Diệp Lăng Phi nhìn bốn phía và nói:
- Cũng đúng, ở đây không có camera, ngủ ở đây cũng không sợ ai nhìn thấy cả!
Kẻ lang thang kia vừa định nói gì đó thì hắn lại ngậm miệng lại, cúi đầu, hút vài hơi rồi bỗng nhiên ho một trận kịch liệt. Ánh mắt Diệp Lăng Phi một lần nữa lại nhìn lên người kẻ lang thang kia, sau khi hắn nhìn thoáng qua thì hắn lấy ví tiền trên người ra rồi lấy ra năm trăm đồng đặt trên tay trái kẻ lang thang kia, hắn hút một hơi thuốc và nói:
- Tôi không có mang nhiều tiền mặt, chút tiền này anh cứ cầm lấy, bệnh này không thể đùa đâu, anh lấy đi mua ít thuốc uống cũng được!
Diệp Lăng Phi vừa nói rồi đứng dậy, làm bộ không muốn nghe những lời cảm ơn của người lang thang kia vọng lại phía sau lưng kèm theo sự cảm kích:
- Cảm ơn!
Kẻ lang thang này nói chuyện rất ít, nhưng khẩu khi nói chuyện của hắn rõ ràng là không giống nhau, lúc trước nói cám ơn nhiều là thể hiện sự lễ phép nhưng sau này câu cám ơn cũng là phát ra từ nội tâm của hắn, hắn nói cám ơn xong thì bỗng nhiên lại nói thêm một câu:
- Vị tiên sinh này, anh cho tôi cách để liên lạc đi, nhất định tôi sẽ trả tiền lại cho anh!
- Không cần đâu!
Diệp Lăng Phi xua xua tay và nói:
- Tiền này là tôi cho anh, anh cứ đi bệnh viện khám xem, sau khi cơ thể tốt lên thì đi làm kiếm tiền!
Diệp Lăng Phi nói tới đây thì hắn nói thêm:
- Tay cầm súng cuối cùng cũng là tay cầm súng, cho dù anh có thể giấu diếm thì cũng chạy không thoát được ánh mắt đồng hành!
Khi Diệp Lăng Phi vừa nói câu này ra thì nhìn thấy thân thể kẻ lang thang kia bỗng nhiên run lên kịch liệt, hắn nói:
- Anh nhận nhầm rồi, anh nhận nhầm rồi, tôi chưa từng làm lính!
- Tôi không có nói anh đã từng đi lính, tôi chỉ nói là anh đã từng cầm súng!
Diệp Lăng Phi nói,
- Dĩ nhiên, tôi không có ý gì khác, mỗi người đều có bí mật của mình, tôi cũng có bí mật mà không muốn cho người khác biết, cho nên, tôi sẽ không hỏi anh, đừng quên lời nói của tôi vừa rồi, sau khi đi bệnh viện chữa bệnh thì hãy tìm một công việc tốt để sống!
Diệp Lăng Phi cất bước đi, sau khi hắn đi bốn năm bước thì hắn nghe sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Diệp Lăng Phi dừng lại hắn vừa quay đầu nhìn thì thấy kẻ lang thang kia đã đuổi theo, hắn đến trước mặt Diệp Lăng Phi rồi bỗng nhiên quỳ xuống và nói:
- Người tốt, tôi hi vọng anh đừng nói tôi ra, khi tôi làm xong việc thì tôi sẽ để anh xử lý, anh muốn giết tôi thì tôi cũng sẽ không nói lời nào!
Diệp Lăng Phi không biết chuyện này là thế nào, hắn không thể phản ứng được gì, Diệp Lăng Phi sở dĩ nói mấy câu với kẻ lang thang này hoàn toàn là bởi vì hắn nhìn thấy vết chai từ trên tay của kẻ lang thang này nên hắn đoán kẻ lang thang này đã từng dùng súng, người đã từng dùng súng với những người chưa dùng thì rất dễ dàng nhận ra. Theo Diệp Lăng Phi thấy thì kẻ lang thang này nhất định có chuyện gì đó, chẳng qua là Diệp Lăng Phi không muốn hỏi chuyện của người khác, nhưng không ngờ vì Diệp Lăng Phi nói mấy câu đó mà kẻ lang thang này lại nói ra những lời này.
Diệp Lăng Phi ngây ngẩn cả người, hắn nhìn kẻ lang thang đang quỳ trước mặt mình, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ, hắn vươn tay ra, trước tiên hắn dìu kẻ lang thang này đứng lên và nói:
- Tôi nghĩ là anh đã hiểu lầm rồi, tôi với anh không thù không oán, tại sao lại muốn giết anh, hơn nữa, anh làm chuyện gì cũng đâu có liên quan gì đến tôi!
- Anh không phải là đến bắt tôi à?
Kẻ lang thang vừa nói câu này ra thì hắn cũng có chút hối hận, hắn vội vàng ngậm miệng lại, Diệp Lăng Phi nghe được câu này thì hắn khẽ lắc đầu và nói:
- Tôi nghĩ là anh hiểu lầm rồi, tôi không biết anh là ai, tôi tại sao muốn bắt anh, nói thật thì tôi chỉ nhìn thấy tay anh có vết chai nên nghĩ là anh là một người từng dùng súng, tôi cũng là người dùng súng mà, tôi không muốn quan tâm quá đáng đến chuyện của người khác, cho nên, anh không cần lo lắng cho tôi!
- Cảm ơn!
Kẻ lang thang kia từ trên mặt đất đứng lên, Diệp Lăng Phi nhìn kẻ lang thang kia và khẽ lắc đầu, kẻ lang thang vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi như vậy, trong lòng của hắn cũng có chút nghi ngờ, hắn hỏi:
- Vị tiên sinh này, anh tại sao lại lắc đầu?
- Không có gì, tôi chỉ là có chút cảm khái mà thôi!
Diệp Lăng Phi vừa nhìn kẻ lang thang kia vừa nói:
- Nếu như tôi không đoán sai thì anh nhất định đã làm chuyện gì đó mà chuyện này có thể, có thể… là tội phạm!
Khi Diệp Lăng Phi nói ra câu này thì kẻ lang thang kia ngây ngẩn cả người, ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào Diệp Lăng Phi, trong ánh mắt lóe ra sự khiếp sợ. Diệp Lăng Phi năng lực nhìn người rất giỏi, hắn từ những phản ứng của kẻ lang thang này thì cũng đã đoán được một chút chuyện liên quan đến kẻ lang thang này, dĩ nhiên, hắn không dám khẳng định, chính là suy đoán mà thôi. Nhưng phản ứng của kẻ lang thang này không thể nghi ngờ đã xác minh suy đoán của Diệp Lăng Phi là đúng. Kẻ lang thang kia vừa định khuỵu gối quỳ xuống, Diệp Lăng Phi vừa nhìn kẻ lang thang lại định làm bộ dạng đó với mình, hắn chịu không nổi, vội vàng vươn tay ra ngăn kẻ lang thang kia lại.
- Tôi tin tưởng anh nhất định có chuyện khó khăn gì, nếu như anh tin lời tôi thì đại khái có thể nói ra!
Diệp Lăng Phi nói tới đây thì lại nói thêm một câu:
- Dĩ nhiên, nếu như anh không muốn nói thì tôi cũng sẽ không ép anh!
Kẻ lang thang kia cúi đầu và nói:
- Anh là người tốt, tôi vốn nên nói cho anh nghe nhưng tôi…, khụ, người tốt, tôi hi vọng chúng ta sau này có thể gặp lại, tôi bảo đảm nhất định sẽ đem tiền trả lại cho anh!
Diệp Lăng Phi cũng không quan tâm đến chút tiền kia, bây giờ năm trăm đồng tiền căn bản là không làm được gì. Đây cũng là lúc đang làm lạm phát, mấy trăm đồng tiền trong nháy mắt thì đã xài hết rồi. Diệp Lăng Phi không thích mang tiền mặt, hắn mang mấy trăm đồng tiền cũng chỉ là do tiêu vặt, hắn không ngờ chút tiền này cũng khiến cho kẻ lang thang này cảm kích Diệp Lăng Phi như vậy. Diệp Lăng Phi không thích làm người khác khó chịu, nếu kẻ lang thang này không muốn kể cho mình nghe thì Diệp Lăng Phi cũng không muốn buộc hắn nói. Diệp Lăng Phivốn là nhiều việc cần phải làm, hắn cũng không có sức mà quan tâm đến kẻ lang thang này.
Diệp Lăng Phi nghe kẻ lang thang này nói như vậy thì hắn nói:
- Tiền này tôi cũng không cần, tôi không phải là người thích ép người khác kể chuyện, anh còn bận việc của anh, tôi bận rộn chuyện của tôi, chúng ta ở chỗ này chia tay vậy!
Diệp Lăng Phi nói tới đây, hắn đút tay phải vào trong túi áo, hắn lấy bao thuốc ước chừng còn dư lại bảy tám điếu thuốc đưa cho kẻ lang thang kia và nói:
- Tôi làm người tốt cũng làm cho trót, bao thuốc này tôi cho anh đấy!
- Cảm ơn...!
Kẻ lang thang này nói ra những lời này khiến cho Diệp Lăng Phi nghe cũng cảm giác có chút gì đó không tốt lắm, mình chẳng qua chỉ là lấy mấy điếu thuốc còn dư lại cho kẻ lang thang này, không có chuyện gì to tát cả, kẻ lang thang này cũng không cần phải liên tục nói cám ơn như vậy.
Sau khi Diệp Lăng Phi đưa gói thuốc cho kẻ lang thang kia thì hắn quay người lại, cất bước đi, kẻ lang thang kia mắt vẫn nhìn Diệp Lăng Phi cho đến khi Diệp Lăng Phi biến mất ở ngõ quẹo thì hắn mới thu ánh mắt lại, hắn vội vàng lấy gói thuốc vừa rồi đem ra một điếu đưa vào trong miệng và tiếp tục hút.
Diệp Lăng Phi không quan tâm rốt cuộc kẻ lang thang kia làm gì, hắn chẳng qua là biết kẻ lang thang rất muốn hút thuốc lá, mà vừa vặn Diệp Lăng Phi có thuốc lá, hắn đưa cho kẻ lang thang kia một điếu thuốc. Theo Diệp Lăng Phi thấy mình chỉ là làm việc mình nên làm, cho dù kẻ lang thang kia là một gã tội phạm giết người, nhưng hắn không giết Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi ở một trình độ nào đó, cũng sắm vai một nhân vật Thượng Đế, Thượng Đế không phải là thích bố thí sao? Sắm vai Thượng Đế này cảm giác quả thật rất tốt, Diệp Lăng Phi đi dọc theo đường cũ trở lại, hắn vừa đi vừa lo lắng. Diệp Lăng Phi đi rất chậm, chẳng biết lúc nào, trên đường đã có những người bán hàng rồi, trong đó có cả những người bán báo vừa đem báo hôm nay đến, lúc này, đến mua báo cũng không có nhiều người, một lúc sau, khi những người đi làm đến giờ làm thì quầy báo mới bán được hơn.
Rất nhiều người đi làm cũng thích mua báo chí, họ kẹp ở dưới cánh tay dưới tổ, hoặc là nắm ở trong tay, chứ chưa chắc bọn họ đi làm nhất định phải xem báo, phần lớn thời giờ, bọn họ đều là xem một cách đại khái rồi bỏ. Bọn họ mua báo nhiều giống như thể hiện bản thân, chính là nói cho những người khác biết tôi đi làm không hơn.
Diệp Lăng Phi đi ngang qua một sạp báo, hắn ngừng lại, Diệp Lăng Phi sờ sờ túi, còn một đồng tiền lẻ, Diệp Lăng Phi lúc làm việc thỉnh thoảng cũng sẽ mua. Hôm nay, Diệp Lăng Phi không có bất kỳ ý nghĩ gì, chẳng qua là muốn mua một tờ báo mà thôi, hắn đưa tiền cho ông già bán báo, hắn cầm tờ « Báo chiều tỉnh thành » hắn nhìn một cách rất tùy ý. Diệp Lăng Phi liếc nhìn cũng không cẩn thận, trong lòng hắn đang suy nghĩ hôm nay nên làm gì, khi Diệp Lăng Phi lật xem báo đến A10 thì bỗng nhiên thấy một cái lệnh truy nã đập vào mắt của hắn, trên lệnh truy nã, người đàn ông bị truy nã chính là kẻ lang thang mà Diệp Lăng Phi mới vừa gặp.
- Cũng đúng, ở đây không có camera, ngủ ở đây cũng không sợ ai nhìn thấy cả!
Kẻ lang thang kia vừa định nói gì đó thì hắn lại ngậm miệng lại, cúi đầu, hút vài hơi rồi bỗng nhiên ho một trận kịch liệt. Ánh mắt Diệp Lăng Phi một lần nữa lại nhìn lên người kẻ lang thang kia, sau khi hắn nhìn thoáng qua thì hắn lấy ví tiền trên người ra rồi lấy ra năm trăm đồng đặt trên tay trái kẻ lang thang kia, hắn hút một hơi thuốc và nói:
- Tôi không có mang nhiều tiền mặt, chút tiền này anh cứ cầm lấy, bệnh này không thể đùa đâu, anh lấy đi mua ít thuốc uống cũng được!
Diệp Lăng Phi vừa nói rồi đứng dậy, làm bộ không muốn nghe những lời cảm ơn của người lang thang kia vọng lại phía sau lưng kèm theo sự cảm kích:
- Cảm ơn!
Kẻ lang thang này nói chuyện rất ít, nhưng khẩu khi nói chuyện của hắn rõ ràng là không giống nhau, lúc trước nói cám ơn nhiều là thể hiện sự lễ phép nhưng sau này câu cám ơn cũng là phát ra từ nội tâm của hắn, hắn nói cám ơn xong thì bỗng nhiên lại nói thêm một câu:
- Vị tiên sinh này, anh cho tôi cách để liên lạc đi, nhất định tôi sẽ trả tiền lại cho anh!
- Không cần đâu!
Diệp Lăng Phi xua xua tay và nói:
- Tiền này là tôi cho anh, anh cứ đi bệnh viện khám xem, sau khi cơ thể tốt lên thì đi làm kiếm tiền!
Diệp Lăng Phi nói tới đây thì hắn nói thêm:
- Tay cầm súng cuối cùng cũng là tay cầm súng, cho dù anh có thể giấu diếm thì cũng chạy không thoát được ánh mắt đồng hành!
Khi Diệp Lăng Phi vừa nói câu này ra thì nhìn thấy thân thể kẻ lang thang kia bỗng nhiên run lên kịch liệt, hắn nói:
- Anh nhận nhầm rồi, anh nhận nhầm rồi, tôi chưa từng làm lính!
- Tôi không có nói anh đã từng đi lính, tôi chỉ nói là anh đã từng cầm súng!
Diệp Lăng Phi nói,
- Dĩ nhiên, tôi không có ý gì khác, mỗi người đều có bí mật của mình, tôi cũng có bí mật mà không muốn cho người khác biết, cho nên, tôi sẽ không hỏi anh, đừng quên lời nói của tôi vừa rồi, sau khi đi bệnh viện chữa bệnh thì hãy tìm một công việc tốt để sống!
Diệp Lăng Phi cất bước đi, sau khi hắn đi bốn năm bước thì hắn nghe sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Diệp Lăng Phi dừng lại hắn vừa quay đầu nhìn thì thấy kẻ lang thang kia đã đuổi theo, hắn đến trước mặt Diệp Lăng Phi rồi bỗng nhiên quỳ xuống và nói:
- Người tốt, tôi hi vọng anh đừng nói tôi ra, khi tôi làm xong việc thì tôi sẽ để anh xử lý, anh muốn giết tôi thì tôi cũng sẽ không nói lời nào!
Diệp Lăng Phi không biết chuyện này là thế nào, hắn không thể phản ứng được gì, Diệp Lăng Phi sở dĩ nói mấy câu với kẻ lang thang này hoàn toàn là bởi vì hắn nhìn thấy vết chai từ trên tay của kẻ lang thang này nên hắn đoán kẻ lang thang này đã từng dùng súng, người đã từng dùng súng với những người chưa dùng thì rất dễ dàng nhận ra. Theo Diệp Lăng Phi thấy thì kẻ lang thang này nhất định có chuyện gì đó, chẳng qua là Diệp Lăng Phi không muốn hỏi chuyện của người khác, nhưng không ngờ vì Diệp Lăng Phi nói mấy câu đó mà kẻ lang thang này lại nói ra những lời này.
Diệp Lăng Phi ngây ngẩn cả người, hắn nhìn kẻ lang thang đang quỳ trước mặt mình, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ, hắn vươn tay ra, trước tiên hắn dìu kẻ lang thang này đứng lên và nói:
- Tôi nghĩ là anh đã hiểu lầm rồi, tôi với anh không thù không oán, tại sao lại muốn giết anh, hơn nữa, anh làm chuyện gì cũng đâu có liên quan gì đến tôi!
- Anh không phải là đến bắt tôi à?
Kẻ lang thang vừa nói câu này ra thì hắn cũng có chút hối hận, hắn vội vàng ngậm miệng lại, Diệp Lăng Phi nghe được câu này thì hắn khẽ lắc đầu và nói:
- Tôi nghĩ là anh hiểu lầm rồi, tôi không biết anh là ai, tôi tại sao muốn bắt anh, nói thật thì tôi chỉ nhìn thấy tay anh có vết chai nên nghĩ là anh là một người từng dùng súng, tôi cũng là người dùng súng mà, tôi không muốn quan tâm quá đáng đến chuyện của người khác, cho nên, anh không cần lo lắng cho tôi!
- Cảm ơn!
Kẻ lang thang kia từ trên mặt đất đứng lên, Diệp Lăng Phi nhìn kẻ lang thang kia và khẽ lắc đầu, kẻ lang thang vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi như vậy, trong lòng của hắn cũng có chút nghi ngờ, hắn hỏi:
- Vị tiên sinh này, anh tại sao lại lắc đầu?
- Không có gì, tôi chỉ là có chút cảm khái mà thôi!
Diệp Lăng Phi vừa nhìn kẻ lang thang kia vừa nói:
- Nếu như tôi không đoán sai thì anh nhất định đã làm chuyện gì đó mà chuyện này có thể, có thể… là tội phạm!
Khi Diệp Lăng Phi nói ra câu này thì kẻ lang thang kia ngây ngẩn cả người, ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào Diệp Lăng Phi, trong ánh mắt lóe ra sự khiếp sợ. Diệp Lăng Phi năng lực nhìn người rất giỏi, hắn từ những phản ứng của kẻ lang thang này thì cũng đã đoán được một chút chuyện liên quan đến kẻ lang thang này, dĩ nhiên, hắn không dám khẳng định, chính là suy đoán mà thôi. Nhưng phản ứng của kẻ lang thang này không thể nghi ngờ đã xác minh suy đoán của Diệp Lăng Phi là đúng. Kẻ lang thang kia vừa định khuỵu gối quỳ xuống, Diệp Lăng Phi vừa nhìn kẻ lang thang lại định làm bộ dạng đó với mình, hắn chịu không nổi, vội vàng vươn tay ra ngăn kẻ lang thang kia lại.
- Tôi tin tưởng anh nhất định có chuyện khó khăn gì, nếu như anh tin lời tôi thì đại khái có thể nói ra!
Diệp Lăng Phi nói tới đây thì lại nói thêm một câu:
- Dĩ nhiên, nếu như anh không muốn nói thì tôi cũng sẽ không ép anh!
Kẻ lang thang kia cúi đầu và nói:
- Anh là người tốt, tôi vốn nên nói cho anh nghe nhưng tôi…, khụ, người tốt, tôi hi vọng chúng ta sau này có thể gặp lại, tôi bảo đảm nhất định sẽ đem tiền trả lại cho anh!
Diệp Lăng Phi cũng không quan tâm đến chút tiền kia, bây giờ năm trăm đồng tiền căn bản là không làm được gì. Đây cũng là lúc đang làm lạm phát, mấy trăm đồng tiền trong nháy mắt thì đã xài hết rồi. Diệp Lăng Phi không thích mang tiền mặt, hắn mang mấy trăm đồng tiền cũng chỉ là do tiêu vặt, hắn không ngờ chút tiền này cũng khiến cho kẻ lang thang này cảm kích Diệp Lăng Phi như vậy. Diệp Lăng Phi không thích làm người khác khó chịu, nếu kẻ lang thang này không muốn kể cho mình nghe thì Diệp Lăng Phi cũng không muốn buộc hắn nói. Diệp Lăng Phivốn là nhiều việc cần phải làm, hắn cũng không có sức mà quan tâm đến kẻ lang thang này.
Diệp Lăng Phi nghe kẻ lang thang này nói như vậy thì hắn nói:
- Tiền này tôi cũng không cần, tôi không phải là người thích ép người khác kể chuyện, anh còn bận việc của anh, tôi bận rộn chuyện của tôi, chúng ta ở chỗ này chia tay vậy!
Diệp Lăng Phi nói tới đây, hắn đút tay phải vào trong túi áo, hắn lấy bao thuốc ước chừng còn dư lại bảy tám điếu thuốc đưa cho kẻ lang thang kia và nói:
- Tôi làm người tốt cũng làm cho trót, bao thuốc này tôi cho anh đấy!
- Cảm ơn...!
Kẻ lang thang này nói ra những lời này khiến cho Diệp Lăng Phi nghe cũng cảm giác có chút gì đó không tốt lắm, mình chẳng qua chỉ là lấy mấy điếu thuốc còn dư lại cho kẻ lang thang này, không có chuyện gì to tát cả, kẻ lang thang này cũng không cần phải liên tục nói cám ơn như vậy.
Sau khi Diệp Lăng Phi đưa gói thuốc cho kẻ lang thang kia thì hắn quay người lại, cất bước đi, kẻ lang thang kia mắt vẫn nhìn Diệp Lăng Phi cho đến khi Diệp Lăng Phi biến mất ở ngõ quẹo thì hắn mới thu ánh mắt lại, hắn vội vàng lấy gói thuốc vừa rồi đem ra một điếu đưa vào trong miệng và tiếp tục hút.
Diệp Lăng Phi không quan tâm rốt cuộc kẻ lang thang kia làm gì, hắn chẳng qua là biết kẻ lang thang rất muốn hút thuốc lá, mà vừa vặn Diệp Lăng Phi có thuốc lá, hắn đưa cho kẻ lang thang kia một điếu thuốc. Theo Diệp Lăng Phi thấy mình chỉ là làm việc mình nên làm, cho dù kẻ lang thang kia là một gã tội phạm giết người, nhưng hắn không giết Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi ở một trình độ nào đó, cũng sắm vai một nhân vật Thượng Đế, Thượng Đế không phải là thích bố thí sao? Sắm vai Thượng Đế này cảm giác quả thật rất tốt, Diệp Lăng Phi đi dọc theo đường cũ trở lại, hắn vừa đi vừa lo lắng. Diệp Lăng Phi đi rất chậm, chẳng biết lúc nào, trên đường đã có những người bán hàng rồi, trong đó có cả những người bán báo vừa đem báo hôm nay đến, lúc này, đến mua báo cũng không có nhiều người, một lúc sau, khi những người đi làm đến giờ làm thì quầy báo mới bán được hơn.
Rất nhiều người đi làm cũng thích mua báo chí, họ kẹp ở dưới cánh tay dưới tổ, hoặc là nắm ở trong tay, chứ chưa chắc bọn họ đi làm nhất định phải xem báo, phần lớn thời giờ, bọn họ đều là xem một cách đại khái rồi bỏ. Bọn họ mua báo nhiều giống như thể hiện bản thân, chính là nói cho những người khác biết tôi đi làm không hơn.
Diệp Lăng Phi đi ngang qua một sạp báo, hắn ngừng lại, Diệp Lăng Phi sờ sờ túi, còn một đồng tiền lẻ, Diệp Lăng Phi lúc làm việc thỉnh thoảng cũng sẽ mua. Hôm nay, Diệp Lăng Phi không có bất kỳ ý nghĩ gì, chẳng qua là muốn mua một tờ báo mà thôi, hắn đưa tiền cho ông già bán báo, hắn cầm tờ « Báo chiều tỉnh thành » hắn nhìn một cách rất tùy ý. Diệp Lăng Phi liếc nhìn cũng không cẩn thận, trong lòng hắn đang suy nghĩ hôm nay nên làm gì, khi Diệp Lăng Phi lật xem báo đến A10 thì bỗng nhiên thấy một cái lệnh truy nã đập vào mắt của hắn, trên lệnh truy nã, người đàn ông bị truy nã chính là kẻ lang thang mà Diệp Lăng Phi mới vừa gặp.