Diệp Lăng Phi ngồi dậy nhìn Bành Hiểu Lộ cứ muốn đi vào bên trong, hắn nói với Bành Hiểu Lộ:
- Chúng ta làm lại như lúc nãy một lần nữa nhé!
Bành Hiểu Lộ xoay người lại nhìn Diệp Lăng Phi một cái rồi nói rằng:
- Bây giờ em không có thời gian để ý dến anh đâu, em phải đi chuẩn bị một tí, lát nữa anh cho em ý kiến xem thử em trang điểm như thế nào nhé!
- Em không phải nói là không muốn thân thiết sao? Sao lại phải trang điểm?
Diệp Lăng Phi lại nằm trên ghế sô fa nói:
- Thật là một người phụ nữ, suy nghĩ và lời nói chẳng giống nhau!
Bành Hiểu Lộ sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì không có ý muốn tranh cãi với Diệp Lăng Phi. Cô ấy đương nhiên là biết cô ấy nếu có muốn cãi với hắn thì tuyệt đối là cãi không lại. Bành Hiểu Lộ chỉ có thể tốt nhất là nhịn Diệp Lăng Phi một tiếng.
Sau khi Bành Hiểu Lộ đi vào bên trong thì Diệp Lăng Phi từ trên ghế sofa đứng dậy đi đến trước cửa sổ và mở cửa sổ ra. Phía trước chính là biển, phóng tầm mắt ra xa thì sẽ nhìn thấy biển lớn xanh thẳm ở trước tòa nhà nhỏ gần một cái thôn. Sự thanh nhã cực kỳ rõ nét ở đây đã khiến nơi đây trở thành một nơi tuyệt vời để ngắm nhìn biển.
Diệp Lăng Phi đứng trước cửa sổ móc ra điếu thuốc bất kể đây là chỗ ở của Bành Hiểu Lộ, hắn mồi thuốc và hút một hơi. Khi trong tay hắn đang kẹp điếu thuốc đứng trước cửa sổ thì hắn nhìn thấy có một người khoảng hơn ba chục tuổi. Người đàn ông mặc quân phục đang đi về phía này, người đàn ông đó nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang đứng ở cửa sổ hút thuốc thì hắn sửng người, ngẩng đầu lên nhìn kỹ Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi đã nhìn thấy người đàn ông ở dưới lầu đang ngẩng đầu nhìn mình Diệp Lăng Phi lại hút một hơi và hỏi:
- Anh thuộc đơn vị nào?
Người quân nhân ở dưới lầu không hề ngờ rằng người đàn ông ở trên lầu đó sẽ hỏi anh ta là thuộc đơn vị nào, anh ta không trả lời mà bước đi về phía cửa. Diệp Lăng Phi cảm thấy người đàn ông này có lẽ là đến tìm Bành Hiểu Lộ, trong lòng Diệp Lăng Phi nghĩ rằng lẽ nào là bạn cũ của Bành Hiểu Lộ nhưng lại không nghe Bành Hiểu Lộ nhắc đến người bạn cũ nào của cô ấy cả.
Diệp Lăng Phi đem điếu thuốc chỉ mới hút được vài hơi dập tắt và vứt ra ngoài rồi nhanh chóng đi vào bên trong tìm Bành Hiểu Lộ.
- Bành Hiểu Lộ, bạn của em đến tìm em kìa!
Tên Diệp Lăng Phi này tuy đã nhìn thấy Bành Hiểu Lộ đóng cửa phòng nhưng hắn vẫn kéo cửa phòng ra mà hét to. Khi Diệp Lăng Phi kéo cửa phòng của Bành Hiểu Lộ ra thì nhìn thấy Bành Hiểu Lộ chỉ mặc một cái quần lót, trong tay cầm một cái quần kẻ ô vuông vải hoa đang xỏ chân vào.
- Bạn ai chứ?
Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói câu đó xong thì nhịn không được trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi và gắt giọng:
- Anh, cái tên khốn này, anh mà nói lảm nhảm nữa thì em sẽ đá đấy, anh nếu không thì em đã sớm bị anh làm cho tức chết rồi!
Bành Hiểu Lộ mắng xong thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang đứng trước cửa nhìn mình. Cô ta mới nhớ ra mình chỉ mặc quần lót thôi và đang xỏ chân mặc quần ngoài vào. Cô ta ngồi lên giường và nói:
- Anh còn nhìn cái gì nữa, còn không đi ra ngoài đi!
- Hiểu Lộ, em không nên mặc quần này, rất khó coi đấy!
Cái tên Diệp Lăng Phi này không có ý định là đi ra mà ngược lại hắn đóng cửa lại và đi vào. Bành Hiểu Lộ nhìn Diệp Lăng Phi đi vào thì khẽ nói:
- Anh, cái tên kia, da mặt anh thật là…em không phải là bảo anh ra ngoài sao? Sao anh lại đi vào đây?
- Anh giúp em chọn quần áo mà!
Diệp Lăng Phi sờ da mặt xem như không nghe thấy tiếng nói khẽ của Bành Hiểu Lộ, hắn đến bên giường và nói:
- Chiếc quần mà em đang cầm trong tay thật sự là không hợp, chi bằng em để anh chọn quần giúp cho nhé!
Diệp Lăng Phi nói rồi lôi chiếc quần kẻ ô vuông vải hoa mà Bành Hiểu Lộ đang mặc nửa chừng ra khiến cho cả đôi chân của cô lộ ra. Đôi chân của Bành Hiểu Lộ thực sự là không có một vết sẹo nào. Khi chiếc quần mà Bành Hiểu Lộ dung để che đôi chân mình bị Diệp Lăng Phi lôi ra thì cô ấy vôi vàng đứng dậy muốn lấy lại chiếc quần mà vừa nãy Diệp Lăng Phi lôi ra nhưng không ngờ khi cô vừa đứng dậy thì bị Diệp Lăng Phi ôm lấy. Diệp Lăng Phi áp cơ thể mình vào cơ thể của Bành Hiểu Lộ và bế Bành Hiểu Lộ lên giường rồi nằm đè lên cơ thể cô ấy. Bành Hiểu Lộ khuôn mặt đỏ bừng và dịu dàng nói:
- Anh, cái tên khốn này, anh làm gì vậy, mau đứng dậy đi!
Bành Hiểu Lộ lúc này vừa mở miệng nói thì bị Diệp Lăng Phi lấy tay che miệng lại. Mặt Diệp Lăng Phi xoay lại nhìn đôi chân thẳng dài và trắng nõn của Bành Hiểu Lộ, đôi mắt hắn ánh lên, hắn buông tay và cơ thể hắn từ từ chuyển động, Bành Hiểu Lộ thấy khuôn mặt của Diệp Lăng Phi đưa gần lại đôi chân của mình thì Bành Hiểu Lộ cảm thấy cả người mình nóng lên, cảm giác này khiến cho cô ấy không thể nào nở miệng nói được. Bành Hiểu Lộ thậm chí không biết đôi tay cô từ khi nào đã nắm chặt lấy ra người, cả người nâng lên.
Hai tay Diệp Lăng Phi hai bắp đùi của Bành Hiểu Lộ, mỗi cử động đều khiến Bành Hiểu Lộ toàn thân run lên. Ngay lúc này nghe Diệp Lăng Phi nói:
- Bành Hiểu Lộ, anh đang muốn ngắm nhìn đôi chân của em, kỳ thực rất có lực, đôi chân này phải luyện tập một thời gian dài mới được như vậy. Anh nghĩ nếu để Bạch Tình Đình luyên tập như vậy thì đôi chân sẽ trở nên rắn chắc và có lực giống em đấy!
Bành Hiểu Lộ khi đó đang động tình, cô ấy vẫn cho rằng Diệp Lăng Phi sẽ có dộng tác tiếp theo nhưng không nghĩ rằng Diệp Lăng Phi sẽ nói ra những lời đó. Điều này giống như dội một gáo nước lạnh khiến nhục dục của Bành Hiểu Lộ đều tiêu tan hết. Bành Hiểu Lộ trong lòng cho rằng Diệp Lăng Phi bị mình mê hoặc rồi nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi lại nói như vậy.
Bành Hiểu Lộ lúc này vừa thẹn lại vừa giận, cô giơ chân phải lên, hung hăng đưa về hướng Diệp Lăng Phi và nói một cách dịu dàng:
- Anh cái tên khốn này lập tức cút đi cho tôi. Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy mặt anh nữa!
Chân phải của Bành Hiểu Lộ đã đạp ra rồi nhưng không ngờ rằng không đạp Diệp Lăng Phi mà hai tay Diệp Lăng Phi lại nắm lấy đùi phải của Bành Hiểu Lộ và áp chiếc đùi trắng nõn ấy lên giường. Hắn hôn một cái. Môi của Diệp Lăng Phi hôn lên chỗ bắp đùi trắng nõn ấy của Bành Hiểu Lộ, đôi môi hắn vừa chạm vào bắp đùi của Bành Hiểu Lộ thì sự giận dữ khi nãy dường như đã mất hết rồi, cô ấy không có phản kháng lại. Bành Hiểu Lộ cảm thấy đôi môi của Diệp Lăng Phi đang chạm dần đến giữa hai chân của cô, cô thậm chí còn cảm thấy môi của Diệp Lăng Phi chạm vào quần lót của cô ta, tất cả điều này khiến cho Bành Hiểu Lộ lại ý loạn tình mê, hai tay lại một lần nữa nắm chặt lấy ra trải giường.
Tùng tùng, tủng
Từ dưới lầu vọng lên tiếng gõ cửa và nghe cả tiếng người đàn ông ở dưới lầu hét lên.
- Huấn luyện viên Bành, cô có nhà không?
Tiếng nói của người đàn ông này lập tức kéo Bành Hiểu Lộ đang trong cơn ý loạn tình mê về thực tại, hai tay cô đang đặt trên người Diệp Lăng Phi, đẩy hắn ra và khẽ nói:
- Anh, tên khốn này còn không đi ra ngoài mau!
- Hiểu Lộ, khi nãy anh vừa nói với em là bạn của em đến mà!
Khi Diệp Lăng Phi nói câu này thì Bành Hiểu Lộ đã đem chiếc gối đập lên người Diệp Lăng Phi kết quả là bị hắn chộp được, và nói:
- Đừng vứt đồ đạc lung tung như vậy, không tốt đâu!
Diệp Lăng Phi vừa nói những lời này xong thì Bành Hiểu Lộ đã nắm lấy một cái gối khác ở trên giường đập vào hắn. Diệp Lăng Phi vừa nắm lấy và nói:
- Hiểu Lộ không cần phải vứt gối lung tung thế đâu, em người phụ nữ điên này, điên thật rồi!
Diệp Lăng Phi vẫn chưa kịp nói xong thì Bành Hiểu Lộ vừa thẹn vừa giận cầm lấy một cái bình nước ở bên cạnh giường, bên trong còn chứa nước nóng. Khi co cầm lên thì nắp bình rơi xuống, Bành Hiểu Lộ vốn không để ý bình nước đó có thể rơi. Diệp Lăng Phi khi định muốn cầm lấy thì nước nóng trong bình đã đổ ra nhưng Diệp Lăng Phi phản ứng rất nhanh mới không bị nước nóng đổ lên người. Thế nhưng cho dù là vậy thì vẫn có một chút nước nóng rớt lên người Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lúc này mới nói một câu đem hai cái gối trong tay ném về phía Bành Hiểu Lộ và đi về phía cửa phòng đóng cửa, lưng tựa vào cửa và thở dài.
Người đàn ông dưới lầu vẫn đang gọi tên của Bành Hiểu Lộ. Diệp Lăng Phi từ chỗ cửa sổ hét lớn xuống chỗ người đàn ông đó:
- Đừng có hét nữa! Huấn luyện viên Bành của các cậu đang điên rồi, cậu đợi cho cô ấy điên xong thì hãy hét nhé!
Bành Hiểu Lộ ở trong phòng phòng đã nghe thấy câu nói của Diệp Lăng Phi, cô khẽ gắt giọng.
- Tên khốn nạn này thật sự là cái gì cũng không sợ, cái gì cũng đều dám nói hết!
Bành Hiểu Lộ nhìn vào quần lót của mình, nhìn thấy trên đó có một chỗ bị đầu lưỡi của Diệp Lăng Phi làm ướt thì mặt mày Bành Hiểu Lộ lại nóng bừng lên.
Bành Hiểu Lộ đang mặc chiếc quần rất khô. Trên người mặc một chiếc áo sơ mi cũ, Bành Hiểu Lộ còn buộc cả nút cổ áo sơ mi lại rồi đi ra khỏi phòng. Cô đi qua trước mặt Diệp Lăng Phi hung hăng trừng mắt nói:
- Anh mới điên đấy!
- Em vốn đã điên rồi, anh không nói gì sai đâu!
Diệp Lăng Phi ngồi trên ghế sofa móc trong người ra một điếu thuốc rồi hút. Bành Hiểu Lộ không xuống lầu mà đứng trước cửa sổ nói với người đàn ông ở phía dưới lầu:
- Anh có việc gì vậy?
- Huấn luyện viên Bành, tôi tìm cô có chút việc!
Người đàn ông đó nói:
- Tôi có thể vào trong nói chuyện được không?
- Vào đi!
Bành Hiểu Lộ không nói nói nhiều, sau khi quay trở vào thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang nằm trên ghế sofa hút thuốc, cô nói:
- Diệp Lăng Phi, em thấy anh thích hưởng thụ thì phải, đi đến đâu cũng không quên hút thuốc. Anh không biết đây là nơi nào à, đây là nơi ở của em, trong nhà em, em không cho phép anh hút thuốc.
- Anh nói này, Bành Hiểu Lộ em không cần phải làm thế đâu!
Diệp Lăng Phi nói:
- Chúng ta đều là ai đi theo ai, đừng làm giống như kẻ thù vậy chứ, anh chỉ hút một điếu thuốc thôi không dược sao?
Bành Hiểu Lộ sau khi nghe chỗ cầu thang vọng lại tiếng bước chân thì cô liếc Diệp Lăng Phi một cái và nói:
- Em không biết làm cách nào tốt hơn với anh được đành phải để anh hút xong điếu thuốc này, xong rồi thì đừng mơ mà ở đây hút nữa nhé!
- Anh cũng không nói là sau này sẽ quay lại đây!
Diệp Lăng Phi tùy miệng nói ra câu này thì Bành Hiểu Lộ đã tiện tay ném cuốn sách dày trên bàn về phía Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đỡ lấy và nói:
- Thôi được rồi, được rồi, em đừng trút giận lên anh nữa người đàn ông này không phải đến rồi sao, em nếu thực sự là đang bực tức thì trút giận lên hắn đi!
Diệp Lăng Phi vừa nói ra câu nói đó thì người đàn ông đó đã đi lên.
Người đàn ông mặc quân phục đó khi đi lên thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi, tuy trong lòng anh ta có chút nghi hoặc nhưng anh ta lại không hỏi thân phận của Diệp Lăng Phi mà nhìn Bành Hiểu Lộ cười nói:
- Huấn luyện viên Bành, tôi vừa được tặng hai vé xem phim tối nay. Đây là vé xem phim trong đội, tôi một mình ở nơi đây rất lâu rồi mà giờ đưa tôi hai vé xem phim tôi đành phải đến tìm cô hỏi xem tối nay cô có thời gian không?
Bành Hiểu Lộ nghe người đàn ông này nói như vậy thì cô quay đầu nhìn Diệp Lăng Phi đang hút thuốc tên ghế sofa, nhìn thấy Diệp Lăng Phi vẫn nằm đó miệng nói:
- Đó khi nãy không phải anh đã nói là bạn em đến sao?
Bành Hiểu Lộ liếc Diệp Lăng Phi một cái rồi xoay người lại nói:
- Ngô Hằng! Tôi chiều tối nay có việc rồi, mẹ tôi từ Bắc Kinh đến Vọng Hải để thăm tôi. Tôi phải đi gặp mẹ. Hay anh mời người khác nhé! Tôi nhớ Bệnh viện quân khu của chúng ta có một cô y tá tên là cái gì Phương đó cũng đang còn độc thân, anh có thể mời cô ấy thử xem!
- Cô nói Vương Phương à?
Ngô Hằng nghe Bành Hiểu Lộ nhắc đến Vương Phương thì nói:
- Tôi và cô ấy là đồng hương nên bình thường cô ấy cũng chăm sóc một chút nhưng tôi và cô ấy không có gì cả. Vương Phương vẫn là một cô bé chuyện gì cũng không hiểu đâu!
- Ngô Hằng, tôi thấy anh đã hiểu sai ý của tôi rồi!
Sau khi Bành Hiểu Lộ nghe Ngô Hằng nói câu nói đó thì cô nói tiếp:
- Ý tôi là anh có thể mời cô ấy đi xem phim, lúc nãy không phải anh đã nói rồi sao? Cặp vé xem phim này anh đem vứt đi thì cũng đáng tiếc, nếu anh mời Vương Phương thì tôi tin rằng Vương Phương nhất định sẽ đi, có cần tôi đi mời giúp anh không?
- Không cần đâu, không cần!
Ngô Hằng nghe Bành Hiểu Lộ nói như vậy thì liên tục lắc đầu nói:
- Vậy hay là tôi đưa cặp vé này cho Lão Phương rồi, tôi cầm cũng đâu có tác dụng gì!
- Thật là lãng phí!
Diệp Lăng Phi lúc này đã hút xong điếu thuốc, đứng dậy đi đến trước mặt Ngô Hằng, hắn đưa tay lấy cặp vé xem phim trong tay Ngô Hằn rồi chau mày xem, Ngô Hằng không ngờ Diệp Lăng Phi lại tùy ý như vậy, không chờ Ngô Hằng đồng ý thì hắn đã đoạt lấy cặp vé rồi. Nhưng lúc đó trước mặt Bành Hiểu Lộ, Ngô Hằng không thể để lộ sự không vừa lòng đó được chỉ đành nhìn Diệp Lăng Phi.
- Vé xem phim tối nay suất mười một giờ mà còn là phim kinh dị nữa!
Diệp Lăng Phi nhìn tên phim và nói:
- Bộ phim này là của Thái Lan là một bộ phim kinh dị tên là cái gì Tội Nghiệt đấy!
Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Anh đã xem qua bộ phim này rồi à?
- Anh làm gì mà có thời gian rảnh để xem phim chứ!
Diệp Lăng Phi đem cặp vé xem phim cầm trong tay đưa cho Ngô Hằng và nói:
- Anh từ sáng đến tối đều bận tối mắt làm gì có thời gian xem phim, có xem thì cũng là xem trên báo, áp phích thôi nhưng buổi tối mười một giờ xem phim kinh dị cũng lãng mạn lắm đấy!
Ngô Hằng nhìn Diệp Lăng Phi một cái rồi nhìn Bành Hiểu Lộ hỏi:
- Huấn luyện viên Bành đây là ai?
- Bạn của tôi!
Bành Hiểu Lộ nói:
- Ngô Hằng, tôi còn có việc, tối hôm nay thực sự là tôi không thể đi được!
- Chúng ta làm lại như lúc nãy một lần nữa nhé!
Bành Hiểu Lộ xoay người lại nhìn Diệp Lăng Phi một cái rồi nói rằng:
- Bây giờ em không có thời gian để ý dến anh đâu, em phải đi chuẩn bị một tí, lát nữa anh cho em ý kiến xem thử em trang điểm như thế nào nhé!
- Em không phải nói là không muốn thân thiết sao? Sao lại phải trang điểm?
Diệp Lăng Phi lại nằm trên ghế sô fa nói:
- Thật là một người phụ nữ, suy nghĩ và lời nói chẳng giống nhau!
Bành Hiểu Lộ sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì không có ý muốn tranh cãi với Diệp Lăng Phi. Cô ấy đương nhiên là biết cô ấy nếu có muốn cãi với hắn thì tuyệt đối là cãi không lại. Bành Hiểu Lộ chỉ có thể tốt nhất là nhịn Diệp Lăng Phi một tiếng.
Sau khi Bành Hiểu Lộ đi vào bên trong thì Diệp Lăng Phi từ trên ghế sofa đứng dậy đi đến trước cửa sổ và mở cửa sổ ra. Phía trước chính là biển, phóng tầm mắt ra xa thì sẽ nhìn thấy biển lớn xanh thẳm ở trước tòa nhà nhỏ gần một cái thôn. Sự thanh nhã cực kỳ rõ nét ở đây đã khiến nơi đây trở thành một nơi tuyệt vời để ngắm nhìn biển.
Diệp Lăng Phi đứng trước cửa sổ móc ra điếu thuốc bất kể đây là chỗ ở của Bành Hiểu Lộ, hắn mồi thuốc và hút một hơi. Khi trong tay hắn đang kẹp điếu thuốc đứng trước cửa sổ thì hắn nhìn thấy có một người khoảng hơn ba chục tuổi. Người đàn ông mặc quân phục đang đi về phía này, người đàn ông đó nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang đứng ở cửa sổ hút thuốc thì hắn sửng người, ngẩng đầu lên nhìn kỹ Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi đã nhìn thấy người đàn ông ở dưới lầu đang ngẩng đầu nhìn mình Diệp Lăng Phi lại hút một hơi và hỏi:
- Anh thuộc đơn vị nào?
Người quân nhân ở dưới lầu không hề ngờ rằng người đàn ông ở trên lầu đó sẽ hỏi anh ta là thuộc đơn vị nào, anh ta không trả lời mà bước đi về phía cửa. Diệp Lăng Phi cảm thấy người đàn ông này có lẽ là đến tìm Bành Hiểu Lộ, trong lòng Diệp Lăng Phi nghĩ rằng lẽ nào là bạn cũ của Bành Hiểu Lộ nhưng lại không nghe Bành Hiểu Lộ nhắc đến người bạn cũ nào của cô ấy cả.
Diệp Lăng Phi đem điếu thuốc chỉ mới hút được vài hơi dập tắt và vứt ra ngoài rồi nhanh chóng đi vào bên trong tìm Bành Hiểu Lộ.
- Bành Hiểu Lộ, bạn của em đến tìm em kìa!
Tên Diệp Lăng Phi này tuy đã nhìn thấy Bành Hiểu Lộ đóng cửa phòng nhưng hắn vẫn kéo cửa phòng ra mà hét to. Khi Diệp Lăng Phi kéo cửa phòng của Bành Hiểu Lộ ra thì nhìn thấy Bành Hiểu Lộ chỉ mặc một cái quần lót, trong tay cầm một cái quần kẻ ô vuông vải hoa đang xỏ chân vào.
- Bạn ai chứ?
Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói câu đó xong thì nhịn không được trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi và gắt giọng:
- Anh, cái tên khốn này, anh mà nói lảm nhảm nữa thì em sẽ đá đấy, anh nếu không thì em đã sớm bị anh làm cho tức chết rồi!
Bành Hiểu Lộ mắng xong thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang đứng trước cửa nhìn mình. Cô ta mới nhớ ra mình chỉ mặc quần lót thôi và đang xỏ chân mặc quần ngoài vào. Cô ta ngồi lên giường và nói:
- Anh còn nhìn cái gì nữa, còn không đi ra ngoài đi!
- Hiểu Lộ, em không nên mặc quần này, rất khó coi đấy!
Cái tên Diệp Lăng Phi này không có ý định là đi ra mà ngược lại hắn đóng cửa lại và đi vào. Bành Hiểu Lộ nhìn Diệp Lăng Phi đi vào thì khẽ nói:
- Anh, cái tên kia, da mặt anh thật là…em không phải là bảo anh ra ngoài sao? Sao anh lại đi vào đây?
- Anh giúp em chọn quần áo mà!
Diệp Lăng Phi sờ da mặt xem như không nghe thấy tiếng nói khẽ của Bành Hiểu Lộ, hắn đến bên giường và nói:
- Chiếc quần mà em đang cầm trong tay thật sự là không hợp, chi bằng em để anh chọn quần giúp cho nhé!
Diệp Lăng Phi nói rồi lôi chiếc quần kẻ ô vuông vải hoa mà Bành Hiểu Lộ đang mặc nửa chừng ra khiến cho cả đôi chân của cô lộ ra. Đôi chân của Bành Hiểu Lộ thực sự là không có một vết sẹo nào. Khi chiếc quần mà Bành Hiểu Lộ dung để che đôi chân mình bị Diệp Lăng Phi lôi ra thì cô ấy vôi vàng đứng dậy muốn lấy lại chiếc quần mà vừa nãy Diệp Lăng Phi lôi ra nhưng không ngờ khi cô vừa đứng dậy thì bị Diệp Lăng Phi ôm lấy. Diệp Lăng Phi áp cơ thể mình vào cơ thể của Bành Hiểu Lộ và bế Bành Hiểu Lộ lên giường rồi nằm đè lên cơ thể cô ấy. Bành Hiểu Lộ khuôn mặt đỏ bừng và dịu dàng nói:
- Anh, cái tên khốn này, anh làm gì vậy, mau đứng dậy đi!
Bành Hiểu Lộ lúc này vừa mở miệng nói thì bị Diệp Lăng Phi lấy tay che miệng lại. Mặt Diệp Lăng Phi xoay lại nhìn đôi chân thẳng dài và trắng nõn của Bành Hiểu Lộ, đôi mắt hắn ánh lên, hắn buông tay và cơ thể hắn từ từ chuyển động, Bành Hiểu Lộ thấy khuôn mặt của Diệp Lăng Phi đưa gần lại đôi chân của mình thì Bành Hiểu Lộ cảm thấy cả người mình nóng lên, cảm giác này khiến cho cô ấy không thể nào nở miệng nói được. Bành Hiểu Lộ thậm chí không biết đôi tay cô từ khi nào đã nắm chặt lấy ra người, cả người nâng lên.
Hai tay Diệp Lăng Phi hai bắp đùi của Bành Hiểu Lộ, mỗi cử động đều khiến Bành Hiểu Lộ toàn thân run lên. Ngay lúc này nghe Diệp Lăng Phi nói:
- Bành Hiểu Lộ, anh đang muốn ngắm nhìn đôi chân của em, kỳ thực rất có lực, đôi chân này phải luyện tập một thời gian dài mới được như vậy. Anh nghĩ nếu để Bạch Tình Đình luyên tập như vậy thì đôi chân sẽ trở nên rắn chắc và có lực giống em đấy!
Bành Hiểu Lộ khi đó đang động tình, cô ấy vẫn cho rằng Diệp Lăng Phi sẽ có dộng tác tiếp theo nhưng không nghĩ rằng Diệp Lăng Phi sẽ nói ra những lời đó. Điều này giống như dội một gáo nước lạnh khiến nhục dục của Bành Hiểu Lộ đều tiêu tan hết. Bành Hiểu Lộ trong lòng cho rằng Diệp Lăng Phi bị mình mê hoặc rồi nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi lại nói như vậy.
Bành Hiểu Lộ lúc này vừa thẹn lại vừa giận, cô giơ chân phải lên, hung hăng đưa về hướng Diệp Lăng Phi và nói một cách dịu dàng:
- Anh cái tên khốn này lập tức cút đi cho tôi. Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy mặt anh nữa!
Chân phải của Bành Hiểu Lộ đã đạp ra rồi nhưng không ngờ rằng không đạp Diệp Lăng Phi mà hai tay Diệp Lăng Phi lại nắm lấy đùi phải của Bành Hiểu Lộ và áp chiếc đùi trắng nõn ấy lên giường. Hắn hôn một cái. Môi của Diệp Lăng Phi hôn lên chỗ bắp đùi trắng nõn ấy của Bành Hiểu Lộ, đôi môi hắn vừa chạm vào bắp đùi của Bành Hiểu Lộ thì sự giận dữ khi nãy dường như đã mất hết rồi, cô ấy không có phản kháng lại. Bành Hiểu Lộ cảm thấy đôi môi của Diệp Lăng Phi đang chạm dần đến giữa hai chân của cô, cô thậm chí còn cảm thấy môi của Diệp Lăng Phi chạm vào quần lót của cô ta, tất cả điều này khiến cho Bành Hiểu Lộ lại ý loạn tình mê, hai tay lại một lần nữa nắm chặt lấy ra trải giường.
Tùng tùng, tủng
Từ dưới lầu vọng lên tiếng gõ cửa và nghe cả tiếng người đàn ông ở dưới lầu hét lên.
- Huấn luyện viên Bành, cô có nhà không?
Tiếng nói của người đàn ông này lập tức kéo Bành Hiểu Lộ đang trong cơn ý loạn tình mê về thực tại, hai tay cô đang đặt trên người Diệp Lăng Phi, đẩy hắn ra và khẽ nói:
- Anh, tên khốn này còn không đi ra ngoài mau!
- Hiểu Lộ, khi nãy anh vừa nói với em là bạn của em đến mà!
Khi Diệp Lăng Phi nói câu này thì Bành Hiểu Lộ đã đem chiếc gối đập lên người Diệp Lăng Phi kết quả là bị hắn chộp được, và nói:
- Đừng vứt đồ đạc lung tung như vậy, không tốt đâu!
Diệp Lăng Phi vừa nói những lời này xong thì Bành Hiểu Lộ đã nắm lấy một cái gối khác ở trên giường đập vào hắn. Diệp Lăng Phi vừa nắm lấy và nói:
- Hiểu Lộ không cần phải vứt gối lung tung thế đâu, em người phụ nữ điên này, điên thật rồi!
Diệp Lăng Phi vẫn chưa kịp nói xong thì Bành Hiểu Lộ vừa thẹn vừa giận cầm lấy một cái bình nước ở bên cạnh giường, bên trong còn chứa nước nóng. Khi co cầm lên thì nắp bình rơi xuống, Bành Hiểu Lộ vốn không để ý bình nước đó có thể rơi. Diệp Lăng Phi khi định muốn cầm lấy thì nước nóng trong bình đã đổ ra nhưng Diệp Lăng Phi phản ứng rất nhanh mới không bị nước nóng đổ lên người. Thế nhưng cho dù là vậy thì vẫn có một chút nước nóng rớt lên người Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lúc này mới nói một câu đem hai cái gối trong tay ném về phía Bành Hiểu Lộ và đi về phía cửa phòng đóng cửa, lưng tựa vào cửa và thở dài.
Người đàn ông dưới lầu vẫn đang gọi tên của Bành Hiểu Lộ. Diệp Lăng Phi từ chỗ cửa sổ hét lớn xuống chỗ người đàn ông đó:
- Đừng có hét nữa! Huấn luyện viên Bành của các cậu đang điên rồi, cậu đợi cho cô ấy điên xong thì hãy hét nhé!
Bành Hiểu Lộ ở trong phòng phòng đã nghe thấy câu nói của Diệp Lăng Phi, cô khẽ gắt giọng.
- Tên khốn nạn này thật sự là cái gì cũng không sợ, cái gì cũng đều dám nói hết!
Bành Hiểu Lộ nhìn vào quần lót của mình, nhìn thấy trên đó có một chỗ bị đầu lưỡi của Diệp Lăng Phi làm ướt thì mặt mày Bành Hiểu Lộ lại nóng bừng lên.
Bành Hiểu Lộ đang mặc chiếc quần rất khô. Trên người mặc một chiếc áo sơ mi cũ, Bành Hiểu Lộ còn buộc cả nút cổ áo sơ mi lại rồi đi ra khỏi phòng. Cô đi qua trước mặt Diệp Lăng Phi hung hăng trừng mắt nói:
- Anh mới điên đấy!
- Em vốn đã điên rồi, anh không nói gì sai đâu!
Diệp Lăng Phi ngồi trên ghế sofa móc trong người ra một điếu thuốc rồi hút. Bành Hiểu Lộ không xuống lầu mà đứng trước cửa sổ nói với người đàn ông ở phía dưới lầu:
- Anh có việc gì vậy?
- Huấn luyện viên Bành, tôi tìm cô có chút việc!
Người đàn ông đó nói:
- Tôi có thể vào trong nói chuyện được không?
- Vào đi!
Bành Hiểu Lộ không nói nói nhiều, sau khi quay trở vào thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang nằm trên ghế sofa hút thuốc, cô nói:
- Diệp Lăng Phi, em thấy anh thích hưởng thụ thì phải, đi đến đâu cũng không quên hút thuốc. Anh không biết đây là nơi nào à, đây là nơi ở của em, trong nhà em, em không cho phép anh hút thuốc.
- Anh nói này, Bành Hiểu Lộ em không cần phải làm thế đâu!
Diệp Lăng Phi nói:
- Chúng ta đều là ai đi theo ai, đừng làm giống như kẻ thù vậy chứ, anh chỉ hút một điếu thuốc thôi không dược sao?
Bành Hiểu Lộ sau khi nghe chỗ cầu thang vọng lại tiếng bước chân thì cô liếc Diệp Lăng Phi một cái và nói:
- Em không biết làm cách nào tốt hơn với anh được đành phải để anh hút xong điếu thuốc này, xong rồi thì đừng mơ mà ở đây hút nữa nhé!
- Anh cũng không nói là sau này sẽ quay lại đây!
Diệp Lăng Phi tùy miệng nói ra câu này thì Bành Hiểu Lộ đã tiện tay ném cuốn sách dày trên bàn về phía Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đỡ lấy và nói:
- Thôi được rồi, được rồi, em đừng trút giận lên anh nữa người đàn ông này không phải đến rồi sao, em nếu thực sự là đang bực tức thì trút giận lên hắn đi!
Diệp Lăng Phi vừa nói ra câu nói đó thì người đàn ông đó đã đi lên.
Người đàn ông mặc quân phục đó khi đi lên thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi, tuy trong lòng anh ta có chút nghi hoặc nhưng anh ta lại không hỏi thân phận của Diệp Lăng Phi mà nhìn Bành Hiểu Lộ cười nói:
- Huấn luyện viên Bành, tôi vừa được tặng hai vé xem phim tối nay. Đây là vé xem phim trong đội, tôi một mình ở nơi đây rất lâu rồi mà giờ đưa tôi hai vé xem phim tôi đành phải đến tìm cô hỏi xem tối nay cô có thời gian không?
Bành Hiểu Lộ nghe người đàn ông này nói như vậy thì cô quay đầu nhìn Diệp Lăng Phi đang hút thuốc tên ghế sofa, nhìn thấy Diệp Lăng Phi vẫn nằm đó miệng nói:
- Đó khi nãy không phải anh đã nói là bạn em đến sao?
Bành Hiểu Lộ liếc Diệp Lăng Phi một cái rồi xoay người lại nói:
- Ngô Hằng! Tôi chiều tối nay có việc rồi, mẹ tôi từ Bắc Kinh đến Vọng Hải để thăm tôi. Tôi phải đi gặp mẹ. Hay anh mời người khác nhé! Tôi nhớ Bệnh viện quân khu của chúng ta có một cô y tá tên là cái gì Phương đó cũng đang còn độc thân, anh có thể mời cô ấy thử xem!
- Cô nói Vương Phương à?
Ngô Hằng nghe Bành Hiểu Lộ nhắc đến Vương Phương thì nói:
- Tôi và cô ấy là đồng hương nên bình thường cô ấy cũng chăm sóc một chút nhưng tôi và cô ấy không có gì cả. Vương Phương vẫn là một cô bé chuyện gì cũng không hiểu đâu!
- Ngô Hằng, tôi thấy anh đã hiểu sai ý của tôi rồi!
Sau khi Bành Hiểu Lộ nghe Ngô Hằng nói câu nói đó thì cô nói tiếp:
- Ý tôi là anh có thể mời cô ấy đi xem phim, lúc nãy không phải anh đã nói rồi sao? Cặp vé xem phim này anh đem vứt đi thì cũng đáng tiếc, nếu anh mời Vương Phương thì tôi tin rằng Vương Phương nhất định sẽ đi, có cần tôi đi mời giúp anh không?
- Không cần đâu, không cần!
Ngô Hằng nghe Bành Hiểu Lộ nói như vậy thì liên tục lắc đầu nói:
- Vậy hay là tôi đưa cặp vé này cho Lão Phương rồi, tôi cầm cũng đâu có tác dụng gì!
- Thật là lãng phí!
Diệp Lăng Phi lúc này đã hút xong điếu thuốc, đứng dậy đi đến trước mặt Ngô Hằng, hắn đưa tay lấy cặp vé xem phim trong tay Ngô Hằn rồi chau mày xem, Ngô Hằng không ngờ Diệp Lăng Phi lại tùy ý như vậy, không chờ Ngô Hằng đồng ý thì hắn đã đoạt lấy cặp vé rồi. Nhưng lúc đó trước mặt Bành Hiểu Lộ, Ngô Hằng không thể để lộ sự không vừa lòng đó được chỉ đành nhìn Diệp Lăng Phi.
- Vé xem phim tối nay suất mười một giờ mà còn là phim kinh dị nữa!
Diệp Lăng Phi nhìn tên phim và nói:
- Bộ phim này là của Thái Lan là một bộ phim kinh dị tên là cái gì Tội Nghiệt đấy!
Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Anh đã xem qua bộ phim này rồi à?
- Anh làm gì mà có thời gian rảnh để xem phim chứ!
Diệp Lăng Phi đem cặp vé xem phim cầm trong tay đưa cho Ngô Hằng và nói:
- Anh từ sáng đến tối đều bận tối mắt làm gì có thời gian xem phim, có xem thì cũng là xem trên báo, áp phích thôi nhưng buổi tối mười một giờ xem phim kinh dị cũng lãng mạn lắm đấy!
Ngô Hằng nhìn Diệp Lăng Phi một cái rồi nhìn Bành Hiểu Lộ hỏi:
- Huấn luyện viên Bành đây là ai?
- Bạn của tôi!
Bành Hiểu Lộ nói:
- Ngô Hằng, tôi còn có việc, tối hôm nay thực sự là tôi không thể đi được!