Diệp Lăng Phi luôn miệng nói những câu khiêu khích, khiến cho tâm tình Trần Ngọc Đình phải xao động, gương mặt kiều diễm của cô đã đỏ bừng cả lên, hơi thở cũng trở nên dồn dập, tỏ vẻ rất rất chờ mong. Diệp Lăng Phi không chút khách khí ôm Trần Ngọc Đình đi vào trong phòng ngủ, cửa phòng bị Diệp Lăng Phi dùng chân đóng lại, sau đó là những tiếng thở dốc nặng nề của hắn, cùng với đó là những tiếng rên rỉ mê hồn của Trần Ngọc Đình......................
Thái Tiểu Ngọc dừng xe bên cạnh một cây cầu ở vùng ngoại thành, trời đã tối rồi, ở đây chỉ lác đác có anh đèn. Thái Tiểu Ngọc đẩy cửa xe bước. Mộ Văn nhìn Thái Tiểu Ngọc với vẻ khó hiểu, nói:
- Tiểu Tam Nhi, sao cô lại dừng xe vậy?
- Tiểu Cửu ở đây!
Thái Tiểu Ngọc tựa người vào thân xe, tay phải cầm một điếu thuốc lá, sau khi châm lửa, Thái Tiểu Ngọc lấy điện thoại ra, gọi cho Tiểu Cửu. Trong lúc Thái Tiểu Ngọc gọi điện thoại, Mộ Văn cũng cởi dây an toàn ra, từ trên xe bước xuống, cô đi đến bên cạnh Thái Tiểu Ngọc, nghe Thái Tiểu Ngọc nói chuyện với Tiểu Cửu.
- Tiểu Cửu, em đến rồi, bây giờ anh đến đi!
Sau khi nói một câu ngắn gọn như vậy, Thái Tiểu Ngọc dập máy, cô ta cho điếu thuốc vào miệng hút. Mộ Văn cầm lấy túi xách của mình, đứng cạnh Thái Tiểu Ngọc. Mộ Văn liếc mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh, không nhìn được hỏi:
- Tiểu Ngọc, chẳng lẽ các cô sống ở đây sao?
- Không phải vậy!
Thái Tiểu Ngọc bỏ điếu thuốc lá ra khỏi miệng, không hề nhìn Mộ Văn, mà đang hướng về nơi có ánh sáng ở cách đó không xa. Đó là ánh đèn của một căn nhà nhỏ ở vùng ngoại thành, còn có thể nghe thấy văng vẳng tiếng chó sủa. Thái Tiểu Ngọc chỉ nói không phải vậy rồi lặng thinh không nói gì nữa, cô ta lại giơ tay lên, lần này không đưa thuốc lá lên hút, mà giơ tay lên rồi dừng đột ngột ném điếu thuốc lá xuống đất. Cô ta trầm tư một lát, bỗng nhiên nói với Mộ Văn:
- Mộ Văn, chúng ta là bạn khi còn rất nhỏ, tôi luôn muốn được gặp chị, nhưng chị không biết gì về tôi cả, chị có biết tôi làm cái gì không?
Mộ Văn cười cười, nói:
- Tiểu Ngọc, tất nhiên là tôi biết rồi, chính vì tôi đã điều tra thân phận của cô, tôi mới bắt đầu hoài nghi thân phận cô, cho rằng cô là bạn của tôi hồi bé. Nếu không thì làm sao tôi có thể tìm được cô, tìm được Tiểu Cửu chứ. Thiên Dương đã chết rồi, bốn người chúng ta khi xưa giờ chỉ còn lại ba người, tôi hi vọng sau này chúng ta có thể sống thật tốt!
Thái Tiểu Ngọc liếc nhìn Mộ Văn, cô ta khẽ lắc đầu, nói:
- Mộ Văn, chị thật sự tin rằng chúng ta có thể sống tốt sao?
- Tất nhiên rồi, có vấn đề gì chứ?
Mộ Văn nhìn vào mắt Thái Tiểu Ngọc, cô vô ý thức đặt tay lên túi xách, ánh mắt Mộ Văn nhìn chằm chằm vào Thái Tiểu Ngọc, câu nói vừa rồi của Thái Tiểu Ngọc đã khiến cho Mộ Văn cảm thấy nguy hiểm. Cô không biết vì sao Thái Tiểu Ngọc lại đột nhiên nói như vậy với mình. Mộ Văn nghĩ tới những gì Diệp Lăng Phi từng nói với cô ta trong điện thoại, đã bao năm nay chưa gặp nhau, cô không biết Thái Tiểu Ngọc rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì, càng không thể biết Thái Tiểu Ngọc đã trở thành người thế nào, cho nên, có lẽ nên đề phòng Thái Tiểu Ngọc. Lúc ấy Mộ Văn không để ý tới lời nhắc nhở đó, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy chột dạ, bất giác nhớ lại những gì Diệp Lăng Phi nói với cô. Thái Tiểu Ngọc thấy Mộ Văn phản ứng như vậy, cô ta chỉ nở nụ cười nhạt, nhẹ nhàng nói:
- Mộ Văn, túi xách của chị rất đẹp, nhưng mà nó cũng không có tác dụng gì đâu. Súng ngắn chị để trong đó không có cơ hội lấy ra đâu, có thể chị không biết, ở trong bán kính 20 mét, Tiểu Cửu có thể bách phát bách trúng, không ai có thể tránh thoát được. Tiểu Cửu trời sinh chính là một tay thiện xạ, sự hiện hữu của cậu ta chính là để cho mọi người biết cái gì gọi là tay súng thần!
Cùng với những lời của Thái Tiểu Ngọc, chợt nghe thấy tiếng bước chân lạo xạo, Tiểu Cửu xuất hiện từ trong bóng tối. Tiểu Cửu trong tay không hề có súng, cậu ta cứ như vậy mà đi tới. Thái Tiểu Ngọc thấy Tiểu Cửu tay không tấc sắt, cô ta lại cười nhạt, nói:
- Vừa nãy tôi quên nói, Tiểu Cửu không muốn bắn cô, nhưng mà, tôi lại có thể!
Thái Tiểu Ngọc nói đến đây, bỗng nhiên giơ tay phải lên, khẩu súng cô ta đã nắm trong tay từ trước, họng súng đen ngòm kề sát vào huyệt Thái Dương của Mộ Văn.
- Mộ Văn, thực sự xin lỗi, có một số việc không phải tôi muốn làm. Tôi không hi vọng chị đến thành phố Vọng Hải, càng không mong muốn chị gặp tôi, lần đầu tiên nhìn thấy chị, tôi đã biết chị chính là bạn hồi nhỏ của tôi, đây là một loại cảm giác rất mãnh liệt, không cần nói, tôi vẫn có thể cảm giác được. Nhưng mà, tôi lại không muốn làm quen với chị, bởi vì tôi biết rõ chị đến thành phố Vọng Hải là vì nhiệm vụ, những năm qua, những gì tôi và Tiểu Cửu đã đủ để bị phán tử hình rồi, chúng tôi trộm bảo vật, giết người, mà chị thì lại là cảnh sát. Chúng tôi và chị không thể nào là bạn, vĩnh viễn sẽ không trở thành bạn được, tôi không thể không tiêu diệt chị!
- Tiểu Ngọc, buông cô ấy ra!
Tiểu Cửu giơ súng lên nhắm vào huyệt Thái Dương của Thái Tiểu Ngọc. Thái Tiểu ngọc không hề động đậy, thậm chí cô ta còn không hề nhìn về phía Tiểu Cửu, cô ta thản nhiên nói:
- Tiểu Cửu, em biết là gọi điện thoại cho cô ấy, anh nhắc nhở cô ấy không nên đến gặp em, nhưng mà, anh đã nghĩ kỹ chưa, nếu anh làm như vậy chẳng phải là sẽ có lỗi với cha. Chẳng lẽ anh không sợ cha sẽ trừng phạt anh sao?
Mãi cho đến lúc này Mộ Văn mới biết cuộc điện thoại cảnh cáo thần bí đó là do Tiểu Cửu gọi. Tiểu Cửu gọi điện thoại cho cô mục đích là không muốn để Mộ Văn tới, như vậy thì sẽ không có xung đột với Thái Tiểu Ngọc. Nhưng Mộ Văn lại hiểu lầm ý của Tiểu Cửu, không để lời cảnh báo của Tiểu Cửu vào trong lòng, cứ như vậy mà tới gặp Thái Tiểu Ngọc. Mộ Văn nhìn về phía Tiểu Cửu, chỉ nhìn thấy ở trên trán Tiểu Cửu có một vết sẹo, đó là vì Tiểu Cửu bảo vệ Mộ Văn nên mới bị thương, đã nhiều năm như vậy rồi, vết sẹo đó vẫn không biến mất. Mộ Văn nhớ lại lúc còn bé, Tiểu Cửu chính là tay sai của bọn họ. Từ trước đến giờ Mộ Văn không hề coi trọng Tiểu Cửu, trong mắt cô chỉ có Mộ Thiên Dương, người đàn ông có khí chất làm lãnh đạo. Về phần Tiểu Cửu nhỏ bé yếu đuối cô chưa từng để trong lòng, bây giờ nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Cửu, cô vẫn có thể nhớ được tướng mạo Tiểu Cửu khi còn bé. Tiểu Cửu không nhìn về phía Mộ Văn, tay phải cậu ta nắm chặt lấy khẩu súng, nói:
- Tiểu Ngọc, anh mặc kệ Thái Duyệt nghĩ như thế nào, cũng mặc kệ ông ta có định giết anh hay không, anh chỉ biết là anh không thể trơ mắt nhìn cô ấy chết trước mặt anh được, anh không muốn chúng ta vất vả lắm mới gặp lại nhau cuối cùng thì lại thành kẻ thù người chết ta sống thế này. Anh đã từng nói với em, anh rất muốn gặp Mộ Văn, rất muốn gặp Mộ Thiên Dương, anh rất hoài niệm quãng thời gian trước đây, đó chính là suy nghĩ của anh, chẳng phải em cũng như vậy sao? Tiểu Ngọc, em cũng nghĩ như vậy, chẳng lẽ không đúng sao? Em cũng rất nhớ quãng thời gian trước đây, đúng không?
- Em ư? Không hề, em không nhớ chút nào hết, lúc đó em rất hận Mộ Văn, vì sao cô ta có thể ở chung với Mộ Thiên Dương, vì sao em lại phải làm tay sai cho bọn họ?
Khi Thái Tiểu Ngọc nói những lời này, tay cô ta khẽ run lên, nói:
- Trong lòng em rất hận cô ta, là cô ta cướp đi tất cả những thứ vốn phải thuộc về em. Tiểu Cửu, bây giờ em hỏi anh, giữa em và cô ta, rốt cuộc anh chọn ai?
- Lựa chọn cả hai!
Giọng nói Tiểu Cửu tràn đầy kiên định, cậu ta nói:
- Từ nhỏ anh đã là trẻ mồ côi, anh có thể sống sót, vốn đã là kỳ tích, anh chưa từng nghĩ tới chuyện có người đối xử tốt với anh. Cả em và Mộ Văn đều đối xử với anh rất tốt, anh biết rõ lúc đó Mộ Văn thích lừa anh, anh biết là mình bị lừa, nhưng anh vẫn thực hiện, bởi vì như thế thì Mộ Văn sẽ cao hứng. Tiểu Ngọc, em cũng vậy, bao năm qua anh cũng biết là em lửa dối anh, nhưng anh giả bộ như không biết, bởi vì anh muốn thấy em vui vẻ. Cả hai là những người quan trọng nhất trong cuộc đời anh, thứ anh cần là những người bạn, nếu như bảo anh lựa chọn thì anh sẽ lựa chọn cả hai người!
Tiểu Cửu không hề run tay, cậu ta nắm chắc khẩu súng, đột nhiên cao giọng:
- Nhưng mà, nếu như em thật sự bắt anh phải lựa chọn, anh sẽ bắn chết em, sau đó lạbắn chết cả lão già Thái Duyệt khốn kiếp kia, là hắn khiến anh thành ra như bây giờ, anh không muốn tiếp tục như vậy nữa. Sau khi giết Thái Duyệt rồi anh sẽ đi cùng với em, không để em phải cô đơn một mình!
- Đồ ngốc!
Thái Tiểu Ngọc khẽ thốt lên những lời này, cô ta để khẩu súng xuống, nhẹ nhàng nói:
- Cho dù giết em, anh cũng không cần phải chết, đây là do em tự tìm!
Thái Tiểu Ngọc ném khẩu súng cho Mộ Văn, nói:
- Mộ Văn, bây giờ chị làm chủ, chị có thể giết chết tôi!
Mộ Văn cầm lấy khẩu súng, nhìn thoáng qua, nói:
- Không có đạn!
Thái Tiểu Ngọc dừng xe bên cạnh một cây cầu ở vùng ngoại thành, trời đã tối rồi, ở đây chỉ lác đác có anh đèn. Thái Tiểu Ngọc đẩy cửa xe bước. Mộ Văn nhìn Thái Tiểu Ngọc với vẻ khó hiểu, nói:
- Tiểu Tam Nhi, sao cô lại dừng xe vậy?
- Tiểu Cửu ở đây!
Thái Tiểu Ngọc tựa người vào thân xe, tay phải cầm một điếu thuốc lá, sau khi châm lửa, Thái Tiểu Ngọc lấy điện thoại ra, gọi cho Tiểu Cửu. Trong lúc Thái Tiểu Ngọc gọi điện thoại, Mộ Văn cũng cởi dây an toàn ra, từ trên xe bước xuống, cô đi đến bên cạnh Thái Tiểu Ngọc, nghe Thái Tiểu Ngọc nói chuyện với Tiểu Cửu.
- Tiểu Cửu, em đến rồi, bây giờ anh đến đi!
Sau khi nói một câu ngắn gọn như vậy, Thái Tiểu Ngọc dập máy, cô ta cho điếu thuốc vào miệng hút. Mộ Văn cầm lấy túi xách của mình, đứng cạnh Thái Tiểu Ngọc. Mộ Văn liếc mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh, không nhìn được hỏi:
- Tiểu Ngọc, chẳng lẽ các cô sống ở đây sao?
- Không phải vậy!
Thái Tiểu Ngọc bỏ điếu thuốc lá ra khỏi miệng, không hề nhìn Mộ Văn, mà đang hướng về nơi có ánh sáng ở cách đó không xa. Đó là ánh đèn của một căn nhà nhỏ ở vùng ngoại thành, còn có thể nghe thấy văng vẳng tiếng chó sủa. Thái Tiểu Ngọc chỉ nói không phải vậy rồi lặng thinh không nói gì nữa, cô ta lại giơ tay lên, lần này không đưa thuốc lá lên hút, mà giơ tay lên rồi dừng đột ngột ném điếu thuốc lá xuống đất. Cô ta trầm tư một lát, bỗng nhiên nói với Mộ Văn:
- Mộ Văn, chúng ta là bạn khi còn rất nhỏ, tôi luôn muốn được gặp chị, nhưng chị không biết gì về tôi cả, chị có biết tôi làm cái gì không?
Mộ Văn cười cười, nói:
- Tiểu Ngọc, tất nhiên là tôi biết rồi, chính vì tôi đã điều tra thân phận của cô, tôi mới bắt đầu hoài nghi thân phận cô, cho rằng cô là bạn của tôi hồi bé. Nếu không thì làm sao tôi có thể tìm được cô, tìm được Tiểu Cửu chứ. Thiên Dương đã chết rồi, bốn người chúng ta khi xưa giờ chỉ còn lại ba người, tôi hi vọng sau này chúng ta có thể sống thật tốt!
Thái Tiểu Ngọc liếc nhìn Mộ Văn, cô ta khẽ lắc đầu, nói:
- Mộ Văn, chị thật sự tin rằng chúng ta có thể sống tốt sao?
- Tất nhiên rồi, có vấn đề gì chứ?
Mộ Văn nhìn vào mắt Thái Tiểu Ngọc, cô vô ý thức đặt tay lên túi xách, ánh mắt Mộ Văn nhìn chằm chằm vào Thái Tiểu Ngọc, câu nói vừa rồi của Thái Tiểu Ngọc đã khiến cho Mộ Văn cảm thấy nguy hiểm. Cô không biết vì sao Thái Tiểu Ngọc lại đột nhiên nói như vậy với mình. Mộ Văn nghĩ tới những gì Diệp Lăng Phi từng nói với cô ta trong điện thoại, đã bao năm nay chưa gặp nhau, cô không biết Thái Tiểu Ngọc rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì, càng không thể biết Thái Tiểu Ngọc đã trở thành người thế nào, cho nên, có lẽ nên đề phòng Thái Tiểu Ngọc. Lúc ấy Mộ Văn không để ý tới lời nhắc nhở đó, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy chột dạ, bất giác nhớ lại những gì Diệp Lăng Phi nói với cô. Thái Tiểu Ngọc thấy Mộ Văn phản ứng như vậy, cô ta chỉ nở nụ cười nhạt, nhẹ nhàng nói:
- Mộ Văn, túi xách của chị rất đẹp, nhưng mà nó cũng không có tác dụng gì đâu. Súng ngắn chị để trong đó không có cơ hội lấy ra đâu, có thể chị không biết, ở trong bán kính 20 mét, Tiểu Cửu có thể bách phát bách trúng, không ai có thể tránh thoát được. Tiểu Cửu trời sinh chính là một tay thiện xạ, sự hiện hữu của cậu ta chính là để cho mọi người biết cái gì gọi là tay súng thần!
Cùng với những lời của Thái Tiểu Ngọc, chợt nghe thấy tiếng bước chân lạo xạo, Tiểu Cửu xuất hiện từ trong bóng tối. Tiểu Cửu trong tay không hề có súng, cậu ta cứ như vậy mà đi tới. Thái Tiểu Ngọc thấy Tiểu Cửu tay không tấc sắt, cô ta lại cười nhạt, nói:
- Vừa nãy tôi quên nói, Tiểu Cửu không muốn bắn cô, nhưng mà, tôi lại có thể!
Thái Tiểu Ngọc nói đến đây, bỗng nhiên giơ tay phải lên, khẩu súng cô ta đã nắm trong tay từ trước, họng súng đen ngòm kề sát vào huyệt Thái Dương của Mộ Văn.
- Mộ Văn, thực sự xin lỗi, có một số việc không phải tôi muốn làm. Tôi không hi vọng chị đến thành phố Vọng Hải, càng không mong muốn chị gặp tôi, lần đầu tiên nhìn thấy chị, tôi đã biết chị chính là bạn hồi nhỏ của tôi, đây là một loại cảm giác rất mãnh liệt, không cần nói, tôi vẫn có thể cảm giác được. Nhưng mà, tôi lại không muốn làm quen với chị, bởi vì tôi biết rõ chị đến thành phố Vọng Hải là vì nhiệm vụ, những năm qua, những gì tôi và Tiểu Cửu đã đủ để bị phán tử hình rồi, chúng tôi trộm bảo vật, giết người, mà chị thì lại là cảnh sát. Chúng tôi và chị không thể nào là bạn, vĩnh viễn sẽ không trở thành bạn được, tôi không thể không tiêu diệt chị!
- Tiểu Ngọc, buông cô ấy ra!
Tiểu Cửu giơ súng lên nhắm vào huyệt Thái Dương của Thái Tiểu Ngọc. Thái Tiểu ngọc không hề động đậy, thậm chí cô ta còn không hề nhìn về phía Tiểu Cửu, cô ta thản nhiên nói:
- Tiểu Cửu, em biết là gọi điện thoại cho cô ấy, anh nhắc nhở cô ấy không nên đến gặp em, nhưng mà, anh đã nghĩ kỹ chưa, nếu anh làm như vậy chẳng phải là sẽ có lỗi với cha. Chẳng lẽ anh không sợ cha sẽ trừng phạt anh sao?
Mãi cho đến lúc này Mộ Văn mới biết cuộc điện thoại cảnh cáo thần bí đó là do Tiểu Cửu gọi. Tiểu Cửu gọi điện thoại cho cô mục đích là không muốn để Mộ Văn tới, như vậy thì sẽ không có xung đột với Thái Tiểu Ngọc. Nhưng Mộ Văn lại hiểu lầm ý của Tiểu Cửu, không để lời cảnh báo của Tiểu Cửu vào trong lòng, cứ như vậy mà tới gặp Thái Tiểu Ngọc. Mộ Văn nhìn về phía Tiểu Cửu, chỉ nhìn thấy ở trên trán Tiểu Cửu có một vết sẹo, đó là vì Tiểu Cửu bảo vệ Mộ Văn nên mới bị thương, đã nhiều năm như vậy rồi, vết sẹo đó vẫn không biến mất. Mộ Văn nhớ lại lúc còn bé, Tiểu Cửu chính là tay sai của bọn họ. Từ trước đến giờ Mộ Văn không hề coi trọng Tiểu Cửu, trong mắt cô chỉ có Mộ Thiên Dương, người đàn ông có khí chất làm lãnh đạo. Về phần Tiểu Cửu nhỏ bé yếu đuối cô chưa từng để trong lòng, bây giờ nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Cửu, cô vẫn có thể nhớ được tướng mạo Tiểu Cửu khi còn bé. Tiểu Cửu không nhìn về phía Mộ Văn, tay phải cậu ta nắm chặt lấy khẩu súng, nói:
- Tiểu Ngọc, anh mặc kệ Thái Duyệt nghĩ như thế nào, cũng mặc kệ ông ta có định giết anh hay không, anh chỉ biết là anh không thể trơ mắt nhìn cô ấy chết trước mặt anh được, anh không muốn chúng ta vất vả lắm mới gặp lại nhau cuối cùng thì lại thành kẻ thù người chết ta sống thế này. Anh đã từng nói với em, anh rất muốn gặp Mộ Văn, rất muốn gặp Mộ Thiên Dương, anh rất hoài niệm quãng thời gian trước đây, đó chính là suy nghĩ của anh, chẳng phải em cũng như vậy sao? Tiểu Ngọc, em cũng nghĩ như vậy, chẳng lẽ không đúng sao? Em cũng rất nhớ quãng thời gian trước đây, đúng không?
- Em ư? Không hề, em không nhớ chút nào hết, lúc đó em rất hận Mộ Văn, vì sao cô ta có thể ở chung với Mộ Thiên Dương, vì sao em lại phải làm tay sai cho bọn họ?
Khi Thái Tiểu Ngọc nói những lời này, tay cô ta khẽ run lên, nói:
- Trong lòng em rất hận cô ta, là cô ta cướp đi tất cả những thứ vốn phải thuộc về em. Tiểu Cửu, bây giờ em hỏi anh, giữa em và cô ta, rốt cuộc anh chọn ai?
- Lựa chọn cả hai!
Giọng nói Tiểu Cửu tràn đầy kiên định, cậu ta nói:
- Từ nhỏ anh đã là trẻ mồ côi, anh có thể sống sót, vốn đã là kỳ tích, anh chưa từng nghĩ tới chuyện có người đối xử tốt với anh. Cả em và Mộ Văn đều đối xử với anh rất tốt, anh biết rõ lúc đó Mộ Văn thích lừa anh, anh biết là mình bị lừa, nhưng anh vẫn thực hiện, bởi vì như thế thì Mộ Văn sẽ cao hứng. Tiểu Ngọc, em cũng vậy, bao năm qua anh cũng biết là em lửa dối anh, nhưng anh giả bộ như không biết, bởi vì anh muốn thấy em vui vẻ. Cả hai là những người quan trọng nhất trong cuộc đời anh, thứ anh cần là những người bạn, nếu như bảo anh lựa chọn thì anh sẽ lựa chọn cả hai người!
Tiểu Cửu không hề run tay, cậu ta nắm chắc khẩu súng, đột nhiên cao giọng:
- Nhưng mà, nếu như em thật sự bắt anh phải lựa chọn, anh sẽ bắn chết em, sau đó lạbắn chết cả lão già Thái Duyệt khốn kiếp kia, là hắn khiến anh thành ra như bây giờ, anh không muốn tiếp tục như vậy nữa. Sau khi giết Thái Duyệt rồi anh sẽ đi cùng với em, không để em phải cô đơn một mình!
- Đồ ngốc!
Thái Tiểu Ngọc khẽ thốt lên những lời này, cô ta để khẩu súng xuống, nhẹ nhàng nói:
- Cho dù giết em, anh cũng không cần phải chết, đây là do em tự tìm!
Thái Tiểu Ngọc ném khẩu súng cho Mộ Văn, nói:
- Mộ Văn, bây giờ chị làm chủ, chị có thể giết chết tôi!
Mộ Văn cầm lấy khẩu súng, nhìn thoáng qua, nói:
- Không có đạn!