Sau khi xác định rằng không có ai đuổi theo Mặc Viên thả chậm cước bộ lại, lau mồ hôi, ngâm nga một tiểu khúc không biết tên, ngắm nhìn phong cảnh xung quanh.
Bây giờ nàng mới phát hiện mình đã ra khỏi trấn Mộc Thanh, đi qua khu rừng phía trước rồi qua thêm một ngọn đồi nhỏ rồi đi thêm một đoạn nữa thì sẽ đến được Hoàng Thành.
Bước đi trên con đường mòn nhỏ, hai bên đường rậm rạp cây cối thấp cùng với những loài hoa dại chen chúc, Mặc Viên thả lỏng thân mình, cước bộ càng thêm nhẹ nhàng.
Lại đi thêm được một lúc nữa đến giữa rừng, Mặc Viên cảnh giác nhìn quanh, phượng mâu chợt lóe hàn quang:
“Ai???”
Sột…xoạt…sột…xoạt
“Tiểu tử… không tệ nha!!!”
Một đám khoảng mười người xuất hiện giương vũ khí trong tay, bao vây nàng. Mặc Viên bây giờ có đần đến mấy cũng biết rằng bản thân mình sắp sửa và chuẩn bị bị cướp.
Chửi thề một tiếng, bộ hôm nay là ngày hạn của nàng hay sao vậy? Vừa mới thoát được một tên, giờ hay hơn nữa, trực tiếp gặp luôn một đám…. Thiên aaaa… người đang chơi con sao??? Aaaaaa
Ngửa đầu lên trời cảm thán một tiếng, Mặc Viên nhanh chóng trở lại hiện thực, vận não tìm cách thoát thân. Trong lúc đó, một hán tử cao to, ước chừng cao hơn nàng một cái đầu, dáng vẻ như lão đại từ trong đám người đi ra, lắc lắc thanh đao trong tay cười nham nhở:
“Tiểu tử, ngươi thức thời một chút đi. Nếu bổn đại gia vui sẽ tha cho ngươi một mạng, còn nếu không…. Hahaha… Ngươi cũng biết rồi đó… đừng trách bổn đại gia vô tình.”
Hừ hừ, ngươi thử vô tình cho ta xem…. Thử coi tiểu gia ta có xử đẹp ngươi không nhé. Trong lòng Mặc Viên hung hăng chửi rủa tên đần đứng trước mặt mình nhưng ngoài mặt thì vẫn giả vờ tỏ ra sợ hãi, hai chân run run, lắp bắp:
“Ta….ta… ta…..ta…. ngươi…. Ta…. Ta……”
“Ngươi câm miệng ngay cho lão tử!!!!”
Thấy nàng lắp ba lắp bắp nửa ngày mà chẳng phun ra nổi một câu hoàn chỉnh, tên cầm đầu tức giận rống vào mặt nàng khiến nước bọt của hắn tung bay thẳng vô mặt nàng. Mặc Viên đen mặt, đưa tay lau mặt, cố gắng kìm nén tức giận nói:
“Ta không có tiền.”
“Ha……. Ngươi tưởng lão tử là đứa trẻ lên ba cho ngươi lừa gạt hả??? Nói không có liền không có sao??? Ta nói ngươi đó, nếu còn không ngoan ngoãn lão tử liền…hự..áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…….”
Tên đại hán vênh mặt chưa nói hết câu liền hét lên như heo chọc tiết rồi ôm lấy hạ thân quỳ sấp xuống mặt đất. Mấy tên lâu la hoảng hồn nhìn lão đại của mình, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị trúng một quyền ngã lăn xuống đất, kêu oai oái, sau đó chỉ thấy trời đất mịt mù khói trắng chẳng còn phân biệt được đông tây nam bắc mô tê gì cả.
Bây giờ nàng mới phát hiện mình đã ra khỏi trấn Mộc Thanh, đi qua khu rừng phía trước rồi qua thêm một ngọn đồi nhỏ rồi đi thêm một đoạn nữa thì sẽ đến được Hoàng Thành.
Bước đi trên con đường mòn nhỏ, hai bên đường rậm rạp cây cối thấp cùng với những loài hoa dại chen chúc, Mặc Viên thả lỏng thân mình, cước bộ càng thêm nhẹ nhàng.
Lại đi thêm được một lúc nữa đến giữa rừng, Mặc Viên cảnh giác nhìn quanh, phượng mâu chợt lóe hàn quang:
“Ai???”
Sột…xoạt…sột…xoạt
“Tiểu tử… không tệ nha!!!”
Một đám khoảng mười người xuất hiện giương vũ khí trong tay, bao vây nàng. Mặc Viên bây giờ có đần đến mấy cũng biết rằng bản thân mình sắp sửa và chuẩn bị bị cướp.
Chửi thề một tiếng, bộ hôm nay là ngày hạn của nàng hay sao vậy? Vừa mới thoát được một tên, giờ hay hơn nữa, trực tiếp gặp luôn một đám…. Thiên aaaa… người đang chơi con sao??? Aaaaaa
Ngửa đầu lên trời cảm thán một tiếng, Mặc Viên nhanh chóng trở lại hiện thực, vận não tìm cách thoát thân. Trong lúc đó, một hán tử cao to, ước chừng cao hơn nàng một cái đầu, dáng vẻ như lão đại từ trong đám người đi ra, lắc lắc thanh đao trong tay cười nham nhở:
“Tiểu tử, ngươi thức thời một chút đi. Nếu bổn đại gia vui sẽ tha cho ngươi một mạng, còn nếu không…. Hahaha… Ngươi cũng biết rồi đó… đừng trách bổn đại gia vô tình.”
Hừ hừ, ngươi thử vô tình cho ta xem…. Thử coi tiểu gia ta có xử đẹp ngươi không nhé. Trong lòng Mặc Viên hung hăng chửi rủa tên đần đứng trước mặt mình nhưng ngoài mặt thì vẫn giả vờ tỏ ra sợ hãi, hai chân run run, lắp bắp:
“Ta….ta… ta…..ta…. ngươi…. Ta…. Ta……”
“Ngươi câm miệng ngay cho lão tử!!!!”
Thấy nàng lắp ba lắp bắp nửa ngày mà chẳng phun ra nổi một câu hoàn chỉnh, tên cầm đầu tức giận rống vào mặt nàng khiến nước bọt của hắn tung bay thẳng vô mặt nàng. Mặc Viên đen mặt, đưa tay lau mặt, cố gắng kìm nén tức giận nói:
“Ta không có tiền.”
“Ha……. Ngươi tưởng lão tử là đứa trẻ lên ba cho ngươi lừa gạt hả??? Nói không có liền không có sao??? Ta nói ngươi đó, nếu còn không ngoan ngoãn lão tử liền…hự..áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…….”
Tên đại hán vênh mặt chưa nói hết câu liền hét lên như heo chọc tiết rồi ôm lấy hạ thân quỳ sấp xuống mặt đất. Mấy tên lâu la hoảng hồn nhìn lão đại của mình, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị trúng một quyền ngã lăn xuống đất, kêu oai oái, sau đó chỉ thấy trời đất mịt mù khói trắng chẳng còn phân biệt được đông tây nam bắc mô tê gì cả.