Vừa mới tiến vào trò chơi, Diệp Lăng Phi đã trở lên khẩn trương, ngay cả Điền Phong cũng không sánh bằng. Sắc mặt Diệp Lăng Phi không có chút biểu tình gì, hai mắt hắn chăm chú nhìn vào màn hình, cả năm ngón tay mở ra toàn bộ, thao tác của hắn trên bàn phím rất thành thục. So với lúc nãy thì dường như Diệp Lăng Phi đã biến thành một người khác.
Diệp Lăng Phi vừa mới tham gia trò chơi thì đã chọn bên cướp. Những người chơi CS đều biết vũ khí của bên cướp yếu hơn vũ khí của bên cảnh sát. Hành động của Diệp Lăng Phi khiến cho mọi người phải kinh hãi, hắn không coi ai ra gì, cứ thế cầm quả bom C4 chạy ra ngoài. Phàm là những người chơi CS đều biết sau khi vào trò chơi phải quan sát thật kỹ thế nhưng Diệp Lăng Phi lại không làm như vậy, hắn chạy thẳng ra ngoài.
Phùng Khôn đâu ngờ rằng lá gan Diệp Lăng Phi lại lớn như vậy, vừa mới vào đã chạy đến khu B. Thấy thế hắn cũng tiến vào khu B, nhưng vừa mới vào thì đã thấy một quả lựu đạn bay ra, trước mặt Phùng Khôn toàn là một màu trắng.
- Vô sỉ.
Phùng Khôn tức giận mắng to, nhưng hắn không có biện pháp nào khác chỉ có thể chờ cho bom mù tan đi. Tự nhiên hắn thấy máu bắn tung tóe ra. “Chết tiệt” bằng vào kinh nghiệm Phùng Khôn biết mình đang bị đánh lén nhưng lúc này hắn không biết đối phương đang đứng chỗ nên nào chi còn cách nổ súng lung tung. Khi hắn không nghe thấy tiếng đạn nữa thì bất ngờ có một tên cướp cầm dao lao ra, đâm loạn lên thân thể nhân vật của hắn.
Có câu “Kẻ sỉ có thể chết chứ không thể chịu nhục”. Dù sao thì Phùng Khôn cũng là một cao thủ chơi CS, sự sỉ nhục lớn nhất đối với người chơi CS là bị đối phương dùng dao giết chết. Uất khí trào lên, hắn thề trận sau sẽ khiến cho Diệp Lăng Phi phải nhục nhã.
Những người xem bên cạnh cảm thấy bất ngờ khi Diệp Lăng Phi thắng Phùng Khôn, tất cả mọi người đều không ngờ rằng Phùng Khôn lại bị đối phương dùng dao giết chết. Nếu như chuyện này mà đồn ra ngoài, chắc chắn sẽ trở thành một tin nóng bỏng với những người chơi CS.
Tất cả mọi người đều cho rằng lần này Diệp Lăng Phi may mắn thế nên không ai thèm để tâm.
Trận thứ hai. Diệp Lăng Phi lại làm lại cách vừa rồi, hắn mai phục ở khu B. Lần này Phùng Khôn đã có kinh nghiệm, hắn tiến vào khu B sau, trước hết lượn xung quanh một vòng, sau khi xác nhận không có ai hắn mới cầm C4 tiến vào. Vừa mới đi vào thì không biết từ đâu có một loạt đạn bắn ra.
- ****!
Phùng Khôn tức giận hét. Hắn vội vàng dùng chiếc súng dài bắn khắp bốn phía để ngăn cản Diệp Lăng Phi tập kích. Thế nhưng chưa bắn xong hết một băng đạn thì hắn đã nghe thấy hai tiếng rất quen thuộc. Phùng Khôn cảm thấy hồi hộp, hắn thầm nghĩ:
- Xong rồi.
Hai quả lựu đạn đã giải quyết xong Phùng Khôn. Đến khi trận đấu kết thúc Phùng Khôn vẫn không phát hiện ra Diệp Lăng Phi ở chỗ nào. Trong lòng Phùng Khôn phát hỏa, ngay từ đầu trận thứ ba hắn đã đi tới khu B, hắn thầm nghĩ:
- Lão tử sẽ đợi mày ở chỗ này, tao xem mày làm thế nào.
Đợi một lúc lâu mà không thấy Diệp Lăng Phi chạy tới, lại nghe khu A vang lên tiếng súng, Phùng Khôn biết Diệp Lăng Phi đang ở đó. Phùng Khôn tức giận, không còn cách gì khác hắn vội vàng chạy đến khu A. Kết quả là vừa mới chạy được nửa đường thì có hai quả lựu đạn được ném ra.
Trận thứ ba lại tiếp tục, Phùng Khôn cũng không nóng nảy nửa, hắn đang tính toán bước đi tiếp theo. Hắn thầm nghĩ:
- Tao sẽ chờ ở đây, tao không tin mày không đến khu A.
Cũng không biết Diệp Lăng Phi làm thế nào mà khiến cho Phùng Khôn không thể phát hiện được tung tích của hắn. Mày thủ ở khu A thì tao lại chạy đến khu B. Kết quả là hai người cứ đứng chờ cho bom khói tan đi, Phùng Khôn cũng không dám liều mà Diệp Lăng Phi cũng không tìm được Phùng Khôn.
Không còn cách nào khác để đánh nữa, lúc đó Phùng Khôn đã mất 70 máu. Trong đó hai lần bị dính Diệp Lăng Phi chém, ba lần bị dính bom của Diệp Lăng Phi.
Trận đấu vẫn tiếp tục. Điền Phong trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, không ngờ Phùng Khôn đã mất bảy mươi máu mà Diệp Lăng Phi lại chạy về nhà để mua đầy đủ cả súng dài lẫn lựu đạn chuẩn bị đánh tiếp.
- Bò à.
Điền Phong không phục không được. Nếu như cứ tiếp tục như vậy thì chắc Phùng Khôn phải cởi quần mất.
Trận này Diệp Lăng Phi và Phùng Khôn hoán đổi thân phận. Phùng Khôn trở thành cướp còn Diệp Lăng Phi trở thành cảnh sát. Phùng Khôn tiếp tục chạy đến khu B, nhưng vừa chạy thì trước mặt một màu trắng xóa quen thuộc lại hiện ra.
- Ông trời à, cứu tôi với. Tôi gặp phải loại quái vật gì đây.
Phùng Khôn vừa nhìn thấy màu trắng bao quanh màn hình trong lòng cảm thấy ớn lạnh. Hắn thầm nghĩ:
- Xong.
Kết quả đúng như hắn suy đoán. Rất nhanh, đã thấy Diệp Lăng Phi cầm dao đứng nhảy múa cạnh thi thể nhân vật của hắn.
Thắng bại đã phân ra, căn bản Diệp Lăng Phi không cần mua súng dài cũng thắng được trận này. Diệp Lăng Phi bỏ tai nghe xuống, hướng về phía Phùng Khôn đang choáng váng, cười nói:
- Anh bạn, sao rồi.
Sắc mặt Phùng Khôn trắng bệch, hắn không ngờ lại có kết cục như vậy. Vốn dĩ hắn định thương lượng với Diệp Lăng Phi xem có cần cởi quần áo hay không nhưng nhìn thấy ánh mắt chứa đầy sát khí của Diệp Lăng Phi hắn lại không dám lên tiếng. Chỉ còn cách cắn chặt môi, chậm rãi cởi hết quần áo.
- Đúng là đồ trẻ con, không có việc gì thì cũng đừng có cùng người ta đánh cược. Mày phải biết trên thế giới này thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Đúng là loại không biết trời cao đất rộng là gì.
Diệp Lăng Phi hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngày hôm nay tao chỉ muốn giáo huấn cho mày một bài học, để mày biết được hậu quả. Mẹ nó, mày tưởng mày cởi hết quần áo là đẹp lắm sao, mau mặc vào cho tao. Nhớ kỹ lấy, sau này Điền Phong xuất hiện ở đâu thì tao cấm mày xuất hiện ở chỗ đó.
Diệp Lăng Phi vung tay lên ý bảo Phùng Khôn mau cút ra ngoài. Phùng Khôn như được đại xá, hắn không dám nói câu nào, vội vàng mặc quần áo vào rồi cùng mấy người của hắn đi ra ngoài. Phùng Khôn vừa đi, Điền Phong đã vội vàng chạy tới ôm vai ôm cổ Diệp Lăng Phi khiến hắn nổi da gà. Vừa đẩy tay Điền Phong ra Diệp Lăng Phi vừa lẩm bẩm:
- Chú ý đấy, tôi không thích kiểu này.
- Đại ca, tôi rất là sùng bái anh. Giống như Châu Tinh Trì nói đấy: “Ngưỡng mộ như thao thao giang thủy, liên miên bất tuyệt”. Không ngờ rằng đại ca lại có chiêu thức ấy. Tạm thời mặc kệ khả năng bắn súng của anh ra sao nhưng chỉ cần bằng thủ pháp ấy anh đủ sức làm huấn luyện viên cho chiến đội chúng tôi rồi.
- Trở thành huấn luyện viên của các cậu à?
Diệp Lăng Phi lướt nhanh ánh mắt qua bốn người thanh niên, hắn bĩu môi nói:
- Không được.
- Đại ca, không, anh rể. Năm người chúng ta có thể lập thành chiến đội LIKE lập tức tham gia giải nghiệp dư NLT của thành phố Vọng Hải ngay. Nếu chúng ta muốn đánh, chúng ta có thể tổ chức thành một câu lạc bộ nghiệp dư.
- Thôi, tôi không có hứng thú.
Diệp Lăng Phi đâu có quan tâm đến cái trò CS này. Đối với game hắn cũng không quá cuồng nhiệt, chỉ là thỉnh thoảng dùng để tiêu khiển một chút mà thôi. Vừa nghe thấy Điền Phong nói muốn hắn đảm nhiệm chức vụ huấn luyện viên, hắn cảm thấy khó chịu. Cuối cùng cũng nói một câu:
- Các cậu còn chưa đủ nhục sao.
- Thắng thua là chuyện thường tình, có gì mà nhục.
Điền Phong thấp giọng phản đối. Lý Sảng cùng với đám người bọn họ cũng gật đầu, phụ họa cho lời nói của Điền Phong.
- Hừ, bởi vì các anh không có tư chất.
Vu Tiểu Tiếu không nhịn được, nàng bước đi uyển chuyển tới chỗ bọn họ. Nàng thấy chiến thuật của Diệp Lăng Phi không thể coi là hèn hạ được, nàng liếc nhìn hắn một lúc lâu. Nàng rất tự tin rằng mình có thể thuyết phục được Diệp Lăng Phi nên nàng đi tới, vừa cười vừa nói:
- Sư phụ, chúng ta đừng để ý tới bọn họ nữa. Nếu không thì anh gia nhập vào chiến đội của chúng tôi, cũng không cần sư phụ phải làm gì đâu, chỉ cần anh ngồi bên cạnh thôi. Lúc đó tôi sẽ tìm hai vị mỹ nữ đến ngồi cùng với anh, anh thấy thế nào?
- Sư phụ?
Những lời này vừa nói không chỉ khiến cho Điền Phong mà ngay cả Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy buồn bực. Tự nhiên lại trở thành sư phụ mà mình vẫn còn chưa biết mỹ nữ trước mặt này là ai.
- A, đúng rồi, sư phụ. Anh không thấy tôi rất sùng bái anh sao, nếu như anh nhận tôi làm đồ đệ tuyệt đối sẽ không hối hận đâu. Mỹ nữ trong trường đại học Vọng Hải rất nhiều, nếu cần tôi sẽ giới thiệu giúp anh vài người, được chứ?
Vu Tiểu Tiếu nở nụ cười như hoa đào, nụ cười rạng rỡ không gì sánh được.
Diệp Lăng Phi thầm nghĩ:
- Ta vẫn còn chưa giải quyết xong với nữ nhân của ta thế mà không hiểu tại sao lại dính đến cô gái này. Được rồi, hãy để ta yên tĩnh vài ngày đã.
Diệp Lăng Phi rất quyết đoán, hắn cự tuyệt, nói:
- Bây giờ tôi không có tâm trạng.
- Này, Vu Tiểu Tiếu, cô đừng có đứng ở đây mà làm phiền nữa. Cô mà cũng có chiến đội à, nếu có thì tại sao lại muốn gia nhập chiến đội của tôi.
Điền Phong kéo Vu Tiểu Tiếu sang một bên, không cho nàng gây phiền phức nữa. Nghe Điền Phong nói vậy, Vu Tiểu Tiếu cao giọng nói:
- Điền Phong, anh đừng có quá đáng. Nếu không phục thì tôi với anh đấu một trận, anh là cái rắm gì.
Câu này vừa nói xong, tất cả mọi người đều ồ lên. Mấy người đàn ông nhìn nhau, toát mồ hôi.
Vu Tiểu Tiếu cũng không ý thức được mình vừa nói cái gì, may có bạn của nàng kéo áo nàng ý bảo Vu Tiểu Tiếu đã làm cho mọi người chê cười rồi. Lúc này Vu Tiểu Tiếu mới biết mình lỡ lời thế nhưng lời đã nói ra rồi muốn hối hận cũng không được. Nàng tiếp tục nói:
- Có gì đâu, đàn ông các người nói được tại sao chúng tôi lại không nói được.
- Ừ, không có gì, ha ha.
Diệp Lăng Phi ho khan một tiếng, hắn rất bội phục cô bé Vu Tiểu Tiếu này. Hắn thầm nghĩ:
- Chu Hân Mính còn kém cô gái này một bậc.
Hắn đẩy Điền Phong đang đứng há hốc mồm một cái, nói:
- Cậu làm gì vậy. Thu dọn đồ đạc nhanh lên, lẽ nào cậu là cái rắm thật à.
Lúc này Điền Phong mới có phản ứng. Hắn không ngẩng đầu lên mà chỉ cầm lấy chiếc ba lô hiệu NIKE rồi đi ra phía ngoài. Lý Sảng cùng với Hàn Thiên Thành cũng không dám đứng lại, liền đi theo hắn.
- Sư phụ, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.
Vu Tiểu Tiếu ngăn không cho Diệp Lăng Phi đi, nàng cười ha hả nói.
- Tôi không đồng ý, việc đó để sau hãy nói.
Diệp Lăng Phi kiên quyết nói:
- Tôi phải suy nghĩ lại, ừ, đúng, tôi phải suy nghĩ lại.
- Ừ, tốt, tôi cho anh thời gian để suy nghĩ.
Vu Tiểu Tiếu thật Diệp Lăng Phi không đồng ý cũng không dám làm quá. Cuối cùng thì Diệp Lăng Phi cũng thở phào một cái, hắn thầm nghĩ:
- Ta thấy sau này càng ít dính líu với cô gái này thì càng tốt. Nếu như ai mà chọc vào nàng thì chắc là tan nhà nát cửa mất.
Diệp Lăng Phi vừa mới tham gia trò chơi thì đã chọn bên cướp. Những người chơi CS đều biết vũ khí của bên cướp yếu hơn vũ khí của bên cảnh sát. Hành động của Diệp Lăng Phi khiến cho mọi người phải kinh hãi, hắn không coi ai ra gì, cứ thế cầm quả bom C4 chạy ra ngoài. Phàm là những người chơi CS đều biết sau khi vào trò chơi phải quan sát thật kỹ thế nhưng Diệp Lăng Phi lại không làm như vậy, hắn chạy thẳng ra ngoài.
Phùng Khôn đâu ngờ rằng lá gan Diệp Lăng Phi lại lớn như vậy, vừa mới vào đã chạy đến khu B. Thấy thế hắn cũng tiến vào khu B, nhưng vừa mới vào thì đã thấy một quả lựu đạn bay ra, trước mặt Phùng Khôn toàn là một màu trắng.
- Vô sỉ.
Phùng Khôn tức giận mắng to, nhưng hắn không có biện pháp nào khác chỉ có thể chờ cho bom mù tan đi. Tự nhiên hắn thấy máu bắn tung tóe ra. “Chết tiệt” bằng vào kinh nghiệm Phùng Khôn biết mình đang bị đánh lén nhưng lúc này hắn không biết đối phương đang đứng chỗ nên nào chi còn cách nổ súng lung tung. Khi hắn không nghe thấy tiếng đạn nữa thì bất ngờ có một tên cướp cầm dao lao ra, đâm loạn lên thân thể nhân vật của hắn.
Có câu “Kẻ sỉ có thể chết chứ không thể chịu nhục”. Dù sao thì Phùng Khôn cũng là một cao thủ chơi CS, sự sỉ nhục lớn nhất đối với người chơi CS là bị đối phương dùng dao giết chết. Uất khí trào lên, hắn thề trận sau sẽ khiến cho Diệp Lăng Phi phải nhục nhã.
Những người xem bên cạnh cảm thấy bất ngờ khi Diệp Lăng Phi thắng Phùng Khôn, tất cả mọi người đều không ngờ rằng Phùng Khôn lại bị đối phương dùng dao giết chết. Nếu như chuyện này mà đồn ra ngoài, chắc chắn sẽ trở thành một tin nóng bỏng với những người chơi CS.
Tất cả mọi người đều cho rằng lần này Diệp Lăng Phi may mắn thế nên không ai thèm để tâm.
Trận thứ hai. Diệp Lăng Phi lại làm lại cách vừa rồi, hắn mai phục ở khu B. Lần này Phùng Khôn đã có kinh nghiệm, hắn tiến vào khu B sau, trước hết lượn xung quanh một vòng, sau khi xác nhận không có ai hắn mới cầm C4 tiến vào. Vừa mới đi vào thì không biết từ đâu có một loạt đạn bắn ra.
- ****!
Phùng Khôn tức giận hét. Hắn vội vàng dùng chiếc súng dài bắn khắp bốn phía để ngăn cản Diệp Lăng Phi tập kích. Thế nhưng chưa bắn xong hết một băng đạn thì hắn đã nghe thấy hai tiếng rất quen thuộc. Phùng Khôn cảm thấy hồi hộp, hắn thầm nghĩ:
- Xong rồi.
Hai quả lựu đạn đã giải quyết xong Phùng Khôn. Đến khi trận đấu kết thúc Phùng Khôn vẫn không phát hiện ra Diệp Lăng Phi ở chỗ nào. Trong lòng Phùng Khôn phát hỏa, ngay từ đầu trận thứ ba hắn đã đi tới khu B, hắn thầm nghĩ:
- Lão tử sẽ đợi mày ở chỗ này, tao xem mày làm thế nào.
Đợi một lúc lâu mà không thấy Diệp Lăng Phi chạy tới, lại nghe khu A vang lên tiếng súng, Phùng Khôn biết Diệp Lăng Phi đang ở đó. Phùng Khôn tức giận, không còn cách gì khác hắn vội vàng chạy đến khu A. Kết quả là vừa mới chạy được nửa đường thì có hai quả lựu đạn được ném ra.
Trận thứ ba lại tiếp tục, Phùng Khôn cũng không nóng nảy nửa, hắn đang tính toán bước đi tiếp theo. Hắn thầm nghĩ:
- Tao sẽ chờ ở đây, tao không tin mày không đến khu A.
Cũng không biết Diệp Lăng Phi làm thế nào mà khiến cho Phùng Khôn không thể phát hiện được tung tích của hắn. Mày thủ ở khu A thì tao lại chạy đến khu B. Kết quả là hai người cứ đứng chờ cho bom khói tan đi, Phùng Khôn cũng không dám liều mà Diệp Lăng Phi cũng không tìm được Phùng Khôn.
Không còn cách nào khác để đánh nữa, lúc đó Phùng Khôn đã mất 70 máu. Trong đó hai lần bị dính Diệp Lăng Phi chém, ba lần bị dính bom của Diệp Lăng Phi.
Trận đấu vẫn tiếp tục. Điền Phong trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, không ngờ Phùng Khôn đã mất bảy mươi máu mà Diệp Lăng Phi lại chạy về nhà để mua đầy đủ cả súng dài lẫn lựu đạn chuẩn bị đánh tiếp.
- Bò à.
Điền Phong không phục không được. Nếu như cứ tiếp tục như vậy thì chắc Phùng Khôn phải cởi quần mất.
Trận này Diệp Lăng Phi và Phùng Khôn hoán đổi thân phận. Phùng Khôn trở thành cướp còn Diệp Lăng Phi trở thành cảnh sát. Phùng Khôn tiếp tục chạy đến khu B, nhưng vừa chạy thì trước mặt một màu trắng xóa quen thuộc lại hiện ra.
- Ông trời à, cứu tôi với. Tôi gặp phải loại quái vật gì đây.
Phùng Khôn vừa nhìn thấy màu trắng bao quanh màn hình trong lòng cảm thấy ớn lạnh. Hắn thầm nghĩ:
- Xong.
Kết quả đúng như hắn suy đoán. Rất nhanh, đã thấy Diệp Lăng Phi cầm dao đứng nhảy múa cạnh thi thể nhân vật của hắn.
Thắng bại đã phân ra, căn bản Diệp Lăng Phi không cần mua súng dài cũng thắng được trận này. Diệp Lăng Phi bỏ tai nghe xuống, hướng về phía Phùng Khôn đang choáng váng, cười nói:
- Anh bạn, sao rồi.
Sắc mặt Phùng Khôn trắng bệch, hắn không ngờ lại có kết cục như vậy. Vốn dĩ hắn định thương lượng với Diệp Lăng Phi xem có cần cởi quần áo hay không nhưng nhìn thấy ánh mắt chứa đầy sát khí của Diệp Lăng Phi hắn lại không dám lên tiếng. Chỉ còn cách cắn chặt môi, chậm rãi cởi hết quần áo.
- Đúng là đồ trẻ con, không có việc gì thì cũng đừng có cùng người ta đánh cược. Mày phải biết trên thế giới này thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Đúng là loại không biết trời cao đất rộng là gì.
Diệp Lăng Phi hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngày hôm nay tao chỉ muốn giáo huấn cho mày một bài học, để mày biết được hậu quả. Mẹ nó, mày tưởng mày cởi hết quần áo là đẹp lắm sao, mau mặc vào cho tao. Nhớ kỹ lấy, sau này Điền Phong xuất hiện ở đâu thì tao cấm mày xuất hiện ở chỗ đó.
Diệp Lăng Phi vung tay lên ý bảo Phùng Khôn mau cút ra ngoài. Phùng Khôn như được đại xá, hắn không dám nói câu nào, vội vàng mặc quần áo vào rồi cùng mấy người của hắn đi ra ngoài. Phùng Khôn vừa đi, Điền Phong đã vội vàng chạy tới ôm vai ôm cổ Diệp Lăng Phi khiến hắn nổi da gà. Vừa đẩy tay Điền Phong ra Diệp Lăng Phi vừa lẩm bẩm:
- Chú ý đấy, tôi không thích kiểu này.
- Đại ca, tôi rất là sùng bái anh. Giống như Châu Tinh Trì nói đấy: “Ngưỡng mộ như thao thao giang thủy, liên miên bất tuyệt”. Không ngờ rằng đại ca lại có chiêu thức ấy. Tạm thời mặc kệ khả năng bắn súng của anh ra sao nhưng chỉ cần bằng thủ pháp ấy anh đủ sức làm huấn luyện viên cho chiến đội chúng tôi rồi.
- Trở thành huấn luyện viên của các cậu à?
Diệp Lăng Phi lướt nhanh ánh mắt qua bốn người thanh niên, hắn bĩu môi nói:
- Không được.
- Đại ca, không, anh rể. Năm người chúng ta có thể lập thành chiến đội LIKE lập tức tham gia giải nghiệp dư NLT của thành phố Vọng Hải ngay. Nếu chúng ta muốn đánh, chúng ta có thể tổ chức thành một câu lạc bộ nghiệp dư.
- Thôi, tôi không có hứng thú.
Diệp Lăng Phi đâu có quan tâm đến cái trò CS này. Đối với game hắn cũng không quá cuồng nhiệt, chỉ là thỉnh thoảng dùng để tiêu khiển một chút mà thôi. Vừa nghe thấy Điền Phong nói muốn hắn đảm nhiệm chức vụ huấn luyện viên, hắn cảm thấy khó chịu. Cuối cùng cũng nói một câu:
- Các cậu còn chưa đủ nhục sao.
- Thắng thua là chuyện thường tình, có gì mà nhục.
Điền Phong thấp giọng phản đối. Lý Sảng cùng với đám người bọn họ cũng gật đầu, phụ họa cho lời nói của Điền Phong.
- Hừ, bởi vì các anh không có tư chất.
Vu Tiểu Tiếu không nhịn được, nàng bước đi uyển chuyển tới chỗ bọn họ. Nàng thấy chiến thuật của Diệp Lăng Phi không thể coi là hèn hạ được, nàng liếc nhìn hắn một lúc lâu. Nàng rất tự tin rằng mình có thể thuyết phục được Diệp Lăng Phi nên nàng đi tới, vừa cười vừa nói:
- Sư phụ, chúng ta đừng để ý tới bọn họ nữa. Nếu không thì anh gia nhập vào chiến đội của chúng tôi, cũng không cần sư phụ phải làm gì đâu, chỉ cần anh ngồi bên cạnh thôi. Lúc đó tôi sẽ tìm hai vị mỹ nữ đến ngồi cùng với anh, anh thấy thế nào?
- Sư phụ?
Những lời này vừa nói không chỉ khiến cho Điền Phong mà ngay cả Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy buồn bực. Tự nhiên lại trở thành sư phụ mà mình vẫn còn chưa biết mỹ nữ trước mặt này là ai.
- A, đúng rồi, sư phụ. Anh không thấy tôi rất sùng bái anh sao, nếu như anh nhận tôi làm đồ đệ tuyệt đối sẽ không hối hận đâu. Mỹ nữ trong trường đại học Vọng Hải rất nhiều, nếu cần tôi sẽ giới thiệu giúp anh vài người, được chứ?
Vu Tiểu Tiếu nở nụ cười như hoa đào, nụ cười rạng rỡ không gì sánh được.
Diệp Lăng Phi thầm nghĩ:
- Ta vẫn còn chưa giải quyết xong với nữ nhân của ta thế mà không hiểu tại sao lại dính đến cô gái này. Được rồi, hãy để ta yên tĩnh vài ngày đã.
Diệp Lăng Phi rất quyết đoán, hắn cự tuyệt, nói:
- Bây giờ tôi không có tâm trạng.
- Này, Vu Tiểu Tiếu, cô đừng có đứng ở đây mà làm phiền nữa. Cô mà cũng có chiến đội à, nếu có thì tại sao lại muốn gia nhập chiến đội của tôi.
Điền Phong kéo Vu Tiểu Tiếu sang một bên, không cho nàng gây phiền phức nữa. Nghe Điền Phong nói vậy, Vu Tiểu Tiếu cao giọng nói:
- Điền Phong, anh đừng có quá đáng. Nếu không phục thì tôi với anh đấu một trận, anh là cái rắm gì.
Câu này vừa nói xong, tất cả mọi người đều ồ lên. Mấy người đàn ông nhìn nhau, toát mồ hôi.
Vu Tiểu Tiếu cũng không ý thức được mình vừa nói cái gì, may có bạn của nàng kéo áo nàng ý bảo Vu Tiểu Tiếu đã làm cho mọi người chê cười rồi. Lúc này Vu Tiểu Tiếu mới biết mình lỡ lời thế nhưng lời đã nói ra rồi muốn hối hận cũng không được. Nàng tiếp tục nói:
- Có gì đâu, đàn ông các người nói được tại sao chúng tôi lại không nói được.
- Ừ, không có gì, ha ha.
Diệp Lăng Phi ho khan một tiếng, hắn rất bội phục cô bé Vu Tiểu Tiếu này. Hắn thầm nghĩ:
- Chu Hân Mính còn kém cô gái này một bậc.
Hắn đẩy Điền Phong đang đứng há hốc mồm một cái, nói:
- Cậu làm gì vậy. Thu dọn đồ đạc nhanh lên, lẽ nào cậu là cái rắm thật à.
Lúc này Điền Phong mới có phản ứng. Hắn không ngẩng đầu lên mà chỉ cầm lấy chiếc ba lô hiệu NIKE rồi đi ra phía ngoài. Lý Sảng cùng với Hàn Thiên Thành cũng không dám đứng lại, liền đi theo hắn.
- Sư phụ, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.
Vu Tiểu Tiếu ngăn không cho Diệp Lăng Phi đi, nàng cười ha hả nói.
- Tôi không đồng ý, việc đó để sau hãy nói.
Diệp Lăng Phi kiên quyết nói:
- Tôi phải suy nghĩ lại, ừ, đúng, tôi phải suy nghĩ lại.
- Ừ, tốt, tôi cho anh thời gian để suy nghĩ.
Vu Tiểu Tiếu thật Diệp Lăng Phi không đồng ý cũng không dám làm quá. Cuối cùng thì Diệp Lăng Phi cũng thở phào một cái, hắn thầm nghĩ:
- Ta thấy sau này càng ít dính líu với cô gái này thì càng tốt. Nếu như ai mà chọc vào nàng thì chắc là tan nhà nát cửa mất.