Vu Tiêu Tiếu nói xong câu đó, ngay cả chính cô cũng cảm thấy thú vị, bật cười. Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ lắc đầu, hắn không biết phải nói tiếp với Vu Tiêu Tiếu thế nào nữa. Chu Tiểu Linh luôn ở bên cạnh Hân Mính, cô còn chuyên nghiệp hơn cả hộ lý chuyên nghiệp, Chu Hân Mính muốn cái gì không cần phải nói, chỉ cần một ánh mắt, Chu Tiểu Linh đã hiểu ngay, một cô bé thông minh như Chu Tiểu Linh ai mà chẳng yêu thích. Diệp Lăng Phi ôm nhẹ lấy eo Chu Hân Mính, hắn hôn lên môi Chu Hân Mính một cái, sau đó lại gọi Vu Tiêu Tiếu đến, nói:
- Tiêu Tiếu, chẳng phải là em muốn sinh con sao, nhìn xem Hân Mính là biết phải chịu bao nhiêu khổ cực...!
Vu Tiêu Tiếu thè lưỡi, nói:
- Vất vả thật, em không sinh con nữa...!
Vu Tiêu Tiếu nói ra câu này trái lại khiến Chu Hân Mính bật cười, Chu Hân Mính nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, nói:
- Tiêu Tiếu, thật ra thì không khổ cực chút nào đâu, trong lòng em sẽ nghĩ đến người yêu của em, nghĩ đến đứa bé trong bụng là kết tinh tình yêu của em..... Khi em nghĩ đến những chuyện đó, em sẽ không cảm thấy khổ cực nữa, có thể còn cảm thấy rất hạnh phúc, ai ui...!
Chu Hân Mính nói đến đây, bỗng nhiên nhíu mày, Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng hỏi:
- Đứa bé trong bụng lại bắt đầu không an phận rồi hả?
Chu Hân Mính khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Ông xã, em thấy nó đã không thể chờ đợi được nưa, muốn đi ra gặp cha luôn!
- Ừ, nhanh thôi, còn mấy ngày nữa là có thể gặp cha rồi!
Diệp Lăng Phi áp tai lên bụng Chu Hân Mính, nhẹ nhàng nói:
- Con à, đừng đạp nữa, ngoan nào ngoan nào, con sắp được ra ngoài rồi...!
.......................
Mộ Văn dẫn người tới nhà Thái Duyệt, đây là một căn nhà bình thương, không thể tìm được một manh mối có giá trị ở trong nhà. Mộ Văn ngồi trên ghế sô pha trong phòng khác, tay cầm điếu thuốc, ngẫm lại những gì Thái Duyệt nói, Mộ Văn cho rằng, Thái Duyệt không thể nào lừa gạt mình, trừ phi.... Mộ Văn nghĩ tới mấu chốt của sự việc, Mộ Văn thấy Thái Duyệt vẫn không chịu nói thật với mình, cô đứng dậy, ném điếu thuốc lá đang hút dở xuống đất, đi ra ngoài. Trong phòng thẩm vấn của cục cảnh sát, Mộ Văn nhíu mày, trên mặt không hề có bất kỳ cảm xúc gì, lạnh như băng nhìn Thái Duyệt đang ngồi đối diện với mình, nói:
- Thái Duyệt, tốt nhất là ông nên thành khẩn khai báo mọi chuyện với tôi, sự kiên nhẫn của tôi đã cạn rồi. Nếu ông còn tiếp tục dùng những thủ đoạn thấp kém này với tôi, tôi sẽ cho ông biết hậu quả của việc dám giỡn mặt tôi.....!
Thái Duyệt nói:
- Mộ tiểu thư, tôi thật sự không lừa dối cô, tôi đã nói hết mọi chuyện tôi biết cho cô rồi. Mộ tiểu thư, cô phải tin tưởng tôi, tôi thật sự không biết hắn đang ở đâu!
Mộ Văn hừ lạnh, nói:
- Ông nghĩ tôi là con ngốc sao? Ông không nói với tôi cũng không sao, tôi có thể tự đi điều tra, đến lúc đó, ông chuẩn bị nhận tội đi nhé!
Mộ Văn nói xong bèn đứng dậy, nói:
- Ông mua bán cổ vật phi pháp, lần này thì ông chết chắc rồi...!
Thái Duyệt cắn môi, đúng lúc Mộ Văn chuẩn bị rời khỏi phòng, chợt nghe Thái Duyệt nói:
- Tôi nói, tôi xin nói hết tất cả những gì mình biết. Mộ tiểu thư, tôi hi vọng cô có thể giúp tôi một tay, tôi không muốn bị ngồi tù, tôi xin khai hết mọi chuyện....!
Mộ Văn nhìn Thái Duyệt, nói:
- Vậy thì được rồi, tôi đồng ý.....!
Lần này Thái Duyệt không tiếp tục giở thủ đoạn với Mộ Văn, khai ra nơi ở khác của lão, chính là tòa nhà hai tầng kia. Thái Duyệt dẫn Mộ Văn cùng với cảnh sát vũ trang đến đó, khi cảnh sát vũ trang xông vào, phát hiện trong nhà không có một bóng người. Thái Duyệt nói:
- Mộ tiểu thư, thật mà, hắn ở đây, tối hôm qua tôi còn gặp hắn ở đây, có lẽ hắn đi ra ngoài rồi, có lẽ hắn..... hắn rất sẽ mau chóng trở về thôi...!
Mộ Văn nhìn mấy lần, cô ta lắc đầu, nói:
- Hắn sẽ không trở về nữa đâu!
Mộ Văn lại liếc nhìn Thái Duyệt, nói:
- Miếng ngọc bội kia ở đâu?
- Miếng ngọc bội nào?
Thái Duyệt hỏi.
- Cửu Long triều thánh!
Mộ Văn nói,
- Chẳng lẽ còn cần tôi phải nói cụ thể sao?
Thái Duyệt vừa nghe Mộ Văn nhắc đến Cửu Long triều thánh, lão vô ý thức nói:
- Vật đó là của tôi, không ai có thể cướp đi, vật đó là của tôi...!
Mộ Văn lắc đầu, nói:
- Thái Duyệt, chẳng lẽ bây giờ ôngcòn chưa rõ sao, tôi không muốn cướp miếng ngọc bội đó từ tay ông, mà tôi muốn biết, miếng ngọc bội đó có còn ở trong tay ông nữa không. Nếu như tên K mà ông nói với tôi thật sự là người tôi quen biết, tôi nghĩ miếng ngọc bội đó đã không còn ở chỗ này nữa rồi, hắn đã đạt được thứ mà hắn muốn!
- Chuyện đó sao có thể, ngọc bội nhất định vẫn còn ở đây!
Thái Duyệt nói,
- Không ai có thể lấy đi đồ đạc của tôi.....!
Nhưng trên thực tế miếng ngọc bội đó đã mất rồi, Mộ Văn đoánkhông sai, mục đích thực sự của K chính là Cửu Long triều thánh. Thái Duyệt thoáng cái ngồi co quắp dưới đất, nói:
- Tôi bị lừa rồi, Cửu Long triều thánh, đó là ngọc bội của tôi!
Mộ Văn không để ý đến Thái Duyệt, cô ta đi ra bên ngoài biệt thự, cầm điện thoại, gọi cho Diệp Lăng Phi.
- Diệp Lăng Phi, Cửu Long triều thánh biến mất rồi!
Mộ Văn nói xong lấy một điếu thuốc lá ra, hút một hơi, trong điện thoại vang lên tiếng cười của Diệp Lăng Phi, hắn nói:
- Chuyện này tôi quả thật không ngờ đến, chẳng lẽ là do K làm sao?
- Chính là hắn!
Mộ Văn nói,
- Trừ hắn ra, tôi thật sự không nghĩ ra còn có ai có thể lấy được Cửu Long triều thánh!
- Như vậy xem ra, K, thôi có lẽ tôi nên gọi hắn là Mộ Thiên Dương, có quan hệ rất sâu với Chu Ngọc Địch!
Diệp Lăng Phi nói,
- Mộ Văn, có lẽ cô cũng biết sau lưng Chu Ngọc Địch có một tổ chức rất cường đại, tổ chức đó nổi tiếng về việc thu mua buôn bán các cổ vật từ khắp mọi nơi trên thế giới, giả thuyết, từ trước đến giờ, số cổ vật mà Thái Duyệt lấy được đều bị K đưa đến cho tổ chức đó, vậy K là một thành viên của tổ chức. Hơn nữa tổ chức này rất hùng mạnh, tôi tin rằng bất luận một đặc công nào cũng không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của nó, sẽ ra sức vì tổ chức này. Mộ Thiên Dương cũng là như vậy, hắn tạo ra hiện trường giả chết, để cho người khác nghĩ rằng hắn đã chết, hắn có thể dùng một thân phận khác để vụng trộm kiếm tiền....!
Mộ Văn lại rít một hơi thuốc, ở trong lòng Mộ Văn, cô đã tán thành với suy luận này của Diệp Lăng Phi, ít nhất là từ các dấu vết hiện giờ Mộ Thiên Dương rất có thể còn chưa chết, hơn nữa K chính là Mộ Thiên Dương, suy đoán này đang dần dần được chứng thực. Tuy trong lòng Mộ Văn không mong muốn đó là sự thực, nhưng tất cả những chuyện xảy ra trước mắt lại khiến cho Mộ Văn không thể không tin tưởng đó là sự thật.
- Diệp Lăng Phi, vậy anh bảo bây giờ tôi phải làm gì đây?
Hiện giờ Mộ Văn cảm thấy mình không biết phải làm sao, thậm chí còn không biết mình có nên đi bắt Mộ Thiên Dương không. Trong lòng của cô rất lo lắng, nếu thật sự là Mộ Thiên Dương, vậy thì khi hắn bị bắt, nhất định sẽ bị trừng trị, thậm chí còn có thể bị phán tử hình, đó là điều Mộ Văn không muốn nhìn thấy. Trong lòng Mộ Văn cực kỳ mâu thuẫn, cô không có chủ ý gì, vì thế mới hỏi Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Mộ Văn, chẳng lẽ vấn đề này còn cần tôi phải trả lời sao, thật ra thì, trong lòng cô biết rõ phải làm gì hơn người khác cô, chỉ có điều, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý cho chuyện này, cô không dám đối mặt với nó. Mộ Văn, sớm muộn gì thì cô cũng phải đối mặt thôi, tôi cho rằng, ngươi có thể hạ thủ lưu tình với Mộ Thiên Dương, nhưng Mộ Thiên Dương sẽ không hạ thủ lưu tình với cô đâu, cô thấy nó có buồn cười không?
Mộ Văn mở miệng, vừa định nói chuyện, bỗng nhiên, cô nghe thấy trong biệt thự vang lên giọng nói của một người đàn ông:
- Có bom, mau rút lui!
Mộ Văn sửng sốt, cô ta gần như phản ứng theo bản năng, lăn một vòng, rồi cố gắng chạy càng xa càng tốt, ngay sau đó, chợt nghe thấy “uỳnh” một tiếng, ngôi biệt thự đó phát nổ. Mộ Văn bị áp lực của vụ nổ đẩy bay ra xa, cô nằm sóng soài trên mặt đất, trên người phủ một lớp tro bụi. Vất vả lắm Mộ Văn mới có thể ngẩng đầu lên, thấy tầng hai của ngôi biệt thự đã nổ tung, uy lực của quả bom thật sự quá lớn, nếu Mộ Văn ở bên trong biệt thự, cô nhất định sẽ bị nổ chết ngay tại chỗ. Mộ Văn hít vào một hơi lạnh, điện thoại trong tay cô vang lên giọng nói của Diệp Lăng Phi:
- Mộ Văn, hình như tôi nghe thấy có tiếng gì đó phát nổ, chẳng lẽ ở chỗ cô xảy ra chuyện bất thường sao?
- Đúng vậy!
Mộ Văn nói,
- Bên tôi vừa có bom nổ, Diệp Lăng Phi, những gì anh nói không sai, nếu K thật sự là Mộ Thiên Dương, anh ta đã không còn cảm tình gì với tôi, chỉ muốn lấy mạng tôi thôi. Tôi không thể dễ dàng bỏ qua cho anh ta như vậy được, muốn thoát khỏi tay tôi à, không có cửa đâu nha!
Mộ Văn dập máy, cô ta đứng dậy, trong lòng Mộ Văn biết bây giờ mình phải làm gì, thông qua cách nào để bắt Mộ Thiên Dương.
- Tiêu Tiếu, chẳng phải là em muốn sinh con sao, nhìn xem Hân Mính là biết phải chịu bao nhiêu khổ cực...!
Vu Tiêu Tiếu thè lưỡi, nói:
- Vất vả thật, em không sinh con nữa...!
Vu Tiêu Tiếu nói ra câu này trái lại khiến Chu Hân Mính bật cười, Chu Hân Mính nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, nói:
- Tiêu Tiếu, thật ra thì không khổ cực chút nào đâu, trong lòng em sẽ nghĩ đến người yêu của em, nghĩ đến đứa bé trong bụng là kết tinh tình yêu của em..... Khi em nghĩ đến những chuyện đó, em sẽ không cảm thấy khổ cực nữa, có thể còn cảm thấy rất hạnh phúc, ai ui...!
Chu Hân Mính nói đến đây, bỗng nhiên nhíu mày, Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng hỏi:
- Đứa bé trong bụng lại bắt đầu không an phận rồi hả?
Chu Hân Mính khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Ông xã, em thấy nó đã không thể chờ đợi được nưa, muốn đi ra gặp cha luôn!
- Ừ, nhanh thôi, còn mấy ngày nữa là có thể gặp cha rồi!
Diệp Lăng Phi áp tai lên bụng Chu Hân Mính, nhẹ nhàng nói:
- Con à, đừng đạp nữa, ngoan nào ngoan nào, con sắp được ra ngoài rồi...!
.......................
Mộ Văn dẫn người tới nhà Thái Duyệt, đây là một căn nhà bình thương, không thể tìm được một manh mối có giá trị ở trong nhà. Mộ Văn ngồi trên ghế sô pha trong phòng khác, tay cầm điếu thuốc, ngẫm lại những gì Thái Duyệt nói, Mộ Văn cho rằng, Thái Duyệt không thể nào lừa gạt mình, trừ phi.... Mộ Văn nghĩ tới mấu chốt của sự việc, Mộ Văn thấy Thái Duyệt vẫn không chịu nói thật với mình, cô đứng dậy, ném điếu thuốc lá đang hút dở xuống đất, đi ra ngoài. Trong phòng thẩm vấn của cục cảnh sát, Mộ Văn nhíu mày, trên mặt không hề có bất kỳ cảm xúc gì, lạnh như băng nhìn Thái Duyệt đang ngồi đối diện với mình, nói:
- Thái Duyệt, tốt nhất là ông nên thành khẩn khai báo mọi chuyện với tôi, sự kiên nhẫn của tôi đã cạn rồi. Nếu ông còn tiếp tục dùng những thủ đoạn thấp kém này với tôi, tôi sẽ cho ông biết hậu quả của việc dám giỡn mặt tôi.....!
Thái Duyệt nói:
- Mộ tiểu thư, tôi thật sự không lừa dối cô, tôi đã nói hết mọi chuyện tôi biết cho cô rồi. Mộ tiểu thư, cô phải tin tưởng tôi, tôi thật sự không biết hắn đang ở đâu!
Mộ Văn hừ lạnh, nói:
- Ông nghĩ tôi là con ngốc sao? Ông không nói với tôi cũng không sao, tôi có thể tự đi điều tra, đến lúc đó, ông chuẩn bị nhận tội đi nhé!
Mộ Văn nói xong bèn đứng dậy, nói:
- Ông mua bán cổ vật phi pháp, lần này thì ông chết chắc rồi...!
Thái Duyệt cắn môi, đúng lúc Mộ Văn chuẩn bị rời khỏi phòng, chợt nghe Thái Duyệt nói:
- Tôi nói, tôi xin nói hết tất cả những gì mình biết. Mộ tiểu thư, tôi hi vọng cô có thể giúp tôi một tay, tôi không muốn bị ngồi tù, tôi xin khai hết mọi chuyện....!
Mộ Văn nhìn Thái Duyệt, nói:
- Vậy thì được rồi, tôi đồng ý.....!
Lần này Thái Duyệt không tiếp tục giở thủ đoạn với Mộ Văn, khai ra nơi ở khác của lão, chính là tòa nhà hai tầng kia. Thái Duyệt dẫn Mộ Văn cùng với cảnh sát vũ trang đến đó, khi cảnh sát vũ trang xông vào, phát hiện trong nhà không có một bóng người. Thái Duyệt nói:
- Mộ tiểu thư, thật mà, hắn ở đây, tối hôm qua tôi còn gặp hắn ở đây, có lẽ hắn đi ra ngoài rồi, có lẽ hắn..... hắn rất sẽ mau chóng trở về thôi...!
Mộ Văn nhìn mấy lần, cô ta lắc đầu, nói:
- Hắn sẽ không trở về nữa đâu!
Mộ Văn lại liếc nhìn Thái Duyệt, nói:
- Miếng ngọc bội kia ở đâu?
- Miếng ngọc bội nào?
Thái Duyệt hỏi.
- Cửu Long triều thánh!
Mộ Văn nói,
- Chẳng lẽ còn cần tôi phải nói cụ thể sao?
Thái Duyệt vừa nghe Mộ Văn nhắc đến Cửu Long triều thánh, lão vô ý thức nói:
- Vật đó là của tôi, không ai có thể cướp đi, vật đó là của tôi...!
Mộ Văn lắc đầu, nói:
- Thái Duyệt, chẳng lẽ bây giờ ôngcòn chưa rõ sao, tôi không muốn cướp miếng ngọc bội đó từ tay ông, mà tôi muốn biết, miếng ngọc bội đó có còn ở trong tay ông nữa không. Nếu như tên K mà ông nói với tôi thật sự là người tôi quen biết, tôi nghĩ miếng ngọc bội đó đã không còn ở chỗ này nữa rồi, hắn đã đạt được thứ mà hắn muốn!
- Chuyện đó sao có thể, ngọc bội nhất định vẫn còn ở đây!
Thái Duyệt nói,
- Không ai có thể lấy đi đồ đạc của tôi.....!
Nhưng trên thực tế miếng ngọc bội đó đã mất rồi, Mộ Văn đoánkhông sai, mục đích thực sự của K chính là Cửu Long triều thánh. Thái Duyệt thoáng cái ngồi co quắp dưới đất, nói:
- Tôi bị lừa rồi, Cửu Long triều thánh, đó là ngọc bội của tôi!
Mộ Văn không để ý đến Thái Duyệt, cô ta đi ra bên ngoài biệt thự, cầm điện thoại, gọi cho Diệp Lăng Phi.
- Diệp Lăng Phi, Cửu Long triều thánh biến mất rồi!
Mộ Văn nói xong lấy một điếu thuốc lá ra, hút một hơi, trong điện thoại vang lên tiếng cười của Diệp Lăng Phi, hắn nói:
- Chuyện này tôi quả thật không ngờ đến, chẳng lẽ là do K làm sao?
- Chính là hắn!
Mộ Văn nói,
- Trừ hắn ra, tôi thật sự không nghĩ ra còn có ai có thể lấy được Cửu Long triều thánh!
- Như vậy xem ra, K, thôi có lẽ tôi nên gọi hắn là Mộ Thiên Dương, có quan hệ rất sâu với Chu Ngọc Địch!
Diệp Lăng Phi nói,
- Mộ Văn, có lẽ cô cũng biết sau lưng Chu Ngọc Địch có một tổ chức rất cường đại, tổ chức đó nổi tiếng về việc thu mua buôn bán các cổ vật từ khắp mọi nơi trên thế giới, giả thuyết, từ trước đến giờ, số cổ vật mà Thái Duyệt lấy được đều bị K đưa đến cho tổ chức đó, vậy K là một thành viên của tổ chức. Hơn nữa tổ chức này rất hùng mạnh, tôi tin rằng bất luận một đặc công nào cũng không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của nó, sẽ ra sức vì tổ chức này. Mộ Thiên Dương cũng là như vậy, hắn tạo ra hiện trường giả chết, để cho người khác nghĩ rằng hắn đã chết, hắn có thể dùng một thân phận khác để vụng trộm kiếm tiền....!
Mộ Văn lại rít một hơi thuốc, ở trong lòng Mộ Văn, cô đã tán thành với suy luận này của Diệp Lăng Phi, ít nhất là từ các dấu vết hiện giờ Mộ Thiên Dương rất có thể còn chưa chết, hơn nữa K chính là Mộ Thiên Dương, suy đoán này đang dần dần được chứng thực. Tuy trong lòng Mộ Văn không mong muốn đó là sự thực, nhưng tất cả những chuyện xảy ra trước mắt lại khiến cho Mộ Văn không thể không tin tưởng đó là sự thật.
- Diệp Lăng Phi, vậy anh bảo bây giờ tôi phải làm gì đây?
Hiện giờ Mộ Văn cảm thấy mình không biết phải làm sao, thậm chí còn không biết mình có nên đi bắt Mộ Thiên Dương không. Trong lòng của cô rất lo lắng, nếu thật sự là Mộ Thiên Dương, vậy thì khi hắn bị bắt, nhất định sẽ bị trừng trị, thậm chí còn có thể bị phán tử hình, đó là điều Mộ Văn không muốn nhìn thấy. Trong lòng Mộ Văn cực kỳ mâu thuẫn, cô không có chủ ý gì, vì thế mới hỏi Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Mộ Văn, chẳng lẽ vấn đề này còn cần tôi phải trả lời sao, thật ra thì, trong lòng cô biết rõ phải làm gì hơn người khác cô, chỉ có điều, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý cho chuyện này, cô không dám đối mặt với nó. Mộ Văn, sớm muộn gì thì cô cũng phải đối mặt thôi, tôi cho rằng, ngươi có thể hạ thủ lưu tình với Mộ Thiên Dương, nhưng Mộ Thiên Dương sẽ không hạ thủ lưu tình với cô đâu, cô thấy nó có buồn cười không?
Mộ Văn mở miệng, vừa định nói chuyện, bỗng nhiên, cô nghe thấy trong biệt thự vang lên giọng nói của một người đàn ông:
- Có bom, mau rút lui!
Mộ Văn sửng sốt, cô ta gần như phản ứng theo bản năng, lăn một vòng, rồi cố gắng chạy càng xa càng tốt, ngay sau đó, chợt nghe thấy “uỳnh” một tiếng, ngôi biệt thự đó phát nổ. Mộ Văn bị áp lực của vụ nổ đẩy bay ra xa, cô nằm sóng soài trên mặt đất, trên người phủ một lớp tro bụi. Vất vả lắm Mộ Văn mới có thể ngẩng đầu lên, thấy tầng hai của ngôi biệt thự đã nổ tung, uy lực của quả bom thật sự quá lớn, nếu Mộ Văn ở bên trong biệt thự, cô nhất định sẽ bị nổ chết ngay tại chỗ. Mộ Văn hít vào một hơi lạnh, điện thoại trong tay cô vang lên giọng nói của Diệp Lăng Phi:
- Mộ Văn, hình như tôi nghe thấy có tiếng gì đó phát nổ, chẳng lẽ ở chỗ cô xảy ra chuyện bất thường sao?
- Đúng vậy!
Mộ Văn nói,
- Bên tôi vừa có bom nổ, Diệp Lăng Phi, những gì anh nói không sai, nếu K thật sự là Mộ Thiên Dương, anh ta đã không còn cảm tình gì với tôi, chỉ muốn lấy mạng tôi thôi. Tôi không thể dễ dàng bỏ qua cho anh ta như vậy được, muốn thoát khỏi tay tôi à, không có cửa đâu nha!
Mộ Văn dập máy, cô ta đứng dậy, trong lòng Mộ Văn biết bây giờ mình phải làm gì, thông qua cách nào để bắt Mộ Thiên Dương.