Tôn Hàn không hề thấy ngại chút nào, anh nói tiếp: "Y Y muốn trải nghiệm cảm giác ngồi siêu xe, là bạn trai thì thế nào cũng phải thỏa mãn cô ấy chứ?"
Tất cả mọi người: "...."
Đúng là như vậy thật.
Thuê sao?
Đúng là đi thuê!
Đôi mắt Lưu Quân và Ôn Phương Phương tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Ôn Phương Phương bất chợt cười nhạo: "Liễu Y Y, bạn trai cậu vì cậu mà nhịn ăn nhịn mặc thuê một chiếc Aston Martin DBS, anh ta tốt với cậu thật đấy! Mọi người phải cẩn thận vào, đừng có làm hỏng chiếc xe này, nếu không e là không đền nổi đâu!"
Những người khác hoàn hồn lại, vẻ mặt họ vô cùng ghét bỏ.
"Đúng là chuộng hư vinh, để ngồi siêu xe mà lại bảo bạn trai đi thuê siêu xe về! Không ngờ Liễu Y Y lại là hạng người như vậy!"
"Lưu Quân năm đó không yêu đương với Liễu Y Y đúng là một quyết định vô cùng sáng suốt".
"Đúng đấy, bạn trai tháng lương chỉ có mấy nghìn tệ, để thỏa mãn lòng hư vinh mà bắt bạn trai phải thuê siêu xe tới đây, đúng là không biết cảm thông cho người ta!"
"Bạn trai? Tôi thấy chắc anh ta là lốp xe dự phòng của Liễu Y Y thôi! E là chỉ cần tên nhà giàu nào đó tùy tiện phất tay là cô ta sẽ vứt bỏ Tôn Hàn ngay".
Những bạn học này lật mặt rất nhanh, y hệt những con tắc kè hoa.
Lưu Quân quay lại rất tự tin, anh ta vênh váo tự đắc nhìn Tôn Hàn, khuyên bảo anh với giọng điệu của người từng trải: "Tôn Hàn à, sống phải thiết thực một chút.
Cho dù anh có mặc long bào thì cũng không phải thái tử, dùng tiền lương mấy tháng thuê siêu xe một ngày cũng chỉ là hư vinh nhất thời, tự lừa bản thân mình mà thôi".
Sắc mặt Liễu Y Y tối sầm, cô tức giận trừng mắt nhìn Tôn Hàn, thầm nghĩ biết ngay là không nên tin tưởng anh.
Bây giờ Liễu Y Y đột nhiên cảm thấy, Tôn Hàn đưa cô đến vốn không hề có lòng tốt gì mà chỉ muốn cô mất mặt trước các bạn học.
Nhìn xem những người này đang nói cái gì đi, tức chết cô rồi!
Lúc Liễu Y Y đang định phản bác thì Tôn Hàn lại đưa mắt ra hiệu ngăn cô lại.
Tôn Hàn mỉm cười, nói: "Lưu Quân, đề nghị của anh cũng rất có lý, nhưng tôi có một thói quen hơi xấu, tôi muốn đưa cho Y Y những điều tốt đẹp nhất, dù kém một chút thôi cũng không được".
"Mọi người đã đến đủ chưa, hay là chúng ta đi lên trước đã rồi nói tiếp".
Lưu Quân và Ôn Phương Phương trao đổi ánh mắt, sau đó đưa mấy người lên tầng.
Sau khi đi vào phòng bao, thấy thiết kế xa hoa bên trong phòng bao của khách sạn Thiên Tế, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc, cảm thán liên tiếp.
"Wow, lần đầu tiên tôi đến khách sạn Thiên Tế ăn cơm đấy, đúng là xa hoa lộng lẫy!"
"Khách sạn Thiên Tế, quán bar Hoàng Triều, câu lạc bộ Quân Lâm có thể gọi là ba nơi tiêu xài cao cấp nhất thành phố Giang Châu, cậu nghĩ đó chỉ là nói suông thôi sao".
Có người không khỏi hỏi rằng: "Phương Phương, các cậu đặt bàn một buổi tối ở đây phải mất bao nhiêu tiền?"
"Cũng chỉ năm sáu mươi nghìn tệ, không đắt lắm đâu".
Ôn Phương Phương nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng thì đang nhỏ máu.
Năm sáu mươi nghìn tệ đấy, tiền tiêu suốt một tháng của cô ta.
Nhưng khi nhìn vẻ mặt cực kỳ hâm mộ của những bạn học ngày xưa thì cái gì cũng đáng.
"Tôi và Lưu Quân sắp đính hôn, hôm nay mời mọi người đến tụ họp là để thông báo cho mọi người.
Nửa tháng sau, ngày tháng , tôi và Lưu Quân sẽ đính hôn ở khách sạn Thiên Tế, vẫn ở tầng thứ ba, mọi người phải đến sớm vào nhé!"
Nói xong, mọi người còn chưa chúc mừng cô ta đã quay sang nhìn Liễu Y Y, cười nhạo: "Liễu Y Y, cậu cũng không còn trẻ nữa đâu.
Khó khăn lắm mới gặp được một người bạn trai thích cậu, tôi nghĩ cậu nên nhanh chóng xác định kết hôn đi".
"Tôn Hàn đã nói là sẽ dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho cậu mà, hay là hai người cũng đính hôn ở khách sạn Thiên Tế đi.
Bố tôi là bạn của Tổng giám đốc khách sạn Thiên Tế, tôi chỉ cần mở lời là có thể giảm cho hai người mười phần trăm, thế nào hả?"
Nghe vậy, có rất nhiều bạn học không khỏi cười nhạo.
Đính hôn ở khách sạn Thiên Tế, dù là ở tầng thứ ba này hay là chỉ sử dụng những dịch vụ cấp thấp nhất, chi phí cũng phải hơn một triệu tệ.
Tôn Hàn đến siêu xe cũng phải đi thuê thì lấy đâu ra một triệu tệ?
Họ đều biết Ôn Phương Phương nói như vậy là để châm chọc Liễu Y Y.
"Chúng tôi vẫn chưa quyết định, khi nào chắc chắn rồi sẽ thông báo cho mọi người".
Liễu Y Y trả lời lấp lửng để nhảy qua chủ đề này.
Nhưng Tôn Hàn thì lại lười biếng quan sát cách trang trí, nói: "Xin lỗi nhé, tôi và Y Y không định đính hôn ở đây".
Lưu Quân cười khinh miệt, vậy thì anh phải có thực lực làm như thế trước đã!
Anh ta cố ý khích Tôn Hàn: "Tôn Hàn, anh nói hơi quá rồi đấy.
Cả đời này Y Y chỉ kết hôn một lần, dù anh có vắt hết tài sản thì cũng phải chọn khách sạn nào tốt một chút để kết hôn.
Chuyện trọng đại như thế này đâu thể tìm một quán ăn ven đường để cho xong chuyện được!"
Liễu Y Y vô cùng căm ghét Tôn Hàn, thầm nghĩ rằng Tôn Hàn cố ý khiến cô xấu mặt.
"Nói thật thì chất lượng của khách sạn Thiên Tế cũng bình thường, không xứng với thân phận của Y Y".
Tôn Hàn đột nhiên thâm tình nhìn Liễu Y Y, anh nói tiếp: "Thế nên khi tôi và Y Y kết hôn sẽ không chọn khách sạn Thiên Tế".
Xôn xao!
Mọi người đổ dồn ánh mắt vào hai người họ, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó ai nấy đều ôm bụng cười to.
Tên Tôn Hàn này nói gì vậy, anh ta nói rằng khách sạn Thiên Tế không xứng với thân phận của Liễu Y Y sao?
Tôn Hàn không biết khách sạn Thiên Tế là khách sạn xa hoa bậc nhất Giang Châu, không có khách sạn nào khác đẳng cấp hơn sao?
Chuyện buồn cười nhất trên ghế giới cũng không nực cười như thế này!
Liễu Y Y chỉ muốn vùi đầu xuống mặt bàn, giờ cô mất mặt muốn chết.
Lưu Quân cố nhẫn nhịn không cười ra tiếng, dù anh ta và Ôn Phương Phương đính hôn thì cũng chỉ dám đặt chỗ ở tầng thứ ba, nơi bình thường nhất của khách sạn Thiên Tế.
Dịch vụ cao cấp hơn thì họ không thể chi trả nổi.
Vậy mà Tôn Hàn dám nói chất lượng của khách sạn Thiên Tế bình thường.
Lưu Quân muốn nghe xem Tôn Hàn có thể nói ra câu gì kinh hãi thế tục nữa, liền cố ý cười nhạo: "Vậy anh thấy khách sạn như thế nào mới có thể xứng với thân phận của Liễu Y Y? Nói như anh thì ít nhất cũng phải khách sạn Hoàng Đô của tỉnh mới được".
Tôn Hàn cười nhạt: "Khách sạn Hoàng Đô thuộc top ba của tỉnh cũng tạm được, nhưng nếu cụ thể thì phải xem Y Y có thích không, đến lúc đó rồi nói sau".
"Nói đi cũng phải nói lại, anh và cô Ôn Phương Phương đính hôn thì chắc chắn phải có nhẫn kim cương nhỉ.
Hay là nói cho mọi người xem anh đã chuẩn bị nhẫn kim cương cho cô Ôn như thế nào?"
Lưu Quân bật cười, xem ra tên Tôn Hàn này cứ cố tình phơi mặt ra để cho anh ta đánh.
Thế càng tốt, phải để Liễu Y Y nhìn cho kỹ sự khác biệt giữa anh ta và tên bạn trai vô dụng của cô.
Anh ta cố ý nâng cao giọng: "Tôi đã đặt một chiếc nhẫn kim cương hoa thủy tinh thịnh hành nhất trong năm nay để cầu hôn với Phương Phương".
"Phương Phương, em biết là sự nghiệp của anh chỉ vừa mới bắt đầu, cũng chỉ có thể mua được một chiếc nhẫn hoa thủy tinh hơn bốn trăm nghìn tệ.
Em yên tâm, đợi sau này anh thành đạt rồi thì anh sẽ mua cho em chiếc nhẫn đẹp nhất!"
Xôn xao!
Cả phòng bao chợt ồn ào cả lên.
Chiếc nhẫn kim cương giá hơn bốn trăm nghìn tệ mà còn nói là bình thường?
Ánh mắt tất cả mọi người nhìn Ôn Phương Phương đều tràn đầy ngưỡng mộ.
Ôn Phương Phương rất hưởng thụ những ánh mắt này.
"Phải rồi Tôn Hàn, buổi trưa không phải anh nói muốn mua một món quà tặng Liễu Y Y sao".
"Tôi nói cho mọi người biết nhé, Tôn Hàn nói là món quà đó không dưới hai trăm nghìn tệ!"
Lưu Quân lại chuyển chủ đề về phía Tôn Hàn, cố ý nhắc đến giá trị của món quà.
Liễu Y Y đã tuyệt vọng lắm rồi.
Cả chiều nay Tôn Hàn đều đi với cô, lấy đâu ra quà?!.