Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng khàn khàn, trong giọng điệu của cô ta có cảm giác phẫn nỗ, cô ta lạnh lùng nói:
- Diệp Lăng Phi anh nói thật đơn giản, tôi cũng hy vọng có thể quên hết những chuyện đã qua. Vậy anh có biết người năm đó bây giờ ở đâu không?
- Tôi không muốn biết.
Diệp Lăng Phi nói đến đây, giọng của hắn đột nhiên trở nên rất lạnh lùng:
- Những kẻ đó, ngoài cô tôi còn cảm thấy một chút day dứt những kẻ khác tôi hận là không thể tận tay giết hết bọn chúng. Tôi không hề quên chuyện vượt biên năm đó, Chu Ngọc Địch, cô biết không? Những kẻ đó nên vui mừng vì bọn chúng đã chết sớm nếu không tôi sẽ tận tay giết hết bọn chúng.
Chu Ngọc Địch thản nhiên nói:
- Bon họ chưa chết. Con đường mà tôi và bọn họ chọn không giống nhau, bọn họ đi một con đường khác, nhưng tôi nghĩ cho dù bây giờ anh gặp lại bọn họ, cũng không chắc có thể nhận ra. Diệp Lăng Phi có lẽ tôi có thể không giết anh nhưng bọn họ không chắc đã làm được điều đó, tôi hy vọng anh có thể chú ý, nói không chừng một kẻ nào đó bên cạnh anh chính là bọn họ, những năm qua bọn họ đã thay đổi rất nhiều.
Diệp Lăng Phi hừ lạnh lùng nói:
- Chu Ngọc Địch, cô nói với tôi những chuyện này là có ý gì? Bây giờ, cứ nói chuyện hôm nay đi, tôi nghe Dã Thú nói cô là bà chủ ở đó, vậy cô nói cho tôi biết tại sao Dã Thú lại ở đó? Cô laị muốn làm gì?
Chu Ngọc Địch nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy xong, cô ta dừng lại giây lát rồi khẽ nói:
- Tôi…Diệp Lăng Phi, anh nghĩ sao, anh nghĩ tại sao tôi lại làm như vậy?
Diệp Lăng Phi nói đến đây lại nói thêm:
- Tôi làm sao biết được, tôi không phải là người phụ nữ biến thái như cô. Nhầm, phải nói là lòng dạ cô đã không còn như người bình thường nữa, chuyện năm đó khiến tôi càng nhìn rõ cô, Chu Ngọc Địch, tôi cho rằng nếu năm đó không rời xa cô mà còn tiếp tục đi với cô và những gã đàn ông bị cô khống chế, thì nói không chừng cô sẽ khiến tôi chết vô vùng thê thảm vì tôi là người duy nhất biết rõ mục đích của cô.
- Diệp Lăng Phi anh nói quả không sai, nhưng đó đều là những chuyện đã qua rồi. Ban nãy anh không phải hỏi tôi rút cuộc muốn làm gì sao? vậy bây giờ tôi có thể nói rõ cho anh biết, tôi không có ý định gì cả chỉ là muốn tìm một người đến chơi mà thôi, anh không phải đã từng đến chỗ tôi sao? chỗ tôi cái gì cũng có, hôm qua vừa lúc có mấy người bạn đến chỗ tôi muốn đánh bạc, vì vậy tôi bèn nhớ đến người bạn này của anh, Diệp Lăng Phi thật không ngờ người bạn này của anh lại lợi hại đến vậy, vừa chơi là hai mươi ba mươi giờ đồng hồ đến đồ uống tôi chuẩn bị cho anh ta cũng uống hết sạch thật khiến tôi ngạc nhiên, không ngờ anh ta lại khỏe đến vậy, uống thứ đó nhiều đến vậy cũng không có vấn đề gì.
Diệp Lăng Phi nghe Chu Ngọc Địch nói xong, khẩu khí của hắn không tránh được có phần nghiêm khắc nói:
- Chu Ngọc Địch, cô cần làm rõ một điểm, bây giờ cô đang ở Vọng Hải, đừng nên cho rằng tôi không dám động đến cô, chỉ cần Dã Thú xảy ra điều gì, tôi bảo đảm sẽ khiến cô…
Diệp Lăng Phi còn chưa nói xong thì nghe thấy tiếng cười lạnh lùng của Chu Ngọc Địch ở đầu kia điện thoại, cô ta nói:
- Diệp Lăng Phi, anh đừng dùng những lời đó để uy hiếp tôi, tôi cũng không phải chưa từng chết, cho dù chết thêm lần nữa thì có làm sao, tôi biết bản lĩnh của anh, mấy năm nay tôi biết rất rõ tình hình của anh, tôi cũng biết rõ bây giờ anh về đây làm một người bình thường, anh còn lấy vợ, ồ, tôi nghe nói anh có một người vợ mang thai, Diệp Lăng Phi lẽ nào anh không muốn biết bây giờ ở chỗ vợ anh có khách đến hay không ư?
Sắc mặt Diệp Lăng Phi trắng bệch, hắn không đợi Chu Ngọc Địch nói xong lập tức gọi điện đến bệnh viện phụ sản. Diệp Lăng Phi gọi điện cho Trương Vân, hắn biết lúc này Trương Vân đang ở trong bệnh viện, nghe thấy tiếng Trương Vân trong điện thoại vọng ra, Diệp Lăng Phi lập tức hỏi:
- Trương Vân, trong phòng của Hân Mính có người nào khác không?
- Không có, chỉ là hôm nay có người tặng cho phu nhân một bó hoa tươi.
Trương Vân nói đến đây lại nói thêm một câu:
- Phu nhân nói những thứ người lạ mang đến thì không nhận. Tôi đã mang bó hoa đó để ra bên ngoài rồi.
Diệp Lăng Phi nghe Trương Vân nói vậy mới thôi thấp thỏm trong lòng. Chu Hân Mính dù sao cũng là cảnh sát, tính cảnh giác rất cao.Nếu là người bình thường nói không chừng đã nhận bó hoa đó rồi. Chu Hân Mính làm như vậy không sai chút nào, ai biết được trong bó hoa đó có cái gì. Diệp Lăng Phi yên tâm hơn, còn dặn Trương Vân phải cẩn thận một chút những thứ người lạ gửi đến tặng thì không được nhận.
Sau khi Diệp Lăng Phi xác nhận chỗ Chu Hân Mính không có người là đến, hắn mới nói chuyện tiếp với Chu Ngọc Địch. Lần này, khẩu khí của Diệp Lăng Phi không khách sáo nữa, hắn trực tiếp hỏi:
- Chu Ngọc Địch, cô rút cuộc muốn làm gì?
Chu Ngọc Đích nghe Diệp Lăng Phi chất vấn, cô ta lại cười nói:
- Tôi muốn làm gì? Diệp Lăng Phi, sao anh lại hỏi tôi như vậy, vợ anh không phải không có chuyện gì sao? Nếu tôi muốn động đến cô ta sợ rằng bây giờ cô ta không thể an toàn ở trong phòng sinh rồi. Diệp Lăng Phi, anh yên tâm đi, bây giờ tôi không có thời gian để ý chuyện của anh, chuyện giữa chúng ta sẽ giải quyết đàng hoàng.
- Chu Ngọc Địch, bây giờ tôi càng ngày càng không hiểu cô. Cô đã làm chuyện như vậy, rút cuộc cô muốn làm gì? Lẽ nào muốn từ từ chơi với tôi? nếu thật là như vậy, tôi nghĩ cô đã nhầm rồi, năm đó tôi nghĩ cô đã thấy rõ tôi không phải là một người nói chuyện tình cảm, nếu uy hiếp đến sự an toàn của bản thân tôi, tôi sẽ không chút do dự mà xử lý bất kỳ kẻ nào uy hiếp tôi, trong đó bao gồm cả cô, tôi hy vọng cô hiểu điều này.
Chu Ngọc Địch lạnh lùng nói:
- Tôi đương nhiên hiểu, chỉ đáng tiếc là Diệp Lăng Phi anh không có bản lĩnh đó. Tôi biết anh sáng lập ra Lang Nha, có thể trong mắt người khác tổ chức hỏa quân Lang Nha rất lợi hại nhưng trong mắt tôi thì chẳng là gì cả, Diệp Lăng Phi, thời thế đã thay đổi rồi không cần thiết phải giết giết chóc chóc, chỉ cần có người giúp, anh sẽ có thể nắm được thế giới, đương nhiên, tiền đề là anh phải có giá trị lợi dụng.
Diệp Lăng Phi không nói gì nữa, hắn hút điếu thuốc, một lúc sau Diệp Lăng Phi mới nói:
- Tôi không muốn nói chuyện với người đàn bà như cô nữa, tôi chỉ muốn biết, khi nào cô thả Dã Thú ra?
- Lúc nào cũng được. Nếu anh muốn thì bây giờ có thể mang anh ta đi. Nhưng tôi có một điều kiện là anh phải đích thân đến đây mang anh ta đi nếu không anh đừng mong mang anh ta ra khỏi đây.
- Chu Ngọc Đích, ý của cô là tôi nhất thiết phải đến đó?
Diệp Lăng Phi dựa người vào thành ghế, lấy điếu thuốc trên miệng để ra ngoài cửa xe gạt tàn. Lông mày hắn nhíu chặt lại, Diệp Lăng Phi nói xong, ở đầu kia điện thoại, Chu Ngọc Đích nói mặc cách khẳng định:
- Đúng thế, Diệp Lăng Phi, anh phải đích thân đến nếu không người bạn của anh đừng mong dễ dàng ra khỏi chỗ tôi.
Diệp Lăng Phi khẽ thở dài nói:
- Xem ra chỗ cô không phải một nơi tử tế gì. Được rồi, tôi đồng ý, bây giờ tôi sẽ đến đó.
Diệp Lăng Phi nói đến đây lại nói thêm một câu nữa:
- Chu Ngọc Đích, cô có ngại nếu tôi dẫn người đến đó không?
Chu Ngọc Đích cười nói:
- Đương nhiên không ngại rồi. Diệp Lăng Phi, tôi không sợ anh dẫn bao nhiêu người đến, nếu anh có bản lĩnh, dỡ chỗ này của tôi xuống cũng được.
- Chu Ngọc Đích, vậy tôi hiểu rồi. Cô yên tâm đi, tôi sẽ không dẫn người đến đâu vì dù sao chúng ta cũng quen biết nhau, một số chuyện vẫn có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện với nhau.
- Diệp Lăng Phi anh nói thật đơn giản, tôi cũng hy vọng có thể quên hết những chuyện đã qua. Vậy anh có biết người năm đó bây giờ ở đâu không?
- Tôi không muốn biết.
Diệp Lăng Phi nói đến đây, giọng của hắn đột nhiên trở nên rất lạnh lùng:
- Những kẻ đó, ngoài cô tôi còn cảm thấy một chút day dứt những kẻ khác tôi hận là không thể tận tay giết hết bọn chúng. Tôi không hề quên chuyện vượt biên năm đó, Chu Ngọc Địch, cô biết không? Những kẻ đó nên vui mừng vì bọn chúng đã chết sớm nếu không tôi sẽ tận tay giết hết bọn chúng.
Chu Ngọc Địch thản nhiên nói:
- Bon họ chưa chết. Con đường mà tôi và bọn họ chọn không giống nhau, bọn họ đi một con đường khác, nhưng tôi nghĩ cho dù bây giờ anh gặp lại bọn họ, cũng không chắc có thể nhận ra. Diệp Lăng Phi có lẽ tôi có thể không giết anh nhưng bọn họ không chắc đã làm được điều đó, tôi hy vọng anh có thể chú ý, nói không chừng một kẻ nào đó bên cạnh anh chính là bọn họ, những năm qua bọn họ đã thay đổi rất nhiều.
Diệp Lăng Phi hừ lạnh lùng nói:
- Chu Ngọc Địch, cô nói với tôi những chuyện này là có ý gì? Bây giờ, cứ nói chuyện hôm nay đi, tôi nghe Dã Thú nói cô là bà chủ ở đó, vậy cô nói cho tôi biết tại sao Dã Thú lại ở đó? Cô laị muốn làm gì?
Chu Ngọc Địch nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy xong, cô ta dừng lại giây lát rồi khẽ nói:
- Tôi…Diệp Lăng Phi, anh nghĩ sao, anh nghĩ tại sao tôi lại làm như vậy?
Diệp Lăng Phi nói đến đây lại nói thêm:
- Tôi làm sao biết được, tôi không phải là người phụ nữ biến thái như cô. Nhầm, phải nói là lòng dạ cô đã không còn như người bình thường nữa, chuyện năm đó khiến tôi càng nhìn rõ cô, Chu Ngọc Địch, tôi cho rằng nếu năm đó không rời xa cô mà còn tiếp tục đi với cô và những gã đàn ông bị cô khống chế, thì nói không chừng cô sẽ khiến tôi chết vô vùng thê thảm vì tôi là người duy nhất biết rõ mục đích của cô.
- Diệp Lăng Phi anh nói quả không sai, nhưng đó đều là những chuyện đã qua rồi. Ban nãy anh không phải hỏi tôi rút cuộc muốn làm gì sao? vậy bây giờ tôi có thể nói rõ cho anh biết, tôi không có ý định gì cả chỉ là muốn tìm một người đến chơi mà thôi, anh không phải đã từng đến chỗ tôi sao? chỗ tôi cái gì cũng có, hôm qua vừa lúc có mấy người bạn đến chỗ tôi muốn đánh bạc, vì vậy tôi bèn nhớ đến người bạn này của anh, Diệp Lăng Phi thật không ngờ người bạn này của anh lại lợi hại đến vậy, vừa chơi là hai mươi ba mươi giờ đồng hồ đến đồ uống tôi chuẩn bị cho anh ta cũng uống hết sạch thật khiến tôi ngạc nhiên, không ngờ anh ta lại khỏe đến vậy, uống thứ đó nhiều đến vậy cũng không có vấn đề gì.
Diệp Lăng Phi nghe Chu Ngọc Địch nói xong, khẩu khí của hắn không tránh được có phần nghiêm khắc nói:
- Chu Ngọc Địch, cô cần làm rõ một điểm, bây giờ cô đang ở Vọng Hải, đừng nên cho rằng tôi không dám động đến cô, chỉ cần Dã Thú xảy ra điều gì, tôi bảo đảm sẽ khiến cô…
Diệp Lăng Phi còn chưa nói xong thì nghe thấy tiếng cười lạnh lùng của Chu Ngọc Địch ở đầu kia điện thoại, cô ta nói:
- Diệp Lăng Phi, anh đừng dùng những lời đó để uy hiếp tôi, tôi cũng không phải chưa từng chết, cho dù chết thêm lần nữa thì có làm sao, tôi biết bản lĩnh của anh, mấy năm nay tôi biết rất rõ tình hình của anh, tôi cũng biết rõ bây giờ anh về đây làm một người bình thường, anh còn lấy vợ, ồ, tôi nghe nói anh có một người vợ mang thai, Diệp Lăng Phi lẽ nào anh không muốn biết bây giờ ở chỗ vợ anh có khách đến hay không ư?
Sắc mặt Diệp Lăng Phi trắng bệch, hắn không đợi Chu Ngọc Địch nói xong lập tức gọi điện đến bệnh viện phụ sản. Diệp Lăng Phi gọi điện cho Trương Vân, hắn biết lúc này Trương Vân đang ở trong bệnh viện, nghe thấy tiếng Trương Vân trong điện thoại vọng ra, Diệp Lăng Phi lập tức hỏi:
- Trương Vân, trong phòng của Hân Mính có người nào khác không?
- Không có, chỉ là hôm nay có người tặng cho phu nhân một bó hoa tươi.
Trương Vân nói đến đây lại nói thêm một câu:
- Phu nhân nói những thứ người lạ mang đến thì không nhận. Tôi đã mang bó hoa đó để ra bên ngoài rồi.
Diệp Lăng Phi nghe Trương Vân nói vậy mới thôi thấp thỏm trong lòng. Chu Hân Mính dù sao cũng là cảnh sát, tính cảnh giác rất cao.Nếu là người bình thường nói không chừng đã nhận bó hoa đó rồi. Chu Hân Mính làm như vậy không sai chút nào, ai biết được trong bó hoa đó có cái gì. Diệp Lăng Phi yên tâm hơn, còn dặn Trương Vân phải cẩn thận một chút những thứ người lạ gửi đến tặng thì không được nhận.
Sau khi Diệp Lăng Phi xác nhận chỗ Chu Hân Mính không có người là đến, hắn mới nói chuyện tiếp với Chu Ngọc Địch. Lần này, khẩu khí của Diệp Lăng Phi không khách sáo nữa, hắn trực tiếp hỏi:
- Chu Ngọc Địch, cô rút cuộc muốn làm gì?
Chu Ngọc Đích nghe Diệp Lăng Phi chất vấn, cô ta lại cười nói:
- Tôi muốn làm gì? Diệp Lăng Phi, sao anh lại hỏi tôi như vậy, vợ anh không phải không có chuyện gì sao? Nếu tôi muốn động đến cô ta sợ rằng bây giờ cô ta không thể an toàn ở trong phòng sinh rồi. Diệp Lăng Phi, anh yên tâm đi, bây giờ tôi không có thời gian để ý chuyện của anh, chuyện giữa chúng ta sẽ giải quyết đàng hoàng.
- Chu Ngọc Địch, bây giờ tôi càng ngày càng không hiểu cô. Cô đã làm chuyện như vậy, rút cuộc cô muốn làm gì? Lẽ nào muốn từ từ chơi với tôi? nếu thật là như vậy, tôi nghĩ cô đã nhầm rồi, năm đó tôi nghĩ cô đã thấy rõ tôi không phải là một người nói chuyện tình cảm, nếu uy hiếp đến sự an toàn của bản thân tôi, tôi sẽ không chút do dự mà xử lý bất kỳ kẻ nào uy hiếp tôi, trong đó bao gồm cả cô, tôi hy vọng cô hiểu điều này.
Chu Ngọc Địch lạnh lùng nói:
- Tôi đương nhiên hiểu, chỉ đáng tiếc là Diệp Lăng Phi anh không có bản lĩnh đó. Tôi biết anh sáng lập ra Lang Nha, có thể trong mắt người khác tổ chức hỏa quân Lang Nha rất lợi hại nhưng trong mắt tôi thì chẳng là gì cả, Diệp Lăng Phi, thời thế đã thay đổi rồi không cần thiết phải giết giết chóc chóc, chỉ cần có người giúp, anh sẽ có thể nắm được thế giới, đương nhiên, tiền đề là anh phải có giá trị lợi dụng.
Diệp Lăng Phi không nói gì nữa, hắn hút điếu thuốc, một lúc sau Diệp Lăng Phi mới nói:
- Tôi không muốn nói chuyện với người đàn bà như cô nữa, tôi chỉ muốn biết, khi nào cô thả Dã Thú ra?
- Lúc nào cũng được. Nếu anh muốn thì bây giờ có thể mang anh ta đi. Nhưng tôi có một điều kiện là anh phải đích thân đến đây mang anh ta đi nếu không anh đừng mong mang anh ta ra khỏi đây.
- Chu Ngọc Đích, ý của cô là tôi nhất thiết phải đến đó?
Diệp Lăng Phi dựa người vào thành ghế, lấy điếu thuốc trên miệng để ra ngoài cửa xe gạt tàn. Lông mày hắn nhíu chặt lại, Diệp Lăng Phi nói xong, ở đầu kia điện thoại, Chu Ngọc Đích nói mặc cách khẳng định:
- Đúng thế, Diệp Lăng Phi, anh phải đích thân đến nếu không người bạn của anh đừng mong dễ dàng ra khỏi chỗ tôi.
Diệp Lăng Phi khẽ thở dài nói:
- Xem ra chỗ cô không phải một nơi tử tế gì. Được rồi, tôi đồng ý, bây giờ tôi sẽ đến đó.
Diệp Lăng Phi nói đến đây lại nói thêm một câu nữa:
- Chu Ngọc Đích, cô có ngại nếu tôi dẫn người đến đó không?
Chu Ngọc Đích cười nói:
- Đương nhiên không ngại rồi. Diệp Lăng Phi, tôi không sợ anh dẫn bao nhiêu người đến, nếu anh có bản lĩnh, dỡ chỗ này của tôi xuống cũng được.
- Chu Ngọc Đích, vậy tôi hiểu rồi. Cô yên tâm đi, tôi sẽ không dẫn người đến đâu vì dù sao chúng ta cũng quen biết nhau, một số chuyện vẫn có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện với nhau.