nấu ăn, còn có lần triển lãm tranh trước và suối nước nongs...... Ngắn ngủi một trăm bốn mươi câu chữ cộng thêm mấy tấm hình ảnh lại là đoạn kí ức đẹp khó quên của bọn họ. Nhưng hôm nay xem ra lại không thể không dùng dao được rồi.
Hít sâu một hơi, y trấn tĩnh, gần như máy móc xoá bỏ nó, xoá hết những hình ảnh có vẻ tình cảm kia đi. Đến khi xoá xong tấm cuối cùng, weibo đã bị xoá hơn nửa. Hứa Khiêm nhìn trang chính trống rỗng mà có chút khó chịu, liền thuận tay post ảnh của Mễ Tô được Lâm Ngữ Khê gửi tới lên, vòng vo nửa giờ tất cả album đều là hình mèo, rốt cuộc thoải mái hơn nhiều.
Bên kia, Nghiêm Mạc ghé vào trên giường, quần áo vén lên đến ngực lộ ra phía sau lưng ứ máu bầm tím. Lòng bàn tay bác sĩ thoa thuốc chính là để bôi thuốc cho hắn, sức lực khi ấn khiến Nghiêm Mạc toát mồ hôi lạnh. Nếu không phải sợ dọa đến người khác, lúc này hắn đã kêu thành tiếng rồi.
Đợi đến xoa bóp xong, Nghiêm Mạc hoàn toàn đuối sức, nằm lỳ trên giường thở phì phò. Y tá đến đắp chăn cho hắn và nói một vài điều kiêng kị với hắn. Nghiêm Mạc mơ mơ màng màng nghe, song vẫn mãi nhớ mấy câu nói kia của Hứa Khiêm, nhịn không được lăn qua lộn lại suy nghĩ, càng nghĩ càng khó chịu.
Hắn khó khăn trở người, với lấy áo khoác treo ở lan can bệnh viện, từ trong túi lấy di động ra. Kết quả vừa lên weibo, phát hiện mình bị kéo vào sổ đen.
Nghiêm Mạc mê mang nằm ở trên giường, nhìn giao diện weibo màu sắc rực rỡ, thế nhưng lại không thấy bóng dáng quen thuộc của người nọ. Trong lòng cũng như thiếu một thứ gì đó, không quen tí nào.
Nghiêm Mạc buông di động xuống, chôn mặt trong khuỷu tay, thở dốc......
Cái tát lần trước khiến hắn mấy ngày cũng không bình tĩnh được, hôm nay lại bị xả một mớ lời độc địa. Hắn cho rằng mình làm nhiều như thế, thế nhưng Hứa Khiêm ngay cả xem cũng không thèm mà lại dùng cách này...... Cái loại ánh mắt hờ hững ấy giống như là hắn không hề tồn tại.
Ánh mắt như vậy khiến Nghiêm Mạc cảm thấy sốt ruột, hắn bắt đầu hoài niệm trước đây, hắn dạo dạo weibo Hứa Khiêm, từng câu từng từ giữa những hồi ức ngọt ngào...... Hắn cũng không biết rốt cuộc mình muốn gì, chỉ là không tự chủ được muốn nhìn y một chút, xem y có sống tốt hay không.
Đây là thói quen được tạo thành trong vòng nửa năm, từ sau lúc ở chung, mỗi ngày rời giường mở mắt có người ở bên, sinh hoạt có người làm bạn, trong nhà còn có Mễ Tô đáng yêu như thế, hắn không còn cô đơn như trước nữa, trong lúc chưa thoát khỏi việc thất tình...... Ái tình chống đỡ quan hệ giữa hai người, hắn không rõ vì sao mình sẽ chủ động mở miệng cùng Hứa Khiêm trở thành này dạng quan hệ, nhưng hắn cũng chưa bao giờ hối hận.
Hứa Khiêm là một bạn giường tốt hoặc là...... tình nhân tốt.
Đã từng Nghiêm Mạc cảm giác đây là điều hắn muốn, thế nhưng hiện tại hắn mê mang, hắn không biết rốt cuộc là mình muốn gì, chỉ có thể siết chặt cọng rơm cuối cùng này, không muốn buông tay.
Liên tiếp ba ngày tiếp theo, không có thêm hộp cơm nào đưa đến nữa, Kỷ Văn Hàn còn bởi vậy mà oán giận thiệt lâu. Hứa Khiêm dở khóc dở cười nhìn cậu, cuối cùng thỏa hiệp nói: "Tuần này anh mời em ăn đại tiệc nhé? Em xem muốn ăn gì."
Kỷ Văn Hàn vừa nghe ánh mắt đã sáng lên, "Thật ạ? Chị Ngữ Khê có đến không?"
"Tuần này Ngữ Khê và Tiểu Giang cùng đi chạy một hạng mục, không ở thành phố." Hứa Khiêm nhướn mày, thò tay nhéo nhéo lỗ tai cậu, "Không lẽ thằng nhóc mi để ý người ta chứ? Hửm?"
Kỷ Văn Hàn bị nhéo la oai oái, thà chết chứ không chịu khuất phục nhưng chốc lát sau vẫn thẳng thắn, "Em, em thấy chị Ngữ Khê xinh đẹp như vậy, tính cách lại tốt, chưa có bạn trai......"
Mắt thấy cậu càng nói càng lệch, Hứa Khiêm nhanh chóng khiến cậu dừng, "Ngữ Khê lớn hơn nhóc mấy tuổi, rất có năng lực, sao lại để ý tên nhóc mới tốt nghiệp như em chứ?"
Kỷ Văn Hàn bĩu môi, ủ rũ nói: "Em biết mà...... Cho nên không phải em đang cố gắng đây sao. Ầy, nhưng anh không được nói nhé. Ngày hôm qua em dẫn thầy đến chỗ phòng làm việc của bọn em. Bọn em mướn mặt tiền cửa hàng ở đường X, trang hoàng được nửa rồi." Nói đến đây, Kỷ Văn Hàn khó tránh khỏi nhảy nhót, như là trẻ con ở trước mặt người lớn khoe ra thành tích. Hứa Khiêm thấy cậu như vậy thì rất mừng, trêu ghẹo nói: " Lương Ngữ Khê một năm có thể bao trọn phòng làm việc mấy đứa đấy. Em nếu muốn theo đuổi cô ấy thì còn phải cố gắng nhiều."
Kỷ Văn Hàn liên tục gật đầu.