Đến tận lúc này, gã kia vẫn không chịu nói, Diệp Lăng Phi không chút do dự kéo lê con dao trên mặt gã kia một đường, sau một đao đó, gã kia đã kêu la thảm thiết. Hắn đâu có thể Diệp Lăng lại làm như vậy, thật sự không hề nương tay. Diệp Lăng Phi lại đưa con dao lên mặt gã, sống dao lạnh buốt, cái lạnh như truyền đến từng dây thần kinh của gã kia, Diệp Lăng Phi khẽ cười, nói:
- Lần này lại thêm một dao ở đây nhé, lát nữa sẽ đến hạ thân của nhà ngươi, ta thực sự rất chờ mong một màn này... À, ta ta lại quên mất một chuyện, ngươi chết, còn có người khác, luôn có người thông mình hơn ngươi, đến lúc đó…!
Diệp Lăng Phi vừa nói ra những lời này, gã lập tức lên tiếng:
- Tôi nói, tôi nói, van anh không nên cắt chỗ đó, tôi xin nói....!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Sớm phải như vậy rồi chứ, ta rất ưa thích tính cách của ngươi, nói đi, nói hết những gì ngươi biết!
Gã đàn ông đó nói hết những gì hắn biết ra, thứ Diệp Lăng Phi quan tâm chính là nơi cất giữ cổ vật của Thái Duyệt. Dựa theo những gì mà gã kia khai, đi đến tầng hai căn phòng bị khóa xa nhất về phía tây, chìa khóa ở trong tay Thái Duyệt, gian phòng dó chỉ có Thái Duyệt mới có thể ra vào. Nhưng chuyện này đối với Diệp Lăng Phi mà nói, cũng không có tác dụng gì, Diệp Lăng Phi nhìn Tôn Hổ, chỉ thấy Tôn Hổ giơ chân lên đạp một cái, "huỵch" một tiếng, cánh cửa đó đã bị đạp ra. Trong căn phòng chỉ có một cái tủ, ngoài ra không có vật dụng trong nhà nào khác. Diệp Lăng Phi và Tôn Hổ hai người đi đến trước cái tủ kia, Tôn Hổ đẩy mạnh, cái tủ bị đẩy sang một bên, lộ ra một cánh cửa khác, cánh cửa đó cũng đã bị khóa, Tôn Hổ cầm lấy khẩu súng lục, bắn vào cái khóa, “bụp” một tiếng, cái khóa đã đứt rời ra. Tôn Hổ kéo cảnh cửa ra, để lộ bậc thang đi xuống bên dưới. Tôn Hổ đi xuống trước, sau khi xác nhận không nguy hiểm, Diệp Lăng Phi mới bước xuống. Đây là tầng hầm có diện tích rất lớn, chỉ thấy trong tầng hầm ngầm có rất nhiều cổ vật, Diệp Lăng Phi không có hứng thú với mấy thứ cổ vật này, hắn chỉ muốn tìm được miếng ngọc bội Cửu Long triều thánh, chỉ có điều, muốn tìm được một miếng ngọc bội trong cả đống cổ vật dễ như vậy sao. Trong lòng Diệp Lăng Phi cũng biết, sau khi Mộ Văn gọi điện thoại cho cấp trên của cô ta thì sẽ nhanh chóng chạy tới đây, hắn cần phải tìm ra thật sớm. Diệp Lăng Phi vẫn cảm thấy không an lòng với Mộ Văn, Mộ Văn chấp hành nhiệm vụ theo mệnh lệnh, Diệp Lăng Phi không biết Mộ Văn có dựa theo mệnh lệnh của cấp trên lấy ngọc bội đi không, Diệp Lăng Phi vẫn phải đề phòng Mộ Văn. Diệp Lăng Phi nghĩ miếng ngọc bội đó rất quan trọng đối với Thái Duyệt, có lẽ là nó được để ở chỗ Thái Duyệt cho rằng là nơi an toàn nhất, Diệp Lăng Phi và Tôn Hổ đi thẳng về phía trước, mới phát hiện ở dưới chân hắn có cái gì đó lồi lên, chỗ đó rất khó phát hiện, nếu không phải Diệp Lăng Phi đi đến đó rồi dừng lại thì sẽ không phát hiện ra được. Tôn Hổ ngồi xổm xuống, chỗ lồi đó là một viên gạch chưa được lát bằng như cái khác, nếu như đã lát bằng hoàn toàn thì cả sàn phòng phẳng lỳ, căn bản không phát hiện ra được. Có thể là lúc đi quá vội vàng, thế cho nên không đặt bằng hoàn toàn viên gạch, do đó khiến cho Diệp Lăng Phi phát hiện ra bí mật ở trong đó. Viên gạch kia được nhấc ra, để lộ ra một cái nút ở bên trong, Tôn Hổ lại ấn cái nút xuống, liền nghe thấy những tiếng “uỳnh uỳnh”, mặt tường phía tây lộ ra một khoảng trống. Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu, hắn thật không ngờ lão già Thái Duyệt này lại bỏ ra không ít công sức, còn làm nhiều cơ quan như vậy, nếu như không phải mình vô tình phát hiện ra viên gạch bị lồi lên đó, hắn tuyệt đối không thể nghĩ ra ở đây còn có cơ quan như vậy. Diệp Lăng Phi đi đến chỗ bức tường, nhìn một chút, phát hiện ra đó là một mật thất được che giấu kỹ càng. Chỉ là, khiến Diệp Lăng Phi phải thất vọng, bên trong không có ngọc bội gì cả, trong mật thất to như vậy, chỉ có một ống đựng quyển (sách hay tranh đóng lại để gấp mở) kiểu xưa, bên ngoài cái ống đựng quyển đó được dán băng dính chằng chịt. Xem ra Thái Duyệt rất quý vật này, nếu không thì Thái Duyệt cũng sẽ không để nó ở trong này. Diệp Lăng Phi cũng không biết vật này là cái gì, nhưng lần này hắn không có thể tìm được ngọc bội, cũng không thể về tay không được. Diệp Lăng Phi thuận tay cầm lấy cái ống đựng quyển đó, gọi Tôn Hổ:
- Chúng ta đi!
Diệp Lăng Phi khôi phục lại nguyên dạng cho cơ quan, hắn và Tôn Hổ hai người theo đường cũ trở lại xe. Diệp Lăng Phi không vội vàng mở cái ống đựng đó ra xem bên trong là cái gì, hắn để nó ở ghế sau, lấy thuốc lá ra, cùng Tôn Hổ hút thuốc ở trong xe. Sau khi hút xong một điếu thuốc, Diệp Lăng Phi mới nói với Tôn Hổ:
- Tôn Hổ, chúng ta quay về đi, nếu như vận khí tốt, trên đường về còn có thể gặp được xe cảnh sát đó!
Tôn Hổ không rõ ý tứ của Diệp Lăng Phi, chuyện này và xe cảnh sát lại có liên quan gì. Chỉ là Tôn Hổ không hỏi, anh ta không hỏi ba cái chuyện này. Diệp Lăng Phi ngồi ở ghế phụ lái, Tôn Hổ lái xe, kỹ thuật rất tốt. Khoảng chừng hai mươi phút sau, bảy tám chiếc xe lái qua trước mặt, Diệp Lăng Phi đảo mắt nhìn những chiếc xe đó, rồi hắn nở nụ cười. Diệp Lăng Phi có thể khẳng định Mộ Văn nhất định đang ngồi trong một chiếc xe trong đoàn xe này. Tốc độ của Mộ Văn chậm hơn rất nhiều so với dự tính của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi còn tưởng rằng Mộ Văn sẽ đến rất sớm, nhưng không ngờ Mộ Văn lại tới trễ như vậy. Diệp Lăng Phi đã tắt máy, đến lúc này, Diệp Lăng Phi mới bật máy lên, vừa mới bật máy lên, hắn thấy tin nhắn nhắc nhớ của Bạch Tình Đình, ngoài ra Mộ Văn cũng đã gọi điện thoại cho hắn. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại, nhìn đồng hồ, đã rạng sáng rồi, lúc này có lẽ Bạch Tình Đình đã đi ngủ. Diệp Lăng Phi vốn không định gọi điện thoại, nhưng hắn lại lo lắng Bạch Tình Đình xảy ra chuyện gì đó. Diệp Lăng Phi cầm di động cân nhắc hồi lâu, mới quyết định gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, nếu không thì Diệp Lăng Phi sẽ cảm thấy không yên tâm. Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, bấm gọi cho Bạch Tình Đình, điện thoại đổ chuông bảy tám hồi, Bạch Tình Đình mới nghe máy.
- Alô? Ai đấy?
Giọng nói của Bạch Tình Đình mơ mơ màng màng, đã rạng sáng rồi, Bạch Tình Đình đang ngủ say, bị cú điện thoại này của Diệp Lăng Phi đánh thức, cô không xem là ai gọi tới, mơ mơ màng màng hỏi.
- Bà xã, là anh đây!
Giọng nói của Diệp Lăng Phi vang lên bên tai Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi nói:
- Vừa nãy anh tắt điện thoại, bây giờ mới bật máy lên, bà xã, em tìm anh có chuyện gì không?
- Không có gì đâu!
Bạch Tình Đình nói với giọng ngái ngủ:
- Ông xã, anh đi ngủ sớm một chút đi, em cũng đi ngủ!
Bạch Tình Đình nói xong để điện thoại xuống, nằm ở trên giường. Trương Lộ Tuyết và Vu Tiêu Tiếu hai người nằm ở hai bên Bạch Tình Đình, giường của Trương Lộ Tuyết rất lớn, nằm ba người cũng không thành vấn đề. Đùi của Vu Tiêu Tiếu gác lên đùi Bạch Tình Đình, tư thế ngủ Vu Tiêu Tiếu rất bất nhã, thích chổng mông lên mà ngủ. Bạch Tình Đình vừa mới nằm xuống không đầy mười giây, bỗng nhiên cô ngồi bật dậy, Vu Tiêu Tiếu đang đặt tay vòng qua ngực bị Bạch Tình Đình làm cho hoảng hồn, cô mơ mơ màng màng hòi:
- Chị, chị làm sao vậy?
- Anh ấy không ngủ ở nhà!
Bạch Tình Đình tỏ vẻ rất khẩn trương, cô nói:
- Chị nghi tôi hôm nay anh ta lại lêu lổng ở bên ngoài rồi!
Bạch Tình Đình vừa nói ra câu này, Vu Tiêu Tiếu lập tức tỉnh táo lại, cô cũng ngồi dậy, lúc ngủ, cô không mặc áo ngực, bộ ngực hình búp măng ngạo nghễ vươn thẳng, Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết đều là con gái, Vu Tiêu Tiếu cũng không có gì phải ngượng ngùng, cô nói:
- Chị, chị hoài nghi anh rể ra ngoài chơi sao?
- Chị còn nghe thấy cả tiếng xe, bây giờ anh ấy vẫn đang ở bên ngoài, em bảo anh ấy có thể làm gì chứ?
Bạch Tình Đình cố gắng hạ thấp giọng, cô lo lắng sẽ đánh thức Trương Lộ Tuyết, nhưng vừa rồi chuông điện thoại đã vang lên hồi lâu, Trương Lộ Tuyết đã sớm tỉnh lại, chỉ là cô còn giả bộ ngủ, không mở mắt ra mà thôi, Trương Lộ Tuyết muốn giả bộ nằm ngủ, nhưng không giả bộ được nữa, cô đưa tay bật đèn ngủ đầu giường, ngọn đèn phát ra ánh sáng êm dịu, Trương Lộ Tuyết cũng ngồi dậy, nói:
- Tình Đình, có phải là cậu lại cả nghĩ rồi không, chắc anh ấy không đi ra ngoài lêu lổng đâu!
Trương Lộ Tuyết nói tới đây, bỗng nhiên nghĩ tới Trịnh Khả Nhạc, hình như hai ngày nay Trịnh Khả Nhạc luôn miệng lẩm bầm muốn làm cho Diệp Lăng Phi phải tốn kém, Trương Lộ Tuyết không để trong lòng, nhưng sau khi Bạch Tình Đình nói như vậy, Trương Lộ Tuyết nghĩ tới Trịnh Khả Nhạc. Chỉ là Trương Lộ Tuyết không nói ra suy nghĩ trong lòng mình, chỉ an ủi:
- Tình Đình, theo mình nói không chừng anh ấy đi uống rượu với bạn rồi, đàn ông mà, đi ra ngoài chơi cũng không có gì đáng trách, cậu không cần phải lo lắng như thế!
- Lần này lại thêm một dao ở đây nhé, lát nữa sẽ đến hạ thân của nhà ngươi, ta thực sự rất chờ mong một màn này... À, ta ta lại quên mất một chuyện, ngươi chết, còn có người khác, luôn có người thông mình hơn ngươi, đến lúc đó…!
Diệp Lăng Phi vừa nói ra những lời này, gã lập tức lên tiếng:
- Tôi nói, tôi nói, van anh không nên cắt chỗ đó, tôi xin nói....!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Sớm phải như vậy rồi chứ, ta rất ưa thích tính cách của ngươi, nói đi, nói hết những gì ngươi biết!
Gã đàn ông đó nói hết những gì hắn biết ra, thứ Diệp Lăng Phi quan tâm chính là nơi cất giữ cổ vật của Thái Duyệt. Dựa theo những gì mà gã kia khai, đi đến tầng hai căn phòng bị khóa xa nhất về phía tây, chìa khóa ở trong tay Thái Duyệt, gian phòng dó chỉ có Thái Duyệt mới có thể ra vào. Nhưng chuyện này đối với Diệp Lăng Phi mà nói, cũng không có tác dụng gì, Diệp Lăng Phi nhìn Tôn Hổ, chỉ thấy Tôn Hổ giơ chân lên đạp một cái, "huỵch" một tiếng, cánh cửa đó đã bị đạp ra. Trong căn phòng chỉ có một cái tủ, ngoài ra không có vật dụng trong nhà nào khác. Diệp Lăng Phi và Tôn Hổ hai người đi đến trước cái tủ kia, Tôn Hổ đẩy mạnh, cái tủ bị đẩy sang một bên, lộ ra một cánh cửa khác, cánh cửa đó cũng đã bị khóa, Tôn Hổ cầm lấy khẩu súng lục, bắn vào cái khóa, “bụp” một tiếng, cái khóa đã đứt rời ra. Tôn Hổ kéo cảnh cửa ra, để lộ bậc thang đi xuống bên dưới. Tôn Hổ đi xuống trước, sau khi xác nhận không nguy hiểm, Diệp Lăng Phi mới bước xuống. Đây là tầng hầm có diện tích rất lớn, chỉ thấy trong tầng hầm ngầm có rất nhiều cổ vật, Diệp Lăng Phi không có hứng thú với mấy thứ cổ vật này, hắn chỉ muốn tìm được miếng ngọc bội Cửu Long triều thánh, chỉ có điều, muốn tìm được một miếng ngọc bội trong cả đống cổ vật dễ như vậy sao. Trong lòng Diệp Lăng Phi cũng biết, sau khi Mộ Văn gọi điện thoại cho cấp trên của cô ta thì sẽ nhanh chóng chạy tới đây, hắn cần phải tìm ra thật sớm. Diệp Lăng Phi vẫn cảm thấy không an lòng với Mộ Văn, Mộ Văn chấp hành nhiệm vụ theo mệnh lệnh, Diệp Lăng Phi không biết Mộ Văn có dựa theo mệnh lệnh của cấp trên lấy ngọc bội đi không, Diệp Lăng Phi vẫn phải đề phòng Mộ Văn. Diệp Lăng Phi nghĩ miếng ngọc bội đó rất quan trọng đối với Thái Duyệt, có lẽ là nó được để ở chỗ Thái Duyệt cho rằng là nơi an toàn nhất, Diệp Lăng Phi và Tôn Hổ đi thẳng về phía trước, mới phát hiện ở dưới chân hắn có cái gì đó lồi lên, chỗ đó rất khó phát hiện, nếu không phải Diệp Lăng Phi đi đến đó rồi dừng lại thì sẽ không phát hiện ra được. Tôn Hổ ngồi xổm xuống, chỗ lồi đó là một viên gạch chưa được lát bằng như cái khác, nếu như đã lát bằng hoàn toàn thì cả sàn phòng phẳng lỳ, căn bản không phát hiện ra được. Có thể là lúc đi quá vội vàng, thế cho nên không đặt bằng hoàn toàn viên gạch, do đó khiến cho Diệp Lăng Phi phát hiện ra bí mật ở trong đó. Viên gạch kia được nhấc ra, để lộ ra một cái nút ở bên trong, Tôn Hổ lại ấn cái nút xuống, liền nghe thấy những tiếng “uỳnh uỳnh”, mặt tường phía tây lộ ra một khoảng trống. Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu, hắn thật không ngờ lão già Thái Duyệt này lại bỏ ra không ít công sức, còn làm nhiều cơ quan như vậy, nếu như không phải mình vô tình phát hiện ra viên gạch bị lồi lên đó, hắn tuyệt đối không thể nghĩ ra ở đây còn có cơ quan như vậy. Diệp Lăng Phi đi đến chỗ bức tường, nhìn một chút, phát hiện ra đó là một mật thất được che giấu kỹ càng. Chỉ là, khiến Diệp Lăng Phi phải thất vọng, bên trong không có ngọc bội gì cả, trong mật thất to như vậy, chỉ có một ống đựng quyển (sách hay tranh đóng lại để gấp mở) kiểu xưa, bên ngoài cái ống đựng quyển đó được dán băng dính chằng chịt. Xem ra Thái Duyệt rất quý vật này, nếu không thì Thái Duyệt cũng sẽ không để nó ở trong này. Diệp Lăng Phi cũng không biết vật này là cái gì, nhưng lần này hắn không có thể tìm được ngọc bội, cũng không thể về tay không được. Diệp Lăng Phi thuận tay cầm lấy cái ống đựng quyển đó, gọi Tôn Hổ:
- Chúng ta đi!
Diệp Lăng Phi khôi phục lại nguyên dạng cho cơ quan, hắn và Tôn Hổ hai người theo đường cũ trở lại xe. Diệp Lăng Phi không vội vàng mở cái ống đựng đó ra xem bên trong là cái gì, hắn để nó ở ghế sau, lấy thuốc lá ra, cùng Tôn Hổ hút thuốc ở trong xe. Sau khi hút xong một điếu thuốc, Diệp Lăng Phi mới nói với Tôn Hổ:
- Tôn Hổ, chúng ta quay về đi, nếu như vận khí tốt, trên đường về còn có thể gặp được xe cảnh sát đó!
Tôn Hổ không rõ ý tứ của Diệp Lăng Phi, chuyện này và xe cảnh sát lại có liên quan gì. Chỉ là Tôn Hổ không hỏi, anh ta không hỏi ba cái chuyện này. Diệp Lăng Phi ngồi ở ghế phụ lái, Tôn Hổ lái xe, kỹ thuật rất tốt. Khoảng chừng hai mươi phút sau, bảy tám chiếc xe lái qua trước mặt, Diệp Lăng Phi đảo mắt nhìn những chiếc xe đó, rồi hắn nở nụ cười. Diệp Lăng Phi có thể khẳng định Mộ Văn nhất định đang ngồi trong một chiếc xe trong đoàn xe này. Tốc độ của Mộ Văn chậm hơn rất nhiều so với dự tính của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi còn tưởng rằng Mộ Văn sẽ đến rất sớm, nhưng không ngờ Mộ Văn lại tới trễ như vậy. Diệp Lăng Phi đã tắt máy, đến lúc này, Diệp Lăng Phi mới bật máy lên, vừa mới bật máy lên, hắn thấy tin nhắn nhắc nhớ của Bạch Tình Đình, ngoài ra Mộ Văn cũng đã gọi điện thoại cho hắn. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại, nhìn đồng hồ, đã rạng sáng rồi, lúc này có lẽ Bạch Tình Đình đã đi ngủ. Diệp Lăng Phi vốn không định gọi điện thoại, nhưng hắn lại lo lắng Bạch Tình Đình xảy ra chuyện gì đó. Diệp Lăng Phi cầm di động cân nhắc hồi lâu, mới quyết định gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, nếu không thì Diệp Lăng Phi sẽ cảm thấy không yên tâm. Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, bấm gọi cho Bạch Tình Đình, điện thoại đổ chuông bảy tám hồi, Bạch Tình Đình mới nghe máy.
- Alô? Ai đấy?
Giọng nói của Bạch Tình Đình mơ mơ màng màng, đã rạng sáng rồi, Bạch Tình Đình đang ngủ say, bị cú điện thoại này của Diệp Lăng Phi đánh thức, cô không xem là ai gọi tới, mơ mơ màng màng hỏi.
- Bà xã, là anh đây!
Giọng nói của Diệp Lăng Phi vang lên bên tai Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi nói:
- Vừa nãy anh tắt điện thoại, bây giờ mới bật máy lên, bà xã, em tìm anh có chuyện gì không?
- Không có gì đâu!
Bạch Tình Đình nói với giọng ngái ngủ:
- Ông xã, anh đi ngủ sớm một chút đi, em cũng đi ngủ!
Bạch Tình Đình nói xong để điện thoại xuống, nằm ở trên giường. Trương Lộ Tuyết và Vu Tiêu Tiếu hai người nằm ở hai bên Bạch Tình Đình, giường của Trương Lộ Tuyết rất lớn, nằm ba người cũng không thành vấn đề. Đùi của Vu Tiêu Tiếu gác lên đùi Bạch Tình Đình, tư thế ngủ Vu Tiêu Tiếu rất bất nhã, thích chổng mông lên mà ngủ. Bạch Tình Đình vừa mới nằm xuống không đầy mười giây, bỗng nhiên cô ngồi bật dậy, Vu Tiêu Tiếu đang đặt tay vòng qua ngực bị Bạch Tình Đình làm cho hoảng hồn, cô mơ mơ màng màng hòi:
- Chị, chị làm sao vậy?
- Anh ấy không ngủ ở nhà!
Bạch Tình Đình tỏ vẻ rất khẩn trương, cô nói:
- Chị nghi tôi hôm nay anh ta lại lêu lổng ở bên ngoài rồi!
Bạch Tình Đình vừa nói ra câu này, Vu Tiêu Tiếu lập tức tỉnh táo lại, cô cũng ngồi dậy, lúc ngủ, cô không mặc áo ngực, bộ ngực hình búp măng ngạo nghễ vươn thẳng, Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết đều là con gái, Vu Tiêu Tiếu cũng không có gì phải ngượng ngùng, cô nói:
- Chị, chị hoài nghi anh rể ra ngoài chơi sao?
- Chị còn nghe thấy cả tiếng xe, bây giờ anh ấy vẫn đang ở bên ngoài, em bảo anh ấy có thể làm gì chứ?
Bạch Tình Đình cố gắng hạ thấp giọng, cô lo lắng sẽ đánh thức Trương Lộ Tuyết, nhưng vừa rồi chuông điện thoại đã vang lên hồi lâu, Trương Lộ Tuyết đã sớm tỉnh lại, chỉ là cô còn giả bộ ngủ, không mở mắt ra mà thôi, Trương Lộ Tuyết muốn giả bộ nằm ngủ, nhưng không giả bộ được nữa, cô đưa tay bật đèn ngủ đầu giường, ngọn đèn phát ra ánh sáng êm dịu, Trương Lộ Tuyết cũng ngồi dậy, nói:
- Tình Đình, có phải là cậu lại cả nghĩ rồi không, chắc anh ấy không đi ra ngoài lêu lổng đâu!
Trương Lộ Tuyết nói tới đây, bỗng nhiên nghĩ tới Trịnh Khả Nhạc, hình như hai ngày nay Trịnh Khả Nhạc luôn miệng lẩm bầm muốn làm cho Diệp Lăng Phi phải tốn kém, Trương Lộ Tuyết không để trong lòng, nhưng sau khi Bạch Tình Đình nói như vậy, Trương Lộ Tuyết nghĩ tới Trịnh Khả Nhạc. Chỉ là Trương Lộ Tuyết không nói ra suy nghĩ trong lòng mình, chỉ an ủi:
- Tình Đình, theo mình nói không chừng anh ấy đi uống rượu với bạn rồi, đàn ông mà, đi ra ngoài chơi cũng không có gì đáng trách, cậu không cần phải lo lắng như thế!