- Không phải là chỉ đánh một trận thôi sao, chuyện này là chuyện nhỏ ấy mà!
Diệp Lăng Phi nói.
- Lộ Tuyết, em cũng không cần phải tự động thủ đánh anh đâu, nếu như em đánh anh, ta anh sợ sẽ làm tay em bị thương mất, như vậy thì anh đau lòng lắm. Chỉ bằng anh tự mình đánh mình nhé?
Trương Lộ Tuyết nghe được những lời này của Diệp Lăng Phi, phì cười nói:
- Được rồi, được rồi, em không tức giận nữa. Em cảm giác có lẽ kiếp trước mình đã làm sai chuyện gì đó, nếu không thì sao em lại gặp gỡ anh, hơn nữa còn yêu anh. Lúc anh ở trước mặt em, em còn cảm thấy anh rất đáng ghét, nhưng lâu như vậy rồi mà anh không xuất hiện trước mặt em, em lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, điều này chắc cũng gọi là oan nghiệt đúng không. Diệp Lăng Phi, bao giờ thì anh có thời gian, em muốn gặp anh!
- Ngày mai thì thế nào?
Diệp Lăng Phi nói.
- Ngày mai anh muốn đến tập đoàn Tân Á, lâu lắm rồi cũng không đến tập đoàn Tân Á xem tình hình thế nào, cũng không biết tập đoàn Tân Á có bao nhiêu tiểu muội muội mới chiêu mộ có thể bổ mắt đấy!
- Đồ lưu manh, em biết ngay là anh tới tập đoàn Tân Á cũng không có ý nghĩ tốt đẹp gì!
Trương Lộ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, gắt giọng:
- Nếu như anh tới để ngắm mỹ nữ thì cũng đừng đến tập đoàn Tân Á nữa, tập đoàn Tân Á không hoan nghênh cái tên đại sắc lang như anh!
- Lộ Tuyết, em chớ có nói như thế, em nói vậy làm anh đau lòng lắm!
Diệp Lăng Phi nói.
- Dù thế nào anh cũng là nhân viên cũ của tập đoàn Tân Á, nhớ năm đó, anh đã vì tập đoàn Tân Á có những cống hiến kiệt xuất, sao em lại có thể qua cầu rút ván như vậy, bây giờ không cần anh nữa thì một cước đá anh ra ngoài đường, em làm vậy không phải là đã lấy oán trả ơn sao?
- Em mà lấy oán báo ơn à, Diệp Lăng Phi này, anh có nhầm không vậy?
Trương Lộ Tuyết hừ lạnh nói.
- Anh bảo em lấy oán báo ơn thế nào, chỉ không để anh đến tập đoàn Tân Á ngắm người đẹp, như vậy là lấy oán báo ân sao?
- Lộ Tuyết, dù thế nào anh cũng là ông chủ của tập đoàn Tân Á, em không thể đối đãi với anh như vậy chứ!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Chẳng lẽ em không phải người đẹp ư, anh đến Tập đoàn Tân Á chính là vì muốn ngắm đại mỹ nữ số một là em!
- Anh đổi giọng cũng nhanh quá nhỉ!
Trương Lộ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi lập tức đổi giọng tán dương mình, cô nói:
- Em mặc kệ anh đến tập đoàn Tân Á để làm gì, tóm lại, nếu ngày mai anh đến tập đoàn Tân Á, vậy phải lập tức đến phòng làm việc của em, nếu như để em biết được anh đến tập đoàn đùa giỡn tiểu cô nương khác, em không tha cho anh đâu đấy!
Glọng điệu của Trương Lộ Tuyết khi nói chuyện rõ ràng là tỏ vẻ anh là người đàn ông của em, khẩu khí đó giống hệt như của Bạch Tình Đình vậy. Diệp Lăng Phi không khỏi nhớ tới Bạch Tình Đình, cảm thấy tính cách của Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình quả thật rất giống nhau, ngay cả cách nói chuyện cũng giống nhau như đúc. Diệp Lăng Phi cũng biết, những điều này là mầm mống do chính hắn gieo xuống, bây giờ cho quả như thế này, bất kể là ngọt hay là đắng, hắn đều phải ăn. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Được rồi, ngày mai anh đến tập đoàn Tân Á, bảo đảm sẽ lập tức đến phòng làm việc của em. À, Lộ Tuyêt, ngày mai em không đền kỳ đó chứ!
- Em có tới cái đó hay không không liên quan gì đến anh, đó là chuyện của em, anh đừng có mơ làm gì em!
Trương Lộ Tuyết hừ lạnh nói.
- Bây giờ em đang thanh tâm quả dục, trong đầu không có chút tạp niệm gì cả!
- Em là ni cô à!
Diệp Lăng Phi nói.
- Như vậy cũng không tốt đâu, thời buổi này ni cô cũng ngã bệnh. Lộ Tuyết à, em ngàn vạn đừng học theo ni cô, làm một phàm nhân cũng tốt. Em thử nghĩ xem, em có con, còn có một người đàn ông anh tuấn cường tráng là anh đây ở bên em, cuộc sống như vậy hạnh phúc xiết bao!
- Hạnh phúc cái gì chứ, cả ngày em đều lo lắng cái gã đàn ông như anh chạy đến chỗ nào phong lưu khoái lạc, còn hạnh phúc đâu nữa, cả ngày chỉ lo lắng cho anh!
Trương Lộ Tuyết nói.
- Bây giờ em càng cảm thấy thông cảm cho Bạch Tình Đình, có một ông chồng như anh, trong lòng Bạch Tình Đình nhất định là rất đau khổ!
- Ai bảo thế!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh và bà xã nhà anh vô cùng hạnh phúc, Lộ Tuyết, em có thích tới chỗ bọn anh không, buổi tối chúng ta có thể cùng nhau song phi!
- Cút!
Trương Lộ Tuyết gắt giọng.
- Em biết ngay là nói chuyện với anh thì chẳng có chuyện gì tốt cả, anh nói câu nào cũng thích chiếm tiện nghi của em, anh chớ có quên, ngày mai đến phòng làm việc của em, tốt nhất là buổi sáng, buổi chiều không chắc em có mặt ở công ty đâu!
- Anh đảm bảo nhất định sẽ đến vào buổi sáng!
Diệp Lăng Phi nói.
- Lộ Tuyết, hôn một cái nào, anh thật sự rất nhớ em!
- Anh không cảm thấy buồn nôn à!
Trương Lộ Tuyết nói.
- Em thật sự bị anh đánh bại rồi!
- Nếu đã bị đánh bại, vậy thì em nên biết điều một chút, hôn một cái nào!
Diệp Lăng Phi nói.
- Chẳng lẽ như vậy mà cũng khó thế sao, thôi bỏ đi, nếu mà em không muốn hôn, vậy anh cũng không ép em, anh thấy chắc là anh đáng ghét quá, nếu anh là một người đáng yêu, người ta sao lại không hôn anh chứ? Khụ, anh phải bế quan tu tỉnh lại mình thôi!
- Được rồi, được rồi. Diệp Lăng Phi à, anh đừng nói nữa được không, có mỗi một việc, xem anh nói nhăng cái gì kìa!
Trương Lộ Tuyết nói.
- Không phải là hôn anh thôi sao, em hôn là được!
Trương Lộ Tuyết vừa nói bừa hướng về phía điện thoại hôn một cái, Diệp Lăng Phi cố ý nói:
- Lộ Tuyết, anh không nghe thấy, hôn thêm cái nữa được không?
Trương Lộ Tuyết không thể làm gì khác được đành hôn thêm một cái nữa. Diệp Lăng Phi lại nói là không nghe được. Lần này Trương Lộ Tuyết không mắc mưu nữa, cô hét vào trong điện thoại:
- Cái tên sắc lang nhà anh!
Nói xong, Trương Lộ Tuyết dập máy. Diệp Lăng Phi nghe thấy đầu dây bên kia chỉ còn những tiếng tút tút, hắn cười rồi cúp máy, trên mặt hiện lên vẻ vui thích. Nhớ tới thân thể gợi cảm bốc lửa của Trương Lộ Tuyết. Diệp Lăng Phi trong lòng lại cảm thấy ngứa ngáy. Trong lòng hắn thầm nghĩ nếu như để cho Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết cùng nằm trên một cái giường, đây chính là một loại hưởng thụ tuyệt vời. Diệp Lăng Phi nghĩ đi nghĩ lại, trên mặt không tự chủ được hiện lên một nụ cười rất thô bỉ. Nụ cười này vừa mới hiện lên, đã nghe thấy tiếng bước chân, sau đó Bạch Tình Đình xuất hiện ở trước mặt Diệp Lăng Phi. Nụ cười bỉ ổi trên mặt Diệp Lăng Phi còn chưa biến mất, đã bị Bạch Tình Đình nhìn thấy. Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi cười xấu xa như vậy, cô cười hỏi:
- Ông xã, vừa rồi anh làm cái gì vậy?
- Anh có làm gì đâu!
Diệp Lăng Phi vội vàng nói.
- Bà xã, đã mua xong nội y rồi sao?
- Vâng, đã trả tiền rồi, chỉ đợi anh cùng đi ăn cơm thôi!
Trong lúc Bạch Tình Đình nói chuyện, ánh mắt cũng không ngùng đánh giá Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi vừa rồi nghĩ tới một chuyện cực kỳ xấu xa, lo sợ bị Bạch Tình Đình biết được, hắn vội vàng cười nói:
- Bà xã, vậy chúng ta đi thôi!
- Chờ một chút!
Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi muốn đi, cô ngăn trước mặt Diệp Lăng Phi, giương cặp mắt xinh đẹp nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, anh vẫn chưa nói rõ cho em biết, lúc nãy khi em bước vào thì thấy anh đang đứng đây cười khúc khích một mình, rốt cuộc anh đang cười gì vậy?
- À, anh có cười gì đâu!
Diệp Lăng Phi nói.
- Thật là anh không cười cái gì?
Bạch Tình Đình nhìn thẳng vào mắt Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, hai chúng ta đã ở với nhau lâu như vậy, em còn không hiểu anh sao? Nụ cười khi nãy của đã tố cáo anh đang nghĩ tới chuyện xấu xa nào đó, tốt nhất anh nên nói cho em biết, nếu không em sẽ tức giận đó!
Bạch Tình Đình vừa nói ra câu này, Diệp Lăng Phi quả thật cũng không dám giấu diếm, hắn thật sự lo Bạch Tình Đình sẽ tức giận. Dĩ nhiên, Diệp Lăng Phi cũng sẽ không nói cho cô biết thật tình mình nghĩ gì. Diệp Lăng Phi ghé môi vào bên tai Bạch Tình Đình, hạ giọng thì thầm, nói:
- Bà xã, anh đang suy nghĩ nếu tối nay về nhà em mặc nội y sexy nhảy múa thoát y trước mặt anh, vậy sẽ là tình cảnh hương diễm đến bực nào. Bà xã, anh nghĩ trong phòng ngủ chúng ta có thể đặt một cái cột, đến lúc đó, em có thể múa cột...!
Diệp Lăng Phi còn chưa nói hết câu, đã nghe thấy Bạch Tình Đình gắt giọng:
- Anh đừng có mà mơ!
Bạch Tình Đình nói xong, xoay người định rời đi, nhưng không ngờ lại bị Diệp Lăng Phi nắm lấy tay phải, kéo Bạch Tình Đình quay trở lại, ngay sau đó, Diệp Lăng Phi đặt Bạch Tình Đình tựa vào vách tường, đôi môi hôn tới. Bạch Tình Đình đâu ngờ Diệp Lăng Phi lại muốn hôn cô ở chỗ này, hai tay cố sức đẩy Diệp Lăng Phi ra, gắt giọng:
- Đây là cửa hàng, anh đừng làm loạn!
----o0o----
Diệp Lăng Phi nói.
- Lộ Tuyết, em cũng không cần phải tự động thủ đánh anh đâu, nếu như em đánh anh, ta anh sợ sẽ làm tay em bị thương mất, như vậy thì anh đau lòng lắm. Chỉ bằng anh tự mình đánh mình nhé?
Trương Lộ Tuyết nghe được những lời này của Diệp Lăng Phi, phì cười nói:
- Được rồi, được rồi, em không tức giận nữa. Em cảm giác có lẽ kiếp trước mình đã làm sai chuyện gì đó, nếu không thì sao em lại gặp gỡ anh, hơn nữa còn yêu anh. Lúc anh ở trước mặt em, em còn cảm thấy anh rất đáng ghét, nhưng lâu như vậy rồi mà anh không xuất hiện trước mặt em, em lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, điều này chắc cũng gọi là oan nghiệt đúng không. Diệp Lăng Phi, bao giờ thì anh có thời gian, em muốn gặp anh!
- Ngày mai thì thế nào?
Diệp Lăng Phi nói.
- Ngày mai anh muốn đến tập đoàn Tân Á, lâu lắm rồi cũng không đến tập đoàn Tân Á xem tình hình thế nào, cũng không biết tập đoàn Tân Á có bao nhiêu tiểu muội muội mới chiêu mộ có thể bổ mắt đấy!
- Đồ lưu manh, em biết ngay là anh tới tập đoàn Tân Á cũng không có ý nghĩ tốt đẹp gì!
Trương Lộ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, gắt giọng:
- Nếu như anh tới để ngắm mỹ nữ thì cũng đừng đến tập đoàn Tân Á nữa, tập đoàn Tân Á không hoan nghênh cái tên đại sắc lang như anh!
- Lộ Tuyết, em chớ có nói như thế, em nói vậy làm anh đau lòng lắm!
Diệp Lăng Phi nói.
- Dù thế nào anh cũng là nhân viên cũ của tập đoàn Tân Á, nhớ năm đó, anh đã vì tập đoàn Tân Á có những cống hiến kiệt xuất, sao em lại có thể qua cầu rút ván như vậy, bây giờ không cần anh nữa thì một cước đá anh ra ngoài đường, em làm vậy không phải là đã lấy oán trả ơn sao?
- Em mà lấy oán báo ơn à, Diệp Lăng Phi này, anh có nhầm không vậy?
Trương Lộ Tuyết hừ lạnh nói.
- Anh bảo em lấy oán báo ơn thế nào, chỉ không để anh đến tập đoàn Tân Á ngắm người đẹp, như vậy là lấy oán báo ân sao?
- Lộ Tuyết, dù thế nào anh cũng là ông chủ của tập đoàn Tân Á, em không thể đối đãi với anh như vậy chứ!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Chẳng lẽ em không phải người đẹp ư, anh đến Tập đoàn Tân Á chính là vì muốn ngắm đại mỹ nữ số một là em!
- Anh đổi giọng cũng nhanh quá nhỉ!
Trương Lộ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi lập tức đổi giọng tán dương mình, cô nói:
- Em mặc kệ anh đến tập đoàn Tân Á để làm gì, tóm lại, nếu ngày mai anh đến tập đoàn Tân Á, vậy phải lập tức đến phòng làm việc của em, nếu như để em biết được anh đến tập đoàn đùa giỡn tiểu cô nương khác, em không tha cho anh đâu đấy!
Glọng điệu của Trương Lộ Tuyết khi nói chuyện rõ ràng là tỏ vẻ anh là người đàn ông của em, khẩu khí đó giống hệt như của Bạch Tình Đình vậy. Diệp Lăng Phi không khỏi nhớ tới Bạch Tình Đình, cảm thấy tính cách của Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình quả thật rất giống nhau, ngay cả cách nói chuyện cũng giống nhau như đúc. Diệp Lăng Phi cũng biết, những điều này là mầm mống do chính hắn gieo xuống, bây giờ cho quả như thế này, bất kể là ngọt hay là đắng, hắn đều phải ăn. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Được rồi, ngày mai anh đến tập đoàn Tân Á, bảo đảm sẽ lập tức đến phòng làm việc của em. À, Lộ Tuyêt, ngày mai em không đền kỳ đó chứ!
- Em có tới cái đó hay không không liên quan gì đến anh, đó là chuyện của em, anh đừng có mơ làm gì em!
Trương Lộ Tuyết hừ lạnh nói.
- Bây giờ em đang thanh tâm quả dục, trong đầu không có chút tạp niệm gì cả!
- Em là ni cô à!
Diệp Lăng Phi nói.
- Như vậy cũng không tốt đâu, thời buổi này ni cô cũng ngã bệnh. Lộ Tuyết à, em ngàn vạn đừng học theo ni cô, làm một phàm nhân cũng tốt. Em thử nghĩ xem, em có con, còn có một người đàn ông anh tuấn cường tráng là anh đây ở bên em, cuộc sống như vậy hạnh phúc xiết bao!
- Hạnh phúc cái gì chứ, cả ngày em đều lo lắng cái gã đàn ông như anh chạy đến chỗ nào phong lưu khoái lạc, còn hạnh phúc đâu nữa, cả ngày chỉ lo lắng cho anh!
Trương Lộ Tuyết nói.
- Bây giờ em càng cảm thấy thông cảm cho Bạch Tình Đình, có một ông chồng như anh, trong lòng Bạch Tình Đình nhất định là rất đau khổ!
- Ai bảo thế!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh và bà xã nhà anh vô cùng hạnh phúc, Lộ Tuyết, em có thích tới chỗ bọn anh không, buổi tối chúng ta có thể cùng nhau song phi!
- Cút!
Trương Lộ Tuyết gắt giọng.
- Em biết ngay là nói chuyện với anh thì chẳng có chuyện gì tốt cả, anh nói câu nào cũng thích chiếm tiện nghi của em, anh chớ có quên, ngày mai đến phòng làm việc của em, tốt nhất là buổi sáng, buổi chiều không chắc em có mặt ở công ty đâu!
- Anh đảm bảo nhất định sẽ đến vào buổi sáng!
Diệp Lăng Phi nói.
- Lộ Tuyết, hôn một cái nào, anh thật sự rất nhớ em!
- Anh không cảm thấy buồn nôn à!
Trương Lộ Tuyết nói.
- Em thật sự bị anh đánh bại rồi!
- Nếu đã bị đánh bại, vậy thì em nên biết điều một chút, hôn một cái nào!
Diệp Lăng Phi nói.
- Chẳng lẽ như vậy mà cũng khó thế sao, thôi bỏ đi, nếu mà em không muốn hôn, vậy anh cũng không ép em, anh thấy chắc là anh đáng ghét quá, nếu anh là một người đáng yêu, người ta sao lại không hôn anh chứ? Khụ, anh phải bế quan tu tỉnh lại mình thôi!
- Được rồi, được rồi. Diệp Lăng Phi à, anh đừng nói nữa được không, có mỗi một việc, xem anh nói nhăng cái gì kìa!
Trương Lộ Tuyết nói.
- Không phải là hôn anh thôi sao, em hôn là được!
Trương Lộ Tuyết vừa nói bừa hướng về phía điện thoại hôn một cái, Diệp Lăng Phi cố ý nói:
- Lộ Tuyết, anh không nghe thấy, hôn thêm cái nữa được không?
Trương Lộ Tuyết không thể làm gì khác được đành hôn thêm một cái nữa. Diệp Lăng Phi lại nói là không nghe được. Lần này Trương Lộ Tuyết không mắc mưu nữa, cô hét vào trong điện thoại:
- Cái tên sắc lang nhà anh!
Nói xong, Trương Lộ Tuyết dập máy. Diệp Lăng Phi nghe thấy đầu dây bên kia chỉ còn những tiếng tút tút, hắn cười rồi cúp máy, trên mặt hiện lên vẻ vui thích. Nhớ tới thân thể gợi cảm bốc lửa của Trương Lộ Tuyết. Diệp Lăng Phi trong lòng lại cảm thấy ngứa ngáy. Trong lòng hắn thầm nghĩ nếu như để cho Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết cùng nằm trên một cái giường, đây chính là một loại hưởng thụ tuyệt vời. Diệp Lăng Phi nghĩ đi nghĩ lại, trên mặt không tự chủ được hiện lên một nụ cười rất thô bỉ. Nụ cười này vừa mới hiện lên, đã nghe thấy tiếng bước chân, sau đó Bạch Tình Đình xuất hiện ở trước mặt Diệp Lăng Phi. Nụ cười bỉ ổi trên mặt Diệp Lăng Phi còn chưa biến mất, đã bị Bạch Tình Đình nhìn thấy. Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi cười xấu xa như vậy, cô cười hỏi:
- Ông xã, vừa rồi anh làm cái gì vậy?
- Anh có làm gì đâu!
Diệp Lăng Phi vội vàng nói.
- Bà xã, đã mua xong nội y rồi sao?
- Vâng, đã trả tiền rồi, chỉ đợi anh cùng đi ăn cơm thôi!
Trong lúc Bạch Tình Đình nói chuyện, ánh mắt cũng không ngùng đánh giá Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi vừa rồi nghĩ tới một chuyện cực kỳ xấu xa, lo sợ bị Bạch Tình Đình biết được, hắn vội vàng cười nói:
- Bà xã, vậy chúng ta đi thôi!
- Chờ một chút!
Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi muốn đi, cô ngăn trước mặt Diệp Lăng Phi, giương cặp mắt xinh đẹp nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, anh vẫn chưa nói rõ cho em biết, lúc nãy khi em bước vào thì thấy anh đang đứng đây cười khúc khích một mình, rốt cuộc anh đang cười gì vậy?
- À, anh có cười gì đâu!
Diệp Lăng Phi nói.
- Thật là anh không cười cái gì?
Bạch Tình Đình nhìn thẳng vào mắt Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, hai chúng ta đã ở với nhau lâu như vậy, em còn không hiểu anh sao? Nụ cười khi nãy của đã tố cáo anh đang nghĩ tới chuyện xấu xa nào đó, tốt nhất anh nên nói cho em biết, nếu không em sẽ tức giận đó!
Bạch Tình Đình vừa nói ra câu này, Diệp Lăng Phi quả thật cũng không dám giấu diếm, hắn thật sự lo Bạch Tình Đình sẽ tức giận. Dĩ nhiên, Diệp Lăng Phi cũng sẽ không nói cho cô biết thật tình mình nghĩ gì. Diệp Lăng Phi ghé môi vào bên tai Bạch Tình Đình, hạ giọng thì thầm, nói:
- Bà xã, anh đang suy nghĩ nếu tối nay về nhà em mặc nội y sexy nhảy múa thoát y trước mặt anh, vậy sẽ là tình cảnh hương diễm đến bực nào. Bà xã, anh nghĩ trong phòng ngủ chúng ta có thể đặt một cái cột, đến lúc đó, em có thể múa cột...!
Diệp Lăng Phi còn chưa nói hết câu, đã nghe thấy Bạch Tình Đình gắt giọng:
- Anh đừng có mà mơ!
Bạch Tình Đình nói xong, xoay người định rời đi, nhưng không ngờ lại bị Diệp Lăng Phi nắm lấy tay phải, kéo Bạch Tình Đình quay trở lại, ngay sau đó, Diệp Lăng Phi đặt Bạch Tình Đình tựa vào vách tường, đôi môi hôn tới. Bạch Tình Đình đâu ngờ Diệp Lăng Phi lại muốn hôn cô ở chỗ này, hai tay cố sức đẩy Diệp Lăng Phi ra, gắt giọng:
- Đây là cửa hàng, anh đừng làm loạn!
----o0o----