Tôn Dược Đông từ đầu đến cuối không biết được, Diệp Lăng Phi vốn không phải vì chuyện người của công ty ủa hắn bị cảnh sát mang đi, mục đích thực sự của Diệp Lăng Phi là lừa Tôn Dược Đông vào tròng. Tôn Dược Đông không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, chuyện này thật là ngoài dự liệu của hắn, Tôn Dược Đông trừng mắt, hắn cũng biết là hắn đã tự lỡ miệng, cho dù bây giờ hắn giải thích thì cũng nhất định sẽ làm cho người ta hoài nghi. Nhưng trong lòng Tôn Dược Đông biết cho dù bây giờ hắn giải thích thì cũng không thể nào xóa bỏ sự nghi ngờ của người khác đối với hắn được nhưng hắn vẫn phải giải thích.
- Tôi nói…tôi nói không thể nào anh ta biết ai đánh, tôi chỉ là đoán đoán như vậy mà thôi!
Khi Tôn Dược Đông nói những lời này thì hắn mấp máy miệng, trong lòng thầm mắng Diệp Lăng Phi chính là muốn cố ý chỉnh hắn, nhưng Tôn Dược Đông cũng biết, bây giờ nếu như hắn tiếp tục dây dưa với Diệp Lăng Phi thì sẽ càng ngày càng bất lợi cho hắn.
Tôn Dược Đông sau khi nói ra những lời này thì giống như Tôn Dược Đông tưởng tượng, những người đang ngồi ở đây đều không tin lời giải thích của Tôn Dược Đông, chẳng qua là trong lòng những người này cũng hiểu rõ, chuyện này, mặc dù thực sự là có liên quan đến Tôn Dược Đông, chưa đến cuối cùng thì ai cũng sẽ không dồn Tôn Dược Đông vào chân tường, như vậy sẽ không tốt lắm. Chính vì như thế cho nên khi Tôn Dược Đông nói những lời này ra thì mặc dù những người này không tin vào lời nói của Tôn Dược Đông nhưng bọn họ cũng không lập tức lên tiếng.
Nhưng Diệp Lăng Phi lại không để ý tới những chuyện này, Diệp Lăng Phi không phải là người trong hội này nên hắn mới không để ý đến chuyện trong chốn quan trường, hơn nữa chưa nói tới những người này đã nể mặt Tôn Dược Đông, hắn muốn dồn Tôn Dược Đông vào đường chết. Diệp Lăng Phi sau khi lấy được ngọc bội của Chu Ba, cái gọi là bánh ít đi bánh quy lại, nếu hắn chiếm được đồ vật đó thì Diệp Lăng Phi cũng sẽ trả thù cho Chu Ba. Đây là chuyện mà trong lòng Diệp Lăng Phi hi vọng làm được, Diệp Lăng Phi nói một cách lạnh lùng:
- Phó cục trưởng Tôn, trong lòng tôi thấy chuyện này bất kể nói thế nào thì anh đều bị nghi ngờ, tôi nghe nói vụ án mạng này là do anh chịu trách nhiệm, Triệu cục trưởng, chẳng lẽ Cục công an của anh gọi cái này là công bằng hóa hay sao?
- Chuyện này… Đương nhiên không phải, đương nhiên là không phải rồi!
Triệu Đào sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì hắn nhìn về phía Điền Vi Dân theo bản năng, Triệu Đào muốn biết Điền Vi Dân rốt cuộc nghĩ như thế nào, nhưng Triệu Đào sau khi hướng ánh mắt nhìn thì trong lòng hắn thầm oán trách mình, quả thực lãng phí thời gian, điều này mà còn cần tính toán ư, Điền Vi Dân tự nhiên sẽ giúp Diệp Lăng Phi rồi, nếu không, hắn làm sao lại gọi Diệp Lăng Phi đến, càng chưa nói tới cái gọi là mở cuộc họp.
Triệu Đào liếm liếm môi, trong lòng thầm tính toán:
- Ý của Điền Bí thư đã rất rõ rồi, tôi cũng không làm bộ ngốc nghếch nữa!
Triệu Đào nghĩ đến đây, hắn nói:
- Diệp tiên sinh, anh nói không phải là không có lý, Cục công an chúng tôi phải khiến cho tất cả người dân trong thành phố có cảm giác được công bằng, công chính, đã là cơ quan chấp pháp, chúng tôi sẽ chủ động tránh chuyện những người có liên quan đến vụ án tham gia vào việc phá án. Diệp tiên sinh, tôi sẽ lập tức sắp xếp người khác chịu trách nhiệm, để Phó cục trưởng Tôn nghỉ ngơi vài ngày...!
Diệp Lăng Phi nghe Triệu Đào nói vậy thì hắn cười nói:
- Tôi cũng không hỏi nhiều nữa, dù sao chuyện này cũng là chuyện của cảnh sát các anh, tôi là người ngoài cũng không muốn hỏi nhiều như vậy!
Diệp Lăng Phi lẽ ra định nói tiếp, chỉ là hắn không nói ra mà thôi, có những điều không thể nói ở đây được. Diệp Lăng Phi sau khi nói hết lời thì hắn nhìn thoáng qua Triệu Đào, ánh mắt kia chính là muốn nói cho Triệu Đào biết hắn vẫn chưa nói xong. Triệu Đào nhìn thấy ánh mắt đó của Diệp Lăng Phi thì trong lòng hắn hiểu, đợi sau khi họp xong thì hắn sẽ tìm Diệp Lăng Phi hỏi rốt cuộc Diệp Lăng Phi còn muốn nói với hắn gì nữa.
Điền Vi Dân cũng không nói gì, hắn chỉ ngồi ở đó và nghe người khác nói chuyện. Khi Triệu Đào phát biểu ý kiến thì Điền Vi Dân khẽ gật đầu và nói:
- Triệu Cục trưởng, chuyện này là chuyện của Cục công an các anh, tôi cũng không muốn nói nhiều, tóm lại chúng ta muốn cố gắng tránh bị người khác nói xấu, tất cả mọi người hẳn là hiểu rõ, những tin tức truyền thông của các ký giả đó khó đối phó, nói không chừng nếu các anh không khống chế tốt mà để cho bọn họ nắm được điểm yếu thì coi như là xong!
Triệu Đào và những người này đều không ngốc, Điền Vi Dân vừa nói câu này ra, thì ai mà không hiểu ý của Điền Vi Dân, người trong chốn quan trường, nhất định phải học được cách quan sát sắc mặt, tính toán ý tứ của lãnh đạo, nếu không hiểu ý tứ thật sự của lãnh đạo thì chỉ tự chuốc phiền toái cho mình thôi.
Triệu Đào trong lòng đã hiểu rốt cuộc nên làm như thế nào rồi, Điền Vi Dân đã nói như vậy thì hắn đứng dậy và nói:
- Tôi cũng không muốn nói nhiều, lần này vốn gọi các vị đến đây là vì vấn đề trị an gần đây trong thành phố của chúng ta, nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại thì chuyện này hay là để cho Thị Trưởng quản đi, tôi là Bí thư thành ủy không nên nhúng tay vào thì tốt hơn, tránh có người nói tôi là Bí thư thành ủy mà chuyện gì cũng quản!
Ở nhiều nơi, Bí thư thành ủy là người đứng đầu, Thị trưởng cũng không có quyền lớn như Bí thư thành ủy, đương nhiên, chuyện này và chính thể có quan hệ rất lớn, Thị trưởng quản hành chính, nhưng Bí thư thành ủy là quản lý nhân sự, nói cách khác sự sắp đặt của nhiều người do Bí thư thành ủy quyết định, như vậy, vô hình chung Bí thư thành ủy trở thành một tay rồi.
Điền Vi Dân nói những lời này cũng chính là nói cho mọi người biết, ông không quản những chuyện này để tránh khiến cho người khác nói hắn cái gì cũng nhúng tay vào. Nhưng trong lòng mọi người đều rõ, Điền Vi Dân nói những lời này chẳng qua là cho có lệ mà thôi, cái gì mà Thị trưởng quản thì Bí thư thành ủy đã sớm quản rồi. Đương nhiên, trong lòng mọi người đều biết, Điền Vi Dân lần này gọi các vị này đến mục đích chính là vì chuyện của Diệp Lăng Phi.
Điền Vi Dân đứng dậy rời khỏi đó, Diệp Lăng Phi vốn không lập tức đi theo mà ngồi ở chỗ ngồi đó, móc trên người ra một điếu thuốc, nhìn Tôn Dược Đông đang ngồi bên cạnh và cười nói:
- Phó cục trưởng Tôn, tôi có thuốc lá đây, anh có muốn hút một điếu hay không?
- Hừ, tôi không dám hút đâu!
Tôn Dược Đông trong lòng tức giận, khi nãy Diệp Lăng Phi đã khiến cho hắn rất lúng túng, hắn cũng không rõ lắm mình rốt cuộc nên giải thích như thế nào với Triệu Đào, hắn là Phó cục trưởng cục công an, cấp trên là Triệu Đào, tuy Tôn Dược Đông có quan hệ thân cận với Thị Trưởng, nhưng hắn có chuyện gì, không thể trực tiếp bỏ qua cho Triệu Đào, khi nãy Triệu Đào lên tiếng rõ ràng chính là nói với Tôn Dược Đông rằng vụ án kia không nên để cho Tôn Dược Đông quản. Tôn Dược Đông vốn muốn chịu trách nhệm, nên biết, vụ án kia có quan hệ rất lớn đến hắn, Tôn Dược Đông sở dĩ chủ động xin quản vụ án kia chính là muốn đem vụ án kia ép xuống, cuối cùng lấy một chứng cứ biến thành vụ án mạng. Đây là tính toán của Tôn Dược Đông, nhưng bây giờ lời nói của Triệu Đào khiến cho Tôn Dược Đông có cảm giác phía sau lưng lạnh cả người, nếu thật không để cho hắn giải quyết thì vấn đề kia nghiêm trọng rồi.
Tôn Dược Đông trong lòng thầm mắng Diệp Lăng Phi, chẳng qua là bây giờ Tôn Dược Đông không thể ở trước mặt mọi người mà làm trận lôi đình. Tôn Dược Đông chỉ có thể nén giận trong lòng, khi hắn nghe Diệp Lăng Phi nói muốn mời hắn thuốc hút, Tôn Dược Đông chỉ có thể hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái, hắn đứng dậy, người mà bây giờ Tôn Dược Đông không muốn nhìn thấy ở đây chính là Diệp Lăng Phi, nếu như có thể thì Tôn Dược Đông hận không thể tự mình bóp chết Diệp Lăng Phi, như vậy, hắn cũng không cần nhìn Diệp Lăng Phi mà tức giận.
Tôn Dược Đông lập tức đứng dậy, cất bước đi, Diệp Lăng Phi trong tay cầm điếu thuốc, nhìn thấy Tôn Dược Đông vì lời nói của hắn khi nãy mà rời khỏi thì Diệp Lăng Phi cười nói:
- Phó cục trưởng Tôn, anh làm sao vậy, làm sao mà tự dưng đang yên đang lành lại muốn bỏ đi, đừng đi, hai chúng ta hút điếu thuốc rồi từ từ nói chuyện!
Diệp Lăng Phi càng nói như vậy thì Tôn Dược Đông càng thêm khó chịu, hắn đi thẳng ra khỏi phòng họp. Bên trong phòng họp những người khác cũng lục đục đứng dậy, chỉ có Triệu Đào vẫn ngồi tại chỗ mà không nhúc nhích, khi nãy Triệu Đào biết rằng Diệp Lăng Phi có chuyện muốn nói với hắn, hắn cố ý ngồi ở đây đợi đến khi mọi người bên trong phòng họp đi hết, chỉ còn lại hắn và Diệp Lăng Phi thì Triệu Đào mới đứng dậy và đi tới bên cạnh Diệp Lăng Phi ngồi vào chỗ khi nãy Tôn Dược Đông đã ngồi.
- Diệp tiên sinh, khi nãy anh không phải là có chuyện cần nói với tôi sao?
Triệu Đào cố ý nhích đến gần Diệp Lăng Phi, giọng nói của hắn thấp xuống, hắn không muốn bị người khác nghe thấy. Chuyện này cũng có thể lý giải được, Triệu Đào là Cục trưởng Cục công an, nếu như lén tiếp xúc với một người bình thường như Diệp Lăng Phi thì sẽ khó tránh khỏi chuyện khiến người khác nghĩ Triệu Đào và Diệp Lăng Phi đang có chuyện gì mà không thể cho người ta biết.
Diệp Lăng Phi tay cầm điếu thuốc, sau khi hắn nghe Triệu Đào nói những lời này thì hắn quay sang phía Triệu Đào và nói:
- Triệu Cục trưởng, tôi quả thật có chút chuyện muốn nói với anh, nhưng tôi lo nếu tôi nói ra những chuyện này thì sẽ khó tránh khỏi có chút...!
Diệp Lăng Phi cố ý làm bộ khó xử, Triệu Đào trong lòng sao lại có thể không rõ ý nghĩ của Diệp Lăng Phi, hắn lập tức nói:
- Diệp tiên sinh, anh cứ việc nói, nếu như tôi có thể làm được thì tôi sẽ cố gắng làm, lần này, là cảnh sát chúng tôi đã gây ra tổn thất không nhỏ cho anh, chúng tôi sẽ có biện pháp bồi thường!
- Cục trưởng Triệu, tôi thích nghe anh nói như vậy đấy!
Diệp Lăng Phi nói,
- Được rồi, anh đã nói như vậy thì tôi cũng không cần lo lắng nữa, hay là tôi nói thẳng luôn, đó là chuyện của Tiểu Triệu, Tiểu Triệu...!
Diệp Lăng Phi nhắc đến chuyện của Tiểu Triệu trước mặt Triệu Đào, Tiểu Triệu lần trước ở tỉnh thành bị thương, ở bệnh viện hai ngày, khi Diệp Lăng Phi trở về thì Tiểu Triệu và bạn gái của anh ta còn đang ở tỉnh thành, chẳng qua là Tiểu Triệu và bạn gái của anh ta đến tỉnh thành du lịch, hai người bọn họ đều đã gần bình phục, chỉ là tổn thương ngoài da một chút, tĩnh dưỡng thêm mấy ngày nữa thì sẽ không có chuyện gì cả.
Diệp Lăng Phi sở dĩ nhắc đến chuyện của Tiểu Triệu là bởi vì chuyện Tiểu Triệu tạm thời bị cách chức ởđội cảnh sát hình sự có liên quan rất lớn đến hắn, Diệp Lăng Phi không muốn mình thiếu nợ Tiểu Triệu cái gì, lúc này hắn muốn giúp Tiểu Triệu nói mấy lời. Tiểu Triệu dù sao cũng là người của Diệp Lăng Phi, nếu để cho Tiểu Triệu chịu trách nhiệm về vụ án của Chu Ba thì không lo lắng Tôn Dược Đông và bọn người ở đó giở trò quỷ. Vì vậy, Diệp Lăng Phi mới muốn Tiểu Triệu đến đây chịu trách nhiệm về vụ án mạng đó, nhưng Diệp Lăng Phi lại không thể nói thẳng, hắn vòng vo tam quốc, nói với Triệu Đào về Tiểu Triệu vì vụ án mạng kia mà bị đuổi ra khỏi Đại đội cảnh sát hình sự…
Triệu Đào vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, chân mày hắn nhíu lại. Triệu Đào không ngờ Diệp Lăng Phi biết nhiều chuyện ở Đại đội cảnh sát hình sự như vậy, hắn thật sự còn cho rằng Diệp Lăng Phi sau khi biết Tiểu Triệu bị Tôn Dược Đông đuổi ra khỏi Đại đội cảnh sát hình sự thì bất an, Triệu Đào nói một cách không khẳng định lắm:
- Diệp tiên sinh, nếu như chuyện thật giống như anh nói thì tôi sẽ phục chức cho Tiểu Triệu, nhưng bởi vì Tiểu Triệu không có ở đây nên tôi không biết chuyện này…!
- Tôi nói…tôi nói không thể nào anh ta biết ai đánh, tôi chỉ là đoán đoán như vậy mà thôi!
Khi Tôn Dược Đông nói những lời này thì hắn mấp máy miệng, trong lòng thầm mắng Diệp Lăng Phi chính là muốn cố ý chỉnh hắn, nhưng Tôn Dược Đông cũng biết, bây giờ nếu như hắn tiếp tục dây dưa với Diệp Lăng Phi thì sẽ càng ngày càng bất lợi cho hắn.
Tôn Dược Đông sau khi nói ra những lời này thì giống như Tôn Dược Đông tưởng tượng, những người đang ngồi ở đây đều không tin lời giải thích của Tôn Dược Đông, chẳng qua là trong lòng những người này cũng hiểu rõ, chuyện này, mặc dù thực sự là có liên quan đến Tôn Dược Đông, chưa đến cuối cùng thì ai cũng sẽ không dồn Tôn Dược Đông vào chân tường, như vậy sẽ không tốt lắm. Chính vì như thế cho nên khi Tôn Dược Đông nói những lời này ra thì mặc dù những người này không tin vào lời nói của Tôn Dược Đông nhưng bọn họ cũng không lập tức lên tiếng.
Nhưng Diệp Lăng Phi lại không để ý tới những chuyện này, Diệp Lăng Phi không phải là người trong hội này nên hắn mới không để ý đến chuyện trong chốn quan trường, hơn nữa chưa nói tới những người này đã nể mặt Tôn Dược Đông, hắn muốn dồn Tôn Dược Đông vào đường chết. Diệp Lăng Phi sau khi lấy được ngọc bội của Chu Ba, cái gọi là bánh ít đi bánh quy lại, nếu hắn chiếm được đồ vật đó thì Diệp Lăng Phi cũng sẽ trả thù cho Chu Ba. Đây là chuyện mà trong lòng Diệp Lăng Phi hi vọng làm được, Diệp Lăng Phi nói một cách lạnh lùng:
- Phó cục trưởng Tôn, trong lòng tôi thấy chuyện này bất kể nói thế nào thì anh đều bị nghi ngờ, tôi nghe nói vụ án mạng này là do anh chịu trách nhiệm, Triệu cục trưởng, chẳng lẽ Cục công an của anh gọi cái này là công bằng hóa hay sao?
- Chuyện này… Đương nhiên không phải, đương nhiên là không phải rồi!
Triệu Đào sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì hắn nhìn về phía Điền Vi Dân theo bản năng, Triệu Đào muốn biết Điền Vi Dân rốt cuộc nghĩ như thế nào, nhưng Triệu Đào sau khi hướng ánh mắt nhìn thì trong lòng hắn thầm oán trách mình, quả thực lãng phí thời gian, điều này mà còn cần tính toán ư, Điền Vi Dân tự nhiên sẽ giúp Diệp Lăng Phi rồi, nếu không, hắn làm sao lại gọi Diệp Lăng Phi đến, càng chưa nói tới cái gọi là mở cuộc họp.
Triệu Đào liếm liếm môi, trong lòng thầm tính toán:
- Ý của Điền Bí thư đã rất rõ rồi, tôi cũng không làm bộ ngốc nghếch nữa!
Triệu Đào nghĩ đến đây, hắn nói:
- Diệp tiên sinh, anh nói không phải là không có lý, Cục công an chúng tôi phải khiến cho tất cả người dân trong thành phố có cảm giác được công bằng, công chính, đã là cơ quan chấp pháp, chúng tôi sẽ chủ động tránh chuyện những người có liên quan đến vụ án tham gia vào việc phá án. Diệp tiên sinh, tôi sẽ lập tức sắp xếp người khác chịu trách nhiệm, để Phó cục trưởng Tôn nghỉ ngơi vài ngày...!
Diệp Lăng Phi nghe Triệu Đào nói vậy thì hắn cười nói:
- Tôi cũng không hỏi nhiều nữa, dù sao chuyện này cũng là chuyện của cảnh sát các anh, tôi là người ngoài cũng không muốn hỏi nhiều như vậy!
Diệp Lăng Phi lẽ ra định nói tiếp, chỉ là hắn không nói ra mà thôi, có những điều không thể nói ở đây được. Diệp Lăng Phi sau khi nói hết lời thì hắn nhìn thoáng qua Triệu Đào, ánh mắt kia chính là muốn nói cho Triệu Đào biết hắn vẫn chưa nói xong. Triệu Đào nhìn thấy ánh mắt đó của Diệp Lăng Phi thì trong lòng hắn hiểu, đợi sau khi họp xong thì hắn sẽ tìm Diệp Lăng Phi hỏi rốt cuộc Diệp Lăng Phi còn muốn nói với hắn gì nữa.
Điền Vi Dân cũng không nói gì, hắn chỉ ngồi ở đó và nghe người khác nói chuyện. Khi Triệu Đào phát biểu ý kiến thì Điền Vi Dân khẽ gật đầu và nói:
- Triệu Cục trưởng, chuyện này là chuyện của Cục công an các anh, tôi cũng không muốn nói nhiều, tóm lại chúng ta muốn cố gắng tránh bị người khác nói xấu, tất cả mọi người hẳn là hiểu rõ, những tin tức truyền thông của các ký giả đó khó đối phó, nói không chừng nếu các anh không khống chế tốt mà để cho bọn họ nắm được điểm yếu thì coi như là xong!
Triệu Đào và những người này đều không ngốc, Điền Vi Dân vừa nói câu này ra, thì ai mà không hiểu ý của Điền Vi Dân, người trong chốn quan trường, nhất định phải học được cách quan sát sắc mặt, tính toán ý tứ của lãnh đạo, nếu không hiểu ý tứ thật sự của lãnh đạo thì chỉ tự chuốc phiền toái cho mình thôi.
Triệu Đào trong lòng đã hiểu rốt cuộc nên làm như thế nào rồi, Điền Vi Dân đã nói như vậy thì hắn đứng dậy và nói:
- Tôi cũng không muốn nói nhiều, lần này vốn gọi các vị đến đây là vì vấn đề trị an gần đây trong thành phố của chúng ta, nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại thì chuyện này hay là để cho Thị Trưởng quản đi, tôi là Bí thư thành ủy không nên nhúng tay vào thì tốt hơn, tránh có người nói tôi là Bí thư thành ủy mà chuyện gì cũng quản!
Ở nhiều nơi, Bí thư thành ủy là người đứng đầu, Thị trưởng cũng không có quyền lớn như Bí thư thành ủy, đương nhiên, chuyện này và chính thể có quan hệ rất lớn, Thị trưởng quản hành chính, nhưng Bí thư thành ủy là quản lý nhân sự, nói cách khác sự sắp đặt của nhiều người do Bí thư thành ủy quyết định, như vậy, vô hình chung Bí thư thành ủy trở thành một tay rồi.
Điền Vi Dân nói những lời này cũng chính là nói cho mọi người biết, ông không quản những chuyện này để tránh khiến cho người khác nói hắn cái gì cũng nhúng tay vào. Nhưng trong lòng mọi người đều rõ, Điền Vi Dân nói những lời này chẳng qua là cho có lệ mà thôi, cái gì mà Thị trưởng quản thì Bí thư thành ủy đã sớm quản rồi. Đương nhiên, trong lòng mọi người đều biết, Điền Vi Dân lần này gọi các vị này đến mục đích chính là vì chuyện của Diệp Lăng Phi.
Điền Vi Dân đứng dậy rời khỏi đó, Diệp Lăng Phi vốn không lập tức đi theo mà ngồi ở chỗ ngồi đó, móc trên người ra một điếu thuốc, nhìn Tôn Dược Đông đang ngồi bên cạnh và cười nói:
- Phó cục trưởng Tôn, tôi có thuốc lá đây, anh có muốn hút một điếu hay không?
- Hừ, tôi không dám hút đâu!
Tôn Dược Đông trong lòng tức giận, khi nãy Diệp Lăng Phi đã khiến cho hắn rất lúng túng, hắn cũng không rõ lắm mình rốt cuộc nên giải thích như thế nào với Triệu Đào, hắn là Phó cục trưởng cục công an, cấp trên là Triệu Đào, tuy Tôn Dược Đông có quan hệ thân cận với Thị Trưởng, nhưng hắn có chuyện gì, không thể trực tiếp bỏ qua cho Triệu Đào, khi nãy Triệu Đào lên tiếng rõ ràng chính là nói với Tôn Dược Đông rằng vụ án kia không nên để cho Tôn Dược Đông quản. Tôn Dược Đông vốn muốn chịu trách nhệm, nên biết, vụ án kia có quan hệ rất lớn đến hắn, Tôn Dược Đông sở dĩ chủ động xin quản vụ án kia chính là muốn đem vụ án kia ép xuống, cuối cùng lấy một chứng cứ biến thành vụ án mạng. Đây là tính toán của Tôn Dược Đông, nhưng bây giờ lời nói của Triệu Đào khiến cho Tôn Dược Đông có cảm giác phía sau lưng lạnh cả người, nếu thật không để cho hắn giải quyết thì vấn đề kia nghiêm trọng rồi.
Tôn Dược Đông trong lòng thầm mắng Diệp Lăng Phi, chẳng qua là bây giờ Tôn Dược Đông không thể ở trước mặt mọi người mà làm trận lôi đình. Tôn Dược Đông chỉ có thể nén giận trong lòng, khi hắn nghe Diệp Lăng Phi nói muốn mời hắn thuốc hút, Tôn Dược Đông chỉ có thể hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái, hắn đứng dậy, người mà bây giờ Tôn Dược Đông không muốn nhìn thấy ở đây chính là Diệp Lăng Phi, nếu như có thể thì Tôn Dược Đông hận không thể tự mình bóp chết Diệp Lăng Phi, như vậy, hắn cũng không cần nhìn Diệp Lăng Phi mà tức giận.
Tôn Dược Đông lập tức đứng dậy, cất bước đi, Diệp Lăng Phi trong tay cầm điếu thuốc, nhìn thấy Tôn Dược Đông vì lời nói của hắn khi nãy mà rời khỏi thì Diệp Lăng Phi cười nói:
- Phó cục trưởng Tôn, anh làm sao vậy, làm sao mà tự dưng đang yên đang lành lại muốn bỏ đi, đừng đi, hai chúng ta hút điếu thuốc rồi từ từ nói chuyện!
Diệp Lăng Phi càng nói như vậy thì Tôn Dược Đông càng thêm khó chịu, hắn đi thẳng ra khỏi phòng họp. Bên trong phòng họp những người khác cũng lục đục đứng dậy, chỉ có Triệu Đào vẫn ngồi tại chỗ mà không nhúc nhích, khi nãy Triệu Đào biết rằng Diệp Lăng Phi có chuyện muốn nói với hắn, hắn cố ý ngồi ở đây đợi đến khi mọi người bên trong phòng họp đi hết, chỉ còn lại hắn và Diệp Lăng Phi thì Triệu Đào mới đứng dậy và đi tới bên cạnh Diệp Lăng Phi ngồi vào chỗ khi nãy Tôn Dược Đông đã ngồi.
- Diệp tiên sinh, khi nãy anh không phải là có chuyện cần nói với tôi sao?
Triệu Đào cố ý nhích đến gần Diệp Lăng Phi, giọng nói của hắn thấp xuống, hắn không muốn bị người khác nghe thấy. Chuyện này cũng có thể lý giải được, Triệu Đào là Cục trưởng Cục công an, nếu như lén tiếp xúc với một người bình thường như Diệp Lăng Phi thì sẽ khó tránh khỏi chuyện khiến người khác nghĩ Triệu Đào và Diệp Lăng Phi đang có chuyện gì mà không thể cho người ta biết.
Diệp Lăng Phi tay cầm điếu thuốc, sau khi hắn nghe Triệu Đào nói những lời này thì hắn quay sang phía Triệu Đào và nói:
- Triệu Cục trưởng, tôi quả thật có chút chuyện muốn nói với anh, nhưng tôi lo nếu tôi nói ra những chuyện này thì sẽ khó tránh khỏi có chút...!
Diệp Lăng Phi cố ý làm bộ khó xử, Triệu Đào trong lòng sao lại có thể không rõ ý nghĩ của Diệp Lăng Phi, hắn lập tức nói:
- Diệp tiên sinh, anh cứ việc nói, nếu như tôi có thể làm được thì tôi sẽ cố gắng làm, lần này, là cảnh sát chúng tôi đã gây ra tổn thất không nhỏ cho anh, chúng tôi sẽ có biện pháp bồi thường!
- Cục trưởng Triệu, tôi thích nghe anh nói như vậy đấy!
Diệp Lăng Phi nói,
- Được rồi, anh đã nói như vậy thì tôi cũng không cần lo lắng nữa, hay là tôi nói thẳng luôn, đó là chuyện của Tiểu Triệu, Tiểu Triệu...!
Diệp Lăng Phi nhắc đến chuyện của Tiểu Triệu trước mặt Triệu Đào, Tiểu Triệu lần trước ở tỉnh thành bị thương, ở bệnh viện hai ngày, khi Diệp Lăng Phi trở về thì Tiểu Triệu và bạn gái của anh ta còn đang ở tỉnh thành, chẳng qua là Tiểu Triệu và bạn gái của anh ta đến tỉnh thành du lịch, hai người bọn họ đều đã gần bình phục, chỉ là tổn thương ngoài da một chút, tĩnh dưỡng thêm mấy ngày nữa thì sẽ không có chuyện gì cả.
Diệp Lăng Phi sở dĩ nhắc đến chuyện của Tiểu Triệu là bởi vì chuyện Tiểu Triệu tạm thời bị cách chức ởđội cảnh sát hình sự có liên quan rất lớn đến hắn, Diệp Lăng Phi không muốn mình thiếu nợ Tiểu Triệu cái gì, lúc này hắn muốn giúp Tiểu Triệu nói mấy lời. Tiểu Triệu dù sao cũng là người của Diệp Lăng Phi, nếu để cho Tiểu Triệu chịu trách nhiệm về vụ án của Chu Ba thì không lo lắng Tôn Dược Đông và bọn người ở đó giở trò quỷ. Vì vậy, Diệp Lăng Phi mới muốn Tiểu Triệu đến đây chịu trách nhiệm về vụ án mạng đó, nhưng Diệp Lăng Phi lại không thể nói thẳng, hắn vòng vo tam quốc, nói với Triệu Đào về Tiểu Triệu vì vụ án mạng kia mà bị đuổi ra khỏi Đại đội cảnh sát hình sự…
Triệu Đào vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, chân mày hắn nhíu lại. Triệu Đào không ngờ Diệp Lăng Phi biết nhiều chuyện ở Đại đội cảnh sát hình sự như vậy, hắn thật sự còn cho rằng Diệp Lăng Phi sau khi biết Tiểu Triệu bị Tôn Dược Đông đuổi ra khỏi Đại đội cảnh sát hình sự thì bất an, Triệu Đào nói một cách không khẳng định lắm:
- Diệp tiên sinh, nếu như chuyện thật giống như anh nói thì tôi sẽ phục chức cho Tiểu Triệu, nhưng bởi vì Tiểu Triệu không có ở đây nên tôi không biết chuyện này…!