Những lời Vu Chấn nói quả thực nằm ngoài dự liệu của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi không ngờ được Vu Chấn sẽ tới thành phố Vọng Hải. Hôm nay Chu Hồng Sâm đến thành phố Vọng Hải, Vu Chấn cũng đến thành phố Vọng Hải, chẳng lẽ trong chuyện này còn có duyên cớ gì khác? Chỉ là cũng phải nói lại, Vu Chấn và Chu Hồng Sâm không phải là người chung một đường, Vu Chấn bị Tưởng Khải Lâm hạ bệ, lấy ra làm con dê thế tội, ở trong lòng Vu Chấn một mực luôn thống hận Tưởng Khải Lâm, ông ta không giống như Chu Hồng Sâm, cho rằng Tưởng Khải Lâm là là người cùng hội cũng thuyền.
- Vu thị trưởng, bây giờ tôi đang ở bệnh viện, tôi phải thăm vợ tôi. Thế này đi, ông chọn một chỗ nào đó, sau đó báo lại cho tôi biết, tôi sẽ lái xe qua đó!
- Tình Đình có chuyện gì sao?
Vu Chấn nghe Diệp Lăng Phi nói là phải thăm vợ ở bệnh viện, ông ta liền cho rằng Bạch Tình Đình có chuyện gì đó. Vu Chấn có ấn tượng rất tốt với Bạch Tình Đình, đó là nhờ có Vu Tiêu Tiếu luôn miệng tán dương Bạch Tình Đình ở trước mặt Vu Chấn, đương nhiên Vu Chấn sẽ có ấn tượng thật tốt về Bạch Tình Đình.
- Không phải Tình Đình, không có chuyện gì đâu. Vu thị trưởng, chuyện này ông không nên hỏi nhiều!
Diệp Lăng Phi không biết phải giải thích chuyện này với Vu Chấn như thế nào cho phải, Diệp Lăng Phi nghĩ tốt hơn hết là mình không cần giải thích. Vu Chấn cũng không hỏi nhiều, chỉ nói:
- Vậy được rồi, Tiểu Diệp, tôi sẽ nghe cậu, chọn một chỗ nào đó, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại thông báo lại với cậu!
- Ừm, cứ quyết định như vậy đi!
Diệp Lăng Phi đáp.
Hắn để di động xuống, thở dài. Diệp Lăng Phi nghĩ, vì sao nhạc phụ của mình lại không giống như Vu Chấn cơ chứ, Chu Hồng Sâm bây giờ chỉ khiến mình phải lo lắng, sớm biết chuyện sẽ thành ra thế này, lúc trước hắn đã không để Chu Hồng Sâm tiếp tục làm quan gì nữa. Có lẽ sau khi Chu Hồng Sâm bị người ta hãm hại, rời khỏi chốn quan trường là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng tất cả đã là chuyện của quá khứ rồi, có hối hận thì cũng không có ích gì. Diệp Lăng Phi tạm thời không nghĩ những chuyện này nữa, hắn không muốn để Chu Hân Mính biết được tâm sự của mình, Chu Hân Mính sắp sinh rồi, không thể để nhân tố bên ngoài ảnh hưởng không tốt đến Chu Hân Mính. Đây là suy nghĩ của Diệp Lăng Phi, hắn cất bước đi vào bệnh viện. Ở trong phòng đẻ của Chu Hân Mính, mẹ Chu Hân Mính và Chu Tiểu Linh đang ở cùng Chu Hân Mính, cô bé Chu Tiểu Linh này quả thực vừa ngoan ngoãn vừa lanh lợi hiểu ý người khác, rất được Chu Hân Mính yêu thích. Bây giờ Diệp Lăng Phi mới hiểu được vì sao mẹ của Chu Hân Mính lại không đề cập đến thân phận của Chu Tiểu Linh, chắc hẳn mẹ của Chu Hân Mính cũng biết được thân phận của Chu Tiểu Linh, chỉ là tiểu cô nương này quả thực quá đáng yêu, ngược lại khiến cho người ta không chú ý đến thân phận của cô nữa. Chu Hân Mính cũng là như vậy, Chu Hân Mính rất cao hứng được nhận Chu Tiểu Linh làm em gái, cũng không đi truy tra xem thân phận của Chu Tiểu Linh rốt cuộc là như thế nào. Đã như vậy Diệp Lăng Phi cũng không cần phải nói những chuyện này ra, hắn chỉ muốn đến thăm Chu Hân Mính mà thôi.
Diệp Lăng Phi ngồi lại trò chuyện với Chu Hân Mính rất lâu, sau đó mới quyết định rời đi. Vu Chấn còn đang chờ hắn, sau khi Diệp Lăng Phi rời khỏi phòng Chu Hân Mính không lâu, Vu Chấn gọi điện thoại đến, nói địa chỉ cụ thể cho Diệp Lăng Phi biết. Diệp Lăng Phi "À" một tiếng, sau đó liền dập máy, có chuyện gì chờ khi gặp mặt Vu Chấn rồi nói sau, hắn đi ra khỏi bệnh viện, trực tiếp ngồi lên xe. Diệp Lăng Phi vừa lái xe đi, lập tức có một chiếc xe bám theo xe của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi sao có thể ngờ được rằng có người đang theo dõi hắn, đây cũng là do hắn sơ suất. Diệp Lăng Phi lái xe đến trước cửa tiệm cơm mà Vu Chấn nói, sau khi dừng xe, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại cho Chu Hồng Sâm. Chu Hồng Sâm đang ngồi trong chiếc xe đang bám theo Diệp Lăng Phi, ông ta muốn theo dõi Diệp Lăng Phi, Chu Hồng Sâm muốn biết rốt cuộc Diệp Lăng Phi nghĩ gì, vì sao lại không nghe điện thoại ở trước mặt mình. Khi điện thoại của ông ta đổ chuông, Chu Hồng Sâm hơi sửng sốt, ông ta không nghe điện thoại ngay, nhìn về phía chiếc xe của Diệp Lăng Phi đang đậu trước cửa nhà hàng, trong lòng cảm thấy khó hiểu, nghĩ thầm: "Chẳng lẽ Diệp Lăng Phi đã phát hiện ra mình?"
Hắn nhận nghe điện thoại, theo trong điện thoại truyền đến Diệp Lăng Phi thanh âm nói:
- Nhạc phụ đại nhân, con vẫn hi vọng cha có thể suy nghĩ thật kỹ, vì Hân Mính, cha nên suy nghĩ lại xem, có lẽ vẫn còn kịp!
Diệp Lăng Phi nói những lời tay không đầu không đuôi, đột ngột nói ra một tràng như vậy. Tuy nhiên, Chu Hồng Sâm hiểu ý Diệp Lăng Phi muốn nói gì, Diệp Lăng Phi muốn nói với Chu Hồng Sâm không nên quá thân cận với Tưởng Khải Lâm đi, chuyện này lúc trước Diệp Lăng Phi đã từng đề cập với Chu Hồng Sâm, Chu Hồng Sâm bây giờ đã ở vào tình trạng không đi không được, nói như người ta thì là, con đường ông ta đi không còn do ông ta quyết định nữa, ông ta đã rơi vào trong đó rồi. Chỉ là, ở trước mặt Diệp Lăng Phi, Chu Hồng Sâm sẽ không nói ra tình hình thực tế của ông ta, chỉ đáp:
- Tiểu Diệp, tất nhiên là cha rõ ràng, chuyện đó con có thể yên tâm, cha biết rõ mà!
Diệp Lăng Phi cười khổ một tiếng, Chu Hồng Sâm đã đến mức này rồi mà vẫn còn nói mấy lời đưa đẩy này với Diệp Lăng Phi, những gì ông ta nói không có nghĩa lý gì cả, chỉ là một cách đáp qua quýt cho xong chuyện thôi. Nếu đã như vậy, Diệp Lăng Phi cũng không muốn nói nhiều nữa, hắn để điện thoại di động xuống, đẩy cửa ra bước xuống xe. Chu Hồng Sâm cũng để di động xuống, nhìn Diệp Lăng Phi đi vào trong tiệm cơm, Chu Hồng Sâm hơi nhíu mày, dường như là đang suy nghĩ có nên đi vào không. Tài xế của ông ta Tiểu Vương hỏi:
- Thị trưởng, có cần phải đi vào không?
Chu Hồng Sâm lắc đầu, nói:
- Không cần đâu, chúng ta cứ đợi ở ngoài là được!
- Dạ!
Tiểu Vương đáp.
Diệp Lăng Phi đi đến trước gian phòng mà Vu Chấn đã hẹn đẩy cửa bước vào, chỉ nhìn thấy trong phòng ngoại trừ Vu Chấn còn có Vu Tiêu Tiếu. Vu Tiêu Tiếu trên người mặc một cái áo khoác cao bồi, bên dưới là một cái quần jeans bó sát, đường cong của cô được tôn lên đầy hấp dẫn, Vu Tiêu Tiếu mặc bộ trang phục này quả thât rất gợi cảm. Diệp Lăng Phi không ngờ Vu Tiêu Tiếu lại dám ăn mặc táo bạo thế này ở trước mặt cha mình. Nhìn thấy Diệp Lăng Phi đi tới, Vu Tiêu Tiếu đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt Diệp Lăng Phi, tặng cho Diệp Lăng Phi một cái ôm thắm thiết. Tình cảnh này khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy hơi lo lắng, Vu Chấn đang ở chỗ này, nếu để cho Vu Chấn nhìn ra quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu, vậy thì không hay. Có lẽ Diệp Lăng Phi quá lo lắng, Vu Tiêu Tiếu dám làm như vậy, vậy điều đó có nghĩa là Vu Chấn sẽ không cả nghĩ đâu. Quả nhiên, Vu Chấn không có ý kiến gì, chỉ cười nói với Diệp Lăng Phi:
- Tiểu Diệp, con bé Tiêu Tiếu này cứ đòi đến chơi, con bé được nghỉ đã về nhà rồi, kết quả là lại chạy đến chỗ tôi. Lần này tôi đến thành phố Vọng Hải, Tiêu Tiếu cũng muốn đến theo, nói gì cũng không nghe, thôi cứ chiều ý nó là được rồi!
Vu Tiêu Tiếu buông tay xuống, quay sang phía Vu Chấn, nói:
- Cha à, con có muốn đến đâu, đều là do cha nói muốn đến thành phố Vọng Hải một chuyến, hỏi con có đến không, vì thế nên con mới bảo là có!
Nghe Vu Tiêu Tiếu nũng nịu nói như vậy, Diệp Lăng Phi liền nheo mắt lại, xem ra lần này là Vu Chấn chủ động dẫn Vu Tiêu Tiếu tới, rất có thể là để kéo gần quan hệ, bởi vì Vu Chấn biết, Vu Tiêu Tiếu có quan hệ rất tốt với Bạch Tình Đình, nếu dẫn Vu Tiêu Tiếu tới, hai bên sẽ thân thiết hơn, nói chuyện cũng càng thêm dễ dàng. Đây chỉ là suy nghĩ của Diệp Lăng Phi, rốt cuộc thì Vu Chấn nghĩ thế nào, Diệp Lăng Phi không thể nào biết được. Hắn ngồi xuống cạnh Vu Chấn, cười cười, nói:
- Vu thị trưởng, tôi ăn trưa mất rồi, ông không nói sớm một chút, sớm biết thế này thì tôi không phải ăn cơm trước!
Vu Chấn cười nói:
- Tiểu Diệp, tôi cố ý muốn mời cậu một bữa cơm, nào có ngờ cậu đã ăn cơm rồi. Nếu đã như vậy thì coi như chúng ta đi ăn bữa phụ đi, không biết cậu thấy thế nào?
- Tôi sợ tôi sẽ béo ra mất!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Nếu như tôi bị béo phì, không biết Vu thị trưởng có giúp tôi giảm béo không vậy?
- Chuyện này.... chuyện này làm sao mà tôi giúp được!
Vu Chấn cười cười, ông ta vỗ vai con gái, nói:
- Tiêu Tiếu, bảo phục vụ đưa đồ ăn chúng ta đã gọi lên đây đi. À, nhớ là gọi thêm một chai vang, hôm nay cha muốn uống mấy chén với Tiểu Diệp!
CHờ Vu Tiêu Tiếu đi ra khỏi phòng, Diệp Lăng Phi nhìn Vu Chấn, cười nói:
- Vu thị trưởng, sao tôi cứ cảm thấy lần này ông đến rất bất ngờ, quả thực là tôi có chuyện muốn nói với ông, nhưng tôi thật sự không ngờ ông lại xuất hiện ngay trước mặt tôi, quả là dọa tôi sợ chết khiếp!
Vu Chấn cười nói:
- Tiểu Diệp, tôi cũng chỉ đột nhiên muốn đến thành phố Vọng Hải, tôi cũng không dám chắc cậu có mặt thành phố ở Vọng Hải, tôi nhớ cậu nói cậu đến Hồng Kông rồi. Lần này tôi định đi chơi với Tiêu Tiếu hai ngày, nhưng thật không ngờ cậu đã về thành phố Vọng Hải, quả đúng là trùng hợp!
Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:
- Vu thị trưởng, từ lúc nào thì ông cũng giống như Chu thị trưởng thích nói dối vậy. Khụ, xem ra những người làm quan như các ông nói gì cũng không đáng tin!
- Chu thị trưởng? Chu Hồng Sâm?
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Đúng, chính là ông ta!
- Vu thị trưởng, bây giờ tôi đang ở bệnh viện, tôi phải thăm vợ tôi. Thế này đi, ông chọn một chỗ nào đó, sau đó báo lại cho tôi biết, tôi sẽ lái xe qua đó!
- Tình Đình có chuyện gì sao?
Vu Chấn nghe Diệp Lăng Phi nói là phải thăm vợ ở bệnh viện, ông ta liền cho rằng Bạch Tình Đình có chuyện gì đó. Vu Chấn có ấn tượng rất tốt với Bạch Tình Đình, đó là nhờ có Vu Tiêu Tiếu luôn miệng tán dương Bạch Tình Đình ở trước mặt Vu Chấn, đương nhiên Vu Chấn sẽ có ấn tượng thật tốt về Bạch Tình Đình.
- Không phải Tình Đình, không có chuyện gì đâu. Vu thị trưởng, chuyện này ông không nên hỏi nhiều!
Diệp Lăng Phi không biết phải giải thích chuyện này với Vu Chấn như thế nào cho phải, Diệp Lăng Phi nghĩ tốt hơn hết là mình không cần giải thích. Vu Chấn cũng không hỏi nhiều, chỉ nói:
- Vậy được rồi, Tiểu Diệp, tôi sẽ nghe cậu, chọn một chỗ nào đó, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại thông báo lại với cậu!
- Ừm, cứ quyết định như vậy đi!
Diệp Lăng Phi đáp.
Hắn để di động xuống, thở dài. Diệp Lăng Phi nghĩ, vì sao nhạc phụ của mình lại không giống như Vu Chấn cơ chứ, Chu Hồng Sâm bây giờ chỉ khiến mình phải lo lắng, sớm biết chuyện sẽ thành ra thế này, lúc trước hắn đã không để Chu Hồng Sâm tiếp tục làm quan gì nữa. Có lẽ sau khi Chu Hồng Sâm bị người ta hãm hại, rời khỏi chốn quan trường là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng tất cả đã là chuyện của quá khứ rồi, có hối hận thì cũng không có ích gì. Diệp Lăng Phi tạm thời không nghĩ những chuyện này nữa, hắn không muốn để Chu Hân Mính biết được tâm sự của mình, Chu Hân Mính sắp sinh rồi, không thể để nhân tố bên ngoài ảnh hưởng không tốt đến Chu Hân Mính. Đây là suy nghĩ của Diệp Lăng Phi, hắn cất bước đi vào bệnh viện. Ở trong phòng đẻ của Chu Hân Mính, mẹ Chu Hân Mính và Chu Tiểu Linh đang ở cùng Chu Hân Mính, cô bé Chu Tiểu Linh này quả thực vừa ngoan ngoãn vừa lanh lợi hiểu ý người khác, rất được Chu Hân Mính yêu thích. Bây giờ Diệp Lăng Phi mới hiểu được vì sao mẹ của Chu Hân Mính lại không đề cập đến thân phận của Chu Tiểu Linh, chắc hẳn mẹ của Chu Hân Mính cũng biết được thân phận của Chu Tiểu Linh, chỉ là tiểu cô nương này quả thực quá đáng yêu, ngược lại khiến cho người ta không chú ý đến thân phận của cô nữa. Chu Hân Mính cũng là như vậy, Chu Hân Mính rất cao hứng được nhận Chu Tiểu Linh làm em gái, cũng không đi truy tra xem thân phận của Chu Tiểu Linh rốt cuộc là như thế nào. Đã như vậy Diệp Lăng Phi cũng không cần phải nói những chuyện này ra, hắn chỉ muốn đến thăm Chu Hân Mính mà thôi.
Diệp Lăng Phi ngồi lại trò chuyện với Chu Hân Mính rất lâu, sau đó mới quyết định rời đi. Vu Chấn còn đang chờ hắn, sau khi Diệp Lăng Phi rời khỏi phòng Chu Hân Mính không lâu, Vu Chấn gọi điện thoại đến, nói địa chỉ cụ thể cho Diệp Lăng Phi biết. Diệp Lăng Phi "À" một tiếng, sau đó liền dập máy, có chuyện gì chờ khi gặp mặt Vu Chấn rồi nói sau, hắn đi ra khỏi bệnh viện, trực tiếp ngồi lên xe. Diệp Lăng Phi vừa lái xe đi, lập tức có một chiếc xe bám theo xe của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi sao có thể ngờ được rằng có người đang theo dõi hắn, đây cũng là do hắn sơ suất. Diệp Lăng Phi lái xe đến trước cửa tiệm cơm mà Vu Chấn nói, sau khi dừng xe, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại cho Chu Hồng Sâm. Chu Hồng Sâm đang ngồi trong chiếc xe đang bám theo Diệp Lăng Phi, ông ta muốn theo dõi Diệp Lăng Phi, Chu Hồng Sâm muốn biết rốt cuộc Diệp Lăng Phi nghĩ gì, vì sao lại không nghe điện thoại ở trước mặt mình. Khi điện thoại của ông ta đổ chuông, Chu Hồng Sâm hơi sửng sốt, ông ta không nghe điện thoại ngay, nhìn về phía chiếc xe của Diệp Lăng Phi đang đậu trước cửa nhà hàng, trong lòng cảm thấy khó hiểu, nghĩ thầm: "Chẳng lẽ Diệp Lăng Phi đã phát hiện ra mình?"
Hắn nhận nghe điện thoại, theo trong điện thoại truyền đến Diệp Lăng Phi thanh âm nói:
- Nhạc phụ đại nhân, con vẫn hi vọng cha có thể suy nghĩ thật kỹ, vì Hân Mính, cha nên suy nghĩ lại xem, có lẽ vẫn còn kịp!
Diệp Lăng Phi nói những lời tay không đầu không đuôi, đột ngột nói ra một tràng như vậy. Tuy nhiên, Chu Hồng Sâm hiểu ý Diệp Lăng Phi muốn nói gì, Diệp Lăng Phi muốn nói với Chu Hồng Sâm không nên quá thân cận với Tưởng Khải Lâm đi, chuyện này lúc trước Diệp Lăng Phi đã từng đề cập với Chu Hồng Sâm, Chu Hồng Sâm bây giờ đã ở vào tình trạng không đi không được, nói như người ta thì là, con đường ông ta đi không còn do ông ta quyết định nữa, ông ta đã rơi vào trong đó rồi. Chỉ là, ở trước mặt Diệp Lăng Phi, Chu Hồng Sâm sẽ không nói ra tình hình thực tế của ông ta, chỉ đáp:
- Tiểu Diệp, tất nhiên là cha rõ ràng, chuyện đó con có thể yên tâm, cha biết rõ mà!
Diệp Lăng Phi cười khổ một tiếng, Chu Hồng Sâm đã đến mức này rồi mà vẫn còn nói mấy lời đưa đẩy này với Diệp Lăng Phi, những gì ông ta nói không có nghĩa lý gì cả, chỉ là một cách đáp qua quýt cho xong chuyện thôi. Nếu đã như vậy, Diệp Lăng Phi cũng không muốn nói nhiều nữa, hắn để điện thoại di động xuống, đẩy cửa ra bước xuống xe. Chu Hồng Sâm cũng để di động xuống, nhìn Diệp Lăng Phi đi vào trong tiệm cơm, Chu Hồng Sâm hơi nhíu mày, dường như là đang suy nghĩ có nên đi vào không. Tài xế của ông ta Tiểu Vương hỏi:
- Thị trưởng, có cần phải đi vào không?
Chu Hồng Sâm lắc đầu, nói:
- Không cần đâu, chúng ta cứ đợi ở ngoài là được!
- Dạ!
Tiểu Vương đáp.
Diệp Lăng Phi đi đến trước gian phòng mà Vu Chấn đã hẹn đẩy cửa bước vào, chỉ nhìn thấy trong phòng ngoại trừ Vu Chấn còn có Vu Tiêu Tiếu. Vu Tiêu Tiếu trên người mặc một cái áo khoác cao bồi, bên dưới là một cái quần jeans bó sát, đường cong của cô được tôn lên đầy hấp dẫn, Vu Tiêu Tiếu mặc bộ trang phục này quả thât rất gợi cảm. Diệp Lăng Phi không ngờ Vu Tiêu Tiếu lại dám ăn mặc táo bạo thế này ở trước mặt cha mình. Nhìn thấy Diệp Lăng Phi đi tới, Vu Tiêu Tiếu đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt Diệp Lăng Phi, tặng cho Diệp Lăng Phi một cái ôm thắm thiết. Tình cảnh này khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy hơi lo lắng, Vu Chấn đang ở chỗ này, nếu để cho Vu Chấn nhìn ra quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu, vậy thì không hay. Có lẽ Diệp Lăng Phi quá lo lắng, Vu Tiêu Tiếu dám làm như vậy, vậy điều đó có nghĩa là Vu Chấn sẽ không cả nghĩ đâu. Quả nhiên, Vu Chấn không có ý kiến gì, chỉ cười nói với Diệp Lăng Phi:
- Tiểu Diệp, con bé Tiêu Tiếu này cứ đòi đến chơi, con bé được nghỉ đã về nhà rồi, kết quả là lại chạy đến chỗ tôi. Lần này tôi đến thành phố Vọng Hải, Tiêu Tiếu cũng muốn đến theo, nói gì cũng không nghe, thôi cứ chiều ý nó là được rồi!
Vu Tiêu Tiếu buông tay xuống, quay sang phía Vu Chấn, nói:
- Cha à, con có muốn đến đâu, đều là do cha nói muốn đến thành phố Vọng Hải một chuyến, hỏi con có đến không, vì thế nên con mới bảo là có!
Nghe Vu Tiêu Tiếu nũng nịu nói như vậy, Diệp Lăng Phi liền nheo mắt lại, xem ra lần này là Vu Chấn chủ động dẫn Vu Tiêu Tiếu tới, rất có thể là để kéo gần quan hệ, bởi vì Vu Chấn biết, Vu Tiêu Tiếu có quan hệ rất tốt với Bạch Tình Đình, nếu dẫn Vu Tiêu Tiếu tới, hai bên sẽ thân thiết hơn, nói chuyện cũng càng thêm dễ dàng. Đây chỉ là suy nghĩ của Diệp Lăng Phi, rốt cuộc thì Vu Chấn nghĩ thế nào, Diệp Lăng Phi không thể nào biết được. Hắn ngồi xuống cạnh Vu Chấn, cười cười, nói:
- Vu thị trưởng, tôi ăn trưa mất rồi, ông không nói sớm một chút, sớm biết thế này thì tôi không phải ăn cơm trước!
Vu Chấn cười nói:
- Tiểu Diệp, tôi cố ý muốn mời cậu một bữa cơm, nào có ngờ cậu đã ăn cơm rồi. Nếu đã như vậy thì coi như chúng ta đi ăn bữa phụ đi, không biết cậu thấy thế nào?
- Tôi sợ tôi sẽ béo ra mất!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Nếu như tôi bị béo phì, không biết Vu thị trưởng có giúp tôi giảm béo không vậy?
- Chuyện này.... chuyện này làm sao mà tôi giúp được!
Vu Chấn cười cười, ông ta vỗ vai con gái, nói:
- Tiêu Tiếu, bảo phục vụ đưa đồ ăn chúng ta đã gọi lên đây đi. À, nhớ là gọi thêm một chai vang, hôm nay cha muốn uống mấy chén với Tiểu Diệp!
CHờ Vu Tiêu Tiếu đi ra khỏi phòng, Diệp Lăng Phi nhìn Vu Chấn, cười nói:
- Vu thị trưởng, sao tôi cứ cảm thấy lần này ông đến rất bất ngờ, quả thực là tôi có chuyện muốn nói với ông, nhưng tôi thật sự không ngờ ông lại xuất hiện ngay trước mặt tôi, quả là dọa tôi sợ chết khiếp!
Vu Chấn cười nói:
- Tiểu Diệp, tôi cũng chỉ đột nhiên muốn đến thành phố Vọng Hải, tôi cũng không dám chắc cậu có mặt thành phố ở Vọng Hải, tôi nhớ cậu nói cậu đến Hồng Kông rồi. Lần này tôi định đi chơi với Tiêu Tiếu hai ngày, nhưng thật không ngờ cậu đã về thành phố Vọng Hải, quả đúng là trùng hợp!
Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:
- Vu thị trưởng, từ lúc nào thì ông cũng giống như Chu thị trưởng thích nói dối vậy. Khụ, xem ra những người làm quan như các ông nói gì cũng không đáng tin!
- Chu thị trưởng? Chu Hồng Sâm?
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Đúng, chính là ông ta!