Chu Hân Mính nói,
- Chuyện lần này mình vốn là muốn giúp nhưng bây giờ mình thế này cứ cho là muốn giúp cũng không thể giúp gì được, nói không chừng còn liên lụy đến ông xã nữa, mình là vì chuyện này nên mới thở dài đấy. Tình Đình, nếu chúng ta không giúp được gì thì đừng làm liên lụy anh ấy, thời gian này bất luận anh ấy muốn chúng ta làm gì thì chúng ta nên làm theo lời anh ấy. Mình biết nói như vậy có chút hơi quá…!
Chu Hân Mính vừa nói đến đây thì đột nhiên Bạch Tình Đình ngắt lời Chu Hân Mính. Bạch Tình Đình đã hiểu ý của Chu Hân Mính, còn những lời mà Chu Hân Mính định nói tiếp thì Bạch Tình Đình đã hiểu cả không cần phải nói gì nữa. Bạch Tình Đình nói:
- Hân Mính, trong lòng mình rất hiểu, thời gian này mình sẽ nghe lời ông xã, nhưng đợi sau khi xong giai đoạn này thì chí ít phải để tâm trạng mình cảm thấy bình ổn một chút, Hân Mính, cậu nói có đúng không?
Chu Hân Mính cười và nói:
- Chính xác là như vậy!
Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình không nói thêm gì nữa, cùng nhau đi vào phòng khách.
Khi hai cô vừa đi đến phòng khách thì Diệp Lăng Phi cũng đã bỏ điện thoại xuống. Trên mặt Diệp Lăng Phi vốn không có gì là giận dữ cả, ngược lại gương mặt lại tươi cười.
Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình vừa đi đến, Diệp Lăng Phi vội đứng dậy và nói:
- Hân Mính, em cảm thấy thế nào rồi?
- Em không sao anh!
Chu Hân Minh được Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi dìu đến trước ghế sofa. Cô từ từ ngồi xuống. Sau khi Chu Hân Mính ngồi xuống thì Diệp Lăng Phi cũng ngồi xuống. Bạch Tình Đình vốn muốn ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi nhưng thấy Chu Hân Mính cô lại đổi ý, cô đến ngồi bên cạnh Chu Hân Mính.
Hai tay Chu Hân Mính đặt ở trên bụng, cô xoay mặt về phía Diệp Lăng Phi gương mặt hiện rõ nụ cười rất tươi, cô nói:
- Ông xã, anh và Tình Đình thật là, em không có chuyện gì cả, nhìn hai người kìa, giống như em một chút cũng không thể cử động được hay sao đấy!
Tay phải Diệp Lăng Phi đặt lên trên bụng Chu Hân Mính rồi khẽ vuốt ve, hắn nói:
- Hân Mính, bọn anh làm vậy không phải là lo lắng cho em sao? Bây giờ em cử động rất không thuận tiện, phải chú ý nhiều mới được!
Bạch Tình Đình cũng nói,
- Hân Mính, ông xã nói không sai, bây giờ cậu là bảo bối trong mắt ông xã, cậu so với vị trí của mình cao hơn rất nhiều đấy!
Bạch Tình nói câu này ra có chút ý vị ghen tị, Chu Hân Mính nghe Bạch Tình Đình nói như vậy thì cô cười nói:
- Tình Đình, theo mình thấy cậu mới là bảo bối trong lòng ông xã đấy!
- Được rồi, được rồi, hai người đừng nói nữa!
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính cứ nói qua nói lại về vấn đề này. Hắn vội vàng ngăn hai người lại. Diệp Lăng Phi quay mặt sang phía Bạch Tình Đình và nói:
- Tình Đình, em ở nhà với Hân Mính nhé, anh phải đi ra đồn công an ở trung tâm thành phố một chút!
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến đồn cảnh sát ở trung tâm thành phố, cô nghĩ nhất định chuyện này có liên quan đến Vu Tiêu Tiếu. Bạch Tình Đình nói:
- Ông xã, có phải chuyện có liên quan đến Vu Tiêu Tiếu không?
- Cho là như vậy đi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Khi nãy anh báo cho Vu Tiêu Tiếu biết anh sẽ đến đồn công an ở trung tâm thành phố, một mặt anh muốn gặp tên cảnh sát khi nãy mới nói chuyện với anh, tên cảnh sát đó rất thú vị, anh muốn gặp mặt trực tiếp hắn. Anh rất muốn biết tên cảnh sát đó rốt cuộc là một tên cảnh sát như thế nào, mặt khác Tiêu Tiếu nói Diêu Dao đã bị mang về đồn cảnh sát trung tâm thành phố, anh cũng muốn đưa cô bé ấy ra, chuyện ấy lúc đầu chưa nói với cô bé Diêu Dao ấy, bây giờ xảy ra chuyện anh phải đi xem sao. Hơn nữa khi nãy anh nghe Tiêu Tiếu kể lại anh cảm thấy ở đây có chút gì đó kỳ lạ, phải giải quyết chuyện này một chút!
Diệp Lăng Phi vừa nói đến đây thì hắn đột nhiên quay mặt sang phía Chu Hân Mính và nói:
- Hân Mính, em quen với Sở trưởng đồn công an trung tâm thành phố không?
Chu Hân Mính lắc đầu và nói:
- Ông xã, nếu em thấy thì có lẽ em sẽ biết ông ấy. Trước đây em có biết Sở trưởng đồn công an trung tâm thành phố họ Tôn nhưng em ở nhà đã lâu rồi nên cũng không biết Sở trưởng đồn công an đã có sự thay đổi người chưa, nếu đổi người khác thì trước khi em chưa gặp người đó em cũng không thể xác định có quen biết hay không được!
Chu Hân Mính nói câu này ra vốn không sai, Chu Hân Mính ở trong nhà đã rất lâu rồi, hệ thống công an ở Vọng Hải đã tiến hành điều chỉnh rất nhiều người rồi, ai biết Sở trưởng của đồn công an họ Tôn có thay đổi không. Diệp Lăng Phi khi nãy cũng tiện miệng hỏi mà thôi, Diệp Lăng Phi không lo chuyện này mà hắn chỉ cần gọi điện thoại thì có thể khiến Sở trưởng đồn công an kia phải cung cung kính kính rồi.
- Hân Mính, không có vấn đề gì!
Diệp Lăng Phi nói,
- Anh chỉ là tiện miệng hỏi thôi, được rồi, Hân Mính, bây giờ anh đi ra ngoài, em và Tình Đình ở nhà nói chuyện nhé!
Diệp Lăng Phi nói xong, hắn vừa đứng lên thì nghe Bạch Tình Đình nói:
- Ông xã, em cũng muốn đi, Tiêu Tiếu dù sao cũng là em gái của em, bây giờ Tiêu Tiếu xảy ra chuyện em muốn giúp đỡ, ông xã, em đi với anh, lẽ nào như vậy không được à?
- Chuyện này…!
Sau khi Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói như vậy thì hắn chau mày tỏ vẻ hơi khó xử. Diệp Lăng Phi bây giờ thật sự không muốn Bạch Tình Đình đi ra ngoài. Nếu ra ngoài thì lại càng nguy hiểm hơn. Nhưng khi nãy Bạch Tình Đình nói câu đó cũng không có gì sai, cô là chị gái của Vu Tiêu Tiếu, tuy không phải là chị ruột gì nhưng dù sao Vu Tiêu Tiếu cũng là em gái của Bạch Tình Đình, trong lòng Bạch Tình Đình lo lắng cho Vu Tiêu Tiếu cũng là chuyện bình thường. Khi thấy Diệp Lăng Phi đang do dự thì Chu Hân Mính ngồi bên cạnh nói:
- Ông xã, anh để cho Tình Đình đi với anh đi, em ở đây cũng không cần Tình Đình đâu!
Chu Hân Mính vừa nói thì Diệp Lăng Phi gật gật đầu nói:
- Vậy được, Tình Đình, em vào thay quần áo đi, chúng ta đi liền bây giờ đấy!
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi đồng ý để cô đi cùng thì gương mặt cô lúc này nở nụ cười tươi và cô vội vàng đứng lên nói:
- Ông xã, bây giờ em về phòng thay quần áo, anh đợi em nhé!
Bạch Tình Đình nói rồi đi lên lầu. Diệp Lăng Phi sau khi nhìn thấy Bạch Tình Đình đi lên lầu hắn mới đứng đậy nói:
- Hân Mính, anh đỡ em lên lầu nhé!
Chu Hân Mính gật đầu, cô đứng dậy, khi Diệp Lăng Phi đỡ cô đi lên lầu, Chu Hân Mính hỏi:
- Ông xã, khi nãy anh đồng ý rất nhanh, có phải anh có nguyên nhân khác không?
Diệp Lăng Phi hơi ngạc nhiên, rồi lập tức hiểu chuyện mà Chu Hân Mính muốn nói là chuyện gì.
Hắn cười và nói:
- Hân Mính, khi nãy anh nghĩ rồi, nếu anh không cho Tình Đình đi thì có lẽ cô ấy sẽ đi gặp cô bé tên là Điền Tư kia, theo anh thấy cô bé đó không thích hợp để đi gặp, nhưng…!
Diệp Lăng Phi nói đến đây thì lại thở dài và nói chậm rãi:
- Kỳ thực anh cũng không biết có nên đi gặp không, anh chỉ có một thứ cảm giác mà thôi!
Chu Hân Mính nói:
- Ông xã, em hiểu, em chỉ là tùy tiện hỏi thôi!
Diệp Lăng Phi không nói với Chu Hân Mính về vấn đề này nữa, hắn dìu Chu Hân Mính lên lầu và bảo cô bé đó chăm sóc cho Chu Hân Mính. Sau đó, Diệp Lăng Phi đi xuống dưới lầu, Diệp Lăng Phi đi vào phòng khách tầng dưới, Bạch Tình Đình vẫn chưa đi xuống lầu, cô gái này mặc quần áo rất chậm. Phụ nữ phải tốn rất nhiều thời gian để trang điểm cho mình, phụ nữ luôn muốn mình đẹp nhất trước mặt người khác.
Diệp Lăng Phi ngồi trên sofa dưới phòng khách, hắn mồi điếu thuốc. Diệp Lăng Phi đang lo lắng đến chuyện của Đới Vinh Cẩm, theo hắn thấy Đới Vinh Cẩm sẽ không dễ dàng bị đánh bại như vậy. Khi Diệp Lăng Phi đang suy nghĩ về chuyện này thì điện thoại của hắn đột nhiên reo lên. Diệp Lăng Phi vừa nhìn vào màn hình hiển thị số điện thoại thì quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, trong điện thoại vọng lại tiếng nói của Đới Vinh Cẩm, đương nhiên Đới Vinh Cẩm bây giờ đang lấy thân phận của kẻ thắng lợi để nói chuyện với Diệp Lăng Phi.
- Satan, mày vẫn chưa đổi điện thoại sao?
Đới Vinh Cẩm vừa nói ra câu này thì nghe thấy Diệp Lăng Phi cười nhạt. Đới Vinh Cẩm dừng lại một chút và nói:
- Satan, mày cười cái gì vậy?
- Tao cười mày thật sự là rất ngốc, nếu tao đổi điện thoại thì làm sao mày có thể gọi điện thoại cho tao được, lẽ nào mày đến gặp tao sao?
Diệp Lăng Phi nói,
- Đới Vinh Cẩm, mày có biết tối qua tao vừa giết chết mấy tên lính đánh thuê không?
- Tao đương nhiên biết!
Đới Vinh Cẩm có vể chẳng thèm quan tâm và nói:
- Satan, tao quên nói với mày. Những tên lính đánh thuê đấy chẳng qua chỉ là cửa ải thứ nhất thôi, nếu đến cửa ải thứ nhất mày cũng không qua được thì sao bước vào cửa ải thứ hai được!
- Cửa ải thứ hai?
Diệp Lăng Phi nghe Đới Vinh Cẩm nói như vậy thì hắn nói:
- Tốt nhất mày nên nói cho rõ ràng với tao, cái gì mà cửa ải thứ nhất, cửa ải thứ hai?
- Không cần phải nói rõ, chỉ cần mày biết trước mắt chẳng qua chỉ là cửa ải thứ nhất là đủ rồi!
- Chuyện lần này mình vốn là muốn giúp nhưng bây giờ mình thế này cứ cho là muốn giúp cũng không thể giúp gì được, nói không chừng còn liên lụy đến ông xã nữa, mình là vì chuyện này nên mới thở dài đấy. Tình Đình, nếu chúng ta không giúp được gì thì đừng làm liên lụy anh ấy, thời gian này bất luận anh ấy muốn chúng ta làm gì thì chúng ta nên làm theo lời anh ấy. Mình biết nói như vậy có chút hơi quá…!
Chu Hân Mính vừa nói đến đây thì đột nhiên Bạch Tình Đình ngắt lời Chu Hân Mính. Bạch Tình Đình đã hiểu ý của Chu Hân Mính, còn những lời mà Chu Hân Mính định nói tiếp thì Bạch Tình Đình đã hiểu cả không cần phải nói gì nữa. Bạch Tình Đình nói:
- Hân Mính, trong lòng mình rất hiểu, thời gian này mình sẽ nghe lời ông xã, nhưng đợi sau khi xong giai đoạn này thì chí ít phải để tâm trạng mình cảm thấy bình ổn một chút, Hân Mính, cậu nói có đúng không?
Chu Hân Mính cười và nói:
- Chính xác là như vậy!
Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình không nói thêm gì nữa, cùng nhau đi vào phòng khách.
Khi hai cô vừa đi đến phòng khách thì Diệp Lăng Phi cũng đã bỏ điện thoại xuống. Trên mặt Diệp Lăng Phi vốn không có gì là giận dữ cả, ngược lại gương mặt lại tươi cười.
Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình vừa đi đến, Diệp Lăng Phi vội đứng dậy và nói:
- Hân Mính, em cảm thấy thế nào rồi?
- Em không sao anh!
Chu Hân Minh được Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi dìu đến trước ghế sofa. Cô từ từ ngồi xuống. Sau khi Chu Hân Mính ngồi xuống thì Diệp Lăng Phi cũng ngồi xuống. Bạch Tình Đình vốn muốn ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi nhưng thấy Chu Hân Mính cô lại đổi ý, cô đến ngồi bên cạnh Chu Hân Mính.
Hai tay Chu Hân Mính đặt ở trên bụng, cô xoay mặt về phía Diệp Lăng Phi gương mặt hiện rõ nụ cười rất tươi, cô nói:
- Ông xã, anh và Tình Đình thật là, em không có chuyện gì cả, nhìn hai người kìa, giống như em một chút cũng không thể cử động được hay sao đấy!
Tay phải Diệp Lăng Phi đặt lên trên bụng Chu Hân Mính rồi khẽ vuốt ve, hắn nói:
- Hân Mính, bọn anh làm vậy không phải là lo lắng cho em sao? Bây giờ em cử động rất không thuận tiện, phải chú ý nhiều mới được!
Bạch Tình Đình cũng nói,
- Hân Mính, ông xã nói không sai, bây giờ cậu là bảo bối trong mắt ông xã, cậu so với vị trí của mình cao hơn rất nhiều đấy!
Bạch Tình nói câu này ra có chút ý vị ghen tị, Chu Hân Mính nghe Bạch Tình Đình nói như vậy thì cô cười nói:
- Tình Đình, theo mình thấy cậu mới là bảo bối trong lòng ông xã đấy!
- Được rồi, được rồi, hai người đừng nói nữa!
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính cứ nói qua nói lại về vấn đề này. Hắn vội vàng ngăn hai người lại. Diệp Lăng Phi quay mặt sang phía Bạch Tình Đình và nói:
- Tình Đình, em ở nhà với Hân Mính nhé, anh phải đi ra đồn công an ở trung tâm thành phố một chút!
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến đồn cảnh sát ở trung tâm thành phố, cô nghĩ nhất định chuyện này có liên quan đến Vu Tiêu Tiếu. Bạch Tình Đình nói:
- Ông xã, có phải chuyện có liên quan đến Vu Tiêu Tiếu không?
- Cho là như vậy đi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Khi nãy anh báo cho Vu Tiêu Tiếu biết anh sẽ đến đồn công an ở trung tâm thành phố, một mặt anh muốn gặp tên cảnh sát khi nãy mới nói chuyện với anh, tên cảnh sát đó rất thú vị, anh muốn gặp mặt trực tiếp hắn. Anh rất muốn biết tên cảnh sát đó rốt cuộc là một tên cảnh sát như thế nào, mặt khác Tiêu Tiếu nói Diêu Dao đã bị mang về đồn cảnh sát trung tâm thành phố, anh cũng muốn đưa cô bé ấy ra, chuyện ấy lúc đầu chưa nói với cô bé Diêu Dao ấy, bây giờ xảy ra chuyện anh phải đi xem sao. Hơn nữa khi nãy anh nghe Tiêu Tiếu kể lại anh cảm thấy ở đây có chút gì đó kỳ lạ, phải giải quyết chuyện này một chút!
Diệp Lăng Phi vừa nói đến đây thì hắn đột nhiên quay mặt sang phía Chu Hân Mính và nói:
- Hân Mính, em quen với Sở trưởng đồn công an trung tâm thành phố không?
Chu Hân Mính lắc đầu và nói:
- Ông xã, nếu em thấy thì có lẽ em sẽ biết ông ấy. Trước đây em có biết Sở trưởng đồn công an trung tâm thành phố họ Tôn nhưng em ở nhà đã lâu rồi nên cũng không biết Sở trưởng đồn công an đã có sự thay đổi người chưa, nếu đổi người khác thì trước khi em chưa gặp người đó em cũng không thể xác định có quen biết hay không được!
Chu Hân Mính nói câu này ra vốn không sai, Chu Hân Mính ở trong nhà đã rất lâu rồi, hệ thống công an ở Vọng Hải đã tiến hành điều chỉnh rất nhiều người rồi, ai biết Sở trưởng của đồn công an họ Tôn có thay đổi không. Diệp Lăng Phi khi nãy cũng tiện miệng hỏi mà thôi, Diệp Lăng Phi không lo chuyện này mà hắn chỉ cần gọi điện thoại thì có thể khiến Sở trưởng đồn công an kia phải cung cung kính kính rồi.
- Hân Mính, không có vấn đề gì!
Diệp Lăng Phi nói,
- Anh chỉ là tiện miệng hỏi thôi, được rồi, Hân Mính, bây giờ anh đi ra ngoài, em và Tình Đình ở nhà nói chuyện nhé!
Diệp Lăng Phi nói xong, hắn vừa đứng lên thì nghe Bạch Tình Đình nói:
- Ông xã, em cũng muốn đi, Tiêu Tiếu dù sao cũng là em gái của em, bây giờ Tiêu Tiếu xảy ra chuyện em muốn giúp đỡ, ông xã, em đi với anh, lẽ nào như vậy không được à?
- Chuyện này…!
Sau khi Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói như vậy thì hắn chau mày tỏ vẻ hơi khó xử. Diệp Lăng Phi bây giờ thật sự không muốn Bạch Tình Đình đi ra ngoài. Nếu ra ngoài thì lại càng nguy hiểm hơn. Nhưng khi nãy Bạch Tình Đình nói câu đó cũng không có gì sai, cô là chị gái của Vu Tiêu Tiếu, tuy không phải là chị ruột gì nhưng dù sao Vu Tiêu Tiếu cũng là em gái của Bạch Tình Đình, trong lòng Bạch Tình Đình lo lắng cho Vu Tiêu Tiếu cũng là chuyện bình thường. Khi thấy Diệp Lăng Phi đang do dự thì Chu Hân Mính ngồi bên cạnh nói:
- Ông xã, anh để cho Tình Đình đi với anh đi, em ở đây cũng không cần Tình Đình đâu!
Chu Hân Mính vừa nói thì Diệp Lăng Phi gật gật đầu nói:
- Vậy được, Tình Đình, em vào thay quần áo đi, chúng ta đi liền bây giờ đấy!
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi đồng ý để cô đi cùng thì gương mặt cô lúc này nở nụ cười tươi và cô vội vàng đứng lên nói:
- Ông xã, bây giờ em về phòng thay quần áo, anh đợi em nhé!
Bạch Tình Đình nói rồi đi lên lầu. Diệp Lăng Phi sau khi nhìn thấy Bạch Tình Đình đi lên lầu hắn mới đứng đậy nói:
- Hân Mính, anh đỡ em lên lầu nhé!
Chu Hân Mính gật đầu, cô đứng dậy, khi Diệp Lăng Phi đỡ cô đi lên lầu, Chu Hân Mính hỏi:
- Ông xã, khi nãy anh đồng ý rất nhanh, có phải anh có nguyên nhân khác không?
Diệp Lăng Phi hơi ngạc nhiên, rồi lập tức hiểu chuyện mà Chu Hân Mính muốn nói là chuyện gì.
Hắn cười và nói:
- Hân Mính, khi nãy anh nghĩ rồi, nếu anh không cho Tình Đình đi thì có lẽ cô ấy sẽ đi gặp cô bé tên là Điền Tư kia, theo anh thấy cô bé đó không thích hợp để đi gặp, nhưng…!
Diệp Lăng Phi nói đến đây thì lại thở dài và nói chậm rãi:
- Kỳ thực anh cũng không biết có nên đi gặp không, anh chỉ có một thứ cảm giác mà thôi!
Chu Hân Mính nói:
- Ông xã, em hiểu, em chỉ là tùy tiện hỏi thôi!
Diệp Lăng Phi không nói với Chu Hân Mính về vấn đề này nữa, hắn dìu Chu Hân Mính lên lầu và bảo cô bé đó chăm sóc cho Chu Hân Mính. Sau đó, Diệp Lăng Phi đi xuống dưới lầu, Diệp Lăng Phi đi vào phòng khách tầng dưới, Bạch Tình Đình vẫn chưa đi xuống lầu, cô gái này mặc quần áo rất chậm. Phụ nữ phải tốn rất nhiều thời gian để trang điểm cho mình, phụ nữ luôn muốn mình đẹp nhất trước mặt người khác.
Diệp Lăng Phi ngồi trên sofa dưới phòng khách, hắn mồi điếu thuốc. Diệp Lăng Phi đang lo lắng đến chuyện của Đới Vinh Cẩm, theo hắn thấy Đới Vinh Cẩm sẽ không dễ dàng bị đánh bại như vậy. Khi Diệp Lăng Phi đang suy nghĩ về chuyện này thì điện thoại của hắn đột nhiên reo lên. Diệp Lăng Phi vừa nhìn vào màn hình hiển thị số điện thoại thì quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, trong điện thoại vọng lại tiếng nói của Đới Vinh Cẩm, đương nhiên Đới Vinh Cẩm bây giờ đang lấy thân phận của kẻ thắng lợi để nói chuyện với Diệp Lăng Phi.
- Satan, mày vẫn chưa đổi điện thoại sao?
Đới Vinh Cẩm vừa nói ra câu này thì nghe thấy Diệp Lăng Phi cười nhạt. Đới Vinh Cẩm dừng lại một chút và nói:
- Satan, mày cười cái gì vậy?
- Tao cười mày thật sự là rất ngốc, nếu tao đổi điện thoại thì làm sao mày có thể gọi điện thoại cho tao được, lẽ nào mày đến gặp tao sao?
Diệp Lăng Phi nói,
- Đới Vinh Cẩm, mày có biết tối qua tao vừa giết chết mấy tên lính đánh thuê không?
- Tao đương nhiên biết!
Đới Vinh Cẩm có vể chẳng thèm quan tâm và nói:
- Satan, tao quên nói với mày. Những tên lính đánh thuê đấy chẳng qua chỉ là cửa ải thứ nhất thôi, nếu đến cửa ải thứ nhất mày cũng không qua được thì sao bước vào cửa ải thứ hai được!
- Cửa ải thứ hai?
Diệp Lăng Phi nghe Đới Vinh Cẩm nói như vậy thì hắn nói:
- Tốt nhất mày nên nói cho rõ ràng với tao, cái gì mà cửa ải thứ nhất, cửa ải thứ hai?
- Không cần phải nói rõ, chỉ cần mày biết trước mắt chẳng qua chỉ là cửa ải thứ nhất là đủ rồi!