Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, hắn liền đổi giọng:
- Nhạc phụ, cha đã nói không có chuyện đó, vậy con cũng không truy hỏi nữa, con tin tưởng những gì cha nói!
Câu này của Diệp Lăng Phi chẳng khác gì tát vào mặt Chu Hồng Sâm, Diệp Lăng Phi rõ ràng đã nhìn thấy chiếc xe đó, nói cách khác, trong lòng Diệp Lăng Phi cũng biết có chuyện gì. Chu Hồng Sâm sao có thể không nhìn thấu điểm ấy chứ, trong lòng ông ta hừ lạnh nghĩ: "Thằng nhóc này, cậu còn giở trò đó với tôi, cậu thực sự nghĩ tôi không nghe ra được gì sao?". Trong lòng Chu Hồng Sâm cũng hiểu, nhưng ngoài miệng ông ta lại nói:
- Tiểu Diệp, con bận thì cứ đi trước đi, cha còn phải về tỉnh thành nữa!
Chu Hồng Sâm nói như vậy đã tỏ ý muốn rời đi, Diệp Lăng Phi nghe câu này của Chu Hồng Sâm, lông mày nhăn lại, nói:
- Nhạc phụ, bây giờ cha phải quay về tỉnh thành sao?
Chu Hồng Sâm khẽ gật đầu, nói:
- Cha còn có việc ở tình thành, phải về xử lý. Cha thấy tình hình của Hân Mính bây giờ rất tốt, không cần cha phải lo lắng, có chuyện gì chúng ta có thể gọi điện thoại liên lạc. ta Cha không cần phải lo lắng tình hình ở đây nữa, đương nhiên không cần phải ở lại, huống chi mẹ của Hân Mính đã ở lại chăm sóc cho Hân Mính rồi, cha phải về giải quyết công chuyện thì tốt hơn!
Diệp Lăng Phi thật sự không ngờ lúc Chu Hồng Sâm nói chuyện với mình lại tỏ ra hùng hồn như vậy, con gái ông ta sắp sinh rồi, Chu Hồng Sâm vẫn muốn quay trở lại tỉnh thành để làm việc. Bản ý của Diệp Lăng Phi là muốn Chu Hồng Sâm đến thành phố Vọng Hải, nhân lúc Chu Hồng Sâm còn đang ở thành phố Vọng Hải, Diệp Lăng Phi có thể hảo hảo tâm sự với Chu Hồng Sâm, xem có thể giúp đỡ Chu Hồng Sâm thế nào. Diệp Lăng Phi cho rằng, Chu Hồng Sâm bây giờ đã lún quá sâu rồi, phải mau chóng thoát ra thì tốt hơn. Nhưng điều khiến Diệp Lăng Phi không thể tưởng được là, ngày hôm qua Chu Hồng Sâm vừa mới đến thành phố Vọng Hải, sáng hôm nay đã định đi rồi!
- Nhạc phụ, cha có thể suy nghĩ lại được không?
Diệp Lăng Phi cho điếu thuốc vào trong miệng, lại hút một hơi, khi Diệp Lăng Phi bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng, chỉ thấy Chu Hồng Sâm lắc lắc đầu, nói:
- Cha nghĩ mình không cần phải ở lại chỗ này nữa. Những gì cần nói cha đã nói với Hân Mính rồi, nếu có chuyện gì thì có thể điện thoại liên hệ, đến khi nào Hân Mính sinh con, tất nhiên là cha sẽ đến!
Chu Hồng Sâm nói đến đây thì bổ sung thêm,
- Hân Mính là con gái bảo bối của cha, tất nhiên là cha phải quan tâm đến Hân Mính rồi, những chuyện đó không cần con phải nói với cha
Lúc Chu Hồng Sâm nói những lời giọng điệu của ông ta có vẻ không kiên nhẫn. Trong lòng Diệp Lăng Phi cũng hiểu, Chu Hồng Sâm cho rằng, Diệp Lăng Phi là con rể của ông ta, không có quyền gì để khoa chân múa tay chỉ bảo ông ta, ông ta muốn làm như thế nào, còn chưa tới lượt Diệp Lăng Phi dạy bảo. Nếu như Chu Hồng Sâm không phải là cha của Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi cũng chẳng thèm quản chuyện này đâu. Chuyện đã đến nước này rồi, Diệp Lăng Phi cũng không có ý định vòng vo với Chu Hồng Sâm nữa, có lẽ là nên nói thẳng ra thì tốt hơn. Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây, hắn liền nói với Chu Hồng Sâm:
- Nhạc phụ, những chuyện đó quả thật con không có tư cách để quản cha, cha có về thăm Hân Mính hay không, đó là chuyện của cha, con cũng không thể cưỡng cầu được. Con chỉ muốn nhắc nhở cha nên tránh xa vòng tròn quyền lực, căn cứ theo hiểu biết của con, đã có tin đồn về cha ở tỉnh thành rồi đấy. Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, nếu nhạc phụ không biết chừng mực, nếu không rất dễ bị…!
Diệp Lăng Phi không nói tiếp đoạn sau, nhưng Chu Hồng Sâm đã cau mày, sắc mặt của ông ta cũng trở nên khó coi, ông ta ném điếu thuốc đang hút dở xuống đất, đổi thành tư thế thường ngày của một quan chức lãnh đạo, nói với Diệp Lăng Phi:
- Tiểu Diệp, chuyện chính trị không đơn giản như con tưởng tượng đâu, không phải nói rời khỏi chính trường là có thể rời khỏi được. Cha tự nhận mình là quan thanh liêm, nhưng dù sao cha cũng là thị trưởng, không ít người ghen tỵ với cha, có một số tin đồn cũng là bình thường, cha không cảm thấy có gì không ổn cả, chỉ cần cha làm việc đường đường chính chính, cha không sợ bất kỳ lời chỉ trích nào của người khác. Tiểu Diệp, chuyện này con không cần quan tâm, trong lòng cha biết rõ mà!
- Nhạc phụ, con là đang nhắc nhở cha!
Diệp Lăng Phi đã nói đến nước này rồi, hắn đành phải nói toạc ra,
- Lúc con đến tỉnh thành đã biết được một số chuyện của cha, sở dĩ con không nói ra, chỉ là vì không muốn để cho Hân Mính vì chuyện của cha mà lo lắng. Nhưng mà, nhạc phụ đại nhân, cha có nghĩ tới nhạc mẫu và Hân Mính không, nếu bọn họ biết được cha có tình nhân ở bên ngoài, hơn nữa còn vì người phụ nữ đó mà dùng quyền lực của cha để giúp cô ta, bọn họ sẽ nghĩ thế nào. Nhạc phụ, đừng hỏi làm sao mà con biết được, con tin rằng cha cũng biết một chút về lai lịch của con, nếu con muốn điều tra chuyện của thì không khó khăn gì cả!
Chu Hồng Sâm nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, không hề tỏ ra sợ hãi chút nào, ông ta liếc nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi ngược lại:
- Tiểu Diệp, chẳng lẽ con không như vậy sao?
Câu hỏi vặn của Chu Hồng Sâm khiến cho Diệp Lăng Phi á khẩu không trả lời được, Diệp Lăng Phi không ngờ Chu Hồng Sâm lại hỏi ngược lại mình, đúng vậy, về chuyện này thì mình không có tư cách để nói người khác. Diệp Lăng Phi lặng im không nói gì, Chu Hồng Sâm thì ngược lại, ông ta nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Tiểu Diệp, chính vì cha biết được một chút về lai lịch của con, cha mới cố ý phân rõ giới hạn với con, đương nhiên con biết cha là người làm quan, mà những gì con trải qua trong quá khứ đối với cha mà nói, đó chính là những “phốt” trong lý lịch. Năm đó, cha gả Hân Mính cho con, chỉ vì Hân Mính thích con, yêu con, cho nên, cha mới hy sinh như vậy. Tiểu Diệp, có mấy lời cha giữ mãi trong lòng, bây giờ cha cần phải nói ra, nếu con thực sự muốn tốt cho Hân Mính thì con nên rời khỏi Hân Mính, chẳng lẽ con cho rằng con thật sư có thể mang lại hạnh phúc cho Hân Mính sao? Con nói cha không ở lại bên cạnh Hân Mính, vậy còn con, người làm chồng sắp làm cha như con có ở bên cạnh Hân Mính không?
Chu Hồng Sâm nói những lời này khiến Diệp Lăng Phi càng không biết nói gì nữa, Diệp Lăng Phi không bao giờ nghĩ Chu Hồng Sâm lại nói những lời như vậy, nhưng Diệp Lăng Phi lại không thê không thừa nhận, Chu Hồng Sâm nói không sai, những gì hắn đã trải qua trong quá khứ quả thật là vết nhơ không thể nào lau được. Chu Hồng Sâm mâu thuẫn với hắn không phải là không có đạo lý, chỉ có điều, thứ mà Diệp Lăng Phi cân nhắc không phải là chuyện Chu Hồng Sâm coi hắn là tỳ vết trong lý lịch làm quan, hắn suy nghĩ đến câu nói cuối cùng của Chu Hồng Sâm. Có thể Chu Hồng Sâm nói vậy rất tàn khốc, nhưng lại là sự thật không thể chối cãi, hắn làm chồng mà lại không ở bên cạnh vợ mình, như vậy còn nói gì đến hạnh phúc nữa? Diệp Lăng Phi không nói gì cả, hắn hút thuốc với sự bực bội. Chu Hồng Sâm hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tiểu Diệp, con là một người thông minh, có mấy lời không cần cha phải nói quá rõ ràng, thật ra thì hai người chúng ta không ai can thiệp đến ai, đó là kết quả tốt nhất. Cha không nhờ con làm chuyện gì, con cũng không yêu cầu cha làm gì, nếu như không có Hân Mính, có lẽ hai chúng ta đã không hề quen biết nhau!
Chu Hồng Sâm nói rất nặng, nhưng không thể phủ nhận, những điều này đều là sự thật. Một lúc lâu sau, Diệp Lăng Phi mới ngẩng đầu lên, nói:
- Nhạc phụ, con thật sưk không ngờ cha lại nghĩ như vậy, nếu cha nghĩ rằng con đang can thiệp vào chuyện của cha, con cũng không nói nữa. Đúng như cha nói, nếu giữa hai chúng ta không có Hân Mính làm sợi dây liên kết, nhai chúng ta chắc sẽ không quen biết nhau. Nhạc phụ, con gọi một tiếng nhạc phụ, con xin nói một câu cuối cùng, tránh xa Tưởng gia, nếu cha rất cần tiền., con có thể cho cha!
- Thứ cha cần là quyền lực!
Lần này Chu Hồng Sâm càng nói trực tiếp hơn, ông ta nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Cha muốn có quyền lực, con có thể cho cha quyền lực sao? Tiền tài so với quyền lực thì quyền lực quan trọng hơn, cha muốn trở thành người nằm quyền lực khiến tất cả người Trung Quốc phải biết tới, con cho rằng những thứ đó chỉ bằng tiền có thể mua được sao? Cha nói cho con biết nhé, ở Trung Quốc nay, có tiền không bằng có quyền, chỉ cần trong tay con có quyền, thì cái gì cũng có, đây chính là điều cha muốn nói với con. Tiểu Diệp, con vẫn còn quá trẻ, con không hiểu được đâu!
- Con hiểu chứ!
Diệp Lăng Phi nói,
- Quyền lực sẽ khiến cho một người đánh mất lý trí, sẽ khiến cho một người trở nên điên cuồng, đó là mị lực của quyền lực. Con cũng từng cho rằng con có thể trờ thành chúa tể thế giới, đến cuối cùng, con mới ý thức được rằng chúa tể thế giới cái khỉ gì đều không quan trọng bằng có một người vợ yêu mình, có những người bạn quan tâm đến mình. Đây chính là quan niệm của con, con có thể buông bỏ cuộc sống ở nước ngoài, có thể buông bỏ quyền lực, quay về nước sống cuộc sống của người bình thường, hoàn toàn là vì con cảm thấy thân tình còn quan trọng hơn quyền lực!
- Đó là vì con đã trải qua rồi, con mới nói như vậy. Tiểu Diệp, cha đã nói quá nhiều rồi!
Chu Hồng Sâm không nói thêm gì nữa, cất bước đi về phía chiếc xe của mình, Diệp Lăng Phi thở dài, nói với Chu Hồng Sâm:
- Chu thị trưởng, nếu tương lai ông thật sự không còn đường lùi nữa, ông không cần phải tuyệt vọng, tôi sẽ lại giúp ông lần nữa!
- Nhạc phụ, cha đã nói không có chuyện đó, vậy con cũng không truy hỏi nữa, con tin tưởng những gì cha nói!
Câu này của Diệp Lăng Phi chẳng khác gì tát vào mặt Chu Hồng Sâm, Diệp Lăng Phi rõ ràng đã nhìn thấy chiếc xe đó, nói cách khác, trong lòng Diệp Lăng Phi cũng biết có chuyện gì. Chu Hồng Sâm sao có thể không nhìn thấu điểm ấy chứ, trong lòng ông ta hừ lạnh nghĩ: "Thằng nhóc này, cậu còn giở trò đó với tôi, cậu thực sự nghĩ tôi không nghe ra được gì sao?". Trong lòng Chu Hồng Sâm cũng hiểu, nhưng ngoài miệng ông ta lại nói:
- Tiểu Diệp, con bận thì cứ đi trước đi, cha còn phải về tỉnh thành nữa!
Chu Hồng Sâm nói như vậy đã tỏ ý muốn rời đi, Diệp Lăng Phi nghe câu này của Chu Hồng Sâm, lông mày nhăn lại, nói:
- Nhạc phụ, bây giờ cha phải quay về tỉnh thành sao?
Chu Hồng Sâm khẽ gật đầu, nói:
- Cha còn có việc ở tình thành, phải về xử lý. Cha thấy tình hình của Hân Mính bây giờ rất tốt, không cần cha phải lo lắng, có chuyện gì chúng ta có thể gọi điện thoại liên lạc. ta Cha không cần phải lo lắng tình hình ở đây nữa, đương nhiên không cần phải ở lại, huống chi mẹ của Hân Mính đã ở lại chăm sóc cho Hân Mính rồi, cha phải về giải quyết công chuyện thì tốt hơn!
Diệp Lăng Phi thật sự không ngờ lúc Chu Hồng Sâm nói chuyện với mình lại tỏ ra hùng hồn như vậy, con gái ông ta sắp sinh rồi, Chu Hồng Sâm vẫn muốn quay trở lại tỉnh thành để làm việc. Bản ý của Diệp Lăng Phi là muốn Chu Hồng Sâm đến thành phố Vọng Hải, nhân lúc Chu Hồng Sâm còn đang ở thành phố Vọng Hải, Diệp Lăng Phi có thể hảo hảo tâm sự với Chu Hồng Sâm, xem có thể giúp đỡ Chu Hồng Sâm thế nào. Diệp Lăng Phi cho rằng, Chu Hồng Sâm bây giờ đã lún quá sâu rồi, phải mau chóng thoát ra thì tốt hơn. Nhưng điều khiến Diệp Lăng Phi không thể tưởng được là, ngày hôm qua Chu Hồng Sâm vừa mới đến thành phố Vọng Hải, sáng hôm nay đã định đi rồi!
- Nhạc phụ, cha có thể suy nghĩ lại được không?
Diệp Lăng Phi cho điếu thuốc vào trong miệng, lại hút một hơi, khi Diệp Lăng Phi bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng, chỉ thấy Chu Hồng Sâm lắc lắc đầu, nói:
- Cha nghĩ mình không cần phải ở lại chỗ này nữa. Những gì cần nói cha đã nói với Hân Mính rồi, nếu có chuyện gì thì có thể điện thoại liên hệ, đến khi nào Hân Mính sinh con, tất nhiên là cha sẽ đến!
Chu Hồng Sâm nói đến đây thì bổ sung thêm,
- Hân Mính là con gái bảo bối của cha, tất nhiên là cha phải quan tâm đến Hân Mính rồi, những chuyện đó không cần con phải nói với cha
Lúc Chu Hồng Sâm nói những lời giọng điệu của ông ta có vẻ không kiên nhẫn. Trong lòng Diệp Lăng Phi cũng hiểu, Chu Hồng Sâm cho rằng, Diệp Lăng Phi là con rể của ông ta, không có quyền gì để khoa chân múa tay chỉ bảo ông ta, ông ta muốn làm như thế nào, còn chưa tới lượt Diệp Lăng Phi dạy bảo. Nếu như Chu Hồng Sâm không phải là cha của Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi cũng chẳng thèm quản chuyện này đâu. Chuyện đã đến nước này rồi, Diệp Lăng Phi cũng không có ý định vòng vo với Chu Hồng Sâm nữa, có lẽ là nên nói thẳng ra thì tốt hơn. Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây, hắn liền nói với Chu Hồng Sâm:
- Nhạc phụ, những chuyện đó quả thật con không có tư cách để quản cha, cha có về thăm Hân Mính hay không, đó là chuyện của cha, con cũng không thể cưỡng cầu được. Con chỉ muốn nhắc nhở cha nên tránh xa vòng tròn quyền lực, căn cứ theo hiểu biết của con, đã có tin đồn về cha ở tỉnh thành rồi đấy. Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, nếu nhạc phụ không biết chừng mực, nếu không rất dễ bị…!
Diệp Lăng Phi không nói tiếp đoạn sau, nhưng Chu Hồng Sâm đã cau mày, sắc mặt của ông ta cũng trở nên khó coi, ông ta ném điếu thuốc đang hút dở xuống đất, đổi thành tư thế thường ngày của một quan chức lãnh đạo, nói với Diệp Lăng Phi:
- Tiểu Diệp, chuyện chính trị không đơn giản như con tưởng tượng đâu, không phải nói rời khỏi chính trường là có thể rời khỏi được. Cha tự nhận mình là quan thanh liêm, nhưng dù sao cha cũng là thị trưởng, không ít người ghen tỵ với cha, có một số tin đồn cũng là bình thường, cha không cảm thấy có gì không ổn cả, chỉ cần cha làm việc đường đường chính chính, cha không sợ bất kỳ lời chỉ trích nào của người khác. Tiểu Diệp, chuyện này con không cần quan tâm, trong lòng cha biết rõ mà!
- Nhạc phụ, con là đang nhắc nhở cha!
Diệp Lăng Phi đã nói đến nước này rồi, hắn đành phải nói toạc ra,
- Lúc con đến tỉnh thành đã biết được một số chuyện của cha, sở dĩ con không nói ra, chỉ là vì không muốn để cho Hân Mính vì chuyện của cha mà lo lắng. Nhưng mà, nhạc phụ đại nhân, cha có nghĩ tới nhạc mẫu và Hân Mính không, nếu bọn họ biết được cha có tình nhân ở bên ngoài, hơn nữa còn vì người phụ nữ đó mà dùng quyền lực của cha để giúp cô ta, bọn họ sẽ nghĩ thế nào. Nhạc phụ, đừng hỏi làm sao mà con biết được, con tin rằng cha cũng biết một chút về lai lịch của con, nếu con muốn điều tra chuyện của thì không khó khăn gì cả!
Chu Hồng Sâm nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, không hề tỏ ra sợ hãi chút nào, ông ta liếc nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi ngược lại:
- Tiểu Diệp, chẳng lẽ con không như vậy sao?
Câu hỏi vặn của Chu Hồng Sâm khiến cho Diệp Lăng Phi á khẩu không trả lời được, Diệp Lăng Phi không ngờ Chu Hồng Sâm lại hỏi ngược lại mình, đúng vậy, về chuyện này thì mình không có tư cách để nói người khác. Diệp Lăng Phi lặng im không nói gì, Chu Hồng Sâm thì ngược lại, ông ta nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Tiểu Diệp, chính vì cha biết được một chút về lai lịch của con, cha mới cố ý phân rõ giới hạn với con, đương nhiên con biết cha là người làm quan, mà những gì con trải qua trong quá khứ đối với cha mà nói, đó chính là những “phốt” trong lý lịch. Năm đó, cha gả Hân Mính cho con, chỉ vì Hân Mính thích con, yêu con, cho nên, cha mới hy sinh như vậy. Tiểu Diệp, có mấy lời cha giữ mãi trong lòng, bây giờ cha cần phải nói ra, nếu con thực sự muốn tốt cho Hân Mính thì con nên rời khỏi Hân Mính, chẳng lẽ con cho rằng con thật sư có thể mang lại hạnh phúc cho Hân Mính sao? Con nói cha không ở lại bên cạnh Hân Mính, vậy còn con, người làm chồng sắp làm cha như con có ở bên cạnh Hân Mính không?
Chu Hồng Sâm nói những lời này khiến Diệp Lăng Phi càng không biết nói gì nữa, Diệp Lăng Phi không bao giờ nghĩ Chu Hồng Sâm lại nói những lời như vậy, nhưng Diệp Lăng Phi lại không thê không thừa nhận, Chu Hồng Sâm nói không sai, những gì hắn đã trải qua trong quá khứ quả thật là vết nhơ không thể nào lau được. Chu Hồng Sâm mâu thuẫn với hắn không phải là không có đạo lý, chỉ có điều, thứ mà Diệp Lăng Phi cân nhắc không phải là chuyện Chu Hồng Sâm coi hắn là tỳ vết trong lý lịch làm quan, hắn suy nghĩ đến câu nói cuối cùng của Chu Hồng Sâm. Có thể Chu Hồng Sâm nói vậy rất tàn khốc, nhưng lại là sự thật không thể chối cãi, hắn làm chồng mà lại không ở bên cạnh vợ mình, như vậy còn nói gì đến hạnh phúc nữa? Diệp Lăng Phi không nói gì cả, hắn hút thuốc với sự bực bội. Chu Hồng Sâm hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tiểu Diệp, con là một người thông minh, có mấy lời không cần cha phải nói quá rõ ràng, thật ra thì hai người chúng ta không ai can thiệp đến ai, đó là kết quả tốt nhất. Cha không nhờ con làm chuyện gì, con cũng không yêu cầu cha làm gì, nếu như không có Hân Mính, có lẽ hai chúng ta đã không hề quen biết nhau!
Chu Hồng Sâm nói rất nặng, nhưng không thể phủ nhận, những điều này đều là sự thật. Một lúc lâu sau, Diệp Lăng Phi mới ngẩng đầu lên, nói:
- Nhạc phụ, con thật sưk không ngờ cha lại nghĩ như vậy, nếu cha nghĩ rằng con đang can thiệp vào chuyện của cha, con cũng không nói nữa. Đúng như cha nói, nếu giữa hai chúng ta không có Hân Mính làm sợi dây liên kết, nhai chúng ta chắc sẽ không quen biết nhau. Nhạc phụ, con gọi một tiếng nhạc phụ, con xin nói một câu cuối cùng, tránh xa Tưởng gia, nếu cha rất cần tiền., con có thể cho cha!
- Thứ cha cần là quyền lực!
Lần này Chu Hồng Sâm càng nói trực tiếp hơn, ông ta nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Cha muốn có quyền lực, con có thể cho cha quyền lực sao? Tiền tài so với quyền lực thì quyền lực quan trọng hơn, cha muốn trở thành người nằm quyền lực khiến tất cả người Trung Quốc phải biết tới, con cho rằng những thứ đó chỉ bằng tiền có thể mua được sao? Cha nói cho con biết nhé, ở Trung Quốc nay, có tiền không bằng có quyền, chỉ cần trong tay con có quyền, thì cái gì cũng có, đây chính là điều cha muốn nói với con. Tiểu Diệp, con vẫn còn quá trẻ, con không hiểu được đâu!
- Con hiểu chứ!
Diệp Lăng Phi nói,
- Quyền lực sẽ khiến cho một người đánh mất lý trí, sẽ khiến cho một người trở nên điên cuồng, đó là mị lực của quyền lực. Con cũng từng cho rằng con có thể trờ thành chúa tể thế giới, đến cuối cùng, con mới ý thức được rằng chúa tể thế giới cái khỉ gì đều không quan trọng bằng có một người vợ yêu mình, có những người bạn quan tâm đến mình. Đây chính là quan niệm của con, con có thể buông bỏ cuộc sống ở nước ngoài, có thể buông bỏ quyền lực, quay về nước sống cuộc sống của người bình thường, hoàn toàn là vì con cảm thấy thân tình còn quan trọng hơn quyền lực!
- Đó là vì con đã trải qua rồi, con mới nói như vậy. Tiểu Diệp, cha đã nói quá nhiều rồi!
Chu Hồng Sâm không nói thêm gì nữa, cất bước đi về phía chiếc xe của mình, Diệp Lăng Phi thở dài, nói với Chu Hồng Sâm:
- Chu thị trưởng, nếu tương lai ông thật sự không còn đường lùi nữa, ông không cần phải tuyệt vọng, tôi sẽ lại giúp ông lần nữa!