Diệp Lăng Phi thấy Liêu Tiểu Hồng cau mày, hắn nhẹ nhàng nói:
- Tôi sẽ cho cô thời gian để cô từ từ mà suy nghĩ. À, điện thoại của cô đâu, tôi cho cô một số điện thoại, đấy là số của tôi, cô suy nghĩ kỹ càng rồi có thể gọi điện thoại cho tôi!
Liêu Tiểu Hồng lấy điện thoại di động của mình ra đưa cho Diệp Lăng Phi, chỉ thấy Diệp Lăng Phi lưu số điện thoại của hắn vào trong máy của Liêu Tiểu Hồng, sau đó hắn trả di động lại cho Liêu Tiểu Hồng.
- Theo như những gì cô nói thì hình như là cô còn chưa biết tôi là ai nhỉ!
Diệp Lăng Phi đặt tay phải lên mặt bàn, ngón tay giữa khẽ gõ gõ, phát ra những tiếng “cách cách”. Liêu Tiểu Hồng quả thật không biết Diệp Lăng Phi là ai, cô ta nghe Diệp Lăng Phi hỏi như vậy liền nói:
- Vậy bây giờ anh có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc anh là ai?
- Tôi là ai?
Diệp Lăng Phi nghe xong, hắn cười ha hả, nói:
- Cô đã không nhận ra tôi, vậy không nên biết thì tốt hơn, tôi chỉ là một nhân vật vô danh tiểu tốt, cô không cần biết đâu!
Diệp Lăng Phi nói tới đây, đứng dậy, trông bộ dạng dường như muốn đi, lúc này Liêu Tiểu Hồng hỏi:
- Anh thật sự không nói cho tôi biết sao?
- Tại sao tôi phải nói cho cô biết?
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Cô đi hỏi mấy người quen của cô thì biết ngay tôi là ai ấy mà!
Diệp Lăng Phi nói xong câu đó, cười một tiếng rồi rời đi. Liêu Tiểu Hồng thủy chung không hiểu câu nói cuối cùng của Diệp Lăng Phi là có ý gì, theo Liêu Tiểu Hồng thấy, người đàn ông này đột nhiên tìm mình, tuyệt không phải chỉ đơn giản muốn tìm mình hợp tác, hắn tốt ta muốn biết chuyện trước đây của Chu Ba, chẳng lẽ trước khi chết ông chồng mình đã nói chuyện ngọc bội với hắn ta rồi? Liêu Tiểu Hồng đứng ngồi không yên, cô ta cầm lấy điện thoại, nhìn số điện thoại của cuộc điện thoại vừa ròi. Liêu Tiểu Hồng tự nói với chính bản thân mình, người đàn ông xa lạ này chắc chắn là có mục đích gì đó. Cô ta nghĩ tới Tôn Dược Đông, lúc này, chuyện gì cô ta cũng phải trông cậy vào Tôn Dược Đông. Liêu Tiểu Hồng bấm số máy của Tôn Dược Đông, khi cô ta gọi điện tới, đầu dây bên kia đổ chuông bảy tám lượt, sau đó thì cuộc gọi bị từ chốt. Liêu Tiểu Hồng biết rõ, phàm là lúc Tôn Dược Đông không nghe điện thoại, theo lẽ thường thì là đang họp, hoặc là đang đi thị sát, cô ta để di động lên bàn, chờ Tôn Dược Đông có thời gian thì gọi lại cho mình. Quả nhiên, chỉ độ hai ba phút sau, điện thoại của Liêu Tiểu Hồng đã đổ chuông, Liêu Tiểu Hồng nhận nghe máy, trong điện thoại vang lên giọng nói của Tôn Dược Đông:
- Tiểu Hồng, có chuyện gì vậy?
- Vừa rồi có một người đàn ông xa lạ tới tìm em, hắn ta nói trước khi chết chồng em đã giao lại mấy thứ đồ cho hắn, hơn nữa còn nói gì đó với hắn nữa!
Liêu Tiểu Hồng chậm rãi nói,
- Người đàn ông đó còn nói, hắn ta tận mắt nhìn thấy chồng em chết, à, còn có một việc nữa, hắn nói với em là anh biết hắn là ai!
Tôn Dược Đông nghe Liêu Tiểu Hồng nói như vậy, chân mày ông ta cũng nhíu lại, trong lúc nhất thời Tôn Dược Đông không nghĩ ra người đàn ông đó là ai, ông ta hỏi:
- Tiểu Hồng, tướng mạo người đàn ông đó như thế nào?
Sai khi Liêu Tiểu Hồng miêu tả lại bộ dạng của Diệp Lăng Phi xong, Tôn Dược Đông lập tức cất tiếng thóa mạ:
- Hóa ra là tên khốn kiếp đó, tên sao thằng khốn đó cứ làm khó mình đủ mọi chỗ thế này, rốt cuộc tại sao hắn lại làm như vậy?
Những lời Tôn Dược Đông nói khiến cho Liêu Tiểu Hồng ở đầu dây bên kia sửng sốt, Liêu Tiểu Hồng không hiểu tên khốn mà Tôn Dược Đông nói đến là ai. Cô ta hỏi:
- Rốt cuộc người đàn ông đó là ai?
- Diệp Lăng Phi, còn có thể là ai được nữa!
Tôn Dược Đông hừ lạnh nói,
- Người này dựa vào quan hệ với bí thư thành ủy, cực kỳ ngang ngược kiêu ngạo, anh nghĩ đến quan hệ giữa hắn và Điền Vi Dân, vì thế chuyện gì cũng nhường hắn ba phần, nhưng không ngờ hắn lại cứ được đằng chân lân đằng đầu. Em kể thật kỹ cho anh nghe, rốt cuộc hắn còn nói cái gì nữa!
- Hắn ta cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo là muốn hợp tác với em!
Khi Liêu Tiểu Hồng nói đến chuyện này, cô ta hơi do dự, trong lòng lo suy nghĩ có nên nói tất cả mọi chuyện cho Tôn Dược Đông biết không. Tôn Dược Đông hừ lạnh nói:
- Ai biết trong đầu hắn đang có ý đồ gì. Tiểu Hồng, em đừng mắc mưu hắn, theo anh thấy thì, có lẽ hắn đang muốn làm em bồn chồn, mất bình tĩnh, vụ án này do anh chịu trách nhiệm, cho dù hắn biết những chuyện đó thì cũng không có tác dụng gì đâu, em không cần phải lo lắng!
Liêu Tiểu Hồng nghe Tôn Dược Đông nói như vậy, cảm thấy yên tâm hơn, cô ta đáp:
- Vậy được rồi, em sẽ không hỏi nữa!
Liêu Tiểu Hồng vừa mới nói xong, bỗng nhiên Tôn Dược Đông hỏi tiếp:
- À, đúng rồi, Tiểu Hồng, hôm nay anh mới biết được, em bảo miếng ngọc bội trong tay chồng em có tác dụng gì?
- Miếng ngọc bội trong tay chồng em chỉ là một miếng ngọc bội bình thường thôi, cũng không có gì đặc biệt cả!
Liêu Tiểu Hồng nghe Tôn Dược Đông cũng hỏi han chuyện của miếng ngọc bội, cô ta cảm thấy đau đầu, dường như tất cả những người này đều quan tâm đến miếng ngọc bội đó. Liêu Tiểu Hồng cũng biết miếng ngọc bội đó là vật báu gia truyền của Chu Ba, Chu Ba coi miếng ngọc đó như tính mạng của mình, Liêu Tiểu Hồng cũng chỉ được xem qua mấy lần mà thôi, cô ta thấy miếng ngọc bội đó rất bình thường, ngoại trừ trên đó có một số hoa văn và chữ, những thứ khác cũng không có gì đặc biệt lắm. Liêu Tiểu Hồng không quan tâm đến những thứ này, cô ta cũng biết miếng ngọc bội đó giá trị liên thành, chỉ cần mình giao miếng ngọc bội đó cho Trác Tuyệt, mình không những nhận được một số tiền lớn mà còn có thể có được tư cách hội viên của hội sở Đại Phú Quý, đây là một vinh dự rất to lớn, chỉ cần có tư cách hội viên ở hội sở giải trí Đại Phú Quý là có thể tự do ra vào hội sở, do đó có thể tiếp xúc với càng nhiều nhân vật tinh anh trong xã hội hơn. Tôn Dược Đông nghe Liêu Tiểu Hồng nói như vậy, ông ta cũng không hỏi thêm gì, chỉ nói:
- Được rồi, Tiểu Hồng, anh phải đi họp đây, có chuyện gì chúng ta sẽ liên lạc lại sau!
Liêu Tiểu Hồng dập máy, trong lòng thầm nghĩ có phải tay Tôn Dược Đông này cũng muốn miếng ngọc bội đó không. Bây giờ Liêu Tiểu Hồng có cảm giác thần hồn nát thần tính, chỉ sợ người khác cũng muốn tranh giành miếng ngọc bội của cô ta.................
Diệp Lăng Phi rời khỏi đài truyền hình, lúc hắn đi ra ngoài, mới nghĩ đến Tiêu Vũ Văn còn đang ở trong đài truyền hình, Diệp Lăng Phi không biết Tiêu Vũ Văn đã xong việc hay chưa, theo lý thuyết, chắc hẳn Tiêu Vũ Văn sẽ phải ở lại đài truyền hình rất lâu, hắn không nên quấy nhiễu thì tốt hơn. Diệp Lăng Phi suy nghĩ một lát, vẫn gọi một cuộc điện thoại cho Tiêu Vũ Văn, bảo với Tiêu Vũ Văn là hắn đã xong việc rồi.
- Diệp đại ca, em còn đang bàn bạc với nhà đài, có thể còn phải mất rất nhiều thời gian!
Tiêu Vũ Văn nói,
- Diệp đại ca, nếu anh có việc thì cứ đi trước đi!
- Vậy được, Vũ Văn, anh đi trước!
Diệp Lăng Phi nói,
- Có gì thì chúng ta liên hệ qua điện thoại!
Diệp Lăng Phi lên xe, hắn không lập tức lái xe, mà là lấy ra một điếu thuốc, châm lửa. Diệp Lăng Phi hút một hơi, hiện giờ hắn đã cảm giác được miếng ngọc bội đó đối với Chu Ngọc Địch mà nói là hết sức quan trọng, mà Liêu Tiểu Hồng cũng chỉ một quân cờ trên tay Chu Ngọc Địch mà thôi. Có một điều Diệp Lăng Phi nghĩ mãi mà không hiểu, rốt cuộc trong lòng cô ả Liêu Tiểu Hồng kia nghĩ thế nào, tại sao chồng mình mới chết mà cô ta có thể bình tĩnh giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra cả. Những người phụ nữ như vậy thật đáng sợ, không biết trong lòng những người phụ nữ đó rốt cuộc nghĩ cái gì nữa. Diệp Lăng Phi còn chưa hút thuốc xong, Bạch Tình Đình đã gọi điện thoại tới. Trong điện thoại Bạch Tình Đình nói với Diệp Lăng Phi là tối nay có một bữa tiếc, muốn Diệp Lăng Phi chuẩn bị một chút. Diệp Lăng Phi sớm đã biết buổi tiệc mà Bạch Tình Đình nói tới là chỉ chuyện Bành Nguyên đến thành phố Vọng Hải, hắn đáp:
- Anh biết rồi, bà xã, đến lúc đó chúng ta gặp nhau, anh sẽ đến thẳng đó!
Sau khi cúp máy, Diệp Lăng Phi nhíu mày, hắn cảm thấy lần này Bành Nguyên tới đây rất kỳ lạ, dường như là vì chuyện gì đó mà tới thành phố Vọng Hải. Diệp Lăng Phi cảm thấy hơi đau đầu, hắn nhớ ra lúc nãy Liêu Tiểu Hồng nhác tới chuyện ngọc bội. Diệp Lăng Phi bỗng nhiên nghĩ ra một việc, hắn lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình vừa nghe máy, Diệp Lăng Phi lập tức hỏi:
- Em có biết nhà sử học nào có uy tín không?
- Nhà sử học ấy ạ?
Bạch Tình Đình không rõ Diệp Lăng Phi hỏi vậy là có ý gì, Diệp Lăng Phi cũng không giải thích cặn kẽ, chỉ nói:
- Bà xã, em giới thiệu cho anh một nhà sử học nổi danh được không, anh có vài thứ muốn thỉnh giáo người ta!
Bạch Tình Đình đáp:
- Ông xã, em cũng không biết được. Anh chờ em một lát, để em bảo thư ký đi hỏi thăm xem, xem ở thành phố Vọng Hải có chuyên gia nào về lịch sử học không!
- Được rồi, bà xã, lần này đã làm phiền em rồi!
Diệp Lăng Phi nói tới đây, bổ sung thêm một câu:
- Bà xã, chúng ta tối nay gặp!
- Tôi sẽ cho cô thời gian để cô từ từ mà suy nghĩ. À, điện thoại của cô đâu, tôi cho cô một số điện thoại, đấy là số của tôi, cô suy nghĩ kỹ càng rồi có thể gọi điện thoại cho tôi!
Liêu Tiểu Hồng lấy điện thoại di động của mình ra đưa cho Diệp Lăng Phi, chỉ thấy Diệp Lăng Phi lưu số điện thoại của hắn vào trong máy của Liêu Tiểu Hồng, sau đó hắn trả di động lại cho Liêu Tiểu Hồng.
- Theo như những gì cô nói thì hình như là cô còn chưa biết tôi là ai nhỉ!
Diệp Lăng Phi đặt tay phải lên mặt bàn, ngón tay giữa khẽ gõ gõ, phát ra những tiếng “cách cách”. Liêu Tiểu Hồng quả thật không biết Diệp Lăng Phi là ai, cô ta nghe Diệp Lăng Phi hỏi như vậy liền nói:
- Vậy bây giờ anh có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc anh là ai?
- Tôi là ai?
Diệp Lăng Phi nghe xong, hắn cười ha hả, nói:
- Cô đã không nhận ra tôi, vậy không nên biết thì tốt hơn, tôi chỉ là một nhân vật vô danh tiểu tốt, cô không cần biết đâu!
Diệp Lăng Phi nói tới đây, đứng dậy, trông bộ dạng dường như muốn đi, lúc này Liêu Tiểu Hồng hỏi:
- Anh thật sự không nói cho tôi biết sao?
- Tại sao tôi phải nói cho cô biết?
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Cô đi hỏi mấy người quen của cô thì biết ngay tôi là ai ấy mà!
Diệp Lăng Phi nói xong câu đó, cười một tiếng rồi rời đi. Liêu Tiểu Hồng thủy chung không hiểu câu nói cuối cùng của Diệp Lăng Phi là có ý gì, theo Liêu Tiểu Hồng thấy, người đàn ông này đột nhiên tìm mình, tuyệt không phải chỉ đơn giản muốn tìm mình hợp tác, hắn tốt ta muốn biết chuyện trước đây của Chu Ba, chẳng lẽ trước khi chết ông chồng mình đã nói chuyện ngọc bội với hắn ta rồi? Liêu Tiểu Hồng đứng ngồi không yên, cô ta cầm lấy điện thoại, nhìn số điện thoại của cuộc điện thoại vừa ròi. Liêu Tiểu Hồng tự nói với chính bản thân mình, người đàn ông xa lạ này chắc chắn là có mục đích gì đó. Cô ta nghĩ tới Tôn Dược Đông, lúc này, chuyện gì cô ta cũng phải trông cậy vào Tôn Dược Đông. Liêu Tiểu Hồng bấm số máy của Tôn Dược Đông, khi cô ta gọi điện tới, đầu dây bên kia đổ chuông bảy tám lượt, sau đó thì cuộc gọi bị từ chốt. Liêu Tiểu Hồng biết rõ, phàm là lúc Tôn Dược Đông không nghe điện thoại, theo lẽ thường thì là đang họp, hoặc là đang đi thị sát, cô ta để di động lên bàn, chờ Tôn Dược Đông có thời gian thì gọi lại cho mình. Quả nhiên, chỉ độ hai ba phút sau, điện thoại của Liêu Tiểu Hồng đã đổ chuông, Liêu Tiểu Hồng nhận nghe máy, trong điện thoại vang lên giọng nói của Tôn Dược Đông:
- Tiểu Hồng, có chuyện gì vậy?
- Vừa rồi có một người đàn ông xa lạ tới tìm em, hắn ta nói trước khi chết chồng em đã giao lại mấy thứ đồ cho hắn, hơn nữa còn nói gì đó với hắn nữa!
Liêu Tiểu Hồng chậm rãi nói,
- Người đàn ông đó còn nói, hắn ta tận mắt nhìn thấy chồng em chết, à, còn có một việc nữa, hắn nói với em là anh biết hắn là ai!
Tôn Dược Đông nghe Liêu Tiểu Hồng nói như vậy, chân mày ông ta cũng nhíu lại, trong lúc nhất thời Tôn Dược Đông không nghĩ ra người đàn ông đó là ai, ông ta hỏi:
- Tiểu Hồng, tướng mạo người đàn ông đó như thế nào?
Sai khi Liêu Tiểu Hồng miêu tả lại bộ dạng của Diệp Lăng Phi xong, Tôn Dược Đông lập tức cất tiếng thóa mạ:
- Hóa ra là tên khốn kiếp đó, tên sao thằng khốn đó cứ làm khó mình đủ mọi chỗ thế này, rốt cuộc tại sao hắn lại làm như vậy?
Những lời Tôn Dược Đông nói khiến cho Liêu Tiểu Hồng ở đầu dây bên kia sửng sốt, Liêu Tiểu Hồng không hiểu tên khốn mà Tôn Dược Đông nói đến là ai. Cô ta hỏi:
- Rốt cuộc người đàn ông đó là ai?
- Diệp Lăng Phi, còn có thể là ai được nữa!
Tôn Dược Đông hừ lạnh nói,
- Người này dựa vào quan hệ với bí thư thành ủy, cực kỳ ngang ngược kiêu ngạo, anh nghĩ đến quan hệ giữa hắn và Điền Vi Dân, vì thế chuyện gì cũng nhường hắn ba phần, nhưng không ngờ hắn lại cứ được đằng chân lân đằng đầu. Em kể thật kỹ cho anh nghe, rốt cuộc hắn còn nói cái gì nữa!
- Hắn ta cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo là muốn hợp tác với em!
Khi Liêu Tiểu Hồng nói đến chuyện này, cô ta hơi do dự, trong lòng lo suy nghĩ có nên nói tất cả mọi chuyện cho Tôn Dược Đông biết không. Tôn Dược Đông hừ lạnh nói:
- Ai biết trong đầu hắn đang có ý đồ gì. Tiểu Hồng, em đừng mắc mưu hắn, theo anh thấy thì, có lẽ hắn đang muốn làm em bồn chồn, mất bình tĩnh, vụ án này do anh chịu trách nhiệm, cho dù hắn biết những chuyện đó thì cũng không có tác dụng gì đâu, em không cần phải lo lắng!
Liêu Tiểu Hồng nghe Tôn Dược Đông nói như vậy, cảm thấy yên tâm hơn, cô ta đáp:
- Vậy được rồi, em sẽ không hỏi nữa!
Liêu Tiểu Hồng vừa mới nói xong, bỗng nhiên Tôn Dược Đông hỏi tiếp:
- À, đúng rồi, Tiểu Hồng, hôm nay anh mới biết được, em bảo miếng ngọc bội trong tay chồng em có tác dụng gì?
- Miếng ngọc bội trong tay chồng em chỉ là một miếng ngọc bội bình thường thôi, cũng không có gì đặc biệt cả!
Liêu Tiểu Hồng nghe Tôn Dược Đông cũng hỏi han chuyện của miếng ngọc bội, cô ta cảm thấy đau đầu, dường như tất cả những người này đều quan tâm đến miếng ngọc bội đó. Liêu Tiểu Hồng cũng biết miếng ngọc bội đó là vật báu gia truyền của Chu Ba, Chu Ba coi miếng ngọc đó như tính mạng của mình, Liêu Tiểu Hồng cũng chỉ được xem qua mấy lần mà thôi, cô ta thấy miếng ngọc bội đó rất bình thường, ngoại trừ trên đó có một số hoa văn và chữ, những thứ khác cũng không có gì đặc biệt lắm. Liêu Tiểu Hồng không quan tâm đến những thứ này, cô ta cũng biết miếng ngọc bội đó giá trị liên thành, chỉ cần mình giao miếng ngọc bội đó cho Trác Tuyệt, mình không những nhận được một số tiền lớn mà còn có thể có được tư cách hội viên của hội sở Đại Phú Quý, đây là một vinh dự rất to lớn, chỉ cần có tư cách hội viên ở hội sở giải trí Đại Phú Quý là có thể tự do ra vào hội sở, do đó có thể tiếp xúc với càng nhiều nhân vật tinh anh trong xã hội hơn. Tôn Dược Đông nghe Liêu Tiểu Hồng nói như vậy, ông ta cũng không hỏi thêm gì, chỉ nói:
- Được rồi, Tiểu Hồng, anh phải đi họp đây, có chuyện gì chúng ta sẽ liên lạc lại sau!
Liêu Tiểu Hồng dập máy, trong lòng thầm nghĩ có phải tay Tôn Dược Đông này cũng muốn miếng ngọc bội đó không. Bây giờ Liêu Tiểu Hồng có cảm giác thần hồn nát thần tính, chỉ sợ người khác cũng muốn tranh giành miếng ngọc bội của cô ta.................
Diệp Lăng Phi rời khỏi đài truyền hình, lúc hắn đi ra ngoài, mới nghĩ đến Tiêu Vũ Văn còn đang ở trong đài truyền hình, Diệp Lăng Phi không biết Tiêu Vũ Văn đã xong việc hay chưa, theo lý thuyết, chắc hẳn Tiêu Vũ Văn sẽ phải ở lại đài truyền hình rất lâu, hắn không nên quấy nhiễu thì tốt hơn. Diệp Lăng Phi suy nghĩ một lát, vẫn gọi một cuộc điện thoại cho Tiêu Vũ Văn, bảo với Tiêu Vũ Văn là hắn đã xong việc rồi.
- Diệp đại ca, em còn đang bàn bạc với nhà đài, có thể còn phải mất rất nhiều thời gian!
Tiêu Vũ Văn nói,
- Diệp đại ca, nếu anh có việc thì cứ đi trước đi!
- Vậy được, Vũ Văn, anh đi trước!
Diệp Lăng Phi nói,
- Có gì thì chúng ta liên hệ qua điện thoại!
Diệp Lăng Phi lên xe, hắn không lập tức lái xe, mà là lấy ra một điếu thuốc, châm lửa. Diệp Lăng Phi hút một hơi, hiện giờ hắn đã cảm giác được miếng ngọc bội đó đối với Chu Ngọc Địch mà nói là hết sức quan trọng, mà Liêu Tiểu Hồng cũng chỉ một quân cờ trên tay Chu Ngọc Địch mà thôi. Có một điều Diệp Lăng Phi nghĩ mãi mà không hiểu, rốt cuộc trong lòng cô ả Liêu Tiểu Hồng kia nghĩ thế nào, tại sao chồng mình mới chết mà cô ta có thể bình tĩnh giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra cả. Những người phụ nữ như vậy thật đáng sợ, không biết trong lòng những người phụ nữ đó rốt cuộc nghĩ cái gì nữa. Diệp Lăng Phi còn chưa hút thuốc xong, Bạch Tình Đình đã gọi điện thoại tới. Trong điện thoại Bạch Tình Đình nói với Diệp Lăng Phi là tối nay có một bữa tiếc, muốn Diệp Lăng Phi chuẩn bị một chút. Diệp Lăng Phi sớm đã biết buổi tiệc mà Bạch Tình Đình nói tới là chỉ chuyện Bành Nguyên đến thành phố Vọng Hải, hắn đáp:
- Anh biết rồi, bà xã, đến lúc đó chúng ta gặp nhau, anh sẽ đến thẳng đó!
Sau khi cúp máy, Diệp Lăng Phi nhíu mày, hắn cảm thấy lần này Bành Nguyên tới đây rất kỳ lạ, dường như là vì chuyện gì đó mà tới thành phố Vọng Hải. Diệp Lăng Phi cảm thấy hơi đau đầu, hắn nhớ ra lúc nãy Liêu Tiểu Hồng nhác tới chuyện ngọc bội. Diệp Lăng Phi bỗng nhiên nghĩ ra một việc, hắn lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình vừa nghe máy, Diệp Lăng Phi lập tức hỏi:
- Em có biết nhà sử học nào có uy tín không?
- Nhà sử học ấy ạ?
Bạch Tình Đình không rõ Diệp Lăng Phi hỏi vậy là có ý gì, Diệp Lăng Phi cũng không giải thích cặn kẽ, chỉ nói:
- Bà xã, em giới thiệu cho anh một nhà sử học nổi danh được không, anh có vài thứ muốn thỉnh giáo người ta!
Bạch Tình Đình đáp:
- Ông xã, em cũng không biết được. Anh chờ em một lát, để em bảo thư ký đi hỏi thăm xem, xem ở thành phố Vọng Hải có chuyên gia nào về lịch sử học không!
- Được rồi, bà xã, lần này đã làm phiền em rồi!
Diệp Lăng Phi nói tới đây, bổ sung thêm một câu:
- Bà xã, chúng ta tối nay gặp!