Lý Khả Hân cười cười, nói:
- Tiểu Uyển, em không cần phải giải thích với bọn chị, trong lòng bọn chị đều hiểu mà. Tiểu Uyển, em cứ để anh ấy nghỉ ngơi ở phòng làm việc của em một lát, em tới rất đúng lúc, chị đang định bàn chuyện sáp nhập công ty với em.....!
Diệp Lăng Phi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, người gọi tới là Dã Thú, Diệp Lăng Phi mơ mơ màng màng mở mắt ra, nghe máy, trong điện thoại vang lên giọng oang oang của Dã Thú, hắn ta nói:
- Lão đại, em đã trở về, ha ha, em được Tuyết Hoa phê chuẩn đặc biệt cho về đấy!
- Tiểu tử thối, về thì cứ về thôi, có cần phải lớn tiếng như vậy không, làm anh điếc hết cả tai!
Diệp Lăng Phi dụi dụi mắt, hắn không biết mình đã ngủ bao lâu, không nhìn thấy Đường Hiểu Uyển ở tròng phòng, Diệp Lăng Phi vươn vai một cái, nói vào trong điện thoại:
- Tuyết Hoa thì sao, bao giờ thì cô ấy về?
- Chờ khi nào cô ấy sắp sinh thì em sẽ về, có lẽ cô ấy thấy em cứ vất vưởng ở chỗ cô ấy mãi đâm lo!
Dã Thú nói,
- Thật ra thì em cũng không làm gì cả, chỉ đi uống rượu tâm sự với người khác. Không biết Tuyết Hoa nghĩ như thế nào, chắc cô ấy thấy em cứ như vậy mãi sợ em gây ra phiền toái gì đó, không muốn tiếp tục thấy em nhàn cư vi bất thiện, vì thế mới đuổi em về Vọng Hải. Lão đại, Dã Lang cũng về rồi, mấy người mình đi đâu uống rượu đi!
- Cậu cứ quyết định đi, anh thì không vấn đề!
Diệp Lăng Phi đứng dậy, tay cầm điện thoại, nói:
- Vừa nãy anh vừa chợp mắt một lát, mấy hôm nay mệt quá, ngủ quên lúc nào không biết. Dã Thú, cậu và Dã Lang chọn địa điểm đi, sau khi quyết định xong thì báo lại cho anh!
- OK!
Dã Thú nói,
- Bây giờ em bàn bạc với Dã Lang, chờ sau khi quyết định xong thì sẽ báo lại cho lão đại!
Dã Thú nói xong thì dập máy, Diệp Lăng Phi cũng để điện thoại xuống, dụi mắt, đi ra khỏi phòng làm việc của Đường Hiểu Uyển. Hắn vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó mới đi đến phòng họp. Ở phòng họp mấy người Lý Khả Hân đã không bàn về chuyện sáp nhập công ty nữa, trái lại bắt đầu trò chuyện về những vấn đề mà phụ nữ quan tâm như thời trang, dưỡng da,… Diệp Lăng Phi đột nhiên xuất hiện, làm gián đoạn cuộc trò chuyện của ba người, Lý Khả Hân gắt giọng:
- Anh lại đến đây quấy rầy bọn em trò chuyện à, mau về chỗ mình mà ngủ đi!
Diệp Lăng Phi cười cười, đi đến bên cạnh Lý Khả Hân, cúi xuống hôn lên môi Lý Khả Hân một cái, rồi lại đi đến trước mặt Đường Hiểu Uyển, cũng hôn một cái rồi nói:
- Dù sao tất cả mọi người đều đã thân thiết với nhau rồi, anh không còn gì phải giấu diếm nữa, dù sao cũng không thể bất công với bất kỳ người nào!
Trong lúc nói chuyện, hắn kéo Tiêu Vũ Văn vào trong lòng, hôn lên môi Tiêu Vũ Văn một cái thật kêu, rồi đứng thẳng dậy, nói:
- Ba vị mỹ nữ, anh có chuyện phải đi trước, anh tin rằng các em sẽ hợp tác vui vẻ, tương lai khi công ty đưa ra thị trường, bọn em sẽ trở thành triệu phú cả đấy!
Lý Khả Hân nói:
- Diệp Lăng Phi, không biết có phải là bà xã nhà anh kêu anh về không, nếu không thì sao anh có thể ngoan ngoãn rời khỏi chỗ này được, có ba người đẹp như bọn em ở đây, anh thật sự đành lòng rời đi như vậy sao?
Diệp Lăng Phi đi ra sau lưng Lý Khả Hân, ôm Lý Khả Hân từ đằng sau, môi của hắn hôn hít vùng cổ trắng ngần của Lý Khả Hân, khiến hơi thở của Lý Khả Hân trở nên dồn dập, cô nghiêm mặt, thì thầm:
- Được rồi, được rồi, Diệp Lăng Phi, anh không cần phải làm như vậy nữa, xem như em sợ anh rồi, em không nói nữa!
Diệp Lăng Phi nghe Lý Khả Hân nói như vậy, hắn mới chịu dời môi khỏi cổ Lý Khả Hân, cười cười, nói:
- Khả Hân, lần này em đoán sai rồi, anh có chuyện phải làm. Tên nhóc Dã Thú kia đã về Vọng Hải rồi, cậu ta muốn gặp anh, nếu như các em không cảm thấy tên đó quá háo sắc, anh không ngại dẫn các em đi chơi cùng, nhiều người thì càng náo nhiệt!
Lý Khả Hân đã từng gặp quá Dã Thú, biết rõ tên Dã Thú đó là một kẻ cực kỳ háo sắc, nếu như Lý Khả Hân không phải là người phụ nữ của Diệp Lăng Phi, nói không chừng Dã Thú đã sớm ra tay với Lý Khả Hân rồi. Ở trong mắt Lý Khả Hân, Dã Thú chính là một con thú gặp phụ nữ là sẽ nghĩ tới chuyện giường chiếu, đối với kẻ như vậy một cô luôn chọn giải pháp né tránh, không muốn tiếp xúc nhiều với Dã Thú. Nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong cô liền lầm bẩm:
- Được rồi, em không đi thì hơn, mỗi lần gặp cái tên Dã Thú đó, em chỉ sợ bị hắn ta giở trò!
Đường Hiểu Uyển nghe Lý Khả Hân nói không đi, cô vội vàng bảo:
- Em cũng không đi!
Diệp Lăng Phi cười cười, hắn quay sang phía Tiêu Vũ Văn, nói:
- Vũ Văn, anh đi trước, em và Khả Hân cứ tâm sự đi, nhớ để Khả Hân đưa em về nhà đó!
- Vâng, em biết rồi!
Tiêu Vũ Văn khoát khoát tay với Diệp Lăng Phi, nói:
- Có gì em sẽ gọi điện thoại cho anh!
Lúc Diệp Lăng Phi đi ra khỏi tòa nhà hàng không dân dụng, trời bỗng nhiên đổ mưa. Dạo này thời tiết ở thành phố Vọng Hải thay đổi một cách bất thường, cứ một lúc là lại đổ mưa, vốn đang trời quang mây tạnh, đột nhiên trời tối sầm rồi đổ mưa, khi Diệp Lăng Phi chạy ra đến xe của mình thì hắn đã ướt hết rồi. Diệp Lăng Phi cởi bộ quần áo Lý Khả Hân mua cho mình ra, thay bộ quần áo hắn mặc lúc trước, bộ quần áo màu trắng mà Lý Khả Hân mua quá chói mắt, nếu Diệp Lăng Phi mặc bộ đó về nhà, nhất định Bạch Tình Đình sẽ truy hỏi, Diệp Lăng Phi không muốn để Bạch Tình Đình truy hỏi chuyện này, hắn cuộn bộ quần áo đó lại, để ở ghế sau. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra, gọi cho Bạch Tình Đình, buổi tối hắn định đi uống rượu với Dã Thú và Dã Lang, chắc chắn không thể về sớm, cứ báo cáo trước với Bạch Tình Đình thì tốt hơn. Điên thoại của Bạch Tình Đình đổ chuông một hồi, sau đó thì giọng nói của Bạch Tình Đình vang lên trong điện thoại, cô nói:
- Ông xã, có chuyện gì sao?
- Tối nay anh đi gặp Dã Thú, có lẽ sẽ về nhà hơi muộn, em cứ đi ngủ sớm đi nhé!
Diệp Lăng Phi nói.
Bạch Tình Đình đáp:
- Vâng, ông xã, em biết rồi!
Bạch Tình Đình nói câu đó xong, cô chợt hỏi:
- Ông xã, bao giờ thì anh cứu Thái Hạo ra?
Diệp Lăng Phi chợt nhớ ra chuyện này, mình đã nhận lời Bạch Cảnh Sùng, nhưng bởi vì chuyện báo chí ngày hôm qua, hắn còn chưa kịp suy nghĩ. Lúc trước hắn định nhờ Điền Vi Dân giúp đỡ, nhưng bây giờ Điền Vi Dân còn đang phải lo lắng chuyện của chính mình, chắc chắn không có thời gian để giúp Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi chỉ có thể tự mình chi tiền giải quyết chuyện này, hắn nói:
- Tình Đình, chờ mấy ngày nữa anh giải quyết xong chuyện của mình đã, em yên tâm đi, anh đã hứa với nhạc phụ rồi thì nhất định sẽ làm được!
Bạch Tình Đình im lặng không nói gì, một lúc sau, Bạch Tình Đình mới lên tiếng:
- Ông xã, không cần phải quá gấp gáp, chỉ cần có thể cứu Thái Hạo ra là được rồi!
Câu này của Bạch Tình Đình đã biểu lộ thái độ của cô, Diệp Lăng Phi đáp:
- Anh biết rồi!
Nói chuyện xong hắn dập máy, lái xe rời đi. Chỗ mà Dã Thú chọn gần một hội sở giải trí, Dã Thú định ăn cơm với Diệp Lăng Phi và Dã Lang trước, sau đó sẽ đến hội sở đó để chơi, mấy hôm nay, Dã Thú phải sống ở chỗ của Lục Tuyết Hoa, hắn sắp không chịu nổi nữa rồi, căn bản không có chỗ nào đáng để chơi cả. Lần này quay về thành phố Vọng Hải, Dã Thú nhất quyết phải chơi cho đã. Dã Lang không dẫn Lương Ngọc theo, đó là yêu cầu của Dã Thú, theo cách nói của hắn ta, hôm nay là buổi tối của những người đàn ông, không thể dẫn phụ nữ theo, thật ra thì, Dã Thú định dẫn hai người đi chơi bời, nếu dẫn phụ nữ theo thì còn chơi bời thế nào được. Dạo này Diệp Lăng Phi gặp không ít chuyện, hắn cảm thấy lúc nào mình cũng bận, trong lúc ăn cơm, Diệp Lăng Phi đề cập với Dã Thú về một loạt chuyện xảy ra gần đây, Dã Thú vỗ ngực nói:
- Lão đại, những chuyện đó cứ để em đi làm cho, em đảm bảo sẽ giải quyết đâu ra đấy, lão đại, anh cứ ở bệnh viện chăm sóc chị dâu là được rồi, những chuyện đó anh không phải lo
Diệp Lăng Phi tay cầm một cốc bia được rót đầy, nói:
- Dã Thú, nói thì dễ, nhưng làm mới khó đấy, anh cũng không ngờ lại nhiều chuyện phiền toái như vậy. Không nói, không nói cái này nữa, chúng ta cơm nước xong xuôi phải đi chơi một trận ra trò, nhưng mà phải nói trước, anh không muốn phụ nữ. Dã Thú, anh hiểu ý định của cậu, cậu định tìm phụ nữ thì cứ tự tìm đi, những người phụ nữ ở bên ngoài, anh không dám nghĩ đến!
- Lão đại, anh yên tâm đi, em biết mà!
Dã Thú đáp.
Diệp Lăng Phi, Dã Thú, Dã Lang ba người rời khỏi tiệm cơm, sau đó đi về phía hội sở cách đó không xa, chỉ thấy trước cửa hội sở là những ánh đèn chói mắt, các loại xe xịn đỗ ở bên ngoài. Lúc Diệp Lăng Phi đi qua một chiếc xe thể thao bóng loáng, thấy cửa xe mở ra, một tên nhóc bước từ trên xe xuống, thằng nhóc đó tay cầm điện thoại, không kiêng nể gì cả, nói:
- Tao đến rồi, bọn mày mau lên đi, không phải nói có hàng mới sao, nhất định phải nhanh lên dẫn tới đây chơi, ừ, không thành vấn đề, sẽ không có chuyện gì đâu, tên gì.... Kỷ Tuyết à...., tên nghe cũng được, được, tao nhớ rồi, tao sẽ thu xếp, đảm bảo mọi người sẽ được chơi thoải mái!
- Tiểu Uyển, em không cần phải giải thích với bọn chị, trong lòng bọn chị đều hiểu mà. Tiểu Uyển, em cứ để anh ấy nghỉ ngơi ở phòng làm việc của em một lát, em tới rất đúng lúc, chị đang định bàn chuyện sáp nhập công ty với em.....!
Diệp Lăng Phi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, người gọi tới là Dã Thú, Diệp Lăng Phi mơ mơ màng màng mở mắt ra, nghe máy, trong điện thoại vang lên giọng oang oang của Dã Thú, hắn ta nói:
- Lão đại, em đã trở về, ha ha, em được Tuyết Hoa phê chuẩn đặc biệt cho về đấy!
- Tiểu tử thối, về thì cứ về thôi, có cần phải lớn tiếng như vậy không, làm anh điếc hết cả tai!
Diệp Lăng Phi dụi dụi mắt, hắn không biết mình đã ngủ bao lâu, không nhìn thấy Đường Hiểu Uyển ở tròng phòng, Diệp Lăng Phi vươn vai một cái, nói vào trong điện thoại:
- Tuyết Hoa thì sao, bao giờ thì cô ấy về?
- Chờ khi nào cô ấy sắp sinh thì em sẽ về, có lẽ cô ấy thấy em cứ vất vưởng ở chỗ cô ấy mãi đâm lo!
Dã Thú nói,
- Thật ra thì em cũng không làm gì cả, chỉ đi uống rượu tâm sự với người khác. Không biết Tuyết Hoa nghĩ như thế nào, chắc cô ấy thấy em cứ như vậy mãi sợ em gây ra phiền toái gì đó, không muốn tiếp tục thấy em nhàn cư vi bất thiện, vì thế mới đuổi em về Vọng Hải. Lão đại, Dã Lang cũng về rồi, mấy người mình đi đâu uống rượu đi!
- Cậu cứ quyết định đi, anh thì không vấn đề!
Diệp Lăng Phi đứng dậy, tay cầm điện thoại, nói:
- Vừa nãy anh vừa chợp mắt một lát, mấy hôm nay mệt quá, ngủ quên lúc nào không biết. Dã Thú, cậu và Dã Lang chọn địa điểm đi, sau khi quyết định xong thì báo lại cho anh!
- OK!
Dã Thú nói,
- Bây giờ em bàn bạc với Dã Lang, chờ sau khi quyết định xong thì sẽ báo lại cho lão đại!
Dã Thú nói xong thì dập máy, Diệp Lăng Phi cũng để điện thoại xuống, dụi mắt, đi ra khỏi phòng làm việc của Đường Hiểu Uyển. Hắn vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó mới đi đến phòng họp. Ở phòng họp mấy người Lý Khả Hân đã không bàn về chuyện sáp nhập công ty nữa, trái lại bắt đầu trò chuyện về những vấn đề mà phụ nữ quan tâm như thời trang, dưỡng da,… Diệp Lăng Phi đột nhiên xuất hiện, làm gián đoạn cuộc trò chuyện của ba người, Lý Khả Hân gắt giọng:
- Anh lại đến đây quấy rầy bọn em trò chuyện à, mau về chỗ mình mà ngủ đi!
Diệp Lăng Phi cười cười, đi đến bên cạnh Lý Khả Hân, cúi xuống hôn lên môi Lý Khả Hân một cái, rồi lại đi đến trước mặt Đường Hiểu Uyển, cũng hôn một cái rồi nói:
- Dù sao tất cả mọi người đều đã thân thiết với nhau rồi, anh không còn gì phải giấu diếm nữa, dù sao cũng không thể bất công với bất kỳ người nào!
Trong lúc nói chuyện, hắn kéo Tiêu Vũ Văn vào trong lòng, hôn lên môi Tiêu Vũ Văn một cái thật kêu, rồi đứng thẳng dậy, nói:
- Ba vị mỹ nữ, anh có chuyện phải đi trước, anh tin rằng các em sẽ hợp tác vui vẻ, tương lai khi công ty đưa ra thị trường, bọn em sẽ trở thành triệu phú cả đấy!
Lý Khả Hân nói:
- Diệp Lăng Phi, không biết có phải là bà xã nhà anh kêu anh về không, nếu không thì sao anh có thể ngoan ngoãn rời khỏi chỗ này được, có ba người đẹp như bọn em ở đây, anh thật sự đành lòng rời đi như vậy sao?
Diệp Lăng Phi đi ra sau lưng Lý Khả Hân, ôm Lý Khả Hân từ đằng sau, môi của hắn hôn hít vùng cổ trắng ngần của Lý Khả Hân, khiến hơi thở của Lý Khả Hân trở nên dồn dập, cô nghiêm mặt, thì thầm:
- Được rồi, được rồi, Diệp Lăng Phi, anh không cần phải làm như vậy nữa, xem như em sợ anh rồi, em không nói nữa!
Diệp Lăng Phi nghe Lý Khả Hân nói như vậy, hắn mới chịu dời môi khỏi cổ Lý Khả Hân, cười cười, nói:
- Khả Hân, lần này em đoán sai rồi, anh có chuyện phải làm. Tên nhóc Dã Thú kia đã về Vọng Hải rồi, cậu ta muốn gặp anh, nếu như các em không cảm thấy tên đó quá háo sắc, anh không ngại dẫn các em đi chơi cùng, nhiều người thì càng náo nhiệt!
Lý Khả Hân đã từng gặp quá Dã Thú, biết rõ tên Dã Thú đó là một kẻ cực kỳ háo sắc, nếu như Lý Khả Hân không phải là người phụ nữ của Diệp Lăng Phi, nói không chừng Dã Thú đã sớm ra tay với Lý Khả Hân rồi. Ở trong mắt Lý Khả Hân, Dã Thú chính là một con thú gặp phụ nữ là sẽ nghĩ tới chuyện giường chiếu, đối với kẻ như vậy một cô luôn chọn giải pháp né tránh, không muốn tiếp xúc nhiều với Dã Thú. Nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong cô liền lầm bẩm:
- Được rồi, em không đi thì hơn, mỗi lần gặp cái tên Dã Thú đó, em chỉ sợ bị hắn ta giở trò!
Đường Hiểu Uyển nghe Lý Khả Hân nói không đi, cô vội vàng bảo:
- Em cũng không đi!
Diệp Lăng Phi cười cười, hắn quay sang phía Tiêu Vũ Văn, nói:
- Vũ Văn, anh đi trước, em và Khả Hân cứ tâm sự đi, nhớ để Khả Hân đưa em về nhà đó!
- Vâng, em biết rồi!
Tiêu Vũ Văn khoát khoát tay với Diệp Lăng Phi, nói:
- Có gì em sẽ gọi điện thoại cho anh!
Lúc Diệp Lăng Phi đi ra khỏi tòa nhà hàng không dân dụng, trời bỗng nhiên đổ mưa. Dạo này thời tiết ở thành phố Vọng Hải thay đổi một cách bất thường, cứ một lúc là lại đổ mưa, vốn đang trời quang mây tạnh, đột nhiên trời tối sầm rồi đổ mưa, khi Diệp Lăng Phi chạy ra đến xe của mình thì hắn đã ướt hết rồi. Diệp Lăng Phi cởi bộ quần áo Lý Khả Hân mua cho mình ra, thay bộ quần áo hắn mặc lúc trước, bộ quần áo màu trắng mà Lý Khả Hân mua quá chói mắt, nếu Diệp Lăng Phi mặc bộ đó về nhà, nhất định Bạch Tình Đình sẽ truy hỏi, Diệp Lăng Phi không muốn để Bạch Tình Đình truy hỏi chuyện này, hắn cuộn bộ quần áo đó lại, để ở ghế sau. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra, gọi cho Bạch Tình Đình, buổi tối hắn định đi uống rượu với Dã Thú và Dã Lang, chắc chắn không thể về sớm, cứ báo cáo trước với Bạch Tình Đình thì tốt hơn. Điên thoại của Bạch Tình Đình đổ chuông một hồi, sau đó thì giọng nói của Bạch Tình Đình vang lên trong điện thoại, cô nói:
- Ông xã, có chuyện gì sao?
- Tối nay anh đi gặp Dã Thú, có lẽ sẽ về nhà hơi muộn, em cứ đi ngủ sớm đi nhé!
Diệp Lăng Phi nói.
Bạch Tình Đình đáp:
- Vâng, ông xã, em biết rồi!
Bạch Tình Đình nói câu đó xong, cô chợt hỏi:
- Ông xã, bao giờ thì anh cứu Thái Hạo ra?
Diệp Lăng Phi chợt nhớ ra chuyện này, mình đã nhận lời Bạch Cảnh Sùng, nhưng bởi vì chuyện báo chí ngày hôm qua, hắn còn chưa kịp suy nghĩ. Lúc trước hắn định nhờ Điền Vi Dân giúp đỡ, nhưng bây giờ Điền Vi Dân còn đang phải lo lắng chuyện của chính mình, chắc chắn không có thời gian để giúp Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi chỉ có thể tự mình chi tiền giải quyết chuyện này, hắn nói:
- Tình Đình, chờ mấy ngày nữa anh giải quyết xong chuyện của mình đã, em yên tâm đi, anh đã hứa với nhạc phụ rồi thì nhất định sẽ làm được!
Bạch Tình Đình im lặng không nói gì, một lúc sau, Bạch Tình Đình mới lên tiếng:
- Ông xã, không cần phải quá gấp gáp, chỉ cần có thể cứu Thái Hạo ra là được rồi!
Câu này của Bạch Tình Đình đã biểu lộ thái độ của cô, Diệp Lăng Phi đáp:
- Anh biết rồi!
Nói chuyện xong hắn dập máy, lái xe rời đi. Chỗ mà Dã Thú chọn gần một hội sở giải trí, Dã Thú định ăn cơm với Diệp Lăng Phi và Dã Lang trước, sau đó sẽ đến hội sở đó để chơi, mấy hôm nay, Dã Thú phải sống ở chỗ của Lục Tuyết Hoa, hắn sắp không chịu nổi nữa rồi, căn bản không có chỗ nào đáng để chơi cả. Lần này quay về thành phố Vọng Hải, Dã Thú nhất quyết phải chơi cho đã. Dã Lang không dẫn Lương Ngọc theo, đó là yêu cầu của Dã Thú, theo cách nói của hắn ta, hôm nay là buổi tối của những người đàn ông, không thể dẫn phụ nữ theo, thật ra thì, Dã Thú định dẫn hai người đi chơi bời, nếu dẫn phụ nữ theo thì còn chơi bời thế nào được. Dạo này Diệp Lăng Phi gặp không ít chuyện, hắn cảm thấy lúc nào mình cũng bận, trong lúc ăn cơm, Diệp Lăng Phi đề cập với Dã Thú về một loạt chuyện xảy ra gần đây, Dã Thú vỗ ngực nói:
- Lão đại, những chuyện đó cứ để em đi làm cho, em đảm bảo sẽ giải quyết đâu ra đấy, lão đại, anh cứ ở bệnh viện chăm sóc chị dâu là được rồi, những chuyện đó anh không phải lo
Diệp Lăng Phi tay cầm một cốc bia được rót đầy, nói:
- Dã Thú, nói thì dễ, nhưng làm mới khó đấy, anh cũng không ngờ lại nhiều chuyện phiền toái như vậy. Không nói, không nói cái này nữa, chúng ta cơm nước xong xuôi phải đi chơi một trận ra trò, nhưng mà phải nói trước, anh không muốn phụ nữ. Dã Thú, anh hiểu ý định của cậu, cậu định tìm phụ nữ thì cứ tự tìm đi, những người phụ nữ ở bên ngoài, anh không dám nghĩ đến!
- Lão đại, anh yên tâm đi, em biết mà!
Dã Thú đáp.
Diệp Lăng Phi, Dã Thú, Dã Lang ba người rời khỏi tiệm cơm, sau đó đi về phía hội sở cách đó không xa, chỉ thấy trước cửa hội sở là những ánh đèn chói mắt, các loại xe xịn đỗ ở bên ngoài. Lúc Diệp Lăng Phi đi qua một chiếc xe thể thao bóng loáng, thấy cửa xe mở ra, một tên nhóc bước từ trên xe xuống, thằng nhóc đó tay cầm điện thoại, không kiêng nể gì cả, nói:
- Tao đến rồi, bọn mày mau lên đi, không phải nói có hàng mới sao, nhất định phải nhanh lên dẫn tới đây chơi, ừ, không thành vấn đề, sẽ không có chuyện gì đâu, tên gì.... Kỷ Tuyết à...., tên nghe cũng được, được, tao nhớ rồi, tao sẽ thu xếp, đảm bảo mọi người sẽ được chơi thoải mái!