Tưởng Á Đông lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tưởng Thiên Dương, lúc anh ta gọi điện thoại đến, Tưởng Thiên Dương và Tùy Vũ vừa mới triền miên xong, Tùy Vũ đang đi tắm, Tưởng Thiên Dương tay cầm thuốc lá, đang nằm hút thuốc ở trên giường, vừa lúc đó, Tưởng Á Đông gọi điện thoại đến. Tưởng Thiên Dương thấy là Tưởng Á Đông gọi tới, hắn nhận điện thoại, nói:
- Đại ca, đã trễ như thế này rồi, có chuyện gì không?
- Thiên Dương, có phải làm em muốn chỉnh Diệp Lăng Phi không?
Tưởng Á Đông nói với giọng giáo huấn nghiêm khắc, Tưởng Á Đông là người đứng đầu thế hệ tiếp theo ở Tưởng gia, anh ta là người kế nghiệp của Tưởng gia, chuyện đó đã trở thành nhận thức chung ở Tưởng gia, hiện giờ Tưởng Á Đông đang đảm nhiệm chức vụ thị trưởng, làm việc rất ổn, đây là đang trải đường cho tương lai của anh ta. Tưởng Á Đông nói chuyện với Tưởng Thiên Dương bằng giọng điệu giáo huấn như vậy cũng không sai, hiện giờ Tưởng Thiên Dương chỉ làm một chức vụ nhỏ ở trong chính phủ, không thể tự mình đảm đương một phương như Tưởng Á Đông. Tưởng Thiên Dương không phủ nhận, nói:
- Em không làm gì cả, lần trước lúc nói chuyện điện thoại với chú Chu, em có nhắc đến Diệp Lăng Phi. Thật ra thì, em cũng không nói hắn thế nào, chỉ nói là cha em và chú không hài lòng với tên Diệp Lăng Phi này, phải dập tắt sự kiêu ngạo của hắn, em chỉ nói như vậy thôi!
Tưởng Á Đông sao có thể tin những lời này của Tưởng Thiên Dương, anh ta nói:
- Thiên Dương, em không cần phải giấu diếm trước mặt anh, trong lòng anh như gương sáng, chẳng lẽ không biết có chuyện gì sao. Lần trước, lúc anh ở Hồng Kông, chẳng phải anh đã nói với em, không thể động đến tay Diệp Lăng Phi này, hắn ta có quan hệ với Bành gia. Bành lão gia tử còn chưa chết, quân quyền còn ở trong tay người ta, em muốn động thủ với Diệp Lăng Phi, đó cũng là gây khó dễ cho Bành lão gia tử, đó không phải chuyện tốt đâu!
Nghe Tưởng Á Đông nói như vậy, Tưởng Thiên Dương mới chậm rãi nói:
- Em chỉ muốn giúp Tiểu Vũ báo thù, cha của Tiểu Vũ chết ở trong tay Diệp Lăng Phi, Tiểu Vũ luôn cảm thấy không vui, em muốn giúp Tiểu Vũ báo thù, nhờ đó mà Tiểu Vũ sẽ trở nên vui vẻ hơn. Em thật sự không có ý gì khác, không ngờ trong chuyện này lại có nhiều vấn đề như vậy!
- Không nói cha của Tùy Vũ có chết ở trong tay Diệp Lăng Phi không, chỉ riêng chuyện cha của cô ta Tùy Trường Hồng bị tình nghi tham ô đúng là sự thật, quan hệ giữa chúng ta và Tùy Trường Hồng vốn không sâu, càng không nói đến giao tình, không cần phải đem Tùy Trường Hồng liên lụy đến Tưởng gia chúng ta. Về phần Tùy Vũ, bởi vì đó là sự lựa chọn của em, anh cũng không tiện nói nhiều, nhưng Thiên Dương à, em phải nhớ kỹ, hôn nhân tương lai của em nhất định phải vì Tưởng gia phục vụ, anh, em, Nhạc Dương, đều là như vậy, đây là sự thật không thể thay đổi được. Em có thể chơi, nhưng mà không thể làm quá mức!
- Đại ca, trong lòng em hiểu rõ mà!
Tưởng Thiên Dương nói,
- Nhưng mà đại ca à, hôn nhân của anh có liên quan đến quân đội, quân đội là Bành gia, chẳng phải tương lai của anh đã định sẵn là sẽ kết hôn với Bành Hiểu Lộ sao? Bành Hiểu Lộ là đại mỹ nữ, cho dù kết hôn, anh cũng vớ bẫm, còn em thì, híc híc, đối tượng của em bây giờ cũng đã rõ ràng rồi, một con heo mập nặng một trăm sáu mươi cân. Đại ca, nếu anh niệm tình anh em thì chúng ta đổi chỗ cho nhau đi, em theo đuổi Bành Hiểu Lộ, anh kết hôn với con heo đó!
Tưởng Á Đông cười nói:
- Thiên Dương, em cho rằng Bành Hiểu Lộ là một cô gái đơn giản như vậy sao? Anh biết Bành Hiểu Lộ và Diệp Lăng Phi có thiên ti vạn lũ quan hệ, nếu anh cưới Bành Hiểu Lộ, em có thể nhìn thấy một cặp sừng rất lớn trên đầu anh đó. Loại chuyện này tạm thời anh sẽ không làm, nhưng anh phải duy trì quan hệ với Bành Hiểu Lộ, vì tương lai của Tưởng gia anh tình nguyện đội cặp sừng đó, với tư cách người của Tưởng gia, vận mệnh của chúng ta đã sớm được định đoạt, không thể thay đổi được!
- Đại ca, em biết rồi!
Tưởng Thiên Dương nói
- Anh suốt ngày giảng đạo lý lớn với em!
- Thiên Dương, em biết là tốt rồi, việc này dừng ở đây thôi!
Tưởng Á Đông nói.
- Vâng!
Tưởng Thiên Dương đáp.
Tưởng Thiên Dương nằm ở trên giường, Tùy Vũ vừa mới tắm rửa xong từ trong phòng tắm bước ra. Cô ta lên giường, nằm ở bên cạnh Tưởng Thiên Dương, lấy một điếu thuốc, châm lửa hút. Tưởng Thiên Dương do dự, đắn đo không biết có nên nói chuyện này với Tùy Vũ không, Tùy Vũ cũng nhìn ra Tưởng Thiên Dương có tâm sự, cô ta bèn hỏi:
- Thiên Dương, có phải là đã xảy ra chuyện gì không?
Tưởng Thiên Dương chần chừ một lát rồi nói:
- Tiểu Vũ, vừa rồi đại ca của anh gọi điện thoại cho anh mắng cho một trận, ý anh ấy là bây giờ không thể động đến Diệp Lăng Phi, trong chuyện này có dính dáng đến rất nhiều vấn đề chính trị. Theo anh thấy thì tạm thời em đừng nghĩ đến chuyện báo thù vội, chờ một thời gian rồi nói sau!
Tùy Vũ nghe xong, cô ta ngồi bật dậy, hỏi:
- Thiên Dương, anh đã sớm đáp ứng em, sao bây giờ lại đổi giọng?
- Không phải là anh muốn đổi giọng, không phải là em không hiểu tình hình hiện giờ, bây giờ anh phải đứng chắc chân trong chính phủ đã, hiện giờ ở Tưởng gia bọn anh lời đại ca anh nói là có trọng lượng nhất, anh nói chuyện không có phân lượng. Bây giờ anh phải có đủ vốn liếng chính trị thì mới có thể có tiếng nói ở Tưởng gia, Tiểu Vũ, em hiểu rồi chứ?
Tùy Vũ khẽ gật đầu, nói:
- Tất nhiên là em hiểu, Thiên Dương, anh nói rất đúng, anh phải có đầy đủ vốn liếng chính trị thì mới có tiếng nói, dựa theo vị trí của anh bây giờ, chừng nào thì mới có thể có đủ vốn liếng chính trị đây?
- Chuyện đó thì...!
Tưởng Thiên Dương nói,
- Anh cũng đang suy nghĩ về chuyện đó!
- Em đã nghĩ tới rồi!
Tùy Vũ trong miệng cười nói,
- Có lẽ anh nên làm những chuyện lớn, ví dụ như là chuyện di dời đang khiến chính quyền thành phố đau đầu, anh có thể đi làm những chuyện mà người khác không dám làm, những chuyện mà người khác không làm được, anh cũng có thể xử lý. Nếu anh thành công, vậy coi như là đó là vốn liếng chính trị của anh, nếu anh không thành công, chuyện đó cũng không liên quan gì mấy đến anh, tối đa chỉ là do anh còn non kinh nghiệm, dựa vào thế lực của Tưởng gia các anh, muốn tìm kẻ chết thay còn không dễ dàng sao?
Tưởng Thiên Dương nghe đến đó, lông mày giãn ra, nói:
- Tùy Vũ, em nói đúng, tại sao anh lại không nghĩ đến chuyện này nhỉ, muốn có được tiếng nói ở Tưởng gia, anh phải hung ác một chút!
- Thiên Dương, đừng quên chuyện anh đã hứa với em, chờ sau khi anh có tiếng nói ở Tưởng gia đạt, anh nhất định phải báo thù giúp em. Với tư cách trao đổi, em sẽ trợ giúp anh nhanh chóng có tiếng nói ở Tưởng gia. Đừng tưởng rằng em là con gái nên không hiểu gì cả, đôi khi, phụ nữ còn độc ác hơn cả đàn ông!
Tưởng Thiên Dương kéo Tùy Vũ vào trong lòng, nói:
- Tiểu Vũ, cái gì mà trao đổi chứ, giữa chúng ta mà còn phải như vậy sao? Nếu em thật sự có thể giúp anh trên chính trường, anh nhất định sẽ lấy em!
Tùy Vũ nhìn Tưởng Thiên Dương, nói:
- Thiên Dương, trong lòng em hiểu tình cảnh của anh, em không cần gì khác, chỉ cần anh đối xử tốt với em là được rồi!
.......................
Sáng hôm sau Bành Hiểu Lộ gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi, sáng nay cô mới nhận được điện thoại của Tưởng Á Đông, trong điện thoại, Tưởng Á Đông nói Tưởng gia bọn họ không có người đối phó Diệp Lăng Phi, có thể là do người khác làm. Tưởng Á Đông còn cam đoan Tưởng gia bọn họ sẽ không tiếp tục đối phó Diệp Lăng Phi nữa. Bành Hiểu Lộ liền truyền đạt lại lời của Tưởng Á Đông cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vừa mới chạy bộ trở về, sau khi nghe Bành Hiểu Lộ nói như vậy, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Như vậy thì anh có thể yên tâm rồi!
- Anh có ý gì vậy?
Bành Hiểu Lộ hỏi.
- Cái này mà còn phải hỏi sao, đó có nghĩa là người của Tưởng gia sẽ không đối phó với anh nữa!
Diệp Lăng Phi nói,
- Hôm nay anh sẽ dựa theo quy trình pháp luật để đến chỉnh cái tòa soạn báo kia một trận, bất kể là ai âm thầm sai khiến bọn họ, lần này anh sẽ khiến cho tổng biên tập tòa soạn báo mất mấy lớp da. Dám giở trò với anh à, lần này bọn họ thật sự đã vuốt râu hùm rồi!
- Được rồi, sao anh suốt ngày nóng tính như vậy, không thể bớt tức giận được sao, tức giận hại đến thân đấy!
- Anh biết mà!
Diệp Lăng Phi cầm lấy điện thoại, Bạch Tình Đình không ở bên cạnh hắn, hắn nhỏ giọng nói:
- Hiểu Lộ, bao giờ thì em đến thành phố Vọng Hải?
- Anh hỏi để làm gì?
Bành Hiểu Lộ hỏi.
- Tất nhiên là vì nhớ em rồi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Hiểu Lộ, lúc không có em bên cạnh anh cảm thấy rất cô đơn!
- Anh nói nghe ngọt như đường ấy!
Bành Hiểu Lộ cười khanh khách, nói,
- Em sẽ mau chóng quay trở lại thành phố Vọng Hải thôi, à, em đã ghi âm lại những gì anh vừa nói rồi, lát nữa em sẽ gửi cho Tình Đình nghe một chút!
- Đừng mà...!
Khi Diệp Lăng Phi hô lên hai tiếng này, Bành Hiểu Lộ đã dập máy, Diệp Lăng Phi trong lòng bất an, nghĩ thầm: “Cô ấy sẽ không gửi cho Tình Đình chứ, nếu không… nếu không thì mình thảm rồi!”
- Đại ca, đã trễ như thế này rồi, có chuyện gì không?
- Thiên Dương, có phải làm em muốn chỉnh Diệp Lăng Phi không?
Tưởng Á Đông nói với giọng giáo huấn nghiêm khắc, Tưởng Á Đông là người đứng đầu thế hệ tiếp theo ở Tưởng gia, anh ta là người kế nghiệp của Tưởng gia, chuyện đó đã trở thành nhận thức chung ở Tưởng gia, hiện giờ Tưởng Á Đông đang đảm nhiệm chức vụ thị trưởng, làm việc rất ổn, đây là đang trải đường cho tương lai của anh ta. Tưởng Á Đông nói chuyện với Tưởng Thiên Dương bằng giọng điệu giáo huấn như vậy cũng không sai, hiện giờ Tưởng Thiên Dương chỉ làm một chức vụ nhỏ ở trong chính phủ, không thể tự mình đảm đương một phương như Tưởng Á Đông. Tưởng Thiên Dương không phủ nhận, nói:
- Em không làm gì cả, lần trước lúc nói chuyện điện thoại với chú Chu, em có nhắc đến Diệp Lăng Phi. Thật ra thì, em cũng không nói hắn thế nào, chỉ nói là cha em và chú không hài lòng với tên Diệp Lăng Phi này, phải dập tắt sự kiêu ngạo của hắn, em chỉ nói như vậy thôi!
Tưởng Á Đông sao có thể tin những lời này của Tưởng Thiên Dương, anh ta nói:
- Thiên Dương, em không cần phải giấu diếm trước mặt anh, trong lòng anh như gương sáng, chẳng lẽ không biết có chuyện gì sao. Lần trước, lúc anh ở Hồng Kông, chẳng phải anh đã nói với em, không thể động đến tay Diệp Lăng Phi này, hắn ta có quan hệ với Bành gia. Bành lão gia tử còn chưa chết, quân quyền còn ở trong tay người ta, em muốn động thủ với Diệp Lăng Phi, đó cũng là gây khó dễ cho Bành lão gia tử, đó không phải chuyện tốt đâu!
Nghe Tưởng Á Đông nói như vậy, Tưởng Thiên Dương mới chậm rãi nói:
- Em chỉ muốn giúp Tiểu Vũ báo thù, cha của Tiểu Vũ chết ở trong tay Diệp Lăng Phi, Tiểu Vũ luôn cảm thấy không vui, em muốn giúp Tiểu Vũ báo thù, nhờ đó mà Tiểu Vũ sẽ trở nên vui vẻ hơn. Em thật sự không có ý gì khác, không ngờ trong chuyện này lại có nhiều vấn đề như vậy!
- Không nói cha của Tùy Vũ có chết ở trong tay Diệp Lăng Phi không, chỉ riêng chuyện cha của cô ta Tùy Trường Hồng bị tình nghi tham ô đúng là sự thật, quan hệ giữa chúng ta và Tùy Trường Hồng vốn không sâu, càng không nói đến giao tình, không cần phải đem Tùy Trường Hồng liên lụy đến Tưởng gia chúng ta. Về phần Tùy Vũ, bởi vì đó là sự lựa chọn của em, anh cũng không tiện nói nhiều, nhưng Thiên Dương à, em phải nhớ kỹ, hôn nhân tương lai của em nhất định phải vì Tưởng gia phục vụ, anh, em, Nhạc Dương, đều là như vậy, đây là sự thật không thể thay đổi được. Em có thể chơi, nhưng mà không thể làm quá mức!
- Đại ca, trong lòng em hiểu rõ mà!
Tưởng Thiên Dương nói,
- Nhưng mà đại ca à, hôn nhân của anh có liên quan đến quân đội, quân đội là Bành gia, chẳng phải tương lai của anh đã định sẵn là sẽ kết hôn với Bành Hiểu Lộ sao? Bành Hiểu Lộ là đại mỹ nữ, cho dù kết hôn, anh cũng vớ bẫm, còn em thì, híc híc, đối tượng của em bây giờ cũng đã rõ ràng rồi, một con heo mập nặng một trăm sáu mươi cân. Đại ca, nếu anh niệm tình anh em thì chúng ta đổi chỗ cho nhau đi, em theo đuổi Bành Hiểu Lộ, anh kết hôn với con heo đó!
Tưởng Á Đông cười nói:
- Thiên Dương, em cho rằng Bành Hiểu Lộ là một cô gái đơn giản như vậy sao? Anh biết Bành Hiểu Lộ và Diệp Lăng Phi có thiên ti vạn lũ quan hệ, nếu anh cưới Bành Hiểu Lộ, em có thể nhìn thấy một cặp sừng rất lớn trên đầu anh đó. Loại chuyện này tạm thời anh sẽ không làm, nhưng anh phải duy trì quan hệ với Bành Hiểu Lộ, vì tương lai của Tưởng gia anh tình nguyện đội cặp sừng đó, với tư cách người của Tưởng gia, vận mệnh của chúng ta đã sớm được định đoạt, không thể thay đổi được!
- Đại ca, em biết rồi!
Tưởng Thiên Dương nói
- Anh suốt ngày giảng đạo lý lớn với em!
- Thiên Dương, em biết là tốt rồi, việc này dừng ở đây thôi!
Tưởng Á Đông nói.
- Vâng!
Tưởng Thiên Dương đáp.
Tưởng Thiên Dương nằm ở trên giường, Tùy Vũ vừa mới tắm rửa xong từ trong phòng tắm bước ra. Cô ta lên giường, nằm ở bên cạnh Tưởng Thiên Dương, lấy một điếu thuốc, châm lửa hút. Tưởng Thiên Dương do dự, đắn đo không biết có nên nói chuyện này với Tùy Vũ không, Tùy Vũ cũng nhìn ra Tưởng Thiên Dương có tâm sự, cô ta bèn hỏi:
- Thiên Dương, có phải là đã xảy ra chuyện gì không?
Tưởng Thiên Dương chần chừ một lát rồi nói:
- Tiểu Vũ, vừa rồi đại ca của anh gọi điện thoại cho anh mắng cho một trận, ý anh ấy là bây giờ không thể động đến Diệp Lăng Phi, trong chuyện này có dính dáng đến rất nhiều vấn đề chính trị. Theo anh thấy thì tạm thời em đừng nghĩ đến chuyện báo thù vội, chờ một thời gian rồi nói sau!
Tùy Vũ nghe xong, cô ta ngồi bật dậy, hỏi:
- Thiên Dương, anh đã sớm đáp ứng em, sao bây giờ lại đổi giọng?
- Không phải là anh muốn đổi giọng, không phải là em không hiểu tình hình hiện giờ, bây giờ anh phải đứng chắc chân trong chính phủ đã, hiện giờ ở Tưởng gia bọn anh lời đại ca anh nói là có trọng lượng nhất, anh nói chuyện không có phân lượng. Bây giờ anh phải có đủ vốn liếng chính trị thì mới có thể có tiếng nói ở Tưởng gia, Tiểu Vũ, em hiểu rồi chứ?
Tùy Vũ khẽ gật đầu, nói:
- Tất nhiên là em hiểu, Thiên Dương, anh nói rất đúng, anh phải có đầy đủ vốn liếng chính trị thì mới có tiếng nói, dựa theo vị trí của anh bây giờ, chừng nào thì mới có thể có đủ vốn liếng chính trị đây?
- Chuyện đó thì...!
Tưởng Thiên Dương nói,
- Anh cũng đang suy nghĩ về chuyện đó!
- Em đã nghĩ tới rồi!
Tùy Vũ trong miệng cười nói,
- Có lẽ anh nên làm những chuyện lớn, ví dụ như là chuyện di dời đang khiến chính quyền thành phố đau đầu, anh có thể đi làm những chuyện mà người khác không dám làm, những chuyện mà người khác không làm được, anh cũng có thể xử lý. Nếu anh thành công, vậy coi như là đó là vốn liếng chính trị của anh, nếu anh không thành công, chuyện đó cũng không liên quan gì mấy đến anh, tối đa chỉ là do anh còn non kinh nghiệm, dựa vào thế lực của Tưởng gia các anh, muốn tìm kẻ chết thay còn không dễ dàng sao?
Tưởng Thiên Dương nghe đến đó, lông mày giãn ra, nói:
- Tùy Vũ, em nói đúng, tại sao anh lại không nghĩ đến chuyện này nhỉ, muốn có được tiếng nói ở Tưởng gia, anh phải hung ác một chút!
- Thiên Dương, đừng quên chuyện anh đã hứa với em, chờ sau khi anh có tiếng nói ở Tưởng gia đạt, anh nhất định phải báo thù giúp em. Với tư cách trao đổi, em sẽ trợ giúp anh nhanh chóng có tiếng nói ở Tưởng gia. Đừng tưởng rằng em là con gái nên không hiểu gì cả, đôi khi, phụ nữ còn độc ác hơn cả đàn ông!
Tưởng Thiên Dương kéo Tùy Vũ vào trong lòng, nói:
- Tiểu Vũ, cái gì mà trao đổi chứ, giữa chúng ta mà còn phải như vậy sao? Nếu em thật sự có thể giúp anh trên chính trường, anh nhất định sẽ lấy em!
Tùy Vũ nhìn Tưởng Thiên Dương, nói:
- Thiên Dương, trong lòng em hiểu tình cảnh của anh, em không cần gì khác, chỉ cần anh đối xử tốt với em là được rồi!
.......................
Sáng hôm sau Bành Hiểu Lộ gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi, sáng nay cô mới nhận được điện thoại của Tưởng Á Đông, trong điện thoại, Tưởng Á Đông nói Tưởng gia bọn họ không có người đối phó Diệp Lăng Phi, có thể là do người khác làm. Tưởng Á Đông còn cam đoan Tưởng gia bọn họ sẽ không tiếp tục đối phó Diệp Lăng Phi nữa. Bành Hiểu Lộ liền truyền đạt lại lời của Tưởng Á Đông cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vừa mới chạy bộ trở về, sau khi nghe Bành Hiểu Lộ nói như vậy, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Như vậy thì anh có thể yên tâm rồi!
- Anh có ý gì vậy?
Bành Hiểu Lộ hỏi.
- Cái này mà còn phải hỏi sao, đó có nghĩa là người của Tưởng gia sẽ không đối phó với anh nữa!
Diệp Lăng Phi nói,
- Hôm nay anh sẽ dựa theo quy trình pháp luật để đến chỉnh cái tòa soạn báo kia một trận, bất kể là ai âm thầm sai khiến bọn họ, lần này anh sẽ khiến cho tổng biên tập tòa soạn báo mất mấy lớp da. Dám giở trò với anh à, lần này bọn họ thật sự đã vuốt râu hùm rồi!
- Được rồi, sao anh suốt ngày nóng tính như vậy, không thể bớt tức giận được sao, tức giận hại đến thân đấy!
- Anh biết mà!
Diệp Lăng Phi cầm lấy điện thoại, Bạch Tình Đình không ở bên cạnh hắn, hắn nhỏ giọng nói:
- Hiểu Lộ, bao giờ thì em đến thành phố Vọng Hải?
- Anh hỏi để làm gì?
Bành Hiểu Lộ hỏi.
- Tất nhiên là vì nhớ em rồi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Hiểu Lộ, lúc không có em bên cạnh anh cảm thấy rất cô đơn!
- Anh nói nghe ngọt như đường ấy!
Bành Hiểu Lộ cười khanh khách, nói,
- Em sẽ mau chóng quay trở lại thành phố Vọng Hải thôi, à, em đã ghi âm lại những gì anh vừa nói rồi, lát nữa em sẽ gửi cho Tình Đình nghe một chút!
- Đừng mà...!
Khi Diệp Lăng Phi hô lên hai tiếng này, Bành Hiểu Lộ đã dập máy, Diệp Lăng Phi trong lòng bất an, nghĩ thầm: “Cô ấy sẽ không gửi cho Tình Đình chứ, nếu không… nếu không thì mình thảm rồi!”