Lần thứ hai khi tỉnh lại cũng không biết đã qua bao lâu, mưa còn chưa dứt, xe bị lật. Cả người Hứa Khiêm ngồi lộn ngược ở chỗ điều khiển, trước mặt bị túi khí chận, đầu chống trần xe, y dùng lực cựa quậy người mới biết chân bị mắc lại, không rút ra được.
Hứa Khiêm liếc mắt mắng thao.
Bên tai truyền đến tới tiếng gõ nơi kính thuỷ tinh, Hứa Khiêm khó khăn quay đầu lại, liền thấy Nghiêm Mạc quỳ gối ngoài cửa sổ, đang dùng lực gõ cửa sổ xe. Toàn bộ y phục của hắn đã ướt nhẹp, từng sợi tóc dính trên mặt, ánh sáng nơi đèn pin cầm tay làm gương mặt của hắn nhìn tái nhợt như một xác chết, Hứa Khiêm theo bản năng nhắm mắt lại, không thể để đối phương phát hiện lúc mình tỉnh lại có vẻ mặt mau dễ khóc như vậy.
Lục lọi tìm được chốt mở cửa sổ, dòng nước mưa rơi ngược trên mặt, Hứa Khiêm phì phì mấy tiếng, khó nhọc nói: "Đây là mẹ nó... ở đâu?"
Thanh âm của Nghiêm Mạc cũng run rẩy, hắn run lẩy bẩy vương đôi tay lạnh buốt ra, chạm vào mặt đối phương, "Xe, xe lật... bên cửa này của anh bị kẹt, tôi sẽ cứu anh ra Hứa ca... Anh yên tâm... Tôi nhất định sẽ cứu anh..."
Nói xong câu cuối cùng gần như lộn xộn, Nghiêm Mạc mím môi lại, ánh mắt của hắn đỏ bừng, trên mặt đều là nước mưa, không nhìn ra có phải là rơi lệ hay không.
Hứa Khiêm lau mạnh mặt, "Trên xe cậu có gì có thể dùng không?"
"Trước khi đi có đi rửa xe, cốp sau không có gì cả, nhưng tôi tìm được một túi cấp cứu, bên trong có đèn pin và thuốc men..." Hắn vừa nói, lại đứng lên lần nữa, từ bên cạnh lôi ra một vật, đó là một gậy khoá vô lăng, hình thù hơi giống gậy bóng chày. "Tôi sẽ nghĩ cách cạy cửa ra, Hứa ca, anh cố gắng xích vào trong một chút không thôi lỡ bị thương..."
Hứa Khiêm ừ một tiếng, cố sức xịch vào trong tránh đi, vận khí của y cũng kém, trong xe trừ một chỗ thì toàn là vũng bùn, y ở chỗ thấp hơn, Nghiêm Mạc ở bên kia cao hơn một chút, bò ra ngoài tương đối dễ, hơn nữa cửa bên kia của y đang chổng ngược lên trời, có vẻ không giống như đầu này, cơ bản là không mở ra được.
Túi khí đã xẹp xuống, Hứa Khiêm cởi dây an toàn ra, cắn răng cố sức xích qua ghế ngồi bên kia. Nghiêm Mạc ở ngoài xe hít một hơi thật sâu, nâng cây gậy cùn trong tay lên đập mạnh xuống khoá xe, tiếng chuông chói tai của xe cắt ngang đêm mưa, chỉ nghe tiếng thình thịch, vài tiếng thình thịch nặng nề, vỏ ngoài của BMW liền xuất hiện một chỗ móp rõ ràng. Vẫy vẫy cánh tay đau nhức, Nghiêm Mạc cắn chặt răng, sử dụng lực toàn thân nện mạnh xuống, lực đàn hồi to lớn chấn động hắn lùi lại mấy bước, nhưng cuối cùng vẫn đập bể khoá xe.
Nghiêm Mạc không suy nghĩ nhiều, vội vàng quỳ gối giữa đống bùn dùng khoá cạy, giằng co tới lui hơn mười phút, cuối cùng đã mở ra được cái cửa chết tiệt.
Nhưng chân của Hứa Khiêm vẫn còn kẹt ở bên trong, đầu xe cơ bản đã biến dạng hoàn toàn, kim loại bị bóp méo đè lên mắt cá chân y, Hứa Khiêm không dám lộn xộn, đành phải mượn cây gậy khoá từ Nghiêm Mạc khoá ra sức cạy. Y đã hôn mê mấy tiếng đồng hồ, bây giờ đầu còn bị dựng ngược, tư thế hướng xuống đất, không đủ cung cấp máu cho đại não, đầu rất choáng váng, trên tay cũng không có khí lực. Nghiêm Mạc thấy y vì đau đớn mà chân mày nhíu lại liền lo lắng không thôi, hắn thò nửa người trên vào xe xem sao, dùng đèn pin chiếu nơi chân Hứa Khiêm, phát hiện trên đùi có mấy miếng kim loại bị bóp méo văng ra ngoài, muốn dùng phương pháp trước đó để lôi chân ra, rất có thể sẽ làm bị thương.
Nghiêm Mạc cởi áo khoác ướt nhẹp xuống, quấn lấy chỗ nào đó ở trên tay, hắn hạ ghế ngồi của Hứa Khiêm xuống hết, người kia lôi tay vịn trên nóc ra, cắn chặt răng đạp chân ra. Sau khi làm đi làm lại mấy lần rốt cuộc mới mở rộng được đôi chút, Hứa Khiêm giẫm một cước trên tay lái, mượn lực kéo về phía sau, sau khi vất vả giãy giụa, cả người té ngửa ra đằng sau, hoa mắt chóng mặt một hồi.
"Đệch... đau chết bố đây..." Hứa Khiêm miễn cưỡng chống người dậy, xe bị hai người lộn tới lộn lui rung lên, y từ phía sau đá văng cửa xe ở bên kia, khó khăn bò ra ngoài.
Sắc mặt Nghiêm Mạc hơi trắng bệch, hắn nhắm mắt lại, cắn ra rút một tay ra, sau đó qua loa dùng quần áo quấn lại, lảo đảo chạy tới chỗ Hứa Khiêm, "Anh, anh không sao chứ..."
Lúc Hứa Khiêm ngã xuống đập đầu trên túi an toàn, cái trán sưng lên một cục bự, y đưa tay sờ một cái, đau đến nhe răng. Nghiêm Mạc cực kì đau lòng, vội vàng kéo tay y xuống, lại nhặt ba lô rơi xuống đất lên, "Chúng ta tới một chỗ an toàn trước đi..."
Mưa vẫn đang rơi, giọt nước lạnh như băng quất trên mặt, sau khi công hiệu của adrenalin qua đi, rốt cuộc cảm thấy lạnh. Bước to bước nhỏ giẫm trong bùn, Nghiêm Mạc nắm lấy cánh tay Hứa Khiêm, vịn thân cây xung quanh ở phía trước, trong lúc bão tố trên núi có đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón tay, chỉ có đèn pin phát ra ánh sáng chiếu rọi một khoảng nhỏ của con đường. Hứa Khiêm quơ quơ đầu, cảm thấy chóng mặt, chẳng biết vì sao đột nhiên nhớ tới cơn ác mộng của đêm đó nhiều năm trước, tâm trạng hơi thoáng luống cuống, không tự chủ được mà nắm chặt tay đối phương.
"Lúc chúng ta xuống đã rất gần chân núi rồi, ở gần đây tôi có ấn tượng, tôi biết bên này có một hang động... Đừng sợ, chúng ta sẽ thoát hiểm thôi."
Thanh âm của Nghiêm Mạc bị mưa lớn che lấp có chút không rõ, nhưng Hứa Khiêm vẫn nghe được.
"... Tôi không sợ." Hứa Khiêm lau nước trên mặt, "Đồng hồ đeo tay của tôi có định vị GPS, sáng mai nếu Tiểu Giang không thấy tôi, sẽ dẫn người đến tìm, yên tâm đi, chúng ta sẽ được cứu."
"Ừ."
Lại đi chừng 20 phút nữa, hai người mệt mỏi kiệt sức mò thấy được hang núi kia. Sau khi đi vào, Nghiêm Mạc tháo ba lô xuống, dùng sợi dây treo đèn pin vào đỉnh cột đá, rồi rút ra hai cậy phát huỳnh quang nhét vào trong góc tối. Hứa Khiêm cởi giầy và quần áo ra vắt khô nước, quay đầu lại thấy Nghiêm Mạc còn ngồi trong góc, ôm y phục ở trên tay, liền hơi nóng nảy, "Cậu để trần ngồi đó làm gì vậy, không sợ bị cảm à?"
Người kia như từ trong mộng tỉnh lại ngẩng đầu lên, yếu ớt cười cười với y, thấy nụ cười kia khiến tim Hứa Khiêm đập thình thịch một chút, không nói hai lời xông lên trước, ném quần áo đang quấn trên cổ tay ra, trong không khí phảng phất mùi của máu bị pha loãng, lúc này Hứa Khiêm mới phát hiện, chẳng biết từ lúc nào bàn tay của đối phương đầy vết thương, vết thương bị nước mưa ngâm đến trắng bệch, lộ ra thịt đỏ thắm.
Vành mắt Hứa Khiêm thoáng đỏ lên, y buồn bã ôm vết thương nơi tay Nghiêm Mạc, tâm tình cuộn trào mãnh liệt nghẹn ở cổ họng, trong chốc lát không nói ra lời.
Nghiêm Mạc hôn một cái lên cái trán lạnh như băng của y, "Không sao đâu, đây là tay trái... sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi." Hắn biết Hứa Khiêm nhớ về cái gì đó, nhưng tình huống lúc đó không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, hắn chỉ muốn cứu người này ra khỏi cái xe chật hẹp lại lạnh như băng kia ra thôi, hắn không muốn thấy y chịu bất cứ một tổn thương nào...
Hắn không nỡ...
Hứa Khiêm liếc mắt mắng thao.
Bên tai truyền đến tới tiếng gõ nơi kính thuỷ tinh, Hứa Khiêm khó khăn quay đầu lại, liền thấy Nghiêm Mạc quỳ gối ngoài cửa sổ, đang dùng lực gõ cửa sổ xe. Toàn bộ y phục của hắn đã ướt nhẹp, từng sợi tóc dính trên mặt, ánh sáng nơi đèn pin cầm tay làm gương mặt của hắn nhìn tái nhợt như một xác chết, Hứa Khiêm theo bản năng nhắm mắt lại, không thể để đối phương phát hiện lúc mình tỉnh lại có vẻ mặt mau dễ khóc như vậy.
Lục lọi tìm được chốt mở cửa sổ, dòng nước mưa rơi ngược trên mặt, Hứa Khiêm phì phì mấy tiếng, khó nhọc nói: "Đây là mẹ nó... ở đâu?"
Thanh âm của Nghiêm Mạc cũng run rẩy, hắn run lẩy bẩy vương đôi tay lạnh buốt ra, chạm vào mặt đối phương, "Xe, xe lật... bên cửa này của anh bị kẹt, tôi sẽ cứu anh ra Hứa ca... Anh yên tâm... Tôi nhất định sẽ cứu anh..."
Nói xong câu cuối cùng gần như lộn xộn, Nghiêm Mạc mím môi lại, ánh mắt của hắn đỏ bừng, trên mặt đều là nước mưa, không nhìn ra có phải là rơi lệ hay không.
Hứa Khiêm lau mạnh mặt, "Trên xe cậu có gì có thể dùng không?"
"Trước khi đi có đi rửa xe, cốp sau không có gì cả, nhưng tôi tìm được một túi cấp cứu, bên trong có đèn pin và thuốc men..." Hắn vừa nói, lại đứng lên lần nữa, từ bên cạnh lôi ra một vật, đó là một gậy khoá vô lăng, hình thù hơi giống gậy bóng chày. "Tôi sẽ nghĩ cách cạy cửa ra, Hứa ca, anh cố gắng xích vào trong một chút không thôi lỡ bị thương..."
Hứa Khiêm ừ một tiếng, cố sức xịch vào trong tránh đi, vận khí của y cũng kém, trong xe trừ một chỗ thì toàn là vũng bùn, y ở chỗ thấp hơn, Nghiêm Mạc ở bên kia cao hơn một chút, bò ra ngoài tương đối dễ, hơn nữa cửa bên kia của y đang chổng ngược lên trời, có vẻ không giống như đầu này, cơ bản là không mở ra được.
Túi khí đã xẹp xuống, Hứa Khiêm cởi dây an toàn ra, cắn răng cố sức xích qua ghế ngồi bên kia. Nghiêm Mạc ở ngoài xe hít một hơi thật sâu, nâng cây gậy cùn trong tay lên đập mạnh xuống khoá xe, tiếng chuông chói tai của xe cắt ngang đêm mưa, chỉ nghe tiếng thình thịch, vài tiếng thình thịch nặng nề, vỏ ngoài của BMW liền xuất hiện một chỗ móp rõ ràng. Vẫy vẫy cánh tay đau nhức, Nghiêm Mạc cắn chặt răng, sử dụng lực toàn thân nện mạnh xuống, lực đàn hồi to lớn chấn động hắn lùi lại mấy bước, nhưng cuối cùng vẫn đập bể khoá xe.
Nghiêm Mạc không suy nghĩ nhiều, vội vàng quỳ gối giữa đống bùn dùng khoá cạy, giằng co tới lui hơn mười phút, cuối cùng đã mở ra được cái cửa chết tiệt.
Nhưng chân của Hứa Khiêm vẫn còn kẹt ở bên trong, đầu xe cơ bản đã biến dạng hoàn toàn, kim loại bị bóp méo đè lên mắt cá chân y, Hứa Khiêm không dám lộn xộn, đành phải mượn cây gậy khoá từ Nghiêm Mạc khoá ra sức cạy. Y đã hôn mê mấy tiếng đồng hồ, bây giờ đầu còn bị dựng ngược, tư thế hướng xuống đất, không đủ cung cấp máu cho đại não, đầu rất choáng váng, trên tay cũng không có khí lực. Nghiêm Mạc thấy y vì đau đớn mà chân mày nhíu lại liền lo lắng không thôi, hắn thò nửa người trên vào xe xem sao, dùng đèn pin chiếu nơi chân Hứa Khiêm, phát hiện trên đùi có mấy miếng kim loại bị bóp méo văng ra ngoài, muốn dùng phương pháp trước đó để lôi chân ra, rất có thể sẽ làm bị thương.
Nghiêm Mạc cởi áo khoác ướt nhẹp xuống, quấn lấy chỗ nào đó ở trên tay, hắn hạ ghế ngồi của Hứa Khiêm xuống hết, người kia lôi tay vịn trên nóc ra, cắn chặt răng đạp chân ra. Sau khi làm đi làm lại mấy lần rốt cuộc mới mở rộng được đôi chút, Hứa Khiêm giẫm một cước trên tay lái, mượn lực kéo về phía sau, sau khi vất vả giãy giụa, cả người té ngửa ra đằng sau, hoa mắt chóng mặt một hồi.
"Đệch... đau chết bố đây..." Hứa Khiêm miễn cưỡng chống người dậy, xe bị hai người lộn tới lộn lui rung lên, y từ phía sau đá văng cửa xe ở bên kia, khó khăn bò ra ngoài.
Sắc mặt Nghiêm Mạc hơi trắng bệch, hắn nhắm mắt lại, cắn ra rút một tay ra, sau đó qua loa dùng quần áo quấn lại, lảo đảo chạy tới chỗ Hứa Khiêm, "Anh, anh không sao chứ..."
Lúc Hứa Khiêm ngã xuống đập đầu trên túi an toàn, cái trán sưng lên một cục bự, y đưa tay sờ một cái, đau đến nhe răng. Nghiêm Mạc cực kì đau lòng, vội vàng kéo tay y xuống, lại nhặt ba lô rơi xuống đất lên, "Chúng ta tới một chỗ an toàn trước đi..."
Mưa vẫn đang rơi, giọt nước lạnh như băng quất trên mặt, sau khi công hiệu của adrenalin qua đi, rốt cuộc cảm thấy lạnh. Bước to bước nhỏ giẫm trong bùn, Nghiêm Mạc nắm lấy cánh tay Hứa Khiêm, vịn thân cây xung quanh ở phía trước, trong lúc bão tố trên núi có đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón tay, chỉ có đèn pin phát ra ánh sáng chiếu rọi một khoảng nhỏ của con đường. Hứa Khiêm quơ quơ đầu, cảm thấy chóng mặt, chẳng biết vì sao đột nhiên nhớ tới cơn ác mộng của đêm đó nhiều năm trước, tâm trạng hơi thoáng luống cuống, không tự chủ được mà nắm chặt tay đối phương.
"Lúc chúng ta xuống đã rất gần chân núi rồi, ở gần đây tôi có ấn tượng, tôi biết bên này có một hang động... Đừng sợ, chúng ta sẽ thoát hiểm thôi."
Thanh âm của Nghiêm Mạc bị mưa lớn che lấp có chút không rõ, nhưng Hứa Khiêm vẫn nghe được.
"... Tôi không sợ." Hứa Khiêm lau nước trên mặt, "Đồng hồ đeo tay của tôi có định vị GPS, sáng mai nếu Tiểu Giang không thấy tôi, sẽ dẫn người đến tìm, yên tâm đi, chúng ta sẽ được cứu."
"Ừ."
Lại đi chừng 20 phút nữa, hai người mệt mỏi kiệt sức mò thấy được hang núi kia. Sau khi đi vào, Nghiêm Mạc tháo ba lô xuống, dùng sợi dây treo đèn pin vào đỉnh cột đá, rồi rút ra hai cậy phát huỳnh quang nhét vào trong góc tối. Hứa Khiêm cởi giầy và quần áo ra vắt khô nước, quay đầu lại thấy Nghiêm Mạc còn ngồi trong góc, ôm y phục ở trên tay, liền hơi nóng nảy, "Cậu để trần ngồi đó làm gì vậy, không sợ bị cảm à?"
Người kia như từ trong mộng tỉnh lại ngẩng đầu lên, yếu ớt cười cười với y, thấy nụ cười kia khiến tim Hứa Khiêm đập thình thịch một chút, không nói hai lời xông lên trước, ném quần áo đang quấn trên cổ tay ra, trong không khí phảng phất mùi của máu bị pha loãng, lúc này Hứa Khiêm mới phát hiện, chẳng biết từ lúc nào bàn tay của đối phương đầy vết thương, vết thương bị nước mưa ngâm đến trắng bệch, lộ ra thịt đỏ thắm.
Vành mắt Hứa Khiêm thoáng đỏ lên, y buồn bã ôm vết thương nơi tay Nghiêm Mạc, tâm tình cuộn trào mãnh liệt nghẹn ở cổ họng, trong chốc lát không nói ra lời.
Nghiêm Mạc hôn một cái lên cái trán lạnh như băng của y, "Không sao đâu, đây là tay trái... sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi." Hắn biết Hứa Khiêm nhớ về cái gì đó, nhưng tình huống lúc đó không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, hắn chỉ muốn cứu người này ra khỏi cái xe chật hẹp lại lạnh như băng kia ra thôi, hắn không muốn thấy y chịu bất cứ một tổn thương nào...
Hắn không nỡ...