Thân thể Lý Khả Hân toát lên mùi hương hấp dẫn khó tả, Diệp Lăng Phi không hề nhiều lời, đột nhiên ôm chầm lấy Lý Khả Hân, bờ môi hôn tới. Lý Khả Hân bị Diệp Lăng Phi hôn bất ngờ làm cho cô nhất thời còn chưa kịp cóphản ứng, mãi cho đến Diệp Lăng Phi rời khỏi bờ môi của cô, Lý Khả Hân mới hỏi:
- Anh làm sao vậy, anh không phải là một người đàn ông háo sắc, hơn nữa, trong nhà anh chẳng phải có một bà vợ xinh như hoa như ngọc đó sao, chẳng lẽ....!
Lý Khả Hân ác ý phỏng đoán, Diệp Lăng Phi khoát khoát tay với Lý Khả, cười nói:
- Khả Hân, em đừng đoán nữa, có thời gian rảnh không, đi cùng với anh!
- Thời gian thì em có, chẳng qua là, anh phải giải thích rõ ràng với em, chúng ta đây là cùng làm gì, là cùng ngủ hay là cùng đi chơi. Chúng ta phải nói trước, em không muốn lại để cho bà xã của anh tóm được!
Lý Khả Hân nói đến đây, bỗng nhiên bật cười khanh khách, cô chủ động ghé môi tới hôn lên mặt Diệp Lăng Phi một cái. Động tác này của Lý Khả Hân là để nói cho Diệp Lăng Phi biết, những lời cô vừa nói với Diệp Lăng Phi chỉ là nói đùa mà thôi................
Trong phòng khách sạn cách không xa quán bar của Lý Khả Hân quán, Lý Khả Hân toàn thân xích lõa ngồi ở trên người Diệp Lăng Phi, liên túc phát ra những tiếng rên rỉ mê hồn, trên thân thể trắng nõn của cô lưu lại từng vết tay nắn bóp của Diệp Lăng Phi. Cặp mông tròn trịa mỗi lần chuyển động đều ép chặt lên người Diệp Lăng Phi, hai tay Diệp Lăng Phi nắm chặt lấy bộ ngực ngạo nhân của Lý Khả Hân, sau một hồi rên rỉ liên tục, Lý Khả Hân rũ rượi mềm nhũn ngã xuống người Diệp Lăng Phi, miệng cô phát ra những tiếng thở hổn hển dồn dập. Diệp Lăng Phi còn chưa thỏa mãn, sau khi Lý Khả Hân nằm vật trên người hắn, Diệp Lăng Phi lật Lý Khả Hân lại, hắn tách cặp đùi ngọc của Lý Khả Hân ra, tiến công thêm một lần nữa, Lý Khả Hân lại phát ra những tiếng rên rỉ tiêu hồn. Rên rỉ liên tục khiến cho giọng của Lý Khả Hân trở nên hơi khàn khàn, cô và Diệp Lăng Phi đã lâu chưa được triền miên như thế này, có rất nhiều tình cảm được phóng thích vào lúc này. Diệp Lăng Phi cuối cùng cũng phát tiết xong, sau đó nằm ở trên giường, hơi thở của hắn trầm trọng nặng nề. Hắn không nhớ rõ đây là lần thứ mấy trong buổi tối hôm nay nữa, mỗi lần đều khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy cực lỳ thỏa mãn, đôi đùi ngọc thon dài của Lý Khả Hân luôn có thể kích phát dục hỏa ở trong lòng hắn, Diệp Lăng Phi cũng phá lệ mạnh mẽ hơn mọi khi. Lý Khả Hân thấy Diệp Lăng Phi nằm ở trên giường định hút thuốc, cô đã giật lấy điếu thuốc lá trong tay Diệp Lăng Phi, sau đó Lý Khả Hân áp mặt vào ngực Diệp Lăng Phi, nói:
- Anh đừng hút thuốc nữa, chẳng lẽ anh không suy nghĩ cho con anh sao?
- Con của anh ư?
Diệp Lăng Phi nghe Lý Khả Hân nói vậy thì sững sờ, hắn quay sang nhìn Lý Khả Hân, nói:
- Khả Hân, chẳng lẽ em muốn sinh con cho anh ư, anh nên suy nghĩ kỹ, chuyện bây giờ anh còn chưa giải quyết xong, nếu như em thật sự mang thai, chuyện sẽ càng ngày càng lớn. Tất nhiên, abh nhất định sẽ chịu trách nhiệm, chỉ là anh lo anh không cố được. Hân Mính đã có con với anh, đến em cũng có con, đến lúc đó chắc chắn anh sẽ phải chạy tới chạy lui mất, vạn nhất....!
Diệp Lăng Phi vừa mới nói đến đây, chợt nghe thấy Lý Khả Hân bật cười, trên gương mặt xinh đẹp còn vương nét ửng hổng hiện lên một nụ cười vui vẻ, Lý Khả Hân vuốt ve lồng ngực của Diệp Lăng Phi, dịu dàng nói:
- Anh yên tâm đi, tất nhiên là bây giờ em chưa định sinh con cho anh, không chỉ anh mà ngay cả em cũng đều chưa chuẩn bị sẵn sàng, chờ sau khi chuyện của công ty đi vào quỹ đạo, em sẽ quấn quít lấy anh đó. Em muốn có một đứa bé, là con của hai chúng ta, chỉ là, anh không cần lo lắng, em sẽ không bắt anh phải chịu trách nhiệm đâu, em sẽ nuôi con một mình!
- Sao anh có thể không chịu trách nhiệm được cơ chứ!
Tay phải Diệp Lăng Phi đặt lên đường cong thướt tha phía sau lưng Lý Khả Hân, nói:
- Em đã trả giá rất nhiều vì anh, anh cũng phải chịu trách nhiệm chứ, chỉ là đanh không biết sau khi mình chịu trách nhiệm thì sẽ có hậu quả gì. Đều tại anh lúc trước đã quá mức đa tình, khụ...!
Lý Khả Hân nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô vội vàng đưa bàn tay mảnh khảnh lên che miệng Diệp Lăng Phi lại, không cho Diệp Lăng Phi nói tiếp nữa. Theo Lý Khả Hân thấy, bây giờ đã là rất tốt rồi, cô không muốn thay đổi, cũng không muốn khiến Diệp Lăng Phi vì h mình mà thêm nhiều gánh nặng.
- Diệp Lăng Phi, tối hôm nay tâm trạng anh không được tốt, không phải là anh cãi nhau với Bạch Tình Đình đó chứ!
Lý Khả Hân tâm tư tinh tế, từ trong lời nói của Diệp Lăng Phi cô cảm giác được hắn đang có chuyện gì đó. Lý Khả Hân vừa hỏi như vậy, đã nghe Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, nói:
- Là chuyện của Tình Đình, tối hôm nay anh trở về là muốn ở cùng với Tình Đình, nhưng không ngờ Tình Đình vì cha cô ấy mà tối nay không trở về nhà, chuyện này anh cũng không biết phải nói thế nào nữa. Anh không phải là loại người không để ý đến nhân tình, chỉ có điều cảm thấy trong lòng có chút thất lạc, tâm tình cũng không được tốt lắm!
- Em cũng nghĩ như vậy, chứ không thì làm sao anh lại đột nhiên gọi điện thoại cho em!
Lý Khả Hân nói xong, tay cô mò xuống bên dưới đột nhiên dùng sức nắm lấy, Diệp Lăng Phi nhíu mày, vội vàng nói:
- Khả Hân, em không thể lấy chỗ đó ra để đùa được!
- Em thích làm như vậy đấy!
Lý Khả Hân nghe được những lời này của Diệp Lăng Phi, cô không buông tay, cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp cũng mở ra, lật người lại, ngậm xuống. Diệp Lăng Phi cảm thấy không thể chịu nổi, tuy là hắn đã làm mấy lần với Lý Khả Hân, nhưng hắn bị Lý Khả Hân khiêu khích như vậy, tà hỏa trong người lại bốc lên, hai tay tách chân Lý Khả Hân ra, hôn vào giữa hai chân cô. Diệp Lăng Phi và Lý Khả Hân triền miên đến rạng sáng, lúc này, Diệp Lăng Phi cũng không muốn về nhà nữa, Bạch Tình Đình không ở nhà, Diệp Lăng Phi có về sớm cũng không có ý nghĩa gì, hắn ôm Lý Khả Hân ngủ ở trong khách sạn. Hai người ngủ một giấc thật ngon, khi Diệp Lăng Phi tỉnh lại đã là hơn chín giờ sáng hôm sau rồi. Hắn mở mắt ra, phát hiện Lý Khả Hân nằm ở bên cạnh hắn vẫn còn đang ngủ say, trên mặt Lý Khả Hân là một nụ cười hạnh phúc. Dường như Lý Khả Hân đã mơ một giấc mơ đẹp, nên nụ cười của cô mới rạng rỡ như vậy. Diệp Lăng Phi nằm một bên ngắm nhìn Lý Khả Hân, nhớ tới những chuyện đã xảy ra từ khi hắn và Lý Khả Hân quen biết nhau tới bây giờ. Hôm qua trời mưa cả ngày, buổi sáng hôm nay trời quang mây tạnh, một ngày trời đẹp hiếm có trong mùa này. Diệp Lăng Phi đứng ở chỗ cửa sổ trong phòng khách sạn, cầm điện thoại, trên điện thoại không có cuộc gọi lỡ hay tin nhắn, trong lòng Diệp Lăng Phi có chút thất vọng, hắn còn tưởng rằng ít ra Bạch Tình Đình sẽ gọi điện thoại cho mình. Chẳng lẽ tối hôm qua Bạch Tình Đình ở lại bệnh viện cả đêm? Hay là, Bạch Tình Đình căn bản không có ý muốn gọi điện thoại cho mình? Không biết vì sao, Diệp Lăng Phi cảm giác trong lòng có chút lo lắng. Từ trước tới giờ, hắn chưa hề có loại cảm giác này. Có lẽ là ở trong lòng Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình huộc về hắn, hắn không cần lo lắng tình yêu của Bạch Tình Đình dành cho hắn, càng không cần lo lắng có người sẽ cướp mất tình yêu của Bạch Tình Đình dành cho hắn, nhưng Diệp Lăng Phi lại quên mất một chuyện. Bạch Cảnh Sùng là cha của Bạch Tình Đình, giữa hai người có quan hệ huyết thống, chỉ bằng điểm ấy thôi cũng đã đủ để Diệp Lăng Phi không thể nào có được toàn bộ tình yêu của Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi quay người lại, nhìn Lý Khả Hân vẫn nằm ở trên giường ngủ say như cũ, cặp đùi tuyết trắng o lộ ra khỏi chăn. Diệp Lăng Phi đi đến bên giường, cẩn thận từng li từng tí đắp lại chăn cho Lý Khả Hân, sau đó mới đi tắm. Sau khi Diệp Lăng Phi tắm rửa xong, quay trở lạiu, thấy Lý Khả Hân đã dậy rồi, vẻ điềm đạm đáng yêu giống như hoa đào sau cơn mưa. Đêm qua, quả thực Diệp Lăng Phi đã vầy vò thân thể nõn nà của Lý Khả Hân không biết bao nhiêu lần, giờ phút này Lý Khả Hân vẫn còn có vẻ mệt mỏi.
- Buồn ngủ quá, anh yêu à, nếu như anh phải đi thì nhớ nói với tiếp tân là thuê phòng thêm một ngày. Em không muốn là đến 12h đã bị người ta đuổi đi đâu, em còn muốn ngủ thêm một lát nữa!
Lý Khả Hân nói đến đây, bỗng nhiên thì thầm:
- Quên gọi điện về nhà mất rồi!
Nói xong, Lý Khả Hân lấy điện thoại di động ra gọi về nhà. Trong lúc Lý Khả Hân gọi điện thoại Diệp Lăng Phi đã mặc quần áo xong, hắn ngồi bên giường, chờ Lý Khả Hân gọi điện thoại xong, Diệp Lăng Phi ghé miệng hôn Lý Khả Hân một cái, nói:
- Được rồi, anh sẽ dặn khách sạn. Khả Hân, anh yêu em!
- Tầm thường, nếu như anh thật sự yêu em thì chờ sau khi em công việc ổn định rồi cho em một đứa con!
- Anh làm sao vậy, anh không phải là một người đàn ông háo sắc, hơn nữa, trong nhà anh chẳng phải có một bà vợ xinh như hoa như ngọc đó sao, chẳng lẽ....!
Lý Khả Hân ác ý phỏng đoán, Diệp Lăng Phi khoát khoát tay với Lý Khả, cười nói:
- Khả Hân, em đừng đoán nữa, có thời gian rảnh không, đi cùng với anh!
- Thời gian thì em có, chẳng qua là, anh phải giải thích rõ ràng với em, chúng ta đây là cùng làm gì, là cùng ngủ hay là cùng đi chơi. Chúng ta phải nói trước, em không muốn lại để cho bà xã của anh tóm được!
Lý Khả Hân nói đến đây, bỗng nhiên bật cười khanh khách, cô chủ động ghé môi tới hôn lên mặt Diệp Lăng Phi một cái. Động tác này của Lý Khả Hân là để nói cho Diệp Lăng Phi biết, những lời cô vừa nói với Diệp Lăng Phi chỉ là nói đùa mà thôi................
Trong phòng khách sạn cách không xa quán bar của Lý Khả Hân quán, Lý Khả Hân toàn thân xích lõa ngồi ở trên người Diệp Lăng Phi, liên túc phát ra những tiếng rên rỉ mê hồn, trên thân thể trắng nõn của cô lưu lại từng vết tay nắn bóp của Diệp Lăng Phi. Cặp mông tròn trịa mỗi lần chuyển động đều ép chặt lên người Diệp Lăng Phi, hai tay Diệp Lăng Phi nắm chặt lấy bộ ngực ngạo nhân của Lý Khả Hân, sau một hồi rên rỉ liên tục, Lý Khả Hân rũ rượi mềm nhũn ngã xuống người Diệp Lăng Phi, miệng cô phát ra những tiếng thở hổn hển dồn dập. Diệp Lăng Phi còn chưa thỏa mãn, sau khi Lý Khả Hân nằm vật trên người hắn, Diệp Lăng Phi lật Lý Khả Hân lại, hắn tách cặp đùi ngọc của Lý Khả Hân ra, tiến công thêm một lần nữa, Lý Khả Hân lại phát ra những tiếng rên rỉ tiêu hồn. Rên rỉ liên tục khiến cho giọng của Lý Khả Hân trở nên hơi khàn khàn, cô và Diệp Lăng Phi đã lâu chưa được triền miên như thế này, có rất nhiều tình cảm được phóng thích vào lúc này. Diệp Lăng Phi cuối cùng cũng phát tiết xong, sau đó nằm ở trên giường, hơi thở của hắn trầm trọng nặng nề. Hắn không nhớ rõ đây là lần thứ mấy trong buổi tối hôm nay nữa, mỗi lần đều khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy cực lỳ thỏa mãn, đôi đùi ngọc thon dài của Lý Khả Hân luôn có thể kích phát dục hỏa ở trong lòng hắn, Diệp Lăng Phi cũng phá lệ mạnh mẽ hơn mọi khi. Lý Khả Hân thấy Diệp Lăng Phi nằm ở trên giường định hút thuốc, cô đã giật lấy điếu thuốc lá trong tay Diệp Lăng Phi, sau đó Lý Khả Hân áp mặt vào ngực Diệp Lăng Phi, nói:
- Anh đừng hút thuốc nữa, chẳng lẽ anh không suy nghĩ cho con anh sao?
- Con của anh ư?
Diệp Lăng Phi nghe Lý Khả Hân nói vậy thì sững sờ, hắn quay sang nhìn Lý Khả Hân, nói:
- Khả Hân, chẳng lẽ em muốn sinh con cho anh ư, anh nên suy nghĩ kỹ, chuyện bây giờ anh còn chưa giải quyết xong, nếu như em thật sự mang thai, chuyện sẽ càng ngày càng lớn. Tất nhiên, abh nhất định sẽ chịu trách nhiệm, chỉ là anh lo anh không cố được. Hân Mính đã có con với anh, đến em cũng có con, đến lúc đó chắc chắn anh sẽ phải chạy tới chạy lui mất, vạn nhất....!
Diệp Lăng Phi vừa mới nói đến đây, chợt nghe thấy Lý Khả Hân bật cười, trên gương mặt xinh đẹp còn vương nét ửng hổng hiện lên một nụ cười vui vẻ, Lý Khả Hân vuốt ve lồng ngực của Diệp Lăng Phi, dịu dàng nói:
- Anh yên tâm đi, tất nhiên là bây giờ em chưa định sinh con cho anh, không chỉ anh mà ngay cả em cũng đều chưa chuẩn bị sẵn sàng, chờ sau khi chuyện của công ty đi vào quỹ đạo, em sẽ quấn quít lấy anh đó. Em muốn có một đứa bé, là con của hai chúng ta, chỉ là, anh không cần lo lắng, em sẽ không bắt anh phải chịu trách nhiệm đâu, em sẽ nuôi con một mình!
- Sao anh có thể không chịu trách nhiệm được cơ chứ!
Tay phải Diệp Lăng Phi đặt lên đường cong thướt tha phía sau lưng Lý Khả Hân, nói:
- Em đã trả giá rất nhiều vì anh, anh cũng phải chịu trách nhiệm chứ, chỉ là đanh không biết sau khi mình chịu trách nhiệm thì sẽ có hậu quả gì. Đều tại anh lúc trước đã quá mức đa tình, khụ...!
Lý Khả Hân nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô vội vàng đưa bàn tay mảnh khảnh lên che miệng Diệp Lăng Phi lại, không cho Diệp Lăng Phi nói tiếp nữa. Theo Lý Khả Hân thấy, bây giờ đã là rất tốt rồi, cô không muốn thay đổi, cũng không muốn khiến Diệp Lăng Phi vì h mình mà thêm nhiều gánh nặng.
- Diệp Lăng Phi, tối hôm nay tâm trạng anh không được tốt, không phải là anh cãi nhau với Bạch Tình Đình đó chứ!
Lý Khả Hân tâm tư tinh tế, từ trong lời nói của Diệp Lăng Phi cô cảm giác được hắn đang có chuyện gì đó. Lý Khả Hân vừa hỏi như vậy, đã nghe Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, nói:
- Là chuyện của Tình Đình, tối hôm nay anh trở về là muốn ở cùng với Tình Đình, nhưng không ngờ Tình Đình vì cha cô ấy mà tối nay không trở về nhà, chuyện này anh cũng không biết phải nói thế nào nữa. Anh không phải là loại người không để ý đến nhân tình, chỉ có điều cảm thấy trong lòng có chút thất lạc, tâm tình cũng không được tốt lắm!
- Em cũng nghĩ như vậy, chứ không thì làm sao anh lại đột nhiên gọi điện thoại cho em!
Lý Khả Hân nói xong, tay cô mò xuống bên dưới đột nhiên dùng sức nắm lấy, Diệp Lăng Phi nhíu mày, vội vàng nói:
- Khả Hân, em không thể lấy chỗ đó ra để đùa được!
- Em thích làm như vậy đấy!
Lý Khả Hân nghe được những lời này của Diệp Lăng Phi, cô không buông tay, cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp cũng mở ra, lật người lại, ngậm xuống. Diệp Lăng Phi cảm thấy không thể chịu nổi, tuy là hắn đã làm mấy lần với Lý Khả Hân, nhưng hắn bị Lý Khả Hân khiêu khích như vậy, tà hỏa trong người lại bốc lên, hai tay tách chân Lý Khả Hân ra, hôn vào giữa hai chân cô. Diệp Lăng Phi và Lý Khả Hân triền miên đến rạng sáng, lúc này, Diệp Lăng Phi cũng không muốn về nhà nữa, Bạch Tình Đình không ở nhà, Diệp Lăng Phi có về sớm cũng không có ý nghĩa gì, hắn ôm Lý Khả Hân ngủ ở trong khách sạn. Hai người ngủ một giấc thật ngon, khi Diệp Lăng Phi tỉnh lại đã là hơn chín giờ sáng hôm sau rồi. Hắn mở mắt ra, phát hiện Lý Khả Hân nằm ở bên cạnh hắn vẫn còn đang ngủ say, trên mặt Lý Khả Hân là một nụ cười hạnh phúc. Dường như Lý Khả Hân đã mơ một giấc mơ đẹp, nên nụ cười của cô mới rạng rỡ như vậy. Diệp Lăng Phi nằm một bên ngắm nhìn Lý Khả Hân, nhớ tới những chuyện đã xảy ra từ khi hắn và Lý Khả Hân quen biết nhau tới bây giờ. Hôm qua trời mưa cả ngày, buổi sáng hôm nay trời quang mây tạnh, một ngày trời đẹp hiếm có trong mùa này. Diệp Lăng Phi đứng ở chỗ cửa sổ trong phòng khách sạn, cầm điện thoại, trên điện thoại không có cuộc gọi lỡ hay tin nhắn, trong lòng Diệp Lăng Phi có chút thất vọng, hắn còn tưởng rằng ít ra Bạch Tình Đình sẽ gọi điện thoại cho mình. Chẳng lẽ tối hôm qua Bạch Tình Đình ở lại bệnh viện cả đêm? Hay là, Bạch Tình Đình căn bản không có ý muốn gọi điện thoại cho mình? Không biết vì sao, Diệp Lăng Phi cảm giác trong lòng có chút lo lắng. Từ trước tới giờ, hắn chưa hề có loại cảm giác này. Có lẽ là ở trong lòng Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình huộc về hắn, hắn không cần lo lắng tình yêu của Bạch Tình Đình dành cho hắn, càng không cần lo lắng có người sẽ cướp mất tình yêu của Bạch Tình Đình dành cho hắn, nhưng Diệp Lăng Phi lại quên mất một chuyện. Bạch Cảnh Sùng là cha của Bạch Tình Đình, giữa hai người có quan hệ huyết thống, chỉ bằng điểm ấy thôi cũng đã đủ để Diệp Lăng Phi không thể nào có được toàn bộ tình yêu của Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi quay người lại, nhìn Lý Khả Hân vẫn nằm ở trên giường ngủ say như cũ, cặp đùi tuyết trắng o lộ ra khỏi chăn. Diệp Lăng Phi đi đến bên giường, cẩn thận từng li từng tí đắp lại chăn cho Lý Khả Hân, sau đó mới đi tắm. Sau khi Diệp Lăng Phi tắm rửa xong, quay trở lạiu, thấy Lý Khả Hân đã dậy rồi, vẻ điềm đạm đáng yêu giống như hoa đào sau cơn mưa. Đêm qua, quả thực Diệp Lăng Phi đã vầy vò thân thể nõn nà của Lý Khả Hân không biết bao nhiêu lần, giờ phút này Lý Khả Hân vẫn còn có vẻ mệt mỏi.
- Buồn ngủ quá, anh yêu à, nếu như anh phải đi thì nhớ nói với tiếp tân là thuê phòng thêm một ngày. Em không muốn là đến 12h đã bị người ta đuổi đi đâu, em còn muốn ngủ thêm một lát nữa!
Lý Khả Hân nói đến đây, bỗng nhiên thì thầm:
- Quên gọi điện về nhà mất rồi!
Nói xong, Lý Khả Hân lấy điện thoại di động ra gọi về nhà. Trong lúc Lý Khả Hân gọi điện thoại Diệp Lăng Phi đã mặc quần áo xong, hắn ngồi bên giường, chờ Lý Khả Hân gọi điện thoại xong, Diệp Lăng Phi ghé miệng hôn Lý Khả Hân một cái, nói:
- Được rồi, anh sẽ dặn khách sạn. Khả Hân, anh yêu em!
- Tầm thường, nếu như anh thật sự yêu em thì chờ sau khi em công việc ổn định rồi cho em một đứa con!