- Diệp tiên sinh, cô bé tối hôm qua đó là ai vậy?
Minako hỏi.
Diệp Lăng Phi nghe Minako nói câu đó thì hắn biết tối qua Minako chắc hẳn đã thấy Vu Tiêu Tiếu dìu Diêu Dao vào biệt thự. Hắn xoay mặt nhìn Minako và nói:
- Là một người bạn thôi, sao thế tối qua giờ đó cô vẫn chưa ngủ à?
- Không phải!
Minako nói.
- Hôm qua tôi nghe chuyện mà Diệp tiên sinh nói với tôi, tôi đã biết cảnh giác rồi. Tôi không biết khi nào sẽ xảy ra chuyện, nên cẩn thận một chút thì tốt hơn. Tối qua tôi nghe thấy tiếng xe hơi, nên mới thức dậy xem sao, cũng không có gì cả, vốn dĩ chuyện này tôi không nên hỏi mới đúng!
- Không có gì đâu!
Diệp Lăng Phi nghe Minako nói như vậy thì hắn cười nói:
- Minako, cô hỏi tôi chuyện này cũng không có vấn đề gì cả cả, tôi cũng là tiện miệng mà hỏi cô như vậy thôi!
Minako lại chạy thêm mấy bước nữa rồi dừng lại. Diệp Lăng Phi cũng dừng lại theo, Diệp Lăng Phi nhìn Minako một cái và cười nói:
- Sao thế, chạy không nổi nữa à?
- Dạ, có lẽ vậy!
Minako và Diệp Lăng Phi đã chạy được hai nghìn mét, hai người bọn họ vốn không phải là chạy dọc theo đường bờ biển mà là chạy trên bãi cát, như vậy là rất mệt. Huống hổ thể lực của Minako vốn không bằng Diệp Lăng Phi. Sau khi dừng lại thì cô ngồi xuống.
Diệp Lăng Phi cũng ngồi xuống, hắn ngồi rất gần Minako. Diệp Lăng Phi nhìn ra phía biển lớn xa xa và nói:
- Minako, có phải là cô rất nhớ nhà phải không?
- Không phải!
Minako lắc đầu và nói:
- Tôi vốn không nhớ nhà, tôi là một cô nhi mà, đến cha mẹ tôi tôi cũng không biết họ là ai!
Diệp Lăng Phi nghe Minako nói như vậy thì hắn vội vàng xin lỗi:
- Xin lỗi, tôi không biết là như vậy!
- Không có gì, tôi cảm thấy cuộc sống của tôi bây giờ rất tốt!
Minako xoay mặt sang Diệp Lăng Phi và nói:
- Diệp tiên sinh, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho tôi tất cả những thứ này!
- Tôi có làm gì đâu mà cảm ơn!
Diệp Lăng Phi nghe Minako nói câu này thì hắn cười nói:
- Những thứ này cô đáng được hưởng mà!
Diệp Lăng Phi vừa nói đến đây thì điện thoại của hắn đổ chuông. Điện thoại của Diệp Lăng Phi lúc nào cũng ở bên cạnh, hắn lo là có người tìm hắn thì lại phải chạy bộ về. Vì vậy điện thoại của Diệp Lăng Phi cũng không bao giờ rời khỏi người hắn. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra vào nhìn thấy số của Dã Lang gọi đến, Diệp Lăng Phi nhìn Minako một cái và cười nói:
- Minako, cô cứ ngồi ở đây nhé, tôi đi nghe điện thoại đã nhé!
- Vâng!
Minako trả lời.
Diệp Lăng Phi cầm điện thoại đi mấy bước, hắn nghe điện thoại, trong điện thoại vọng lại tiếng của Dã Lang:
- Satan, em trở về thành phố Vọng Hải rồi đây!
- Nhanh như vậy sao?
Diệp Lăng Phi không ngờ Dã Lang lại trở về nhanh như vậy, về đến thành phố Vọng Hải, theo Diệp Lăng Phi thấy thì Dã Lang chí ít phải đến trưa mới có thể đến Vọng Hải, nhưng không ngờ Dã Lang lại về vào lúc sáng sớm như vậy. Diệp Lăng Phi sau khi nghe Dã Lang nói rằng hắn đã trở về Vọng Hải thì Diệp Lăng Phi cười nói:
- Được rồi, Dã Lang, cậu trở về sớm vậy à, bây giờ cậu ở đâu rồi?
- Em đang ở nhà!
Dã Lang nói.
- Satan, em cho rằng tình hình bây giờ rất phức tạp. Em muốn gặp anh để nói chuyện!
- Được, không thành vấn đề!
Diệp Lăng Phi trả lời rất nhanh,
- Bây giờ anh đang ở gần biệt thự của Dã Thú, anh lái xe đến tìm cậu là được rồi!
Diệp Lăng Phi tắt điện thoại và trở về chỗ Minako rồi nói với Minako:
- Minako, chúng ta về thôi!
Minako đứng dậy, lần này Minako và Diệp Lăng Phi không chạy bộ nữa mà đi bộ về. Sau khi Diệp Lăng Phi và Minako về biệt thự thì nhìn thấy Diêu Dao và Vu Tiêu Tiếu đang đứng ở trong vườn căn biệt thự. Vu Tiêu Tiếu không biết đã nói gì với Diêu Dao mà hắn chỉ thấy vẻ mặt của Diêu Dao đầy vẻ giận dữ, cô cắn chặt môi giống như đang rất tức giận.
Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt hai người, hắn vừa trở về, cả người đầy mùi mồ hôi. Diệp Lăng Phi vốn định đi tắm một cái nhưng thấy Vu Tiêu Tiếu và Diêu Dao như vậy thì trong lòng hắn rất tò mò, rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt hai cô và hỏi:
- Tiêu Tiếu, sao lại như vậy?
- Là Sở Thiếu Quân!
Vu Tiêu Tiếu xoay mặt nhìn Diệp Lăng Phi và nói:
- Tất cả chuyện này đều là do Sở Thiếu Quân bày trò, tối hôm qua người mà anh nhìn thấy đó là Sở Thiếu Quân, đồng hương của Diêu Dao và cũng chính là bạn học ở Đại học Vọng Hải của bọn em!
Lúc này Diêu Dao nói một cách rất căm hận:
- Mình không ngờ hắn lại vô liêm sỉ như vậy, dám làm những chuyện này, mình tuyệt đối không tha cho hắn. Bây giờ mình phải đi gặp hắn để tính sổ mới được!
Diêu Dao nói rồi cất bước định đi thì lại bị Diệp Lăng Phi cầm cánh tay kéo lại, hắn cười và nói với Vu Tiêu Tiếu:
- Tiêu Tiếu, em cứ vào biệt thự trước đi, anh nói chuyện với Diêu Dao một chút!
Minako hỏi.
Diệp Lăng Phi nghe Minako nói câu đó thì hắn biết tối qua Minako chắc hẳn đã thấy Vu Tiêu Tiếu dìu Diêu Dao vào biệt thự. Hắn xoay mặt nhìn Minako và nói:
- Là một người bạn thôi, sao thế tối qua giờ đó cô vẫn chưa ngủ à?
- Không phải!
Minako nói.
- Hôm qua tôi nghe chuyện mà Diệp tiên sinh nói với tôi, tôi đã biết cảnh giác rồi. Tôi không biết khi nào sẽ xảy ra chuyện, nên cẩn thận một chút thì tốt hơn. Tối qua tôi nghe thấy tiếng xe hơi, nên mới thức dậy xem sao, cũng không có gì cả, vốn dĩ chuyện này tôi không nên hỏi mới đúng!
- Không có gì đâu!
Diệp Lăng Phi nghe Minako nói như vậy thì hắn cười nói:
- Minako, cô hỏi tôi chuyện này cũng không có vấn đề gì cả cả, tôi cũng là tiện miệng mà hỏi cô như vậy thôi!
Minako lại chạy thêm mấy bước nữa rồi dừng lại. Diệp Lăng Phi cũng dừng lại theo, Diệp Lăng Phi nhìn Minako một cái và cười nói:
- Sao thế, chạy không nổi nữa à?
- Dạ, có lẽ vậy!
Minako và Diệp Lăng Phi đã chạy được hai nghìn mét, hai người bọn họ vốn không phải là chạy dọc theo đường bờ biển mà là chạy trên bãi cát, như vậy là rất mệt. Huống hổ thể lực của Minako vốn không bằng Diệp Lăng Phi. Sau khi dừng lại thì cô ngồi xuống.
Diệp Lăng Phi cũng ngồi xuống, hắn ngồi rất gần Minako. Diệp Lăng Phi nhìn ra phía biển lớn xa xa và nói:
- Minako, có phải là cô rất nhớ nhà phải không?
- Không phải!
Minako lắc đầu và nói:
- Tôi vốn không nhớ nhà, tôi là một cô nhi mà, đến cha mẹ tôi tôi cũng không biết họ là ai!
Diệp Lăng Phi nghe Minako nói như vậy thì hắn vội vàng xin lỗi:
- Xin lỗi, tôi không biết là như vậy!
- Không có gì, tôi cảm thấy cuộc sống của tôi bây giờ rất tốt!
Minako xoay mặt sang Diệp Lăng Phi và nói:
- Diệp tiên sinh, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho tôi tất cả những thứ này!
- Tôi có làm gì đâu mà cảm ơn!
Diệp Lăng Phi nghe Minako nói câu này thì hắn cười nói:
- Những thứ này cô đáng được hưởng mà!
Diệp Lăng Phi vừa nói đến đây thì điện thoại của hắn đổ chuông. Điện thoại của Diệp Lăng Phi lúc nào cũng ở bên cạnh, hắn lo là có người tìm hắn thì lại phải chạy bộ về. Vì vậy điện thoại của Diệp Lăng Phi cũng không bao giờ rời khỏi người hắn. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra vào nhìn thấy số của Dã Lang gọi đến, Diệp Lăng Phi nhìn Minako một cái và cười nói:
- Minako, cô cứ ngồi ở đây nhé, tôi đi nghe điện thoại đã nhé!
- Vâng!
Minako trả lời.
Diệp Lăng Phi cầm điện thoại đi mấy bước, hắn nghe điện thoại, trong điện thoại vọng lại tiếng của Dã Lang:
- Satan, em trở về thành phố Vọng Hải rồi đây!
- Nhanh như vậy sao?
Diệp Lăng Phi không ngờ Dã Lang lại trở về nhanh như vậy, về đến thành phố Vọng Hải, theo Diệp Lăng Phi thấy thì Dã Lang chí ít phải đến trưa mới có thể đến Vọng Hải, nhưng không ngờ Dã Lang lại về vào lúc sáng sớm như vậy. Diệp Lăng Phi sau khi nghe Dã Lang nói rằng hắn đã trở về Vọng Hải thì Diệp Lăng Phi cười nói:
- Được rồi, Dã Lang, cậu trở về sớm vậy à, bây giờ cậu ở đâu rồi?
- Em đang ở nhà!
Dã Lang nói.
- Satan, em cho rằng tình hình bây giờ rất phức tạp. Em muốn gặp anh để nói chuyện!
- Được, không thành vấn đề!
Diệp Lăng Phi trả lời rất nhanh,
- Bây giờ anh đang ở gần biệt thự của Dã Thú, anh lái xe đến tìm cậu là được rồi!
Diệp Lăng Phi tắt điện thoại và trở về chỗ Minako rồi nói với Minako:
- Minako, chúng ta về thôi!
Minako đứng dậy, lần này Minako và Diệp Lăng Phi không chạy bộ nữa mà đi bộ về. Sau khi Diệp Lăng Phi và Minako về biệt thự thì nhìn thấy Diêu Dao và Vu Tiêu Tiếu đang đứng ở trong vườn căn biệt thự. Vu Tiêu Tiếu không biết đã nói gì với Diêu Dao mà hắn chỉ thấy vẻ mặt của Diêu Dao đầy vẻ giận dữ, cô cắn chặt môi giống như đang rất tức giận.
Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt hai người, hắn vừa trở về, cả người đầy mùi mồ hôi. Diệp Lăng Phi vốn định đi tắm một cái nhưng thấy Vu Tiêu Tiếu và Diêu Dao như vậy thì trong lòng hắn rất tò mò, rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt hai cô và hỏi:
- Tiêu Tiếu, sao lại như vậy?
- Là Sở Thiếu Quân!
Vu Tiêu Tiếu xoay mặt nhìn Diệp Lăng Phi và nói:
- Tất cả chuyện này đều là do Sở Thiếu Quân bày trò, tối hôm qua người mà anh nhìn thấy đó là Sở Thiếu Quân, đồng hương của Diêu Dao và cũng chính là bạn học ở Đại học Vọng Hải của bọn em!
Lúc này Diêu Dao nói một cách rất căm hận:
- Mình không ngờ hắn lại vô liêm sỉ như vậy, dám làm những chuyện này, mình tuyệt đối không tha cho hắn. Bây giờ mình phải đi gặp hắn để tính sổ mới được!
Diêu Dao nói rồi cất bước định đi thì lại bị Diệp Lăng Phi cầm cánh tay kéo lại, hắn cười và nói với Vu Tiêu Tiếu:
- Tiêu Tiếu, em cứ vào biệt thự trước đi, anh nói chuyện với Diêu Dao một chút!