- Tất nhiên là em không muốn rồi, bởi vì tài sản của nhạc phụ đã chuyển cho em, những cổ phiếu đáng giá của nhạc phụ cũng đã cho em rồi, số tiền gửi ngân hàng của ông ấy cũng không nhiều, em nghĩ là nhạc phụ còn bao nhiêu tiền. Bà xã, có thể em không quan tâm những thứ đó, nhưng Thái Hạo lại không thể không quan tâm. Nếu hắn không tiến vào Bạch gia, hắn không có tư cách để có những thứ đó, thậm chí còn không có tư cách để đố kỵ. Nhưng mà, một khi Thái Hạo tiến vào Bạch gia thì tình hình lại khác, hắn sẽ đố kỵ, nghĩ cách đạt được thật nhiều tài sản cho mình. Tình Đình, cho đến lúc đó, Bạch gia của em sẽ rơi vào cảnh gà chó cũng không được yên!
- Chuyên này..... chuyện này không thể xảy ra đâu!
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói một tràng như vậy, cô bán tín bán nghi, đáp.
Diệp Lăng Phi nói:
- Có tin hay không là tùy em, anh làm như vậy hoàn toàn là để phòng ngừa tình huống như vậy xảy ra!
Bạch Tình Đình cau mày, nói thầm:
- Thật ra thì, ông xã, anh làm như vậy không có gì sai cả, nếu chuyện đó không xảy ra là tốt nhất!
Hiển nhiên Bạch Tình Đình cũng tán thành với đề nghị này của Diệp Lăng Phi cái, Diệp Lăng Phi ôm eo Bạch Tình Đình, cùng Bạch Tình Đình quay trở lại phòng bệnh. Vú Ngô nhìn Thái Hạo nằm trên giường bệnh với ánh mắt đầy quan tâm trìu mến, đây chính là con trai ruột của bà, từ nhỏ, vú Ngô đã không chăm sóc tốt cho Thái Hạo, bây giờ thấy Thái Hạo bị thương thế này, người làm mẹ như bà cảm thấy rất đau khổ. Vú Ngô luôn cho là mình không cần phải tranh giành cái gì cả, chỉ muốn chăm sóc tốt cho Bạch Cảnh Sùng là đủ rồi, nhưng bà nhìn bộ dạng của Thái Hạo nằm trên giường bệnh, lại nhìn dáng vẻ thân mật của Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi, trong lòng cảm giác như bị dao cắt. Bà cảm thấy hận chính mình, nếu như lúc trước mình lo lắng chăm sóc cho nó nhiều hơn, Thái Hạo sẽ không thành ra thế này. Vú Ngô cho rằng tất cả mọi chuyện Thái Hạo gánh chịu đều là vì bà, bà muốn đền bù tổn thất cho Thái Hạo. Vú Ngô quay sang phía Bạch Cảnh Sùng, giờ phút này người đàn ông mà bà yêu cũng đang nhìn Thái Hạo, đó là con trai của hai người họ, trong lòng vú Ngô nhất thời cảm thấy mất thăng bằng. Diệp Lăng Phi không có hảo cảm với Thái Hạo, cũng không muốn ở lại quá lâu trong bệnh viện, hắn đã nhận lời Mộ Văn nên phải dẫn Mộ Văn đến hội sở giải trí Đại Phú Quý, Diệp Lăng Phi chỉ ở lại bệnh viện một lát rồi rời đi. Hắn vừa rời khỏi bệnh viện, lập tức gọi điện thoại cho Mộ Văn, nói với Mộ Văn là sáu giờ tối nay, chờ hắn ở trước cửa hội sở giải trí Đại Phú Quý. Tâm tình Mộ Văn có vẻ rất tệ, từ trong giọng điệu của cô ta khi nói chuyện là có thể nghe ra được.
- Ừ, được rồi...!
Nghe giọng nói hữu khí vô lực của Mộ Văn, Diệp Lăng Phi ngẩn người, hỏi:
- Mộ Văn, chẳng lẽ cô có chuyện gì sao?
- Không có!
Mộ Văn nói,
- Chỉ là tâm tình của tôi không được tốt, Tiểu Cửu, Tiểu Tam Nhi đều rất tôi, tôi đang nói chuyện phiếm với họ, nghĩ đến một số chuyện, trong đó có Mộ Thiên Dương. Diệp Lăng Phi, anh có thể nói cho tôi biết, thời gian thật sự sẽ thay đổi một người sao?
- Mộ Văn, đây chẳng phải là hỏi vớ hỏi vẩn sao?
Diệp Lăng Phi hừ lạnh, nói,
- Thời gian đương nhiên có thể thay đổi một người rồi, tôi chưa bao giờ thấy người nào không thay đổi cả. Ví dụ như cô, bây giờ cô đã là người lớn rồi, chẳng phải thời gian đã thay đổi cô, biến cô từ trẻ con trở thành người lớn sao?
- Hì hì!
Mộ Văn nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì phì cười, tâm tình đang rất tệ của cô đã khá hơn rất nhiều, cô nói:
- Anh đúng là người hài hước, vừa rồi tâm tình của tôi rất tệ, nghĩ đến tất cả những chuyện trong quá khứ, nhưng bây giờ tôi đã khá hơn nhiều rồi. Diệp Lăng Phi, anh có thể dẫn thêm hai người vào hội sở giải trí Đại Phú Quý được không?
- Cô muốn dẫn Thái Tiểu Ngọc và Tiểu Cửu đi cùng sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Tôi biết ngay là sẽ không qua được mắt anh mà, vừa nãy nói chuyện với hai người họ, bọn họ nói họ cũng muốn xem người đó có phải là Mộ Thiên Dương hay không. Dù sao chúng tôi đã lâu không gặp nhau, chúng tôi cũng rất muốn gặp anh ta!
Diệp Lăng Phi nghe giọng điệu của Mộ Văn, giống như là chỉ cần Mộ Văn đi vào hội sở giải trí Đại Phú Quý là có thể tìm được Mộ Thiên Dương không bằng. Diệp Lăng Phi không nói thêm gì nữa, chỉ nhắc:
- Không thành vấn đề, sáu giờ gặp nhé!
Diệp Lăng Phi đã hẹn Mộ Văn là sáu giờ, nhưng hắn lại tới rất muốn, đều là do tắc đuồng, mỗi lần trời mưa đều là như thế này, giao thông luôn rơi vào tình trạng hỗn loạn. Cảnh sát giao thông thành phố được điều động toàn bộ, điều khiển giao thông trên đường, dù như vậy, vẫn thường xuyên xảy ra tắc đường. Không có cách nào, xe nhiều quá, hai năm trước giá xăng rất rẻ, có không ít người mua xe luôn. Về sau giá xăng tăng, nhưng chính phủ lại phụ cấp cho ngành ô tô, giảm giá ô tô xuống, vì thế lại có không ít người mua xe, hơn nữa bây giờ thu nhập tăng cao, người mua xe càng ngày càng nhiều, thế cho nên đến tối, trong các khu nhà toàn là xe, mà ngay cả hai bên đường cũng đỗ đầy xe. Nhiều xe, nhưng mà đường đi thì lại không theo kịp tốc độ của xe, khiến cho giao thông càng thêm hỗn loạn. Đó là bệnh của thành thị, ở các thành phố lớn đều xuất hiện tình trạng như vậy, ví dụ như Bắc Kinh, vừa có mưa tuyết, hơn 140 đường ở Bắc Kinh đều trở nên hỗn loạn, đó là chỗ đáng sợ của loại bệnh này. Diệp Lăng Phi dừng xe lại, ở bên kia Mộ Văn cùng với Tiểu Cửu, Thái Tiểu Ngọc đang đi tới, Thái Tiểu Ngọc kéo tay Tiểu Cửu, tỏ vẻ cực kỳ thân mật. Diệp Lăng Phi xuống xe, trông thấy bộ dạng thân mật của Thái Tiểu Ngọc và Tiểu Cửu, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Chúc mừng hai người....!
Diệp Lăng Phi nói câu chúc mứng khiến cho cả hai người Tiểu Cửu và Thái Tiểu Ngọc đều sửng sốt, Thái Tiểu Ngọc cảm thấy khó hiểu, hỏi:
- Diệp tiên sinh, anh chúc mừng chúng tôi vì chuyện gì?
- Chúc mừng vì quan hệ của hai người đã tiến thêm một bước!
Diệp Lăng Phi liếc nhìn Tiểu Cửu, nói:
- Tôi còn nhớ Tiểu Cửu từng nói là muốn rời thành phố này, lúc đó, từ nét mặt của Tiểu Cửu tôi có thể thấy sự thất vọng với nơi này, nơi này đã từng là giấc mộng của cậu ấy, là nơi mà cậu ấy đặt nhiều kỳ vọng, nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy sự cô đơn và thất vọng về thánh phố này, cậu ấy lựa chọn lặng lẽ rời đi. Nhưng bây giờ thì lại khác, từ nét mặt Tiểu Cửu thấy cậu ấy lại tràn đầy hy vọng, đây chính là chuyện tôi muốn chúc mừng hai người!
Diệp Lăng Phi nói xong thì quay sang phía Mộ Văn, hỏi:
- Mộ Văn, cô thì sao, cô cảm thấy thành phố này thế nào?
- Tôi cho rằng bởi vì có sự hiện hữu của mà thành phố này càng trở nên đáng sợ!
Mộ Văn cười một tràng, khiến cho bầu không khí náo nhiệt hẳn lên, Mộ Văn khoác tay Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp Lăng Phi, tối hôm nay anh là nhân vật chính đó, tôi có thể tìm ra Mộ Thiên Dương hay không, tất cả đều nhờ vào anh!
Diệp Lăng Phi cảm giác được bộ ngực Mộ Văn kề sát cánh tay của hắn lên, mềm mại co dãn, nếu đổi lại là người đàn ông khác, giờ phút này nhất định sẽ cảm thấy hoóc môn nam tính tăng mạnh, nhưng đáng tiếc Diệp Lăng Phi đã tiếp xúc với rất nhiều phụ nữ, là cao thủ ở chốn tình trường, cho dù ngực Mộ Văn có ép sát vào tay Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cũng không có cảm giác gì mấy, hắn chỉ nói với Mộ Văn:
- Mộ Văn, tối hôm nay cô muốn làm gì tôi mặc kệ, nhưng mà, nếu cô để bà xã nhà tôi nhìn thấy chúng ta thế này, vậy cô nhất định phải giải thích rõ ràng, cô nhất định phải nói cho cô ấy biết, cô không phải là tình nhân của tôi!
- Diệp Lăng Phi, đó là chuyện đương nhiên, anh không cần quan tâm!
Mộ Văn cười nói,
- Bây giờ chúng ta có thể đi được rồi chứ?
- Đương nhiên là được!
Diệp Lăng Phi nói.
Mộ Văn khoác tay Diệp Lăng Phi, đi đến cửa ra vào hội sở giải trí Đại Phú Quý. Diệp Lăng Phi chìa thẻ khách quý ra, dựa theo quy định của chỗ này, khách quý đặc thù có thể dẫn hai người bạn đi vào, nhưng hiển nhiên Diệp Lăng Phi dẫn theo nhiều hơn, Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Gọi điện thoại cho quản lý của các anh, anh ta biết rõ nên làm như thế nào!
Thật ra thì cho dù Diệp Lăng Phi không nói như vậy, Trác Việt đã thông qua màn hình giám sát nhìn thấy tình cảnh bên ngoài. Chu Ngọc Địch không ở thành phố Vọng Hải, tất cả mọi chuyện ở đây đều do Trác Việt phụ trách, ngày nào Trác Việt cũng cẩn thận từng li từng tí một, chỉ sợ xảy ra vấn đề. Nhưng khi Trác Việt nhìn thấy Diệp Lăng Phi dẫn theo ba người đi vào, trong lòng Trác Việt khẽ động, theo Trác Việt thấy, Diệp Lăng Phi không có việc gì không lên điện tam bảo, tuyệt đối không phải dẫn bạn đến đây chỉ để chơi. Vừa lúc đó, điện thoại của hắn đổ chuông, Trác Việt nhận điện thoại, nói:
- Tốt, cứ để bọn họ vào đi…. ừ, để bọn họ đến khu A, nhớ kỹ, phái người theo dõi bọn họ thật chặt chẽ, biết chưa?
Sau khi Trác Việt dặn dò xong, hắn để điện thoại xuống, lại nhìn màn hình giám sát, tự hỏi:
- Rốt cuộc Diệp Lăng Phi có chủ ý gì, sao tối nay lại dẫn theo mấy người đến đây nhỉ?
- Chuyên này..... chuyện này không thể xảy ra đâu!
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói một tràng như vậy, cô bán tín bán nghi, đáp.
Diệp Lăng Phi nói:
- Có tin hay không là tùy em, anh làm như vậy hoàn toàn là để phòng ngừa tình huống như vậy xảy ra!
Bạch Tình Đình cau mày, nói thầm:
- Thật ra thì, ông xã, anh làm như vậy không có gì sai cả, nếu chuyện đó không xảy ra là tốt nhất!
Hiển nhiên Bạch Tình Đình cũng tán thành với đề nghị này của Diệp Lăng Phi cái, Diệp Lăng Phi ôm eo Bạch Tình Đình, cùng Bạch Tình Đình quay trở lại phòng bệnh. Vú Ngô nhìn Thái Hạo nằm trên giường bệnh với ánh mắt đầy quan tâm trìu mến, đây chính là con trai ruột của bà, từ nhỏ, vú Ngô đã không chăm sóc tốt cho Thái Hạo, bây giờ thấy Thái Hạo bị thương thế này, người làm mẹ như bà cảm thấy rất đau khổ. Vú Ngô luôn cho là mình không cần phải tranh giành cái gì cả, chỉ muốn chăm sóc tốt cho Bạch Cảnh Sùng là đủ rồi, nhưng bà nhìn bộ dạng của Thái Hạo nằm trên giường bệnh, lại nhìn dáng vẻ thân mật của Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi, trong lòng cảm giác như bị dao cắt. Bà cảm thấy hận chính mình, nếu như lúc trước mình lo lắng chăm sóc cho nó nhiều hơn, Thái Hạo sẽ không thành ra thế này. Vú Ngô cho rằng tất cả mọi chuyện Thái Hạo gánh chịu đều là vì bà, bà muốn đền bù tổn thất cho Thái Hạo. Vú Ngô quay sang phía Bạch Cảnh Sùng, giờ phút này người đàn ông mà bà yêu cũng đang nhìn Thái Hạo, đó là con trai của hai người họ, trong lòng vú Ngô nhất thời cảm thấy mất thăng bằng. Diệp Lăng Phi không có hảo cảm với Thái Hạo, cũng không muốn ở lại quá lâu trong bệnh viện, hắn đã nhận lời Mộ Văn nên phải dẫn Mộ Văn đến hội sở giải trí Đại Phú Quý, Diệp Lăng Phi chỉ ở lại bệnh viện một lát rồi rời đi. Hắn vừa rời khỏi bệnh viện, lập tức gọi điện thoại cho Mộ Văn, nói với Mộ Văn là sáu giờ tối nay, chờ hắn ở trước cửa hội sở giải trí Đại Phú Quý. Tâm tình Mộ Văn có vẻ rất tệ, từ trong giọng điệu của cô ta khi nói chuyện là có thể nghe ra được.
- Ừ, được rồi...!
Nghe giọng nói hữu khí vô lực của Mộ Văn, Diệp Lăng Phi ngẩn người, hỏi:
- Mộ Văn, chẳng lẽ cô có chuyện gì sao?
- Không có!
Mộ Văn nói,
- Chỉ là tâm tình của tôi không được tốt, Tiểu Cửu, Tiểu Tam Nhi đều rất tôi, tôi đang nói chuyện phiếm với họ, nghĩ đến một số chuyện, trong đó có Mộ Thiên Dương. Diệp Lăng Phi, anh có thể nói cho tôi biết, thời gian thật sự sẽ thay đổi một người sao?
- Mộ Văn, đây chẳng phải là hỏi vớ hỏi vẩn sao?
Diệp Lăng Phi hừ lạnh, nói,
- Thời gian đương nhiên có thể thay đổi một người rồi, tôi chưa bao giờ thấy người nào không thay đổi cả. Ví dụ như cô, bây giờ cô đã là người lớn rồi, chẳng phải thời gian đã thay đổi cô, biến cô từ trẻ con trở thành người lớn sao?
- Hì hì!
Mộ Văn nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì phì cười, tâm tình đang rất tệ của cô đã khá hơn rất nhiều, cô nói:
- Anh đúng là người hài hước, vừa rồi tâm tình của tôi rất tệ, nghĩ đến tất cả những chuyện trong quá khứ, nhưng bây giờ tôi đã khá hơn nhiều rồi. Diệp Lăng Phi, anh có thể dẫn thêm hai người vào hội sở giải trí Đại Phú Quý được không?
- Cô muốn dẫn Thái Tiểu Ngọc và Tiểu Cửu đi cùng sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Tôi biết ngay là sẽ không qua được mắt anh mà, vừa nãy nói chuyện với hai người họ, bọn họ nói họ cũng muốn xem người đó có phải là Mộ Thiên Dương hay không. Dù sao chúng tôi đã lâu không gặp nhau, chúng tôi cũng rất muốn gặp anh ta!
Diệp Lăng Phi nghe giọng điệu của Mộ Văn, giống như là chỉ cần Mộ Văn đi vào hội sở giải trí Đại Phú Quý là có thể tìm được Mộ Thiên Dương không bằng. Diệp Lăng Phi không nói thêm gì nữa, chỉ nhắc:
- Không thành vấn đề, sáu giờ gặp nhé!
Diệp Lăng Phi đã hẹn Mộ Văn là sáu giờ, nhưng hắn lại tới rất muốn, đều là do tắc đuồng, mỗi lần trời mưa đều là như thế này, giao thông luôn rơi vào tình trạng hỗn loạn. Cảnh sát giao thông thành phố được điều động toàn bộ, điều khiển giao thông trên đường, dù như vậy, vẫn thường xuyên xảy ra tắc đường. Không có cách nào, xe nhiều quá, hai năm trước giá xăng rất rẻ, có không ít người mua xe luôn. Về sau giá xăng tăng, nhưng chính phủ lại phụ cấp cho ngành ô tô, giảm giá ô tô xuống, vì thế lại có không ít người mua xe, hơn nữa bây giờ thu nhập tăng cao, người mua xe càng ngày càng nhiều, thế cho nên đến tối, trong các khu nhà toàn là xe, mà ngay cả hai bên đường cũng đỗ đầy xe. Nhiều xe, nhưng mà đường đi thì lại không theo kịp tốc độ của xe, khiến cho giao thông càng thêm hỗn loạn. Đó là bệnh của thành thị, ở các thành phố lớn đều xuất hiện tình trạng như vậy, ví dụ như Bắc Kinh, vừa có mưa tuyết, hơn 140 đường ở Bắc Kinh đều trở nên hỗn loạn, đó là chỗ đáng sợ của loại bệnh này. Diệp Lăng Phi dừng xe lại, ở bên kia Mộ Văn cùng với Tiểu Cửu, Thái Tiểu Ngọc đang đi tới, Thái Tiểu Ngọc kéo tay Tiểu Cửu, tỏ vẻ cực kỳ thân mật. Diệp Lăng Phi xuống xe, trông thấy bộ dạng thân mật của Thái Tiểu Ngọc và Tiểu Cửu, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Chúc mừng hai người....!
Diệp Lăng Phi nói câu chúc mứng khiến cho cả hai người Tiểu Cửu và Thái Tiểu Ngọc đều sửng sốt, Thái Tiểu Ngọc cảm thấy khó hiểu, hỏi:
- Diệp tiên sinh, anh chúc mừng chúng tôi vì chuyện gì?
- Chúc mừng vì quan hệ của hai người đã tiến thêm một bước!
Diệp Lăng Phi liếc nhìn Tiểu Cửu, nói:
- Tôi còn nhớ Tiểu Cửu từng nói là muốn rời thành phố này, lúc đó, từ nét mặt của Tiểu Cửu tôi có thể thấy sự thất vọng với nơi này, nơi này đã từng là giấc mộng của cậu ấy, là nơi mà cậu ấy đặt nhiều kỳ vọng, nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy sự cô đơn và thất vọng về thánh phố này, cậu ấy lựa chọn lặng lẽ rời đi. Nhưng bây giờ thì lại khác, từ nét mặt Tiểu Cửu thấy cậu ấy lại tràn đầy hy vọng, đây chính là chuyện tôi muốn chúc mừng hai người!
Diệp Lăng Phi nói xong thì quay sang phía Mộ Văn, hỏi:
- Mộ Văn, cô thì sao, cô cảm thấy thành phố này thế nào?
- Tôi cho rằng bởi vì có sự hiện hữu của mà thành phố này càng trở nên đáng sợ!
Mộ Văn cười một tràng, khiến cho bầu không khí náo nhiệt hẳn lên, Mộ Văn khoác tay Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp Lăng Phi, tối hôm nay anh là nhân vật chính đó, tôi có thể tìm ra Mộ Thiên Dương hay không, tất cả đều nhờ vào anh!
Diệp Lăng Phi cảm giác được bộ ngực Mộ Văn kề sát cánh tay của hắn lên, mềm mại co dãn, nếu đổi lại là người đàn ông khác, giờ phút này nhất định sẽ cảm thấy hoóc môn nam tính tăng mạnh, nhưng đáng tiếc Diệp Lăng Phi đã tiếp xúc với rất nhiều phụ nữ, là cao thủ ở chốn tình trường, cho dù ngực Mộ Văn có ép sát vào tay Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cũng không có cảm giác gì mấy, hắn chỉ nói với Mộ Văn:
- Mộ Văn, tối hôm nay cô muốn làm gì tôi mặc kệ, nhưng mà, nếu cô để bà xã nhà tôi nhìn thấy chúng ta thế này, vậy cô nhất định phải giải thích rõ ràng, cô nhất định phải nói cho cô ấy biết, cô không phải là tình nhân của tôi!
- Diệp Lăng Phi, đó là chuyện đương nhiên, anh không cần quan tâm!
Mộ Văn cười nói,
- Bây giờ chúng ta có thể đi được rồi chứ?
- Đương nhiên là được!
Diệp Lăng Phi nói.
Mộ Văn khoác tay Diệp Lăng Phi, đi đến cửa ra vào hội sở giải trí Đại Phú Quý. Diệp Lăng Phi chìa thẻ khách quý ra, dựa theo quy định của chỗ này, khách quý đặc thù có thể dẫn hai người bạn đi vào, nhưng hiển nhiên Diệp Lăng Phi dẫn theo nhiều hơn, Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Gọi điện thoại cho quản lý của các anh, anh ta biết rõ nên làm như thế nào!
Thật ra thì cho dù Diệp Lăng Phi không nói như vậy, Trác Việt đã thông qua màn hình giám sát nhìn thấy tình cảnh bên ngoài. Chu Ngọc Địch không ở thành phố Vọng Hải, tất cả mọi chuyện ở đây đều do Trác Việt phụ trách, ngày nào Trác Việt cũng cẩn thận từng li từng tí một, chỉ sợ xảy ra vấn đề. Nhưng khi Trác Việt nhìn thấy Diệp Lăng Phi dẫn theo ba người đi vào, trong lòng Trác Việt khẽ động, theo Trác Việt thấy, Diệp Lăng Phi không có việc gì không lên điện tam bảo, tuyệt đối không phải dẫn bạn đến đây chỉ để chơi. Vừa lúc đó, điện thoại của hắn đổ chuông, Trác Việt nhận điện thoại, nói:
- Tốt, cứ để bọn họ vào đi…. ừ, để bọn họ đến khu A, nhớ kỹ, phái người theo dõi bọn họ thật chặt chẽ, biết chưa?
Sau khi Trác Việt dặn dò xong, hắn để điện thoại xuống, lại nhìn màn hình giám sát, tự hỏi:
- Rốt cuộc Diệp Lăng Phi có chủ ý gì, sao tối nay lại dẫn theo mấy người đến đây nhỉ?