Đúng lúc Diệp Lăng Phi ngồi xuống, đang định xuống giường, bỗng nghe thấy từ bên ngoài có tiếng phụ nữ thét lên, hình như là tiếng cô hộ lý chuyên chăm sóc cho Chu Hân Mính.
Nghe thấy tiếng thét của cô hộ lý kia, Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình khá sửng sốt, Diệp Lăng Phi vội vàng xuống giường, cùng Bạch Tình Đình ra khỏi phòng ngủ.
Bèn nhìn thấy ở hành lang tầng hai, cô gái đó sắc mặt nhợt nhạt, cạnh chân cô ta có một cái đĩa, rơi vài miếng xúc xích. Loại xúc xích này đều là đều là loại xúc xích có bán trong siêu thị, chỉ là vỏ ngoài bị lột đi. Cô gái kia đứng ở hành lang, sắc mặt nhợt nhạt.
Không chỉ có Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình chạy ra, đến Minako và Suzu Yamakawa ở tầng ba cũng vội vàng đi xuống, bọn họ nghe thấy tiếng thét cũng muốn biết rút cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Lăng Phi vội chạy đến, nhìn cô gái kia rồi hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Cô gái chỉ vào miếng xúc xích rơi dưới đất nói:
- Móng tay...móng tay. Bên trong cái đó có móng tay.
Diệp Lăng Phi nghe cô gái đó nhắc đến móng tay, hắn cúi người xuống, nhặt một miếng xúc xích lên, nhìn qua rồi nói:
- Tôi tưởng có chuyện gì cơ, thì ra chỉ là móng tay, có cái gì ghê gớm mà phải làm toáng lên.
Cô gái đó ấp úng nói:
- Tôi...tôi đã từng nghe một câu chuyện, câu chuyện... Tôi nghe...nghe người ta nói...thịt...
- Thịt làm sao? Không phải có người nói xúc xích là dùng thịt người để làm đấy chứ, chẳng qua chỉ là những truyền thuyết mà thôi, cô cũng chưa từng nhìn thấy, nhưng cũng có người nói mùi vị thịt người rất ngon, nếu thật sự dùng thịt người để làm chỗ xúc xích này, vậy cô rất may mắn đấy, cô có thể được ăn thịt người, hài, được rồi, ăn cơm, ăn cơm, mau xuống lầu ăn cơm.
Diệp Lăng Phi xua tay, ngầm nói với mọi người không cần quá ngạc nhiên, không có chuyện gì cả. Cô gái kia nghe Diệp Lăng Phi nói xong, trong lòng vẫn sợ hãi. Nhưng nhưng chuyện thế này ai gặp phải cũng cảm thấy ghê sợ, nên cô gái đó trong lòng cảm thấy ghệ sợ, cũng là chuyện bình thường.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đi xuống, hắn không đi ngay vào phòng bếp mà ngồi ở salong phòng khách, lấy thuốc ra hút.
- Tình Đình, em gọi Trương Vân lại đây. Diệp Lăng Phi nói.
Diệp Lăng Phi gọi Trương Vân đến, Diệp Lăng Phi ngồi trên salong, bỏ điếu thuốc trong mồm ra, nhìn Trương Vân nói:
- Trương Vân, xúc xích đó mua ở siêu thị đúng không?
Trương Vân gật đầu, nói:
- Vâng! Chính là siêu thị ở cửa tiểu khu nhà chúng ta.
Diệp Lăng Phi nói với Trương Vân: Được rồi, không có chuyện gì đâu, cô dọn dẹp chuẩn bị ăn cơm đi. Diệp Lăng Phi không nói với Trương Vân nữa, hắn lấy điện thoại ra, ấn số. Hắn ấn số đến sở công thương thành phố, trực tiếp gọi điện cho giám đốc sở Công thương, lần trước Diệp Lăng Phi đã có số điện thoại của giám đốc, lần này hắn trực tiếp gọi đến số của giám đốc sở công thương.
Điện thoại kết nối xong, Diệp Lăng Phi nói:
- Chỗ tôi xảy ra chút việc, không biết nên tìm ai giải quyết?
Vị giám đốc sở công thương nhìn số điện thoại của Diệp Lăng Phi, ban đầu không hề nhớ ra người này là ai, nghe tiếng của Diệp Lăng Phi xong ông ta vẫn không nhớ ra người này rút cuộc là ai. Nhưng trong lòng ông ta rất rõ, số điện thoại này của mình không phải người bình thường nào cũng biết, đã gọi điện cho mình, vậy chứng tỏ người này phải là người mình quen biết, hoặc không phải người bình thường, do vậy ông ta cẩn thận nói:
- Xem rút cuộc là việc gì nào, ồ, tôi muốn hỏi một chút, ông là...
- Diệp Lăng Phi, lẽ nào ông không nhớ số điện thoại của tôi? Diệp Lăng Phi hỏi.
- A...Diệp tiên sinh, làm sao lại không nhớ sô điện thoại của ông chứ.
Vị giám đốc sở vừa nghe, vội vàng nói:
- Điện thoại của tôi không hiện số gọi đến, hài, điện thoại hỏng mất rồi, nghe tiếng không được rõ lắm.
Vị giám đốc sở hoàn toàn chỉ là biện giải, Diệp Lăng Phi đương nhiên cũng biết rõ vị giám đốc sở chỉ là biện giải mà thôi, hắn cũng không muốn dài dòng với vị giám đốc sở nữa, chỉ nói:
- Tôi không muốn nói dài dòng nữa, siêu thị ở tiểu khu biệt thự Nam Sơn có vấn đề, hôm nay tôi mua xúc xích tại đó, phát hiện bên trong thịt có móng tay người, lẽ nào sở công thương các vị không có trách nhiệm điều tra sao, những việc như thế này cũng cần tôi phải nói, các ông có điều tra hay không?
- A...Việc này, Diệp tiên sinh, ông đừng vội, tôi sẽ phái người đi điều tra. Việc này và phòng vệ sinh cũng có liên quan, nhưng sở công thương chúng tôi nên phụ trách điều tra, được. Tôi bây giờ sẽ lập tức điều tra, nếu phát hiện có vấn đề gì nhất định sẽ xử lý nghiêm minh.
Vị giám đốc sở kia vốn định đẩy sự việc này cho người khác. Đó vốn là tác phong của ông ta, nhưng vừa rói ra, lại nghĩ người nói chuyện với mình có lẽ không đơn giản, mình mà nói ra, sẽ chỉ làm Diệp Lăng Phi càng tức giận, vì vậy lập tức thay đổi nói sẽ phái người đi điều tra ngay.
Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, thấy Diệp Lăng Phi cúp điện thoại xong, Bạch Tình Đình hỏi:
- Ông xã, anh có dự định gì?
Diệp Lăng Phi nói:
- Anh có thể có dự định gì? Những thứ để ăn để dùng đó, chúng ta đều không thể quản được, những thương nhân kia vì lợi nhuận mà không từ thủ đoạn, anh thấy cần phải tính toán kỹ một chút, thực phẩm bây giờ đều không an toàn, Tình Đình, em đã nghĩ qua chưa, chúng ta mở một siêu thị. Bảo đảm nguồn hàng nhập, như vậy, chúng ta có ăn thực phẩm tươi.
- Ồng xã, đó là chuyện nhỏ. Thực phẩm bây giờ đa số đều pha tạp những thứ đó, cứ cho là anh tự mở một siêu thị, cũng không thể bảo đảm những thực phẩm đó đều tốt, đúng không ạ?
Câu nói của Bạch Tình Đình đã nói đúng vào trọng điểm, thực sự đây là một vấn đề không thể xem nhẹ. Có một số thực phẩm bản thân nó khi xuất xưởng đã có vấn đề rồi, Diệp Lăng Phi cau mày nói:
- Tình Đình, vậy theo em nên làm thế nào?
- Trước mắt, chỉ còn cách tin tưởng những siêu thị đó. Đương nhiên, đó không phải là biện pháp giải quyết, chúng ta cần tự mình đi mua, giống như ông xã ban nãy nói đến, chúng ta có thể tự lập công ty để mua.
Diệp Lăng Phi nói:
- Tình Đình, em và anh có cùng suy nghĩ rồi, anh muốn chúng ta sẽ ngồi cùng với nhau. Tình Đình, như vậy nhé, hôm nay em đi tìm loại công ty này, chúng ta mua lại, biến thành công ty của chúng ta, nắm giữa nguồn hàng nhập, đây là bước thứ nhất, đợi hôm nay anh và Trương Lộ Tuyết bàn bạc xong, đến lúc đó sẽ bàn tiếp bước thứ hai, anh cho rằng bây giờ nếu chúng ta sống ở thành phố này, thì nên biến nó thành thành phố lý tưởng nhất, nơi khác anh không quan tâm, nhưng anh sẽ khiến điều kiện sống ở Vọng Hải đạt đến tiêu chuẩn sống của các nước phát triển trên thế giới.
Diệp Lăng Phi không phải thuận miệng mà nói vậy, đây là kế hoạch ban đầu của hắn. Diệp Lăng Phi muốn hợp nhất tập đoàn Thế Kỷ và Tân Á, cũng là vì nguyên nhân này. Trong lòng Diệp Lăng Phi có một kế hoạch phát triển rất đồ sộ. Kế hoạch phát triển ở Long Sơn hiện nay là một bộ phận nhỏ trong toàn bộ kế hoạch của Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi không hề nói quá chi tiết với Bạch Tình Đình, hắn chỉ nói với Bạch Tình Đình một cách đơn giản để Bạch Tình Đình hiểu rõ mục đích kế hoạch mà mình muốn làm là gì.
Bạch Tình Đình lái xe rời khỏi biệt thự, Xe của Diệp Lăng Phi vẫn chưa mua. Diệp Lăng Phi không hề vội vàng, vốn đã quen với việc lái xe, thỉnh thoảng không lái xe cũng là một sự lựa chọn không tồi. Bạch Tình Đình rời biệt thự không lâu, Diệp Lăng Phi cũng rời khỏi biệt thự. Hắn đi bộ từ biệt thự Nam Sơn đến bến xe gần nhất, Diệp Lăng Phi đi mất gần hai mươi phút. Trước bến xe chỉ có vài người đợi xe, ở đây đa số mọi người đều tự lái xe riêng, không có mấy người đi xe buýt.
Xe buýt đến, Diệp Lăng Phi bèn lên xe, ngồi ở hàng ghế sau cùng. Lợi ích lớn nhất của việc đi xe buýt là có nhiều thời gian, ung dung tự tại ngắm cảnh bên đường. Diệp Lăng Phi mặc dù trước đây đã từng lái xe đi qua tuyến đường này nhưng hắn không hề giống hôm nay ung dung tự tại ngắm cảnh bên đường. Hôm nay khi Diệp Lăng Phi ngồi xe buýt đến tập đoàn Tân Á đột nhiên phát hiện, kỳ thực thành phố này có sức hớp dẫn đặc biệt, cái gọi là phong cảnh có ở mọi góc của thành phố, chỉ cần bạn có tâm tìm kiếm, bạn sẽ phát hiện ra nét đẹp của thành phố này.
Diệp Lăng Phi luôn cho rằng hắn rất bận, đến mức không có thời gian để tĩnh tâm, từ từ cảm thụ hương vị thành phố. Hôm nay, Diệp Lăng Phi vô tình phát hiện ra sức hớp dẫn của thành phố này, đến mức khi xe đến bến, Diệp Lăng Phi suýt nữa quên xuống xe.
Xuống xe buýt, Diệp Lăng Phi nhìn thời gian, mới có chín rưỡi sáng, chưa đến mười giờ. Diệp Lăng Phi vẫn nhớ Trương Lộ Tuyết đã nói, cô ta khoảng mười giờ mới đến tập đoàn Tân Á. Diệp Lăng Phi chưa từng ngồi xe buýt, nên không biết ngồi xe buýt đến tập đoàn Tân Á cần bao nhiêu thời gian, hắn không ngờ mình lại đến sớm.
Đến sớm thì đến sớm vậy, Diệp Lăng Phi đi thẳng vào tòa nhà của tập đoàn Tân Á. Khi Diệp Lăng Phi đi vào tòa nhà tập đoàn Tân Á, bèn nghe thấy trong tòa nhà có tiếng cãi nhau ầm ào, hình như có người lớn tiếng chửi bới. Diệp Lăng Phi hơi sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ ở đây có chuyện gì vậy, tại sao mới sáng sớm đã có người đến đến đây chửi bới?
Diệp Lăng Phi vừa bước vào, bèn nhìn thấy ở phòng khách tầng một, có vài gã thanh niên đang đứng, trong đó một gã trọc đầu chỉ vào cô tiếp tân mắng:
- Cô nghe rõ đây, cô đừng cho rằng như vậy là xong chuyện rồi, nếu cô không ngoan ngoãn theo tôi, tôi sẽ giết chết cả nhà cô...
Ba nhân viên bảo vệ của tập đoàn Tân Á chặn trước mặt gã thanh niên kia, còn cô gái ở quầy lễ tân khoảng hai mươi tuổi nước mắt đầm đìa, ánh mắt như muốn trốn tránh gã thanh niên kia.
Đúng lúc đó Diệp Lăng Phi bước vào, số lần Diệp Lăng Phi đến tập đoàn Tân Á không nhiều, hắn không giống hồi trước nữa. Trước đây khi làm việc ở tập đoàn Tân Á, Diệp Lăng Phi thường xuyên đến tập đoàn Tân Á, mặc dù Diệp Lăng Phi thường rất muộn mới đến tập đoàn, nhưng ở tập đoàn Tân Á cũng quen mặt rồi. Bây giờ số lần hắn đến tập đoàn Tân Á ít đi rõ rệt, lần trước đến tập đoàn Tân Á cũng chỉ đảo qua, không ở lại lâu.
Hôm nay đến tập đoàn Tân Á tìm Trương Lộ Tuyết, Diệp Lăng Phi cảm thấy bên trong có chút mới lạ, một thời gian dài không đến tập đoàn Tân Á, cảm thấy tập đoàn Tân Á thay đổi rất nhiều. Trong ấn tượng của Diệp Lăng Phi, những bảo vệ năm đó của tập đoàn Tân Á rất hung dữ, không ai dám đến tập đoàn Tân Á gây sự. Bảo vệ bây giờ thân hình ốm yếu, xem ra không thể trấn áp người khác.
Diệp Lăng Phi đi qua, đến trước mặt mấy gã thanh niên kia, nói:
- Gây cái gì mà gây, mày nghĩ đây là chỗ nào, cút khỏi đây ngay.
Gã thanh niên đầu trọc quay đầu lại nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Mày là cái thứ gì mà đến quản việc của tao.
Diệp Lăng Phi nghe gã thanh niên đầu trọc kia nói xong, dang tay vả vào mặt gã thanh niên đầu trọc đó một cái. “Bạt” một tiếng, cả phòng khách đều nghe thấy âm thanh từ cái tát ấy. Lúc đó, mồm gã thanh niên đầu trọc bị đánh chảy máu, Diệp Lăng Phi mắng:
- Thằng nhãi con dám đến trước mặt tao ra oai, mày không đi hỏi thăm xem, tao là ai, một thằng nhãi con như mày lại dám nói như vậy, đúng là không muốn sống.
- Mày...
Gã thanh niên đầu trọc mới gào được một nửa, Diệp Lăng Phi đã đưa chân lên đá vào đùi gã thanh niên kia, một đá đã khiến hắn gục rồi. Diệp Lăng Phi quay sang mấy gã thanh niên kia, nói:
- Chúng mày đi cùng với nó hả?
Mấy gã thanh niên kia thấy Diệp Lăng Phi mạnh tay, không phải là loại vừa. Mấy gã thanh niên đi cùng gã thanh niên đầu trọc kia cũng chỉ là cáo mượn oai hùm, nếu gặp phải đối thủ nặng ký, bọn chúng cũng không dám làm gì. Bọn chúng nhìn Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi nhìn bọn chúng đều không nói gì. Diệp Lăng Phi nói với ba người bảo vệ:
- Gọi điện đến đồn cảnh sát, nói với bọn họ là tôi muốn bọn họ bắt tên khốn đầu trọc này nhốt một tháng, có bất kỳ vấn đề gì cứ đến gặp tôi.
Diệp Lăng Phi nói xong, bèn đi thẳng. Trong ba người bảo vệ có một người nhận ra Diệp Lăng Phi, anh ta vội vàng đẩy hai người bên cạnh, khẽ nói:
- Làm nhanh lên, vị này là ông chủ lớn của công ty chúng ta, không được đắc tội.
Ba người bảo vệ kia nói rồi lập tức đi gọi điện cho đồn công an, nhưng không ngờ gã thanh niên đầu trọc bị Diệp Lăng Phi đánh ngã đột nhiên bò dậy, gã ta trợn mắt nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Mày đợi đấy, nếu tao không cho mày biết sự lợi hại của tao, tao sẽ mang họ của mày.
Tên tiểu tử đó nói xong, bèn đi thẳng ra cửa. Diệp Lăng Phi nghe thấy câu nói của gã thanh niên đầu trọc bèn dừng lại, quay người mắng:
- Tao cho mày nói lại một lần.
Gã thanh niên đầu trọc đó cũng không phải là kẻ ngốc, mầy đòn ban nãy của Diệp Lăng Phi đã khiến tên tiểu tử đầu trọc này biết rằng, người đàn ông này không dễ đối phó. Đặc biệt là ban nãy gã nghe được Diệp Lăng Phi nói yêu cầu người của đồn công an đến xử lý, thì có thể biết được bản lĩnh của người này rất lớn, gã không phải là một ông chủ có thể chấp nhận thiệt thòi trước mắt, nhưng ý thức được nếu mình cứ tiếp tục gây chuyện ở đây, mình chắc chắn sẽ không có kết quả tốt. Ban nãy gã nói vậy chẳng qua là để cho người khác nghe, gã không muốn để người khác nghĩ mình sợ quá bỏ chạy.
Nhưng khi gã ta nghe Diệp Lăng Phi nói xong, tên tiểu tử đầu trọc đó biết nếu mình còn không chạy, rất có thể thật sự bỏ mạng ở đây, không dám dây dưa ở đây nữa, vội vàng cuốn xéo. Diệp Lăng Phi thấy tên tiểu tử đầu trọc bỏ chạy, hắn cau mày đi thẳng đến quầy lễ tân, nhìn cô gái nước mắt đầm đìa hỏi:
- Thằng đó làm cái gì vậy?
Cô gái kia nức nở nói:
- Anh ta...anh ta là bạn trai của tôi. Tôi muốn chia tay với anh ta, anh ta không đồng ý.
- Tôi hỏi cô thằng đó tên là gì. Tôi không quan tâm quan hên giữa hai người, đó là chuyện của hai người, không liên quan đến tôi, tôi chỉ muốn hỏi cô thằng đó tên là gì?
- Anh ta họ Mã, mọi người gọi anh ta là Mã Tam. Tôi cũng không biết tên thật của anh ta là gì, tôi chỉ biết anh ta tên Mã Tam.
Diệp Lăng Phi không ngờ lại có cô gái ngốc đến vậy, còn không cả biết tên của bạn trai mình. Diệp Lăng Phi nhìn cô gái kia nói:
- Cô vào tập đoàn Tân Á như thế nào?
Câu nói của Diệp Lăng Phi làm cô gái kia ngây người, cô ta nhìn người nhân viên lễ tân đứng cạnh, bèn thấy người nhân viên lễ tân kia nháy mắt ra hiệu với mình, người nhân viên lẽ tân kia là người đã có tuổi, nhận ra Diệp Lăng Phi, còn cô gái này là người mới đến tập đoàn Tân Á không lâu, không hề biết Diệp Lăng Phi là ai.
Cô gái đó nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Là...là trường học giới thiệu tôi, tôi...tôi học ở một trường bồi dưỡng, sau...sau dó được giới thiệu đến tập đoàn Tân Á.
Diệp Lăng Phi nghe đến đây, xua tay nói:
- Không phải tôi muốn hỏi cái đó, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, cô đã vào tập đoàn Tân Á, thì nên biết rõ công việc của tập đoàn, những việc riêng tư cá nhân như thế này sao lại mang đến công ty, cô đến tên bạn trai cũ là gì cũng không biết, tôi không biết cô rút cuộc có biết ý nghĩa công việc của mình là gì không, từ từ suy nghĩ, làm rõ một chuyện, kết bạn nhất định phải biết rõ dụng ý của đối phương,đừng có không làm gì rồi gây ra chuyện như thế này.
Diệp Lăng Phi nói xong, bèn đi vào thang máy. Ban nãy Diệp Lăng Phi không phải thật sự tức giận, mà chỉ là hơi cảm thấy bó tay với cô gái kia, đến tên bạn trai là gì cũng không biết, chỉ biêt gọi Mã Tam, đây rõ ràng chỉ là biệt hiệu.
Diệp Lăng Phi đến trước văn phòng của Trương Lộ Tuyết, bèn thấy Trịnh Khả Nhạc đang gục trên bàn máy tính, dường như đang gửi tin nhắn. Diệp Lăng Phi đẩy cửa vào, gõ lên bàn hai tiếng, âm thanh đó làm Trịnh Khả Nhạc sợ hết hồn, cô ta vội đặt điện thoại xuống, khi Trịnh Khả Nhạc thấy Diệp Lăng Phi đứng trước mặt mình, Trịnh Khả Nhạc mới thở phào nhẹ nhõm, nũng nịu nói:
- Làm người ta sợ chết khiếp, anh đúng là cố tình dọa người ta, em thật sự bị anh dọa hết hồn rồi, anh phải nuôi em đấy.
Diệp Lăng Phi không có tâm trạng đùa giỡn với Trịnh Khả Nhạc, hắn nói:
- Lộ Tuyết đã đến chưa?
- Trương tổng vẫn chưa đến. Anh có chuyện gì ạ?
- Anh đến tìm Trương Lộ Tuyết. Anh ngồi trong phòng Trương Lộ Tuyết đợi được rồi.
Diệp Lăng Phi nói xong, đẩy cửa văn phòng của Trương Lộ Tuyết, rồi đi vào trong. Trịnh Khả Nhạc thấy giọng điệu của Diệp Lăng Phi hình như có vẻ không vui, Trịnh Khả Nhạc nghĩ thầm:
- Lẽ nào là vì anh ta nhìn thấy mình vừa gửi tin nhắn ư? Không phải chứ, anh ta làm sao nhìn thấy nội dung tin nhắn của mình được?
Trịnh Khả Nhạc trong lòng không yên, đúng lúc đó tin nhắn lại gửi đến. Trịnh Khả Nhạc nhìn tin nhắn rồi vội vàng trả lời.
Diệp Lăng Phi đi vào phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết, hắn ngồi vào chỗ của Trương Lộ Tuyết, lấy điện thoại ra, gọi cho Tôn Hồng.
Tôn Hồng đang ở thành phố Đông Hải, sau sự việc ở Đông Hải lần trước, Tôn Hồng bèn ở lại Đông Hải. Tôn Hồng nghe điện thoại của Diệp Lăng Phi vội vàng nói:
- Diệp tiên sinh, anh có việc gì vậy?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôn Hồng, lâu rồi không liên lạc. Gần đây thế nào?
Tôn Hồng cười nói:
- Cũng bình thường. Diệp tiên sinh, tôi rất thích thành phố Đông Hải, nơi đây phù hợp để tôi phát triển, công việc giải quyết thật sự rất thuận lợi.
Diệp Lăng Phi đương nhiên hiểu rõ sự thuận lợi mà Tôn Hồng nói đến, sự đả kích lần trước đã càn quyét một lượt giới xã hội đen ở Đông Hải, đúng thời điểm trống ấy, Tôn Hồng xuất hiện. Tôn Hồng năm đó là xã hội đen ở Vọng Hải, mặc dù dưới sự khuyên giải của Diệp Lăng Phi tạm thời đi theo chính đạo, nhưng sở trường nhất của hắn ta không phải là cái gọi là kinh doanh, mà là quản lý con người như thế nào, đấy mới là việc mà Tôn Hồng có sở trường nhất.
Môi trường rộng lớn ở Đông Hải tạo điều kiện cho Tôn Hồng phát huy những thủ đoạn sở trường của mình, như cá gặp nước, Tôn Hồng ở Đông Hải có thể nói là hô phong hoán vũ, tất nhiên không muốn quay về Vọng Hải.
Diệp Lăng Phi nghe thấy Tôn Hồng nói vậy, cười nói:
- Thích ở Đông Hải cũng tốt, ở đó cố gắng phát triển, đừng gây ra chuyện gì, mọi việc làm tốt một chút đừng để người khác nắm được sơ hở. Tôn Hồng, tôi tin anh hiểu ý tôi.
- Diệp tiên sinh, những việc này tôi đều hiểu. Diệp tiên sinh, anh cứ yên tâm, tôi sẽ không gây ra chuyện gì đâu.
Diệp Lăng Phi nói:
- Tôn Hồng, tôi hỏi anh một người, ở thành phố Vọng Hải tên là Mã Tam, anh có ấn tượng gì về người này không?
Tôn Hồng chần chừ một lúc, rồi nói:
Mã Tam? Diệp tiên sinh, tôi không nhớ có người như vậy, hơn nữa bây giờ tôi ở Đông Hải rồi, ở tình hình ở Vọng Hải như thế nào, tôi cũng không hiểu rõ lắm...
Trong lúc Tôn Hồng và Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại với nhau, Trịnh Khả Nhạc đẩy cửa phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết, bưng cà phê vào. Trịnh Khả Nhạc thấy Diệp Lăng Phi ngồi ở ghế của Trương Lộ Tuyết, tay đang nghe điện thoại, cô ta cẩn thận bưng cà phê đến bàn trước mặt Diệp Lăng Phi, đặt cà phê xuống, nhưng Trịnh Khả Nhạc không đi ra mà đứng đối diện với Diêp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi mặc dù nhìn thấy Trịnh Khả Nhạc đứng trước mặt mình, nhưng hắn không hề có ý che dấu, tay vẫn cầm điện thoại nói:
- Tôn Hồng, vậy phiền anh điều tra giúp tôi tên tiểu tử đó, ban nãy nó dám chạy đến tập đoàn Tân Á, tôi muốn biết tên tiểu tử Mã Tam ấy có lai lịch thế nào, Tôn Hồng, anh hiểu ý tôi chứ?
- Diệp tiên sinh, tôi hiểu rồi, mặc dù tôi không ở Vọng Hải, nhưng tôi vẫn có bạn bè ở đó, tôi sẽ nhờ bọn họ nghe ngóng. Có thể một số thanh niên không biết quy tắc, cũng không hiểu anh là ai, Diệp tiên sinh, anh không cần lo lắng.
- Tôi không lo lắng, tôi chỉ cảm thấy có người dám đến tập đoàn Tân Á gây chuyện, tôi muốn biết tên tiểu tử đó rút cuộc có bản lĩnh gì.
Diệp Lăng Phi và Tôn Hồng nói chuyện điện thoại xong, hắn vứt điện thoại xuống bàn trước mặt, thò tay lấy cốc cà phê, uống một ngụm rồi đặt cốc cà phê xuống, nhìn Trịnh Khả Nhạc đang đứng trước mặt hắn nói:
- Khả Lạc, em đứng ở đây làm gì? Lẽ nào có việc gì muốn nói với anh?
Trịnh Khả Nhạc thấy Diệp Lăng Phi khi nói với cô ta trên mặt không hề nở nụ cười, Trịnh Khả Nhạc cho rằng Diệp Lăng Phi thật sự đã nhìn thấy cô ta ban nãy gửi tin nhắn, vội vàng nói: Em chỉ muốn giải thích với anh một chút.
- Giải thích?
Diệp Lăng Phi hơi sửng sốt, nhìn Trịnh Khả Nhạc nói:
- Giải thích cái gì?
Trịnh Khả Nhạc nói:
- Chính là việc ban nãy gửi tin nhắn. Đó là bạn học đại học của em, kỳ nghỉ 1/5 vừa rồi gặp nhau, bọn em mới nói chuyện một chút, không có chuyện gì khác.
Diệp Lăng Phi nghe Trịnh Khả Nhạc nói như vậy cười nói:
- Khả Nhạc, anh không hề biết em cần giải thích với anh cái gì, chuyện này có quan hệ gì với anh sao?
- A...
Trịnh Khả Nhạc nghe Diệp Lăng Phi nói xong, cô ta trợn tròn mắt, nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp đại ca, lẽ nào anh không phải vì nhìn thấy em nhắn tin mà tức giân sao?
- Anh từng nói là anh tức giận sao?
Diệp Lăng Phi vắt chân lên, thò tay lấy cốc cà phê, hắn đưa lên miệng thổi sau đó mới uống, lần này Diệp Lăng Phi uống hết cốc cà phê còn lại rồi đặt cốc xuống bàn, nói:
- Anh không biết ban nãy em làm gì, anh cũng không quan tâm rút cuộc em làm gì, Khả Nhạc, em tự do, anh sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của em, bây giờ em có thể yên tâm rồi chứ, anh không hề tức giận.
Trịnh Khả Nhạc nghe Diệp Lăng Phi nói câu đó xong, thở dài nhẹ nhõm, nói:
- Diệp đại ca, em thật sự đã nghĩ ban nãy anh tức giận.
Trịnh Khả Nhạc thấy Diệp Lăng Phi nở nụ cười, gan mới to trở lại đến bên Diệp Lăng Phi nũng nịu:
- Diệp đại ca, kỳ nghỉ 1/5 anh không gọi điện cho em, em còn nghĩ anh sẽ gọi điện cho em.
Diệp Lăng Phi vênh mặt, nhìn Trịnh Khả Nhạc nói:
- Tại sao anh phải gọi điện cho em? Lẽ nào em không biết kỳ nghỉ 1/5 anh rất bận sao, anh có cần thiết gọi điện cho em không?
Trịnh Khả Nhạc nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, trong lòng lại không yên. Cô ta thấy khi Diệp Lăng Phi nói khẩu khí không thân thiết với cô ta như trước đây, điều này khiến Trịnh Khả Nhạc không yên, cô ta cúi người xuống, khuôn mặt xinh đẹp sát vào mặt Diệp Lăng Phi, nũng nịu:
- Diệp đại ca, anh nhất định là giận rồi.
- Anh không tức giận. Hôm nay anh có việc tìm Lộ Tuyết, em đừng nghĩ nhiều, khi em đi ra, gọi điện cho Trương Lộ Tuyết, hỏi cô ấy khi nào đến công ty, em nói với cô ấy, anh đã ở công ty đợi cô ấy rồi.
Trịnh Khả Nhạc đứng thẳng lên, cô ta có chút thất vọng, nói:
- Được rồi, em biết rồi.
Trịnh Khả Nhạc nói rồi định đi, Diệp Lăng Phi ban nãy nghe Trịnh Khả Nhạc nói tỏ ra có phần không vui, hắn đột nhiên vỗ vào đùi mình một cái nói:
- Khả Nhạc, hình như rất lâu rồi anh chưa ôm em, đến đây, để anh yêu một chút nào.
Diệp Lăng Phi vừa nói xong, Trịnh Khả Nhạc quả nhiên dừng lại, quay sang Diệp Lăng Phi nũng nịu nói:
- Em không thèm.
Mặc dù Trịnh Khả Nhạc nói vậy, nhưng cô ta vẫn đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, ngồi vào trong lòng Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi ôm lấy Trịnh Khả Nhạc, gạt bện tóc của cô ta sang một bên rồi hôn vào miệng Trịnh Khả Nhạc, tay hắn thò vào trong váy Trịnh Khả Nhạc, nói:
- Khả Nhạc, em nói thật với anh, ban nãy em lo lăng cái gì?
- Người ta lo lắng anh tức giận. Em lo anh tức giận vì em nhắn tin cho người đàn ông khác.
Diệp Lăng Phi nghe xong cười nói:
- Thì ra là vậy, em lo anh ghen à, ừ, được rồi, anh thừa nhận anh ghen rồi, một đại mỹ nhân như em, anh làm sao nỡ để em rời khỏi anh, Khả Nhạc, cuộc sống gần đây thế nào, có thiếu tiền tiêu không?
Trịnh Khả Nhạc nghe thấy Diệp Lăng Phi nhắc đến chuyện tiền, cô ta nói:
- Đương nhiên là thiếu tiền tiêu rồi. Bây giờ em rất nghèo, đến tiền mua mỹ phẩm cũng không có.
- Sao lại như vậy? Lẽ nào kỳ nghỉ 1/5 em về nhà, tiêu hết tiền rồi.
- Đâu có. Em về nhà tiêu tiền rất tiết kiệm, nhưng em căn bản không có bao nhiêu tiền, lại còn tiền thuê nhà, mua quần áo, mỹ phẩm, tháng này chẳng còn bao nhiêu tiền nữa.
Diệp Lăng Phi ôm Trịnh Khả Nhạc, nghe Trịnh Khả Nhạc kể khổ, hắn lạnh lùng nói:
- Được rồi, Khả Nhạc, em đừng kể khổ với anh nữa, anh đương nhiên biết con tiểu nha đầu này lúc nào cũng rất nghèo, lúc nào tiền cũng không đủ tiêu, có biết tại sao anh không muốn đưa cho em quá nhiều tiền không?
Trịnh Khả Nhạc nhìn Diệp Lăng Phi bĩu môi nói:
- Tại sao? Bởi vì anh cẩn thận, anh keo kiệt.
- Bởi vì nếu anh đưa tiền cho em, anh cảm thấy quan hệ giữa anh và em sẽ trở thành quan hệ bao nuôi, anh không muốn xảy ra tình trạng đó. Anh hy vọng em có thể dựa vào sức mình để kiếm tiền, anh thấy, mức lương hiện tại của em có thể đáp ứng được cuộc sống của em, đương nhiên, với điều kiện là anh không đòi em hai mươi vạn đồng đó.
Trịnh Khả Nhạc nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến hai mươi vạn đồng, nói:
- Hả, Diệp đại ca, anh vẫn còn nhớ hai mươi vạn đồng đó sao. Người ta cứ tưởng anh đã quên rồi.
- Anh làm sao quên được. Nếu anh quên, anh chẳng hóa ra là tiêu tiền vô độ sao, ghi nhớ đấy, không được tiêu tiền lung tung, được rồi, dậy thôi, đi gọi điện cho Trương Lộ Tuyết, hỏi cô ấy khi nào đến công ty.
Trịnh Khả Nhạc rất không muốn đứng dậy, cô ta đứng bên cạnh Diệp Lăng Phi, than thở:
- Diệp đại ca, ban nãy em còn tưởng anh sẽ trợ cấp cho em một chút, không ngờ anh lại muốn dạy dỗ em.
- Khả Nhạc, đó không phải là dạy dỗ, mà là anh đang giúp em. Em tiêu tiền quá ghê gớm, như thế không hề tốt, nếu như em tiết kiệm một chút, có lẽ anh sẽ trợ cấp cho em, còn tiêu tiền như bây giờ anh sẽ không trợ cấp cho em đâu.
Trịnh Khả Nhạc nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, trên mặt nở nụ cười nói:
- Diệp đại ca, anh không lừa em chứ?
Diệp Lăng Phi nhìn Trịnh Khả Nhạc nói:
- Tại sao anh phải lừa em? Em thấy anh có cần thiết phải lừa em không?
Trịnh Khả Nhạc vội vàng nói:
- Diệp đại ca, anh đương nhiên sẽ không lừa em rồi. Diệp đại ca, vậy cứ như thế nhé, bây giờ em đi gọi điện cho Trương tổng, hỏi Trương tổng khi nào đến, vâng, tháng này em sẽ tiết kiệm tiền, đợi đến cuối tháng, em có thể nhờ Diệp đại ca trợ cấp cho em một chút rồi.
Diệp Lăng Phi lắc đầu cười nói:
- Khả Nhạc, em đừng có ở đây dài dòng nữa, nếu em còn dài dòng nữa, anh sẽ không trợ cấp cho em nữa đâu.
Trịnh Khả Nhạc nghe Diệp Lăng Phi nói vậy không dám lằng nhằng nữa, vội vàng đi ra ngoài.
Diệp Lăng Phi thấy Trịnh Khả Lạc đi ra ngoài, hắn nằm ngả ra ghế, nhắm mắt. Trịnh Khả Nhạc gọi điện cho Trương Lộ Tuyết, khi Trịnh Khả Nhạc gọi điện cho Trương Lộ Tuyết, Trương Lộ Tuyết đang trên đường đến tập đoàn Tân Á. Nghe thấy Trịnh Khả Nhạc nói Diệp Lăng Phi đã ở văn phòng đợi, Trương Lộ Tuyết bĩu môi, hừ lạnh lùng nói:
- Để anh ta đợi được rồi.
Trương Lộ Tuyết cúp điện thoại, mặc dù Trương Lộ Tuyết ngoài miệng tỏ ra không quan tâm đến Diệp Lăng Phi, nhưng cô ta lại chạy xe nhanh hơn. Trương Lộ Tuyết và Diệp Lăng Phi rất lâu rồi không gặp nhau, ngày hôm qua, Trương Lộ Tuyết còn gọi điện cho Diệp Lăng Phi, không cần nói cũng biết là rất muốn gặp Diệp Lăng Phi.
Trương Lộ Tuyết có vẻ không để ý đến Diệp Lăng Phi, kỳ thực, đó chỉ là giả bộ mà thôi. Cô ta là một người phụ nữ, làm sao có thể không để ý đến Diệp Lăng Phi. Trương Lộ Tuyết trong lòng luôn có Diệp Lăng Phi, chỉ là, cô ta không muốn để tình cảm đó biểu lộ ra quá rõ.
Trương Lộ Tuyêt có dự định của riêng mình, mặc dù trong lòng có Diệp Lăng Phi, nhưng Diệp Lăng Phi là chồng của Bạch Tình Đình. Cô ta lại không thể cướp Diệp Lăng Phi khỏi tay Bạch Tình Đình, đã không thể kết hôn với Diệp Lăng Phi, vậy Trương Lộ Tuyết dự tính đi một con đường khác, đó là khiến Diệp Lăng Phi luôn ở bên cạnh mình.
Trương Lộ Tuyết cũng nhận ra, muốn chinh phục loại đàn ông giống Diệp Lăng Phi, bản thân mình không thể giống một con mèo ngoan ngoãn, nếu như vậy, ngược lại sẽ khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy mình chẳng có ý nghĩa gì, và không hứng thú nữa. Cô ta luôn tạo cho Diệp Lăng Phi cảm giác nửa gần nửa xa, ít nhất cần biểu hiện ra mặt độc lập của mình, khiến Diệp Lăng Phi nhận thấy sự khác biệt giữa mình và Bạch Tình Đình, chỉ có như vậy, mới có thể khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy bản thân mỉnh rất có sức hớp dẫn.
Trong lòng Trương Lộ Tuyết dự định như vậy, nên mới có thái độ không quan tâm gì đến Diệp Lăng Phi. Nhưng trong lòng Trương Lộ Tuyết lại rất nhớ Diệp Lăng Phi.
Cô ta tăng tốc đi đến văn phòng của tập đoàn Tân Á. Trương Lộ Tuyết đi vào bãi đỗ xe, vừa mới đỗ xong, bèn nhìn thấy phó tổng của tập đoàn Tân Á Trần Ngọc Đình đi chiếc Audi màu đen cũng đi vào bãi đỗ xe, đây là gặp mặt đầu tiên của Trương Lộ Tuyết và Trần Ngọc Đình sau kỳ nghỉ 1/5
Trương Lộ Tuyết nhìn thấy Trần Ngọc Đình, cô ta xuống xe, nhưng không lập tức đi vào tập đoàn Tân Á mà ở bên cạnh xe của mình, nhìn Trần Ngọc Đình đỗ xe.
“Phó tổng Trần” Trương Lộ Tuyết chủ động chào hỏi với Trần Ngọc Đình, Trần Ngọc Đình là chủ lực của tập đoàn, Trương Lộ Tuyết là tổng nhưng năng lực không bằng Trần Ngọc Đình. Trong lòng Trương Lộ Tuyết cũng thừa nhận điều này, do vậy, đặc biệt xẹm trọng Trần Ngọc Đình. Trần Ngọc Đình mặc quần áo viên chức, thắt dây lưng thể hiện rõ cơ thể đầy đặn của cô ta. Cô ta cầm một cái túi sách, xuống xe xong, Trần Ngọc Đình đi về phía Trương Lộ Tuyết, đến trước mặt Trương Lộ Tuyết, Trần Ngọc Đình chào Trương Lộ Tuyết, nói: Trương tổng, tôi có một việc muốn bàn với chị.
Trần Ngọc Đình muốn nói chính là chuyện mà Diệp Lăng Phi và cô ta đã nói, lúc đó Diệp Lăng Phi đã nói để cho Trần Ngọc Đình và Trương Lộ Tuyết bàn với nhau một chút, Trần Ngọc Đình luôn nhớ chuyện này, hôm nay gặp Trương Lộ Tuyết, Trần Ngọc Đình muốn cùng Trương Lộ Tuyết bàn bạc một chút.
Trương Lộ Tuyết đi thẳng về phía cửa toàn nhà, vừa đi vừa nói:
- Phó tổng Trần, đợi đến công ty của chúng ta rồi nói, ồ, trong văn phòng của tôi còn có một vị đại gia không đắc tội được đang ngồi ở đấy, để tôi tiễn vị đại gia đó đi rồi sẽ đi tìm chị.
Trần Ngọc Đình nghe Trương Lộ Tuyết nói vậy, hơi sửng sốt, cô ta nhìn Trương Lộ Tuyết hỏi:
- Trương tổng, người chị nói là ai vậy? Trần Ngọc Đình rất hiếu kỳ, rút cuộc là ai mà có thể khiến Trương Lộ Tuyết nói như vậy, lại còn là một đại gia không thể đắc tội, trong ấn tượng của Trần Ngọc Đình, hình như không có người như vậy.
- Diệp Lăng Phi. Trương Lộ Tuyết nói.
Trần Ngọc Đình nghe Trương Lộ Tuyết nhắc đến tên Diệp Lăng Phi, cô ta cười nói:
- Thì ra là anh ta, đúng là không thể đắc tội, nhưng anh ta sao lại có hứng thú đến tập đoàn Tân Á?
- Tôi cũng không rõ. Tối hôm qua anh ta gọi điện cho tôi, nói hôm nay đến tập đoàn Tân Á bàn chuyện với tôi, hài, đừng nhắc đến anh ta tốt hơn, cứ nhắc đến anh ta đầu tôi lại đau, đúng là một đại gia không thể đắc tội được, tôi mong rằng không bao giờ phải nhìn thấy anh ta đến tập đoàn Tân Á nữa.
Trương Lộ Tuyết trước mặt Trần Ngọc Đình đương nhiên sẽ không để lộ ra trong lòng cô ta thật sự rất muốn gặp Diệp Lăng Phi. Cô ta nói như vậy, cũng chỉ là muốn che đậy một chút mà thôi. Trần Ngọc Đình cười nói:
- Trương tổng, Diệp Lăng Phi đó lại là đại cổ đông của tập đoàn Tân Á chúng ta, không có anh ta, tập đoàn Tân Á chúng ta cũng sẽ không thể phát triển tốt được.
Trương Lộ Tuyết cười:
- Ý của tôi là, anh ta chỉ cẩn để tiền lại là được rồi. Còn về người, tốt nhất là không xuất hiện, để đỡ đi mỗi lần xuất hiện lại có chuyện phiền phức xảy ra, ai biết được lần này đến tập đoàn Tân Á lại muốn làm gì, vừa nghĩ đến cách anh ta nói chuyện, là lại cảm thấy đau đầu, phó tổng Trần, năm đó chỉ làm thế nào mà chấp nhận được anh ta, tôi còn nhớ lúc đầu anh ta làm cấp dưới cho chị khá lâu.
Trương Lộ Tuyết vừa nhắc đến chuyện năm đó, Trần Ngọc Đình lại thấy động lòng. Cô ta nhớ lại cảnh tượng cùng Điệp Lăng Phi ân ái lúc đó, bây giờ cô ta và Diệp Lăng Phi nhiều nhất cũng chỉ nói chuyện bạn bè, không thân mật như trước đây.
- Phó tổng Trần...Phó tổng Trần...
Tiếng Trương Lộ Tuyết vang lên bên tai Trần Ngọc Đình, Trần Ngọc Đình mới nhận ra mình có chút thất thần, ban nãy suy nghĩ quá nhập thần. Trương Lộ Tuyết nhìn Trần Ngọc Đình nói:
- Phó tổng Trần, chị làm sao vậy?
Trần Ngọc Đình không muốn để Trương Lộ Tuyết nhận ra, vội vàng nói:
- À, không có gì, không có gì, ban nãy tôi nghĩ về mục đích Diệp Lăng Phi đến tập đoàn Tân Á. Trương tổng, chi mau đi gặp Diệp Lăng Phi đi, bây giờ tôi cũng rất muốn biết Diệp Lăng Phi đến tập đoàn rút cuộc là vì cái gì!
Nghe thấy tiếng thét của cô hộ lý kia, Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình khá sửng sốt, Diệp Lăng Phi vội vàng xuống giường, cùng Bạch Tình Đình ra khỏi phòng ngủ.
Bèn nhìn thấy ở hành lang tầng hai, cô gái đó sắc mặt nhợt nhạt, cạnh chân cô ta có một cái đĩa, rơi vài miếng xúc xích. Loại xúc xích này đều là đều là loại xúc xích có bán trong siêu thị, chỉ là vỏ ngoài bị lột đi. Cô gái kia đứng ở hành lang, sắc mặt nhợt nhạt.
Không chỉ có Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình chạy ra, đến Minako và Suzu Yamakawa ở tầng ba cũng vội vàng đi xuống, bọn họ nghe thấy tiếng thét cũng muốn biết rút cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Lăng Phi vội chạy đến, nhìn cô gái kia rồi hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Cô gái chỉ vào miếng xúc xích rơi dưới đất nói:
- Móng tay...móng tay. Bên trong cái đó có móng tay.
Diệp Lăng Phi nghe cô gái đó nhắc đến móng tay, hắn cúi người xuống, nhặt một miếng xúc xích lên, nhìn qua rồi nói:
- Tôi tưởng có chuyện gì cơ, thì ra chỉ là móng tay, có cái gì ghê gớm mà phải làm toáng lên.
Cô gái đó ấp úng nói:
- Tôi...tôi đã từng nghe một câu chuyện, câu chuyện... Tôi nghe...nghe người ta nói...thịt...
- Thịt làm sao? Không phải có người nói xúc xích là dùng thịt người để làm đấy chứ, chẳng qua chỉ là những truyền thuyết mà thôi, cô cũng chưa từng nhìn thấy, nhưng cũng có người nói mùi vị thịt người rất ngon, nếu thật sự dùng thịt người để làm chỗ xúc xích này, vậy cô rất may mắn đấy, cô có thể được ăn thịt người, hài, được rồi, ăn cơm, ăn cơm, mau xuống lầu ăn cơm.
Diệp Lăng Phi xua tay, ngầm nói với mọi người không cần quá ngạc nhiên, không có chuyện gì cả. Cô gái kia nghe Diệp Lăng Phi nói xong, trong lòng vẫn sợ hãi. Nhưng nhưng chuyện thế này ai gặp phải cũng cảm thấy ghê sợ, nên cô gái đó trong lòng cảm thấy ghệ sợ, cũng là chuyện bình thường.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đi xuống, hắn không đi ngay vào phòng bếp mà ngồi ở salong phòng khách, lấy thuốc ra hút.
- Tình Đình, em gọi Trương Vân lại đây. Diệp Lăng Phi nói.
Diệp Lăng Phi gọi Trương Vân đến, Diệp Lăng Phi ngồi trên salong, bỏ điếu thuốc trong mồm ra, nhìn Trương Vân nói:
- Trương Vân, xúc xích đó mua ở siêu thị đúng không?
Trương Vân gật đầu, nói:
- Vâng! Chính là siêu thị ở cửa tiểu khu nhà chúng ta.
Diệp Lăng Phi nói với Trương Vân: Được rồi, không có chuyện gì đâu, cô dọn dẹp chuẩn bị ăn cơm đi. Diệp Lăng Phi không nói với Trương Vân nữa, hắn lấy điện thoại ra, ấn số. Hắn ấn số đến sở công thương thành phố, trực tiếp gọi điện cho giám đốc sở Công thương, lần trước Diệp Lăng Phi đã có số điện thoại của giám đốc, lần này hắn trực tiếp gọi đến số của giám đốc sở công thương.
Điện thoại kết nối xong, Diệp Lăng Phi nói:
- Chỗ tôi xảy ra chút việc, không biết nên tìm ai giải quyết?
Vị giám đốc sở công thương nhìn số điện thoại của Diệp Lăng Phi, ban đầu không hề nhớ ra người này là ai, nghe tiếng của Diệp Lăng Phi xong ông ta vẫn không nhớ ra người này rút cuộc là ai. Nhưng trong lòng ông ta rất rõ, số điện thoại này của mình không phải người bình thường nào cũng biết, đã gọi điện cho mình, vậy chứng tỏ người này phải là người mình quen biết, hoặc không phải người bình thường, do vậy ông ta cẩn thận nói:
- Xem rút cuộc là việc gì nào, ồ, tôi muốn hỏi một chút, ông là...
- Diệp Lăng Phi, lẽ nào ông không nhớ số điện thoại của tôi? Diệp Lăng Phi hỏi.
- A...Diệp tiên sinh, làm sao lại không nhớ sô điện thoại của ông chứ.
Vị giám đốc sở vừa nghe, vội vàng nói:
- Điện thoại của tôi không hiện số gọi đến, hài, điện thoại hỏng mất rồi, nghe tiếng không được rõ lắm.
Vị giám đốc sở hoàn toàn chỉ là biện giải, Diệp Lăng Phi đương nhiên cũng biết rõ vị giám đốc sở chỉ là biện giải mà thôi, hắn cũng không muốn dài dòng với vị giám đốc sở nữa, chỉ nói:
- Tôi không muốn nói dài dòng nữa, siêu thị ở tiểu khu biệt thự Nam Sơn có vấn đề, hôm nay tôi mua xúc xích tại đó, phát hiện bên trong thịt có móng tay người, lẽ nào sở công thương các vị không có trách nhiệm điều tra sao, những việc như thế này cũng cần tôi phải nói, các ông có điều tra hay không?
- A...Việc này, Diệp tiên sinh, ông đừng vội, tôi sẽ phái người đi điều tra. Việc này và phòng vệ sinh cũng có liên quan, nhưng sở công thương chúng tôi nên phụ trách điều tra, được. Tôi bây giờ sẽ lập tức điều tra, nếu phát hiện có vấn đề gì nhất định sẽ xử lý nghiêm minh.
Vị giám đốc sở kia vốn định đẩy sự việc này cho người khác. Đó vốn là tác phong của ông ta, nhưng vừa rói ra, lại nghĩ người nói chuyện với mình có lẽ không đơn giản, mình mà nói ra, sẽ chỉ làm Diệp Lăng Phi càng tức giận, vì vậy lập tức thay đổi nói sẽ phái người đi điều tra ngay.
Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, thấy Diệp Lăng Phi cúp điện thoại xong, Bạch Tình Đình hỏi:
- Ông xã, anh có dự định gì?
Diệp Lăng Phi nói:
- Anh có thể có dự định gì? Những thứ để ăn để dùng đó, chúng ta đều không thể quản được, những thương nhân kia vì lợi nhuận mà không từ thủ đoạn, anh thấy cần phải tính toán kỹ một chút, thực phẩm bây giờ đều không an toàn, Tình Đình, em đã nghĩ qua chưa, chúng ta mở một siêu thị. Bảo đảm nguồn hàng nhập, như vậy, chúng ta có ăn thực phẩm tươi.
- Ồng xã, đó là chuyện nhỏ. Thực phẩm bây giờ đa số đều pha tạp những thứ đó, cứ cho là anh tự mở một siêu thị, cũng không thể bảo đảm những thực phẩm đó đều tốt, đúng không ạ?
Câu nói của Bạch Tình Đình đã nói đúng vào trọng điểm, thực sự đây là một vấn đề không thể xem nhẹ. Có một số thực phẩm bản thân nó khi xuất xưởng đã có vấn đề rồi, Diệp Lăng Phi cau mày nói:
- Tình Đình, vậy theo em nên làm thế nào?
- Trước mắt, chỉ còn cách tin tưởng những siêu thị đó. Đương nhiên, đó không phải là biện pháp giải quyết, chúng ta cần tự mình đi mua, giống như ông xã ban nãy nói đến, chúng ta có thể tự lập công ty để mua.
Diệp Lăng Phi nói:
- Tình Đình, em và anh có cùng suy nghĩ rồi, anh muốn chúng ta sẽ ngồi cùng với nhau. Tình Đình, như vậy nhé, hôm nay em đi tìm loại công ty này, chúng ta mua lại, biến thành công ty của chúng ta, nắm giữa nguồn hàng nhập, đây là bước thứ nhất, đợi hôm nay anh và Trương Lộ Tuyết bàn bạc xong, đến lúc đó sẽ bàn tiếp bước thứ hai, anh cho rằng bây giờ nếu chúng ta sống ở thành phố này, thì nên biến nó thành thành phố lý tưởng nhất, nơi khác anh không quan tâm, nhưng anh sẽ khiến điều kiện sống ở Vọng Hải đạt đến tiêu chuẩn sống của các nước phát triển trên thế giới.
Diệp Lăng Phi không phải thuận miệng mà nói vậy, đây là kế hoạch ban đầu của hắn. Diệp Lăng Phi muốn hợp nhất tập đoàn Thế Kỷ và Tân Á, cũng là vì nguyên nhân này. Trong lòng Diệp Lăng Phi có một kế hoạch phát triển rất đồ sộ. Kế hoạch phát triển ở Long Sơn hiện nay là một bộ phận nhỏ trong toàn bộ kế hoạch của Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi không hề nói quá chi tiết với Bạch Tình Đình, hắn chỉ nói với Bạch Tình Đình một cách đơn giản để Bạch Tình Đình hiểu rõ mục đích kế hoạch mà mình muốn làm là gì.
Bạch Tình Đình lái xe rời khỏi biệt thự, Xe của Diệp Lăng Phi vẫn chưa mua. Diệp Lăng Phi không hề vội vàng, vốn đã quen với việc lái xe, thỉnh thoảng không lái xe cũng là một sự lựa chọn không tồi. Bạch Tình Đình rời biệt thự không lâu, Diệp Lăng Phi cũng rời khỏi biệt thự. Hắn đi bộ từ biệt thự Nam Sơn đến bến xe gần nhất, Diệp Lăng Phi đi mất gần hai mươi phút. Trước bến xe chỉ có vài người đợi xe, ở đây đa số mọi người đều tự lái xe riêng, không có mấy người đi xe buýt.
Xe buýt đến, Diệp Lăng Phi bèn lên xe, ngồi ở hàng ghế sau cùng. Lợi ích lớn nhất của việc đi xe buýt là có nhiều thời gian, ung dung tự tại ngắm cảnh bên đường. Diệp Lăng Phi mặc dù trước đây đã từng lái xe đi qua tuyến đường này nhưng hắn không hề giống hôm nay ung dung tự tại ngắm cảnh bên đường. Hôm nay khi Diệp Lăng Phi ngồi xe buýt đến tập đoàn Tân Á đột nhiên phát hiện, kỳ thực thành phố này có sức hớp dẫn đặc biệt, cái gọi là phong cảnh có ở mọi góc của thành phố, chỉ cần bạn có tâm tìm kiếm, bạn sẽ phát hiện ra nét đẹp của thành phố này.
Diệp Lăng Phi luôn cho rằng hắn rất bận, đến mức không có thời gian để tĩnh tâm, từ từ cảm thụ hương vị thành phố. Hôm nay, Diệp Lăng Phi vô tình phát hiện ra sức hớp dẫn của thành phố này, đến mức khi xe đến bến, Diệp Lăng Phi suýt nữa quên xuống xe.
Xuống xe buýt, Diệp Lăng Phi nhìn thời gian, mới có chín rưỡi sáng, chưa đến mười giờ. Diệp Lăng Phi vẫn nhớ Trương Lộ Tuyết đã nói, cô ta khoảng mười giờ mới đến tập đoàn Tân Á. Diệp Lăng Phi chưa từng ngồi xe buýt, nên không biết ngồi xe buýt đến tập đoàn Tân Á cần bao nhiêu thời gian, hắn không ngờ mình lại đến sớm.
Đến sớm thì đến sớm vậy, Diệp Lăng Phi đi thẳng vào tòa nhà của tập đoàn Tân Á. Khi Diệp Lăng Phi đi vào tòa nhà tập đoàn Tân Á, bèn nghe thấy trong tòa nhà có tiếng cãi nhau ầm ào, hình như có người lớn tiếng chửi bới. Diệp Lăng Phi hơi sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ ở đây có chuyện gì vậy, tại sao mới sáng sớm đã có người đến đến đây chửi bới?
Diệp Lăng Phi vừa bước vào, bèn nhìn thấy ở phòng khách tầng một, có vài gã thanh niên đang đứng, trong đó một gã trọc đầu chỉ vào cô tiếp tân mắng:
- Cô nghe rõ đây, cô đừng cho rằng như vậy là xong chuyện rồi, nếu cô không ngoan ngoãn theo tôi, tôi sẽ giết chết cả nhà cô...
Ba nhân viên bảo vệ của tập đoàn Tân Á chặn trước mặt gã thanh niên kia, còn cô gái ở quầy lễ tân khoảng hai mươi tuổi nước mắt đầm đìa, ánh mắt như muốn trốn tránh gã thanh niên kia.
Đúng lúc đó Diệp Lăng Phi bước vào, số lần Diệp Lăng Phi đến tập đoàn Tân Á không nhiều, hắn không giống hồi trước nữa. Trước đây khi làm việc ở tập đoàn Tân Á, Diệp Lăng Phi thường xuyên đến tập đoàn Tân Á, mặc dù Diệp Lăng Phi thường rất muộn mới đến tập đoàn, nhưng ở tập đoàn Tân Á cũng quen mặt rồi. Bây giờ số lần hắn đến tập đoàn Tân Á ít đi rõ rệt, lần trước đến tập đoàn Tân Á cũng chỉ đảo qua, không ở lại lâu.
Hôm nay đến tập đoàn Tân Á tìm Trương Lộ Tuyết, Diệp Lăng Phi cảm thấy bên trong có chút mới lạ, một thời gian dài không đến tập đoàn Tân Á, cảm thấy tập đoàn Tân Á thay đổi rất nhiều. Trong ấn tượng của Diệp Lăng Phi, những bảo vệ năm đó của tập đoàn Tân Á rất hung dữ, không ai dám đến tập đoàn Tân Á gây sự. Bảo vệ bây giờ thân hình ốm yếu, xem ra không thể trấn áp người khác.
Diệp Lăng Phi đi qua, đến trước mặt mấy gã thanh niên kia, nói:
- Gây cái gì mà gây, mày nghĩ đây là chỗ nào, cút khỏi đây ngay.
Gã thanh niên đầu trọc quay đầu lại nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Mày là cái thứ gì mà đến quản việc của tao.
Diệp Lăng Phi nghe gã thanh niên đầu trọc kia nói xong, dang tay vả vào mặt gã thanh niên đầu trọc đó một cái. “Bạt” một tiếng, cả phòng khách đều nghe thấy âm thanh từ cái tát ấy. Lúc đó, mồm gã thanh niên đầu trọc bị đánh chảy máu, Diệp Lăng Phi mắng:
- Thằng nhãi con dám đến trước mặt tao ra oai, mày không đi hỏi thăm xem, tao là ai, một thằng nhãi con như mày lại dám nói như vậy, đúng là không muốn sống.
- Mày...
Gã thanh niên đầu trọc mới gào được một nửa, Diệp Lăng Phi đã đưa chân lên đá vào đùi gã thanh niên kia, một đá đã khiến hắn gục rồi. Diệp Lăng Phi quay sang mấy gã thanh niên kia, nói:
- Chúng mày đi cùng với nó hả?
Mấy gã thanh niên kia thấy Diệp Lăng Phi mạnh tay, không phải là loại vừa. Mấy gã thanh niên đi cùng gã thanh niên đầu trọc kia cũng chỉ là cáo mượn oai hùm, nếu gặp phải đối thủ nặng ký, bọn chúng cũng không dám làm gì. Bọn chúng nhìn Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi nhìn bọn chúng đều không nói gì. Diệp Lăng Phi nói với ba người bảo vệ:
- Gọi điện đến đồn cảnh sát, nói với bọn họ là tôi muốn bọn họ bắt tên khốn đầu trọc này nhốt một tháng, có bất kỳ vấn đề gì cứ đến gặp tôi.
Diệp Lăng Phi nói xong, bèn đi thẳng. Trong ba người bảo vệ có một người nhận ra Diệp Lăng Phi, anh ta vội vàng đẩy hai người bên cạnh, khẽ nói:
- Làm nhanh lên, vị này là ông chủ lớn của công ty chúng ta, không được đắc tội.
Ba người bảo vệ kia nói rồi lập tức đi gọi điện cho đồn công an, nhưng không ngờ gã thanh niên đầu trọc bị Diệp Lăng Phi đánh ngã đột nhiên bò dậy, gã ta trợn mắt nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Mày đợi đấy, nếu tao không cho mày biết sự lợi hại của tao, tao sẽ mang họ của mày.
Tên tiểu tử đó nói xong, bèn đi thẳng ra cửa. Diệp Lăng Phi nghe thấy câu nói của gã thanh niên đầu trọc bèn dừng lại, quay người mắng:
- Tao cho mày nói lại một lần.
Gã thanh niên đầu trọc đó cũng không phải là kẻ ngốc, mầy đòn ban nãy của Diệp Lăng Phi đã khiến tên tiểu tử đầu trọc này biết rằng, người đàn ông này không dễ đối phó. Đặc biệt là ban nãy gã nghe được Diệp Lăng Phi nói yêu cầu người của đồn công an đến xử lý, thì có thể biết được bản lĩnh của người này rất lớn, gã không phải là một ông chủ có thể chấp nhận thiệt thòi trước mắt, nhưng ý thức được nếu mình cứ tiếp tục gây chuyện ở đây, mình chắc chắn sẽ không có kết quả tốt. Ban nãy gã nói vậy chẳng qua là để cho người khác nghe, gã không muốn để người khác nghĩ mình sợ quá bỏ chạy.
Nhưng khi gã ta nghe Diệp Lăng Phi nói xong, tên tiểu tử đầu trọc đó biết nếu mình còn không chạy, rất có thể thật sự bỏ mạng ở đây, không dám dây dưa ở đây nữa, vội vàng cuốn xéo. Diệp Lăng Phi thấy tên tiểu tử đầu trọc bỏ chạy, hắn cau mày đi thẳng đến quầy lễ tân, nhìn cô gái nước mắt đầm đìa hỏi:
- Thằng đó làm cái gì vậy?
Cô gái kia nức nở nói:
- Anh ta...anh ta là bạn trai của tôi. Tôi muốn chia tay với anh ta, anh ta không đồng ý.
- Tôi hỏi cô thằng đó tên là gì. Tôi không quan tâm quan hên giữa hai người, đó là chuyện của hai người, không liên quan đến tôi, tôi chỉ muốn hỏi cô thằng đó tên là gì?
- Anh ta họ Mã, mọi người gọi anh ta là Mã Tam. Tôi cũng không biết tên thật của anh ta là gì, tôi chỉ biết anh ta tên Mã Tam.
Diệp Lăng Phi không ngờ lại có cô gái ngốc đến vậy, còn không cả biết tên của bạn trai mình. Diệp Lăng Phi nhìn cô gái kia nói:
- Cô vào tập đoàn Tân Á như thế nào?
Câu nói của Diệp Lăng Phi làm cô gái kia ngây người, cô ta nhìn người nhân viên lễ tân đứng cạnh, bèn thấy người nhân viên lễ tân kia nháy mắt ra hiệu với mình, người nhân viên lẽ tân kia là người đã có tuổi, nhận ra Diệp Lăng Phi, còn cô gái này là người mới đến tập đoàn Tân Á không lâu, không hề biết Diệp Lăng Phi là ai.
Cô gái đó nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Là...là trường học giới thiệu tôi, tôi...tôi học ở một trường bồi dưỡng, sau...sau dó được giới thiệu đến tập đoàn Tân Á.
Diệp Lăng Phi nghe đến đây, xua tay nói:
- Không phải tôi muốn hỏi cái đó, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, cô đã vào tập đoàn Tân Á, thì nên biết rõ công việc của tập đoàn, những việc riêng tư cá nhân như thế này sao lại mang đến công ty, cô đến tên bạn trai cũ là gì cũng không biết, tôi không biết cô rút cuộc có biết ý nghĩa công việc của mình là gì không, từ từ suy nghĩ, làm rõ một chuyện, kết bạn nhất định phải biết rõ dụng ý của đối phương,đừng có không làm gì rồi gây ra chuyện như thế này.
Diệp Lăng Phi nói xong, bèn đi vào thang máy. Ban nãy Diệp Lăng Phi không phải thật sự tức giận, mà chỉ là hơi cảm thấy bó tay với cô gái kia, đến tên bạn trai là gì cũng không biết, chỉ biêt gọi Mã Tam, đây rõ ràng chỉ là biệt hiệu.
Diệp Lăng Phi đến trước văn phòng của Trương Lộ Tuyết, bèn thấy Trịnh Khả Nhạc đang gục trên bàn máy tính, dường như đang gửi tin nhắn. Diệp Lăng Phi đẩy cửa vào, gõ lên bàn hai tiếng, âm thanh đó làm Trịnh Khả Nhạc sợ hết hồn, cô ta vội đặt điện thoại xuống, khi Trịnh Khả Nhạc thấy Diệp Lăng Phi đứng trước mặt mình, Trịnh Khả Nhạc mới thở phào nhẹ nhõm, nũng nịu nói:
- Làm người ta sợ chết khiếp, anh đúng là cố tình dọa người ta, em thật sự bị anh dọa hết hồn rồi, anh phải nuôi em đấy.
Diệp Lăng Phi không có tâm trạng đùa giỡn với Trịnh Khả Nhạc, hắn nói:
- Lộ Tuyết đã đến chưa?
- Trương tổng vẫn chưa đến. Anh có chuyện gì ạ?
- Anh đến tìm Trương Lộ Tuyết. Anh ngồi trong phòng Trương Lộ Tuyết đợi được rồi.
Diệp Lăng Phi nói xong, đẩy cửa văn phòng của Trương Lộ Tuyết, rồi đi vào trong. Trịnh Khả Nhạc thấy giọng điệu của Diệp Lăng Phi hình như có vẻ không vui, Trịnh Khả Nhạc nghĩ thầm:
- Lẽ nào là vì anh ta nhìn thấy mình vừa gửi tin nhắn ư? Không phải chứ, anh ta làm sao nhìn thấy nội dung tin nhắn của mình được?
Trịnh Khả Nhạc trong lòng không yên, đúng lúc đó tin nhắn lại gửi đến. Trịnh Khả Nhạc nhìn tin nhắn rồi vội vàng trả lời.
Diệp Lăng Phi đi vào phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết, hắn ngồi vào chỗ của Trương Lộ Tuyết, lấy điện thoại ra, gọi cho Tôn Hồng.
Tôn Hồng đang ở thành phố Đông Hải, sau sự việc ở Đông Hải lần trước, Tôn Hồng bèn ở lại Đông Hải. Tôn Hồng nghe điện thoại của Diệp Lăng Phi vội vàng nói:
- Diệp tiên sinh, anh có việc gì vậy?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôn Hồng, lâu rồi không liên lạc. Gần đây thế nào?
Tôn Hồng cười nói:
- Cũng bình thường. Diệp tiên sinh, tôi rất thích thành phố Đông Hải, nơi đây phù hợp để tôi phát triển, công việc giải quyết thật sự rất thuận lợi.
Diệp Lăng Phi đương nhiên hiểu rõ sự thuận lợi mà Tôn Hồng nói đến, sự đả kích lần trước đã càn quyét một lượt giới xã hội đen ở Đông Hải, đúng thời điểm trống ấy, Tôn Hồng xuất hiện. Tôn Hồng năm đó là xã hội đen ở Vọng Hải, mặc dù dưới sự khuyên giải của Diệp Lăng Phi tạm thời đi theo chính đạo, nhưng sở trường nhất của hắn ta không phải là cái gọi là kinh doanh, mà là quản lý con người như thế nào, đấy mới là việc mà Tôn Hồng có sở trường nhất.
Môi trường rộng lớn ở Đông Hải tạo điều kiện cho Tôn Hồng phát huy những thủ đoạn sở trường của mình, như cá gặp nước, Tôn Hồng ở Đông Hải có thể nói là hô phong hoán vũ, tất nhiên không muốn quay về Vọng Hải.
Diệp Lăng Phi nghe thấy Tôn Hồng nói vậy, cười nói:
- Thích ở Đông Hải cũng tốt, ở đó cố gắng phát triển, đừng gây ra chuyện gì, mọi việc làm tốt một chút đừng để người khác nắm được sơ hở. Tôn Hồng, tôi tin anh hiểu ý tôi.
- Diệp tiên sinh, những việc này tôi đều hiểu. Diệp tiên sinh, anh cứ yên tâm, tôi sẽ không gây ra chuyện gì đâu.
Diệp Lăng Phi nói:
- Tôn Hồng, tôi hỏi anh một người, ở thành phố Vọng Hải tên là Mã Tam, anh có ấn tượng gì về người này không?
Tôn Hồng chần chừ một lúc, rồi nói:
Mã Tam? Diệp tiên sinh, tôi không nhớ có người như vậy, hơn nữa bây giờ tôi ở Đông Hải rồi, ở tình hình ở Vọng Hải như thế nào, tôi cũng không hiểu rõ lắm...
Trong lúc Tôn Hồng và Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại với nhau, Trịnh Khả Nhạc đẩy cửa phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết, bưng cà phê vào. Trịnh Khả Nhạc thấy Diệp Lăng Phi ngồi ở ghế của Trương Lộ Tuyết, tay đang nghe điện thoại, cô ta cẩn thận bưng cà phê đến bàn trước mặt Diệp Lăng Phi, đặt cà phê xuống, nhưng Trịnh Khả Nhạc không đi ra mà đứng đối diện với Diêp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi mặc dù nhìn thấy Trịnh Khả Nhạc đứng trước mặt mình, nhưng hắn không hề có ý che dấu, tay vẫn cầm điện thoại nói:
- Tôn Hồng, vậy phiền anh điều tra giúp tôi tên tiểu tử đó, ban nãy nó dám chạy đến tập đoàn Tân Á, tôi muốn biết tên tiểu tử Mã Tam ấy có lai lịch thế nào, Tôn Hồng, anh hiểu ý tôi chứ?
- Diệp tiên sinh, tôi hiểu rồi, mặc dù tôi không ở Vọng Hải, nhưng tôi vẫn có bạn bè ở đó, tôi sẽ nhờ bọn họ nghe ngóng. Có thể một số thanh niên không biết quy tắc, cũng không hiểu anh là ai, Diệp tiên sinh, anh không cần lo lắng.
- Tôi không lo lắng, tôi chỉ cảm thấy có người dám đến tập đoàn Tân Á gây chuyện, tôi muốn biết tên tiểu tử đó rút cuộc có bản lĩnh gì.
Diệp Lăng Phi và Tôn Hồng nói chuyện điện thoại xong, hắn vứt điện thoại xuống bàn trước mặt, thò tay lấy cốc cà phê, uống một ngụm rồi đặt cốc cà phê xuống, nhìn Trịnh Khả Nhạc đang đứng trước mặt hắn nói:
- Khả Lạc, em đứng ở đây làm gì? Lẽ nào có việc gì muốn nói với anh?
Trịnh Khả Nhạc thấy Diệp Lăng Phi khi nói với cô ta trên mặt không hề nở nụ cười, Trịnh Khả Nhạc cho rằng Diệp Lăng Phi thật sự đã nhìn thấy cô ta ban nãy gửi tin nhắn, vội vàng nói: Em chỉ muốn giải thích với anh một chút.
- Giải thích?
Diệp Lăng Phi hơi sửng sốt, nhìn Trịnh Khả Nhạc nói:
- Giải thích cái gì?
Trịnh Khả Nhạc nói:
- Chính là việc ban nãy gửi tin nhắn. Đó là bạn học đại học của em, kỳ nghỉ 1/5 vừa rồi gặp nhau, bọn em mới nói chuyện một chút, không có chuyện gì khác.
Diệp Lăng Phi nghe Trịnh Khả Nhạc nói như vậy cười nói:
- Khả Nhạc, anh không hề biết em cần giải thích với anh cái gì, chuyện này có quan hệ gì với anh sao?
- A...
Trịnh Khả Nhạc nghe Diệp Lăng Phi nói xong, cô ta trợn tròn mắt, nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp đại ca, lẽ nào anh không phải vì nhìn thấy em nhắn tin mà tức giân sao?
- Anh từng nói là anh tức giận sao?
Diệp Lăng Phi vắt chân lên, thò tay lấy cốc cà phê, hắn đưa lên miệng thổi sau đó mới uống, lần này Diệp Lăng Phi uống hết cốc cà phê còn lại rồi đặt cốc xuống bàn, nói:
- Anh không biết ban nãy em làm gì, anh cũng không quan tâm rút cuộc em làm gì, Khả Nhạc, em tự do, anh sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của em, bây giờ em có thể yên tâm rồi chứ, anh không hề tức giận.
Trịnh Khả Nhạc nghe Diệp Lăng Phi nói câu đó xong, thở dài nhẹ nhõm, nói:
- Diệp đại ca, em thật sự đã nghĩ ban nãy anh tức giận.
Trịnh Khả Nhạc thấy Diệp Lăng Phi nở nụ cười, gan mới to trở lại đến bên Diệp Lăng Phi nũng nịu:
- Diệp đại ca, kỳ nghỉ 1/5 anh không gọi điện cho em, em còn nghĩ anh sẽ gọi điện cho em.
Diệp Lăng Phi vênh mặt, nhìn Trịnh Khả Nhạc nói:
- Tại sao anh phải gọi điện cho em? Lẽ nào em không biết kỳ nghỉ 1/5 anh rất bận sao, anh có cần thiết gọi điện cho em không?
Trịnh Khả Nhạc nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, trong lòng lại không yên. Cô ta thấy khi Diệp Lăng Phi nói khẩu khí không thân thiết với cô ta như trước đây, điều này khiến Trịnh Khả Nhạc không yên, cô ta cúi người xuống, khuôn mặt xinh đẹp sát vào mặt Diệp Lăng Phi, nũng nịu:
- Diệp đại ca, anh nhất định là giận rồi.
- Anh không tức giận. Hôm nay anh có việc tìm Lộ Tuyết, em đừng nghĩ nhiều, khi em đi ra, gọi điện cho Trương Lộ Tuyết, hỏi cô ấy khi nào đến công ty, em nói với cô ấy, anh đã ở công ty đợi cô ấy rồi.
Trịnh Khả Nhạc đứng thẳng lên, cô ta có chút thất vọng, nói:
- Được rồi, em biết rồi.
Trịnh Khả Nhạc nói rồi định đi, Diệp Lăng Phi ban nãy nghe Trịnh Khả Nhạc nói tỏ ra có phần không vui, hắn đột nhiên vỗ vào đùi mình một cái nói:
- Khả Nhạc, hình như rất lâu rồi anh chưa ôm em, đến đây, để anh yêu một chút nào.
Diệp Lăng Phi vừa nói xong, Trịnh Khả Nhạc quả nhiên dừng lại, quay sang Diệp Lăng Phi nũng nịu nói:
- Em không thèm.
Mặc dù Trịnh Khả Nhạc nói vậy, nhưng cô ta vẫn đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, ngồi vào trong lòng Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi ôm lấy Trịnh Khả Nhạc, gạt bện tóc của cô ta sang một bên rồi hôn vào miệng Trịnh Khả Nhạc, tay hắn thò vào trong váy Trịnh Khả Nhạc, nói:
- Khả Nhạc, em nói thật với anh, ban nãy em lo lăng cái gì?
- Người ta lo lắng anh tức giận. Em lo anh tức giận vì em nhắn tin cho người đàn ông khác.
Diệp Lăng Phi nghe xong cười nói:
- Thì ra là vậy, em lo anh ghen à, ừ, được rồi, anh thừa nhận anh ghen rồi, một đại mỹ nhân như em, anh làm sao nỡ để em rời khỏi anh, Khả Nhạc, cuộc sống gần đây thế nào, có thiếu tiền tiêu không?
Trịnh Khả Nhạc nghe thấy Diệp Lăng Phi nhắc đến chuyện tiền, cô ta nói:
- Đương nhiên là thiếu tiền tiêu rồi. Bây giờ em rất nghèo, đến tiền mua mỹ phẩm cũng không có.
- Sao lại như vậy? Lẽ nào kỳ nghỉ 1/5 em về nhà, tiêu hết tiền rồi.
- Đâu có. Em về nhà tiêu tiền rất tiết kiệm, nhưng em căn bản không có bao nhiêu tiền, lại còn tiền thuê nhà, mua quần áo, mỹ phẩm, tháng này chẳng còn bao nhiêu tiền nữa.
Diệp Lăng Phi ôm Trịnh Khả Nhạc, nghe Trịnh Khả Nhạc kể khổ, hắn lạnh lùng nói:
- Được rồi, Khả Nhạc, em đừng kể khổ với anh nữa, anh đương nhiên biết con tiểu nha đầu này lúc nào cũng rất nghèo, lúc nào tiền cũng không đủ tiêu, có biết tại sao anh không muốn đưa cho em quá nhiều tiền không?
Trịnh Khả Nhạc nhìn Diệp Lăng Phi bĩu môi nói:
- Tại sao? Bởi vì anh cẩn thận, anh keo kiệt.
- Bởi vì nếu anh đưa tiền cho em, anh cảm thấy quan hệ giữa anh và em sẽ trở thành quan hệ bao nuôi, anh không muốn xảy ra tình trạng đó. Anh hy vọng em có thể dựa vào sức mình để kiếm tiền, anh thấy, mức lương hiện tại của em có thể đáp ứng được cuộc sống của em, đương nhiên, với điều kiện là anh không đòi em hai mươi vạn đồng đó.
Trịnh Khả Nhạc nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến hai mươi vạn đồng, nói:
- Hả, Diệp đại ca, anh vẫn còn nhớ hai mươi vạn đồng đó sao. Người ta cứ tưởng anh đã quên rồi.
- Anh làm sao quên được. Nếu anh quên, anh chẳng hóa ra là tiêu tiền vô độ sao, ghi nhớ đấy, không được tiêu tiền lung tung, được rồi, dậy thôi, đi gọi điện cho Trương Lộ Tuyết, hỏi cô ấy khi nào đến công ty.
Trịnh Khả Nhạc rất không muốn đứng dậy, cô ta đứng bên cạnh Diệp Lăng Phi, than thở:
- Diệp đại ca, ban nãy em còn tưởng anh sẽ trợ cấp cho em một chút, không ngờ anh lại muốn dạy dỗ em.
- Khả Nhạc, đó không phải là dạy dỗ, mà là anh đang giúp em. Em tiêu tiền quá ghê gớm, như thế không hề tốt, nếu như em tiết kiệm một chút, có lẽ anh sẽ trợ cấp cho em, còn tiêu tiền như bây giờ anh sẽ không trợ cấp cho em đâu.
Trịnh Khả Nhạc nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, trên mặt nở nụ cười nói:
- Diệp đại ca, anh không lừa em chứ?
Diệp Lăng Phi nhìn Trịnh Khả Nhạc nói:
- Tại sao anh phải lừa em? Em thấy anh có cần thiết phải lừa em không?
Trịnh Khả Nhạc vội vàng nói:
- Diệp đại ca, anh đương nhiên sẽ không lừa em rồi. Diệp đại ca, vậy cứ như thế nhé, bây giờ em đi gọi điện cho Trương tổng, hỏi Trương tổng khi nào đến, vâng, tháng này em sẽ tiết kiệm tiền, đợi đến cuối tháng, em có thể nhờ Diệp đại ca trợ cấp cho em một chút rồi.
Diệp Lăng Phi lắc đầu cười nói:
- Khả Nhạc, em đừng có ở đây dài dòng nữa, nếu em còn dài dòng nữa, anh sẽ không trợ cấp cho em nữa đâu.
Trịnh Khả Nhạc nghe Diệp Lăng Phi nói vậy không dám lằng nhằng nữa, vội vàng đi ra ngoài.
Diệp Lăng Phi thấy Trịnh Khả Lạc đi ra ngoài, hắn nằm ngả ra ghế, nhắm mắt. Trịnh Khả Nhạc gọi điện cho Trương Lộ Tuyết, khi Trịnh Khả Nhạc gọi điện cho Trương Lộ Tuyết, Trương Lộ Tuyết đang trên đường đến tập đoàn Tân Á. Nghe thấy Trịnh Khả Nhạc nói Diệp Lăng Phi đã ở văn phòng đợi, Trương Lộ Tuyết bĩu môi, hừ lạnh lùng nói:
- Để anh ta đợi được rồi.
Trương Lộ Tuyết cúp điện thoại, mặc dù Trương Lộ Tuyết ngoài miệng tỏ ra không quan tâm đến Diệp Lăng Phi, nhưng cô ta lại chạy xe nhanh hơn. Trương Lộ Tuyết và Diệp Lăng Phi rất lâu rồi không gặp nhau, ngày hôm qua, Trương Lộ Tuyết còn gọi điện cho Diệp Lăng Phi, không cần nói cũng biết là rất muốn gặp Diệp Lăng Phi.
Trương Lộ Tuyết có vẻ không để ý đến Diệp Lăng Phi, kỳ thực, đó chỉ là giả bộ mà thôi. Cô ta là một người phụ nữ, làm sao có thể không để ý đến Diệp Lăng Phi. Trương Lộ Tuyết trong lòng luôn có Diệp Lăng Phi, chỉ là, cô ta không muốn để tình cảm đó biểu lộ ra quá rõ.
Trương Lộ Tuyêt có dự định của riêng mình, mặc dù trong lòng có Diệp Lăng Phi, nhưng Diệp Lăng Phi là chồng của Bạch Tình Đình. Cô ta lại không thể cướp Diệp Lăng Phi khỏi tay Bạch Tình Đình, đã không thể kết hôn với Diệp Lăng Phi, vậy Trương Lộ Tuyết dự tính đi một con đường khác, đó là khiến Diệp Lăng Phi luôn ở bên cạnh mình.
Trương Lộ Tuyết cũng nhận ra, muốn chinh phục loại đàn ông giống Diệp Lăng Phi, bản thân mình không thể giống một con mèo ngoan ngoãn, nếu như vậy, ngược lại sẽ khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy mình chẳng có ý nghĩa gì, và không hứng thú nữa. Cô ta luôn tạo cho Diệp Lăng Phi cảm giác nửa gần nửa xa, ít nhất cần biểu hiện ra mặt độc lập của mình, khiến Diệp Lăng Phi nhận thấy sự khác biệt giữa mình và Bạch Tình Đình, chỉ có như vậy, mới có thể khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy bản thân mỉnh rất có sức hớp dẫn.
Trong lòng Trương Lộ Tuyết dự định như vậy, nên mới có thái độ không quan tâm gì đến Diệp Lăng Phi. Nhưng trong lòng Trương Lộ Tuyết lại rất nhớ Diệp Lăng Phi.
Cô ta tăng tốc đi đến văn phòng của tập đoàn Tân Á. Trương Lộ Tuyết đi vào bãi đỗ xe, vừa mới đỗ xong, bèn nhìn thấy phó tổng của tập đoàn Tân Á Trần Ngọc Đình đi chiếc Audi màu đen cũng đi vào bãi đỗ xe, đây là gặp mặt đầu tiên của Trương Lộ Tuyết và Trần Ngọc Đình sau kỳ nghỉ 1/5
Trương Lộ Tuyết nhìn thấy Trần Ngọc Đình, cô ta xuống xe, nhưng không lập tức đi vào tập đoàn Tân Á mà ở bên cạnh xe của mình, nhìn Trần Ngọc Đình đỗ xe.
“Phó tổng Trần” Trương Lộ Tuyết chủ động chào hỏi với Trần Ngọc Đình, Trần Ngọc Đình là chủ lực của tập đoàn, Trương Lộ Tuyết là tổng nhưng năng lực không bằng Trần Ngọc Đình. Trong lòng Trương Lộ Tuyết cũng thừa nhận điều này, do vậy, đặc biệt xẹm trọng Trần Ngọc Đình. Trần Ngọc Đình mặc quần áo viên chức, thắt dây lưng thể hiện rõ cơ thể đầy đặn của cô ta. Cô ta cầm một cái túi sách, xuống xe xong, Trần Ngọc Đình đi về phía Trương Lộ Tuyết, đến trước mặt Trương Lộ Tuyết, Trần Ngọc Đình chào Trương Lộ Tuyết, nói: Trương tổng, tôi có một việc muốn bàn với chị.
Trần Ngọc Đình muốn nói chính là chuyện mà Diệp Lăng Phi và cô ta đã nói, lúc đó Diệp Lăng Phi đã nói để cho Trần Ngọc Đình và Trương Lộ Tuyết bàn với nhau một chút, Trần Ngọc Đình luôn nhớ chuyện này, hôm nay gặp Trương Lộ Tuyết, Trần Ngọc Đình muốn cùng Trương Lộ Tuyết bàn bạc một chút.
Trương Lộ Tuyết đi thẳng về phía cửa toàn nhà, vừa đi vừa nói:
- Phó tổng Trần, đợi đến công ty của chúng ta rồi nói, ồ, trong văn phòng của tôi còn có một vị đại gia không đắc tội được đang ngồi ở đấy, để tôi tiễn vị đại gia đó đi rồi sẽ đi tìm chị.
Trần Ngọc Đình nghe Trương Lộ Tuyết nói vậy, hơi sửng sốt, cô ta nhìn Trương Lộ Tuyết hỏi:
- Trương tổng, người chị nói là ai vậy? Trần Ngọc Đình rất hiếu kỳ, rút cuộc là ai mà có thể khiến Trương Lộ Tuyết nói như vậy, lại còn là một đại gia không thể đắc tội, trong ấn tượng của Trần Ngọc Đình, hình như không có người như vậy.
- Diệp Lăng Phi. Trương Lộ Tuyết nói.
Trần Ngọc Đình nghe Trương Lộ Tuyết nhắc đến tên Diệp Lăng Phi, cô ta cười nói:
- Thì ra là anh ta, đúng là không thể đắc tội, nhưng anh ta sao lại có hứng thú đến tập đoàn Tân Á?
- Tôi cũng không rõ. Tối hôm qua anh ta gọi điện cho tôi, nói hôm nay đến tập đoàn Tân Á bàn chuyện với tôi, hài, đừng nhắc đến anh ta tốt hơn, cứ nhắc đến anh ta đầu tôi lại đau, đúng là một đại gia không thể đắc tội được, tôi mong rằng không bao giờ phải nhìn thấy anh ta đến tập đoàn Tân Á nữa.
Trương Lộ Tuyết trước mặt Trần Ngọc Đình đương nhiên sẽ không để lộ ra trong lòng cô ta thật sự rất muốn gặp Diệp Lăng Phi. Cô ta nói như vậy, cũng chỉ là muốn che đậy một chút mà thôi. Trần Ngọc Đình cười nói:
- Trương tổng, Diệp Lăng Phi đó lại là đại cổ đông của tập đoàn Tân Á chúng ta, không có anh ta, tập đoàn Tân Á chúng ta cũng sẽ không thể phát triển tốt được.
Trương Lộ Tuyết cười:
- Ý của tôi là, anh ta chỉ cẩn để tiền lại là được rồi. Còn về người, tốt nhất là không xuất hiện, để đỡ đi mỗi lần xuất hiện lại có chuyện phiền phức xảy ra, ai biết được lần này đến tập đoàn Tân Á lại muốn làm gì, vừa nghĩ đến cách anh ta nói chuyện, là lại cảm thấy đau đầu, phó tổng Trần, năm đó chỉ làm thế nào mà chấp nhận được anh ta, tôi còn nhớ lúc đầu anh ta làm cấp dưới cho chị khá lâu.
Trương Lộ Tuyết vừa nhắc đến chuyện năm đó, Trần Ngọc Đình lại thấy động lòng. Cô ta nhớ lại cảnh tượng cùng Điệp Lăng Phi ân ái lúc đó, bây giờ cô ta và Diệp Lăng Phi nhiều nhất cũng chỉ nói chuyện bạn bè, không thân mật như trước đây.
- Phó tổng Trần...Phó tổng Trần...
Tiếng Trương Lộ Tuyết vang lên bên tai Trần Ngọc Đình, Trần Ngọc Đình mới nhận ra mình có chút thất thần, ban nãy suy nghĩ quá nhập thần. Trương Lộ Tuyết nhìn Trần Ngọc Đình nói:
- Phó tổng Trần, chị làm sao vậy?
Trần Ngọc Đình không muốn để Trương Lộ Tuyết nhận ra, vội vàng nói:
- À, không có gì, không có gì, ban nãy tôi nghĩ về mục đích Diệp Lăng Phi đến tập đoàn Tân Á. Trương tổng, chi mau đi gặp Diệp Lăng Phi đi, bây giờ tôi cũng rất muốn biết Diệp Lăng Phi đến tập đoàn rút cuộc là vì cái gì!