Sở dĩ Diệp Lăng Phi cố ý muốn làm lớn chuyện này, ngoại trừ việc không muốn để cho tập đoàn IPA đặt chân trên thành phố Vọng Hải, quan trọng nhất vẫn là vì suy nghĩ cho tổ chức buôn bán vũ khí Lang Nha. Chỉ cần chuyện tập đoàn IPA bị nghi ngờ là muốn khống chế huyết mạch kinh tế đồng thời có các hoạt động gián điệp ở các quốc gia bị đưa ra ngoài ánh sáng, như vậy các vụ đầu tư của tập đoàn IPA ở các quốc gia đó sẽ bị hạn chế, thậm chí còn thể bị đuổi ra khỏi lãnh thổ nước đó nữa. Nếu là như vậy, ông chủ đứng phía sau tập đoàn IPA là câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ sẽ phải khổ sở rồi, các chính khách của nước Mỹ nhất định sẽ cực lực phủi sạch quan hệ giữa bọn họ và tập đoàn IPA. Nếu không có các chính khách của nước Mỹ đứng sau lưng ủng hộ, câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ sẽ không thể nào mà sống yên được, còn tổ chức Lang Nha cũng có thể nhân cơ hội khôi phục việc đàm phán với các nghị sĩ nước Mỹ, như vậy, nguy cơ Lang Nha cũng sẽ được giải trừ.
Đó cũng là dự tính của Diệp Lăng Phi, hắn ôm Bạch Tình Đình ngồi trên ghế salon trong phòng khác, xem tin tức về tập đoàn IPA trên TV. Vu Tiêu Tiếu thì dùng máy hút bụi quét dọn trong phòng khác. Lúc Trương Vân lau nhà thì không dùng máy hút bụi, cô cảm thấy dùng máy hút bụi để lau nhà thì không sạch sẽ bằng dùng giẻ lau. Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi cũng từng phải thu dọn nhà cửa, lúc hai người lau nhà thì cũng không dùng máy hút bụi, chỉ mỗi mình Vu Tiêu Tiếu dùng máy hút bụi để dọn dẹp. Vu Tiêu Tiếu đi qua đi lại trước mặt Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình, khiến cho Diệp Lăng Phi hoa hết cả mắt. Diệp Lăng Phi nói với Vu Tiêu Tiếu:
- Tiêu Tiếu à, em không thể để lát nữa mới quét dọn được sao, anh đang xem thời sự!
- A, em biết rồi!
Vu Tiêu Tiếu có vẻ rất nhu thuận để máy hút bụi vào trong góc phòng, đi rửa tay, sau đó ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi. Sau khi xem thời sự xong, Diệp Lăng Phi quay lại, thấy Vu Tiêu Tiếu đang gác đầu lên thành ghế salon, nhắm mắt lại, coi bộ là muốn ngủ. Diệp Lăng Phi bóp mông Tiêu Tiếu một cái, nói:
- Tiểu nha đầu, đang làm việc mà còn muốn ngủ, em mau dậy làm việc đi. Anh nói cho em biết, nếu như em không quét dọn xong, anh không chỉ không trả tiền em mà sẽ còn trừ tiền em đó!
Vu Tiêu Tiếu bất chợt nhảy dựng lên, cô chu cái miệng ra, không hài lòng nói:
- Diệp đại ca, anh đây là đang ức hiếp người khác, rõ ràng là anh nói không cần em quét tước nữa, sao lại còn muốn trừ tiền của em. Em đang đợi anh xem thời sự xong thì đòi tiền công, một ngày cần 500 tệ, hơn nữa còn có tiền thưởng, anh phải đưa em 700 tệ. Diệp đại ca, anh đừng ăn quịt, mau đưa tiền cho em đi!
Diệp Lăng Phi hừ lạnh nóị:
- Tiêu Tiếu, sao lại là anh bắt nạt em chứ, vừa nãy anh đang xem TV, em cứ đi qua đi lại trước mặt anh, đến cả TV cũng không xem được, đương nhiên là bảo em tạm ngưng rồi, bây giờ anh đã xem thời sự xong, tất nhiên là em làm việc tiếp, có chuyện gì sao?
Vu Tiêu Tiếu vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô ngồi xuống bên cạnh Bạch Tình Đình, nhõng nhẽo nói:
- Tỷ tỷ, chị xem Diệp đại ca kìa, anh ấy lại bắt nạt em. Em biết là Diệp đại ca nhất định là đang giận em giúp chị chứ không chịu giúp anh ấy nên mới trả thù em như vậy. Tỷ tỷ, chị nhất định phải làm chủ cho em đó!
Bạch Tình Đình cười nói:
- Được rồi. Tiêu Tiếu, chuyện này chị sẽ làm chủ!
Bạch Tình Đình quay sang nói với Diệp Lăng Phi:
- Ông xã, em thấy cứ làm như vậy đi, ở nhà Tiêu Tiếu vốn đã chẳng động tay động chân vào việc nhà, anh muốn em ấy làm việc nhà đã là ép buộc em ấy rồi, được rồi, ông xã, anh cứ đưa tiền cho Tiêu Tiếu đi!
- Không được!
Diệp Lăng Phi kiên quyết nói.
- Tiêu Tiếu còn chưa làm xong thì không thể đưa tiền cho em ấy!
- Không cho em thì thôi, em không cần!
Vu Tiêu Tiếu bỗng nhiên đứng dậy, dáng vẻ như là đang nổi tính trẻ con, bước nhanh lên gác. Diệp Lăng Phi vừa thấy Vu Tiêu Tiếu giận dỗi, hắn lại nở nụ cười, quay sang nói với Bạch Tình Đình:
- Bà xã. Tiêu Tiếu xem ra rất giận dỗi đây, không phải anh chỉ muốn đùa với em ấy một chút sao, sao đang yên đang lành em ấy lại hờn dỗi như vậy!
- Ông xã, đó là do anh đùa quá đáng!
Bạch Tình Đình nói.
- Anh nói đâu với em như vậy thì được, nhưng anh nói với Tiêu Tiếu như vậy, lòng tự ái của Tiêu Tiếu không chịu nổi!
- Có cái gì mà không chịu nổi chứ!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh không nói gì mà, chỉ đùa với em ấy một chút thôi!
- Ông xã, suy nghĩ của con gái không giống như đàn ông các anh!
Bạch Tình Đình nói.
- Tiêu Tiếu sợ anh giận em ấy, vừa rồi anh nói chuyện với Tiêu Tiếu bằng giọng điệu như vậy, rất dễ khiến em ấy hiểu lầm anh đang giận mình!
- Không thể nào!
Diệp Lăng Phi buông Bạch Tình Đình ra, nói:
- Bà xã, anh đi xem một chút!
- Vâng!
Bạch Tình Đình gật đầu.
Diệp Lăng Phi đứng dậy, vừa mới định cất bước đi lên gác, chợt dừng lại, nói với Bạch Tình Đình:
- Bà xã, buổi tối ăn thế nào đây?
- Dạ, có lẽ là ra ngoài ăn đi!
Bạch Tình Đình nói.
- Đến lúc đó ba người chúng ta có thể đi mua sắm, không thể suốt ngày ở trong nhà được, ra ngoài đi dạo cũng tốt!
- Được rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh lên gác xem Tiêu Tiếu một chút, lát nữa chúng ta đi ra ngoài ăn!
Diệp Lăng Phi đi lên gác vào thẳng trong phòng ngủ. Chu Hân Mính và mẹ cô còn chưa chuyển đến, thật sự không có gì mà phải lo lắng. Vu Tiêu Tiếu từ lúc chuyển từ Đông Hải trở về thành phố Vọng Hải cùng ngủ trên một giường với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đẩy cửa phòng ngủ ra, đã thấy Vu Tiêu Tiếu đang úp mặt xuống giường, nằm lỳ trên đó, đầu vai cô hơi run run, tựa hồ đang nức nở. Diệp Lăng Phi đóng cửa phòng lại, hắn đi tới trước mặt Vu Tiêu Tiếu, đưa tay vỗ mạnh vào bộ mông đang vểnh lên của cô, cười nói:
- Tiêu Tiếu, em đang làm gì vậy, mau ngồi dậy đi?
Trái với dự đoán của Diệp Lăng Phi. Vu Tiêu Tiếu lại không hề có bất kì phản ứng gì, chỉ úp mặt xuống giường nức nở. Diệp Lăng Phi không tiếp tục đùa với Vu Tiêu Tiếu nữa, hắn mạnh mẽ lật người Vu Tiêu Tiếu lại, ôm lấy Vu Tiêu Tiếu, thấy vành mất Vu Tiêu Tiếu đỏ bừng, nước mắt lưng tròng. Diệp Lăng Phi hỏi:
- Tiêu Tiếu, em làm sao vậy, sao đang yên đang lành lại khóc thế?
- Diệp đại ca, có phải là anh không thích em nữa đúng không?
Vu Tiêu Tiếu nức nở hỏi.
- Anh không thích em ư?
Diệp Lăng Phi hơi sửng sốt, lập tức hỏi:
- Tiêu Tiếu, sao em lại nói như vậy, anh không thích em chứ lúc nào chứ?
- Là mới ban nãy!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Diệp đại ca, vừa rồi khẩu khí của anh rất cứng rắn, nhất định là anh không thích em nữa nên mới nói như vậy!
- Ngốc ạ, sao anh lại không thích em chứ!
Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nói.
- Vừa rồi anh chỉ nói đùa với em thôi, không nên nghĩ lung tung!
- Thật vậy chăng?
Vu Tiêu Tiếu hỏi.
Diệp Lăng Phi cười gật đầu, đưa tay lau nước mắt trên mặt Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Tiểu nha đầu, suốt ngày em chỉ nghĩ linh tinh thôi, được rồi, đi rửa mặt đi, trông em kìa, khóc sưng hết cả mắt lên rồi!
- Diệp đại ca, em đi rửa mặt đây!
Vu Tiêu Tiếu vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy lập tức nín khóc mỉm cười, bước xuống giường, định đi rửa mặt. Bỗng nhiên, Diệp Lăng Phi vươn tay ra kéo Vu Tiêu Tiếu lại.
- Diệp đại ca, anh làm gì vậy?
Vu Tiêu Tiếu nhìn Diệp Lăng Phi, không rõ vì sao Diệp Lăng Phi lại kéo mình lại. Diệp Lăng Phi cười xấu xa nói:
- Thiếu chút nữa anh quên mất một việc, anh đã bảo phải dạy dỗ em một trận ra trò, vừa nãy bị em làm loạn khiến anh suýt chút nữa thì quên mất chuyện này!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đặt Vu Tiêu Tiếu lên trên giường, dùng tay phải cởi quần của Vu Tiêu Tiếu ra.
- Không nên, không nên mà!
Vu Tiêu Tiếu liên tục kêu lên.
- Không phải là em muốn làm anh tức giận đó chứ?
Diệp Lăng Phi hói.
Vu Tiêu Tiếu nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, không dám giãy dụa nữa, ngoan ngoãn để Diệp Lăng Phi cởi quần mình, lộ để lộ ra bộ mông mềm mịn trắng nõn, sau đó Vu Tiêu Tiếu kêu lên một tiếng “A”…
********************************************
Trong đại viện của uỷ ban thành phố, Chu Hướng Thiên cầm theo một cái cặp da màu đen đi về nhà, ông ta ném cặp lên ghế salon trong phòng khác, sau đó ngồi xuống, ông ta là chủ nhiệm văn phòng thị trưởng, chiều hôm nay Tùy Trường Hồng chưa tới phòng làm việc. Chu Hướng Thiên bận việc tới tận trưa, lại vừa nhận được thông báo của cấp trên, yêu cầu tập đoàn xuyên quốc gia IPA phải lập tức rời khỏi Trung Quốc. Thông báo này không chỉ được đưa xuống phòng làm việc của thị trưởng, còn bao gồm cả ủy ban thành phố, yêu cầu ủy ban và chính quyền thành phố lập tức mở cuộc họp liên ngành, nghiêm mật giám sát việc rút lui của tập đoàn IPA.
Điện thoại của Tùy Trường Hồng không gọi được. Chu Hướng Thiên cũng không thể liên hệ được với Tùy Trường Hồng, chỉ có thể dựa theo chỉ thị trong văn kiện mà thực hiện. Chuyện này không phải là chuyện nhỏ. Chu Hướng Thiên có thể hình dung ra sau khi Tùy Trường Hồng biết chuyện này sẽ có phản ứng gì. Lần này Chu Hướng Thiên về đến nhà, vợ của ông ta, cũng chính là người phụ nữ đưa con đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe mà gặp phải hai mẹ con Chu Hân Mính, đi tới. Bà ta ngồi bên cạnh Chu Hướng Thiên, thần thần bí bí nói:
- Hướng Thiên, tôi có chuyện muốn nói với ông!
- Chuyện gì vậy, bà nói đi!
Chu Hướng Thiên cầm lấy điếu thuốc ở trên bàn, châm lửa rồi hút một hơi, quay sang nhìn vợ mình.
- Hướng Thiên, ông đoán xem buổi chiều tôi và Tiểu Nguyệt đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe thì gặp phải người nào?
- Làm sao mà tôi biết được!
Chu Hướng Thiên nói.
- Bây giờ tôi đang bận tối mắt tối mũi, cảm thấy mệt chết đi được, còn không biết tí nữa có đi hợp không đây, khụ!
Chu Hướng Thiên một tay hút thuốc, tay kia lấy điện thoại di động ra, ông ta bấm một số điện thoại, nói:
- Bà chờ mọt chút rồi hãy nói, để tôi gọi điện thoại cho thị trưởng Tùy đã, bên chỗ tôi có chuyện quan trọng cần làm!
Người phụ nữ đó gật đầu, nhìn Chu Hướng Thiên. Chu Hướng Thiên miệng thì hút thuốc, tay trái cầm điện thoại gọi cho Tùy Trường Hồng, ông ta gọi rất nhiều lần vẫn mà vẫn không liên lạc được với Tùy Trường Hồng. Chu Hướng Thiên suy nghĩ có nên đến tận nhà để tìm Tùy Trường Hồng không, chuyện lớn như vậy, ông ta cũng không dám chậm trễ thông báo cho Tùy Trường Hồng. Tùy Trường Hồng còn chưa gọi được, đột nhiên điện thoại của ông ta lại có cuộc gọi đến. Chu Hướng Thiên đành phải nhận cuộc điện thoại này trước, nguyên lai là do ủy ban thành phố gọi tới, bí thư thị ủy tân nhiệm Điền Vi Dân yêu cầu Chu Hướng Thiên lập tức tìm Tùy Trường Hồng, đồng thời trước sáu giờ tối phải tới trụ sở ủy ban thành phố. Ông ta muốn tổ chức một cuộc họp, mục đích là để thương lượng làm thế nào để giải quyết chuyện tập đoàn IPA lần này với tốc độ nhanh nhất!
Đó cũng là dự tính của Diệp Lăng Phi, hắn ôm Bạch Tình Đình ngồi trên ghế salon trong phòng khác, xem tin tức về tập đoàn IPA trên TV. Vu Tiêu Tiếu thì dùng máy hút bụi quét dọn trong phòng khác. Lúc Trương Vân lau nhà thì không dùng máy hút bụi, cô cảm thấy dùng máy hút bụi để lau nhà thì không sạch sẽ bằng dùng giẻ lau. Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi cũng từng phải thu dọn nhà cửa, lúc hai người lau nhà thì cũng không dùng máy hút bụi, chỉ mỗi mình Vu Tiêu Tiếu dùng máy hút bụi để dọn dẹp. Vu Tiêu Tiếu đi qua đi lại trước mặt Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình, khiến cho Diệp Lăng Phi hoa hết cả mắt. Diệp Lăng Phi nói với Vu Tiêu Tiếu:
- Tiêu Tiếu à, em không thể để lát nữa mới quét dọn được sao, anh đang xem thời sự!
- A, em biết rồi!
Vu Tiêu Tiếu có vẻ rất nhu thuận để máy hút bụi vào trong góc phòng, đi rửa tay, sau đó ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi. Sau khi xem thời sự xong, Diệp Lăng Phi quay lại, thấy Vu Tiêu Tiếu đang gác đầu lên thành ghế salon, nhắm mắt lại, coi bộ là muốn ngủ. Diệp Lăng Phi bóp mông Tiêu Tiếu một cái, nói:
- Tiểu nha đầu, đang làm việc mà còn muốn ngủ, em mau dậy làm việc đi. Anh nói cho em biết, nếu như em không quét dọn xong, anh không chỉ không trả tiền em mà sẽ còn trừ tiền em đó!
Vu Tiêu Tiếu bất chợt nhảy dựng lên, cô chu cái miệng ra, không hài lòng nói:
- Diệp đại ca, anh đây là đang ức hiếp người khác, rõ ràng là anh nói không cần em quét tước nữa, sao lại còn muốn trừ tiền của em. Em đang đợi anh xem thời sự xong thì đòi tiền công, một ngày cần 500 tệ, hơn nữa còn có tiền thưởng, anh phải đưa em 700 tệ. Diệp đại ca, anh đừng ăn quịt, mau đưa tiền cho em đi!
Diệp Lăng Phi hừ lạnh nóị:
- Tiêu Tiếu, sao lại là anh bắt nạt em chứ, vừa nãy anh đang xem TV, em cứ đi qua đi lại trước mặt anh, đến cả TV cũng không xem được, đương nhiên là bảo em tạm ngưng rồi, bây giờ anh đã xem thời sự xong, tất nhiên là em làm việc tiếp, có chuyện gì sao?
Vu Tiêu Tiếu vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô ngồi xuống bên cạnh Bạch Tình Đình, nhõng nhẽo nói:
- Tỷ tỷ, chị xem Diệp đại ca kìa, anh ấy lại bắt nạt em. Em biết là Diệp đại ca nhất định là đang giận em giúp chị chứ không chịu giúp anh ấy nên mới trả thù em như vậy. Tỷ tỷ, chị nhất định phải làm chủ cho em đó!
Bạch Tình Đình cười nói:
- Được rồi. Tiêu Tiếu, chuyện này chị sẽ làm chủ!
Bạch Tình Đình quay sang nói với Diệp Lăng Phi:
- Ông xã, em thấy cứ làm như vậy đi, ở nhà Tiêu Tiếu vốn đã chẳng động tay động chân vào việc nhà, anh muốn em ấy làm việc nhà đã là ép buộc em ấy rồi, được rồi, ông xã, anh cứ đưa tiền cho Tiêu Tiếu đi!
- Không được!
Diệp Lăng Phi kiên quyết nói.
- Tiêu Tiếu còn chưa làm xong thì không thể đưa tiền cho em ấy!
- Không cho em thì thôi, em không cần!
Vu Tiêu Tiếu bỗng nhiên đứng dậy, dáng vẻ như là đang nổi tính trẻ con, bước nhanh lên gác. Diệp Lăng Phi vừa thấy Vu Tiêu Tiếu giận dỗi, hắn lại nở nụ cười, quay sang nói với Bạch Tình Đình:
- Bà xã. Tiêu Tiếu xem ra rất giận dỗi đây, không phải anh chỉ muốn đùa với em ấy một chút sao, sao đang yên đang lành em ấy lại hờn dỗi như vậy!
- Ông xã, đó là do anh đùa quá đáng!
Bạch Tình Đình nói.
- Anh nói đâu với em như vậy thì được, nhưng anh nói với Tiêu Tiếu như vậy, lòng tự ái của Tiêu Tiếu không chịu nổi!
- Có cái gì mà không chịu nổi chứ!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh không nói gì mà, chỉ đùa với em ấy một chút thôi!
- Ông xã, suy nghĩ của con gái không giống như đàn ông các anh!
Bạch Tình Đình nói.
- Tiêu Tiếu sợ anh giận em ấy, vừa rồi anh nói chuyện với Tiêu Tiếu bằng giọng điệu như vậy, rất dễ khiến em ấy hiểu lầm anh đang giận mình!
- Không thể nào!
Diệp Lăng Phi buông Bạch Tình Đình ra, nói:
- Bà xã, anh đi xem một chút!
- Vâng!
Bạch Tình Đình gật đầu.
Diệp Lăng Phi đứng dậy, vừa mới định cất bước đi lên gác, chợt dừng lại, nói với Bạch Tình Đình:
- Bà xã, buổi tối ăn thế nào đây?
- Dạ, có lẽ là ra ngoài ăn đi!
Bạch Tình Đình nói.
- Đến lúc đó ba người chúng ta có thể đi mua sắm, không thể suốt ngày ở trong nhà được, ra ngoài đi dạo cũng tốt!
- Được rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh lên gác xem Tiêu Tiếu một chút, lát nữa chúng ta đi ra ngoài ăn!
Diệp Lăng Phi đi lên gác vào thẳng trong phòng ngủ. Chu Hân Mính và mẹ cô còn chưa chuyển đến, thật sự không có gì mà phải lo lắng. Vu Tiêu Tiếu từ lúc chuyển từ Đông Hải trở về thành phố Vọng Hải cùng ngủ trên một giường với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đẩy cửa phòng ngủ ra, đã thấy Vu Tiêu Tiếu đang úp mặt xuống giường, nằm lỳ trên đó, đầu vai cô hơi run run, tựa hồ đang nức nở. Diệp Lăng Phi đóng cửa phòng lại, hắn đi tới trước mặt Vu Tiêu Tiếu, đưa tay vỗ mạnh vào bộ mông đang vểnh lên của cô, cười nói:
- Tiêu Tiếu, em đang làm gì vậy, mau ngồi dậy đi?
Trái với dự đoán của Diệp Lăng Phi. Vu Tiêu Tiếu lại không hề có bất kì phản ứng gì, chỉ úp mặt xuống giường nức nở. Diệp Lăng Phi không tiếp tục đùa với Vu Tiêu Tiếu nữa, hắn mạnh mẽ lật người Vu Tiêu Tiếu lại, ôm lấy Vu Tiêu Tiếu, thấy vành mất Vu Tiêu Tiếu đỏ bừng, nước mắt lưng tròng. Diệp Lăng Phi hỏi:
- Tiêu Tiếu, em làm sao vậy, sao đang yên đang lành lại khóc thế?
- Diệp đại ca, có phải là anh không thích em nữa đúng không?
Vu Tiêu Tiếu nức nở hỏi.
- Anh không thích em ư?
Diệp Lăng Phi hơi sửng sốt, lập tức hỏi:
- Tiêu Tiếu, sao em lại nói như vậy, anh không thích em chứ lúc nào chứ?
- Là mới ban nãy!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Diệp đại ca, vừa rồi khẩu khí của anh rất cứng rắn, nhất định là anh không thích em nữa nên mới nói như vậy!
- Ngốc ạ, sao anh lại không thích em chứ!
Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nói.
- Vừa rồi anh chỉ nói đùa với em thôi, không nên nghĩ lung tung!
- Thật vậy chăng?
Vu Tiêu Tiếu hỏi.
Diệp Lăng Phi cười gật đầu, đưa tay lau nước mắt trên mặt Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Tiểu nha đầu, suốt ngày em chỉ nghĩ linh tinh thôi, được rồi, đi rửa mặt đi, trông em kìa, khóc sưng hết cả mắt lên rồi!
- Diệp đại ca, em đi rửa mặt đây!
Vu Tiêu Tiếu vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy lập tức nín khóc mỉm cười, bước xuống giường, định đi rửa mặt. Bỗng nhiên, Diệp Lăng Phi vươn tay ra kéo Vu Tiêu Tiếu lại.
- Diệp đại ca, anh làm gì vậy?
Vu Tiêu Tiếu nhìn Diệp Lăng Phi, không rõ vì sao Diệp Lăng Phi lại kéo mình lại. Diệp Lăng Phi cười xấu xa nói:
- Thiếu chút nữa anh quên mất một việc, anh đã bảo phải dạy dỗ em một trận ra trò, vừa nãy bị em làm loạn khiến anh suýt chút nữa thì quên mất chuyện này!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đặt Vu Tiêu Tiếu lên trên giường, dùng tay phải cởi quần của Vu Tiêu Tiếu ra.
- Không nên, không nên mà!
Vu Tiêu Tiếu liên tục kêu lên.
- Không phải là em muốn làm anh tức giận đó chứ?
Diệp Lăng Phi hói.
Vu Tiêu Tiếu nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, không dám giãy dụa nữa, ngoan ngoãn để Diệp Lăng Phi cởi quần mình, lộ để lộ ra bộ mông mềm mịn trắng nõn, sau đó Vu Tiêu Tiếu kêu lên một tiếng “A”…
********************************************
Trong đại viện của uỷ ban thành phố, Chu Hướng Thiên cầm theo một cái cặp da màu đen đi về nhà, ông ta ném cặp lên ghế salon trong phòng khác, sau đó ngồi xuống, ông ta là chủ nhiệm văn phòng thị trưởng, chiều hôm nay Tùy Trường Hồng chưa tới phòng làm việc. Chu Hướng Thiên bận việc tới tận trưa, lại vừa nhận được thông báo của cấp trên, yêu cầu tập đoàn xuyên quốc gia IPA phải lập tức rời khỏi Trung Quốc. Thông báo này không chỉ được đưa xuống phòng làm việc của thị trưởng, còn bao gồm cả ủy ban thành phố, yêu cầu ủy ban và chính quyền thành phố lập tức mở cuộc họp liên ngành, nghiêm mật giám sát việc rút lui của tập đoàn IPA.
Điện thoại của Tùy Trường Hồng không gọi được. Chu Hướng Thiên cũng không thể liên hệ được với Tùy Trường Hồng, chỉ có thể dựa theo chỉ thị trong văn kiện mà thực hiện. Chuyện này không phải là chuyện nhỏ. Chu Hướng Thiên có thể hình dung ra sau khi Tùy Trường Hồng biết chuyện này sẽ có phản ứng gì. Lần này Chu Hướng Thiên về đến nhà, vợ của ông ta, cũng chính là người phụ nữ đưa con đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe mà gặp phải hai mẹ con Chu Hân Mính, đi tới. Bà ta ngồi bên cạnh Chu Hướng Thiên, thần thần bí bí nói:
- Hướng Thiên, tôi có chuyện muốn nói với ông!
- Chuyện gì vậy, bà nói đi!
Chu Hướng Thiên cầm lấy điếu thuốc ở trên bàn, châm lửa rồi hút một hơi, quay sang nhìn vợ mình.
- Hướng Thiên, ông đoán xem buổi chiều tôi và Tiểu Nguyệt đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe thì gặp phải người nào?
- Làm sao mà tôi biết được!
Chu Hướng Thiên nói.
- Bây giờ tôi đang bận tối mắt tối mũi, cảm thấy mệt chết đi được, còn không biết tí nữa có đi hợp không đây, khụ!
Chu Hướng Thiên một tay hút thuốc, tay kia lấy điện thoại di động ra, ông ta bấm một số điện thoại, nói:
- Bà chờ mọt chút rồi hãy nói, để tôi gọi điện thoại cho thị trưởng Tùy đã, bên chỗ tôi có chuyện quan trọng cần làm!
Người phụ nữ đó gật đầu, nhìn Chu Hướng Thiên. Chu Hướng Thiên miệng thì hút thuốc, tay trái cầm điện thoại gọi cho Tùy Trường Hồng, ông ta gọi rất nhiều lần vẫn mà vẫn không liên lạc được với Tùy Trường Hồng. Chu Hướng Thiên suy nghĩ có nên đến tận nhà để tìm Tùy Trường Hồng không, chuyện lớn như vậy, ông ta cũng không dám chậm trễ thông báo cho Tùy Trường Hồng. Tùy Trường Hồng còn chưa gọi được, đột nhiên điện thoại của ông ta lại có cuộc gọi đến. Chu Hướng Thiên đành phải nhận cuộc điện thoại này trước, nguyên lai là do ủy ban thành phố gọi tới, bí thư thị ủy tân nhiệm Điền Vi Dân yêu cầu Chu Hướng Thiên lập tức tìm Tùy Trường Hồng, đồng thời trước sáu giờ tối phải tới trụ sở ủy ban thành phố. Ông ta muốn tổ chức một cuộc họp, mục đích là để thương lượng làm thế nào để giải quyết chuyện tập đoàn IPA lần này với tốc độ nhanh nhất!