Hứa Tư Tư nghe thấy Vương Thần muốn mời mình đi ăn đồ tây, thật đúng là hợp ý cô ta. Hứa Tư Tư từ lâu đã muốn đi ăn đồ tây, chỉ là lương của cô ta thấp quá, trả tiền thuê nhà, phí sinh hoạt, còn thêm cả việc mua quần áo, thì hết sạch tiền, làm gì có cơ hội mà đi ăn đồ tây chứ. Vì vậy từ trước tới nay Hứa Tư Tư cũng chưa từng một lần tới tiệm ăn tây ăn cơm. Cô ta chỉ trông chờ vào một ngày có bạn trai, bạn trai cô sẽ đưa cô đi ăn đồ tây. Nhưng bạn trai của cô chỉ là mồm nói muốn tới thăm cô, nhưng hoàn toàn không có ý định sẽ tới thăm cô.
Từ Bắc Kinh tới thành phố Vọng Hải nói xa thì không xa, nói gần thì cũng không gần lắm, nhưng nếu như bạn trai cô thật sự muốn tới thăm cô, thì sớm đã tới rồi. Hứa Tư Tư trong lòng hiểu rõ anh ta đối với cô như vậy là có ý gì, cô là mẫu con gái kiên quyết phải giữ sự trong trắng của mình không quan hệ với bạn trai cho tới trước lúc kết hôn. Bạn trai cô đã vài lần muốn quan hệ với cô, nhưng Hứa Tư Tư đều từ chối. Vì vậy điều này khiến bạn trai của Hứa Tư Tư cảm thấy rất khó chịu khi ở bên cạnh Hứa Tư Tư. Quan hệ tình dục là nhu cầu sinh lý của đàn ông, cứ không thể nào mà bắt kìm chế mãi được. Hơn nữa người yêu của Hứa Tư Tư lại là người cũng tốt, không cờ bạc rượu chè, lại biết một chút về súng ống.
Hứa Tư Tư ngược lại cảm thấy cô làm như vậy chẳng có gì là sai cả. Hứa Tư Tư thường xuyên dậy dỗ cô em gái họ của mình là Hứa Duy nhất định không được quan hệ tình dục trước với bạn trai, nói ra một đống nào là làm như vậy thì có gì không tốt. Hứa Duy mồm thì liên tục nói nghe lời. Hứa Duy biết bà chị này của mình luôn kịch liệt phản đối việc quan hệ trước khi kết hôn. Hứa Duy cũng không làm gì chọc giận bà chị họ của mình, chị họ nói cái gì là cái đó đúng. Nhưng trên thực tế, Hứa Duy sớm đã quan hệ tình dục với Điền Phong rồi, lần đầu tiên của Hứa Duy cũng chính là trao cho Điền Phong. Hứa Tư Tư đâu có nghĩ ra được rằng sở dĩ bạn trai cô mãi không tới thành phố Vọng Hải thăm cô chính là bởi vì anh ta đã bắt đầu hẹn hò với một người con gái khác ở bên Bắc Kinh rồi.
Hứa Tư Tư sớm đã muốn đi ăn đồ tây, bây giờ tự nhiên có người mời đi ăn miễn phí. Hứa Tư Tư cảm thấy vô cùng thích thú. Khi cô ta và Vương Thần tới tiệm ăn tây. Hứa Tư Tư vừa nhìn đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi, vì vậy cô mới gọi tên Diệp Lăng Phi lên. Khi Hứa Tư Tư và Vương Thần tới trước mặt Diệp Lăng Phi, đầu tiên Hứa Tư Tư nhìn cô gái xinh đẹp kiêu sa ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi. So với Bạch Tình Đình, thì Hứa Tư Tư nhuận sắc hơn một chút, nhưng Hứa Tư Tư không để ý tới điều đó, cô ta nói với Diệp Lăng Phi:
- Diệp Lăng Phi, tôi có vài vấn đề muốn hỏi anh, hôm nay ở đồn cảnh sát........!
Hứa Tư Tư chưa kịp nói xong, đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời. Diệp Lăng Phi lấy giấy ăn lau miệng, hắn quay ra phía Hứa Tư Tư, nói:
- Phóng viên Hứa à, lẽ nào cô không nhìn thấy tôi đang ăn cơm với bà xã tôi hay sao? Làm phiền cô đừng có làm phiền tôi!
- Nhưng tôi có mấy câu hỏi muốn hỏi anh mà! Lẽ nào anh không muốn chứng minh sự trong sạch của anh và cô cảnh sát đó sao?
Hứa Tư Tư nói:
- Hôm nay thật sự là tôi đã nhìn thấy một chuyện! Nhưng tôi vẫn có một chút nghi ngờ, nếu như anh không giải thích cho tôi, tôi sẽ nghĩ lại về chuyện có đưa lại ảnh cho anh hay không?
- Tùy cô thôi!
Diệp Lăng Phi xua xua tay, nói:
- Phóng viên Hứa, đó là chuyện của cô, chẳng liên quan gì tới tôi. Bây giờ tôi chỉ muốn được ăn ngon thôi, cô đừng có làm phiền tôi nữa, được rồi, phiền cô tránh xa ra!
- Tôi.....!
Hứa Tư Tư đang định nói tiếp, thì cánh tay cô đã bị Vương Thần nắm lấy. Vương Thần kéo Hứa Tư Tư rời khỏi chỗ đó. Hứa Tư Tư bị Vương Thần kéo tới một bàn ăn ngồi cách xa chỗ bàn của Diệp Lăng Phi ít nhất là 3m. Hứa Tư Tư gạt tay Vương Thần ra, nói:
- Vương Thần, anh làm gì mà lôi tôi như vậy! Mặc dù giữa chúng ta là đồng nghiệp, nhưng quan hệ vẫn chưa tới mức lôi lôi kéo kéo đó đâu nhé!
Vương Thần nghe thấy Hứa Tư Tư nói như vậy, bèn nói nhỏ:
- Tư Tư, chỉ là vừa nãy tôi sốt ruột, cô biết người đàn bà đó là ai không?
- Làm sao mà tôi biết được! Chẳng phải là một người đàn bà đẹp hay sao? Nếu mà tôi có bộ quần áo cô ta mặc trên người, tôi đảm bảo tôi còn đẹp hơn cô ta. Có cái quái gì đâu cơ chứ, chẳng phải là có tiền là sẽ xinh đẹp hay sao?
Khi Hứa Tư Tư nói câu này, ánh mắt cô ta vẫn không ngừng quét lên người Bạch Tình Đình, trong ánh mắt cô ta toát ra ánh nhìn đố kị. Hứa Tư Tư nhìn thấy Bạch Tình Đình mặc chiếc áo lông trắng, thì đã đoán ra được chiếc áo đó ít nhất cũng phải hơn 3000 nhân dân tệ trở lên. Nếu là đàn ông nhìn vào thì không biết giá trị của chiếc áo, nhưng đàn bà thì khác, trong lòng đàn bà hiểu rõ biết rõ giá trị của mấy bộ quần áo này. Hứa Tư Tư mặc dù không có tiền, nhưng không có nghĩa là cô ta không biết đi xem đi ngắm quần áo. Khi được nghỉ cô ta thích đi xem hàng hóa, trung tâm thương mại Thái Bình Dương nữ tính là nơi cô ta thích tới nhất, quần áo nữ ở đó rất là cao quý, nhưng cũng rất là đắt. Hứa Tư Tư thích tới đó đi dạo, mặc dù Hứa Tư Tư không có tiền, nhưng vẫn có thể xem.
Vương Thần nghe thấy trong giọng nói của Hứa Tư Tư mang chút đố kỵ, bèn cười nhỏ, rồi nói:
- Tư Tư, nào, cứ ngồi xuống trước đã. Chúng ta ăn xong, quay lại tòa soạn, tôi có chuyện muốn nói với cô!
Hứa Tư Tư lại nhìn Diệp Lăng Phi, nhưng ánh mắt của cô ta cuối cùng vẫn là nhìn Bạch Tình Đình, cô ta bĩu môi nói:
- Người có tiền thì làm sao chứ, tôi chẳng thích mấy người giàu có đâu!
Sau khi Hứa Tư Tư rời xa khỏi bàn ăn. Diệp Lăng Phi nhẹ hết cả người, hắn cầm dao lên, nói với Bạch Tình Đình:
- Bà xã, cái con tiểu a đầu này đúng là không muốn sống nữa mà, dám chọc tức anh!
- Ông xã, vẫn còn có người dám chọc giận anh sao?
Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, cười khẽ nói:
- Chỉ có người mà ông xã muốn động tới, hay không muốn động tới thôi, em thấy cô ta là do ông xã không muốn động tới chứ không phải là không thể động tới phải không?
- Bà xã, em nói đúng rồi!
Diệp Lăng Phi cắn một miếng bít tết, nhai nhai trong miệng. Sau khi nhuốt miếng thịt xuống. Diệp Lăng Phi mới nói:
- Bà xã, anh còn chưa nói chuyện cái con nhỏ này cho em nghe. Hôm qua lúc anh giao cái tên ngoại quốc đó cho Tiểu Triệu, đúng lúc gặp cái cô phóng viên kia. Cô ta chụp ảnh, anh thấy mười phần là cô ta nghi ngờ giữa anh và Tiểu Triệu có đút lót hay là chạy án gì đó. Dù sao thì cảnh sát mà thông đồng với xã hội đen cũng là tin hot đấy. Hôm nay lúc ở sở cảnh sát, anh lại gặp con tiểu a đầu đó, cô ta tới phỏng vấn Tiểu Triệu. Anh bảo Tiểu Triệu dẫn cô ta đi gặp tên nước ngoài đó. Anh cứ cho rằng như vậy là xong việc, ai ngờ lại gặp cô ta ở đây. Còn đòi hỏi anh vấn đề này vấn đề kia.
Ánh mắt Bạch Tình Đình nhìn Hứa Tư Tư, ngay sau đó lại quay lại nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, hay là em gọi điện thoại cho chủ biên nơi cô ta làm việc. Em quen biết tổng biên tập Vọng Hải nhật báo mà, nếu ông ta không bảo cô phóng viên đó ngừng tay, vậy em sẽ nhờ tới pháp luật......!
Diệp Lăng Phi xua xua tay, nói:
- Bà xã, không cần đâu. Nếu làm như vậy, chẳng phải nói rõ là anh thật sự có vấn đề hay sao. Anh còn chẳng quan tâm cô ta viết thế nào, mấy bức ảnh đó cơ bản chẳng nói lên điều gì!
Diệp Lăng Phi nói rồi, nhấc cốc rượu hoa quả đặt bên tay trái hắn lên uống một ngụm. Hắn lại lau miệng. Diệp Lăng Phi ngồi dựa vào ghế, nói với Bạch Tình Đình:
- Cứ để cô ta muốn viết gì thì viết, dù sao cũng chẳng thể xảy ra chuyện gì, theo như anh thấy, cái con tiểu a đầu này chắc vừa vào tòa soạn, chắc định làm chút cống hiến. Thật ả cái tinh thần bê non chưa cai sữa mà không sợ hổ của cô ta là tốt, đợi cô ta gặp qua sóng gió, tự nhiên sẽ hiểu thôi!
- Ông xã, anh luôn nhân từ và mềm lòng trước những cô gái đẹp!
Bạch Tình Đình nói với Diệp Lăng Phi:
- Ông xã, không biết em nói thế có đúng hay không?
- Được rồi, bà xã đại nhân, em có thể ăn nhanh một chút không. Lát nữa chúng ta còn phải đi xem phim đó!
Diệp Lăng Phi nói:
- Thật hiếm khi bà xã chịu đi xem phim đêm với anh!
- Cái gì mà xem phim đêm! Em phải về sớm đi ngủ mà!
Bạch Tình Đình ăn nhanh hơn, ăn đồ tây phải ăn chậm rãi. Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi thúc giục, chẳng thèm giữ quy tắc nữa, cô cố ý ăn nhanh nhưng lại không để người khác nhìn thấy, nếu không thì xấu hổ chết mất. Nữ tổng giám đốc của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, ăn đồ tây mà cũng không biết ăn.
Sau khi thanh toán xong, Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi đi qua chỗ Hứa Tư Tư ngồi. Ánh mắt Hứa Tư Tư vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Bạch Tình Đình. Sau khi Vương Thần nhìn thấy Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi đi khỏi, mới nói:
- Tư Tư à, cô thật là chẳng hiểu gì về tình hình bên thành phố Vọng Hải này cả. Cô vẫn chưa biết người đàn bà đó là ai sao? Tôi nói với cô vậy, cô ta tên là Bạch Tình Đình, cô ta là tổng giám đốc của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, ở thành phố Vọng Hải này cũng là một người có máu mặt đó!
- Lợi hại vậy sao?
Hứa Tư Tư tỏ ra chẳng bận tâm nói.
- Tư Tư, cô nói xem, tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ là tập đoàn lớn nhất thành phố Vọng Hải này, thử nghĩ xem làm tổng giám đốc của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, cô ta lợi hại quá ấy chứ!
Vương Thần nói tới đây, cố ý nói nhỏ:
- Tôi lại tiết lộ cho cô một tin tức nội bộ nhé. Quan hệ của Bạch Tình Đình với con gái của bí thư thị ủy trước đây rất tốt. Chính phủ luôn rất quan tâm tới tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, bên trong chuyện này rốt cục là như thế nào, tôi cũng không biết. Tóm lại, tôi biết Bạch Tình Đình là một nhân vật rất lợi hại, không thể đắc tội đâu. Còn người đàn ông đó là chồng của Bạch Tình Đình, cụ thể anh ta làm gì, thật sự tôi không rõ nữa. Nhưng mà, tôi nghĩ anh ta cũng không vừa đâu. Chúng ta tốt nhất đừng đắc tội với những người này!
- Tôi biết ngay là gã đó có vấn đề mà! Bây giờ xem ra, đúng thật là gã Diệp Lăng Phi đó có vấn đề!
Hứa Tư Tư nói nhỏ. Vương Thần nghe Hứa Tư Tư nói như vậy, hắn hỏi:
- Tư Tư, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Vừa nãy cô nhắc gì đó tới chuyện ảnh, rốt cục là ảnh gì thế?
- Chuyện này tôi giải thích với anh thế nào đây nhỉ? Tóm lại là tối qua tôi có chụp được vài bức ảnh có liên quan tới gã Diệp Lăng Phi đó. Chuyện này còn dính lứu tới đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Tóm lại rất là phức tạp, tôi không thể nói rõ được!
Vương Thần vừa nghe Hứa Tư Tư nói như vậy, mắt hắn bèn sáng rực lên, hắn nói:
- Tư Tư, đừng nóng vội. Chúng ta cứ từ từ ăn. Cô nói với tôi. Tôi nói với cô rồi, tôi đã ở thành phố Vọng Hải này rất lâu rồi, chuyện ở bên này tôi rất quen thuộc. Nếu mà cô nói với tôi, biết đâu tôi có thể giúp được cô!
- Tôi nói rồi mà, chuyện bên trong rất là phức tạp!
Hứa Tư Tư nói:
- Để tôi nói cũng không thể rõ được. Như thế này đi, đợi sau khi tôi ăn xong, tôi sẽ về tòa soạn, mấy bức ảnh đó tôi vẫn còn lưu trong thẻ nhớ để trong máy ảnh đây, lát nữa tôi cho anh xem!
- Được! Được!
Vương Thần vừa nghe Hứa Tư Tư nói như vậy, liên tục gật đầu, hắn nói:
- Tư Tư, ăn nhiều một chút, muốn ăn gì thì cứ gọi. Tối nay tôi mời cô!
Vương Thần ăn không nhiều, sau khi hắn thấy Hứa Tư Tư ăn xong. Vương Thần mới hỏi:
- Tư Tư, ăn xong chưa?
- Ăn xong rồi! Rất là ngon!
Hứa Tư Tư nói.
- Cô thấy ngon là tốt rồi!
Vương Thần nói:
- Tôi còn lo đồ ăn ở đây không hợp với khẩu vị của cô đó!
- Anh Vương à, cảm ơn anh nhé! Đợi khi nào tôi có tiền, tôi cũng sẽ mời anh đi ăn đồ tây!
Hứa Tư Tư cũng chỉ là thuận mồm mà nói như vậy, chứ đợi khi cô có tiền thì không biết phải đợi tới khi nào. Vương Thần hoàn toàn không để ý tới những chuyện như vậy. Bây giờ chuyện khiến hắn quan tâm chính là những bức ảnh trong tay Hứa Tư Tư. Vương Thần nghĩ biết đâu những bức ảnh của Hứa Tư Tư sẽ có thể viết bài, khi mà bài báo được tung ra, sẽ là một tin sốt dẻo, và kinh thiên động địa. Bây giờ điều mà Vương Thần cần chính là có đề tài để bài viết thật hot, hắn cười nói:
- Tư Tư, chúng ta quay về tòa soạn thôi, chẳng phải cô nói sẽ cho tôi xem ảnh sao?
- À! Anh Vương, anh nhìn tôi đấy, suýt nữa tôi quên mất chuyện này!
Giọng điệu của Hứa Tư Tư bắt đầu ngọt sớt, gọi Vương Thần là Anh Vương. Sau khi Hứa Tư Tư đợi Vương Thần thanh toán xong, sau đó mới cầm túi của mình cùng Vương Thần đi ra khỏi sảnh của nhà hàng. Cô ta và Vương Thần đi ra tới ngoài đường lớn, thì điện thoại của cô ta reo lên. Hứa Tư Tư nhận điện thoại.
- Anh muốn tới thành phố Vọng Hải? Khi nào? Tuần sau à? Ừm, được, được, vậy tới lúc đó em tới sân bay đón anh!
Hứa Tư Tư cầm điện thoại, vừa đi vừa nói. Sau khi cô ta gọi điện thoại xong. Vương Thần cười, nói:
- Tư Tư, là điện thoại của bạn trai cô hả?
- Vâng! Bạn trai tôi tuần sau nói là sẽ tới thành phố Vọng Hải thăm tôi!
Trên mặt của Hứa Tư Tư hiện lên một nụ cười, cô nói:
- Tôi và bạn trai tôi yêu nhau đã hai năm rồi. Hồi chúng tôi còn học đại học, đã bắt đầu yêu nhau. Sau khi tốt nghiệp, tôi vốn muốn tới Bắc Kinh làm việc, chỉ là ở bên đó làm việc không thuận lợi cho lắm. Vì vậy tôi mới chạy tới thành phố Vọng Hải này, tôi và bạn trai tôi dự định sau khi hai đứa tiết kiệm đủ tiền mua nhà, sẽ kết hôn!
- Thật hạnh phúc quá!
Vương Thần nói:
- Bây giờ tôi vẫn còn một mình đây này!
- Anh Vương, người đàn ông giống anh, nhất định sẽ tìm được một bà vợ đẹp, đừng có nóng vội mà!
Hứa Tư Tư sau khi nhận được điện thoại của bạn trai thì tâm trạng tốt lên rất nhiều. Cô hoàn toàn quên đi bất mãn vừa rồi khi ở trong nhà hàng với vợ chồng Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình. Vương Thần cười, nói:
- Cảm ơn lời chúc tốt đẹp của cô!
Vương Thần và Hứa Tư Tư quay trở về tòa soạn. Hứa Tư Tư mở máy tính ra, Vương Thần tới bên cạnh Hứa Tư Tư. Bây giờ trong đầu Vương Thần rất sốt ruột, hắn ngay lập tức muốn biết rốt cục trong tay của Hứa Tư Tư là những bức ảnh gì. Hứa Tư Tư đâu có đoán ra ý đồ của Vương Thần, cô vẫn còn cứ cho rằng Vương Thần muốn giúp đỡ mình. Sau khi Hứa Tư Tư chuyển hết dữ liệu từ thẻ nhớ sang máy tính trong phòng làm việc, cô bèn mở ra một bức ảnh cho Vương Thần xem.
- Anh Vương, anh xem, đều là do tôi chup lại đó! Bức ảnh này chụp được ảnh anh cảnh sát này đi ra từ sau xe của Diệp Lăng Phi. Anh xem, còn tên nước ngoài kia nữa, tay chân bị buộc lại hết, hơn nữa còn hôn mê!
Vương Thần đột nhiên mắt mở to. Hắn như vừa bắt gặp một phát hiện mới rất hưng phấn. Không đợi Hứa Tư Tư cho xem, tự hắn cầm lấy con chuột bàn phím, xem từng bức ảnh một. Hứa Tư Tư vừa thấy Vương Thần tự mình xem, cô nhường chỗ ngồi của mình cho Vương Thần. Còn bản thân mình cầm cốc đi lấy cà phê, đúng trong thời gian Hứa Tư Tư đi rót cà phê. Vương Thần đã nhanh tay gửi hết mấy tấm ảnh đó sang hòm thư điện tử của hắn. Ngay sau đó, hắn xóa ngay dấu vết hộp thư đi, sau đó giả vờ từ từ xem ảnh. Sau khi Hứa Tư Tư quay lại, hắn bỏ tay ra khỏi con chuột, quay sang nói với Hứa Tư Tư:
- Tư Tư, cô thấy sao?
- Tôi không biết nữa!
Hứa Tư Tư nói:
- Tối qua tôi đã nghĩ tới chuyện xã hội đen và cảnh sát cấu kết với nhau. Nhưng hôm nay tôi tới đồn cảnh sát phỏng vấn, thì lại thấy tên cảnh sát ấy đang thẩm vấn tên người nước ngoài kia. Tên ngoại quốc đó nhất quyết không chịu mở miệng. Có lẽ tên đó muốn giết Diệp Lăng Phi, nhưng lại bị Diệp Lăng Phi bắt lại, giao nộp cho cảnh sát!
- Tư Tư, chuyện này là do cô tận mắt chứng kiến à?
Vương Thần hỏi.
- À không!
Hứa Tư Tư uống một ngụm cà phê, cô dựa vào tường, nói với Vương Thần:
- Những chuyện đó đều là do đội phó đội cảnh sát hình sự nói ra. Nhưng mà, xem cái dáng vẻ của gã người nước ngoài đó rõ ràng chẳng phải loại tốt đẹp gì!
Vương Thần cười, nói:
- Tư Tư, tôi thây kinh nghiệm làm báo của cô vẫn còn kém lắm. Bị người ta nói mấy câu như vậy, thì đã tin rồi. Tôi hỏi cô, tại sao gã ngoại quốc đó lại muốn giết Diệp Lăng Phi, còn nữa. Cô xem lại mấy bức ảnh của cô, rõ ràng là tên cảnh sát này đang đứng đợi ở đó. Lẽ nào tên cảnh sát này biết Diệp Lăng Phi bị ám sát hay sao mà đích thân tới đó đợi?
- Cũng có thể là do Diệp Lăng Phi gọi điện cho tên cảnh sát đó, bảo hắn tới đó đợi.
Hứa Tư Tư nói:
- Nơi đó là đường cao tốc, từ trên đường cao tốc xuống thì có thể đợi ở đó mà!
Vương Thần vừa cười vừa lắc đầu, nói:
- Tư Tư, theo tôi thấy, sự việc không đơn giản như vậy đâu. Cô nghĩ mà xem. Diệp Lăng Phi là loại người như thế nào. Có quyền có thế, hắn ta muốn mua đứt cảnh sát là chuyện rất dễ dàng. Nếu như anh ta có thù oán với ai, thì sẽ giao mối thù đó cho bên cảnh sát. Theo tôi thấy, tên nước ngoài đó đúng hơn nên là bị Diệp Lăng Phi ám hại. Sau đó, Diệp Lăng Phi ném hắn cho cảnh sát, bảo cảnh sát gán tội cho tên kia. Ví dụ như là tống tiền, hay giết thuê, gì đó... chuyện như thế này đầy ra đấy. Trước đây tôi cũng gặp qua vài vụ như vậy, lúc đó tôi cũng viết bài đó!
Sau khi Hứa Tư Tư nghe Vương Thần phân tích, cô có chút không dám tin, bèn mở to mắt, nói:
- Không phải chứ, tôi thấy không giống đâu!
- Tư Tư, cô nghe thôi, đây đúng là một tin hot đó!
Vương Thần đứng lên, nói với Hứa Tư Tư:
- Cô vừa tới tòa soạn, rất cần có những bài viết hay. Nếu không, cô sẽ không ở được nơi này lâu đâu. Chuyện này là một tin nóng, cô có thể nghe theo tôi mà viết. Tới khi đó, cô nhất định sẽ là phóng viên nổi tiếng.
Vương Thần nói tới đây, lại bổ sung thêm:
- Cô vừa tới, nếu như viết được một tin nóng như vậy, rất dễ được tổng biên tập xem xét. ừm, thế này đi, tôi giúp cô biên soạn. Chuyện này cô đi phỏng vấn, tôi viết, ký tên tôi và cô. Tất nhiên sẽ viết theo ý của cô. Tôi chỉ giúp cô biên soạn lại, nếu như vậy, tôi tin nhờ bài báo này mà chúng ta sẽ trở thành cốt cán của tòa soạn. Tới khi đó, thật tuyệt đó, cô thấy sao?
- Anh Vương, tôi không biết phải viết gì mà!
Hứa Tư Tư nói.
- Chuyện này đơn giản! Cô theo tôi nói mà viết!
Vương Thần bảo Hứa Tư Tư ngồi xuống. Hứa Tư Tư viết mãi, đột nhiên dừng lại, nói:
- Anh Vương, viết như thế này không được đâu. Chuyện này tôi đâu có nhìn thấy!
Từ Bắc Kinh tới thành phố Vọng Hải nói xa thì không xa, nói gần thì cũng không gần lắm, nhưng nếu như bạn trai cô thật sự muốn tới thăm cô, thì sớm đã tới rồi. Hứa Tư Tư trong lòng hiểu rõ anh ta đối với cô như vậy là có ý gì, cô là mẫu con gái kiên quyết phải giữ sự trong trắng của mình không quan hệ với bạn trai cho tới trước lúc kết hôn. Bạn trai cô đã vài lần muốn quan hệ với cô, nhưng Hứa Tư Tư đều từ chối. Vì vậy điều này khiến bạn trai của Hứa Tư Tư cảm thấy rất khó chịu khi ở bên cạnh Hứa Tư Tư. Quan hệ tình dục là nhu cầu sinh lý của đàn ông, cứ không thể nào mà bắt kìm chế mãi được. Hơn nữa người yêu của Hứa Tư Tư lại là người cũng tốt, không cờ bạc rượu chè, lại biết một chút về súng ống.
Hứa Tư Tư ngược lại cảm thấy cô làm như vậy chẳng có gì là sai cả. Hứa Tư Tư thường xuyên dậy dỗ cô em gái họ của mình là Hứa Duy nhất định không được quan hệ tình dục trước với bạn trai, nói ra một đống nào là làm như vậy thì có gì không tốt. Hứa Duy mồm thì liên tục nói nghe lời. Hứa Duy biết bà chị này của mình luôn kịch liệt phản đối việc quan hệ trước khi kết hôn. Hứa Duy cũng không làm gì chọc giận bà chị họ của mình, chị họ nói cái gì là cái đó đúng. Nhưng trên thực tế, Hứa Duy sớm đã quan hệ tình dục với Điền Phong rồi, lần đầu tiên của Hứa Duy cũng chính là trao cho Điền Phong. Hứa Tư Tư đâu có nghĩ ra được rằng sở dĩ bạn trai cô mãi không tới thành phố Vọng Hải thăm cô chính là bởi vì anh ta đã bắt đầu hẹn hò với một người con gái khác ở bên Bắc Kinh rồi.
Hứa Tư Tư sớm đã muốn đi ăn đồ tây, bây giờ tự nhiên có người mời đi ăn miễn phí. Hứa Tư Tư cảm thấy vô cùng thích thú. Khi cô ta và Vương Thần tới tiệm ăn tây. Hứa Tư Tư vừa nhìn đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi, vì vậy cô mới gọi tên Diệp Lăng Phi lên. Khi Hứa Tư Tư và Vương Thần tới trước mặt Diệp Lăng Phi, đầu tiên Hứa Tư Tư nhìn cô gái xinh đẹp kiêu sa ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi. So với Bạch Tình Đình, thì Hứa Tư Tư nhuận sắc hơn một chút, nhưng Hứa Tư Tư không để ý tới điều đó, cô ta nói với Diệp Lăng Phi:
- Diệp Lăng Phi, tôi có vài vấn đề muốn hỏi anh, hôm nay ở đồn cảnh sát........!
Hứa Tư Tư chưa kịp nói xong, đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời. Diệp Lăng Phi lấy giấy ăn lau miệng, hắn quay ra phía Hứa Tư Tư, nói:
- Phóng viên Hứa à, lẽ nào cô không nhìn thấy tôi đang ăn cơm với bà xã tôi hay sao? Làm phiền cô đừng có làm phiền tôi!
- Nhưng tôi có mấy câu hỏi muốn hỏi anh mà! Lẽ nào anh không muốn chứng minh sự trong sạch của anh và cô cảnh sát đó sao?
Hứa Tư Tư nói:
- Hôm nay thật sự là tôi đã nhìn thấy một chuyện! Nhưng tôi vẫn có một chút nghi ngờ, nếu như anh không giải thích cho tôi, tôi sẽ nghĩ lại về chuyện có đưa lại ảnh cho anh hay không?
- Tùy cô thôi!
Diệp Lăng Phi xua xua tay, nói:
- Phóng viên Hứa, đó là chuyện của cô, chẳng liên quan gì tới tôi. Bây giờ tôi chỉ muốn được ăn ngon thôi, cô đừng có làm phiền tôi nữa, được rồi, phiền cô tránh xa ra!
- Tôi.....!
Hứa Tư Tư đang định nói tiếp, thì cánh tay cô đã bị Vương Thần nắm lấy. Vương Thần kéo Hứa Tư Tư rời khỏi chỗ đó. Hứa Tư Tư bị Vương Thần kéo tới một bàn ăn ngồi cách xa chỗ bàn của Diệp Lăng Phi ít nhất là 3m. Hứa Tư Tư gạt tay Vương Thần ra, nói:
- Vương Thần, anh làm gì mà lôi tôi như vậy! Mặc dù giữa chúng ta là đồng nghiệp, nhưng quan hệ vẫn chưa tới mức lôi lôi kéo kéo đó đâu nhé!
Vương Thần nghe thấy Hứa Tư Tư nói như vậy, bèn nói nhỏ:
- Tư Tư, chỉ là vừa nãy tôi sốt ruột, cô biết người đàn bà đó là ai không?
- Làm sao mà tôi biết được! Chẳng phải là một người đàn bà đẹp hay sao? Nếu mà tôi có bộ quần áo cô ta mặc trên người, tôi đảm bảo tôi còn đẹp hơn cô ta. Có cái quái gì đâu cơ chứ, chẳng phải là có tiền là sẽ xinh đẹp hay sao?
Khi Hứa Tư Tư nói câu này, ánh mắt cô ta vẫn không ngừng quét lên người Bạch Tình Đình, trong ánh mắt cô ta toát ra ánh nhìn đố kị. Hứa Tư Tư nhìn thấy Bạch Tình Đình mặc chiếc áo lông trắng, thì đã đoán ra được chiếc áo đó ít nhất cũng phải hơn 3000 nhân dân tệ trở lên. Nếu là đàn ông nhìn vào thì không biết giá trị của chiếc áo, nhưng đàn bà thì khác, trong lòng đàn bà hiểu rõ biết rõ giá trị của mấy bộ quần áo này. Hứa Tư Tư mặc dù không có tiền, nhưng không có nghĩa là cô ta không biết đi xem đi ngắm quần áo. Khi được nghỉ cô ta thích đi xem hàng hóa, trung tâm thương mại Thái Bình Dương nữ tính là nơi cô ta thích tới nhất, quần áo nữ ở đó rất là cao quý, nhưng cũng rất là đắt. Hứa Tư Tư thích tới đó đi dạo, mặc dù Hứa Tư Tư không có tiền, nhưng vẫn có thể xem.
Vương Thần nghe thấy trong giọng nói của Hứa Tư Tư mang chút đố kỵ, bèn cười nhỏ, rồi nói:
- Tư Tư, nào, cứ ngồi xuống trước đã. Chúng ta ăn xong, quay lại tòa soạn, tôi có chuyện muốn nói với cô!
Hứa Tư Tư lại nhìn Diệp Lăng Phi, nhưng ánh mắt của cô ta cuối cùng vẫn là nhìn Bạch Tình Đình, cô ta bĩu môi nói:
- Người có tiền thì làm sao chứ, tôi chẳng thích mấy người giàu có đâu!
Sau khi Hứa Tư Tư rời xa khỏi bàn ăn. Diệp Lăng Phi nhẹ hết cả người, hắn cầm dao lên, nói với Bạch Tình Đình:
- Bà xã, cái con tiểu a đầu này đúng là không muốn sống nữa mà, dám chọc tức anh!
- Ông xã, vẫn còn có người dám chọc giận anh sao?
Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, cười khẽ nói:
- Chỉ có người mà ông xã muốn động tới, hay không muốn động tới thôi, em thấy cô ta là do ông xã không muốn động tới chứ không phải là không thể động tới phải không?
- Bà xã, em nói đúng rồi!
Diệp Lăng Phi cắn một miếng bít tết, nhai nhai trong miệng. Sau khi nhuốt miếng thịt xuống. Diệp Lăng Phi mới nói:
- Bà xã, anh còn chưa nói chuyện cái con nhỏ này cho em nghe. Hôm qua lúc anh giao cái tên ngoại quốc đó cho Tiểu Triệu, đúng lúc gặp cái cô phóng viên kia. Cô ta chụp ảnh, anh thấy mười phần là cô ta nghi ngờ giữa anh và Tiểu Triệu có đút lót hay là chạy án gì đó. Dù sao thì cảnh sát mà thông đồng với xã hội đen cũng là tin hot đấy. Hôm nay lúc ở sở cảnh sát, anh lại gặp con tiểu a đầu đó, cô ta tới phỏng vấn Tiểu Triệu. Anh bảo Tiểu Triệu dẫn cô ta đi gặp tên nước ngoài đó. Anh cứ cho rằng như vậy là xong việc, ai ngờ lại gặp cô ta ở đây. Còn đòi hỏi anh vấn đề này vấn đề kia.
Ánh mắt Bạch Tình Đình nhìn Hứa Tư Tư, ngay sau đó lại quay lại nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, hay là em gọi điện thoại cho chủ biên nơi cô ta làm việc. Em quen biết tổng biên tập Vọng Hải nhật báo mà, nếu ông ta không bảo cô phóng viên đó ngừng tay, vậy em sẽ nhờ tới pháp luật......!
Diệp Lăng Phi xua xua tay, nói:
- Bà xã, không cần đâu. Nếu làm như vậy, chẳng phải nói rõ là anh thật sự có vấn đề hay sao. Anh còn chẳng quan tâm cô ta viết thế nào, mấy bức ảnh đó cơ bản chẳng nói lên điều gì!
Diệp Lăng Phi nói rồi, nhấc cốc rượu hoa quả đặt bên tay trái hắn lên uống một ngụm. Hắn lại lau miệng. Diệp Lăng Phi ngồi dựa vào ghế, nói với Bạch Tình Đình:
- Cứ để cô ta muốn viết gì thì viết, dù sao cũng chẳng thể xảy ra chuyện gì, theo như anh thấy, cái con tiểu a đầu này chắc vừa vào tòa soạn, chắc định làm chút cống hiến. Thật ả cái tinh thần bê non chưa cai sữa mà không sợ hổ của cô ta là tốt, đợi cô ta gặp qua sóng gió, tự nhiên sẽ hiểu thôi!
- Ông xã, anh luôn nhân từ và mềm lòng trước những cô gái đẹp!
Bạch Tình Đình nói với Diệp Lăng Phi:
- Ông xã, không biết em nói thế có đúng hay không?
- Được rồi, bà xã đại nhân, em có thể ăn nhanh một chút không. Lát nữa chúng ta còn phải đi xem phim đó!
Diệp Lăng Phi nói:
- Thật hiếm khi bà xã chịu đi xem phim đêm với anh!
- Cái gì mà xem phim đêm! Em phải về sớm đi ngủ mà!
Bạch Tình Đình ăn nhanh hơn, ăn đồ tây phải ăn chậm rãi. Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi thúc giục, chẳng thèm giữ quy tắc nữa, cô cố ý ăn nhanh nhưng lại không để người khác nhìn thấy, nếu không thì xấu hổ chết mất. Nữ tổng giám đốc của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, ăn đồ tây mà cũng không biết ăn.
Sau khi thanh toán xong, Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi đi qua chỗ Hứa Tư Tư ngồi. Ánh mắt Hứa Tư Tư vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Bạch Tình Đình. Sau khi Vương Thần nhìn thấy Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi đi khỏi, mới nói:
- Tư Tư à, cô thật là chẳng hiểu gì về tình hình bên thành phố Vọng Hải này cả. Cô vẫn chưa biết người đàn bà đó là ai sao? Tôi nói với cô vậy, cô ta tên là Bạch Tình Đình, cô ta là tổng giám đốc của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, ở thành phố Vọng Hải này cũng là một người có máu mặt đó!
- Lợi hại vậy sao?
Hứa Tư Tư tỏ ra chẳng bận tâm nói.
- Tư Tư, cô nói xem, tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ là tập đoàn lớn nhất thành phố Vọng Hải này, thử nghĩ xem làm tổng giám đốc của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, cô ta lợi hại quá ấy chứ!
Vương Thần nói tới đây, cố ý nói nhỏ:
- Tôi lại tiết lộ cho cô một tin tức nội bộ nhé. Quan hệ của Bạch Tình Đình với con gái của bí thư thị ủy trước đây rất tốt. Chính phủ luôn rất quan tâm tới tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, bên trong chuyện này rốt cục là như thế nào, tôi cũng không biết. Tóm lại, tôi biết Bạch Tình Đình là một nhân vật rất lợi hại, không thể đắc tội đâu. Còn người đàn ông đó là chồng của Bạch Tình Đình, cụ thể anh ta làm gì, thật sự tôi không rõ nữa. Nhưng mà, tôi nghĩ anh ta cũng không vừa đâu. Chúng ta tốt nhất đừng đắc tội với những người này!
- Tôi biết ngay là gã đó có vấn đề mà! Bây giờ xem ra, đúng thật là gã Diệp Lăng Phi đó có vấn đề!
Hứa Tư Tư nói nhỏ. Vương Thần nghe Hứa Tư Tư nói như vậy, hắn hỏi:
- Tư Tư, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Vừa nãy cô nhắc gì đó tới chuyện ảnh, rốt cục là ảnh gì thế?
- Chuyện này tôi giải thích với anh thế nào đây nhỉ? Tóm lại là tối qua tôi có chụp được vài bức ảnh có liên quan tới gã Diệp Lăng Phi đó. Chuyện này còn dính lứu tới đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Tóm lại rất là phức tạp, tôi không thể nói rõ được!
Vương Thần vừa nghe Hứa Tư Tư nói như vậy, mắt hắn bèn sáng rực lên, hắn nói:
- Tư Tư, đừng nóng vội. Chúng ta cứ từ từ ăn. Cô nói với tôi. Tôi nói với cô rồi, tôi đã ở thành phố Vọng Hải này rất lâu rồi, chuyện ở bên này tôi rất quen thuộc. Nếu mà cô nói với tôi, biết đâu tôi có thể giúp được cô!
- Tôi nói rồi mà, chuyện bên trong rất là phức tạp!
Hứa Tư Tư nói:
- Để tôi nói cũng không thể rõ được. Như thế này đi, đợi sau khi tôi ăn xong, tôi sẽ về tòa soạn, mấy bức ảnh đó tôi vẫn còn lưu trong thẻ nhớ để trong máy ảnh đây, lát nữa tôi cho anh xem!
- Được! Được!
Vương Thần vừa nghe Hứa Tư Tư nói như vậy, liên tục gật đầu, hắn nói:
- Tư Tư, ăn nhiều một chút, muốn ăn gì thì cứ gọi. Tối nay tôi mời cô!
Vương Thần ăn không nhiều, sau khi hắn thấy Hứa Tư Tư ăn xong. Vương Thần mới hỏi:
- Tư Tư, ăn xong chưa?
- Ăn xong rồi! Rất là ngon!
Hứa Tư Tư nói.
- Cô thấy ngon là tốt rồi!
Vương Thần nói:
- Tôi còn lo đồ ăn ở đây không hợp với khẩu vị của cô đó!
- Anh Vương à, cảm ơn anh nhé! Đợi khi nào tôi có tiền, tôi cũng sẽ mời anh đi ăn đồ tây!
Hứa Tư Tư cũng chỉ là thuận mồm mà nói như vậy, chứ đợi khi cô có tiền thì không biết phải đợi tới khi nào. Vương Thần hoàn toàn không để ý tới những chuyện như vậy. Bây giờ chuyện khiến hắn quan tâm chính là những bức ảnh trong tay Hứa Tư Tư. Vương Thần nghĩ biết đâu những bức ảnh của Hứa Tư Tư sẽ có thể viết bài, khi mà bài báo được tung ra, sẽ là một tin sốt dẻo, và kinh thiên động địa. Bây giờ điều mà Vương Thần cần chính là có đề tài để bài viết thật hot, hắn cười nói:
- Tư Tư, chúng ta quay về tòa soạn thôi, chẳng phải cô nói sẽ cho tôi xem ảnh sao?
- À! Anh Vương, anh nhìn tôi đấy, suýt nữa tôi quên mất chuyện này!
Giọng điệu của Hứa Tư Tư bắt đầu ngọt sớt, gọi Vương Thần là Anh Vương. Sau khi Hứa Tư Tư đợi Vương Thần thanh toán xong, sau đó mới cầm túi của mình cùng Vương Thần đi ra khỏi sảnh của nhà hàng. Cô ta và Vương Thần đi ra tới ngoài đường lớn, thì điện thoại của cô ta reo lên. Hứa Tư Tư nhận điện thoại.
- Anh muốn tới thành phố Vọng Hải? Khi nào? Tuần sau à? Ừm, được, được, vậy tới lúc đó em tới sân bay đón anh!
Hứa Tư Tư cầm điện thoại, vừa đi vừa nói. Sau khi cô ta gọi điện thoại xong. Vương Thần cười, nói:
- Tư Tư, là điện thoại của bạn trai cô hả?
- Vâng! Bạn trai tôi tuần sau nói là sẽ tới thành phố Vọng Hải thăm tôi!
Trên mặt của Hứa Tư Tư hiện lên một nụ cười, cô nói:
- Tôi và bạn trai tôi yêu nhau đã hai năm rồi. Hồi chúng tôi còn học đại học, đã bắt đầu yêu nhau. Sau khi tốt nghiệp, tôi vốn muốn tới Bắc Kinh làm việc, chỉ là ở bên đó làm việc không thuận lợi cho lắm. Vì vậy tôi mới chạy tới thành phố Vọng Hải này, tôi và bạn trai tôi dự định sau khi hai đứa tiết kiệm đủ tiền mua nhà, sẽ kết hôn!
- Thật hạnh phúc quá!
Vương Thần nói:
- Bây giờ tôi vẫn còn một mình đây này!
- Anh Vương, người đàn ông giống anh, nhất định sẽ tìm được một bà vợ đẹp, đừng có nóng vội mà!
Hứa Tư Tư sau khi nhận được điện thoại của bạn trai thì tâm trạng tốt lên rất nhiều. Cô hoàn toàn quên đi bất mãn vừa rồi khi ở trong nhà hàng với vợ chồng Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình. Vương Thần cười, nói:
- Cảm ơn lời chúc tốt đẹp của cô!
Vương Thần và Hứa Tư Tư quay trở về tòa soạn. Hứa Tư Tư mở máy tính ra, Vương Thần tới bên cạnh Hứa Tư Tư. Bây giờ trong đầu Vương Thần rất sốt ruột, hắn ngay lập tức muốn biết rốt cục trong tay của Hứa Tư Tư là những bức ảnh gì. Hứa Tư Tư đâu có đoán ra ý đồ của Vương Thần, cô vẫn còn cứ cho rằng Vương Thần muốn giúp đỡ mình. Sau khi Hứa Tư Tư chuyển hết dữ liệu từ thẻ nhớ sang máy tính trong phòng làm việc, cô bèn mở ra một bức ảnh cho Vương Thần xem.
- Anh Vương, anh xem, đều là do tôi chup lại đó! Bức ảnh này chụp được ảnh anh cảnh sát này đi ra từ sau xe của Diệp Lăng Phi. Anh xem, còn tên nước ngoài kia nữa, tay chân bị buộc lại hết, hơn nữa còn hôn mê!
Vương Thần đột nhiên mắt mở to. Hắn như vừa bắt gặp một phát hiện mới rất hưng phấn. Không đợi Hứa Tư Tư cho xem, tự hắn cầm lấy con chuột bàn phím, xem từng bức ảnh một. Hứa Tư Tư vừa thấy Vương Thần tự mình xem, cô nhường chỗ ngồi của mình cho Vương Thần. Còn bản thân mình cầm cốc đi lấy cà phê, đúng trong thời gian Hứa Tư Tư đi rót cà phê. Vương Thần đã nhanh tay gửi hết mấy tấm ảnh đó sang hòm thư điện tử của hắn. Ngay sau đó, hắn xóa ngay dấu vết hộp thư đi, sau đó giả vờ từ từ xem ảnh. Sau khi Hứa Tư Tư quay lại, hắn bỏ tay ra khỏi con chuột, quay sang nói với Hứa Tư Tư:
- Tư Tư, cô thấy sao?
- Tôi không biết nữa!
Hứa Tư Tư nói:
- Tối qua tôi đã nghĩ tới chuyện xã hội đen và cảnh sát cấu kết với nhau. Nhưng hôm nay tôi tới đồn cảnh sát phỏng vấn, thì lại thấy tên cảnh sát ấy đang thẩm vấn tên người nước ngoài kia. Tên ngoại quốc đó nhất quyết không chịu mở miệng. Có lẽ tên đó muốn giết Diệp Lăng Phi, nhưng lại bị Diệp Lăng Phi bắt lại, giao nộp cho cảnh sát!
- Tư Tư, chuyện này là do cô tận mắt chứng kiến à?
Vương Thần hỏi.
- À không!
Hứa Tư Tư uống một ngụm cà phê, cô dựa vào tường, nói với Vương Thần:
- Những chuyện đó đều là do đội phó đội cảnh sát hình sự nói ra. Nhưng mà, xem cái dáng vẻ của gã người nước ngoài đó rõ ràng chẳng phải loại tốt đẹp gì!
Vương Thần cười, nói:
- Tư Tư, tôi thây kinh nghiệm làm báo của cô vẫn còn kém lắm. Bị người ta nói mấy câu như vậy, thì đã tin rồi. Tôi hỏi cô, tại sao gã ngoại quốc đó lại muốn giết Diệp Lăng Phi, còn nữa. Cô xem lại mấy bức ảnh của cô, rõ ràng là tên cảnh sát này đang đứng đợi ở đó. Lẽ nào tên cảnh sát này biết Diệp Lăng Phi bị ám sát hay sao mà đích thân tới đó đợi?
- Cũng có thể là do Diệp Lăng Phi gọi điện cho tên cảnh sát đó, bảo hắn tới đó đợi.
Hứa Tư Tư nói:
- Nơi đó là đường cao tốc, từ trên đường cao tốc xuống thì có thể đợi ở đó mà!
Vương Thần vừa cười vừa lắc đầu, nói:
- Tư Tư, theo tôi thấy, sự việc không đơn giản như vậy đâu. Cô nghĩ mà xem. Diệp Lăng Phi là loại người như thế nào. Có quyền có thế, hắn ta muốn mua đứt cảnh sát là chuyện rất dễ dàng. Nếu như anh ta có thù oán với ai, thì sẽ giao mối thù đó cho bên cảnh sát. Theo tôi thấy, tên nước ngoài đó đúng hơn nên là bị Diệp Lăng Phi ám hại. Sau đó, Diệp Lăng Phi ném hắn cho cảnh sát, bảo cảnh sát gán tội cho tên kia. Ví dụ như là tống tiền, hay giết thuê, gì đó... chuyện như thế này đầy ra đấy. Trước đây tôi cũng gặp qua vài vụ như vậy, lúc đó tôi cũng viết bài đó!
Sau khi Hứa Tư Tư nghe Vương Thần phân tích, cô có chút không dám tin, bèn mở to mắt, nói:
- Không phải chứ, tôi thấy không giống đâu!
- Tư Tư, cô nghe thôi, đây đúng là một tin hot đó!
Vương Thần đứng lên, nói với Hứa Tư Tư:
- Cô vừa tới tòa soạn, rất cần có những bài viết hay. Nếu không, cô sẽ không ở được nơi này lâu đâu. Chuyện này là một tin nóng, cô có thể nghe theo tôi mà viết. Tới khi đó, cô nhất định sẽ là phóng viên nổi tiếng.
Vương Thần nói tới đây, lại bổ sung thêm:
- Cô vừa tới, nếu như viết được một tin nóng như vậy, rất dễ được tổng biên tập xem xét. ừm, thế này đi, tôi giúp cô biên soạn. Chuyện này cô đi phỏng vấn, tôi viết, ký tên tôi và cô. Tất nhiên sẽ viết theo ý của cô. Tôi chỉ giúp cô biên soạn lại, nếu như vậy, tôi tin nhờ bài báo này mà chúng ta sẽ trở thành cốt cán của tòa soạn. Tới khi đó, thật tuyệt đó, cô thấy sao?
- Anh Vương, tôi không biết phải viết gì mà!
Hứa Tư Tư nói.
- Chuyện này đơn giản! Cô theo tôi nói mà viết!
Vương Thần bảo Hứa Tư Tư ngồi xuống. Hứa Tư Tư viết mãi, đột nhiên dừng lại, nói:
- Anh Vương, viết như thế này không được đâu. Chuyện này tôi đâu có nhìn thấy!