Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ vỗ vai Tiểu Triệu và nói:
- Tiểu Triệu, như vậy lại tốt, tôi nói cho cậu biết chuyện này không đơn giản đâu. Nếu xảy ra chuyện không phải là cậu có thể ứng phó được. Bây giờ cậu vừa có bạn gái không bao lâu đừng để xảy ra chuyện nữa. Sau này khi cậu lập công thì từ từ đưa bạn gái đi chơi. À, đúng rồi, quan hệ giữa cậu và bạn gái của cậu hiện tại sao rồi?
Tiểu Triệu vừa nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến bạn gái thì hắn cười và nói:
- Rất hạnh phúc!
Tiểu Triệu nói, gương mặt hắn lộ ra nụ cười hạnh phúc, nụ cười này không phải giả vờ được. Diệp Lăng Phi vừa nhìn nụ cười hiện trên gương mặt của Tiểu Triệu thì hắn biết trong lòng Tiểu Triệu đang rất yêu cô bạn gái của anh ta. Diệp Lăng Phi thấy Tiểu Triệu như vậy hắn không nói gì cả, vỗ vỗ vai Tiểu Triệu và nói:
- Có thời gian thì phải ở bên cạnh bạn gái nhiều hơn, ví dụ đi xem phim hay đi shopping cũng có thể đi Bắc Kinh, đi Thượng Hải du lịch. Tiểu Triệu, đừng có cả ngày chỉ có công việc, càng không được nghĩ đến việc thăng chức. Những chuyện này đều là hư không, sau này cậu sẽ hiểu, cậu cứ cố gắng dành thời gian ở bên bạn gái đi!
Tiểu Triệu nhìn Diệp Lăng Phi rồi gật gật đầu. Hắn hiểu ý nghĩa trong những lời nói của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi chính là muốn nói với Tiểu Triệu đừng giống như bây giờ, hắn muốn Tiểu Triệu biết có thời gian thì nên hưởng thụ cuộc sống.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Tiểu Triệu xoay người đi thì hắn quay sang một bên, cầm văn kiện trong tay và đi vào trong phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, Anna đã tỉnh lại, Dã Thú đang đứng trước mặt Anna và hỏi Anna. Dã Lang ôm Serena trong lòng, hắn an ủi Serena, cố gắng để Serena không cảm thấy những câu hỏi của Dã Thú hỏi Anna khiến cô không vui.
Diệp Lăng Phi lúc này đi vào trong phòng, trong tay Diệp Lăng Phi cầm túi văn kiện vứt lên trên mặt bàn ở bên cạnh rồi hắn đi đến trước mặt Anna. Hắn nhìn Anna một cái và hỏi nhạt:
- Người của bọn cô đã chết ba người rồi! Những người còn lại tuy chưa bị đột kích nhưng bọn chúng chạy cũng không xa, cô cũng không xem ở đây là địa bàn của ai à, tôi nói cho cô biết muốn giết tôi ở Vọng Hải bọn cô cần phải tốn hao công sức trí óc để nghĩ ra biện pháp cao minh hơn đấy!
- Satan, tôi không hiểu ý của anh!
Anna nghe thấy Diệp Lăng Phi nói những lời này thì cô ta trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi và nói:
- Tôi đã cứu Serena đến đây, tôi và người của Khoa Nhung Hỏa Diễm không có bất kỳ quan hệ gì cả. Tôi không ngờ tôi lại mạo hiểm sinh mệnh của mình để cứu Serena đến đây, lại khiến anh hiểu nhầm tôi là người của Khoa Nhung Hỏa Diễm. Satan, lẽ nào anh làm như vậy không cảm thấy là lấy oán trả ơn sao?
- Lấy oán trả ơn?
Diệp Lăng Phi nghe Anna đánh giá hắn như vậy thì hắn cười to lên. Diệp Lăng Phi cười rất to, tiếng cười của hắn khiến cho Anna có chút khó chịu, Anna nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Satan, rốt cuộc anh có ý gì vậy, vì sao lại cười như vậy?
- Tôi cảm thấy rất thú vị!
Diệp Lăng Phi nói,
- Cô đã nói với tôi là cái gì lấy oán trả ơn, Anna, cô không nghĩ những chuyện này tôi đã sớm biết cả rồi à, đây là cái tròng mà bọn cô đã bày ra, mục đích mà muốn để tôi tự nhảy vào tròng mà!
Anna lắc đầu nói:
- Satan, khi nãy tôi nói rất rõ rồi, chuyện này với tôi chẳng có quan hệ gì cả. Tôi chỉ là không đành lòng thấy Serena chết dưới tay của Quan chỉ huy cho nên tôi mới mạo hiểm cứu cô ấy ra, còn những chuyện khác tôi hoàn toàn không biết gì cả, anh cũng đừng hỏi tôi. Satan, anh có thể tin tôi!
- Để tôi tin cô à, e rằng còn khó hơn lên trời đấy!
Diệp Lăng Phi đưa tay phải nắm lấy cằm của Anna, hắn khiến cho Anna phải ngước mặt lên, Diệp Lăng Phi cười và nói một cách lạnh nhạt:
- Anna, cô có biết tôi làm gì không, tôi quên tôi đã giới thiệu với cô kỳ tích huy hoàng của tôi. Tôi vốn không phải là một tên buôn bán súng đạn bình thường đâu. Tôi còn phụ trách các kế hoạch tập kích, và phụ trách cả chỉ lệnh hủy diệt loại tổ chức lính đánh thuê không nghe lời như bọn cô nữa, tóm lại tôi chính là người chuyên môn giao tiếp với những người như cô. Giao tiếp với cô lâu rồi nên hiểu được phong cách làm việc của những người như cô. Như cô vậy, đôi mắt cô đã nói cho tôi biết trong lòng cô đang ẩn chứa một bí mật rất lớn, Anna có muốn tôi đoán hay không?
Anna xoay mặt sang một bên, mắt cô ta không nhìn Diệp Lăng Phi, cô ta nói:
- Tôi……… tôi không có bí mật gì cả!
Anna nói câu này ra thì ngay đến cả mình cũng không tin, càng không nên nhắc đến chuyện làm cho Diệp Lăng Phi tin. Lúc này Diệp Lăng Phi cười nhạt nói:
- Anna, cô đừng cho rằng cô như vậy có thể che giấu được. Cô là một lính đánh thuê, cô không thể không có bí mật trong lòng được! Nếu cô không có bí mật thì sẽ không trở thành một tên lính đánh thuê vì tiền mà hai tay nhuốm đầy máu. Trong lòng cô ẩn chứa rất nhiều bí mật, chỉ là cô không muốn nói ra, nhưng cũng không sao. Anna tôi đảm bảo trưa mai những bí mật của cô có thể phơi bày toàn bộ ra trước mắt tôi thôi!
Diệp Lăng Phi nói rồi xoay người đi, hắn nói với Dã Thú:
- Dã Thú, gọi điện thoại cho Tiêm Đao để cậu ấy lập tức điều tra thân phận của Anna, nếu cô ta còn có người nhà thì lập tức phái người đi giết. Cô ta dám động thủ với tôi thì tôi cũng không khách khí với cô ta, phàm là người có bất kỳ mối quan hệ nào với Anna thì đều giết cả, những người đó muốn trách thì trách mạng của họ không tốt, lại quen biết với Anna!
Diệp Lăng Phi nói những lời này khiến Anna ngây ngẩn cả người, Anna nhìn Diệp Lăng Phi mà không dám tin. Anna còn cho rằng Diệp Lăng Phi chỉ là đang nói đùa. Nhưng nhìn bộ dạng Diệp Lăng Phi, Anna có thể xác định Diệp Lăng Phi không phải là đang nói đùa tí nào. Nói cách khác Diệp Lăng Phi nói được là làm được. Sắc mặt của Anna trắng bệch, cô ta há mồm mắng:
- Satan, anh dám động đến em trai tôi, tôi có là quỷ cũng không tha cho anh đâu!
Từ trước đến giờ Serena chưa từng nghe thấy Anna nói cô ta còn có một đứa em trai, càng không ngờ Anna lại phát ra tiếng kêu thê thảm như vậy. Anna trợn to mắt dường như trong mắt cô ta muốn chảy máu ra. Serena kéo Dã Lang một cái rồi khẽ nói:
- Dã Lang, anh có thể nói…
Serena vừa nói câu này ra chưa xong thì nghe thấy Dã Lang nói:
- Serena, ở đây không có chuyện của em, em đừng nhúng tay vào. Satan có cách làm việc riêng của anh ấy, không ai có thể ngăn cản Satan làm chuyện mà anh ấy muốn làm đâu!
Serena nghe Dã Lang nói như vậy thì cô ta vốn định nói tiếp nhưng lại im lặng chỉ nhìn Diệp Lăng Phi đang giơ tay lên sờ vào gương mặt của Anna rồi lập tức hắn cười to lên và nói một cách lạnh lùng:
- Anna, khi cô sống tôi đã không sợ thì sau khi cô chết tôi lại càng không sợ. Khi cô sống cô đã không giết được tôi lẽ nào khi cô chết có thể làm hại được tôi sao. Thật là nực cười, cô xem phim ma nhiều quá rồi đó, cô đã muốn giết tôi thì nên chuẩn bị về mặt tâm lý đi, phải nghĩ đến hậu quả khi rơi vào tay tôi. Anna, nếu muốn trách thì chỉ trách bản thân cô, tôi đã cho cô cơ hội rồi nhưng cô lại không chịu nắm lấy!
Trong ánh mắt Anna bỗng nhiên lóe lên một tia sáng ảm đạm, khi nãy Diệp Lăng Phi nhìn thấy trong ánh mắt Anna tràn ngập sự căm hận, xem ra giống như muốn nuốt lấy Diệp Lăng Phi vậy nhưng khi Anna nghe thấy Diệp Lăng Phi nói như vậy thì trong ánh mắt cô ta đột nhiên hiện lên một tia sáng lờ mờ, giống như là Anna đã chấp nhận số mệnh. Cô ta cho rằng tất cả mọi chuyện đều là do cô ta tự tạo nên, Anna nhìn Diệp Lăng Phi, khẩu khí mềm dịu lại, giống như đang thỉnh cầu Diệp Lăng Phi, cô ta nói:
- Satan, tôi cầu xin anh một chuyện, anh tha cho em trai tôi, nó vô tội, từ trước đến giờ không biết tôi là lính đánh thuê, càng không biết tôi làm những chuyện gì bên ngoài, nó là một đứa trẻ vô tội chuyện gì cũng không biết cả!
Diệp Lăng Phi đứng dậy nhìn Anna và nói:
- Tôi biết cô có người nhà!
Diệp Lăng Phi nói câu nói này ra khiến Anna sửng sốt, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi và hỏi:
- Satan, anh điều tra tôi à?
- Tôi không điều tra cô!
Tay phải Diệp Lăng Phi đưa tay phải lên chỗ cổ Anna, rồi dừng lại ở sợi dây chuyền mà Anna đang đeo, phía dưới dây chuyền có hình trái tim, trong đó có hình Anna chụp với một người trẻ tuổi. Diệp Lăng Phi giơ lên trước mặt Anna và nói:
- Anna, tôi nhớ rồi. Lần sau đừng mang theo ảnh người nhà cô bên mình, như vậy rất dễ để lộ ra người nhà của cô. Đây là sai lầm của cô, tôi nhìn thấy cái này thì biết cô còn có một người em trai, thật đáng tiếc tôi không phải là một người đàn ông thích làm chuyện từ bi hỉ xả, bởi vì tôi nhân từ với người khác những người khác lại không nhân từ với tôi. Tôi cho cô hai sự chọn lựa, cô muốn em trai cô sống hay là để em trai cô cùng cô rời khỏi thế giới này với cô?
- Tiểu Triệu, như vậy lại tốt, tôi nói cho cậu biết chuyện này không đơn giản đâu. Nếu xảy ra chuyện không phải là cậu có thể ứng phó được. Bây giờ cậu vừa có bạn gái không bao lâu đừng để xảy ra chuyện nữa. Sau này khi cậu lập công thì từ từ đưa bạn gái đi chơi. À, đúng rồi, quan hệ giữa cậu và bạn gái của cậu hiện tại sao rồi?
Tiểu Triệu vừa nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến bạn gái thì hắn cười và nói:
- Rất hạnh phúc!
Tiểu Triệu nói, gương mặt hắn lộ ra nụ cười hạnh phúc, nụ cười này không phải giả vờ được. Diệp Lăng Phi vừa nhìn nụ cười hiện trên gương mặt của Tiểu Triệu thì hắn biết trong lòng Tiểu Triệu đang rất yêu cô bạn gái của anh ta. Diệp Lăng Phi thấy Tiểu Triệu như vậy hắn không nói gì cả, vỗ vỗ vai Tiểu Triệu và nói:
- Có thời gian thì phải ở bên cạnh bạn gái nhiều hơn, ví dụ đi xem phim hay đi shopping cũng có thể đi Bắc Kinh, đi Thượng Hải du lịch. Tiểu Triệu, đừng có cả ngày chỉ có công việc, càng không được nghĩ đến việc thăng chức. Những chuyện này đều là hư không, sau này cậu sẽ hiểu, cậu cứ cố gắng dành thời gian ở bên bạn gái đi!
Tiểu Triệu nhìn Diệp Lăng Phi rồi gật gật đầu. Hắn hiểu ý nghĩa trong những lời nói của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi chính là muốn nói với Tiểu Triệu đừng giống như bây giờ, hắn muốn Tiểu Triệu biết có thời gian thì nên hưởng thụ cuộc sống.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Tiểu Triệu xoay người đi thì hắn quay sang một bên, cầm văn kiện trong tay và đi vào trong phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, Anna đã tỉnh lại, Dã Thú đang đứng trước mặt Anna và hỏi Anna. Dã Lang ôm Serena trong lòng, hắn an ủi Serena, cố gắng để Serena không cảm thấy những câu hỏi của Dã Thú hỏi Anna khiến cô không vui.
Diệp Lăng Phi lúc này đi vào trong phòng, trong tay Diệp Lăng Phi cầm túi văn kiện vứt lên trên mặt bàn ở bên cạnh rồi hắn đi đến trước mặt Anna. Hắn nhìn Anna một cái và hỏi nhạt:
- Người của bọn cô đã chết ba người rồi! Những người còn lại tuy chưa bị đột kích nhưng bọn chúng chạy cũng không xa, cô cũng không xem ở đây là địa bàn của ai à, tôi nói cho cô biết muốn giết tôi ở Vọng Hải bọn cô cần phải tốn hao công sức trí óc để nghĩ ra biện pháp cao minh hơn đấy!
- Satan, tôi không hiểu ý của anh!
Anna nghe thấy Diệp Lăng Phi nói những lời này thì cô ta trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi và nói:
- Tôi đã cứu Serena đến đây, tôi và người của Khoa Nhung Hỏa Diễm không có bất kỳ quan hệ gì cả. Tôi không ngờ tôi lại mạo hiểm sinh mệnh của mình để cứu Serena đến đây, lại khiến anh hiểu nhầm tôi là người của Khoa Nhung Hỏa Diễm. Satan, lẽ nào anh làm như vậy không cảm thấy là lấy oán trả ơn sao?
- Lấy oán trả ơn?
Diệp Lăng Phi nghe Anna đánh giá hắn như vậy thì hắn cười to lên. Diệp Lăng Phi cười rất to, tiếng cười của hắn khiến cho Anna có chút khó chịu, Anna nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Satan, rốt cuộc anh có ý gì vậy, vì sao lại cười như vậy?
- Tôi cảm thấy rất thú vị!
Diệp Lăng Phi nói,
- Cô đã nói với tôi là cái gì lấy oán trả ơn, Anna, cô không nghĩ những chuyện này tôi đã sớm biết cả rồi à, đây là cái tròng mà bọn cô đã bày ra, mục đích mà muốn để tôi tự nhảy vào tròng mà!
Anna lắc đầu nói:
- Satan, khi nãy tôi nói rất rõ rồi, chuyện này với tôi chẳng có quan hệ gì cả. Tôi chỉ là không đành lòng thấy Serena chết dưới tay của Quan chỉ huy cho nên tôi mới mạo hiểm cứu cô ấy ra, còn những chuyện khác tôi hoàn toàn không biết gì cả, anh cũng đừng hỏi tôi. Satan, anh có thể tin tôi!
- Để tôi tin cô à, e rằng còn khó hơn lên trời đấy!
Diệp Lăng Phi đưa tay phải nắm lấy cằm của Anna, hắn khiến cho Anna phải ngước mặt lên, Diệp Lăng Phi cười và nói một cách lạnh nhạt:
- Anna, cô có biết tôi làm gì không, tôi quên tôi đã giới thiệu với cô kỳ tích huy hoàng của tôi. Tôi vốn không phải là một tên buôn bán súng đạn bình thường đâu. Tôi còn phụ trách các kế hoạch tập kích, và phụ trách cả chỉ lệnh hủy diệt loại tổ chức lính đánh thuê không nghe lời như bọn cô nữa, tóm lại tôi chính là người chuyên môn giao tiếp với những người như cô. Giao tiếp với cô lâu rồi nên hiểu được phong cách làm việc của những người như cô. Như cô vậy, đôi mắt cô đã nói cho tôi biết trong lòng cô đang ẩn chứa một bí mật rất lớn, Anna có muốn tôi đoán hay không?
Anna xoay mặt sang một bên, mắt cô ta không nhìn Diệp Lăng Phi, cô ta nói:
- Tôi……… tôi không có bí mật gì cả!
Anna nói câu này ra thì ngay đến cả mình cũng không tin, càng không nên nhắc đến chuyện làm cho Diệp Lăng Phi tin. Lúc này Diệp Lăng Phi cười nhạt nói:
- Anna, cô đừng cho rằng cô như vậy có thể che giấu được. Cô là một lính đánh thuê, cô không thể không có bí mật trong lòng được! Nếu cô không có bí mật thì sẽ không trở thành một tên lính đánh thuê vì tiền mà hai tay nhuốm đầy máu. Trong lòng cô ẩn chứa rất nhiều bí mật, chỉ là cô không muốn nói ra, nhưng cũng không sao. Anna tôi đảm bảo trưa mai những bí mật của cô có thể phơi bày toàn bộ ra trước mắt tôi thôi!
Diệp Lăng Phi nói rồi xoay người đi, hắn nói với Dã Thú:
- Dã Thú, gọi điện thoại cho Tiêm Đao để cậu ấy lập tức điều tra thân phận của Anna, nếu cô ta còn có người nhà thì lập tức phái người đi giết. Cô ta dám động thủ với tôi thì tôi cũng không khách khí với cô ta, phàm là người có bất kỳ mối quan hệ nào với Anna thì đều giết cả, những người đó muốn trách thì trách mạng của họ không tốt, lại quen biết với Anna!
Diệp Lăng Phi nói những lời này khiến Anna ngây ngẩn cả người, Anna nhìn Diệp Lăng Phi mà không dám tin. Anna còn cho rằng Diệp Lăng Phi chỉ là đang nói đùa. Nhưng nhìn bộ dạng Diệp Lăng Phi, Anna có thể xác định Diệp Lăng Phi không phải là đang nói đùa tí nào. Nói cách khác Diệp Lăng Phi nói được là làm được. Sắc mặt của Anna trắng bệch, cô ta há mồm mắng:
- Satan, anh dám động đến em trai tôi, tôi có là quỷ cũng không tha cho anh đâu!
Từ trước đến giờ Serena chưa từng nghe thấy Anna nói cô ta còn có một đứa em trai, càng không ngờ Anna lại phát ra tiếng kêu thê thảm như vậy. Anna trợn to mắt dường như trong mắt cô ta muốn chảy máu ra. Serena kéo Dã Lang một cái rồi khẽ nói:
- Dã Lang, anh có thể nói…
Serena vừa nói câu này ra chưa xong thì nghe thấy Dã Lang nói:
- Serena, ở đây không có chuyện của em, em đừng nhúng tay vào. Satan có cách làm việc riêng của anh ấy, không ai có thể ngăn cản Satan làm chuyện mà anh ấy muốn làm đâu!
Serena nghe Dã Lang nói như vậy thì cô ta vốn định nói tiếp nhưng lại im lặng chỉ nhìn Diệp Lăng Phi đang giơ tay lên sờ vào gương mặt của Anna rồi lập tức hắn cười to lên và nói một cách lạnh lùng:
- Anna, khi cô sống tôi đã không sợ thì sau khi cô chết tôi lại càng không sợ. Khi cô sống cô đã không giết được tôi lẽ nào khi cô chết có thể làm hại được tôi sao. Thật là nực cười, cô xem phim ma nhiều quá rồi đó, cô đã muốn giết tôi thì nên chuẩn bị về mặt tâm lý đi, phải nghĩ đến hậu quả khi rơi vào tay tôi. Anna, nếu muốn trách thì chỉ trách bản thân cô, tôi đã cho cô cơ hội rồi nhưng cô lại không chịu nắm lấy!
Trong ánh mắt Anna bỗng nhiên lóe lên một tia sáng ảm đạm, khi nãy Diệp Lăng Phi nhìn thấy trong ánh mắt Anna tràn ngập sự căm hận, xem ra giống như muốn nuốt lấy Diệp Lăng Phi vậy nhưng khi Anna nghe thấy Diệp Lăng Phi nói như vậy thì trong ánh mắt cô ta đột nhiên hiện lên một tia sáng lờ mờ, giống như là Anna đã chấp nhận số mệnh. Cô ta cho rằng tất cả mọi chuyện đều là do cô ta tự tạo nên, Anna nhìn Diệp Lăng Phi, khẩu khí mềm dịu lại, giống như đang thỉnh cầu Diệp Lăng Phi, cô ta nói:
- Satan, tôi cầu xin anh một chuyện, anh tha cho em trai tôi, nó vô tội, từ trước đến giờ không biết tôi là lính đánh thuê, càng không biết tôi làm những chuyện gì bên ngoài, nó là một đứa trẻ vô tội chuyện gì cũng không biết cả!
Diệp Lăng Phi đứng dậy nhìn Anna và nói:
- Tôi biết cô có người nhà!
Diệp Lăng Phi nói câu nói này ra khiến Anna sửng sốt, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi và hỏi:
- Satan, anh điều tra tôi à?
- Tôi không điều tra cô!
Tay phải Diệp Lăng Phi đưa tay phải lên chỗ cổ Anna, rồi dừng lại ở sợi dây chuyền mà Anna đang đeo, phía dưới dây chuyền có hình trái tim, trong đó có hình Anna chụp với một người trẻ tuổi. Diệp Lăng Phi giơ lên trước mặt Anna và nói:
- Anna, tôi nhớ rồi. Lần sau đừng mang theo ảnh người nhà cô bên mình, như vậy rất dễ để lộ ra người nhà của cô. Đây là sai lầm của cô, tôi nhìn thấy cái này thì biết cô còn có một người em trai, thật đáng tiếc tôi không phải là một người đàn ông thích làm chuyện từ bi hỉ xả, bởi vì tôi nhân từ với người khác những người khác lại không nhân từ với tôi. Tôi cho cô hai sự chọn lựa, cô muốn em trai cô sống hay là để em trai cô cùng cô rời khỏi thế giới này với cô?